Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 131

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Đại sảnh Bệnh viện !
Rất nhiều bệnh nhân cũng ngồi ở hành lang, đang hưng phấn nhìn buổi lễ trao giải, buổi lễ trao giải đang phát hình Hạ Tuyết và con gái cùng nhau ôm hôn chiếc cúp, sau đó Hạ Tuyết kích động hướng về phía mọi người giơ chiếc cúp lên, khóc nức nở. . . . . .
Hàn Văn Kiệt mặc áo màu trắng bác sĩ, hai tay cắm vào trong túi, đeo mắt kính đen, đứng trước màn hình lớn, nhìn Hạ Tuyết trong màn hình, thật kích động bật khóc, hắn ăn ý cười một tiếng, lúc nảy sau khi hoàn thành cuộc phẫu thuật, vẫn đứng ở chỗ này hơn hai giờ, chỉ cần ống kính quét đến hình ảnh Hạ Tuyết, hắn đều đạm dịu dàng nhìn cô, cuối cùng thấy cô đoạt giải thì hắn cũng thở sâu một hơi, yên lòng mỉm cười. . . . . .
Hắn tiếp tục yên tỉnh nhìn Hạ Tuyết sau khi đoạt giải hậu, liền dắt con gái, từng bước, từng bước đi xuống cầu thang, anh hai vội vàng đi tới dưới khán đài, đỡ nhẹ tay Hạ Tuyết, dìu cô đi xuống cầu thang, đề phòng cô xúc động té ngã xuống bậc thang, vẻ mặt Hạ Tuyết ửng đỏ dắt tay con gái trở lại chỗ ngồi, ống kính cắt ngang rồi lia tới người chủ trì, ánh mắt Hàn Văn Kiệt sững sờ, hắn khẽ chớp mắt, nhìn hình ảnh kia, phát hiện có chút giống trong quá khứ, hắn mỉm cười xoay người, từng bước, từng bước đi ra khỏi đại sảnh, đi tới trước bậc thang, nhìn mưa phùn bay tán loạn, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ an tĩnh nhìn, nhìn mưa bay bay hỗn loạn trước ánh đèn màu xanh dương nhạt . . . . . .
Hắn do dự một lúc lâu, rốt cuộc móc ra điện thoại di động, bấm số di động của Hạ Tuyết, nhưng vừa bấm, lại tắt ngay, bật cười, đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, lại nhìn bầu trời đầy mưa, một mình chúc phúc và ủng hộ cho cô gái tìm kiếm ước mơ. . . . . .
Lúc này điện thoại di động rung lên.
Hắn sững sờ, cầm điện thoại di động nhìn thấy một tin nhắn, hắn ngạc nhiên mở ra xem, lập tức nhìn thấy hình ảnh Hạ Tuyết trước ống kính đang cầm chiếc cúp, nhìn mình mỉm cười. . . . . . Hắn đột nhiên cười một tiếng, cầm điện thoại di động, tựa vào cây cột bên cạnh, nhìn cô gái trong màn hình điện thoại di động, nhìn một chút, ánh mắt hắn trở nên thật dịu dàng, thật dịu dàng. . . . . . ,
******
Phòng làm việc Tổng Tài!
Sau khi Tả An Na nhìn thấy Hạ Tuyết đoạt giải, cảm thấy thú vị vui vẻ đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, lại thấy Hàn Văn Hạo vẫn còn đang chuyên tâm phê duyệt tài liệu, cô do dự một lúc lâu, nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Tổng Tài. . . . . . Anh có muốn gọi điện thoại cho Hạ tiểu thư? Chúc mừng cô ấy một tiếng hay không?"
"Tại sao?" Hàn Văn Hạo vừa nhìn tài liệu vừa hỏi.
Tả An Na nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, nhưng vẫn cười nói: "Bởi vì hôm nay thật sự là một ngày rất vui vẻ a. . . . . ."
"Cô ấy vui vẻ có quan hệ gì với tôi?" Hàn Văn Hạo không hiểu hỏi.
Tả An Na nghe lời này, liền im lặng đi ra ngoài. . . . . .
"Lúc đi ra nhớ đóng cửa, cô luôn quên đóng cửa!" Hàn Văn Hạo có chút không vui nói.
"A. . . . . . Vâng. . . . . ." Tả An Na chỉ đành phải đỏ mặt bước thẳng ra ngoài.
Hàn Văn Hạo nghe tiếng đóng cửa, hắn đột nhiên dừng 乃út máy trong tay, nhớ đến lúc nảy, Hạ Tuyết nhận giải thưởng kích động nói một câu . . . . . . Cám ơn người đã tổ chức cho tôi một buổi tối sinh nhật, cho tôi dịu dàng. . . . . . Hắn nghĩ đến câu này, thở dốc một hơi, do dự một lúc lâu, rốt cuộc cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của Hạ Tuyết, hắn ngưng mắt nhìn số điện thoại kia một lúc lâu, lại tức giận để điện thoại xuống, sau đó tiếp tục phê duyệt tài liệu. . . . . .
Lúc này điện thoại di động đột ngột vang lên.
Hàn Văn Hạo lập tức cầm điện thoại lên hỏi: "Alô!"
"Văn Hạo?" Tần Thư Lôi dịu dàng kêu nhỏ .
"Ừm!" Sắc mặt của Hàn Văn Hạo trầm xuống, dịu dàng đáp lời.
"Anh còn chưa tan việc? Em đã ở nhà chờ anh thật lâu. . . . . ." Tần Thư Lôi có chút ngượng ngùng kêu nhỏ.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi chớp một cái, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ, hắn nói: "Còn nửa giờ mới về. Em nghỉ ngơi trước đi".
"Được! Trời mưa xuống, cẩn thận một chút, đừng để ướt. . . . . ." Tần Thư Lôi nhẹ giọng dặn dò .
"Ừ. . . . . ." Hàn Văn Hạo ứng tiếng, sau đó liền cúp điện thoại, lại trượt đến số di động Hạ Tuyết, một lát cầm lên, một lát để xuống, rốt cuộc hắn vẫn nhấn dãy số kia, cả người tựa lưng vào ghế ngồi, cầm chặt điện thoại di động ngưng mặt an tĩnh nghe tiếng chuông vang lên là tiếng hát đáng yêu của con gái, hắn không nhịn được, sắc mặt dịu lại, mỉm cười lắng nghe. . . . . .
Hạ Tuyết đang bị một nhóm người lớn ôm đến khách sạn, chuẩn bị cùng tổ diễn kịch tổ chức Lễ Chúc Mừng cho cô, đang ở trong tiếng ồn ào, cô đột nhiên nghe điện thoại vang lên, cô nhờ Isha dẫn con gái lên xe trước, mình chậm rãi bước theo, vừa đi vừa trả lời: "Alô. . . . . ."
Hàn Văn Hạo vừa nghe giọng nói của Hạ Tuyết, hắn không nhịn được khẽ cắn răng, bất kể là lúc nào, hắn đều cảm thấy cô rất muốn ăn đòn!
"Alô ?" Hạ Tuyết kêu nhỏ, lúc này mới nhìn đến số điện thoại hiện ra, lại là điện thoại của Hàn Văn Hạo, cô nhướng mày, lập tức hoài nghi “chậc” một tiếng, nói: "Ơ? Đây là thế nào? Hàn Tổng Tài vĩ đại sao lại nhân lúc xúc động, gọi điện thoại cho tôi sao ?"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nắm điện thoại nói thẳng: "Tôi gọi điện thoại cho cô, không có chuyện gì khác! Tôi chỉ muốn nói với cô, sau này hạn chế đem con gái của tôi ra ngoài ! Tôi không thích con gái của tôi xuất hiện trước ống kính sớm như vậy! Còn nữa, sau này lúc cô nhận giải thưởng, không cần kích động như thế? Không phải chỉ là một giải thưởng thôi sao? Khóc đến khó nhìn như vậy! Xấu hổ ૮ɦếƭ được !"
Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, tức giận nói: "Tôi biết ngay, tôi không thể đối với loại người như anh ôm hy vọng gì!"
Hàn Văn Hạo vừa nghe những lời này, cũng biết biết người này rút lui, hắn lập tức gõ lên bàn, cười như không cười hỏi: "Cô đối với tôi có hy vọng gì? Cho là tôi sẽ gọi điện thoại để chúc mừng cô sao ? Cô nằm mơ à?"
Hạ Tuyết nắm điện thoại, tức giận đến mặt cũng nhăn nhúm lại, nói: "Tôi không biết loại người như anh, hiện tại tỉnh ngủ hay không tỉnh ngủ? Chọn lúc này gọi điện thoại tới mắng chửi người! ! Nếu như anh không phải bệnh thần kinh, thì anh chính là não tàn! Tốt xấu gì tôi cũng là mẹ của con anh ? Phải dùng cách nói chuyện không chừng mực như vậy ?"
"Tại sao tôi phải nói chuyện có chừng mực đối loại người như cô? Trừ Daniel tiên sinh rất thích loại người kỳ quái như cô ra, còn ai thích thứ người như cô ? Ở trong mắt của tôi, cô chỉ có bề ngoài đẹp mắt!" Hàn Văn Hạo không chút lưu tình nói!
"A............" Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, hét to với Hàn Văn Hạo: "Tôi thật sự không thể nhịn được nữa! Anh gọi điện thoại tới không chúc mừng một tiếng thì thôi, còn nói với tôi lời như thế! Nếu như không có chuyện gì, anh đi ૮ɦếƭ đào thai sớm đi ! Cúp đây!"
"Chúc mừng!" Hàn Văn Hạo đành phải nói.
Hạ Tuyết nắm điện thoại đứng trước hội trường, nhìn nhân viên làm việc bên ngoài hội trường vất vã cuộn thảm đỏ trong mưa, cô im lặng không lên tiếng nhìn người ta cuốn thảm đỏ, không để ý tới hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, an tĩnh chờ đợi. . . . . . Đợi một lúc lâu, liền nói: "Không phải cô không có thời gian lãng phí với tôi sao ?"
Hạ Tuyết chỉ nói: "Tôi đang xem nhân viên làm việc cuốn thảm đỏ!"
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, cười nhạt hỏi: "Thế nào? Không bỏ được à?"
"Nói nhảm! Cuộc đời người có bao nhiêu lần ? Có thể đây là giải thưởng cuối cùng trong đời tôi ? cảm giác này, luôn hưng phấn và mất mát . . . . . ." Hạ Tuyết thật lòng nói.
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, an tĩnh nghe. . . . . .
Hạ Tuyết cũng không nói chuyện, chỉ nhìn thảm đỏ cuối cùng bị cuốn xong. . . . . . Cô thở dài thật sâu, nói: "Tôi thật sự . . . . . . Không muốn hôm nay cứ như mà trôi qua . . . . ."
Hàn Văn Hạo nói thẳng: "Nếu như cuộc đời của cô không có đường lui, vậy thì hướng về trước mà đi! Giống như sáu năm trước rời khỏi, đi về phía trước!"
Hạ Tuyết nghe lời này, cười khổ nói: "Anh nói dễ nghe, anh không biết tôi rất cô đơn và mệt mỏi! Nếu như bên cạnh có người, tôi tuyệt đối sẽ không đi một mình! Mệt ૮ɦếƭ đi được!"
Trái tim Hàn Văn Hạo đông lại. . . . . .
"Hạ Tuyết! ! Nhanh lên một chút! !" Isha ngồi ở trong xe, hướng về phía Hạ Tuyết vẫy tay ! !
Hạ Tuyết nắm điện thoại, đáp lời đầu kia : "Ồ! ! Biết rồi !"
Sau khi cô đáp lời, nói với Hàn Văn Hạo: "Này! không nói với anh nữa ! Tôi phải đi tham gia Lễ Chúc Mừng rồi !"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nắm chặt điện thoại!
Hạ Tuyết không khỏi giật mình, cũng nắm điện thoại không lên tiếng, giống như có thể cảm ứng được hơi thở mãnh liệt của con báo nhỏ kia đánh về phía mình. . . . . . Cô khẽ cắn môi dưới. . . . .
"Không cần cắn môi! Xấu hổ quá đi !" Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói!
Hạ Tuyết lập tức buông ra, trợn mắt nhìn bầu trời đêm tối tăm !
"Đi đi! Tại khách sạn nào ?" Hàn Văn Hạo đột nhiên dịu dàng hỏi.
Hạ Tuyết “a” một tiếng, cố ý nói giỡn nói: "Khách sạn Hilton! Thế nào? Cha đứa bé muốn tới uống rượu với tôi sao ?"
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, hơi cười nhạt nói: "Hôm nay mẹ đứa bé đoạt giải, một lát nữa cha đứa bé gọi điện thoại đến khách sạn Hilton, suốt đêm không ngủ, tất cả chi phí của các người ở đó ký cho tôi ! Chơi vui vẻ đi".
Trong lòng của Hạ Tuyết đau xót, có lẽ tối nay thật là làm cho người ta cảm động, cô có chút nghẹn ngào hỏi: "Thế nào? Đột nhiên phát thiện tâm à? Không phải gọi điện thoại tới mắng chửi tôi sao ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng. . . . . .
Hốc mắt Hạ Tuyết đột nhiên ửng đỏ, nói: "Tôi muốn uống rượu đỏ, uống rượu đỏ đắt tiền nhất! Tôi muốn ăn cái gì! Ăn thứ đắt tiền nhất ! Tôi muốn bao \'phòng tổng thống\' chơi!"
"Ừ" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời: "Cô vui vẻ là được rồi".
Hạ Tuyết đưa tay quẹt nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: "Anh biết anh làm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cảm động sao? Bởi vì trong quá khứ anh đối với tôi thật xấu! Tôi một chút cũng không cảm động! Tôi cũng không vì sinh Hi Văn, để hôm nay anh đối với tôi như vậy ! Tôi một chút cũng không cảm động!"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Tôi cúp máy đây ! Lo mà theo Tần tiểu thư của anh lên tầng 100 cùng thọ tinh công đếm sao đi!" Hạ Tuyết đột nhiên cúp máy, ngẩng đầu nhìn trời đầy mưa phùn rơi rụng, cô đột nhiên cười một tiếng, đội mưa, đi lên xe!
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, xoay tròn màn hình màu xanh dương, ngón cái đang đặt nhẹ lên mã số điện thoại của Hạ Tuyết, di chuyển lên xuống . . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi. . . . . ." Hàn Văn Hạo vẫn di chuyển màn hình điện thoại, nhìn mã số Hạ Tuyết càng không ngừng lên xuống, một lát biến mất, một lát xuất hiện. . . . . .
"Tổng Tài. . . . . . Thời gian không sớm nữa, anh sớm nghỉ ngơi đi. . . . . ." Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo nói.
Hàn Văn Hạo vẫn gắt gao nhìn màn hình điện thoại, hỏi: "Nếu một ngày vui vẻ, ngoại trừ việc tôi ký sổ ở khách sạn Hilton, để cho cô ấy chơi vui vẻ, tôi còn có thể làm gì?"
Tả An Na sững sờ, suy nghĩ một chút, mới hiểu được ý tứ của hắn, liền mỉm cười nói: "Thật ra thì quà tặng không phân đắt tiền, chỉ cần thật lòng, như vậy là đủ rồi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo suy nghĩ những lời này, hỏi tiếp : "Phụ nữ thích gì?"
Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo thật sâu, nói: "Nếu như cô ấy thích anh, cho dù anh đưa cái gì cô ấy đều thích!"
"Nếu như cô ấy không thích người đó ?" Hàn Văn Hạo hỏi nữa.
"Nếu như cô ấy không thích người đó ! Vậy người đó chỉ cần đưa một phần quà tặng thật lòng thôi. . . . . ." Tả An Na lại nói.
Hàn Văn Hạo tựa lưng vào ghế ngồi nghĩ những lời này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc