Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 11

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết vừa nghe được, cô lập tức cười ha ha một cách vụng về, nói “Á … đúng vậy …cát bay vào mắt …thật khó chịu nha…”
Hàn Văn Kiệt tiến đến gần cô, hơi thở thật nhẹ nhàng, anh dùng ngón tay thon dài và đẹp của mình xoa nhẹ lên mắt phải của Hạ Tuyết, vừa tỉ mỉ xoa, vừa nhìn …
Hạ Tuyết dùng con mắt còn lại của mình nhìn Hàn Văn Kiệt, không dám lên tiếng …
Ánh mắt Hàn Văn Kiệt nhìn cô như muốn tìm hiểu rõ điều gì đó, anh mỉm cười thật tự nhiên “Cô khẳng định bị cát bay vào mắt …”
Hạ Tuyết lại cắn cắn môi dưới của mình …
“Không được lúc nào cũng cắn môi dưới, đây là thói quen xấu … da môi cũng đã rách … vẫn còn chảy máu…”, Hàn Văn Kiệt lấy từ trong túi quần của mình ra một chiếc khăn tay trắng, đưa cho Hạ Tuyết “Lau đi…”
“Không cần!”, Hạ Tuyết vội vàng cười nói.
Hàn Văn Kiệt không để ý đến lời cô nói, đặt chiếc khăn vào lòng bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, sau đó khẽ đẩy đẩy mắt kính của mình, hỏi cô “Mua thuốc chưa?”
Hạ Tuyết chớp mắt, cô chần chừ suy nghĩ, trả lời “Rồi …”
“Ừ …, tạm biệt”, Hàn Văn Kiệt nói xong, khẽ gật đầu, rời đi.
Hạ Tuyết ngơ ngác nhìn theo tấm lưng của anh, thật không biết nói lời gì để diễn tả anh là một người rất tốt … nhưng mà những người như thế này, hình như không thích người khác đến gần mình, luôn nhàn nhạt, giữ vững một khoảng cách nhất định … cô ngiêng người, dõi mắt theo nhìn anh, thấy một bà cụ đang cố hết sức đẩy chiếc xe lăn, anh lập tức đi đến phía sau, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn đi về phía trước, điềm đạm, quan tâm hỏi “Hộ lý đâu, sao không có người nào đến giúp bà?”
Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, dù sao đi nữa, anh là một bác sĩ rất tốt … cô cúi đầu, nhìn chiếc khăn màu trắng khói trong tay mình, chất liệu rất mềm và nhẹ, tựa như đôi tay anh … thật mềm mại và dịu dàng … cô mỉm cười, cầm chiếc khăn lên lau vết máu trên môi mình … trong lòng trào dâng cảm động, vui vẻ…
***
“Hồ Điệp tới …”, tất cả các ký giả đều tập trung ở cổng chính của đài truyền hình, vừa nhìn thấy xe của Hồ Điệp đến trước cửa, liền lập tức trào ra, chắn chiếc xe Benz sang trọng dừng lại ở cửa, dồn dập hỏi ý kiến của cô về mối quan hệ mới của Hàn Văn Hạo …
Hồ Điệp ngồi ở phía sau xe mỉm cười, cô nhìn các ký giả, nói ngọt ngào“Các anh chị nên cẩn thận một chút, không nên chen lấn … làm bị thương mình, không tốt … Tôi đã nói rồi, tôi không có ý kiến gì về chuyện nụ hôn đắm đuối, nóng bỏng của Tổng giám đốc Hàn sáng nay với cô gái kia … cám ơn …”
“Theo như lời cô nói, cô không có bất kì ý kiến gì, có phải hay không đã chấp nhận việc Tổng giám đốc Hàn có tình yêu mới, cô tính chúc phúc cho họ sao?”, các ký giả chen đẩy nhau, xông lên hỏi.
Hồ Điệp mỉm cười dịu dàng, trả lời “Tôi không có bất kì thỏa thuận ngầm nào … đây là chuyện riêng của Tổng giám đốc Hàn … tạm biệt!”, nói xong liền nhẹ nhàng quay cửa xe lên … Sắc mặt Hồ Điệp lạnh lẽo, vặn chặt chiếc túi Gucci trong tay mình, khuôn mặt trở nên trắng bệch vì tức giận, “Rốt cục ả đó là người nào, Mick, lập tức điều tra cho tôi, nhất định phải bắt được ả!”
Một giờ sau … Dạ Thiên Thiên xuất hiện ở đài truyền hình!
Tất cả các kí giả vừa nghe nói Dạ Thiên Thiên tới, liền cầm máy chụp hình, điên cuồng chụp, chen đẩy nhau về phía xe của cô, dùng sức gõ mạnh vào cửa kính, họ muốn phỏng vấn cô về chuyện tình cảm của Hàn Văn Hạo và Hồ Điệp rốt cục là thật hay giả?!
Dạ Thiên Thiên mặc bộ váy màu đen, ôm sát người, khoát chiếc áo bằng da beo bên ngoài, mang giày da màu đen, đeo kính râm, khuôn mặt trang điểm hồng hào nhưng không giấu được vẻ lạnh lùng mà sang trọng, cô không chút nào chú ý đến các ký giả đang chen đẩy nhau ở bên ngoài, phụ tá Tiểu Mễ khẩn trương nhìn về phía Dạ Thiên Thiên nói “Thiên Thiên, có muốn mở cửa kính, trả lời một vài câu phỏng vấn hay không, nếu cô không lên tiếng, họ sẽ nói cô bất mãn với scandal kia, tránh để giới truyền thông tung tin nhảm …”
Dạ Thiên Thiên lạnh lùng mỉm cười, cầm một cây son môi màu đỏ, nhẹ nhàng vẽ loạn lên kính xe …
Tiểu Mễ nhìn Dạ Thiên Thiên nói “Tổng giám đốc … tối hôm qua rõ ràng hẹn cô … trâm Ngọc Hồ Điệp cũng đã chuẩn bị xong.”
Dạ Thiên Thiên chớp mắt, im lặng, bỏ cây son vào lại trong giỏ của mình…
Tiểu Mễ không dám nói nữa …
Xe dừng lại …
Tiểu Mễ bước xuống xe, sau đó mở cửa xe ra, Dạ Thiên Thiên vô hấp dẫn quyến rũ bước xuống, đúng lúc nhìn thấy Hồ Điệp và các phụ tá đi cùng nhau, chuẩn bị rời khỏi đài truyền hình …
“Chào”, Hồ Điệp mĩm cười nhã nhặn, hỏi “Tới rồi sao?”
Dạ Thiên Thiên lạnh lùng gỡ mắt kính mình xuống, mái tóc hơi xoăn nhấp nhô như những con sóng nhỏ dài đến tận thắt lưng, đắc ý nhạo báng “Chào, Ảnh hậu tới rồi sao, hôm nay cô làm thế nào thoát khỏi sự đuổi bám của các ký giả, đến phiên cô chụp hình rồi sao?”
Khuôn mặt của Hồ Điệp có chút méo mó, nói “Còn không phải là do ai đó ban tặng sao, sợ mình bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nên đem tôi ra làm bia đỡ đạn …”
Dạ Thiên Thiên không lên tiếng, cảm thấy phát lạnh vì con người này, cô bước vào trong …
Hồ Điệp đứng ở phía sau, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Dạ Thiên Thiên, tức giận vô cùng, nói trống không “Đừng cho là tôi không biết quá khứ của cô, cô không có tư cách ở bên cạnh Hàn Văn Hạo … tương lai, không biết ai sẽ nổi tiếng hơn ai…”
Dạ Thiên Thiên nghe được những lời này, xoay người lại,nhìn Hồ Điệp với ánh mắt sắc lạnh, tựa như con mèo đang giơ cao móng vuốt “Tương lai như thế nào tôi cũng không biết … Tôi chỉ biết, bây giờ cô rất nổi tiếng … hãy vui vẻ mà hưởng thụ cái cảm giác này … Tôi thật không muốn xin lỗi những người ái mộ cô … cô nên đánh phấn cho dày một chút, tránh cho người ta nhận ra được diện mạo hồ ly của cô trước đây … còn nữa nha … cô nên thức tỉnh, nếu cô bắt được cô gái đó, ngàn vạn lần không nên đối xử với cô ấy như trước đây đối với tôi, bởi vì cô ấy sẽ tức giận mà giơ cao móng vuốt của mình, khiến da mặt cô nát bét!”
Hồ Điệp tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đôi mày chau lại, nhìn Dạ Thiên Thiên nói “Chỉ bằng những lời nói này của cô mà dọa được tôi sao, ban đầu nếu không phải là do Tổng giám đốc Hàn đã giúp đỡ, cô có được ngày hôm nay sao?”
“Lúc đầu … do tôi không đồng ý ngủ cùng đạo diễn, nên đã mất vai diễn đó. Nhưng mà, thời gian chứng minh … cô đúng! Cô bây giờ đã nổi tiếng, tốt nhất nên tạt axit hủy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia … nếu còn có suy nghĩ muốn trở lại bên cạnh Tồng giám đốc Hàn … để ít nhất… cô cũng sẽ trở thành người phụ nữ ở bên cạnh Tổng giám đốc lâu nhất…”, Dạ Thiên Thiên cười lạnh lùng, hất mái tóc dài, xoay người cất bước rời đi.
Hồ Điệp nắm chặt tay mình thành quả đấm, hung hăng nhìn bóng lưng của Dạ Thiên Thiên … tức giận đến muốn nhồi máu cơ tim !!!
***
Hạ Tuyết cầm một cái bao gối trắng cô đã lén ăn cắp ở bệnh viện, che lại khuôn mặt mình, cô đang đứng ở dưới tiểu khu nhà mình, len lén nhìn khắp xung quanh, không biết có người ái mộ Hồ Điệp nào ném trứng gà vào cửa sổ nhà mình không?
“Không có người ái mộ nào …”, Hạ Tuyết cẩn thận nhìn khắp xung quanh, vừa nhìn vừa run …
“Hạ Tuyết”, ai đó vỗ vào vai cô!
“A ——–“, Hạ Tuyết bị dọa, giật mình xoay lại, lui mình về phía sau, người dính sát vào tường, hồn phi phách tán, la to “Tôi không phải là cô gái đó —- ”
Lưu Tú Lan nắm tay một đứa bé ba tuổi – Hạ Hân, sửng sốt nhìn Hạ Tuyết …
Sắc mặt Hạ Tuyết hốt hoảng, cô thở hổn hển nhìn Lưu Tú Lan rồi lại cúi đầu nhìn khuôn mặt đang bị giật mình của em trai, cô lại giật mình, khóe môi mấp máy, hơi thở dồn dập … cô cố gắng bình tĩnh, cười to … “Ai da, thiệt là … có phải tôi quá khẩn trương hay không …”
“Hạ Tuyết…”, Lưu Tú Lan sốt ruột nhìn Hạ Tuyết, nói “Con không phải là … đi bệnh viện đã xảy ra chuyện gì chứ, sức khỏe con như thế nào, có gì khó khăn cứ nói cho dì biết … dì nhất định sẽ giúp con!”
“Không sao nữa!”, Hạ Tuyết nhanh chóng cười, nói “Sao con có thể có chuyện gì được, không có … bác sĩ nói, sức khỏe con không có vấn đề gì, chỉ là bị viêm mũi, cho nên thường chảy máu mũi … cho nên hay bị kích động … hì hì …”
Cô lại bật cười khúc khích, vừa cười vừa lo lắng nhìn khắp xung quanh mình, sợ mình sẽ trở thành heo, bị người ta nhốt vào ***g …
Lưu Tú Lan vẫn sửng sốt nhìn cô …
Đứa em trai ba tuổi, Hạ Hân, nhìn thấy chị mình cứ cười khúc khích như vậy … cũng cười khúc khích theo …
Hạ Tuyết vỗ vỗ đầu em trai mình, lại khẩn trương nhìn dì Lưu hỏi “Dì à, hôm nay … có người nào đi tới đi lui ở tiểu khu chúng ta hay không … có xách theo trứng gà … hoặc xăng dầu linh tinh gì không … hả dì?”
Lưu Tú Lan nghe cô hỏi thì suy nghĩ một chút, cười nói “Không có … hết thảy đều bình thường, trời mùa đông rét lạnh thế này, ai mang theo trứng gà, xăng … đi ra ngoài đường chứ … có việc gì sao?”
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, cười gượng gạo, “Nhưng mà … làm sao có thể? Những người đó đều nói giỡn sao, không ai rảnh rỗi …”
“Vào nhà thôi, vừa mới về à, cháu ăn cơm chưa, đến nhà dì ăn cơm!”, Lưu Tú Lan nhiệt tình nói.
“Thôi ạ, trong tủ lạnh cháu còn đồ ăn!”, Hạ Tuyết vừa cười, vừa ngồi xổm xuống dưới, nhìn em trai dễ thương của mình, cô thấy mái tóc ngắn củn của em mình khiến bé rất đẹp trai, mặc chiếc áo sơ mi nhỏ kẻ ô màu lam, khoát chiếc áo bé xíu màu trắng … ‘oa… em trai chị một ngày không gặp, lại đẹp trai hơn nha … Hôn em một cái!”
Hạ Tuyết hôn một cái thật mạnh vào khuôn mặt đỏ hồng của em trai mình …
Hạ Hân nhìn Hạ Tuyết nói “Em thật rất nhớ chị!”
“Chị cũng rất nhớ em! Cám ơn dì, làm phiền dì quá!”, Hạ Tuyết ôm chặt em trai mình, nhìn Lưu Tú Lan nói.
“Ôi chao! Cháu nói cái gì đó, dì trông một đám con nít như thế này ở nhà trẻ mà, mạ Hạ Hân rất ngoan, vào nhà đi thôi!”, Lưu Tú Lan cười nói.
“Dạ”, Hạ Tuyết đi vào tiểu khu, cô lại hôn em trai mình một cái thật mạnh.
“Đúng rồi, tiểu khu chúng ta đã đến kỳ hạn phải giải tỏa, chúng ta đã đi xem nhà mới, sẽ dời đi, con có tính toán gì chưa?”, dì Lưu nhìn Hạ Tuyết hỏi.
Hạ Tuyết thở dài, ôm em trai mình, cười khổ nói “Chúng con làm sao mua nổi một căn nhà, đến lúc đó cũng chỉ có thể mướn một căn phòng nhỏ mà thôi, chỉ là, con không nỡ rời xa dì, con sẽ không tìm được một hàng xóm tốt giống như dì vậy …”.
“Sau này … bất kể con có gặp khó khăn gì, dì cũng sẽ giúp con một tay … yên tâm đi …”
“Cám ơn dì …”
Trời gần tối.
Sau khi hai chị em ăn cơm tối ở nhà dì Lưu xong liền trở về nhà mình, cô tắm nước nóng cho em trai mình, sau đó cô cũng tắm bằng nước nóng cho ấm áp, mặc chiếc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô bạn tốt Quách Dung – là con gái của dì Lưu, đang ngồi trong phòng khách, cô ấy đang ôm một chiếc máy tính cũ, miệng ngậm kẹo que, mái tóc bù xù, khuôn mặt hoảng sợ nhìn vào hình ảnh trong chiếc máy … đó là cảnh Hàn Văn Hạo đang đê mê hôn một cô gái đắm đuối … chỉ vào cô gái trong màn hình, la to “Are you? “
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc