Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 78

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

″ Phá hỏng việc lớn của ta, đồ phản đồ!" Bạch Diệu hận không thể nuốt trôi "Thì ra tất cả mọi chuyện đều do hắn giở trò! ૮ɦếƭ là đáng đời!"
"Rốt cuộc ông có phải là người không, anh ta là cháu của ông!" Trác Minh Liệt giận dữ.
"Bây giờ lại muốn giáo huấn tôi về đạo đức ?Nực cười, các người hãy nhìn lại mình đi" Bạch Diệu lãnh khốc cười. Trác Khiếu Thiên thừa dịp Bạch Diệu không chú ý bắn thẳng S***g vào bắp chân trái của ông ta làm cho ông ta đau đến lỗi khụy cả chân xuống.. Trác Khiếu Thiên còn muốn bắn tiếp nhưng Bạch Diệu đã chĩa S***g thẳng vào thái dương của Trác Minh Liệt.
"Thử xem S***g của mày nhanh hơn hay của tao nhanh hơn!" Bạch Diệu khiêu khích nói.
"Buông cháu tôi ra!" Ông cụ vừa nhìn thấy cháu trai mình gặp nguy hiểm cũng hoảng sợ theo. Lâm Thi Ngữ càng thêm hận đôi mắt mù lòa của mình.
"Tới đây !" Bạch Diệu kể S***g vào thái dương Trác Minh Liệt từng bước lui về phía sau "Trác Khiếu Thiên, mày đốt Bang Bạch Hổ nắm đó thì phải lường trước là sẽ có ngày hôm nay!"
Ông ta chuẩn bị P0'p cò"Tối nay tao sẽ cho mày nếm thứ sự đau xót khi mất con!"
"Buông Minh Liệt ra!" Bà Trác xuất hiện trước cửa, phong thái trác tuyệt không kém gì năm đó. Bạch Diệu hoảng hốt lắm lấy cơ hội đó Trác Khiếu Thiên bắn S***g bắn thẳng vào *** của ông ta. . . được giải thoát Trác Minh Liệt cũng không lập tức thoải đi, anh quay người lại đỡ lấy ông.
"Tiểu Cành" Ôn ta giùng giằng đứng lên "Cuối cùng em cũng đến!"
"Ân oán này là do tôi gây ra không nên để tôi kết thúc sao?" Bà Trác nhìn Trác Khiếu Thiên rồi lại nhìn Bạch Diệu đang bị thương nặng "Ba mươi năm đã qua nhưng ân oán vẫn chưa từng kết thúc! Ba mươi năm tôi vẫn sống nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu!"
"Diệu, Minh Liệt là con trai của anh! Cho nên anh không thể giết nó!"
"Cái gì?" Trác Khiếu Thiên tưởng mình nghe lầm, ông cụ cũng kinh ngạc.
"Không sai, Minh Liệt thật sự là con của Diệu! Tôi lừa anh, lừa ba, ba mươi năm!" bà Trác kích động "Năm đó chỉ vì lừa gạt tình cảm của anh mà tôi đã sống trong đau khổ suốt 30 năm qua. Mà bởi vì mang thai đứa bé của anh lại lừa dối Khiếu Thiên làm cho tôi càng thêm tự trách! Cho nên người sống thống khổ nhất trong ba mươi năm qua không phải là anh cũng không phải là Khiếu Thiên mà là tôi! Nhưng các anh có ai từng thật lòng đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ?" Bà Trác ưu thương nhìn bọn họ.
"Anh ân trong bóng tối muốn đuổi tận giết tuyệt Khiếu Thiên! Còn anh lại thề muốn cho Bạch nhà tan cử nát! Các anh đều có lý do của riêng mình chỉ có tôi phải nghe theo sự an bài của vận mệnh!"
"Cho nên …"Bà Trác thở dài "Tôi muốn nói tất cả sự thật cho các anh biết. . .vì vậy có ân oán gì các người cứ nhằm vào tôi!"
"Mẹ" Trác Minh Liệt run giọng. Vẫn biệt sự thật lag vậy nhưng đối với mỗi người mà nói sự thật này lại được hiểu theo nhiều ý khác.
"Ha ha" Trác Khiếu Thiên cười to"Tôi vẫn cho rằng tôi thắng, chỉ có tôi mới có thể đem lại hạnh phúc cho Tiểu Càng! Tôi cũng luôn cho là người cô ấy yêu là tôi! Nhưng đến tận hôm nay tôi mới biết mình là người thua thảm hại nhất! Bạch Diệu cậu đã thắng! Tư Không Ngọc Chi có thể vì cậu chịu nhục đưa con của cậu đến cho tôi nuôi chứng tỏ tình cảm cô ấy dành cho cậu rất sâu đậm !"
Bạch Diệu thật sự rất giật mình, ông nằm mơ cũng không ngờ được là mình sẽ có con trai! Nhìn Trác Minh Liệt ông không thể tưởng tượng được cậu thanh niên ưu tú đẹp trai này sẽ là con trai của mình.
"Trác Khiếu Thiên cậu thua là thật nhưng tôi cũng không hẳn là thắng" Ông tự tay lột cả mặt lạ xuống, khuôn mặt nhăn nhó xấu xí xuất hiện trước mặt mọi người "Đây chính là kiệt tác của cậu! Đây cũng chính lag nguyên nhân tôi giam mình trong bóng tối suốt ba mươi năm."
Trác Minh Liệt và Tư Không Ngọc Chi sợ ngây người, đây có thể là khuôn mặt của con người sao, cả mặt chằng chịt những vết sẹo không có nơi nào còn nguyên vẹn, hai hõm sâu đen kia là mắt sao?. Đây cũng chính là chứng cứ của vụ hoả hoạn năm đó.
"Cậu có từng nghĩ đến những đau đớn tôi phải chịu năm đó?" Bạch Diệu lạnh nhạt hỏi "Như hôm này tôi đã có Minh Liệt, cho nên tôi hy vọng tất cả có thể kết thúc! Những thứ nhà họ Trác lấy đi của tôi, tôi đều không màng đến nữa!" Bạch Diệu đứng lên, kết quả này ngay cả ông cũng không ngờ. Oán hận ba mươi năm thì ra trời xanh đối với ông vẫn có tình .
"Ngọc Chi, cám ơn em!"
Bà Trác khẽ thở dài một cái, bà biết sau tối nay có nhiều chuyện không thể trở lại như lúc trước.
"Các người đều đã thông suốt?" Ông cụ đứng dậy tâm trạng của ông cũng không thay đổi nhiều vì dù Trác Minh Liệt có là con ai thì vẫn sẽ là cháu ngoại của ông điều đó là điều không thể thay đổi.
"Không xong!" Quản gia Bạch hô to, ông ta vừa dứt lowig thì xung quanh khách sạn cùng vang lên những tiếng nổ mạnh.
"Bạch Diệu anh lại muốn dùng lửa đốt chúng tôi?" Ông cụ sợ hết hồn.
"Không, đừng vội, vẫn còn đường ra!" Bạch Diệu đang định mở lối thoát ra nhưng không ngờ lỗi đó cũng đã chìm trong biển lửa"Chuyện gì xảy ra?" Ông hỏi quản gia.
"Tiên sinh tôi đã nghĩ từ trước ngoài ngài ra còn có rất nhiều người độc ác cho nên tôi sẽ lấy kế hoạch A" Quản gia rút Bạch S***g lục ra.
"Mày…" Bạch Diệu không ngờ người của mình sẽ làm ra chuyện như vậy.
Thế lửa càng lúc càng nếu không đi ngay sẽ không thể ra ngoài được. Trác Minh Liệt ôm lấy Lâm Thi Ngữ, vừa dìu Lâm Thi An cố gắng tìm kiếm đường ra.
"Mày hãy để Lâm Thi Ngữ và Lâm Thi An lại" Quản gia Bạch uy hiếp.
"Đoàng" Một tiếng S***g vang lên, lão quản gia còn chưa dứt lời, viên đạn đã xuyên qua đầu hắn, là do Lâm Thi An bắn. Lâm Thi An đã nửa ૮ɦếƭ nửa sống ai cũng không để ý đến anh, vì vậy anh cố hết sức lực lấy mạng sống chỉ còn là màng treo chuông giải quyết tên bại hoại này. Các trưởng bối phụ giúp Trác Minh Liệt dẫn Lâm Thi Ngữ , Lâm Thi An và thi thể của Lý Triết Vũ đi ra ngoài trước. Ông cụ và Trác Khiếu Thiên cũng đi ra ngoài, nhưng bà Trác lại nhốt mình vào trong biển lửa.
"Tiểu Cành! Vì sao?" Bạch Diệu hô to "Mở cửa ra!"
Xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh bà Trác khẽ mỉm cười. NHìn theo bọn họ phất phất tay, Bạch Diệu đau lòng muốn ૮ɦếƭ, ông không để ý đến ngọn lửa đang hừng hực cháy kia, đá văng cửa lớn ra rồi nhảy vào theo. Ông vốn đã là người ૮ɦếƭ bây giờ ૮ɦếƭ thêm lần nữa còn sợ sao?
Ông vừa nhảy vào thì các thanh xà đỡ cũng rơi xuống. Cả căn phòng bỗng chốc trở thành một vùng biển biển mênh ௱o^ЛƓ. Trong phút chốc bà Trác và Bạch Diệu đã vị ngọn lửa cắn nuốt."Mẹ!"
"Ngọc Chi!"
Trác Minh Liệt quỳ xuống lệ rơi đầy mặt, ông cụ đau lòng hô hấp khó khan "Con gái sao con ngốc như vậy!"
Trác Khiếu Thiên nhìn vợ mình dùng cạch này để tự sát mà Bạch Diệu cũng đi theo tình cảm của hai người làm cho ông cảm thấy tình cảm của mình thật đáng buồn cười, thì ra vở kịch suốt 30 năm qua chỉ mình ông độc diễn chưa từng có ai quan tâm đến ông. Có lẽ trong lòng người vợ dịu dàng đó vẫn luôn có hình bóng của một người đàn ông mà ông không dám nhớ lại.
Nhưng lúc trước là ai ép cô ấy đi làm vùng, là ai không nể tình bạn mà *** Bạch Diệu, Trác Khiếu Thiên mơ hồ . Ông từ từ giơ S***g lên nhắm vào thái dương của mình mà bắn.
" Ba" Trác Minh Liệt vừa gọi một tiếng, đau trơ mắt nhìn người ba mà mình đã gọi suốt ba mươi năm qua ngã xuống . ." Vì sao các người lại ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ không còn cách giải quyết nào khác sao?" Trác Minh Liệt khóc, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà anh đã mất đi hai người thân thiết nhất trong cuộc đời, đám cháy càng ngày càng lớn thiêu rụi đi cả hận thù suốt ba mươi năm, người của Đồ Long Bang đến ứng cứu thì các phóng viên cũng đồng loạt chạy đến.
"Kính thưa quý vị, vào lúc tám giờ tối ngày hôm qua tại khách sạn Đế Đô nổi tiếng đã xảy ra một trận hỏa hoạn vô cùng nghiêm trọng, nguyên nhân cụ thể dẫn đến vụ việc trên vẫn đang trong điều tra, người trong cuộc đã bị cảnh sát gọi đến!"
"Báo ứng "Tại nhà họ Hàn, ông Hàn vừa xem tin tức vừa thở dài." Mọi chuyện giờ đây mới có thể kết thúc!"
Một tháng sau,
" Bác sĩ" Trác Minh Liệt khẩn trương kéo bác sĩ.
"Tiên sinh, ngài hãy yên tâm, cuộc phẫu thuật rất thành công"
Bác sĩ cẩn thận tháo băng ra khỏi đôi mắt của Lâm Thi Ngữ.
"Tiểu thư chậm mở mắt một chút "
Lâm Thi Ngữ gật đầu một cái, đôi mắt nhắm chặt đang nhẹ nhàng mở ra, khuôn mặt của Trác Minh Liệt từ từ hiện rõ ở trước mặt cô. . . Cô đột nhiên vùi mình vào *** anh, ôm anh thật chặt, lệ nóng dâng trào cô không nhịn được muốn khóc. Tình cảm của Triết Vũ làm cho cô rung động, ngay lúc này cô đang dùng đôi mặt của anh để nhìn thế giới điều này làm cho cô cảm thấy thật dằn vặt. Chẳng bao lâu sau đôi mắt này sẽ theo cô cả cuộc đời
" Thi Ngữ, em mới được tháo băng đừng khóc!"
"Ừm" Lâm Thi Ngữ gật đầu ngẩng đầu lên. Anh gầy, trên cằm lún phún rất nhiều râu, những chuyện gần đây đã để lại cho anh đả kích quá lớn. Cô đưa tay lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh, và anh cũng vùi cả khuôn mặt mình vào bàn tay cô. Khổ sở trong lòng khó có thể nói ra có lẽ chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt một chút.
"Bác Lâm ngày mai ra tù, Cầu Cầu và Mộc Mộc đã trở lại nhà trẻ. Chân của Thi An đã phẫu thuật nhưng tạm thời chưa có kết quả, Thẩm Tử Quân và Phùng Thiếu Diễm đang mất tích" Trác Minh Liệt nói cho Lâm Thi Ngữ những chuyện xảy ra gần đây. Lâm Thi Ngữ không nhịn được lại ôm lấy anh " Minh Liệt, anh muốn khóc thì khóc đi!" Cô không muốn nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của anh nữa.
Trác Minh Liệt dùng sức ôm lấy cô, vùi đầu vào mái tóc dài của cô "Tất cả đều đã qua! Mấy ngày nữa ông ngoại về đảo Cực Nhạc, chúng ta cũng đi đi!"
"Ừm!" Lâm Thi Ngữ trịnh trọng gật đầu.
Ba ngày sau, trời mưa phùn là ngày Ông Trác ra tù.
Sống trong tù ngục làm cho ông Lâm già đi mấy tuổi. Bóng lung ông hơi gù già yếu còn đâu phong độ của ngày trước. Lâm Thi Ngữ đẩy Lâm Thi An ngồi trên xe lăn run rẩy gọi một tiếng "Ba!"
Có lẽ ông Lâm cũng không nhận ra Lâm Thi Ngữ, ông chớp mắt mấy lần khi nhìn thấy Lâm Thi An mới xác định cô gái này là Lâm Thi Ngữ.
" Thi Ngữ sao con…."
"Ba người đừng hoài nghi, con chính là Thi Ngữ!" Lâm Thi Ngữ cười, rơi lệ đưa tay cầm lấy tay của ba.
"Bác Lâm " Trác Minh Liệt cung kính chào ông.
Ông Lâm cũng không hiểu rõ lắm chỉ hỏi: " Thi Kiệt đau? Nó không tới đây sao?"
Lâm Thi Ngữ nhìn Lâm Thi An một cái, không biết nói với ba thế nào.
"Thi kiệt tạm thời sang nước ngoài làm giáo sư!" Lâm Thi An nói dối ba nói.
"Thi An chân của con?"
Năm năm không gặp con trai con gái cũng thay đổi.
"Ba chúng ta về thôi, về rồi con sẽ kể lại mọi chuyện!" Lâm Thi Ngữ dìu ba mình lên xe.
Và cùng là ngày hôm đó, vụ án Hàn Ti Nhã cố ý *** và Liên Na ăn trộm buôn bán thông tin bí mật của công ty cũng đồng thời được phán quyết. Phiên tòa xử Hàn Ti Nhã ngồi tù ba năm vì cô ta cũng chưa hẳn ***. Còn Liên Na vì chuyện ăn trộm tài liệu cũng bị xử tù ba năm. Hai người gặp nhau trong hành lang nhà tù nhưng đều không biết mình bị cùng một người đàn ông đưa vào .
Khi đưa ông Lâm về nhà, Lâm Thi Ngữ và Lâm Thi An cũng kể lại toàn bộ câu chuyện cho ông nghe. Ông Lâm nghe xong cũng không khỏi nước mắt quanh tròng, ông lấy tập hình cũ ở trong hòm ra.Trên đó là hình ảnh của 4 cậu con trai và 3 cô gái, bọ họ đều vô cùng xinh đẹp. Chẳng ai ngờ đến kết quả sẽ như vậy. Thật ra, năm đó khi ông bị xử tù ông vẫn có khả năng chống án nhưng ông lại lựa chọn lặng im. Ông biết có rất nhiều chuyện không thể tránh được dù sao lịch sử cũng không thể xóa đi.
"Bọn họ đều đã đi chỉ còn lại một mình tôi, năm đó Bạch Diệu là người đẹp trai nhất trong số 4 người, Ngọc Chi là hoa khôi của trường, Khiếu Thiên lạnh lùng nhất, lão Hùng thực tế nhất, bọn họ đều đi rồi." Ông Lâm tự lẩm bẩm một mình, dường như ông đang sống trong kí ức của chính mình.
"Ba người hãy nghỉ ngơi đi" Lâm Thi Ngữ an ủi ba "Hãy xem như bọn họ được giải thoát khỏi cuộc sống khổ đau này."
Ông im lặng hồi lâu, rồi mới cầm ảnh lên đi về phòng của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc