Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 74

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

″ Chúng ta hãy chuẩn bị một chút, hôm tang lễ chúng ta sẽ tham ra.!" Trác Minh Liệt đưa cho Lâm Thi Ngữ một ly nước trái cây " Thi Ngữ, anh đang tìm giác mạc thích hợp cho em, nhất định anh sẽ giúp em tìm lại ánh sáng!"
Trác Trác Minh Liệt vui vẻ nói nhưng Lâm Thi Ngữ lại rơi vào trầm tư.
Nhà riêng của Phùng Thiếu Diễm,
" Chủ nhân! Thẩn lão gia qua đời!"
Động tác trên tay Phùng Thiếu Diễm dừng lại " Tử Quân sao rồi?"
"Đau đớn tột cùng!"
Phùng Thiếu Diễm khổ sở nhắm hai mắt lại.
"Tang lễ cử hàng khi nào?"
"Ba ngày sau "
Tại khách sạn,
" Tiên sinh Thẩm Thiểu Hùng đã ૮ɦếƭ" Quản gia Bạch chậm rãi nói.
"Hả? ૮ɦếƭ nhanh như vậy?Ai, hắn ૮ɦếƭ thật quá dễ dàng! Vậy chuyện chúng ta thu mua Thẩm thị tiến hành đến đâu rồi?"
"Tất cả đều thuận lợi Nhà họ Thẩm bây giờ chỉ còn một nha đầu. Nghe nói cô ta sẽ chuyển buổi đấu giá sau tang lễ "
" Tang lễ cử hàng khi nào?"
"Ba ngày sau!"
Chợp mắt đã qua 3 ngày, Thẩm Tử Quân đỡ linh cữu ba mình đi hạ táng. . . Theo nguyện vọng của ba lúc còn sống Thẩm Tử Quân cử hành tang lễ theo kiểu Trung Quốc truyền thống. Sáng sớm hôm này tại đại sảng của nhà họ Thẩm đã tập chung rất nhiều phóng viên và người đến viếng. Thẩm Tử Quân đốt giấy, để tang, quỳ gối trước linh cữu, khuôn mặt tái nhợt buồn khổ đáp lễ làm cho người ta không đành lòng nhìn.
" Tử Quân, Tử Quân" Lâm Thi Ngữ mặc áo quần đen, đeo kính đen dưới sự giúp đỡ của Trác Minh Liệt đi vào nhà để linh cữu.
Thẩm Tử Quân nghe thấy âm thanh quen thuộc mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Khi cô nhìn thấy người đến là Lâm Thi Ngữ thì không nhịn được mà đứng lên ôm lấy cô, nước mắt rơi như mưa.
" Tử Quân, ngoan" Lâm Thi Ngữ vỗ vai cô, lau nước mắt ở đôi mắt trống rỗng không có tiêu điểm đi.
" Thi Ngữ mắt của cậu…" Thẩm Tử Quân vuốt khuôn mặt thon gầy bi thương cực độ của cô.
Bọ họ đã từng vô tư trong sáng như thiên thần, đã từng học, từng chơi với nhau nhưng sao chỉ có 5 năm bọn họ lại có thể biến thành như thế này! Ông trời cũng thật không công bằng. Lâm Thi Ngữ còn có Trác Minh Liệt nhưng cô thì có cái gì? Người ba duy nhất thương yêu của cô cũng không còn, càng nghĩ cô càng khổ sở, càng nghĩ càng đau lòng, Lâm Thi Ngữ cũng đau lòng theo Thẩm Tử Quân. . . Theo quy củ Trác Minh Liệt và Lâm Thi Ngữ lấy thân phận là vợ chồng cùng nhau châm hương tế bái sau xong thì sẽ phải lui ra ngoài. Nhưng đúng lúc này chợt có hai vị khách lạ lùng đến.
Người đến là hai người đàn ông tuổi cũng tương đương nhau nhưng một người mặc áo đen người kia lại mặc áo trắng. Khuôn mặt của người áo đen được giấu trong mặt lạ. Còn người áo trắng mặc dù đã có tuổi nhưng khuôn mặt vẫn còn rất tuấn tú.
Hai người đi tới bàn thờ cầm nén hương.
Người áo đen lạnh lùng nói: " Bạn cũ đã lâu không gặp. Không ngờ chúng ta sẽ gặp lại dưới tình huống như thế!" Trong lời nói của ông ta có ẩn tình mà Thẩm Tử Quân lại không biết ông ta là ai, nên hỏi " Xin hỏi tiên sinh ngài họ gì?"
"Bạch!"
Ông ta vừa nói xong Trác Minh Liệt lập tức kéo Lâm Thi Ngữ về phia sau lưng mình, cảnh giác nhìn ông ta. Bác Phúc đứng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt chỉ duy nhất Thẩm Tử Quân là không hiểu gì.
"Khi còn sống tôi chưa từng nghe thấy ba nói có quen với nhà họ Bạch"
"Dĩ nhiên hắn ta sẽ không nói bởi vì tôi vốn đang ở thế giới bên kia!" Một câu nói kinh người làm cho tất cả mọi người ở đám tang bỗng trở nên yên lặng như tờ mọi người đều suy đoán lai lịch người này.
"Ông ta đã xuất hiện rồi!" Phùng Thiếu Diễm ở bên ngoài, trầm giọng nói "Cuối cùng ông ta cũng không thể nhịn được! Hôm nay nhất định sẽ có một màn kịch hay!"
Đang lúc ấy ngoài cửa chợt thông báo ông Trác và phu nhân đến viếng. Người áo đen nghe thống báo ấy giống như nghe được một thống bao vô cùng kinh dị, bàn tay bất chợt nắm chặt thành nắm đấm. Trác Minh Liệt nhận thấy có chuyện không ổn.
"Lâm Thi Ngữ em ở yên tại đây, đừng đi đâu anh ra đây một chút rồi sẽ quay lại!" Anh chạy nhanh ra ngoài ngăn không cho ba mẹ vào trong.
"Ba mẹ hai người không thể đi vào!"
"Có chuyện gì?" Ông Trác vô cùng nóng nảy nhìn con trai.
"Tóm lại là hai người tốt nhất là nên quay về hoặc ở lại đây, đừng đi vào đó!" Trác Minh Liệt cau mày.
"Nhưng tôi muốn đi!" Ông Trác nhất quyết đi vào còn Bà Trác ngồi lại trong xe vì bà biết con trai khẩn trương như thế nhất định là có nguyên nhân. Lúc đầu hai vợ chồng cùng vào nay chỉ còn mình ông Trác. Trác Minh Liệt theo sát ba chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Anh đi theo tôi làm cái gì?" Ông Trác ghét bỏ nhìn con trai "Tôi không cần anh bảo hộ chu đáo như vậy!"
Nhưng Trác Minh Liệt không nói một lời chỉ im lặng theo sát. Khi bọn họ đi qua hai người khách lạ kia, anh đột nhiên cảm thấy sát khí ngùn ngút. Người áo trắng nhìn ba bằng ánh mắt sắt như dao đầy thù hận, người áo đen đưa tay vào trong áo và ba cũng đưa tay cầm lấy súng lục trong túi quần, người này quả nhiên là kẻ thù chung của ba nhà Lâm, Trác, Thẩm-Bang chủ bang Bạch Hộ -Bạch Diệu.
Trác Minh Liệt toát mồ hôi, anh ngần lần không hy vong xay ra chuyện Gi*t người ngay tại tang lễ, việc này là viếc không tôn trọng nhất đối với người ૮ɦếƭ. Cám ơn trời đất, mặc dù thế cục hết sức căng thẳng nhưng cũng may bọn họ không hề động thủ. Trắng, đen hai người cùng đi ra ngoài. Nhưng chuyện còn chưa kịp kết thúc khi đại diện cho nhà họ Lâm đến - Lâm Thi An xuất hiện.
Lâm Thi An vừa xuống xe đã nhìn thấy Bạch Diệu, hắn biết sớm muộn gì thì cũng sẽ nhìn thấy ông ta. Nêu như hắn không tìm ông ta thì chắc chắn ông ta cũng sẽ tự mình tìm đến hắn.
"Cha nuôi!" Dù không muốn nhưng Lâm Thi An vẫn duy trì cung kính.
"Thi An khỏe chứ! Lâu lắm rồi con chưa liên lạc với cha nuôi có gì bất mãn sao?" Người áo đen hình như là cười nói.
"Thi An làm sao dám bất mãn gì, dạo này còn đang bận quá!" Lâm Thi An nói lảng sang chuyện khác "Thi An tài sơ học thiển chuyện cha nuôi nhờ vả sợ là không có cách nào hoàn thành!"
″ Hừ!" Người áo đen hừ lạnh một tiếng "Anh cho rằng cánh của anh bay giờ đã cứng cáp rồi sao? Thức thời thì hãy mau giao kế hoạch A ra đây!" Người áo đen nhỏ giọng.
"Cánh của tôi vẫn chưa thực sự cứng nhưng ít nhất cũng chống lại được uy Hi*p của ông! Muốn kế hoạch A cũng được, hãy dùng cổ phần của nhà họ Trác để đổi! Chỉ cần lấy lại được thứ của nhà họ Lâm thì kế hoạch A đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Nếu như ông không đáp ứng được thì cũng đừng trách tôi bán kế hoạch A này cho người khác!" Lâm Thi An cười như không cười.
Người áo đen ý vị sâu xa nhìn hắn một cái rồi chui vào xe. Lúc này bà Trác chợt xuống xe, đi vài bước như muốn đuổi theo nhưng vẫn dừng lại.
Lâm Thi An nhìn bà hừ lạnh một tiếng, rồi đi đến bên cạnh bà nhỏ giọng nói một câu: " Tiểu Nhi La Sát, ngưỡng mộ đã lâu!" Bà Trác như là bị người ta bóc trần lớp mặt lạ bỗng giận không thể nuốt. Nếu không vì xung quanh có nhiều tai mắt bà nhất định sẽ dọn dẹp tiểu tử không biết trời cao đất rộng này thật tốt .
Lâm Thi An nghênh ngang vào linh đường thì nhìn thấy cha con Trác Minh Liệt.
"Trác Minh Liệt sao mày vẫn chưa ૮ɦếƭ?" Nhìn thấy Trác Minh Liệt, Lâm Thi An lập tức nghĩ tới Lâm Thi Ngữ " Thi Ngữ đâu? Thi Ngữ sao rồi? Một mình mày chạy trốn bỏ lại Thi Ngữ sao?!"
Trác Minh Liệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, vừa định rời đi lại bị Lâm Thi An hung hang giữ lại. . Bọn họ đều mặc đồ đen đến tang lễ nhưng một người dùng calavat, một người dùng nơ. Lâm Thi An cuồng ngạo vô lại, Trác Minh Liệt lại trang nhã, thanh cao! Nhưng họ đều là những người đàn ông làm cho người ta chú ý!
"Oan có đầu, nợ có chủ, nhưng hôm nay là ba tang lễ của ba tôi mời các người tôn trọng một chút!" Thẩm Tử Quân tức giận đứng dậy. Lâm Thi An xoay người lại, lại càng làm cho cô thêm sợ hãi và tức giận bởi vì gương mặt đó giống hệt Phùng Thiếu Diễm.
" Tiểu thư Thẩm cô nói đúng vô cùng. Oan có đầu, nợ có chủ, hôm nay người ૮ɦếƭ hay người sống đều là kẻ thù của tôi!" Hắn tà tứ mà cười xoay ngược lại nhìn ông Trác : " Bác Trác, bác nói xem cháu nói có đúng không?"
"Anh là Lâm Thi An?" Ông Trác cũng nhận ra Lâm Thi An.
"Bác quả là có trí nhớ tốt ! Cháu còn tưởng rằng những năm gần đây bác phải chịu sự khiển trách của lương tâm mà quên chúng tôi !"
Ông Trác xì mũi coi thường "Ta tưởng là ai chứ? Thì ra là đại thiếu gia chỉ biết ăn chơi không có thành tựu của nhà họ Lâm !"
Lâm Thi An thẹn quá hóa giận "Tôi thật muốn xem các người có thể vênh mặt đến lúc nào!"
Sau tấm màm che Lâm Thi Ngữ nhận ra được anh trai mình-LâmThi An. . . Cô muốn ra nhưng lại sợ nhìn thấy anh . Nếu như bây giờ cô ra ngoài nhất định sẽ bị Thi An ép buộc dẫn đi. Nhưng nếu không ra trong lòng cô lại rất lo lắng.
"Các người nói đủ chưa?" Thẩm Tử Quân không thể nhịn được nữa "Mặc kệ các người có thù oán gì, bây giờ ba tôi đã không còn các người còn muốn như thế nào nữa? Các người muốn Thẩm thị vậy lấy đi, tôi đã quá mệt mỏi rồi!" Thẩm Tử Quân không tự chủ được lại khóc lên. Phùng Thiếu Diễm ở bên ngoài nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đối với cách làm của Lâm Thi An anh vô cùng tức giận. Phải, tất cả số người đến hôm này người tốt có lẽ đếm được đầu ngón tay.Không phải là đến để xem chuyện cười nhà họ Thẩm, thì đến vì trả thù, vì cuộc đấu giá sắp tới.
Ông Trác tự ra khỏi linh đường, Trác Minh Liệt thì lùi ra phía sau chỉ còn lại một mình Lâm Thi An ở đó phát giận.
"Lâm Thi Ngữ chúng ta đi!" Trác Minh Liệt kéo Lâm Thi Ngữ nhỏ giọng nói.
"Nhưng…" Lâm Thi Ngữ có chút chần chừ "Anh …"
"Yên tâm đi, nhất định anh ấy có thể xử lý tốt!" Trác Minh Liệt an ủi cô nhưng trong lòng Lâm Thi Ngữ lại nghĩ: " Anh ấy sẽ xử lý như thế nào đâu? Thứ anh ấy cần chính là Trác thị phá ản và lấy lại được thứ thuộc về Nhà họ Lâm, nếu như anh ấy thành công thì nhà họ Trác sẽ báo thù, nhưng nếu không thành công thì anh ấy sẽ ngăn cản chúng ta ở bên nhau.
Trong ba nhà Trác, Lâm, Thẩm thì đã có hai nhà phá sản chỉ còn lại một mình nhà họ Trác đang khổ khổ chống đỡ. Ngày hôm sau sau khi tang lễ của ông Thâm xong, Thẩm Tử Quân chính thức tuyên bố Thẩm thị phá sản. Tất cả bất động sản, các bản hợp đồng còn thời hạn, và tài sản liên quan của công ty đều lên thầu bán đấu giá. Người mua nhiều nhất là người mặc áo đen xuất hiện ở buổi tang lễ hôm đó. Thâm Tử Quân thấy ông ta cứ liên tục mua hàng liền gọi bác Phúc lên.
"Bác Phú, bác có biết người áo đen kia là ai không?"
"Biết!"
"Ông ta là."
"Bang chủ bang Bạch Hổ-Bạch Diệu oan phong một thời, thật không ngờ là ông ta vẫn còn sống!" Bác Phúc thở dài "Bây giờ nghĩ lại có lẽ mọi chuyện xảy ra cho Thẩm thị đều là do một tay ông ta thao túng. Mà có lẽ không chỉ có Thẩm thị mà là cả Trác thị và Lâm thị nữa.”
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Ba mươi năm trước, Bang chủ bang Bạch Hổ - Bạch Diệu, tổng giám đốc Trác thị - Trác Khiếu Thiên, lão gia chúng ta - Trầm Thiểu Hùng và cả tổng giám đốc Lâm thị-Lâm Mộ Phong bọn họ được ca tụng là tứ công của cả thành phố, họ cùng học với Lâm phu nhân một trường, nhưng thời thế thay đổi, Bạch Tổ Diệu tự mình lập ra bang Bạch Hổ cũng như Trác Khiếu Thiêu và nhà Tư Đồ cùng nhau lập nên Đồ Long Bang, một rồng một hổ bất phân cao thấp. Nhưng thói đời trêu người bọn họ gặp phải một tranh chấp vô cùng lớn mà không thể hòa giải bằng lời. Chính vì thế, ba mươi năm trước, ba nhà Trác-Lâm-Thẩm đã đặt bẫy dẫn Bạch Diệu và bang Bạch Hổ thiêu trụi trong biển lửa." Sắc mặt Bác Phúc nặng nề, Thẩm Tử Quân nghe xong kinh ngạc trợn mắt hốc mồm thì ra đời trước còn có ân oán như vậy.
" Mẹ cháu cũng vị biển lửa đó mà mất" Bác Phúc thở dài.
Trong lòng Thẩm Tử Quân lạnh xuống, chuyện này là ai báo thù ai đây? Bạch Diệu tìm có báo thù hay cô cũng nên đi tìm ông ta để trả thù.
"Bác Phúc bác nói, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Thẩm Tử Quân ưu thương nhìn Bác Phúc, dù cô có muốn báo thù nhưng một cô gái yếu đuối như cô làm sao có thể có đủ sức để bước chân vào chốn giang hồ hiểm ác.
"Chuyện đã đến nước này, tiểu thư cứ nên bán công ty cho ông ta thôi, còn mối thù kia cứ để cho nó qua!" Bác Phúc buồn bã than thở "Để cho ông ta tiến đến mục tiêu tiếp theo là nhà họ Trác, cô cứ yên tâm mà trở lại nhà trẻ thôi"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc