Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 69

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

″ Trác tiên sinh ý ngài nói là khi chúng tôi đi đôi giày này vào là có thể cảm nhận được tình yêu của ngài đối với phu nhân của ngài sao?” Một phóng viên trẻ tuổi cười hỏi.
“Tôi có thể cho cô thử” Trác Minh Liệt cười một cách mê người.
Cô gái thẹn thùng cười, Trác Minh Liệt lấy một đôi hàng mẫu đưa cho cô, sau đó ngồi xổm xuống tự mình giúp cô đi vào. Cô gái thụ sủng nhược kinh không biết làm sao .
Toàn bộ đèn đều chiếu tụ lại đôi giày. Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền, thế nhưng Trác Minh Liệt lại cảm thấy thương cảm. Đáng nhẽ bầy giờ người đang đứng tại nơi này phải là Thi Ngữ, còn anh sẽ công bố chủ nhân của Cinderella chính là Thi Ngữ! Nhưng bây giờ Thi Ngữ, em đang ở đâu?
Tại nhà riêng của Phùng Thiếu Diễm,
” Chủ nhân, Trác Minh Liệt đã thay đổi chiến lược ! Anh ta muốn sử dụng hệ liệt giày nữ và đồ chơi để lật lại tình thế!”
“Cậu cảm thấy có thể không?” Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng hỏi lại.
“Chuyện này thuộc hạ không biết!”
“ Trác Minh Liệt quả nhiên không phải là người bình thường! Cậu nghĩ chúng ta có nên dừng tay!” Phùng Thiếu Diễm híp cặp mắt “Stanford đã muốn tôi trở về để làm thầy giáo, ngày đó có lẽ cũng không tệ!”
“Nhưng thưa chủ nhân, nếu làm như vậy chúng ta phải giải thích như thế nàovới Lâm tiên sinh!”
“Nếu như trong máu của tôi không chảy dòng máu của nhà họ Lâm thì mấy chuyện như thế này tôi nhất định sẽ không can thiệp vào! Đúng rồi chuyện nhà giam kia đã xử lý xong chưa?”
“Đã xử lý ổn thỏa, nếu không có việc phát sinh thì tối mai làcó thể!”
Phùng Thiếu Diễm gật đầu một cái “Cụ thể làm sao cậu hãy làm cho cẩn thận!”
Tại nhà họ Lâm,
Kể từ khi Lâm Thi Ngữ mất tích, tinh thần Lâm Thi An càng sa sút cả người gầy đi trông thấy . . . Đã một tuần lễ trôi qua vẫn chưa hề có một tin tức nào về em gái, hắn không biết phải làm thế nào để đối mặt với chính bản thân mình. Trác thị đã ở thế ngàn cân treo sợi tóc vậy mà vẫn để Trác Minh Liệt làm cho Trác thị cải tử hồi sanh. Nhưng tất cả mọi chuyện đâu thể dễ dàng như thế, kế hoạch A đã bị lộ địch liệu có thể để cho Trác Thị được yên? Kịch hay vẫn còn ở phía sau !
Hắn cầm một ly R*ợ*u đỏ đứng ở trên lan can tầng hai đang nghĩ đến bước kế tiếp nên làm như thế nào . Chuyện đến đâu thì đến đó chỉ cần trong tay hắn nắm bản kế hoạch A hoàn chỉnh thì vẫn còn nước còn tát!
“Anh biết kế hoạch A dùng để làm gì sao?”
Lý Triết Vũ bị trói ở trên ghế ngồi hỏi “Lâm Thi An, rốt cuộc anh muốn trói tôi đến khi nào?”
“Mày đừng nhiều lời! Lý Triết Vũ bây giờ mày cũng là một lợi thế của tao!” Lâm Thi An lạnh lùng nói. . .
” Lợi thế? Tôi chỉ là một người vô dụng ! Bác tôi sẽ không vì tôi mà nhíu mày cho nên anh cũng không thể dùng tôi để uy hiếp bác tôi được đâu!”
Lâm Thi An cười lạnh không để ý
“Kế hoạch vốn là của chúng tôi ai ngờ lão gia tử nhà họ Trác kia thần thông quảng đại lại có thể đoạt đi! Ai” Lý Triết Vũ tự lẩm bẩm.
“Đầu óc mày có còn bình thường không?”
“Ha ha tôi biết trước là dù tôi có nói anh cũng sẽ không tin! Kế hoạch A vốn là một dự án rất quan trong đối với quân đội khi đó bác tôi đã yêu cầu tôi đấu thầu trong âm thầm, nhưng Lâm Thi An à, tôi muốn nói cho anh là đừng tưởng rằng lấy được kế hoạch A rồi thì anh thoải mái được rồi. Thật ra kế hoạch A gồm hài phần gồm Software và Hardware!”
Nghe Lý Triết Vũ nói Lâm Thi An nửa tin nửa ngờ “Còn có phần Hardware ?”
“Đúng vậy, phải có cứng mềm kết hợp mới là một kế hoạch A hoàn chỉnh cũng chính là một phần cứng tự động driver siêu cấp!” Lý Triết Vũ bình tĩnh cười giống như hắn mới là người cuối cùng biết được !
“Vậy phần Hardware đang ở đâu?” Lâm Thi An khẩn trương hỏi.
“Cái này rất khó nói” Lý Triết Vũ nhắm hai mắt lại.
Tại một nhà hàng cao cấp
” Sao Lâm Thi An còn chưa tới?” Phía sau rèm cửa sổ người đàn ông trung niên âm thầm cau mày.
“Kể từ về nước có vẻ tiên sinh hơi thiếu kiên nhẫn”
“Tôi không thể kiên nhẫn được tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bây giờ tiểu tử nhà họ Trác đã giúp Trác thị thoát khỏi khó khăn? ! Nếu như chúng ta không nhanh ra tay nói không chừng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
“Tiên sinh không cần lo lắng! Chúng ta chỉ yên lặng theo dõi biến hóa! Hơn nữa tôi còn nhận được một tin tức cực mới đó là phần Hardware thất lạc năm năm trước đã được tìm thất”
“Ở nơi nào?”
“Nghe nói là ở trên người của một cô gái”
Tại một viện nghiên cứu bí mật,
” Các người là ai? Tại sao lại dẫn tôi tới nơi này?” Sau vài lần kích điện rốt cuộc Lâm Thi Ngữ đã hoàn toàn tỉnh táo lại!
“Cô là vị khách quan trọng của chúng tôi ” Các ý ta nói chuyện qua những chiếc khẩu trang.
“Hãy gọi cho người nhà của tôi đến đón tôi, làm ơn, tôi là Lâm Thi Ngữ anh tôi là Lâm Thi An” Lâm Thi Ngữ vươn hai tay ra nhưng lại không tới một người.
“Tiểu thư cô cứ yên tâm ở chỗ này dưỡng bệnh đi! Khi đủ thời gian chúng tôi sẽ đưa cô về!” Nói xong họ sột soạt thẳng bước đi ra ngoài.
Nhưng sau đó không lâu lắm hình như lại có rất nhiều người đi vào.
“Các người, các người là ai?”
Không có ai nói chuyện bọn họ bế Lâm Thi Ngữ lên sau đó cất vào thứ gì.
“Cứu mạng, cứu mạng, các người buông tôi ra” Cô giùng giằng nhưng rất nhanh có người nhét một tấm vải vào miệng cô làm cô không phát ra được một âm thanh nào. Trời ơi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lâm Thi Ngữ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Lão Thái Gia! Không xong rôi!”
“Có chuyện gì?”
“Không thấy vị tiểu thư kia đâu ! Không biết là tự cô ấy bỏ trốn hay là…”
“Ngu xuẩn, nhiều người như vậy mà không trông nổi một tiểu nha đầu! Lập tức đi tìm, không tìm được cậu cũng không cần tới gặp tôi!” Ông cụ giận đùng đùng cúp điện thoại, dàn xếp xong cho hai đứa bé tự mình cũng đi đến viện nghiên cứu kia. Nhưng ông vừa mới ra khỏi cổng chính thì lại gặp Trác Minh Liệt từ công ty trở về.
″ Ông ngoại, ông đi đâu vậy?”
“Trác Minh Liệt cháu trở về thật đúng lúc! Mau đi với ông ngoại một chuyến, xem cô bé kia có phải là cô dâu của cháu không!”
“Ông ngoại!” Trác Minh Liệt kích động kéo cánh tay ông lại “Người nói cái gì? Đã tìm được Thi Ngữ rồi sao?”
“Ai ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cháu cứ đi theo ông một chuyến đi!”
Hai ông cháu đến viện nghiên cứu bí mật rất nhanh.
“Ông ngoại đây là đâu?”
“Nơi này là chợ đen!”
“Tại sao Thi Ngữ lại ở chỗ này?”
“Trác Minh Liệt, điều đầu tiên ta không thể chắc chắn cô bé kia là cô dâu của cháu. Điều thứ hai cô bé ấy được ta cứu từ dưới biển và được đưa đến nơi này!”
“Ông ngoại! !” Trác Minh Liệt kích động bởi trực giác anh có thể xác định cô gái này nhất định là Lâm Thi Ngữ.” Bây giờ cô ấy đang đâu, người mau dẫn cháu đi gặp cô ấy!”
Ông cụ thở dài gọi người có trách nhiệm chăm sóc Lâm Thi Ngữ đi lên.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Ông cụ hỏi.
“Ban đầu mọi chuyện đều tốt nhưng sáng nay khi thuộc hạ tỉnh dạy và sang phong bệnh của cô ấy thì không thấy cô ấy đâu nữa! Sau đó tất cả các bác sĩ của viện cũng đều mất tích!”
“Khốn kiếp!” Ông cụ tức giận, toàn thân phát run ” Tư Đồ Như ta sao lại có một thuộc hạ bất tài vô dụng như vậy!” Ông chợt rút S***g lục ra nhắm thẳng vào đầu người bảo vệ áo đen . . .
” Ông ngoại!” Trác Minh Liệt kéo tay của ông “Lưu hắn lại, sau này còn hữu dụng!”
Mặc dù Trác Minh Liệt gấp nhưng anh cũng hiểu nặng nhẹ. Vì vậy đem bắt người bao vệ kia nói lạ mọi chuyện từ đầu.
“Vị tiểu thư kia mắt bị mù vẫn luôn không chịu nói lời nào”
Lòng của Trác Minh Liệt chợt trầm xuống sau đó lại kịch liệt nhảy lên “Chính là cô ấy, cô ấy chắc chắn là Lâm Thi Ngữ” Anh nắm cái trán trước mắt trống rỗng.
“Ông ngoại tại sao người không nói sớm cho cháu biết ! Bây giờ ra sao, bây giờ cô ấy ở đâu?” Trác Minh Liệt rống lên.
“Bao quanh viện là chợ đen là bộ máy giao dịch lớn nhất cả nước, thuộc hạ chỉ sợ có người thèm muốn thứ kim loại trên người cô ấy nên đã bắt cóc cô ấy và bán đi rồi!”
“Cái gì, kim loại gì ?” Trác Minh Liệt run rẩy hỏi “Làm thế nào có thể lấy thứ đó ra khỏi người cô ấy?”
“Đó chính là kim loại Hardware bộ phận trong kế hoạch A mà chúng ta đang thiếu, muốn lấy ra chỉ có cách *** đoạt cốt” Vẻ mặt ông cụ nặng nề. . .
” Ông ngoại người đưa cô ấy đến đây, lẽ nào người cũng muốn lấy thứ kim loại ấy ra?” Trác Minh Liệt không thể tin được “Các người vì cái gì mà tàn nhẫn như vậy! !”
” Minh Liệt! Lúc đầu ông ngoại cũng có ý định này nhưng đến khi gặp Mộc Mộc và Cầu Cầu ông đã hối hận, để cho cháu biết những chuyện này cũng là do ông đã thay đổi ý định, nhật định ông sẽ cố hết sức để tìm ra cô ấy!” Ông cụ cũng lên giọng “Bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian để giải thích này khi, A Bỉnh cậu hãy lập tức phong tỏa tất cả các phiên giao dịch của chợ đen đồng thời hãy tung tin đồn là cô gái ấy vẫn ở trong tay chúng ta, Minh Liệt cháu có thể tìm được cô gái nào đó có khuôn mặt giống với Thi Ngữ nhất chứ?”
Trác Minh Liệt trầm mặc chốc lát chợt nghĩ đến một người: Tử Đồ Mi. Khuôn mặt của cô ta không khác Thi Ngữ chút nào!
Hoàng hôn buống xuống, mặc dù đang vao tháng 6 nhưng thời tiết dưới chân núi lại có chút lạnh.
Phùng Thiếu Diễm cho xe dừng lại phía sau nhà tù thành phố hút một ***. Năm năm, đã năm năm rồi anh không đến thăm ba.
“Khụ khụ” Rất ít *** anh lại bị bị sặc. Trong vòng năm năm đã rất nhiều lần anh muốn đến thắm ba nhưng Lâm Thi An nói là sẽ bị người khác phát hiện và sẽ phá hỏng kế hoạch báo thù của bọn họ cho nên anh vẫn luôn lặng im. Nhưng đến hôm nay đi trên con đường báo thù anh chợt không tìm thấy phương hướng, thật sự, nếu không được gặp ba anh sợ mình sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Anh xuống xe, đi từ cửa vào. Mặc dù anh và Lâm Thi An đều chưa một lần đến thăm ba nhưng cũng có hỏi thăm về tình hình của ông .
“Số 0387 có người đến thăm”
Âm thanh lạnh lẽo từ trong khoáng phòng vang ra, Lâm Mộ Phong nhìn ánh mặt trời từ từ biến mất từ cửa sổ nhỏ bên ngoài, không khỏi âm thầm cảm thán cuộc sống ngắn ngủi. 0387 bất kể là ai đến đây, tên tuổi đều mất chỉ thay thế vào đó là những con số này. Đã muộn thế này ai còn muốn gặp ông?
Phùng Thiếu Diễm cúi đầu ngồi chời phía sau cửa sổ thủy tinh, sau đó ít phút anh nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông lưng hơi gù, mặc áo tù, mái tóc đã điểm xuyết bạc .
“Ba!” Anh kích động gõ cửa sổ thủy tinh.
Lâm Mộ Phong cũng nhìn thấy con trai ông kích động đến mức đôi môi cũng run rẩy thế nhưng không biết nói gì. Mãi một lúc lâu ông mới cầm ống nói lên, run rẩy gọi một tiếng: ” Thi Kiệt”
“Ba” Phùng Thiếu Diễm nghe thấy cái tên Thi Kiệt trái tim không khỏi đau xót. Lâm Thi Kiệt, cái tên xa lạ này gần như anh chưa lần nào dùng qua.
“Sao con lại ở đây, Thi An có khỏe không? Đã tìm được Thi Ngữ chưa?”
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của ba Phùng Thiếu Diễm không biết nên trả lời như thế nào.
“Ba, Thi An đã vẫn khỏe và cũng đã về đây, chúng con đã làm theo kế hoạch với mục đích là để Thẩm thị và Trác thị cùng phá sản nhưng bây giờ chúng con đang bị mất phương hướng theo ba chúng con có nên tiếp tục không?”
“Ai, bây giờ ba chỉ mong nhà họ Lâm và các con được bình an, kệt quả thể này là do nghiệt ta đã tạo ra ta không oán trách, nhưng còn Thi Ngữ thì sao?”
“Ba, đã tìm được Thi Ngữ ” Phùng Thiếu Diễm còn chưa biết chuyện Lâm Thi Ngữ bị rời xuống biển “Bây giờ em ấy đang ở cùng Thi An!”
“Có thật không? Thật tốt quá! Khi nào con mới dẫn con bé đến đây gặp ba” Nói xong Lâm Mộ Phong cũng nước mắt quanh tròng “Ba có lỗi với con bé!”
Hai cha con kề gối nói chuyện thẳng đến rất khuya. Khi từ nhà tù đi ra ngoài Phùng Thiếu Diễm cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhàng rất nhiều. Nhưng ít nhất anh cũng phải hạ gục Trác Thị. Nghe ba kể truyện cũ thì ra khi hỏi cưới Thi Ngữ Trác Thị đã dùng 20% cổ phần để làm của hồi môn vậy mà sau này khi Lâm Thị phá sản Trác Thị cũng không hề hoàn trả mà cứ chiếm lấy. Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em gái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc