Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 48

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

″ Ừm " Cả thân thể của anh đã bị đắm chìm làm sao còn nghe thấy cô nói gì. Anh ra sức làm công tác mở đầu, dưới sự nỗ lực của anh, đầu Tiểu Thi đã đầy mồ hôi, ngọng nghịu nỉ non.
"Bảo bối, anh sắp ra mất rồi, chuẩn bị xong chưa?" Anh khàn khàn hỏi.
Tiểu Thi thẹn thùng gật đầu một cái.
Trác Minh Liệt làm một bước rất gọn tiến vào cô.
Không cảm nhận được sự đau đớn tưởng tượng ban đầu chỉ cảm thấy cả người dục S*** d*** tử ." Tại sao có thể như vậy?" Tiểu Thi dùng ý thức còn sót lại nghĩ "Bình thường không phải nói lần đầu tiên sẽ rất đau sao?"
Động tác của Trác Minh Liệt càng kịch liệt, cô không thể chịu được cái loại cảm xúc xa lạ đó nên chỉ có thể liều mạng nắm chặt ga giường, có mấy lần thiếu chút nữa bất tỉnh.
"Giúp anh sinh con gái" Anh hôn mái tóc ướt nhẹp của cô, đem mầm móng nóng bỏng tuôn trào vào trong cơ thể cô.
Cả người Tiểu Thi mềm oặt như sợi mì nhúng nước, cô nằm ở Liệt trên người Trác Minh giống như nàng tiên cá bị thiếu nước!
"Bảo bối em có khỏe không?" Trác Minh Liệt cẩn thận hỏi, tinh tế hôn mỗi một tấc này thân thể của cô. Cái cơ thể nhỏ bé mong manh này không biết có ma lực gì mà luôn hấp dẫn anh.
“Bảo bối, anh yêu em" Môi và răng đan xen, anh tự mãn nói, hơi thở tran ngậm lỗ tai của cô. Theo bản năng cô lè lưỡi dây dưa với anh, cảm giác xa lạ làm cho cô hoàn toàn bỏ đi sự chống cự và xấu hổ. . . Trác Minh Liệt lại có cơ hội thể nghiệm vẻ đẹp của cô lần nữa. Cảm giác như thế , thật sự xa lạ với cô, cũng như xa lạ đối với hai nhóc ngoài cửa vì lần đầu tiên chúng thấy ba mẹ ở chung một gian phòng lâu như vậy. Bọn họ còn đang chờ ba mẹ ra tắm rửa với mình nha !
"Cầu Cầu, cậu đoán họ đang làm gì?" Mộc Mộc loay hoay mô hình.
"Không biết" Cầu Cầu buồn buồn trả lời.
Trác Minh Liệt và Tiểu Thi cày cấy đến kiệt sức ngay cả hơi sức để tắm cũng không có. Sau khi xong chuyện đại não của hai người trống rỗng, nằm vật xuống ngủ. Ngày thứ hai trời còn chưa sáng điện thoại của Trác Minh Liệt vang lên.
" Minh Liệt, bây giờ anh đang ở nơi nào? Nghe nói anh dẫn theo Mộc Mộc đi nghỉ phép rồi phải không ? Cô Thi Thi kia cũng không thấy đâu, không lẽ là trùng hợp!" Hàn Ti Nhã cười lạnh hỏi.
"Bây giờ Tiểu Thi đang nằm bên cạnh tôi! Cô không cần đoán mò nữa!" Trác Minh Liệt cố ý cất cao giọng.
"Anh đừng gạt em, Minh Liệt của em không phải loại người như vậy! Anh cho rằng nói như vậy, em sẽ buông tha sao? Em không ngu như vậy !"
Năng lực tự an ủi mình của người phụ nữ này quả thực là không có đối thủ!" Vậy có cần tôi nhờ cô ấy nói cho cô mấy câu cô mới tin?"
" Minh Liệt em biết rõ anh đối tốt với cô Tiểu Thi kia chỉ bởi vì anh coi cô ta là Lâm Thi Ngữ ! Có đúng như vậy hay không?" Hàn Ti Nhã chất vấn "Nếu không làm sao anh có thể thích cô ta! Cô xấu xí như vậy"
"Tôi không có thời gian nghe cô nói những lời nhàm chán này, nếu như không có việc gì tôi cúp đây!" Trác Minh Liệt nhấn tắt điện thoại di động nhưng Hàn Ti Nhã lại gọi lại "Trác Minh Liệt, em cho anh biết nói Thi Thi chắc chắc không phải là Lâm Thi Ngữ, Lâm Thi Ngữ thật sự em đã tìm được!"
"Hàn Ti Nhã nếu như cô lại gọi nữa thì hãy tự mình gánh lấy hậu quả!" Trác Minh Liệt trực tiếp cúp máy. . . Tiểu Thi cũng đã tỉnh lại nhưng cô vẫn còn đang xấu hổ vì chuyện tối hôm qua.
"Bảo bối tỉnh chưa?" Trác Minh Liệt cẩn thận vạch chăn trùm ở trên đầu cô "Như vậy, không ngủ ngon sao ?!"
Tiểu Thi đỏ mặt , bừng mở mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh .
Nhưng hình như Trác Minh Liệt đã nhìn thấu tâm tư của cô, anh nắm chặt cổ tay của cô để cho cô nhìn thẳng vào anh "Tối hôm qua ….cảm giác có được hay không?"
Tiểu Thi ngọa nguậy muốn chui vào trong chăn , Trác Minh Liệt thấy thế lập tức ranh mãnh kéo cô ra. Sáng sớm là lúc tinh lực dồi dào nhất, Trác Minh Liệt bất đắc dĩ nhìn " huynh đệ" lại bắt đầu dựng đứng của mình, trêu chọc Tiểu Thi. Kết quả chính là hai người lại bắt đầu một cuộc chiếc kịch liệt, " Nguy rồi bọn nhỏ!" đang chiến đấu, Tiểu Thi chợt nhớ ra tối hôm qua hình như không tắm với bọn họ không biết các tiểu bằng hữu thế nào.
Động tác của Trác Minh Liệt cũng dừng lại nhưng vẫn an ủi nói: " Nơi này có quản gia nhất định không có việc gì!" Vì vậy anh lại gia tăng tốc độ, xong việc hai người mồ hôi đầm đìa.
Đẩy cửa phòng của bọn nhỏ ra chỉ thấy hai tiểu tử kia, quần áo cũng không thay, ôm một đống đồ chơi ngổn ngang mà ngủ . Sức khỏe của Mộc Mộc mới tốt nên đáng lẽ Tiểu Thi phải cẩn thận hơn mới phải
"Đều tại anh !" Tiểu Thi đỏ mặt trách cứ Trác Minh Liệ t"Nếu con bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ!"
"Không có việc gì! Nhất định sẽ không có việc gì! Trong phòng có điều hòa! Anh vô cùng chu đáo đấy!" Trác Minh Liệt dịu dàng an ủi cô bạn gái nhỏ.
"Mẹ" Mộc Mộc vừa mở mắt đã nhìn thấy Tiểu Thi và Trác Minh Liệt ôm nhau "Tại sao tối hôm qua ba mẹ không tới tìm chúng con?" Nó có chút ủy khuất hỏi.
"A ..cái này…" Trác Minh Liệt và Tiểu Thi ấp úng.
"Mẹ nhát gan cho nên ngủ cùng ba" Trác Minh Liệt nghiêm túc giải thích "Các con cũng đã là lớn người, đàn ông phải dũng cảm lên! Về sau các con sẽ bảo vệ cho mẹ"
Mộc Mộc chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, đẩy Cầu Cầu một cái "Con heo lười, tỉnh thôi, mặt trời lên đến đỉnh rồi !"
"Được rồi, các con chuẩn bị đi, hôm nay ba dẫn các con đi săn thú!" Trác Minh Liệt vỗ vai Mộc Mộc, Cầu Cầu vẫn đang buồn ngủ "Mẹ có chú Minh Liệt nên không cần Cầu Cầu rồi !" Nó lầu bầu .
"Không phải đâu !" Tiểu Thi vội vàng bế nó lên "Chắc chắn là không rồi!"
Lại nói về Thẩm Tử Quân, cô bị lạc ở khu săn thú đã cả một ngày , đói bụng, khát nước là bước chân của cô càng nặng lề. Cho tới giờ phút này cô mới hiểu tại sao Phùng Thiếu Diễm lại thả cô đi, đi vào đây khác gì là không thả.
"Chủ nhân chúng tôi đã tìm được máy theo dõi!" Thủ hạ giơ máy theo dõi nhặt được đưa cho Phùng Thiếu Diễm.
"Chẳng lẽ cái người phụ nữ ngu xuẩn kia lại lạc vào khu săn thú?" Phùng Thiếu Diễm trầm ngâm." Tiếp tục đi về phía trước!" Hai con chó săn thú lớn đang đánh hơi theo mùi của Thẩm Tử Quân .
"Ba săn thú là cái gì?" Cả nhà Trác Minh Liệt đã chuẩn bị xong, Trác Minh Liệt cầm S***g săn, Tiểu Thi dắt chó săn. Mộc Mộc và Cầu Cầu là cầm theo một chú Teddy nho nhỏ .
"Săn thú chính là bắn ૮ɦếƭ động vật rồi mang về nhà"
"Cô giáo nói phải bảo vệ động vật nhỏ" Cầu Cầu và Mộc Mộc đồng thanh nói.
Trác Minh Liệt bất đắc dĩ nhìn bọn họ "Được rồi vậy thì không bắn ૮ɦếƭ chúng!"
″A…" Con cho săn dùng sức lớn kéo Tiểu Thi đi về phía trước "Em có thế không đi!" Cô cau mày. Săn thú vốn là trò chơi của đàn ông phụ nữ đi cũng không niềm vui thú gì.
Trác Minh Liệt nhìn các con một chút "Ý của các con thì sao?"
Mộc Mộc và Cầu Cầu nhìn nhau, lát sau cùng quay ra nhìn Tiểu Thi.
"Mẹ, trong rừng có thể có rất nhiều hoa đẹp!" Cầu Cầu rất hiểu mẹ của mình "Chúng ta có thể cùng bắt bướm như ở đồi hoa!"
Tiểu Thi bĩu môi kéo chú chó lại bên mình"Vậy cũng được!"
Cuối cùng một nhà bốn người cũng sẵn sàng lên đường. Nơi này vốn là nơi chuyên dùng để săn bắn cho những cậu âm cô chiêu nên an ninh rất tốt, ngoài những động ật nhỏ thì ko hề có những động vật lớn gây nguy hiểm đến tính mạng....
"Mộc Mộc, Cầu Cầu con thích con gì?" Trác Minh Liệt cầm S***g săn lên làm như thật hỏi.
"Con muốn con hổ!" Mộc Mộc há mồm thật lớn giả làm dáng vẻ của con hổ.
"Cháu muốn con cóc!" Cầu Cầu chợt nhớ tới con cóc kia đã bị mẹ cưỡng chế vứt đi thật ra nó có cái gì không tốt, không phải chỉ là vẻ bề ngoài xấu một chút sao?
Trác Minh Liệt cười ha ha anh thật sự không ngời Cầu Cầu lại muốn con cóc. . . Tiếng cười của bọn họ vang vọng trong núi rừng yên tĩnh nhưng đâu đó vẫn có tiếng lách cách, những tiếng động đó làm Tiểu Thi không nhịn được dán vào sau lưng Trác Minh Liệt.
"Mẹ nó sợ à!" Trác Minh Liệt cười nhạo cô.
"Nơi đó có cái gì…!" Tiểu Thi phủ nhận.
Chú cho nhỏ bỗng nhiên chạy băng băng về phía trước.
"Chủ nhân hình như trước mặt có động tĩnh!"
"Ừ hình như là có người tới săn thú!" Phùng Thiếu Diễm trầm ngâm "Các cậu không cần lộ diễn, đợi bọn họ quay về!"
"Nhưng ngộ nhỡ bọn họ phát hiện Thẩm tiểu thư thì làm thế nào?"
"Không có chuyện trùng hợp như vậy!"
Đúng lúc bọn họ nói chuyện thì Thẩm Tử Quân đang lảo đảo mà đi đến chỗ của Trác Minh Liệt. Mặc dù cô cũng không biết là ai nhưng nghe được tiếng người cô lập tức chạy đến, thân thể suy yếu đến mức mỗi lần đi được vài bước cô lại phải dừng lại nghỉ một chút.
"Ba là con hươu nhỏ!" Mộc Mộc chỉ vào chú hươu sao trong bụi cây trước mặt.
"Các con có muốn ăn hay muốn nuôi nó?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Nghĩ nuôi!" Tiểu Thi, Mộc Mộc và Cầu Cầu cùng đồng thanh nói. . ." Được rồi vậy ba sẽ bắt nó!" Trác Minh Liệt giơ S***g lên.
"Chủ nhân tôi nhìn thấy Thẩm tiểu thư rồi ! Không được rồi, cô ấy đang đi về phía ngòi sũng của Trác Minh Liệt!"
"Cái gì? !" Phùng Thiếu Diễm hô lên, ngay sau đó là một tiếng S***g trí mạng vang lên.
"Ba, ba không bắt ૮ɦếƭ hươu sao chứ?" Khuôn mặt Mộc Mộc như đưa đám.
"Khẳng định là không, ba chỉ nhắm vào chân nó thôi mà! Ba nhắm bắn rất chuẩn đó!" Trác Minh Liệt giơ giơ S***g. Cầu Cầu dẫn Mộc Mộc ra chỗ hươu sao bị thương thật nhanh.
Nhưng đúng lúc này bọn họ chợt phát hiện một bóng dáng vụt nhanh vào lùm cây. Trác Minh Liệt tinh mắt lập tức phát hiện có cái gì đó không đúng, cầm chắc khẩu S***g rồi gọi tên con trai.
"Cầu Cầu! Mộc Mộc!"
"Ba, nơi này không có gì cả, chỉ có một vũng máu! Có lẽ là hươu con bị thương, nó sẽ không …sẽ không ૮ɦếƭ!" Mộc Mộc nhìn ba. Cầu Cầu như mất hồn nhìn một chỗ nào đó sau lưng Mộc Mộc "Chú Minh Liệt hình như nơi này vừa rồi có người!"
"Ừ chúng tôi mau chóng rời khỏi nơi này thôi!" Trác Minh Liệt ôm cả hai đứa đi về phía cũ.
"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra !" Tiểu Thi bị hành động của Trác Minh Liệt dọa sợ.
"Không sao, hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi!" Bao nhiêu hứng thú của Trác Minh Liệt đã bị tình hình đột ngột xuất hiện này làm hỏng "Tiểu Thi em mang theo bọn nhỏ đi trước anh ở lại xem xét nơi này một chút!"
"Trác Minh Liệt chúng ta cùng đi ! Một mình anh ở lại em không yên lòng!" Tiểu Thi lo lắng nói.
"Anh không sao" Trác Minh Liệt lo lắng có người gây bất lợi cho chính mình.
Tiểu Thi bất đắc dĩ dẫn Cầu Cầu và Mộc Mộc đi về khu biệt thự, Trác Minh Liệt cầm S***g săn xem xét xung quanh. Từ vết máu xác thực là có động vật bị thương nhưng là phương hướng của vết máu sao lại rẽ khác một hướng khác của biện thự?
Tiểu Thi vỗn dẫn bọn nhỏ rời đi nhưng chợt phát hiện trước mặt xuất hiện một nhóm người. Cô đẩy lũ nhỏ về phía sau lưng cẩn thận xem xét người tới.
"Phùng Thiếu Diễm! !" Cô giật mình phát hiện lại là Phùng Thiếu Diễm, không phải anh ta đang đi nghỉ phép cùng với Thẩm Tử Quân sao? Tại sao lại ở chỗ này xuất hiện?
"Này anh đứng lại!" Tiểu Thi hô to.
"Chủ nhân làm sao giờ?"
"Đừng vội hoảng!" Phùng Thiếu Diễm vỗ tay bả vai người dưới một cái.
"Phùng tiên sinh làm sao anh lại ở nơi này? Tử Quân đây? Không phải cô ấy đi cùng với anh sao?" Tiểu Thi hỏi.
"Thi tiểu thư đã lâu không gặp! Thẩm Tử Quân chính xác là đi cùng với tôi ! Bây giờ chúng tôi đang ở bán đảo Thiên đường! Cô cũng tới nghỉ phép sao?" Phùng Thiếu Diễm ôn hòa nó.
" Tử Quân, cô ấy có khỏe không? Chứng mất trí nhớ của cô ấy khá hơn chưa?" Tiểu Thi ngây ngốc hỏi.
"Ừ đang từ từ khôi phục!"
"Tôi muốn gặp mặt cô ấy"
"Hôm nay, sợ rằng không tiện " Phùng Thiếu Diễm nhìn hai đứa bé trong tay Tiểu Thi một chút.
Cầu Cầu lại chỉ nhìn con thú dựng trong túi sau lưng anh ta, bởi nó đang chảy rất nhiều máu.
"Mộc Mộc, đó có phải là hươu sao của chúng ta không?? Ông ta đã trộm mất…" Cầu Cầu nhỏ giọng nói với Mộc Mộc.
"Chảy nhiều màu như vậy nhất định là đã ૮ɦếƭ"
Phùng Thiếu Diễm phát hiện hai tiểu quỷ đang nhìn " con mồi" của mình vì vậy vội vàng lấy cớ đi mất.
"Vật này là tôi săn cho Thẩm Tử Quân, cô ấy đang đợi tôi có lẽ tôi phải đi ngay " Phùng Thiếu Diễm dẫn theo cấp dưới rời đi nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều nghi vấn nhưng khi cô muốn hỏi thì Phùng Thiếu Diễm đã đi xa rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc