Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 29

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

Trác Minh Liệt không nói thêm gì nữa, ôm lấy Mộc Mộc, chạy vội đến bệnh viện.
"Ba, mẹ đâu?" Mộc Mộc rũ cụp mí mắt, buồn buồn hỏi.
Trác Minh Liệt bị nó hỏi như vậy, trong lòng bỗng trống rỗng, anh không biết phải làm sao trả lời nó.
"Mẹ có việc bận"
"Ba , Mộc Mộc có phải sẽ ૮ɦếƭ?" Nó giống như có chút khô miệng, giọng nói cũng khàn khàn .
"Không được nói như vậy!" Trác Minh Liệt lớn tiếng khiển trách con trai "Ba sẽ không để cho con ૮ɦếƭ!"
"Ba" Giọng nói của Mộc Mộc dần dần thấp xuống. Tuy rằng là như thế, nhưng nó vẫn cảm nhận được vòng tay âm áp của ba. Cuối cùng nó đã không còn là đứa trẻ mà không ai muốn nữa rồi. Xe đi được nửa đường, Mộc Mộc bắt đầu nôn ra, Trác Minh Liệt gấp đến chẳng quan tâm đến gì hết cứ đạp ga mà chạy.
"Mộc Mộc bình tĩnh một chút, sắp tới bệnh viện rồi!" Anh không biết con trai bị bệnh gì nhưng là trong lòng anh luôn có một loại dự cảm xấu.
"Ba, khó chịu" Mộc Mộc nằm xuống bên tay lái phụ của ba,cả người cuộn tròn lại.
Cuối cùng đã tới bệnh viện, Trác Minh Liệt ôm nó chạy thẳng tới phòng cấp cứu.
"Bác sĩ mau khám bệnh cho con tôi!"
"Được, nhưng tiên sinh làm phiền anh ra bên ngoài chờ một chút!"
"Các ông nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút, cứu con trai tôi!" Trác Minh Liệt nắm chặt bả vai bác sĩ không buông. . ." Tiên sinh anh đừng kích động chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Mộc Mộc bị đẩy vào phòng cấp cứu, trong đầu Trác Minh Liệt trống rỗng, ngồi xuống.
Mười lăm phút sau cấp cứu kết thúc. Bác sĩ đi ra.
"Bác sĩ, con tôi sao rồi?"
"Tiên sinh, ngài không nên gấp, đứa bé chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại!"
Nghe thấy lời của bác sĩ, Trác Minh Liệt mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ba" cấp cứu vừa kết thúc, Mộc Mộc lại ầm ĩ đòi ba, y tá chỉ có thể ôm nó ra ngoài.
"Tiên sinh chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi phòng bệnh cho bé, làm phiền ngài trấn an bé một chút!" Y tá bế Mộc Mộc giao cho Trác Minh Liệt.
"Con trai, không sao rồi." Anh bế con trai vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
"Ba, khi nào thì mẹ mới tới thăm con" trong đôi mắt của Mộc Mộc phát ra một loại ánh sáng kỳ quái khiến Trác Minh Liệt cảm thấy phải kinh hãi. . trong lòng anh lo lắng khẽ an ủi con nói: " Chờ Mộc Mộc hết bệnh, mẹ sẽ tới thăm con"
"Nhưng…" Nó vùi đầu ở trong иgự¢ Trác Minh Liệt, Trác Minh Liệt cảm thấy nhiệt độ trên người nó vẫn chưa khôi phục như bình thường.
"Nhưng nếu như Mộc Mộc sẽ không khỏi thì sao?" Nó bỗng nhiên lại nói, tuy còn nhỏ tuổi nó lại có thể nói ra những lời như vậy, Trác Minh Liệt nghe xong, trong lòng lạnh lẽo cả một mảnh.
"Không được nói như vậy!" Trác Minh Liệt nắm tay của nó làm bộ như có vẻ tức giận. Mộc Mộc giấu mình trong иgự¢ của ba không nói thêm gì nữa. Khi còn ở cô nhi viện nó đã từng bị như vậy, vì thế mà nó rất sợ , nó sợ không được nhìn thấy ba mẹ một lần nào nữa.Trác Minh Liết cũng biết rõ điều đó vì vậy anh cũng hết sức an ủi, cổ vũ tinh thần cho con, nhưng đến buổi tối , bỗng nhiên nó lại chìm vào cơn hôn mê sâu.
Lần thứ hai Mộc Mộc bạu đẩy vào phòng cấp cứu , khi đóTrác Minh Liệt biết bệnh của nó cũng không phải là căn bệnh đơn giản của trẻ con nữa rồi. Anh phải chuẩn bị cẩn thận mới được.
Đến mãi lúc trời sáng, các bác sĩ mới mệt mỏi đi ra khỏi phòng cấp cứu.
"Bác sĩ con tôi sao rồi?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.
"Tiên sinh, tình hình của con anh không phải rất lạc quan, chúng tôi hi vọng anh sẽ chuẩn bị tư tưởng thật tốt. Kết quả chẩn đoán bệnh cụ thể đến buổi trưa mới có, có lẽ phải đợi thêm một chút" Giọng nói của bác sĩ rất trầm trọng, lần đầu tiên Trác Minh Liệt cảm nhận được như thế nào gọi là khủng hoảng.
"Xấu nhất sẽ là gì?" Trác Minh Liệt nắm chặt tay thành quả đấm, trái tim như sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ rồi .
"Bệnh máu trắng!" Giống như bị một người cầm gậy đánh một đòn thật đau Trác Minh Liệt lung lay không đứng vững. Bệnh máu trắng là loại bệnh đáng sợ đến mức nào. Mộc Mộc đáng yêu như vậy , hiểu chuyện như vậy làm sao lại có thể bị mắc căn bệnh nay.
"Sẽ không!" Anh quả quyết.
"Tiên sinh, anh hãy bình tĩnh một chút, kết quả cuối cùng còn chưa có , con anh có khi chỉ đơn giản là cảm sốt tồi!" Bác sĩ an ủi anh nhưng sao có thể lường trước được kết quá đây.
Hongkong , tại đồi hoa Tiểu Thi đang chăm sóc cho hoa, ở phía xa xa Cầu Cầu đang chạy đuổi theo bươm buớm.
"Mẹ, con tặng mẹ cái này" Cầu Cầu vội chạy tới, hai tay chắp sau lưng.
"Cầu Cầu, con không phải là em trai mẹ sao?" Tiểu Thi ranh mãnh giễu cợt nó "Tại sao còn gọi là mẹ?"
"Tiểu Thi, Cầu Cầu có quà cho chị" Cầu Cầu làm dáng vẻ quan nhỏ, từ trong tay lấy ra con bươm bước đã bị gãy cánh.
Tiểu Thi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó bị bôi bẩn như một con mèo hoang, mắt chắm chú nhìn con bướm gãy cánh trong tay, cô chợt không nhịn được cười lớn.
Cầu Cầu chán nản ném bươm buớm đi, buồn buồn không vui .
"Cầu Cầu?" Tiểu Thi cảm thấy có thể đã động đến lòng tự ái của nó "Thật xin lỗi nha"
"Mẹ, lúc nào chúng ta mới trở về? Con muốn gặp Mộc Mộc, con muốn cùng cậu ấy còn có cả chú Minh Liệt cùng nhau tắm rửa" Cầu Cầu chợt đứng lên, ánh mắt tràn đầy sự nhớ nhung, lòng của Tiểu Thi giống như nước sắp vỡ đê, một lời nói của Cầu Cầu đã đem lớp mặt lạ kiên cường mấy ngày qua của cô đập vỡ, cô bỗng oa khóc.
"Mẹ không khóc" Cầu Cầu dùng bàn tay non nớt lên lau mặt cho mẹ, nhưng tay nó lại bẩn kết quả làm mặt mẹ nó cũng thành con mèo hoang.
"Cầu Cầu" Tiểu Thi sao lại không muốn trở về nhưng là vì an toàn của Cầu Cầu cô chỉ có thể cố gắng kiềm chế mà ở lại.
"Ba, rốt cuộc khi nào mẹ mới tới thăm con?" Mang bệnh nên quyết định của Mộc Mộc càng thêm mãnh liệt hình như thấy Tiểu Thi là tâm nguyện cuối cùng của nó. Trái tim Trác Minh Liệt như bị đao cắt thành ngàn mảnh, nhưng lại không biết làm sao để trả lời nó.
"Mẹ" Mộc Mộc thỉnh thoảng tỉnh táo, thỉnh thoảng mơ hồ, lúc tỉnh táo liền không ngừng gọi mẹ, Trác Minh Liệt thật sự bất đắc dĩ thúc giục người bên Hongkong mau chóng tiếp tục tìm kiếm Tiểu Thi.
11h 30’ trưa,
Cuộc họp của chuyên gia kết thúc, Trác Minh Liệt bị bác sĩ gọi vào phòng làm việc.
“Trác tiên sinh, chúng tôi thật lòng chia buồn với anh, con của anh thật sự bị bệnh máu trắng!”
Trong đầu Trác Minh Liệt nổ oanh một cái, anh cảm giác hình như mình đã bị mất đi thính giác.
“Trác tiên sinh, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu chữa cho Mộc Mộc. Tình trạng của đứa bé bây giờ có thể coi như là ổn định, chỉ cần tromg thời gian cho phép, tìm được cốt tủy thích hợp thì Mộc Mộc có thể cứu!”
Câu nói tiếp theo của bác sĩ cũng không thể làm cho Trác Minh Liệt bình tâm hơn. Đối với căn bệnh máu trắng này, anh rất sợ hãi vì trước đây em trai của anh cũng vig căn bệnh này mà ૮ɦếƭ.
“Tỷ lệ tìm được người hợp tủy là bao nhiêu?” Trác Minh Liệt ổn định lại âm thanh. . .
“Nếu như Mộc Mộc có anh chị em thì khoảng 25% , nếu không có mà tìm ở ngoài thì cái này rất khó nói” bác sĩ thở dài.
Bên ngoài, mặc dù ánh nắng mặt trời vẫn sáng rực rỡ nhưng lại anh lại không hề cảm nhận được sự ấm áp, và hy vọng.
Mộc Mộc là cô nhi, anh phải đi đâu để tìm anh chị em của con đây? Trác Minh Liệt tuyệt vọng, chỉ có thể thử tìm vận may trong số những người xa lại vậy.
“Chúng tôi sẽ đưa tư liệu con trai của anh đến kho cốt tủy Trung Hoa và thế giới và cũng mong Trác tiên sinh hãy tích cực phối hợp tìm kiếm người để việc cứu Mộc Mộc được nhanh chóng!” Bác sĩ khích lệ Trác Minh Liệt nhưng anh vẫn bi thương khác thường. . . Từ phòng đi ra Trác Minh Liệt không biết làm thế nào để đối mặt với Mộc Mộc. Giả sử không tìm được tủy hợp lý, vậy đứa bé này chẳng phải sẽ biến mất sao, điều này làm sao anh chịu nổi .
“Ba…” Mộc Mộc đang mang bệnh nên một phút cũng không muốn rời xa anh.
Trác Minh Liệt vừa an ủi con trai vừa gọi điện thoại đến công ty thông báo cho trợ lý chuẩn bị một hội nghị triệu tập khẩn cấp.
“Tất cả mọi người trong công ty đều phải đến bao gồm nhân công vệ sinh!”
“Tổng giám đốc đã xảy ra chuyện gì?” Trợ lý cả kinh thất sắc,việc tập hợp này chỉ có khi công ty xảy ra chuyện khẩn cấp.
“Hãy bớt nói nhảm đi, làm theo lời của tôi!” Trác Minh Liệt không nói gì thêm, cúp điện thoại xuống, tiếp tục an ủi Mộc Mộc.
Tổng công ty Thẩm thị, vì hoài nghi cách làm của Phùng Thiếu Diễn cho nên Thẩm Tử Quân muốn trực tiếp gặp anh ta để nói rõ ràng.
“Phùng Thiếu Diễm, rốt cuộc anh có mục đích gì?” Thẩm Tử Quân lạnh lùng hỏi.
“Đại tiểu thư, nơi này là công ty không phải là phòng làm việc của tôi, cô đột nhiên xông tới như vậy là tốt sao?” Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng nói.
“Tốt chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Hai người đi đếm một chỗ để xe.
“Có phải anh có âm mưu gì không?” Thẩm Tử Quân hỏi.
“ Đều do người nhà họ Thẩm cô quyết định, nếu có âm mưu thì cũng không phải là âm mưu của tôi, nên cô muốn hỏi thì nên hỏi ba cô chứ, có phải không?” Phùng Thiếu Diễm châm chọc cười, trong mắt anh nhìn Thẩm Tử Quân có vẻ thông minh mà quả thật ngu ngốc vô cùng.
“Tốt anh không phải nói, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Trác Minh Liệt!” Nói xong Thẩm Tử Quân quay người muốn đi, nhưng Phùng Thiếu Diễm chợt chắn trước mặt cô.
“Bây giờ cô mà nói cho hắn biết chính là hại ૮ɦếƭ cha cô! Mà cô nghĩ hắn ta sẽ tin cô sao?” Phùng Thiếu Diễm từng bước từng bước mà ép sát, Thẩm Tử Quân từng bước lui về phía sau, chợt chân trượt, cô một tiếng hét to mốt tiếng ngã xuống cầu thang!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc