Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 27

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

Anh cưng chiều ôm cô vào trong ***, hôn lên tóc của cô cười vui vẻ. Mặc kệ Tiểu Thi có phải là cô gái kia hay không, nhưng anh sẽ không tìm kiếm và chờ đợi nữa, bởi vì anh đã tìm được người con gái mà anh mong muốn!
Tiểu Thi nghe tiếng tim đập của anh, trong lòng trống rỗng,mặc kệ anh có phải coi cô là cô gái năm năm trước hay không, giờ cô chỉ muốn thời gian dừng lại ở giây phút này, bởi vì qua tối nay bất kể có chuyện gì cô cũng sẽ không đến gần anh nữa.
Trác Minh Liệt cúi người, cởi giầy của Tiểu Thi ra sau đó dịu dàng giúp cô đi vào một đôi giày màu đỏ thắm, đây chính là đôi giày mà cô gái năm năm trước bỏ lại. Trong thoáng chốc Tiểu Thi cũng cảm thấy mình có khả năng là cô gái kia, nếu không sao đôi giày này lại có thể vừa như vậy?
"Năm năm trước tôi từng bị tai nạn, nên không cao hơn nữa, đi vừa đôi giày này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn!" Lời nói của Tiểu Thi khiến Trác Minh Liệt ngừng lại, anh hiểu được, bất kể như thế nào, đôi giày này cũng đã để đây năm năm, chủ nhân của nó có thể đã không đi vừa nữa, mà trên đời này có lẽ cũng chỉ có Tiểu Thi, đây chính là ý trời!
Trác Minh Liệt vừa giúp Tiểu Thi đi giầy xong thì màn sân khấu lại bị kéo ra.
"A.." bỗng nhiên bị đối mặt với ánh đèn sáng chói, Tiểu Thi giật mình.
Trác Minh Liệt dắt tay của cô, trực tiếp đi ra ngoài sân khấu. . . Vô số đèn flash chiếu sáng toàn hội trường. Nhìn Tiểu Thi với ánh mắt tình yêu, Trác Minh Liệt khẽ nói " Thưa các vị, vị này chính là người mẫu của tôi tiểu thư Tiểu Thi." Trác Minh Liệt khẽ khom người, nắm lấy tay cô đi đến giữa sân khấu, rồi mình đi xuống khán đài.
"Đôi giày này chính là nguồn cảm hứng cho dòng sản phẩm Cinderella của Trác tiên sinh, tên của nó là gặp gỡ. Màu sắc đỏ thắm tượng trưng cho lửa nóng của tình yêu cũng như nhiệt huyết sôi trào đây là một lần gặp gỡ kích tình !" Tiểu Thi theo lời của người dẫn mà nhẹ nhành chuyển động ưu nhã.
Ở dưới sân khấu Thẩm Tử Quân trợn to hai mắt, đôi giày này nhìn thật là quen. Năm năm trước vào đêm trước sinh nhật của Lâm Thi Ngữ, cô đã từng tự tay chọn cho cô ấy một đôi như vậy! Tại sao Trác Minh Liệt lại có nó? Là trùng hợp sao?Đôi giày ấy là độc nhất chẳng lẽ lại sản xuất đôi thứ hai sao.
"Đôi giày này ngồn cảm hứng của Trác tiên sinh cho “Số mệnh màu hồng”. Ngài ấy muốn nhắn nhủ một điều chính chờ đợi hay kết thúc. Theo cách nói của Trác tiên sinh bất kể đôi giày này có thể tìm được chủ nhân của nó hay không , thì dòng sản phẩm Cinderella cũng sẽ kết thúc tại đây! Không biết Trác tiên sinh có tìm được chủ nhân của đôi giày này hay không?"
Trác Minh Liệt lại đi lên sân khấu, anh nắm lấy tay Tiểu Thi , nhận lấy micro. . ." Cinderella đã tìm được chủ nhân của nó!" Trác Minh Liệt nhếch miệng lên "Đó chính là Tiểu Thi" nhưng là những lời này chưa kịp phát ra bởi vì khách sạn bỗng nhiên bị cắt điện, dưới sân khấu có rất nhiều tiếng hô kinh ngạc, ngoại trừ Tiểu Thi ai cũng không nghe thấy. Một khách sạn năm sao, sao lại có thể mất điện cơ chứ, thật là không thể tin được.
Thị lực của Tiểu Thi vốn đã rất kém, nay lại ở trong bóng tối nên cô càng không thể nhìn thấy gì. Bỗng nhiên không biết bị ai va phải, cô buộc buông lỏng tay của Trác Minh Liệt ra, vì vậy trong chốc lát cô không tìm được anh ở đâu.
"Tiểu Thi! Em đang ở đâu?"
" Minh Liệt! Minh Liệt!"
Đến lúc ánh đèn sáng lại lần nữa, Tiểu Thi đã bị người khác dẫn sang phòng khác. Trác Minh Liệt vẫn ở trên sân khấu tìm cô.
" Minh Liệt, cháu đồng ý với dì rồi sao? Đồng ý làm người mẫu cho dì?" Trần Mỹ Thù nhìn thấy Trác Minh Liệt vẫn đứng trên sân khấu vui vẻ tiến lên hỏi .
(bạn hoa: sao ta ghét mụ già này thế chứ)
"Tiểu Thi đâu?" Anh trầm giọng hỏi.
"Cô ấy đang ở dưới sân khấu, tốt lắm Minh Liệt, cháu hãy lập tức chuẩn bị đi! Dì rất vui! Đúng rồi cái dây chuyền kia đâu?" Trần Mỹ Thù hỏi.
"Tôi đưa cho Tiểu Thi rồi !"
" ? ?"
Âm nhạc vang lên, hàng loạt người mẫu mặc áo cưới từng bước từng bước nối đuôi ra ngoài, sau đó kéo cánh tay Trác Minh Liệt đi đến trước sân khấu.
" Tiểu thư Tiểu Thi xin hỏi dây chuyền trên cổ cô là Minh Liệt đưa cho cô sao?" Mỹ Thù đi đến trước mặt Tiểu Thi.
"Đúng vậy" Tiểu Thi nghi ngờ nhìn bà ta, không biết bà ta muốn làm gì.
"Là như vậy, sợi dây chuyền này là thiết kế đặc biệt của tôi để kết hợp với váy cưới, cô hiểu không? Váy cưới mà thiếu đi nó sẽ mất đi linh hồn vốn có, mà theo tôi thấy nó cũng không hợp với cô, nếu cô thích tôi có thể tặng cho cô cái khác!"Trần Mỹ Thù cố gắng đem lời nói nói ra uyển chuyển hết mức, Tiểu Thi hiểu ý nói của bà ta vì vậy lấy sợi dây trên cô xuống"Sợi dây chuyền này là Trác Minh Liệt lấy được, bây giờ tôi đưa cho ngài , thì ngài hãy nói với anh ấy một tiếng giúp tôi?"
"Thi tiểu thư xin yên tâm!" Trần Mỹ Thù cầm dây chuyền trong tay vui vẻ đi vào.
"Tiếp theo chương trình là tác phẩm tâm huyết của nữ sĩ Trần Mỹ Thù - tác phẩm có tên là trăm năm hạnh phúc, nằm trong bộ sưu tập “lương duyên trời định” " Tiếng người dẫn chương trình vừa kết thúc, thì tấm màn sân khấu liền được kéo lên. Người phụ nữ mặc áo cưới màu trắng đeo mặt nạ xuất hiện ở nơi đó. Trên áo cưới màu trắng đính đầy thủy tinh và trân châu xa hoa. Làn váy dài cả mét tậng tầng lớp lớp như hoa mẫu đơn nở rộ do hai hoa đồng nâng. Trác Minh Liệt có chút kinh ngạc vì cô gái kia còn đeo mặt nạ? Trần Mỹ Thù rốt cuộc làm trò quỷ gì.
Trong tiếng nhạc của hành khúc hôn lễ cô gái kia chậm rãi đi về phía Trác Minh Liệt, sau đó đứng ở bên cạnh anh, lúc này trên người Trác Minh Liệt cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng kết hợp với bộ váy cưới kia, quả thật là hoàn mĩ.
Họ đứng cạnh nhau giống như ý nghĩa của bộ đồ đó “ như duyên ông trời định trước”. Mặc dù không nhìn thấy mặt cô gái kia nhưng khí chất toát ra từ cô ấy đã đủ cho người khác cảm nhận thấy, cô ấy nhất định là một người vô cùng xinh đẹp và cao quý.Còn Trác Minh Liệt đã không phải nói, anh đẹp như một bức tượng hy lạp được mài dũa . Nhìn đến đây, Tiểu Thi chợt cười ra nước mắt, cuối cùng tối nay cô vẫn chỉ là khán giả mà thôi. Cô thừa lúc mọi người đều bị hấp dẫn, lặng lẽ rời đi.
Nhân viên chợt đưa lên một cái hộp "Trần nữ sĩ nói, đây chính là niềm vui bất ngờ dành cho ngài, ngài chỉ cần lấy vật trong chiếc hộp đeo lên tay cô dâu, là co thể xem khuôn mặt thật của cô ấy rồi!"
Trác Minh Liệt không kiên nhẫn mở hộp ra, đồ vật bên trong làm cho anh thật bất ngờ, ở một nơi Tiểu Thi đã đi xa rồi. Anh đột nhiên đưa tay lột mặt nạ người phụ nữ kia xuống, có chút kinh ngạc hỏi" Tại sao lại là cô?”
Không có bất kỳ vui mừng nào mà lại là bất mãn.
"Thế nào? Không cảm thấy ngoài ý muốn sao?" Cô gái kia cười hỏi. Trác Minh Liệt xì mũi coi thường.
"Trác tiên sinh, xin hỏi vị này chính là chủ nhân của Cinderella mà ngài muốn tuyên bố sao?"
"Đương nhiên là vị tiểu thư này rồi, nhưng Trác tiên sinh còn chưa cưới tiểu thư Hàn Ti Nhã làm vợ!" Một tay Trần Mỹ Thù kéo Hàn Ti Nhã, tay còn lại kéo Trác Minh Liệt đi tới trước sân khấu.
( mẹ ơi ta thề là ta ghét cái bọn nhận vơ này thế)
Đột nhiên, Trác Minh Liệt cảm thấy mình bị người khác sắp đặt, dùng lực hất cánh tay Trần Mỹ Thù ra, không khách khí hỏi: " Các người đem Tiểu Thi giấu đi đâu rồi?"
"Tiểu Thi? Không sao cả ?" Mặt Trần Mỹ Thù tỏ vẻ vô tội.
Trác Minh Liệt lạnh lùng nhìn về phía mọi người, chợt vội vàng chạy ra ngoài.
"Trác Minh Liệt" Hàn Tư Nhã kêu to.
" Thi Thi!" Trác Minh Liệt vừa chạy vừa gọi Tiểu Thi, anh cảm thấy từ khi quen cô ấy, anh luôn phải chạy đi tìm cô ấy. Vụ án bắt cóc hay dạ tiệc từ thiện cho đến bây giờ.
"Trác…. Trác Minh Liệt đứng lại!" Thẩm Tử Quân cũng đuổi theo từ hội trường.
"Thẩm Tử Quân? Tiểu Thi đâu?" Anh nắm bả vai của cô hỏi.
"Tôi hỏi anh, đôi giày kia anh có được từ nơi nào?" Thẩm Tử Quân hỏi một đằng, trả lời một nẻo. . . Trác Minh Liệt sắp bị người phụ nữ này làm điên rồi, tại sao cô ta lại không phân biệt được rõ tình hình!" Tôi không rảnh nói cho cô, tôi không thấy Tiểu Thi đâu, tôi muốn đi tìm cô!"
"Tiểu Thi ??? không thấy Tiểu Thi, làm sao lại không thấy. Cô ấy không có người quen ở Hongkong, nhưng anh phải mau nói cho tôi biết đã, đôi giày kia anh lấy từ nơi nào! Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng!" Thẩm Tử Quân níu lấy Trác Minh Liệt không chịu thả.
"Cô mau buông tay!" Dù anh được giáo dục rất tốt nhưng cũng không thể chịu được loại người cố tình gây sự như vậy, Trác Minh Liệt nổi giận.
"Đôi giày kia có thể là của Lâm Thi Ngữ đấy!" Thẩm Tử Quân bị ép đến mức nóng nảy rống lên.
Thình lình như có một tiếng sấm vang bên tai Trác Minh Liệt, anh cảm giác lỗ tai của mình nhất định là có vấn đề nếu không thì đầu người phụ nữ này có vấn đề, chuyện này sao lại có thể liên quan đến Lâm Thi Ngữ.
"Thẩm tiểu thư, mời buông tay, được không? Bây giờ tôi thật sự có việc gấp!"
"Tôi hiểu rõ, anh sẽ không tin tưởng nhưng tôi nói là sự thật! Hôm nhật Lâm Thi Ngữ năm năm trước, tôi đã tự mình tặng cho cô đôi giày y như vậy!"
"Cô nói cái gì? ?" Trác Minh Liệt xoay người lại, trong ánh mắt của anh có ánh sáng sắc bén dọa người, bàn tay dùng sức P0'p chặt cổ tay Thẩm Tử Quân làm cổ tay trắng bệch "Năm năm trước, thánh nào, ngày nào? Ở nơi nào?" anh nói một hơi. . ." Mười ba tháng sáu! Quán bar Ngày Chín!" Thẩm Tử Quân gân như là run rẩy mà nói, cô thật sự không muốn cũng không nguyện ý, suy đoán của mình biến thành sự thật.
"Mười ba tháng sáu… mười ba tháng sáu…." Trác Minh Liệt nói lẩm bẩm, anh từ từ buông lỏng tay Thẩm Tử Quân ra, cả người giống như muốn sụp xuống, bởi vì mười ba tháng sáu cũng là sinh nhật anh, ngày đó anh thật sự ở quán bar Ngày Chín!
" Trác Minh Liệt, đêm năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ?" Thanh âm của Thẩm Tử Quân vô cùng lo lắng và thương cảm cô gần như muốn khóc lên." Anh biết không, đêm đó tôi mời rất nhiều người đến, trang điểm cho Lâm Thi Ngữ rất xinh đẹp và để cô ấy vào hội trường trước. Nhưng khi tôi dẫn bạn bè đi vào thì lại không tìm được Lâm Thi Ngữ, bọn chúng tôi đợi cô ấy thật lâu nhưng cô ấy cũng không thấy đâu, cuối cùng sau đêm đó tôi cũng không gặp lại Lâm Thi Ngữ! Trác Minh Liệt, đôi giày kia , tại sao anh lại có ?"
Trong đầu Trác Minh Liệt trống rỗng chẳng lẽ năm năm trước , người cùng anh cả đêm triền miên lại là Lâm Thi Ngữ? Nếu quả thật là như vậy thì cái thế giới này nhất định là điên rồi. Người anh mộng dắt hồn, lượn hương thơm (**** đó) lại chính là vợ trước của mình ? ? ? Sẽ không, sẽ không, nhất định sẽ không.
"Chỉ có một đôi giày không thể nói ra cái gì cả ? Có lẽ ngày đó, Lâm Thi Ngữ không đi đến đó!" Trác Minh Liệt cắn răng gằn từng chữ nói.
"Trác Minh Liệt, tôi chỉ muốn biết, đêm năm năm trước đó anh đã làm cái gì?" Thẩm Tử Quân hỏi tiếp.
"Tôi…" Trác Minh Liệt không biết nên nói làm sao "Chúng tôi xảy ra quan hệ!"
"Anh và cô ấy…?" Thẩm Tử Quân thuận tay định cho Trác Minh Liệt một cái tát nhưng lại bị anh bắt được. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
"Thẩm tiểu thư, đây là lần thứ hai cô đánh tôi!Loại chuyện xa xưa nay về sau tôi không cho phép cô nói đến hay hỏi tôi lần nữa!" Thanh âm của Trác Minh Liệt lạnh lẽo làm cho Thẩm Tử Quân cứng đơ tại chỗ, đại não tạm thời mất đi năng lực suy tư, cho đến anh đi mất, cô mới nhớ phải gọi điện thoại cho Tiểu Thi, nhưng điện thoại di động của cô ấy lại trong tình trạng tắt máy.
Trác Minh Liệt không biết mình làm sao mà tìm được xe, từ khi nghe Thẩm Tử Quân nói xong, anh bắt đầu trở nên hoảng hốt. Trong đầu rắm rối thành một cục. Trước đây anh vẫn cảm thấy Tiểu Thi có thể chính là cô gái ban đầu đó, bởi vì chỉ có cô mới đi vừa đôi giày kia. Nhưng bây giờ nếu cô gái kia là Lâm Thi Ngữ, như vậy là không phải nói Tiểu Thi có thể là Lâm Thi Ngữ sao? Chuyện này không thể nào, rõ ràng Tiểu Thi và Lâm Thi Ngữ hoàn toàn khác nhau! Đầu Trác Minh Liệt đau muốn nứt ra.
"Tư Nhã, hoạt động tối nay, bác không chuẩn bị hoàn mỹ, nhưng bác cũng đã cố gắng hết sức. Không ngờ trên đường tự nhiên sẽ có thêm con kì đà Tiểu Thi gì kia" Buổi chiều Trần Mỹ Thù nhâm nhi cốc cà phê nói chuyện với Hàn Tư Nhã.
"Tư Nhã cám ơn bác, đã khiến ngài mệt mỏi rồi!" Hàn Tư Nhã khẽ mỉm cười "Bây giờ, không phải là năm năm trước, cháu tin tưởng thực lực của mình! Trác Minh Liệt nhất định sẽ là của cháu!"
"Bác nhất định sẽ đứng về phía cháu!" Trần Mỹ Thù cũng cười "Nhưng con bé Tiểu Thi kia, cháu cũng không thể khinh thường! Bác thấy cái nha đầu kia cũng không phải là dĩa đèn cạn dầu!"(không có ý nghĩa gì)
"Dầu không cạn thì cháu sẽ đập cả đèn!" Nụ cười của Hàn Tư Nhã trở lên âm trầm. Trần Mỹ Thù nhìn cô một cái không nói gì.
"Mẹ chúng ta sẽ đi đâu ?" Tiểu Thi cõng Cầu Cầu dọc theo đường cái phồn hoa, đi thẳng về phía trước.
"Chúng tôi đi khu vui chơi có được không?"
"Mẹ gạt người, buổi tối, khu vui chơi sẽ không mở cửa" Cầu Cầu ngọng nghịu nói.
"Vậy chúng ta đi ngắm cảnh đêm có được không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc