Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 22

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

″ Trác tiên sinh xin hỏi vị này chính là bạn gái mới của ngày sao?” Phóng viên nhân cơ hội hỏi lên.
“Chuyện tối nay, các anh coi như không nhìn thấy, nếu không các anh tự gánh lấy hậu quả!” Trác Minh Liệt đoạn lấy máy ghi âm, đẩy đám người ra.
“Tôi…. tôi ….đầu tôi thật là đau” Tiểu Thi đứt quãng nói qua!
“Tiểu Thi! Tỉnh!” Trác Minh Liệt phát hiện Tiểu Thi đã ngất đi!
“Vương bí thư, lập tức chuẩn bị xe cho tôi!” Trác Minh Liệt ôm Tiểu Thi dùng sức xông ra ngoài, ngay cả dạ tiệc từ thiện cũng cứ như vậy bỏ qua.
Thẩm Tử Quân vừa nhìn thấy hội trường hỗn loạn, Tiểu Thi giống như té bất tỉnh cũng gấp đến độ kéo Cầu Cầu chạy ra ngoài.
“Trác…. Trác Minh Liệt anh đưa Tiểu Thi đi đâu rồi?” Thẩm Tử Quân hướng về phía ống nói rống to.
“Tôi không rãnh nói chuyện với cô, có thời gian cô mau tới bệnh viện trung tâm còn không có thời gian thì hãy an tâm ở nhà mà ngủ ngon đi!” Trác Minh Liệt không nói hai lời cúp điện thoại.
“Dì Tử Quân mẹ có phải lại nhức đầu hay không?” Cầu Cầu cẩn thận hỏi.
“Cầu Cầu không cần lo lắng, mẹ nhất định sẽ không có việc gì!” Cô vừa lái xe lại vừa an ủi Cầu Cầu, ai ngờ lúc này chợt có ánh đèn từ một chiếc xe Lamborghini chiếu thẳng vào mắt cô, làm cô thiếu chút nữa ᴆụng phải xe, cô bị dọa sợ đến mực hạ kính xe xuống, tức giận miệng mắng to: ” Anh có mắt hay không vậy ??? Hay là anh không biết lái xe !”
Chiếc xe Lamborghini dừng lại Thẩm Tử Quân chợt khẩn trương. . . Ngồi trên xe có hai người, một người trong đó đi xuống xe kiểm tra một chút chỗ bị ᴆụng phải, còn người còn lại ngồi lì ở chỗ đó, không nhúc nhích giống như một Hoạt Tử Nhân( người thực vật). Ánh mắt của Thẩm Tử Quân nhìn lại người kia, gò má rất là anh tuấn tựa như phong cách lãnh khốc của tên Trác Minh Liệt kia. Chẳng lẽ người đàn ông có tiền đều sẽ như vậy sao? Thẩm Tử Quân nhấn mạnh chân ga chạy đi mất.( đó người ngược Quân tỷ đã xuất hiện))))
“Bác sĩ, cô ấy có sao không?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Thật xin lỗi tiên sinh! Chúng tôi phải làm kiểm tra mới biết!”
“Trác Minh Liệt!” Thẩm Tử Quân ôm Cầu Cầu chạy thẳng cửa phòng bệnh “Anh rốt cuộc nói an tâm ở đây là cái gì?”
“Thẩm tiểu thư nơi này là bệnh viện làm phiền cô nhỏ giọng một chút có được hay không?” Trác Minh Liệt tức giận trả lời cô.
“Mẹ ….thế nào” Cầu Cầu không biết làm sao kéo váy Thẩm Tử Quân .
“Trong số anh chị, ai là người thân của bệnh nhân?” Bác sĩ cầm bệnh án đi ra Thẩm Tử Quân và Trác Minh Liệt liếc nhau, tiếp theo cùng nhìn xuống Cầu Cầu. Nơi này xác thực chỉ có một người là người thân của Tiểu Thi đó chính là Cầu Cầu nhưng nó lại quá nhỏ.
“Chúng tôi là bạn của cô ấy, bác sĩ có phải tình huống không được khả quan?” Thẩm Tử Quân khẩn trương hỏi. . .” Đúng vậy chúng tôi phát hiện trong đầu bệnh nhân có một khối máu tụ rất to nó đang ép đến thần kinh thị giác”
“Cái gì?” Trác Minh Liệt và Thẩm Tử Quân đồng thời nắm lấy bác sĩ “Tại sao có thể như vậy?”
” Khối máu tụ trong đầu bệnh nhân là vì tắc ngẽn mạch máu do va chạm mà tạo thành, nó chỉ là máu tụ cho nên có thể trong một thời gian ngắn sẽ tự động biến mất, cũng không có gì đáng ngại, nếu như không có gì thì có thể làm giải phẫu luôn!” Bác sĩ nghiêm túc nói.
“Va chạm? Là tai nạn giao thông sao?” Thẩm Tử Quân nhạy cảm hỏi, Tiểu Thi và Lâm Thi Ngữ hai bóng dáng này ở trong đầu cô từ từ trùng hợp, không biết là cô cố chấp hay là vì sao nhưng cô thực sự cảm thấy Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ!
“Cái này chúng tôi không rõ ràng lắm, chỉ là từ tình trạng cơ thể của bệnh nhân có thế đoán trước kia cô ấy đã trải qua một va chạm rất kịch liệt!”
Tai nạn giao thông, kèn ác-mô-ni-ca, yêu ở cuối mùa thu, tư thế uống cà phê, thậm chí là tên của cô ấy, tất cả mọi thứ đều cóliên hệ với Lâm Thi Ngữ, trong lòng Thẩm Tử Quân cả một đống nghi vấn kia từ từ biến thành một dấu chấm than! Cô cảm thấy nhất định phải điều tra một chút về cuộc sống của Tiểu Thi khi ở Canada!
“Vậy bây giờ chúng tôi nên làm cái gì?” Trác Minh Liệt tỉnh táo hỏi.
“Sau khi bệnh nhân tỉnh lại anh chị phải chú ý một chút, đại khái là an ủi cô ấy chú ý không làm cho cô ấy quá mức mệt nhọc!”
Thẩm Tử Quân hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của mình, nên không nghe được gì cả .
“Thẩm tiểu thư Thẩm tiểu thư?” Trác Minh Liệt gọi mấy lần cô đều không có trả lời “Cô rốt cuộc đang nghĩ gì ?”
“A không có” Mọi chuyện còn chưa rõ ràng nên suy đoán này cô vẫn là không nên nói cho Trác Minh Liệt biết dù sao quan hệ của anh ta và Lâm Thi Ngữ cũng quá mức phức tạp nếu như anh ta biết Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ, không biết anh ta sẽ có phản ứng như thế nào đây!
“Cô đã tới, Tiểu Thi giao cho cô chăm sóc, tôi đi liên lạc với bác sĩ, đi tìm loại thuốc tốt nhất cô cảm thấy như thế nào?”
Thẩm Tử Quân liếc anh một cái chợt đẩy anh qua một bên chỉ vào cửa chính nói: ” lập tức đi!”
“Thưa tổng giám đốc!” Trác Minh Liệt vừa mới đi ra khỏi cửa bệnh viện phụ tá liền gọi điện thoại tới ” Ngựa Bạch Ngọc không lập tức đưa đi mà đã được gởi qua một ngân hàng!”
“Tiếp tục theo dõi cho tôi, tôi không tin bọn họ có thể đặt ở nơi đó cả đời!”
“ Còn nữa thưa tổng giám đốc, việc anh cần điều tra lần trước là việc về mấy công ty kia vì sao đang đàm phán với chúng ta lại đột nhiên dừng lại, tôi phát hiện việc đó có liên quan đến tập đoàn Thẩm thị!”
“Hả? Thẩm thị?” Trác Minh Liệt cảm thấy kinh ngạc khác thường , chuyện này tại sao lại liên quan đến Thẩm thị? Chuyện xem ra càng ngày càng phức tạp chỉ mong mấy việc sau sẽ không còn xảy ra sự cố nữa.
Sau khi dàn xếp xong mọi việc về Cầu Cầu, Thẩm Tử Quân bắt đầu gọi điện thoại.
” Phúc bá?” Thẩm Tử Quân hạ thấp giọng.
“Đại tiểu thư!” Âm thanh của đối phương mang theo vui mừng “Tại sao lại là cô? Cô có mạnh khỏe không ?? Sao lâu như vậy cô mới điện thoại đến!”
“Phúc bá có thể cầu xin ông một chuyện hay không! Giúp tôi tra một người Canada gốc Hoa tên là Thi Thi, việc này không liên quan đến của công ty nhưng hy vọng ông cũng đừng nói không giúp được tôi!”
“Ha ha đại tiểu thư muốn A Phúc nhất định làm được! Nhưng cũng phải mất một chút thời gian. Còn có một việc tôi muốn nói cho cô công ty chúng ta sẽ tiếp nhận một vị CEO mới, ngày mai sẽ sẽ chính thức nhậm chức, cô có muốn trở lại xem hay không?”
“Chuyện trong nhà, tôi không muốn nghĩ tới, ông chỉ cần giúp tôi điều tra tốt chuyện này là được rồi!”
Cúp điện thoại Thẩm Tử Quân thở dài một hơi, hi vọng lần này Phúc bá có thể giúp cô tra được thân phận chân thật của Tiểu Thi, nếu như Tiểu Thi thật sự là Lâm Thi Ngữ thì vì sao cô ấy phải thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tích đây? Chẳng lẽ là vì cố ý đến gần Trác Minh Liệt để trả thù anh ta sao?
Bước chân cô trầm trọng đi vào phòng bệnh, Cầu Cầu và Tiểu Thi cũng đã ngủ thi*p đi, cô im lặng ngồi xuống nghiêm túc nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Thi, khoa học hiện nay phát triển như vậy muốn thay đổi hình dáng của mình nên sẽ rất dễ dàng thôi. Cô đem tóc Tiểu Thi nhẹ nhàng đẩy lên vừa muốn tìm một chút dấu vết.
Nhưng thật lại không có cái gì? Vào lúc cô muốn buông tha chợt liếc thấy phía sau tai trái của Tiểu Thi có một vết sẹo nhàn nhạt hình như là vết tàn của việc phẫu thuận . Cô vừa định nhìn kỹ một chút thì Tiểu Thi tỉnh.
"Thẩm tiểu thư! Tôi …tôi vừa ngất xỉu sao" Tiểu Thi gãi đầu, nơi đó vẫn còn đau.
"A Tiểu Thi cô chỉ có chút mệt mỏi thôi!" Thẩm Tử Quân cuống quít che giấu ý định của mình "Đúng rồi hôm nay sao cô lại ở cùng Trác Minh Liệt?"
Nói đến Trác Minh Liệt Tiểu Thi chợt nghĩ đến việc ở trên sân khấu.
" Tử Quân, hôm nay cô xem TV có nhìn thấy cảnh y phục của tôi bị rơi ra không?" Tiểu Thi khẩn trương hỏi.
"A tôi không nhìn thấy" Thẩm Tử Quân biết trong lòng cô ấy rất để ý đến chuyện này cho nên cố ý nói mình không nhìn thấy.
Tiểu Thi bấp động, đôi môi tái nhợt, sịu mặt: " Thật là xui xẻo!" Sớm biết như vậy cô sẽ không đồng ý tham gia cái dạ tiệc ấy với Trác Minh Liệt. Ngày mai, báo chí nhất định sẽ lại có trò hay để bới móc rồi.
"Tiểu Thi thật sự không có chuyện gì." Thẩm Tử Quân thử an ủi cô.
"Cô còn nói không nhìn thấy" Tiểu Thi cúi đầu xuống lầu bầu. . . Thẩm Tử Quân ý thức được mình nói sai, vì vậy vội vàng muốn đem đề tài chuyển hướng.
"Tiểu Thi, vừa rồi tôi có nghe bài Violin cô kéo, bài hát tên là Yêu ở cuối mùa thu đó, cô kéo thật tốt, cô thật sự tốt nghiệp ở Học viện âm nhạc quốc gia sao?"
"Không phải đâu, đúng rồi, bài vừa rồi là Yêu ở cuối mùa thu sao? Thật là khá. Tôi cũng không biết mình biết kéo Violin, lúc ấy chỉ là có loại cảm giác mãnh liệt giống như trước kia đã từng học qua, nên tôi chỉ mơ hồ kéo ra thôi!" Tiểu Thi cười tâm tình cũng khá rất nhiều.
"Cô không cần thầy dạy cũng biết?" Thẩm Tử Quân đè nén kích động trong lòng cố làm ra vẻ trấn định hỏi: " Này vậy Tiểu Thi chẳng phải là cô chính là thiên tài âm nhạc sao!"
"Cũng không phải vậy, Triết Vũ nói tôi đã từng bị tai nạn giao thông và bị mất trí nhớ vì vậy mà tôi hoài nghi có thể là trước đây tôi đã từng học qua Violin!" Tiểu Thi lạnh nhạt nói.
"Cái gì? Cô bị mất trí nhớ?" Thẩm Tử Quân cũng nhịn không được nữa đứng lên "Vậy cô còn nhớ rõ cái gì không? Tỷ như trước khi mất trí nhớ cô ở nơi nào gọi là gì?" Cô gần như khẳng định có thể Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ năm đó! Mặc dù đầu đuôi sự tình còn chưa rõ ràng nhưng trực giác nói cho cô biết Tiểu Thi nhất định là Lâm Thi Ngữ!
"Thẩm Tử Quân" Tiểu Thi nhìn thấy cô kích động không có nhịn được có điểm thấp thỏm. . ." A thật xin lỗi Tiểu Thi, tôi là muốn nói cô có từng nghĩ trước kia cô là một người khác?"
"Làm sao có thể chứ? Từ nhỏ tôi đã ở Canada mà cũng chưa từng đến Trung Quốc và cũng không có người thân ở Trung quốc " Tiểu Thi lên tiếng phủ nhận, nhưng đáy lòng cô lại ánh lên vài phần sợ hãi, dù thế nào cô cũng không nguyện ý đối mặt.
"Làm sao cô biết cô không ở Trung Quốc, cô không phải nói là cô bị mất trí nhớ sao?" Thẩm Tử Quân hỏi tới.
"Triết Vũ nói… Triết Vũ nói tôi sinh ra ở Canada Cha tên lag Ngôn Thế Hành, mẹ là Liễu Hàm Hương. Bọn họ kinh doanh bất động sản nhưng khi tôi còn rất nhỏ đã mất do tan nạn giao thông rồi cho nên tôi mới ở cạnh Triết Vũ "
"Triết Vũ nói cô không có nghĩ đến vị Triết Vũ này có thể là lừa dối cô hay sao, và lại hiện giờ tìm cũng không thấy anh ta sao? Cô không từng nghĩ đến mình có thể là một người khác, nhưng anh ta lại cố tình nói cho cô một thân phận khác sao?"
"Sẽ không, sẽ không Triết Vũ sẽ không nói dối tôi!" Tâm tình Tiểu Thi kích động, cả người run rẩy.
"Mẹ" hai người bọn họ nói chuyện đánh thức Cầu Cầu, con ngươi ௱ôЛƓ lung nhìn, gương mặt hoảng sợ nhìn Tiểu Thi và Thẩm Tử Quân.
"Cầu Cầu!" Tiểu Thi chân để trần vội đi xuống giường "Cầu Cầu mẹ ở đây!"
Thẩm Tử Quân thở dài, cô cảm thấy mình cũng đã quá vội vàng. Chuyện như vậy cho dù ai cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận nhanh chóng được . Cô vỗ vỗ ót chậm lại giọng nói với Tiểu Thi câu xin lỗi: " Tiểu Thi thật xin lỗi, mấy ngày nay tôi đã quá nhớ Lâm Thi Ngữ rồi. Nhìn thấy cô cũng như cô ấy từng bị tan nạn từ năm năm trước làm tôi rất kích động, chỉ là cô ở đây còn cô ấy không biết đã ra sao rồi"
"Thẩm Tử Quân cô không cần nói, tôi đều hiểu , cô trở về đi, hôm nay cám ơn cô đã đến thăm tôi!" Giọng của Tiểu Thi mặc dù dịu dàng nhưng Thẩm Tử Quân cảm nhận được cô ấy có chút tức giận rồi.
"Nhưng Trác Minh Liệt để cho tôi chăm sóc cô" Thẩm Tử Quân hối hận đến ruột đều xanh cô thật là không nên nôn nóng như vậy . Nhưng bây giờ nói gì đã trễ rồi.
"Tự tôi có thể, cô đi trở về đi, ngày mai cô còn phải đi làm phải không. Đúng rồi đây bệnh của cá nhân tôi, trong lòng tôi đã có tính toán, các cô cũng không cần lo lắng cho tôi !" Tiểu Thi bình tĩnh nói. Thẩm Tử Quân có chút ngoài ý muốn, cô không ngờ Tiểu Thi biết mình bị bệnh, xem ra lần trước cô té xỉu ở nhà trẻ cũng là do nguyên nhân này rồi.
Thẩm Tử Quân thấy thái độ của Tiểu Thi kiên định cũng không tiện miễn cưỡng cầm túi xách, ấm ức đi. Cô vừa đi Tiểu Thi ôm Cầu Cầu nhất thời cảm thấy trong lòng một mảnh trống không, cô thở dài 1 tiếng.
"Mẹ làm sao mẹ lại luôn thở dài?" Cầu Cầu nhìn mẹ, bàn tay nhỏ bé đưa ra che miệng của cô.
"Cầu Cầu con biết mẹ đã bao lâu?" Tiểu Thi cố nén nước mắt, cô thật sự là sợ. Cô biết chuyện Thẩm Tử Quân nói không phải là không có lý nhưng cô không thể tin, cũng không dám tin tưởng , cuộc đời của cô là Triết Vũ một tay đạo diễn. Nhưng ngộ nhỡ Thẩm Tử Quân là nói thật thì cô sẽ là ai? Triết Vũ tại sao lại muốn lừa cô? Chẳng lẽ cô thật sự là Lâm Thi Ngữ sao? Trời ạ! Tại sao lại đối xử với cô như vậy!
"Mẹ Cầu Cầu không biết" Cầu Cầu khốn hoặc nhìn mẹ không biết tại sao mẹ lại hỏi như thế.
"Không có việc gì" Tiểu Thi cố nén nước mắt, nặn ra một cái mỉm cười. Thật may là còn có Cầu Cầu, mẹ con ôm nhau mà nằm Tiểu Thi cả đêm đều chưa từng chợp mắt. Cô nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện nhưng không hệ nghĩ ra được gì, bây giờ người duy nhất có thể giải mở tất cả những bí mật này thì chỉ có Lý Triết Vũ nhưng Lý Triết Vũ hiện giờ đang ở chỗ nào? Kế hoạch A giải được kế hoạch A có phải tất cả đều sẽ được phơi bày! Cô nghĩ tới tờ giấy kia!
Trời đã sáng Thẩm Tử Quân khó khăn bò dậy rót ly cà phê. Đang lúc này điện thoại di động vang lên là Phúc bá.
″ Này! Phúc bá có phải có tin tức gì rồi phải không?" Thẩm Tử Quân khẩn trương hỏi.
"Ha ha tiểu thư. Nào có nhanh như vậy . Lão gia hỏi cô là cô rốt cuộc có quay về để đến tham gia tiệc rượu của CEO mới nhậm chức hay không!"
"Ai" Thẩm Tử Quân thở dài "Tôi sẽ không về đâu, Phúc bá! Tôi không thích trường hợp như vậy "
"Cô nhất định phải tới, cô không phải muốn tìm hiểu về việc kia sao??" Phúc bá uy Hi*p.
"Này! Phúc bá làm sao ông có thể bắt nạt người khác như vậy!" Thẩm Tử Quân hướng về phía ống nói làm nũng "Được rồi, tôi đi! Chỉ là ông nhất định phải mau chóng giúp tôi tra !"
"Ha ha tốt, thật ra thì tôi đã có một chút đầu mối rồi. Chỉ là có chút kỳ quái a, Cô nói cái vị Thi Thi gì đó là gốc Canada nhưng trên thực tế cô Thi lại dùng thân phận là người gốc Hoa định cư ở Canada và nếu cô ấy ở Canada là thực sự thì sao cô ấy lại không có bất kỳ người thân nào, thật sự là kỳ quái !"
"Không kỳ quái bởi vì cô ấy căn bản cũng không phải làThi Thi!" Thẩm Tử Quân khẳng định nói.
" Tin tức chính xác hiện giờ tôi còn chưa tra ra được, tuy vậy ngày mai khi cô tới tham gia tiệc rượu, tôi sẽ cố gắng hết sức tra cho ra!"
"Tốt" Thẩm Tử Quân cúp điện thoại, lấy tấm hình cô và Tiểu Thi chụp chung trên bàn lên. . . Năm năm , rốt cuộc lại lần nữa chờ đợi tin tức của cô ấy. Hi vọng lần này cô có thể giúp cô ấy! Không cô nhất định phải giúp cô ấy!
Sáng sớm Tiểu Thi không để ý lời bác sĩ phản đối dẫn Cầu Cầu rời đi. Dọc theo đường đi cô đều không dám ngẩng đầu chỉ sợ người khác nhận ra cô là cô gái ở bữa tiệc tối qua.
"Con trai con mua cho mẹ một tờ báo!" Tiểu Thi đưa cho Cầu Cầu một đồng tiền xu còn mình lặng lẽ trốn sang một bên.
"Cho mẹ" Cầu Cầu nhón chân lên đem tờ báo đưa đến trước mặt Tiểu Thi.
Cô khẩn trương mở tờ báo ra quả nhiên ngay trang đầu tiên chính là chuyện dạ tiệc từ thiện của Trác thị vào tối hôm qua. Gương mặt đẹp trai của Trác Minh Liệt chiếm hơn nửa trang báo mà cô ở đâu? Kỳ quái sao lại có thể không có một chút tin tức về cô? Chuyện này là chuyện gì xảy ra? Trước đay cô và Trác Minh Liệt chỉ là đứng chung một chỗ ngay lập tức đã bị tả lên trời xuống đất ( ý là bốc phét quá đà đó) mà trường hợp ở tối hôm qua sao lại không có gì xay ra! Tiểu Thi vừa có chút may mắn, lại có chút kinh ngạc!
"Thi tiểu thư, lão gia chúng tôi cho mời cô!" Lúc Tiểu Thi đang mất hồn xem báo sau lưng cô chợt có một người đi tới.
"Anh là….. ai ?" Tiểu Thi đem Cầu Cầu ôm vào trước người cảnh giác hỏi. . ."Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là lão gia chúng tôi muốn gặp cô! Ngày ấy cũng không muốn mỗi lần đều phải giúp các cô thu dọn chiến trường như vậy" người tới cầm lấy tờ báo trong tay cô "Cô cho rằng giúp các cô dọn chiến trường rất dễ dàng sao?"
Tiểu Thi lập tức hiểu là ai! Là cha của Trác Minh Liệt đã dẹp hết chỗ tin tức kia.
"Tôi không muốn gặp ông ta, anh nói cho ông ta biết tôi không hề có liên quan gì đến chuyện này! Hoàn toàn là con trai ông ta tìm tôi giúp!" Tiểu Thi lạnh lùng nói xong ôm Cầu Cầu muốn đi, người nọ đưa tay ra liền muốn cản lại song còn muốn ςướק lấy Cầu Cầu. Tiểu Thi kinh hãi nhìn người nọ, sau đó liền hung hăng đánh người nọ.
" !" Người nọ chợt ôm lấy đầu, anh ta không hề cảm giác giống như là bị một cánh tay của một người phụ nữ đánh mà giống như là bị một thiết côn (gậy sắt) hung hăng đập vào người .
Tiểu Thi đánh xong, sau đó lập tức chui vào một chiếc xe taxi người nọ đầu óc choáng váng vội đuổi tới nhưng lúc đó cô đã đi xa.
Tiểu Thi cẩn thận quan sát cánh tay phải của mình, bề ngoài của nó và cánh tay trái của nó không có gì khác nhau nhưng chính nó lại đặc biệt có lực và tri giác lại không nhạy cảm như vậy. Cô tò mò dùng tay trái sờ sờ cảm giác cũng không có gì khác thường. Chẳng lẽ trước đây cô còn học võ thuật hay sao?
"Tiểu thư đi nơi nào?"
"Nhà trẻ ngôi sao mới!"
Tiểu Thi nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, thật sự là có điểm sợ khi đến nhà trẻ gặp phải Thẩm Tử Quân nhưng cô đâu biết được cô ấy đã về nhà. Nói là có chuyện rất quan trọng.
Tiểu Thi cảm giác thở phào nhẹ nhõm, sau khi gửi Cầu Cầu cô vừa định đi thì điện thoại di động lại vang lên. Trước kia trong điện thoại di động của cô chỉ có duy nhất số của Lý Triết Vũ mà bây giờ bắt đầu lại có thêm số của Trác Minh Liệt và Thẩm Tử Quân .
"Làm sao cô lại bỏ đi?" Trác Minh Liệt tức giận hỏi.
"Tôi không sao, cám ơn anh!" Tiểu Thi mỉm cười. Trừ lời đó ra cô không biết nên nói gì.
"Lập tức đến bệnh viện Nhân Ái, tôi đã hẹn bác sĩ kiểm tra cho cô!"
"Tôi không muốn đi!" Tiểu Thi cúp điện thoại. Cô rất sợ, âm thầm sợ hãi. Điện thoại của Trác Minh Liệt lại một lần nữa gọi đến nhưng cô lại tắt đi. Muốn đi đến tiệm bán hoa nhưng lại sợ ông chủ sẽ nói đến chuyện ngày hôm qua, vì vậy cô quyết định sẽ đi dạo .
"Các vị , hôm nay là ngày CEO mới của Thẩm thị - Giai Dung tập đoàn nhận chức hiện nay chúng tôi đang đến hội trường buổi tiệc rượu mừng nhận chức của ngày ấy!" Tiểu Thi đi tới đi lui đã đến một khách sạn cấp năm sao, trước tòa nhà là một vòng kín các nhà báo , phóng viên. Từ trước đến giờ cô rất sợ những trường hợp như vậy vì thế liền nhanh chóng muốn đi vòng qua. Ai ngờ đi không được bao xa đã nhìn thấy trước mặt một chiếc Lamborghin, cô còn chưa kịp chạy đi, liền bị những phóng viên kia xúm nhau chạy ùa tới trước mặt. Vết thương ở chân chưa lành nên cô đi vẫn chưa được ổn định lắm kết quả là bị người khác đẩy, cả người cô bị đẩy òa nằm ở trên xe.
Cửa xe được mở ra từ bên trong xe một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cao lớn đi ra, khóe miệng rõ ràng bén nhọn, cả người tản ra hơi thở rét lạnh ! Anh ta anh tuấn đến kỳ lạ nhưng cũng lãnh khốc đến kỳ lạ. Từ trong đôi mắt như chim ưng kia phát ra ánh sáng như có thể Gi*t ૮ɦếƭ người! Người này là ai ? Tiểu Thi bị chen lấn, thở gấp không ra hơi, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng cô lại bị đẩy đến bên cạnh người đàn ông kia. Cô co rúm lại không dám động càng thêm không dám đến gần anh ta!
Người đàn ông bỗng nhiên đưa tay đẩy cô ra một bên, sau đó mặt không thay đổi đi về phía trước. Đi ba bước bỗng nhiên lại quay đầu lại không khỏi nhìn chằm chằm Tiểu Thi bằng hai mắt. Tiểu Thi bị ánh mắt của anh ta làm cho cả người sợ hãi. Đám người nhìn động tác biến đổi như vậy liền nhìn cô một cái rồi lập tức bỏ đi.
"Phúc bá rốt cuộc là như thế nào?" Thẩm Tử Quân nắm Phúc bá hỏi tới chuyện về Tiểu Thi.
"Cô hãy đi gặp lão gia trước đi"
"Tôi không đi, trừ khi ông nói cho tôi"
Bác Phúc trầm ngâm chốc lát rồi nói: " Tiểu thư Thi Thi xác thực là năm năm trước mới đến Canada. Nhưng lúc đó người làm thủ tục nhập cảnh của cô ấy lại không phải do chính cô ấy mà do một người đàn ông họ Lý làm, quan hệ của cô ấy và người đàn ông này là như thế nào thì cụ thể tôi chưa điều tra ra được. Và càng kì lạ hơn là tất cả tài liệu về người đàn ông này đều ở tại cục an ninh Canada, người đàn ông này có thể là người có chức quyền tại Canada!"
"Những thứ này cũng đủ rồi!" Cũng đủ để Thẩm Tử Quân xác định Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ rồi. Mặc dù vẫn không có đủ chứng cớ. Nhưng chỉ cần cô biết Tiểu Thi là Lâm Thi Ngữ thì tất cả mọi chuyện đều dễ dàng hơn. Xác nhận thân phận của cô ấy giờ chỉ là vấn đề thời gian.
"Tiểu thư, tiểu thư Thi Thi rốt cuộc là ai ?"
"Một người bạn! Cám ơn bác Phúc tôi đi tìm cha đây!" Thẩm Tử Quân vừa thấy Bác Phúc muốn nghe, lập tức đổi đề tài. Hiện giờ mặc dù Lâm gia ngã nhưng nếu một người Lâm gia xuất hiện nhất định sẽ vẫn gây ra sóng to gió lớn thậm chí còn có thể là một cuộc gió tanh mưa máu. Bởi vì có quá nhiều người hi vọng Lâm gia biến mất .
"Không kịp rồi CEO mới đã tới và sẽ lập tức phát biểu diễn thuyết nhậm chức, lão gia đã đi ra phía sau đài rồi !" Bác Phúc giữ cô lại. Lúc này chợt có nhóm rất đông phóng viên vây quanh một người đàn ông đang đi vào, Thẩm Tử Quân định thần nhìn, lại thất kinh: Lại là anh ta!
Là cái người lái Lamborghini tối hôm qua! Còn nữa nhìn anh ta thật giống một người! Lâm Thi An! Nhưng thật sự thì Thẩm Tử Quân cũng chưa từng gặp Lâm Thi An chẳng qua là khi đó cô và Lâm Thi Ngữ rất thân nhau, trong lúc vô tình nhìn thấy ảnh của Lâm Thi An ! Khi đó Thẩm Tử Quân thiếu chút nữa đối với anh ta động lòng. . . Lúc đó thanh danh của Lâm Thi An đã lan xa anh thông minh, đẹp trai, khuyết điểm duy nhất là quá mức tự tin. Hơn nữa vô cùng lãnh khốc. Điểm này so với Trác Minh Liệt bây giờ có vẻ giống .
Cô đuổi theo kéo lấy vạt áo của người đàn ông này, anh ta rất không bình tĩnh xoay người "Làm gì?" Anh lạnh lùng hỏi, trên khuôn mặt anh tuấn giống như có một tầng sương giá kết lại.
Thẩm Tử Quân bị dọa sợ, nhẹ buông tay ra bởi vì cô phát hiện anh không có dáng vẻ mặc dù thành thục nhưng xen lẫn ngây thơ chất phác như trong tấm ảnh kia so với Lâm Thi An anh ta hình như là một người hoàn toàn xa lạ.
"Nha" Thẩm Tử Quân có chút mất mác, buông lỏng tay như đứa bé làm việc gì sai mà lui sang một bên.
"Phùng tiên sinh đây là đại tiểu thư nhà chúng tôi!" Bác Phúc vội vàng giới thiệu thế nhưng mí mắt vị Phùng tiên sinh kia cũng không thèm chớp một cái, im lặng mà thẳng bước đi tiếp.
Ông Thẩm từ phía sau cánh gà đi ra thân thiết nắm tay anh: " Thiếu Diễm anh cuối cùng đã tới!"
"Thẩm tiên sinh mạnh khỏe!" Phùng Thiếu Diễm khẽ khom người, một tay nắm lấy tay của ông Thẩm tay còn lại để lên trước иgự¢, tư thế kia thần thái kia quả nhiên là tác phong nhanh nhẹn, phong độ bất phàm. . ." Bác Phúc lai lịch của anh ta ra sao ?" Thẩm Tử Quân hỏi.
"Nghe nói là sinh viên tài cao của đại học Stanford cũng là con trai của bạn tốt lão gia!"
"Hả?" Thẩm Tử Quân kinh ngạc, từ khi nào mà cha lại có một người bạn tốt họ Phùng? Chỉ là nhìn cha và anh ta thân thiết như vậy chắc cũng không thể không hiểu rõ đối phương.
" Tử Quân tới đây!" Ông Thẩm chợt gọi con gái đến.
Thẩm Tử Quân nhìn Bác Phúc một chút chỉ thấy mắt ông lộ nụ cười thần bí "Nhanh tới đây, gặp anh Phùng!" Thẩm Tử Quân xen chút nữa bị cha làm cho sặc ૮ɦếƭ? Xưng hô như thế mà anh ta cũng muốn ra ngoài! Và lại có có một người anh trai khi nào!
"Thẩm tiên sinh, bây giờ chúng ta chỉ nói về công việc, về phần ngài và Thẩm tiểu thư , cháu nhất định sẽ đến phủ chào hỏi !" Phùng Thiếu Diễm tao nhã lễ phép nói.
"Đúng đúng tốt tốt" Ông Thẩm gật đầu nói phải.
Thẩm Tử Quân hung hăng liếc cha và Phùng Thiếu Diễm mình một cái, bực bội đi ra một nơi khác ngồi xuống.
Ông Thẩm đi sang qua một bên để cho Phùng Thiếu Diễm bắt đầu buổi tiệc nhận chức.
"Các vị"
Thẩm Tử Quân theo dõi anh ta, suy nghĩ trong đầu đều là Lâm Thi An. Những năm gần đây người của họ Lâm không biết đã lưu lạc đi đâu, bây giờ đã có tung tích của Lâm Thi Ngữ nhưng tung tích của Thi An vẫn không rõ. Cô thở dài thật sâu, trong lòng không hiểu sao lại ánh lên nỗi mất mát.
"Tôi nhất định đem hết toàn lực vì Thẩm thị!"
Chờ hồn của Thẩm Tử Quân trở lại, Phùng Thiếu Diễm đã nói xong. Đổng Sự Trưởng – ông Thẩm tự mình đưa lên con dấu ủy nhiệm, quá trình nhận chức kết thúc.
Thẩm Tử Quân nhanh chóng muốn chạy đi, nhưng lại bị cha gọi lại." Thẩm Tử Quân trở lại!"
"Cha”
"Tuổi của con cũng không nhỏ nữa, đừng có ở bên ngoài cả ngày, lần này cha tốn rất nhiều công sức mới đưa được Phùng thiếu gia tới đây, con phải nắm chắc cơ hội!" Ông Thẩm quan sát con gái "Nhìn xem, hôm nay con mặc phải thật đẹp nha!"
"Cha!" Thẩm Tử Quân tức giận "Làm sao cha có thể nói với con gái của cha như vậy ! Với lại Phùng thiếu gia chưa chắc là người con thích ! Nhìn dáng vẻ lãnh khốc của anh ta, con không cần !"
"Chuyện này cũng không phải do con quyết định, thứ Bảy này cha đã hẹn Thiếu Diễm tới nhà ăn cơm, con nhất định phải về!"
"Ba!" Thẩm Tử Quân dậm chân!
"Tốt lắm, đi thay quần áo khác, lập tức bắt đầu tìm cơ hội giao lưu với Thiếu Diễm!" Thẩm phụ không nói thêm gì đuổi Thẩm Tử Quân đi.
"Ba con còn có việc gấp" cô còn chưa nói dứt lời mấy người giúp đã kéo cô lên thay đồ.
Trác Minh Liệt nhìn chằm chằm vào một đống tài liệu trước mắt, một chút ý định cũng không có. Thân thể Tiểu Thi đã đến tình trạng này vì sao lại không chịu chữa trị? Bây giờ ngay cả ông chủ cửa hàng bán hoa cũng không biết cô ở đâu, nói là cô không đi làm nữa, điện thoại thì lại không gọi được, Tiểu Thi cô giỏi lắm ngược lại tôi muốn xem cô có thể trốn được bao lâu!
"Tổng giám đốc, tiệc rượu tối nay tại Thẩm thị ngài có đi không?"
"Không đi" Trác Minh Liệt quả quyết cự tuyệt, anh cũng không có nhiều thời gian mà cùng với bọn họ nói cười như vậy!
"Tổng giám đốc tiệc rượu này tổ chức nhằm chào mừng CEO mới!" Phụ tá lại bổ sung một câu.
"Hả?" Trác Minh Liệt trầm ngâm, vừa mới tra được chuyện lần trước có quan hệ với Thẩm thị, bọn họ lại lập tức đổi CEO? Thật thú vị, chỉ là đây vốn việc của nội bộ tập đoàn sao lại mở tiệc rượu mời thêm cả người ngoài đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay