Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 21

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

Phụ tá nói rõ tình huống cho Trác Minh Liệt xong liền chạy tới phòng làm việc của anh ấy đi lấy giầy, nhưng tìm tới tìm lui cũng không có đôi nào thích hợp, rồi bỗng anh nhìn thấy ở sâu cái tủ có một đôi giầy màu hồng nhìn qua thật rất xinh xắn! Bởi vì không còn nhiều thời gian, nên anh cũng không để ý đến nó mang nhãn mác gì ôm giầy liền xông thẳng lên tầng 20, Trác Minh Liệt cũng không nhìn thấy anh ta cầm là đôi giầy nào.
Mười lăm phút sau Tiểu Thi đi ra.
Trác Minh Liệt nhìn cô chỉ cảm thấy xung quanh cô giống như có một tầng hào quanh bao quanh, cái loại hào quang trong suốt mỹ lệ đó làm cho người ta quả thật cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Vốn là mái tóc thẳng mềm mại bây giờ đã được làm xoan lại mặc dù nhìn có chút hơi rối nhưng loại rối bù này nhìn kĩ thật đáng yêu!
Trong đôi mắt thật to lấm tấm vài điểm ánh sáng. Có chút ngượng ngùng có chút vô dụng, trên người cô mặc chính là một lễ phục màu đỏ. Có chứa hoa văn đặc biệt do Chiffon vẽ, tinh tế, nhẹ nhàng, phiêu dật mà không mất đi phần mộng ảo! Nhìn Tiểu Thi khẽ nâng váy áo chầm chậm đi đến, Trác Minh Liệt giống như đang rơi vào cõi tiên!
Trác Minh Liệt mặc lễ phục màu trắng ôn nhĩ văn nhã,( ôn nhu) đứng ở phía trước cô anh mỉm cười cong khuỷu tay lên, cô có chút ngượng ngùng duỗi tay ôm lấy!
"Người phụ nữ kia thật sự là người phụ nữ vừa rồi sao?" Phụ tá trừng to mắt khó có thể tin. . . Thợ trang điểm nhìn anh ta lời nói không mạch lạc, hung hăng đẩy anh ta đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc cô bé lọ lem biến thành công chúa. Phải là cái hiệu quả này đi, Tiểu Thi kéo Trác Minh Liệt đang giống như ở trên mây.
"Ai, các cô đoán tối nay Trác thiếu gia sẽ mang cô gái nào tới ?" Trong lúc chờ đợi màn mở màn một đám phụ nữ đã bắt đầu nghị luận.
"Mấy năm này anh ta không đem minh tinh thì cũng toàn là người mẫu diễn viên nào là Thanh Tình, hay….." một phụ nữ mặt đầy son phấn khinh miệt nói "Buồn cười nhất chính là năm ngoái anh ta lại có thể mang theo phụ tá của mình! Người phụ nữ kia trừ *** lớn, một chút phong cách cũng không có!"
Cũng đang đứng đợi ở một bên sân khấu Liên Na nghe được mà tức hộc máu, nhưng cô cũng không dám nói gì. Những phụ nữ này không phải danh môn khuê tú chính là người có chức vị cao tầng, cô cũng không chọc nổi ! Cũng chỉ có họ mới dám đối với Trác Minh Liệt chê cười như thế!
" Trác Minh Liệt lúc nào thì có thể dẫn tôi vào thảm đỏ !" Một người phụ nữ mặc dạ phục màu vàng sáng mặt si mê nhìn trước sân khấu, kết quả lại bị bạn dùng sức đẩy một cái "Cô nên ít hoa si thì tốt hơn!"
"Hừ! Tôi ngược lại thật ra muốn nhìn một chút tối nay là thần thánh phương nào!" Mấy người phụ nhân đứng thành một hàng hơn mười anh mắt nhìn chằm chằm sân khấu trước mặt. . .
" Xin chào các vị, buổi dạ tiệc của Trác thị, xin chính thức bắt đầu!" MC cho chương trình đi lên sân khấu "Bởi vì vài việc nhỏ ngoài ý muốn nên Trác tổng của chúng tôi đã làm trễ nãi một chút thời gian khiến các vị đợi lâu!"
"Cô nhìn thấy Trác Minh Liệt từ bao giờ?" Bát quái phụ nữ lại nghị luận.
"Một năm đi, từ sau bữa tiệc từ thiên năm ngoái, sau khi tan tiệc tôi liền chưa từng thấy anh ta!" A nữ phát hiện tay B nữ đã nắm thành quả đấm nói chuyện cũng có chút khẩn trương vì vậy không nhịn được cười trộm cô: " cái người này sao cô khẩn trương như vậy ?" B nữ không để ý đến cô ta mà chỉ chăm chú nhìn sân khấu như sợ sót mất cái gì!
"in mời Trác tiên sinh lên sân khấu để mở màn bữa tiệc tối nay!" Lời nói của Mc vừa dứt tiếng vỗ tay liền nổi lên bốn phía. Trác Minh Liệt kéo Tiểu Thi từ góc tối từ từ đi ra!
Một khắc kia hai người giống như kim đồng ngọc nữ, thoáng chốc trở thành tiêu điểm của cả hội trường ! Trác Minh Liệt với tác phong nhanh nhẹn giống như hoàng tử thời Trung Cổ và Tiểu Thi với khí chất cao quý thành thạo, ngọt ngào giống như nàng công chúa đã hấp dẫn thật sâu ánh mắt của mọi người! Đèn flash từ bốn phương tám hướng liên tực nhấp nháy Tiểu Thi nhanh chóng lé người về phía sau lưng Trác Minh Liệt tránh đi!
"Người phụ nữ kia là ai ?" Phía dưới một đám thục nữ danh giá lập tức nghị luận ầm ĩ bởi vì ở trong mắt các cô Tiểu Thi là gương mặt xa lạ!
"Thật là đẹp mắt!" người phụ nữ mang lễ phục màu vàng sáng mặt ngu dại giống như không biết cô là đang nói người đàn ông hay là phụ nữ!
"Cô xem người phụ nữ kia có phải hơi giống người phụ nữ trong si cang đang thời gian trước?" A nữ kêu lên giống như là phát hiện ra vùng đất mới!
"Tại sao có thể là cô ta! Người phụ nữ kia giống như là cá bán rau nhưng cô gái này không giống cô xem trên người cô ta y phục của ElieSaab2010 thời trang mùa xuân kiểu mới nhất, tôi chỉ ở trên trang thời trang, hay trên tạp chí mà nhìn thấy! Hơn nữa cô ta nhìn có khí chất như vậy nhất định là thiên kim tiểu thư!" B nữ cực độ mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Thi "Không biết là đại tiểu thư nhà nào nhìn qua tuổi cũng không lớn, chúng ta thật là già rồi !"
"Các vị cảm tạ các vị đã trước sau như một duy trì hoạt động từ thiện cùng với Trác thị "
Đã trải qua sự khẩn trương của lúc đầu sau đóTiểu Thi từ từ bắt đầu thích ứng với không khí này dù sao trước đây cô cũng đã từng tham gia các hoạt động tương tự. Cô bình tĩnh tự nhiên mà đối mặt với vô số truyền thông và khán giả ở phía dưới dịu dàng ngọt ngào mà cười cười.
"Cám ơn, hi vọng các vị chơi vui vẻ!" Trác Minh Liệt lên tiếng xong, dắt Tiểu Thi đi đến tường ký tên.
"Tôi cũng phải ký sao?" Tiểu Thi nhỏ giọng hỏi.
"Dĩ nhiên!" Trác Minh Liệt đưa cho cô một cây Pu't.
Tiểu Thi nhận lấy chỉ thấy tay ngọc của cô nhẹ nhàng giơ lên khẽ động hai cái đã đem tên của mình kí lên trên. Ngay cả động tác ks tên lưu loát cũng không có chút nào giống như là người xuất thân từ một người bình thường trong xã hội! Trác Minh Liệt ý vị sâu xa , nhìn một chút cô lát, sau ở đến bên cạnh ký tên của mình xuống!
Hai người ký hết tên xong liền hướng ra sân khấu đi đến.
"Đây rốt cuộc là công chúa nhà ai?" Nhóm mỹ nữ nhìn thấy Đại Thiếu Gia Trác thị anh tuấn phi phàm cùng một phụ nữ xa lạ ở chung một chỗ thân mật như thế họ cũng nhịn không được mà bàn luận xôn xao .
"Thật là hâm mộ ૮ɦếƭ người! Trác thiếu gia !"
"Tôi ngược lại không cảm thấy người phụ nữ này giống với người phụ nữ trên báo chí mà cô ta có điểm giống với vợ cũ của Trác Minh Liệt từ năm năm trước hơn!" C nữ chợt chen vào nói làm những người còn lại sợ hết hồn!
″ nói đùa cái gì đó, vợ trước của anh ta đâu có cái bộ dáng này ! Đến ૮ɦếƭ tôi còn có thể nhớ rõ cô ta có gương mặt không biểu cảm và còn có cả cái gọng kính đen! Lại nói nữa cô ta không phải đã ૮ɦếƭ từ năm năm trước rồi sao?
A nữ vuốt *** "Cô cũng không cần dọa người như vậy !"
"Các vị tiểu thư các cô muốn biết người phụ nữ bên cạnh tổng giám đốc chúng tôi kia là ai chăng?" Liên Na cố ý nói xen vào cuộc nói chuyện!
"Là ai ?" Ba phụ nữ trăm miệng một lời hỏi.
"Cô ta chính là cô gái mà xuất hiện trên mặt báo suốt mấy tuần trước, cô ta là người giao hoa ở cửa hàng hoa dưới lầu một." Liên Na mỉm cười vẻ mặt khing thương "Một con chim sẻ điển hình!"
"Cái gì?" Ba người phụ nữ hỏi cùng một lúc.
"Không tin các cô đợi một lát nữa đến bức tường ký nhìn xem có phải tên cô ta là Thi Thi không!"
Những mỹ nữ danh tiếng của làng giải trí bắt đầu dẫn từng người bạn diễn của mình! Mấy người phụ nữ này đi đến bên bức tường kí tên quả nhiên thấy tên Thi Thi. Vì vậy không hẹn mà cùng bắt đầu phẫn nộ!
"Vừa rồi tôi thật sự rất khẩn trương!" Tiểu Thi cười nói: "Được rồi, bận bịu cũng xong, tôi có thể đi chứ!"
"Nào có nhanh như vậy! Thay quần áo đi chúng ta còn phải tham gia hội đấu giá!" Trác Minh Liệt ngăn cản cô gọi nhà thiết kế tới thay quần áo cho cô!
"Hả?" Tiểu Thi ngây người, bỗng nhiên có cảm giác bất an.
Đương nhiên Trác Minh Liệt lại dẫn Tiểu thi đến sau khi bọn họ đã thay đổi trang phục..........Toàn thân Trác Minh Liệt là tây trang màu tro xám kiểu mẫu mới nhất, bộ tây trang đó càng làm nổi bật lên ngũ quan cao quý như ngọc của anh. Con người sâu thẳm lấp lánh ánh sáng. Môi mỏng lạnh nhạt hơi nhếch lên tạo độ cong mỉm cười nhàn nhạt. Nụ cười hiếm thấy như vậy khiến cho người ta thật sự kinh ngạc! Nhóm truyền thông mẫn cảm lại càng muốn bắt lấy một màn không dễ gì có được này!
Tiểu Thi thay đổi từ vẻ đáng yêu lại có chút thành thục, thắt lưng cao màu hồng phấn, váy kim tuyến tôn lên làn da trắng mịn sáng bóng!
Trác Minh Liệt nắm tay cô ngồi xuống hàng ghế đầu tiên! Vừa mời ngồi xuống di động của anh đã vang lên.
"Alo, Dì Mĩ Thù, sao giờ này Dì còn chưa tới." Trác Minh Liệt hỏi.
"Minh Liệt, dì xin lỗi, công tác chuẩn bị phát hành rất bận cho nên dì không thể đến! Nhưng mà dì đưa cho cháu một vật phẩm quý báu nhất định cháu phải lấy được nha.... Đến lúc nào đó sẽ có chỗ mà dùng!"
"Được rồi dì!" Trác Minh Liệt cười:""Dì bận gì thì làm đi!"
"Thay dì gửi lời chào tới mẹ cháu."
Trác Minh Liệt cúp điện thoại, trong lòng còn đang cân nhắc xem dì Mĩ thù đưa cái gì đến bán đấu giá mà thần bí như vậy?
"Buổi đấu giá từ thiện của Trác Thị tổ chức mỗi năm một lần xin phép được bắt đầu!" Người dẫn chương trình nói xong chuyên gia bán đấu giá đứng lên trước đài...."Vật phẩm đầu tiên là vòng cổ kim cương của thiên kim tiểu thư Giai Di của tập đoàn Lăng vũ! Giá khởi điểm mười vạn!"
Một cô gái đứng lên không e dè giới thiệu về nguồn gốc của sợi dây chuyền cùng giá trị của nó, tóm lại chỉ có hai chữ "đồ tốt"!
"11 vạn."
"11 vạn 5000."
Vị tiểu thư kia không ngờ của cất giấu dưới đáy hòm của mình lại không có giá trị tới mức vậy.
Trong cơn tức giận cô ta liền giựt dây chính bạn tốt của mình mua chiếc vòng cổ kia rồi sao đó cô ta chuộc lại!
Cuộc đấu giá tiến hành hừng hực khí thế, Tiểu Thi và Trác Minh Liệt vẫn thủy chung mỉm cười nhìn mấy mỹ nữ danh tiếng nổi giận.
"Vật phẩm thứ mười của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới Trần Mỹ Thù, giá khởi điểm của tác phẩm là 30 vạn" Chuyên gia bán đấu giá mở hộp gỗ ra, bên trong là chiếc vòng cổ thủ công rất đặc biệt, chế tác hết sức tinh tế nhất là tạo hình trang nhã mới mẻ độc đáo lại tạo cảm giác rất khác biệt. Tiểu Thi nhìn chằm chằm không rời mắt chiếc vòng cổ kia dường như rất thích thú.
"Thích không?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Ừm!" Tiểu Thi khẳng định trả lời.
"Lấy đi!"
"Tôi không có tiền" Tiểu Thi cười cười.
"Tôi nói lấy là lấy được! 35 vạn!" Trác Minh Liệt giơ thẻ trên tay lên.
Mọi người nhìn thấy Trác Minh Liệt, cuộc đấu giá đều tưởng rằng chiếc vòng cổ đó rất có giá trị vì thế tranh nhau đấu giá.
"Một trặm vạn!" Trác Minh Liệt sửa sang tây trang đứng lên giữa đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ không ái dám tiếp tục trả giá. Vì thế anh cảm thấy mĩ mãn cầm hộp trang sức đưa cho Tiểu Thi: "Tăng cho cô coi như phần thưởng hôm nay cô theo giúp tôi."
"Tôi không thể." Tiểu Thi cự tuyệt: "Cái này rất quý!"
Trác Minh Liệt lấy vòng cổ trong hộp ra không phân bua đeo lên cổ giúp cô, quả nhiên là chiếc vòng không một khuyết điểm, quả thực khi nhìn thấy chiếc vòng cổ này Trác Minh Liệt đã sớm nghĩ tới lấy cho cô nhưng anh lại không thích cầm thứ đồ gì trên tay!(Đe dọa, đây là đe dọa trắng trợn >~>)
Tiểu Thi nóng nảy như ngồi trên đống lửa, nhìn quanh thấy vô số ánh mắt hung tợn của mĩ nữ nhìn chằm chằm cô.
"Vật phẩm cuối cùng là của Trác lão tiên sinh sưu tầm" chuyên gia bán đấu giá đưa lên một hộp gỗ Tử Đàn, không biết bên trong là bảo bối gì mọi người đều duỗi thẳng cổ mong chờ!
"Hãn Huyết Bảo Mã! Giá khởi điểm 150 vạn!" Hộp được mở ra, trước mắt mọi người nhất thời sáng lên. Hãn Huyết Bảo Mã này toàn thân sống động, chỉ riêng trên bụng ngựa có vài điểm đỏ như máu chảy.
Trác Minh Liệt nhất thời nhìu mày lại:"Đây không phải là đồ cưới năm đó của Tiểu Thi sao, đây là vật gia truyền của Lâm gia, ý của cha là gì? Làm sao lại đêm đồ gia truyền của Lâm gia đem bán đấu giá!"
Tiểu Thi nhìn chằm chằm con ngựa này giống như đã từng nhìn thấy ở nơi nào. Nhưng rốt cục là nhìn thấy ở đâu? Hay là trong mộng? Cô đã nhìn thấy thứ này ở trong mộng.
"Hai trăm vạn!" Mặt Trác Minh Liệt không thay đổi, mặc kệ cha anh có ý gì, nhưng những thứ có quan hệ tới Ngữ Thi anh sẽ không bán.
"Hai trăm 50 vạn!" Mọi người nhìn gia đó là bảo vật.
"Ba trặm vạn!"
"Ba trăm hai mươi vạn."
″ Trác tiên sinh!" Người phụ trách đấu giá đi tới " Vừa rồi có một vị tiên sinh đã điện thoại đến bán đấu giá là mười triệu!"
"Mười triệu?" Con ngựa này mặc dù là đồ tốt nhưng với giá mười triệu thì quả là vượt ra khỏi giá trị của nó rồi, ai lại đối với nó có cảm hứng lớn như vậy chứ??
"Các vị, vừa rồi đã có người ra giá mười triệu cho món đó này, trong số các vị cọn ai trả giá cao hơn không?" Người đấu giá hỏi.
Trong đại sảnh yên tĩnh lại, tất cả mọi người đang đợi Trác Minh Liệt bởi vì chỉ có anh ta mới có thực lực để đấu giá tiếp. Nhưng anh ta cũng không tiếp tục ra giá mà là lựa chọn lặng im!
"Tốt, mười triệu, đồng ý!"
Trác Minh Liệt gọi phụ tá đến nói vào tai anh ta mấy câu, phụ tá lập tức vội vã rời đi. Ước chừng mười phút sau chạy về.
"Tổng giám đốc cuộc điện thoại vừa rồi là từ Los Angeles gọi đến! Chúng tôi điều tra qua thì đối phương chỉ là một phú hào bình thường!"
Trác Minh Liệt khoanh tay lại, chau mày, vị phú hào tại bình thường này sao lại có hứng thú với món đồ của Lâm gia? Bằng trực giác anh cảm thấy chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!
"Anh lập tức phái người 24h theo dõi món đồ này!" Trác Minh Liệt trầm giọng nói " Xem một chút xem rốt cuộc nó sẽ ở trên tay người nào!"
"Dạ!"
"Các vị qua một hồi tính toán của chúng tôi, tối nay chúng ta đã thu đước 15 triệu nguên ! Căn cứ theo thường lệ số tiền này sẽ được chia ra nhiều phần để ủng hộ cho các trẻ em nghèo, gia đình khó khăn, ung hộ cho các Cô nhi viện …. trên cả thành phố, phần đấu giá xin được kết thúc tại đây, xin mọi người tham gia bữa tiệc tại đại sảnh!"
"Tôi có thể đi được chưa?" Tiểu Thi nhỏ giọng hỏi. . ." Không thể cô hãy chờ tôi một chút, tôi đi một chút rồi sẽ trở về!" Trác Minh Liệt vỗ vỗ vai Tiểu Thi trực tiếp đi ra ngoài. Anh vừa đi khỏi những vị thiên kim liên nhân cơ hội đến gần Tiểu Thi .
"Cô gái giao hoa, hôm nay đến đây để nâng danh tiếng à? Thấy được xã hội thượng lưu như thế nào?" A nữ không khách khí kéo đai an toàn của Tiểu Thi "Bộ y phục này mặc ở trên người cô hoàn toàn không có cảm giác!"
"Vị tiểu thư này mời tôn trọng một chút! Mặc kệ tôi có là một người giao hoa hay không thì tối nay tôi vẫn là bạn gái của Minh Liệt !( ôi chị nói hay hay ) Như vấy nếu cô không tôn trọng tôi thì cũng chính là không tôn trọng anh ấy hi vọng các cô có thể hiểu rõ một chút!" Tiểu Thi vô cùng không khách khí nói.
"Thật sao?" B nữ cũng gia nhập vào hàng ngũ giễu cợt Tiểu Thi "Một người giao hoa rốt cuộc có cái mi lực gì mà có thể tới nơi này, đầu năm nay chó và mèo cũng sẽ có thể nói tiếng người rồi !"
Tiểu Thi không để ý tới cô ta nữa, nâng váy liền đi ra ngoài. . . B nữ vừa nhấc chân dẫm vào vạt áo của Tiểu Thi làm cô lảo đảo một sau đó liền ngã xuống. Đợi cô nhếch nhác đứng lên phát hiện làn váy lá sen đã bị giẫm hỏng rồi.
Khuôn mặt của Tiểu Thi không thay đổi, nhìn váy, bình tĩnh tự nhiên mà sửa lại tóc một chút, sau đó dụng lực xé hết làn váy xé xuống.
"Này, người phụ nữ điên này, cô có biết cái váy này đáng giá bao nhiêu tiền không?" A nữ sợ hãi kêu.
Tiểu Thi hung hăng đem làn váy kéo xuống, trầm giọng nói: " Thiên kim tiểu thư, đây chính là phương pháp mà các cô chỉnh người sao? Đất tốt rất cũ kỹ đều đã dùng mấy trăm năm rồi!"( ý nói là pp cũ kĩ đó) Nói xong cô nghênh ngang rời đi, làm mấy người kia giận sôi lên!
"Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!" A nữ hả hê cười, kéo B nữ lại rỉ vào tai cô ta mấy câu B nữ cũng cười .
Bữa tiệc biểu diễn chính thức bắt đầu các thiên kim tiểu thư rối rít lên sân khấu để biển diễn tài năng.
" Tiểu thư Giai Di cho chúng tôi biểu diễn một khúc!"
A nữ chầm chậm đi lên sân khấu ưu nhã mở đàn Piano ra. Ng'n t tinh xảo lướt trên bàn phím tạo nên nhưng nốt nhạc đẹp đẽ vang vọng khắp cả đại sảnh. Đây là bản nhạc của Tchaikovsky, Tiểu Thi đã từng nghe bản nhạc này rồi nhưng lại không nhớ nổi tên.
Khi kết thúc bản nhạc, vẻ mặt A nữ tươi cười đứng ở trên sân khấu nói "Các vị hôm nay các vị có chú ý đến có một vị tiểu thư xinh đẹp ở đây hay không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau không biết cô ta có ý gì.
" Các vị có phát hiện ra hôm nay chúng vị tiểu thư bên cạnh Trác tổng giám đốc đặc biệt xinh đẹp hay không?"
"Bốp bốp…. " vỗ tay.
"Các vị có muốn biết cô ấy là thiên kim nhà nào không?"
"Muốn" Tâm tình của mọi người hoàn toàn bị A nữ điều động .
"Trác tiên sinh giới thiệu một chút đi" A nữ mỉm cười nhìn Trác Minh Liệt.
Trác Minh Liệt cau mày, trong lòng cảm thấy thật phiền hà, anh nhìn rõ mục đích của những phụ nữ này, trong lúc nhất thời anh lại không biết nên giới thiệu Tiểu Thi như thế nào, phụ tá nhân lúc anh đang chần chờ đã ςướק lời giúp anh nói.
" Thi tiểu thư của chúng tôi là cử nhân của Học viện âm nhạc quác gia!"
Thẩm Tử Quân biết hôm nay trực tiếp dạ tiệc từ thiện của Trác thị, cô đang chán muốn ૮ɦếƭ liền mở TV ra nhìn đám tầng lớp thượng lưu giả nhân giả nghĩa ở đó diễn trò.
"Tiểu Thi?" Ống kính chuyển một cái Thẩm Tử Quân lại có thể nhìn thấy Tiểu Thi "Cô ấy làm sao lại mặc thành cái dạng kia, lại còn ngồi bên cạnh anh ta?"
"Học viện âm nhạc quốc gia?" Trong TV nhiều người hỏi ngược lại, bên ngoài TV Thẩm Tử Quân cũng xì mũi coi thường. Nói láo cũng không nên nói đến múc đó chứ, cái gì mà tốt nghiệp cử nhân của học viện âm nhạc quốc gia. Cái đầu heo này, không phải muốn hại Tiểu Thi sao? Ngộ nhỡ đám phụ nữ kia xấu xa kia bắt Tiểu Thi biểu diễn chẳng phải sẽ bị lộ sao?
"Đã như vậy, các vị, chúng ta hãy mời Thi tiểu thư biểu diễn cho chúng ta một khúc được không?" A nữ rèn sắt khi còn nóng ( nhanh chóng) khiêu khích nhìn Tiểu Thi.
Tiểu Thi cười lạnh nhìn Trác Minh Liệt một chút, lại trợn mắt nhìn phụ tá bên kia, phụ tá lập tức cúi đầu. Cô cầm ống nói lên há mồm liền muốn nói tôi không phải sinh viên của học viện âm nhạc gì đó tôi là người bán hoa . Nhưng cô lại nghĩ không nên nói như vậy nếu nói ra không phải Trác Minh Liệt sẽ rất mất mặt sao? Chỉ là thật sự là kỳ quái nếu anh ta sợ mất mặt tại sao phải đưa cô đến đây?
Trác Minh Liệt nhìn cô, hàm nghĩa của ánh mắt ấy Tiểu Thi nhìn không hiểu. Thật ra thì Trác Minh Liệt căn bản không quan tâm đến thân phận của cô là gì nhưng anh lo lắng trong trường hợp Tiểu Thi sẽ để ý đến thân phận của mình nên anh mới nhất thời không biết làm như thế nào để biểu đạt ra ý của mình.
″ Thật ngại, tối nay Tiểu Thi không thoải mái!” Trác Minh Liệt quả quyết cự tuyệt lời mời của A nữ.
“Không. Em muốn thử một chút!” Tiểu Thi mỉm cười “Chẳng qua em chỉ biết một loại nhạc cụ!” Cô vừa nói vừa đi lên sân khấu, lấy một cây kèn ác-mô-ni-ca nho nhỏ “Em chỉ biết thổi kèn ác-mô-ni-ca!”
Thẩm Tử Quân nhạy cảm, lập tức trợn to hai mắt, kèn ác-mô-ni-ca? Kèn ác-mô-ni-ca ……Lâm Thi Ngữ cũng thích thổi kèn ác-mô-ni-ca nhất!
“Kèn ác-mô-ni-ca?” A nữ chẳng thèm ngó tới “Thế hệ sinh viên của học viện âm nhạc lại chỉ biết thổi kèn ác-mô-ni-ca? Tiểu thư ngày đừng đùa tôi chứ? Mà ngày lại còn là tiểu thư đài các làm sao sẽ không hiểu một chút về Piano hoặc là Violin chứ?” A Nữ cố ý gây khó khăn cho Tiểu Thi.
Tiểu Thi lúng túng đứng ở trên sân khấu có chút không biết làm sao.
“Trác Minh Liệt khốn kiếp, anh hãy mau nghĩ cách đi cứu cô ấy ?” Thẩm Tử Quân hướng về phía TV mắng to.
“Dì Tử Quân đó là mẹ!” Cầu Cầu bám lấy đầu gối Thẩm Tử Quân non nớt nói.
“Là mẹ Cầu Cầu. Là mẹ” Thẩm Tử Quân đem Cầu Cầu ôm vào trong ***.
“Mẹ thích nhất là thổi kèn ác-mô-ni-ca, mẹ thường thổi kèn ác-mô-ni-ca cho Cầu Cầu nghe, bây giờ mẹ muốn thổi kèn ác-mô-ni-ca cho người khác nghe sao?”
“Đúng vậy”
“Thi tiểu thư cô hãy trình diễn một bài hát đi!” Một người ồn ào xen vào. . .” Là Thi tiểu thư!”
Hai tay Tiểu Thi khoanh lại ở trước mặt, nắm chặt kèn ác-mô-ni-ca, bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, mặc dù như thế cô cũng cố duy trì tư thế mỉm cười không để lộ sự khẩn trương hay khó chịu .
“Thi tiểu thư cô thử Violin chứ?” A nữ đưa đến một cây Violin bởi vì cô ta biết Violin không giống như Piano không biết cách thì không thể đánh được.
Khi cây đàn đến trước mặt Tiểu Thi, trong mắt cô nhưng sợi dây đàn lóng lánh giống như có ma lực gì đó, cô nhìn chằm chằm những sợi dây đàn mảnh như sợi tóc, chợt có không khỏi kích động. Cái loại đó kích động đó đẩy tay cô ra để nhận lấy Violin.
Trác Minh Liệt nhìn chằm chằm vào Tiểu Thi, bàn tay từ từ nắm lại.
“Tiếng vỗ tay đâu?” A nữ hô to, dưới đài lập tức vang lên một chàng vỗ tay nổ vang . Trên sân khấu ánh đèn như diệt thành một tấm hào quang vây quanh Tiểu Thi, từ trên nhìn xuống bóng tối ở dưới đài, lòng của cô vô cùng khẩn trương, từ lòng bàn tay mồ hôi lại đổ ra.
Cô cầm Violin lên một cách thuần thục như thế mặc dù là lần đầu tiên nhưng sao cô lại có cảm giác thật quen thuộc. Giống như trước đó đã làm qua rất nhiều lần. . .” Tiểu Thi! Cố gắng lên!” Tiếng nói của Trác Minh Liệt đọt nhiên vang lên trong đại sảnh an tĩnh vang vọng đến tai Tiểu Thi làm trong lòng cô thêm chấn động.
Rốt cục cô cũng khẽ kéo dây đàn, tiếng đàn đầu tiên đước vang lên. Nhưng cái âm thanh đó không những không hay mà thật sự là rất đơn điệu nhàm chán, làm dưới đài xôn xao một hồi
Tiểu Thi cố bình tâm lại cảm xúc, cẩn thận tìm kiếm lại loại cảm giác đó, sau đó biến nó thành động lực đem đôi tay ngưng trệ ở trên đàn khe khẽ kéo. Vì vậy âm thanh xa lạ mà du dương từ từ lưu chuyển vang vọng ra ngoài!
“Yêu ở cuối mùa thu!” Thẩm Tử Quân Ở trước TV và Trác Minh Liệt ở hội trường gần như đồng thời hô lên!
“Đây là khúc nhạc mà Lâm Thi Ngữ đã đánh vào ngày kĩ niện một trăm năm thành lập trường, cô ấy đã từng nói thích nhất này khúc nhạc!” Thẩm Tử Quân tự lẩm bẩm “Tại sao một người Tiểu Thi tầm thường cũng biết đến khúc nhạc này? Là trùng hợp? Hay là…” Cô nghĩ chính mình bị điên mất rồi!
Trác Minh Liệt cũng bị khúc nhạc này mang về những hồi ức cực kỳ lâu trước kia, đó là vào lần đầu tiên anh tham gia hoạt động kỉ niệm của trường cũ, khi đang cùng các đại biểu học sinh ưu tú tập diễn văn thì anh nghe được đoạn nhạc này, đoạn nhạc này đặc biệt ưu thương, uyển chuyển nên đã để lại cho anh một ấn tượng khắc sâu, anh còn nhớ rõ ban đầu trình diễn khúc nhạc này là một cô gái nhỏ đeo mắt kính màu đen. Nhớ nhung lâu như vậy nhưng lại vô duyên, vô cớ, không có căn nguyên .(không rõ nguyên nhân)( bạn Hoa: a!! thì ra anh chị có duyên tiền định nha!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc