Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 16

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

"Muốn tôi sụp đổ? Chỉ bằng mấy thứ này?"
Trác Minh Liệt cười lạnh,"A Quỷ, cậu đi điều tra bên kia xem có phải người trong bang đắc tội với ai?"
A Quỷ có phần khó xử,
"Giám đốc và ông nhà đều căn dặn không cần anh nhúng tay vào chuyện trong bang!"
"Bọn họ đều muốn tôi phải sụp đổ, còn muốn tôi giả bộ như không biết?" Trác Minh Liệt thấy toàn thân A Quỷ sợ hãi.
"Được, tôi không nhờ Đồ Long Bang. Nhưng mà nếu để cho tôi biết được nhóm người này nhằm vào tôi bởi vì Đồ Long Bang thì cũng đừng trách tôi không khách khí!
Trác Minh Liệt rời đi trong chớp nhoáng, A Quỷ khẩn trương lấy điện thoại ra định gọi cho ông Trác đã thấy anh quay lại,"Chuyện này tạm thời đừng nói cho cha tôi biết!" A Quỷ khúm núm khẩn trương cất điện thoại.
Trác Minh Liệt từ bên trong đi ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại quốc tế đường dài,"Jayson, tôi là Trác Minh Liệt!"
"Trác? Là cậu sao, cậu đúng là đã lâu rồi không liên lạc với tôi!" Âm thanh bên kia cực kì kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
"Tìm cậu có việc, cậu có thể giúp tôi điều tra gần đây Đồ Long Bang có kết thù oán với bang phái khác không?"
“Hô hô,” đầu dây điện thoại bện kia vang lên một trần cười to,"Trác, Đồ Long Bang là của nhà cậu, cậu đi hỏi cha cậu chẳng phải sẽ biết sao?"
"Chuyện này tạm thời không muốn cho bọn họ biết. " Thật sự anh không nghĩ ra rốt cuộc ai muốn anh sụp đổ? Kẻ nào mất trí dám làm như vậy?
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tiểu Thi đón Cầu Cầu tan học, nhưng cô vẫn không nói một lời nào.
"Mẹ không có việc gì." Giọng điệu của Tiểu Thi trầm thấp, từ khi nói chuyện tối hôm qua về sau, tinh thần cô vẫn không khá hơn. Cảm giác bản thân bị anh làm tổn thương, làm sao anh có thể lợi dụng cô như vậy?
"Mẹ, Cầu Cầu ngoan sẽ không nói nữa. Mẹ, mẹ đau đầu?" “Đúng vậy,” đầu cô lại bắt đầu thấy đau rồi.
"Mẹ mau uống thuốc!" Cầu Cầu khẩn trương.
Trong lòng bàn tay Tiểu Thi chảy đầy mồ hôi, từ từ ngồi xổm xuống hốt hoảng bắt đầu tìm thuốc. Thuốc đâu, thuốc đâu?
"Mẹ!" Cầu Cầu khóc.
"Mẹ không sao cả, Cầu Cầu ngoan." Tiểu Thi cố nén đau nhức gọi một chiếc taxi.
"Tiểu thư cô có sao không?" Lái xe tốt bụng phát hiện Tiểu Thi lạ thường.
"Cám ơn, tôi không sao." Taxi dừng lại, Tiểu Thi ôm Cầu Cầu xông vào cửa nhà họ Liễu, lục tung mọi thứ đến khi tìm được thuốc uống mới bình tĩnh trở lại, bởi vì mấy ngày nay đau đầu ít phát tác nên bản thân cô cũng sơ xuất.
"Mẹ, mẹ xem có một tờ giấy." Trong lúc Tiểu Thi lục lọi tìm thuốc, Cầu Cầu lại phát hiện một tờ giấy ghi chép trên mặt giấy đầy chữ.
Tiểu Thi nhận lấy tờ giấy đúng lúc thấy đây là chữ của Lý Triết Vũ.
"Tiểu Thi, tờ giấy này anh thực sự hy vọng em không dùng đến. Nhưng nếu em dùng đến, điều đó chứng tỏ anh để lại cho em lời nhắn này, cũng là có công dụng rồi!" Dưới những lời này là ba dãy số, một số di động hai số cố định, thậm chí còn có địa chỉ hòm thư. Xem ra Lý Triết Vũ nghĩ rằng Tiểu Thi có thể quên dãy số của chính mình.
"Cầu Cầu, đưa di động cho mẹ!" Nhìn lời nhắn của Triết Vũ, Tiểu Thi bỗng nhiên thấy cảm động dị thường. Triết Vũ luôn luôn muốn mọi thứ tốt nhất cho cô.
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau! Âm thanh lạnh như băng khiến cho Tiểu Thi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô chưa từ bỏ ý định ấn phím gọi một lần nữa nhưng vẫn là âm thanh kia.
Tại sao lại không gọi được? Tiểu Thi không hiểu, chẳng lẽ Triết Vũ thay số? Đúng rồi! Ngay sau đó cô lại bấm hai số máy cá nhân một cái cũng không có tín hiệu như vậy, ngược lại có một cái kết nối được. Tiểu Thi giống như người ૮ɦếƭ đuối vớ được cọc,
"Xin chào, xin hỏi có phải Lý Viên không?"
"Không có ai là Lý Viên, cô nhầm số rồi!" Tuy nhiên giọng nói của người này với giọng nói trong máy lúc nãy không khác nhau.
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Lòng của Tiểu Thi như rơi xuống đáy vực, một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có trong nháy mắt đã lấp đầy lòng cô. Cô run rẩy mở địa chỉ hòm thư trên máy tính, vẫn còn hòm thư là hy vọng cuối cùng.
Nhưng lại khiến cho cô tuyệt vọng , địa chỉ hòm thư hiển thị chưa có người dùng.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cuối cùng Triết Vũ đã đi đâu? Lâm Tiểu Thi cảm thấy trời đất sụp đổ.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Cầu Cầu ngồi xổm bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi.
"Không thấy chú Triết Vũ nữa!" Giọng nói Tiểu Thi tràn ngập tuyệt vọng, không phải anh nói xử lý xong mọi chuyện sẽ trở về sao? Tại sao bây giờ không không thấy. Anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay là cố ý bỏ rơi cô một mình ở đây?
"Làm sao lại không thấy chú Triết Vũ nữa?"
"Mẹ không biết!" Trong lòng Tiểu Thi trống rỗng.
Hai mẹ con ngồi ôm nhau một đêm, Tiểu Thi cảm giác cả người cứng ngắc, đầu óc cũng mất đi năng lực suy nghĩ.
"Mẹ, hôm nay Cầu Cầu có phải đi nhà trẻ không?" Cầu Cầu hỏi.
"Mẹ không được khỏe, Cầu Cầu ở nhà chăm sóc mẹ được hay không?" Tiểu Thi nói không có chút sức lực nào.
"Dạ..." Cầu Cầu rất ngoan ôm cô nhưng trong lòng rất sợ hãi không biết phải làm gì bây giờ?"
"Ông chủ, thật xin lỗi hôm nay tôi rất mệt nên không đi làm nhà trẻ được không? Hôm nay Cầu Cầu cũng không khỏe, tôi muốn dẫn nó đi gặp bác sĩ." Cứ như vậy Tiểu Thi lôi kéo Cầu Cầu ở nhà liên tục ba ngày.
"Mộc Mộc hôm nay có thể đi học sao? Đầu còn đau không?" Trác Minh Liệt cưng chiều nhìn con trai.
Mộc Mộc nhìn anh gật đầu.
"Ông chủ, người yên tâm đi, gioa Mộc Mộc cho tôi!" Trợ lý nịnh bợ nói.
Mộc Mộc vừa đến nhà trẻ phát hiện ngay Cầu Cầu không đi, mặc dù bé và Cầu Cầu không được coi là thân thiết nhưng ít nhất cũng có gặp nhau ở bể bơi. Có phải Cầu Cầu cũng bị bệnh rồi? Mộc Mộc nhẹ giọng thở dài ngồi vào chỗ của mình.
"Mộc Mộc, Cầu Cầu đã lâu không đi học, cậu ấy ở nhà cậu à?" Bạn nhỏ bàn bên cạnh hỏi.
"Làm sao cậu ấy có thể ở nhà tớ!" Mộc Mộc trả lời rất không khách sáo.
"Hôm đó tớ thấy ba cậu đưa cậu ấy đi học mà!" Mộc Mộc không hé răng, thật không dễ dàng đợi đến lúc tan học để Trác Minh Liệt đón bé, bé vội vàng nói chuyện của Cầu Cầu.
"Bọn họ nói Cầu Cầu đã lâu rồi không đi học!" Mộc Mộc nhìn trong mắt của Trac Minh Liệt có chút khó hiểu. Trác Minh Liệt vừa nghe nó nói như vậy trong lòng run sợ, Cầu Cầu không đến trường, chẳng lẽ Tiểu Thi xảy ra chuyện gì? Anh lập tức gọi điện tới cửa hàng hoa, quả nhiên bên kia nói Lâm Tiểu Thi xin nghỉ vài ngày rồi.
"Mộc Mộc, lên xe, chúng ta đến nhà Cầu Cầu xem thế nào?" Trong lòng Trác Minh Liệt mơ hồ bất an, anh biết bởi vì chuyện ngày đó Tiểu Thi không dễ gì tha thứ cho anh, nhưng vẫn không nhịn được gấp rút đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Con đường Hạnh Phúc, con đường này là khu đất của những người giàu có, nhà cửa ở đây cũng phải đến ngàn vạn cho dù là tiền thuê một tháng cũng là một con số không nhỏ, thu nhập của Tiểu Thi căn bản không đủ , nhất định là trước khi đi tên Lý Triết Vũ đã chuẩn bị giúp cô, xem ra người đàn ông kia đối xử với cô không tệ lắm, không hiểu sao Trác Minh Liệt có cảm giác mất mác.
Anh ngồi ở trong xe nhìn cây dây leo xanh trắng bò đầy quanh nhà, không hiểu sao tâm tìn*** trĩu dị thường. Căn bản thế giới này có rất nhiều chuyện không nằm trong phạm vi khống chế của con người, giàu có cũng có rất nhiều chuyện không làm được.
Anh giơ tay lên gõ cửa phòng nhưng nghĩ lại buông tay, có lẽ anh không nên đến quấy rầy cuộc sống của cô.
"Dù sao cô ấy cũng có người thân, Mộc Mộc, chúng ta về thôi!" Trác Minh Liệt bước đến ôm Mộc Mộc.
"Vì sao?" Trên người Mộc Mộc có mùi sữa nhàn nhạt,"Con muốn gặp mẹ!" Thằng bé ngốc này lại tưởng thật nhận Tiểu Thi là mẹ của mình.
"Con trai, cô ấy không phải mẹ con!" Trác Minh Liệt cười miễn cưỡng, trong lòng đau đớn khó hiểu.
Vì sao? Trong con ngươi đen trống rỗng mà một tia sáng nhỏ bé lóe lên lạnh lùng, tay siết thành quả đấm.
Trác Minh Liệt không nói nữa trực tiếp ôm bé vào trong xe. Vừa mới khởi động xe, không hiểu sao lại không yên lòng. Rốt cuộc có vào hay không? Anh mâu thuẫn nhìn ra bên ngoài.
Hy vọng cô ấy không xảy ra chuyện gì! Anh lại đẩy cửa xe ra bước hai bước đến trước cửa ấn chuông.
"Mẹ, có người đến!" Lâm Thiểu Thi ngồi ở góc giường gương mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, Cầu Cầu lôi kéo áo cô cũng không có một chút phản ứng.
"Mẹ!" Trong mắt to tròn của Cầu Cầu tràn ngập sợ hãi.
Một phút, hai phút trôi qua, vẫn không có ai ra mở cửa, lòng Trác Minh liệt treo lên. Anh không đợi nổi nữa, lùi về sau vài bước mà bắt đầu xô cửa.
"Thưa ngài, ngài làm gì vậy?" Tiếng ồn làm kinh động đến bảo vệ của khu nhà.
"Lúc các anh đến trong nhà này có người ra ngoài hay không?"
"Không có, nhưng mà trái lại mấy ngày rồi cũng không thấy ai ra ngoài!" Nghe anh ta nói như vậy Trác Minh Liệt càng lo lắng hơn.
"Vậy còn chờ gì nữa, có khả năng người bên trong xảy ra chuyện! Trác Minh Liệt trầm giọng nói.
Bảo vệ khu nhà bị dọa sững sờ, nhanh chóng tìm người đến phá cửa. Năm phút sau cửa được mở. Không có khí than hay mùi gì khác lạ, chỉ có sự yên lặng khiến người ta hít thở không thông.
"Tiểu Thi, cô ở đâu?" Tiếng Trác Minh Liệt nghe rất đau thương.
"Mẹ, có người đến đây."
"Có thể ở phòng ngủ?" Bảo vệ thấy cả căn phòng chỉ có cửa phòng ngủ đóng chặt.
"Mau mở ra!" Lòng Trác Minh Liệt dường như nhảy lên tận cổ họng rồi.!
Rốt cục cửa phòng được mở ra, rèm cửa khắp phòng đều bị kéo thật kín, chỉ khi có cơn gió thổi bay rèm ánh sáng mới có thể chiếu đến lộ ra vài điểm. Trác Minh Liệt thấy Tiểu Thi và Cầu Cầu núp ở một góc.
"Tiểu thi!" Thấy bọn họ còn sống bảo vệ và Trác Minh Liệt cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Thi, Cầu Cầu!" Trác Minh Liệt khẽ gọi.
"Chú......" Tiếng của Cầu Cầu nghe qua cực kỳ chua chát, bi thương.
Trác Minh Liệt bước nhanh đến,"Tiểu Thi, cô làm sao vậy?" Anh vén rèm lên cho ánh mặt trời chiếu vào.
Cô ngẩng đầu lên phát hiện là anh, trong con ngươi nguội lạnh có một chút sức sống.
"Không thấy Triết Vũ đâu nữa!" Giọng của cô khàn khàn. "Lạ thật, tôi tìm anh ấy khắp nơi nhưng không thấy, anh nói đi vì sao không thấy anh ấy nữa?" Dường như chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh dậy không còn gì nữa. Về phần Lý Triết Vũ, Tiểu Thi lại càng hoang mang. Cô bắt đầu lo lắng bản thân đang sống trong thế giới người khác xây lên cho cô!
Trác Minh Liệt ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô kéo đến ***g ***, đại khái anh đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi! Có lẽ cái tên Lý Triết Vũ kia đã từ bỏ Tiểu Thi và Cầu Cầu, loại đàn ông ghê tởm cực độ!
Anh suy nghĩ nhẹ giọng hỏi Cầu Cầu:"Cầu Cầu, cháu có ăn cơm không?"
"Có!" Cầu Cầu nói nhỏ:"Nhưng mà mẹ thì không!"
Trác Minh Liệt kinh sợ, chẳng lẽ Tiểu Thi vượt qua ba ngày như vậy? Nếu anh không quay lại, có phải cô vẫn tiếp tục đi xuống như vậy? Trác Minh Liệt muốn an ủi Tiểu Thi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, dù sao hiện tại có lẽ việc phải làm là cho cô ấy ăn một chút gì đã.
"Mẹ!" Mộc Mộc cẩn thận đứng trước mắt Tiểu Thi, nó tự ý nhận định cô là mẹ.
Tiểu Thi nhìn Mộc Mộc, đôi môi khô khốc trắng xanh hơi động một cái.
"Tôi nghĩ rời khỏi người đàn ông kia có lẽ sẽ tốt hơn!" Trác Minh Liệt nói sự thật.
"Không đúng, không đúng!" Tiểu Thi lắc đầu thật mạnh, cảm giác sợ hãi khủng hoảng trong lòng này cô thật sự không có biện pháp biểu đạt ra bên ngoài.
Cô ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập cái gì đó lấp lánh, Trác Minh Liệt nhìn ra được cho tới bây giờ không phải là bi thương mà là một loại sợ hãi và hoang mang không thể hiểu nổi.
"Anh ấy mất tích, anh hiểu không? Anh ấy để lại cho tôi số điện thoại đông tây đều là giả, không kết nối thậm chí cả phương án dự phòng cũng không tồn tại, đây thực sự không thể tưởng tượng nổi!" Tiểu Thi lắc đầu, giọng nói nghe qua như là thì thào nói với bản thân mình.
"Có lẽ anh ta có chuyện gì!" Trừ những lời này anh không biết phải an ủi cô thế nào.
"Anh nói Triết Vũ xảy ra chuyện? Nhưng mà anh ấy có thể xảy ra chuyện gì đây?"
"Ngoài Lý Triết Vũ, cô có biết bạn bè nào khác của anh ta không? Hay là người nhà?"
Tiểu Thi lắc đầu, ở đây năm năm, trong trí nhớ của cô năm năm qua ngoài Triết Vũ dường như cô chưa bao giờ thấy người khác xuất hiện. Cô cũng chưa bao giờ nghe Triết Vũ nói về người khác, thực là điều này sao có thể? Anh làm sao lại không có bạn bè hay người thân? Nhưng vì sao trước kia cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này? Tiểu Thi càng sợ hãi, cô giống như đang rơi vào một hạng động lớn, như là sống trong một âm mưu rất lớn.
Bằng không thì cô tự mình đi tìm nơi các người từng ở, đi tìm anh ta đi, tôi tin mọi chuyện không phải như vậy đâu!" Trác Minh Liệt bình tĩnh nói: "Nhưng điều kiện trước tiên là cô phải ăn một chút gì đó!" Trác Minh Liệt căn dặn bảo vệ đi lấy một ít thức ăn.
"Trác Minh Liệt, anh không lừa tôi đấy chứ?" Trong ba ngày này cô vẫn hoang mang khiến cho cô không dám đối mặt với vấn đề, giờ phút này rốt cục cũng hỏi lên.
"Ăn mấy thứ này xong tôi sẽ cho cô đáp án!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc