Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 11

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

“Con” Tiểu Thi chỉ vào Cầu Cầu “ Có trách nhiệm sửa sang lại hết chỗ độ này cho xong!”
“Con” Tiểu Thi đưa cho Mộc Mộc một thùng nhỏ “Có trách nhiệm đổ hết nước dư trong bồn tắm đổ vào trong chậu rửa mặt!”
“Còn Anh” Tiểu Thi lôi kéo Trác Minh Liệt đưa cho anh vẫn cây lau nhà “ Là người khởi xướng anh có trách nhiệm lau sàn nhà!”
Nhưng là ba người đàn ông này dưới sự hướng dẫn của Trác Trác Minh Liệt không có ai thèm nghía cô. Trác Đại Thiếu Gia vẻn vẹn vây quanh một khối khăn tắm dựa nghiêng ở cửa phòng tắm mặt tà tứ mỉm cười: “ bảo mẫu tiểu thư cô đây là ngược đãi trẻ em nha!”
“Tốt, tôi ngược đãi trẻ em. Vậy anh cũng vậy sao? Chẳng lẽ anh là em bé lớn tuổi?” Tiểu Thi chống nạnh hung hăng hỏi.
“Tùy cô nghĩ như thế nào. Dù sao làm việc nhà vôn là chuyện của phụ nữ đàn ông chúng tôi….” “Người đâu” Trác Minh Liệt dẫn hai tiểu tử mặt vẫn mờ mịt hướng TV đi tới “….đương nhiên là có trách nhiệm xem ti vi rồi...!”
“Tức ૮ɦếƭ tôi rồi! Khốn kiếp!” Tiểu Thi cầm cây lau nhà vừa lau vừa chửi rủa. Người đàn ông này quả thật chính là khắc tinh của đời cô dù ở thời điểm nào gặp anh ta đều không bao giờ có chuyện tốt.
Trác Minh Liệt trải cả người nằm ở trên ghế sa lon, hai người bạn nhỏ đoan đoan chính chính ngồi ở bên cạnh anh. Cầu Cầu nhìn chằm chằm Trác Minh Liệt có chút chưa tỉnh hồn lại nhìn một chút Mộc Mộc: “ba cậu con gà (*)thật” Mặc dù nói rất nhỏ giọng nhưng vẫn là bị chủ nhân nghe thấy chỉ thấy mặt anh ta xạm lại ngồi dậy “Hai tiểu quỷ các con đang nói gì đấy” Mới vừa rồi tắm bị bọn họ nhìn thấy bộ vị mấu chốt kết quả cả hai đều chưa từng thấy qua cảnh đời nên đều kêu to lên.
(*) cái này là cái ây ấy của đàn ông đó….>///
Bảy giờ sáng Trác Minh Liệt ở trong cái chăn đầy hương thơm phụ nữ tỉnh lại. Bên cạnh hai đứa bé vẫn còn ngủ say khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn làm cho người ta không nhịn được muốn hôn một cái. Anh rón rén xuống giường chỉ thấy vị tướng ngủ của vị bảo mẫu kia thật rất kém nằm nghiêng trên ghế sa lon.
Cô co lại thành một hình cầu ngủ ở bên ngoài chăn. Lộ ra ngoài, áo ngủ màu hồng tràn đầy hình ảnh phim hoạt hoạ, cặp mặt thỏ cởi giày kia có lẽ là bởi vì ngày hôm qua quét dọn mà đã có điểm dơ bẩn. Vào giờ phút này cô so với hai đứa bé bên trong lại cành giống đứa bé hơn. Trác Minh Liệt lắc đầu một cái, thật không biết một đứa bé như vậy làm thế nào lại có thể sinh ra đứa bé. Anh đem cái chăn rơi xuống đất nhặt lên đắp kín lại cho cô, dừng chân chỉ chốc lát. Trong nháy mắt tâm tình của anh chợt thay đổi không được tốt. Bởi vì anh nghĩ đến việc người phụ nữ trước mắt này đã là vợ của người khác! Nhưng anh tại sao lại vì một người phụ nữ đã kết hôn mà phiền muộn vào phòng bếp hai mươi phút sau bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong. Nhưng anh đã không có tâm tình ăn, giúp cô đặt lại đồng hồ báo, thức viết xong lời ghi chép đặt ở cạnh đồng hồ báo thức giờ anh phải đi đến công ty.
Tiểu Thi rốt cuộc trong tiếng chuông rung mà tỉnh lại ba người kia ba xú nam nhân ngày hôm qua làm cho cô đến nửa đêm cũng không tài nào ngủ được. Thật không biết bọn họ đang làm cái gì. Đẩy ra cửa phòng ngủ vừa nhìn ba người đàn ông trong đó lớn đã không thấy chỉ còn lại hai nhỏ.
“ Các con phải đi học!” Tiểu Thi đem chăn vén lên Cầu Cầu mở mắt ra, nhưng Mộc Mộc vẫn còn đang ngủ.
“Ngoan, Mộc Mộc phải rời giường thôi đã trể giờ đến nhà trẻ rồi!” “ Mộc Mộc, mẹ trán Mộc Mộc thật là nóng” Cầu Cầu vuốt mắt lầm bầm.
Tiểu Thi đem Mộc Mộc ôm tới thử một lần không hô khẽ: “nguy rồi Mộc Mộc đang phát sốt!”
“Cầu Cầu, con trai mau dậy Mộc Mộc ngã bệnh, chúng ta phải đưa cậu ấy đi bệnh viện.” Tiểu Thi luống cuống tay chân cho Cầu Cầu mặc quần áo tử tế lại chạy đến phòng bếp đi tìm thức ăn. Trên bàn ăn đã để sẵn ba phần bữa ăn sáng sữa tươi vẫn còn ở bốc hơi nóng Tiểu Thi chợt có chút cảm động không ngờ người đàn ông kia còn biết chuẩn bị bữa ăn sáng cho bọn họ. Nhưng cũng tiếc cô không có lộc để ăn tùy tiện cầm ổ bánh bao cho Cầu Cầu mình ôm lấy Mộc Mộc đi ra khỏi cửa nhà.
Trác Minh Liệt vừa vào công ty cũng cảm giác không khí không đúng lắm mặc dù thường ngày mọi người vẫn chào hỏi anh nhưng anh cảm giác ánh mắt ấy rất quái dị. Chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề gì rồi hả ?
“Tổng giám đốc! Không xong!” Phụ tá nét mặt như cha mẹ ૮ɦếƭ. Anh run rẩy đưa tới một chồng lớn tờ báo và tạp chí.
Trác Minh Liệt nhận lấy vừa nhìn lập tức cảm thấy huyết áp tăng lên hôm nay tin tức không chỉ có một vấn đề mà còn là hai. Một là Thẩm Tử Quân một là Tiểu Thi. Họ là hai người có khả năng nhất trong vấn đề người mẹ thần bí. Trong đó người được đáng chú ý hơn cả là Tiểu Thi.
Trác thị và mẹ con trai bí mật xuất hiện tại nhà trẻ, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Tựa đề này có lẽ xuất hiện từ tối hôm.
Đây rốt cuộc là kẻ nào đang nói bậy! ! Trác Minh Liệt tức giận.
Đang lúc này điện thoại trong phòng làm việc vang lên “Trác Minh Liệt tin tức hôm nay là có chuyện gì xảy ra? Tôi muốn anh giải thích cho tôi!” Thẩm Tử Quân vừa nhìn thấy tin tức của mình quả thật giận điên lên cũng may ngày đó đeo kính đen nên hình được không rõ ràng lắm.
“Thẩm tiểu thư chuyện này và tôi không có quan hệ trực tiếp cô phải tìm cũng nên tìm bọn chó săn kia! !” Trác Minh Liệt tức giận đùng đùng cúp điện thoại. Nhưng mới vừa các cúp xuống điện thoại lại vang lên.
“Thẩm tiểu thư nếu như cô còn không hài lòng…” “Trác tiên sinh là tôi Tiểu Thi! Mộc Mộc sốt hiện tại đang ở bệnh viện anh hãy mau tới đây!”
Ngôn tình tiểu thuyết mê đọc căn cứ, rất đủ, rất nhanh, rất cường đại! Ngôn tình tiểu thuyết đi quảng đại hoan nghênh độc giả cất giấu.
“Cái gì Mộc Mộc bị bệnh? Trác Minh Liệt nhận được điện thoại của Tiểu Thi lập tức chạy tới bệnh viện.
“Tổng giám đốc ngày còn có buổi hội nghị sau đó anh bây giờ lại còn định đi nơi nào?” Phụ tá gấp đến độ vắt chân lên cổ “Tình trạng về hạng mục kêu gọi đầu tư trước đó đã không sai nhiều lắm, hôm nay người của công ty sẽ phái đại biểu tới đây nói chuyện!”
“Để cho bọn họ chờ!” Trác Minh Liệt đầu cũng không ngoái lại mà thẳng bước đi ra ngoài.
“Mẹ. Hôm nay con không cần đi nhà trẻ sao?” Cầu Cầu ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tiểu Thi buồn buồn hỏi.
“Thật xin lỗi Cầu Cầu Mộc Mộc ngã bệnh mẹ muốn ở chỗ này nhìn cậu ấy, con hôm nay cũng không phải đi nhà trẻ rồi.”
Cầu Cầu gật đầu một cái chạy tới bên giường bệnh Mộc Mộc .
“Mộc Mộc cậu tỉnh dậy nhanh lên một chút đi” Nó khẽ kéo tay nhỏ bé của Mộc Mộc, non nớt nói.
“Mẹ mẹ….” Đang ngủ mê man Mộc Mộc không ngừng mà kêu mẹ.
“Mẹ Mộc Mộc đang gọi mẹ ai, mẹ không biết ở tại đây hay nơi nào” Cầu Cầu nhìn Tiểu Thi gương mặt thương hại.
“Mộc Mộc ngoan, mẹ ở nơi này” Tiểu Thi hôn tay Mộc Mộc dịu dàng an ủi nó. Trong giấc mơ nó giống như nghe được nắm thật chặt tay Tiểu Thi ngưng tiếng thét.
Trác Minh Liệt đứng ở cửa phòng bệnh không khỏi chợt cảm động .
“Mẹ tại sao mẹ lại là mẹ của Mộc Mộc ?” Cầu Cầu hỏi.
“Bởi vì Mộc Mộc ngã bệnh” Tiểu Thi đem trán Mộc Mộc bị mồ hôi thấm ướt tóc lau khô vừa gẩy gẩy hôn một cái “Mẹ ở nơi này Mộc Mộc không phải sợ” Trác Minh Liệt cúi đầu gõ cửa. Tiểu Thi vừa nhìn thấyTrác Minh Liệt có chút đỏ mặt.
“Cám ơn cô.” Trác Minh Liệt chân thành nói.
“Không cần cám ơn tôi. Tôi là nể mặt mũi của Mộc Mộc” Tiểu Thi bối rối đáp. “ Mộc Mộc giờ tốt lắm anh hiện tại cũng đã tới tôi phải đưa Cầu Cầu đi học rồi!”
“Mẹ…” cô vừa định đi thì Mộc Mộc lại bắt đầu cầm lấy tay cô mơ mơ màng màng kêu lên. Cô lúng túng nhìn Trác Minh Liệt lại nhìn Mộc Mộc một chút nhất thời không biết làm thế nào.
“Cô xem cô có thể giúp tôi chăm sóc Mộc Mộc một chút, tôi sẽ đưa Cầu Cầu đi nhà trẻ? ?” Tiểu Thi không thể tin vào tai của mình vị đại thiếu gia lại có thể nói chuyện dịu dàng như thế ồ!
“Cầu Cầu con có muốn làm minh tinh hay không?” Trước khi trên đường đến nhà trẻ Trác Minh Liệt nói với Cầu Cầu.
“Con muốn làm minh tinh cho món đồ chơi siêu cấp bảo bối !” Cầu Cầu hai mắt tỏa ánh sáng.
“Làm phát ngôn viên cho món đồ chơi… dĩ nhiên là có!”
“Nhưng Tiểu Thi không muốn làm cho con đi” Cầu Cầu ngượng ngùng nói.
“Con tại sao lại gọi mẹ của mình là Tiểu Thi?” Trác Minh Liệt từ trong kính chiếu hậu nhìn Cầu Cầu.
“Bởi vì chú Triết Vũ muốn con gọi như vậy.” Cầu Cầu thành thật trả lời.
“ Chú Triết Vũ là ai ?”
“ Chú Triết Vũ chính là chú Triết Vũ con cũng không biết chú ấy là ai”
“Anh ta là ba con sao?”
“Tiểu Thi nói là chú Triết Vũ chưa bao giờ muốn Cầu Cầu gọi chú ấy là ba” Trác Minh Liệt cười lạnh một tiếng anh căn bản đã biết quan hệ của Tiểu Thi và Triết Vũ gì đó có lẽ chính là loại không thể lộ ra ngoài ánh sáng .
“Ah Cầu Cầu ba cậu trở về chưa?” Người bạn nhỏ nhìn thấy hôm nay đưa Cầu Cầu đi học là Trác Minh Liệt mà không phải là Tiểu Thi nên nó tưởng đó là ba của Cầu Cầu .
“Không phải vậy!” Cầu Cầu phủ nhận “ Chú ấy là ba của Mộc Mộc” “Ba Mộc Mộc làm sao lại có thể đưa cậu đi học?”
Đối mặt với câu hỏi của người bạn nhỏ Cầu Cầu buồn bực nó cũng không biết nên trả lời thế nào vì vậy liền lớn tiếng nói: “ chuyện của người lớn làm sao tôi biết được!”
Ngôn tình tiểu thuyết mê đọc căn cứ, rất đủ, rất nhanh, rất cường đại! Ngôn tình tiểu thuyết đi quảng đại hoan nghênh độc giả cất giấu.
“Mộc Mộc con đã tỉnh chưa?” Tiểu Thi đợi suốt nửa ngày rốt cuộc cũng nhìn thấy Mộc Mộc tỉnh.
Tiểu tử kia gật gật đầu “ Cô nói đều là sự thật sao?” Nó chợt không đầu không đuôi hỏi.
“Mộc Mộc muốn nói cái gì đây?” Tiểu Thi kéo tay nhỏ bé của nó dịu dàng hỏi.
“Cô vừa nói muốn làm mẹ con.”
Tiểu Thi như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì) chẳng lẽ mới vừa rồi lúc nó ngủ mê man nghe được lời của cô?
“Mộc Mộc” Tiểu Thi không biết nên làm sao, nói gì lúc này đứa bé này cũng không phải là không biết nhận thức .
“Mộc Mộc không phải có ba sao? ba Mộc Mộc là một người rất tốt.” Mặc dù cô không phải muốn nói như vậy nhưng vì tên tiểu tử trước mắt này cả người còn chưa khỏe mạnh cô thật sự là bất đắt dĩ tạo nên một hình tượng người cha tốt thôi.
“ Ba Mộc Mộc vừa đẹp trai vừa có tiền hơn nữa còn là người tài giỏi. Người tải giỏi giông như các bé học ở mẫu giáo vậy đó( cái nỳ mình cũng…). Anh ta mở ra một Công Ty rất lớn con xem người ba giống như vậy đi đâu mà tìm? Đẹp trai như vậy, tương lai ba nhất định sẽ tìm cho Mộc Mộc một người mẹ tuyệt mỹ….” Tiểu Thi còn chưa nói hết Mộc Mộc liền cúi đầu.
“Thì ra là tôi tốt như vậy?” Trác Minh Liệt đã đưa Cầu Cầu đi học xong rồi lại trở lại phòng bệnh. Anh khoanh tay tựa tại trên cửa phòng cười như không cười nhìn Tiểu Thi.
Tiểu Thi quẫn bách “Cái đó…. Tôi… là nói cho Mộc Mộc nghe anh không cần nghe!”
“Nghe nói phụ nữ đều là ăn ở hai lòng!”
“Không để ý anh! Mộc Mộc ngoan hãy uống thuốc” Tiểu Thi nghiêng đầu không để ý tới anh cầm muỗng nhỏ lên cho Mộc Mộc uống thuốc. Nhưng tiểu tử kia kia lại giận dỗi không ăn việc này sẽ làmTiểu Thi lo lắng. Thật sự chẳng lẽ muốn làm mẹ của nó sao?
“Con trai ngoan sao thế?” Trác Minh Liệt đi tới.
Mộc Mộc đem người xoay vào bên trong.
“ Nó muốn mẹ cho nên Trác tổng giám đốc anh nghĩ biện pháp đi!” Tiểu Thi đem thuốc kín đáo đưa cho anh chính mình muốn đi ra ngoài.
“Không cho đi!” Anh vừa dùng lực làm cho cô lại ngồi xuống.
“Làm sao anh lại làm như vậy!” Tiểu Thi kêu to “Tôi cũng có công việc nha! Anh thật sự coi tôi là bảo mẫu!”
Lúc này Mộc Mộc chợt khóc lớn lên Tiểu Thi cau mày cực kỳ bất đắc dĩ.
“Đều tại cô làm cho con trai tôi sợ quá mà khóc! Cô phải phụ trách!” Trác Minh Liệt như tên vô lại dường nắm chặt tay Tiểu Thi không thả “Làm bảo mẫu có cái gì không tốt mặc dù hơn khổ cực nhưng so với việc làm của cô thì tiền là sạch sẽ!”
“Anh mới vừa nói cái gì?” Tiểu Thi thất kinh lại hỏi một lần “Anh nói cái gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cô không phải là đang làm việc sinh hộ sao?” Trác Minh Liệt nhẹ nhàng lại hỏi một lần.
Tiểu Thi giơ tay lên thì cho anh ta một tát “Trác Minh Liệt anh thật nhàm chán!”
Trác Minh Liệt sửng sốt một chút tiếp cười lạnh: “Đây cũng không là chuyện gì người ta cũng không nhận ra, nhưng thật là gặp quỷ, mấy ngày nay bị phụ nữ đánh đến tận hai lần.”
Tiểu Thi lạnh lùng nhìn anh một cái mặc dù nói không biết anh ta là từ chỗ nào có được tin tức như vậy nhưng cô cũng không có gì tâm tình gì giải thích cho anh ta. Vì vậy giơ tay lên xoay người đi ra ngoài.
“Các anh chị làm cha mẹ kiểu gì vậy thật là quá đáng, ở nhà ồn ào còn chưa tính vào trong bệnh viện còn cãi nhau khó trách ngay cả đứa bé cũng mang không được!” Y tá đúng lúc tiến vào vừa lúc ***ng phải Tiểu Thi bị cô ngăn ở cửa phòng một hồi quở trách Tiểu Thi không nhịn được rớt nước mắt. Thật là tự làm mất mặt!
“ Con anh thật là làm ba mà không có chút trách nhiệm nào!” Y tá đem Trác Minh Liệt đẩy ra tự mình ôm Mộc Mộc lên “Vị này, làm phiền anh hiện tại đi ra ngoài một chút tâm tình đứa bé hiện tại kích động cần trấn an!”
Trác Minh Liệt đầu óc choáng váng được nhác đến ra ngoài chờ anh lại nghĩ đến đuổi theo Tiểu Thi nhưng vào lúc đó thì cô đã lên xe taxi.
“Thật là một phụ nữ kỳ quái rõ ràng đã làm chuyện còn sợ người khác nói sao? Nhàm chán!”
Mộc Mộc ở trong phòng bệnh khóc đến tê tâm liệt phế Trác Minh Liệt ở bên ngoài gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng .Bệnh viện này rốt cuộc có được hay không sao có mỗi một đứa bé mà cũng không giải quyết được!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc