Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 07

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

Bị Trác Minh Liệt đoạt mất đồ Tiểu Thi tức giận đùng đùng cô trở lại siêu thị một lần nữa để mua lại độ
“Mẹ cái chú đó là ai ?” Cầu Cầu tò mò hỏi.
“Với không có quan hệ với con!” Vừa nghĩ tới người người đàn ông kia cô liền không tự chủ được mà tức giận.
“A” Cầu Cầu ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chỗ ở của Tiểu Thi vốn cách nơi này cũng không quá xa, mua đồ xong mẹ con hai người tay lắm tay dảo bước đi về nhà. Lúc này đèn đường được thắp sáng lên thật rực rỡ gió đêm thoang thoảng thổi thành thị chợt trở lên thật huy hoàng điều này khiến lòng Tiểu Thi sinh ra một loại cảm giác khác thường, giống như cực kỳ lâu trước kia cô đã từng sống một cuộc sống tại nơi này chẳng lẽ đó là từ kiếp trước? Có lẽ là nghĩ quá nhiều đầu đầu lại bắt đau. Gần đây đầu cô đau càng ngày càng thường xuyên không biết còn có thể chống chịu được bao lâu.
“Mẹ chú Triết Vũ đã rất lâu không gọi điện thoại cho con!” Cầu Cầu chợt nhắc tới Lý Triết Vũ. Lý Triết Vũ thật sự anh ấy đã thật lâu không điện thoại cho cô! Thật ra thì cô vẫn cũng không hiểu rõ Lý Triết Vũ, trong cảm nhận của cô rốt cuộc anh là gì cô cũng không hiểu được? Người thân? Tiểu Thi cảm giác cuộc sống của mình như bị đứt gãy hình như nó thiếu đi một đoạn nào đó nhưng cô cũng không biết là thiếu đi đoạn nào!
Cầu Cầu có chút buồn ngủ Tiểu Thi ôm nó lên. Nếu như mình thật đã xảy ra chuyện gì thì Cầu Cầu phải làm sao? Tiểu Thi chợt sinh ra mấy phần thấp thỏm.
“Tổng giám đốc ngài tìm tôi?” Thư kí khi Ở cô nhi viện phát hiện ra Mộc Mộc bị Trác Minh Liệt gọi vào phòng làm việc.
“Ngày hôm đó cậu đã phạm vào một lỗi lầm rất lớn!”
“Tôi có thể thay đổi để cho tôi làm cái gì cũng cũng được nhưng xin ngày đừng sa thải tôi!” Thư kí vừa nghe Trác Minh Liệt nhắc tới ngày hôm đó lập tức kích động.
Trác Minh Liệt cười lạnh một tiếng “Không phải khai trừ anh. Là đổi anh đi nơi khác thôi. Bây giờ anh hãy giúp tôi chăm sóc Mộc Mộc! Chủ yếu là đưa nó đi học và đón lúc tan học, còn nữa không thể để cho những đứa bé khác bắt nạt nó anh hiểu chứ?”
Phụ tá cho là tai mình bị hỏng tổng giám đốc lại để cho anh làm vú em!
“Tổng giám đốc vậy là sao ạ?”
“ Không muốn sao?”
“Không không! Tôi đồng ý! Chỉ cần không phải là sa thải đương nhiên là làm cái gì cũng đồng ý!” Thư kí hấp tấp nhận lấy. Trong tay Trác Minh Liệt cầm tư liệu về Mộc Mộc “Tổng giám đốc ngày chọn nhà nào nhà trẻ? Là bình thường hay là Quý tộc hay là sao ạ?”
“Đương nhiên là tốt nhất cái này còn phải hỏi!” Trác Minh Liệt cau mày.
Thư kí nghe được lệnh lập tức đi liên lạc.
Ba ngày sau đó, nhà trẻ Ngôi sao mới liền nghênh đón một vị học sinh mới đó chính là Mộc Mộc.
“Các bạn hôm nay chúng ta có một bạn mới!” Cô giáo dẫn Mộc Mộc ra ngoài giới thiệu cho mọi người biết, Cầu Cầu ngồi ở phía dưới chỉ liếc mắt một cái nó liền nhận ra Mộc Mộc.
Thế nào lại là cậu ta!
Càng không nghĩ đến Cô giáo dẫn Mộc Mộc đến ngồi trên chỗ ngồi của nó. Chuyện này đối với Cầu Cầu mà nói quả thực là một sự khiêu chiến. Mộc Mộc dĩ nhiên cũng nhận ra Cầu Cầu nhưng mà nó không thèm để ý. Cặp kia nhìn bao quát tất cả mọi người ánh mắt của nó và ba nó có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu cho dù ai cũng không để ở trong mắt huống chi cậu ta chính là bại tướng!
“ah cậu không phải là bé trai ở cô nhi viện kia sao?” Đã từng đến cô nhi viện nên ai cũng nhận ra Mộc Mộc thật ra thì mọi người cũng không có ý khác không ngờ lại chọc giận Mộc Mộc.
Nó nâng cánh tay nhỏ bé lên tức giận cầm món đồ chơi ném ra đầy đất thậm chí còn đẩy một đứa bé đặt ở phía dưới. Đúng lúc này Cô giáo và cô nuôi dạy trẻ đều không ở trong phòng nhất thời rối mọi thứ loạn lung tung hết cả lên. Dáng người Mộc Mộc hơi lùn cộng thêm thân thể lại yếu chỉ chốc lát sau liền bị đứa bé kia đánh trả lại. “Này ,,,” Đứa bé mập mạp đè ép Mộc Mộc không ngừng P0'p cái mũi nhỏ của nó.
Cầu Cầu cảm thấy thật u mê chẳng biết quỷ thần sai khiến gì mà chợt nó lại đi lên đẩy đứa bé mập kia ra. Hành động của Cầu Cầu nhất thời khiến tất cả mọi người thật bất ngờ thậm chí bao gồm cả chính nó.
“Tôi…. các cậu đừng đánh nữa! Ba mẹ sẽ tức giận!” Nó thở hồng hộc khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên. Mộc Mộc nhân cơ hội đứng lên cho bé mập một quyền. Lần này có lẽ là rất đau bé mập kia khóc lớn lên rốt cuộc cũng kinh động đến Cô giáo.
Mười lăm phút sau Tiểu Thi chạy tới nhà trẻ. Cô rất là không hiểu Cầu Cầu ngoan như vậy tại sao mấy ngày nay lại liên tiếp xuất những chuyện như thế làm cho cô rất tức giận.
Mà Mộc Mộc, thì Cô giáo cũng cả gan trực tiếp gọi tới phòng làm việc của Trác Minh Liệt.
“Trác tiên sinh con trai của ngài quá bướng bỉnh, mới đi học được ngày thứ nhất đã cùng các bạn khác đánh nhau!” Trác Minh Liệt vừa nghe thấy liền nổi trận lôi đình nhưng mà điều anh giận không phải là vì Mộc Mộc mà chính là vị Cô giáo này. Đánh nhau sao, chuyện như vậy làm sao có thể do một người làm được. Vị cô giáo này rõ ràng chính là kỳ thị Mộc Mộc mà kỳ thị Mộc Mộc chính là kỳ thị Trác Minh Liệt anh. Trác Minh Liệt lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách chăm sóc Mộc Mộc nhưng không ngờ người phụ trách đó đã sớm từ chức rồi.
“Cô chính là mẹ của Cầu Cầu đúng không ? Cô tại sao lại không giáo dục cho đứa bé!” Thư kí tay chống nạnh hướng về phía Tiểu Thi chỉ chỉ chõ chõ.
“Các người mới là không biết chăm sóc? !” Tiểu Thi tức giận chỉ vào lỗ mũi thư kí không hình tượng rống to. Khi Trác Minh Liệt chạy đến vừa vặn nhìn thấy một màn này anh đưa tay kéo Tiểu Thi qua “Chẳng lẽ người đánh Mộc Mộc hôm nay là em cô?” Trác Minh Liệt hai mắt đỏ như máu một bộ dáng giống như muốn đánh người.
“Này! Trác tiên sinh! ! Làm phiền ngài biết rõ tình hình rồi hãy nói có được hay không!” Tiểu Thi thật là hận không được đánh vào khuôn mặt tuấn tú của anh ta một đòn. Không ngờ Trác Minh Liệt lại kéo tay của cô đi vào trong phòng làm việc.
“Anh chị là ba mẹ của Mộc Mộc ?” Không hiểu rõ chuyện cô giáo đi tới “Xin lỗi đã cắt ngang anh chị, chuyện của bọn trẻ đã dàn xếp tốt rồi bây giờ tôi đặc biệt tìm anh chị tới đây để nói về vấn đề giáo dục đứa bé!”
“Cô giáo!” Tiểu Thi bị tức đến lỗi nói không mạch lạc.
“Tôi chỉ muốn biết có phải em người phụ nữ này đánh con tôi hay không! Những thứ khác tôi không muốn nghe!” Trác Minh Liệt bá đạo nói. Cô giáo bị anh làm tức giận “Anh chị rốt cuộc là các người là ai?”
“Tôi là ba của Mộc Mộc!”
“Tôi là… Cầu Cầu..” Tiểu Thi chợt không biết nên nói gì một người chưa lập gia đình như cô nói mình đã có một đứa con lớn như vậy thật đúng là có điểm khó chịu lại còn là ở trước mặt người khác. “Mẹ!” Tiểu Thi chợt phát hiện âm thanh của mình thấp xuống thật là gặp quỷ.
“Con trai của cô! ?” Trác Minh Liệt không thể tin vào tai của mình “Tiểu quỷ kia không nói côlà chị nó sao?”
“Liên quan gì tới anh!” Tiểu Thi cực kỳ tức giận.
“Không liên quan đến việc của tôi! Thì ra là Cầu Cầu chính là con của cô! Tốt ,lần trước ở cô nhi viện cũng chính là nó đánh Mộc Mộc đúng không!”
“Trác tiên sinh anh không phân biệt được trắng đen hãy sao! Rõ ràng là con trai của anh đánh con tôi!” Tiểu Thi cơ hồ muốn nắm lấy cà vạt của Trác Minh Liệt rồi.
“Khó trách tiểu tử kia lại kiêu ngạo như vậy thì ra là mặt ngoài vô hại nhưng bản chất bên trong lại giống một người không đứng đắn như cô!” Trác Minh Liệt càng nói càng thái quá Tiểu Thi cũng càng ngày càng tức giận. Không biết từ lúc nào bọn họ đã bị cô giáo dẫn ra ngoài.
“Tôi lệnh con của cô lập tức chuyển trường! Nhà giữ trẻ này tôi sẽ mua!” Trác Minh Liệt ngạo mạn mà gọi người phụ trách nhà trẻ lên.
“Thật xin lỗi Trác tiên sinh. Tôi không bán!” Một cô gái trẻ tuổi khéo léo mỉm cười tuổi của cô chắc cũng tầm tuổi của Tiểu Thi. Bất thình lình bị làm cho lúng túng điều này khiến cho Trác Minh Liệt tức giận khác thường “Mặc kệ cô có bán hay không bán nhà trẻ này tôi nhất định phải mua! !”
“Mộc Mộc! !” Trác Minh Liệt quay người nhìn thấy cách đó không xa Mộc Mộc đang đứng ở dưới gốc cây . Nó trốn ở bên trong ,không nói một lời giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ.
“Thẩm tiểu thư, vị tiên sinh này thật là cố tình gây sự, rõ ràng là Mộc Mộc bắt nạt các bạn khác trước chính là từ khi nó tới mới gây ra hoảng loạn!” “Mộc Mộc” Cô giáo nhân cơ hội nghe người phụ trách báo lại.
“Câm miệng của người lại bằng không tôi sẽ để cho cô lập tức bị thất nghiệp!” Ánh mắt Trác Minh Liệt như có thể ***.
“Mộc Mộc tới đây” Trác Minh Liệt hướng về phía Mộc Mộc vẫy tay nhưng nó vẫn không phản ứng chút nào, toàn bộ đôi mắt đều nhìn chằm chằm Tiểu Thi rồi.
“Mộc Mộc không cần sợ hãi. Sau này ba sẽ giúp con xử lý người phụ nữ này thật tốt!”
Tiểu Thi xoay người Mộc Mộc đã đi tới phía sau lưng cô . Ánh mắt hai người va chạm vào nhau trong nháy mắt toàn bộ thế giới giống như cũng nghiêng đổ. Ánh nắng sáng rỡ, gió mát dịu dàng. Trong đôi mắt kia tràn đầy sự sợ hãi giông như bị uất ức. Một giây kia lòng Tiểu Thi đau nhói nói không ra lời “Cháu là Mộc Mộc” âm thanh có cũng như không ngay cả cô gần như cũng không phân biệt ra được, cô lắc lư hai cái rốt cuộc ngã trên mặt đất.
“Này!!” Trác Minh Liệt rống to.
“Tiểu thư! Tiểu thư cô làm sao thế? !” Cô giáo vội vàng gọi cấp cứu đưa Tiểu Thi đến bệnh viện.
Chói mắt… quá,, trong ánh sáng trắng đó có rất nhiều bóng người. Đáng tiếc cô một người cũng không thể nhìn rõ! Nơi này rốt cuộc là nơi nào cô rất thương hay mơ thấy nơi nay nhưng cho tới bây giờ cô đều không rõ đây là nơi nào. Chẳng lẽ là kiếp trước sao?
“Mẹ” Cầu Cầu mang theo tiếng khóc nức nở rốt cuộc làm cho Tiểu Thi tỉnh táo hoàn toàn lại. Cô mở mắt chỉ thấy người phụ trách kia mỉn cười dẫn Cầu Cầu đứng ở trước giường bệnh của cô.
“Cầu Cầu” cô suy yếu gọi.
‘Tiểu thư cô không có việc gì là tốt rồi.” Cô gái kia mặt vô cùng lo lắng ân cần nói “ Chuyện của Cầu Cầu và Mộc Mộc chúng tôi sẽ xử lý tốt nhất có thể!”
“Cám ơn cô xin hỏi cô gọi như thế nào?” khuôn mặt Tiểu Thi tái nhợt mỉm cười.
“Tôi họ Thẩm”
“Đúng rồi tiểu thư xin hỏi ngài là..”
Cô gái này chính Thẩm tiểu thư cũng chính là bạn của Lâm Thi Ngữ , Thẩm Tử Quân, sau khi tốt nghiệp đại học cô trốn ra từ trong gia tộc một mịnh xây dựng lên nhà trẻ này và chỉ trong vẻn vẹn mấy năm cô đã đưa nhà trẻ liền này phát triển lên thành một trong số những nhà trẻ tốt nhất thành phố này.
“A cô gọi tôi là Tiểu Thi là được rồi!”
“Tiểu Thi? Xin hỏi cô có biết người nào là Lâm Thi Ngữ không ?” Vào lúc này Thẩm Tử Quân cuối cùng đem nghi ngờ trong lòng mình nói ra , lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Thi cô đã cảm thấy cô ấy cực kỳ giống Lâm Thi Ngữ năm đó.
“Tôi không biết người này là ai Thẩm tiểu thư cô ấy và tôi dung mạo rất giống nhau sao?”
“Ha ha thì ra là như vậy. không cô và cô ấy không hẳn là giống nhau chỉ là cảm giác này…” Thẩm Tử Quân cúi đầu âm thanh trầm thấp mà xa xa.
“Lâm Thi Ngữ là bạn tốt của cô sao? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“ Vâng cô ấy là một người bạn rất tốt của tôi” Thẩm Tử Quân chợt cảm thấy nói không được nữa, “Đều là chuyện trước đây không nói cũng được! Bây giờ nhìn cô không có việc gì tôi cũng an tâm ở nhà trẻ còn có việc tôi đi về trước đây!” Tử Quân vội vã rời đi khiến Tiểu Thi chợt có chút buồn bã giống như cô bị mất một người bạn thân thiết nhất ở nơi này thành thị xa lạ này. Tại sao Thẩm Tử Quân ,,,, tại sao tình cảm với bạn cô ấy lại phải giấu kín như vậy!
“Vương Trợ lý anh lập tức tra cho tôi tất cả các tư liệu về nhà trẻ ngôi sao này!” Sau việc tại nhà trẻ Trác Minh Liệt càng hạ quyết tâm muốn mua lại nhà trẻ này.
Mười phút sau trợ lý đã đem tư liệu về nhà trẻ cho Trác Minh Liệt.
Người thành lập : Thẩm Tử Quân tốt nghiệp ở học viện âm nhạc đó không phải là trường học mà Lâm Thi Ngữ đi học sao? Hai hàng lông mày Trác Minh Liệt nhíu chặt tròng mắt đen nhanh chóng nhìn qua những chữ viết kia lòng từ từ treo lên. Bởi vì anh thấy trong tài liệu của Thẩm Tử Quân có giới thiệu về Lâm Thi Ngữ và họ lại là bạn tốt cùng lớp. Năm năm nay anh đã tìm không biết bao nhiêu lâu mà trừ người đang ở trong nhà giam là cha của cô kia thì anh không thể nào tìm thấy một người nào khác có liên quan tới cô. Anh biết cô có thể không có ૮ɦếƭ vì tất cả các bệnh viện trong phố này đều không ghi chép đến cái ૮ɦếƭ của cô nhưng anh đã đi tìm khắp nơi nhưng đều không tìm được cô!
“Vương Trợ lý giúp tôi gọi đến nhà trẻ ngôi sao. Tôi muốn tìm Thẩm Tử Quân!”
“Xin chào tôi là Thẩm Tử Quân xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh!”
“Tôi là Trác Minh Liệ ttôi muốn gặp cô!” Trác Minh Liệt đi thẳng vào vấn đề.
“Lại là anh, anh muốn gì? Tôi cho anh biết nhà trẻ này tôi sẽ không bán cho anh đâu”
“ Lâm Thi Ngữ! Tôi muốn biết chuyện của Lâm Thi Ngữ!” Trác Minh Liệt cố gắng làm cho mình tỉnh táo giọng nói chậm lại phát ra từng chữ từng chữ một “Thẩm tiểu thư tôi biết rõ cô là bạn tốt của Lâm Thi Ngữ!”
“Anh rốt cuộc là ai?” Tử Quân cảnh giác hỏi, lần đầu tiên trong năm năm có người hỏi cô vấn đề này nhưng anh ta lại chỉ là một người xa lạ.
“Tôi là là chồng của cô ấy!” Bởi vì khi Lâm Thi Ngữ mất tích lúc trước bọn họ chưa hề ly hôn nên theo pháp luật mà nói bọn họ bây giờ vẫn còn là vợ chồng.
Đầu điện thoại bên kia chợt trầm mặc giống như báo hiệu cho giông bão sắp tới.
“Thì ra là anh chính là tên súc sinh kia?” Thẩm Tử Quân cố gắng để cho mình bình tĩnh nhưng cô phát hiện thật cô sự không thể khống chế được.
“Thẩm tiểu thư, bây giờ tôi không có thời gian để nghe cô mắng chửi! Cô hãy lập tức đến gặp tôi!”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh, gương mặt anh thật làm cho người ta ghê tởm!”
Thẩm Tử Quân hung hăng quăng điện thoại. Cô vĩnh viễn cũng không quên được năm năm vào cái đêm sinh nhật Lâm Thi Ngữ mười bảy tuổi , họ đã tỉ mỉ vì cô ấy mà chuẩn bị một buổi lễ sinh nhật vậy mà lại bị lạc mất cô ấy bữa tiệc không vui không mừng mà tan. Mấy ngày sau lại có tin truyền đến cô ấy chuẩn bị cưới vị thừa kế Trác thị nhưng ở trong hôn lễ cô lại bị vứt bỏ rồi sau đó bị tai nạn xe cộ, từ đó về sau cô liền không còn có gặp lại cô ấy nưa .Đối với Lâm Thi Ngữ dù cô ấy còn sống hay ૮ɦếƭ thì vị trí của ccaa ấy trong lòng cô cũng không bao giờ thay đổi.
Cha Lâm vẫn còn ở trong tù, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi thăm ông ấy, ông ấy rất đáng thương , mỗi lần ông đều hỏi đến Lâm Thi Ngữ ra sao nhưng mỗi lần cô đều không biết trả lời như thế nào. Anh trai của Lâm Thi Ngữ, Thi An,cũng không biết ở đâu từ sau khi Lâm gia phá sản đã không có tin tức, chuyện Lâm gia phả sản chỉ trong một đêm đã làm cho xã hội thấy thật kinh ngạc. Điện thoại lại vang, Trác Minh Liệt lại gọi đến “Thẩm tiểu thư tôi hi vọng cô sẽ không xử sự theo cảm tính!”
“Trác tiên sinh anh thật sự hi vọng tôi đến gặp anh sao?” Thẩm Tử Quân cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Thẩm tiểu thư tôi biết rõ chuyện tôi làm vào năm năm trước là sai vì vậy mà tôi sẽ cố hết sức để đền bù cho nên xin cô hãy cho tôi một cơ hội!”
“Đền bù? Cái gì gọi là đền bù? Cô ấy đã ૮ɦếƭ!” Thẩm Tử Quân cuối cùng cũng không nhịn được thất thanh khóc rống lên, đầu điện thoại bên kia Trác Minh Liệt cũng trầm mặc. Mặc dù anh cho là Lâm Thi Ngữ có thể không ૮ɦếƭ nhưng biển người mênh ௱ô** thế này nếu như không tìm được cô anh muốn bồi thường thì không phải là chuyện viễn tưởng sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc