Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 04

Tác giả: Thiển Khuynh Thành

“Tiểu Thi cô thật đúng là được! Có thể bắt Thái Tử Gia ký biên nhận!” Ánh mắt tán dương của ông chủ tiệm bán hoa sáng bừng lên Tiểu Thi nghĩ thầm đây chính là phục vụ quên mình mới được mặc dù lấy được cái tên kia trên biên nhận mình cũng ***ng phải không ít đinh.
“Cô biết làm sao tôi vẫn luôn không tìm thấy người giao hoa không? Cũng chính là bởi vì phần lớn hóa đơn của tôi đều là mang đến Trác thị mà Trác Minh Liệt thì như cô thấy rồi đó…..” Chủ tiệm nhẹ nhàng nói xong Tiểu Thi nghe được cảm thấy thật kinh hãi cả ngày hôm qua nếu không phải xảy ra việc ngoài ý muốn đó sợ rằng mình cũng sẽ tơi tả mà về thôi. Cái Trác gì đó tại sao lại kiêu căng như vậy!
“Tiểu Thi, nhiệm vụ lại tới! Vậy bó Thiên Đường Điểu hôm nay là tặng cho phụ tá Lena của Trác Minh Liệt .”
! ! Sao lại là Trác thị! Tiểu Thi cau mày.
“Yên tâm đi phụ tá so với tổng giám đốc có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều!”
Tiểu Thi cầm bó hoa đi vào Trác thị vừa nghe nói là muốn tặng cho Lena quả nhiên không ai cản cô. Chỉ là trong lòng cô vẫn có chút bồn chồn ngộ nhỡ gặp lại Trác Minh Liệt thì nên làm thế nào?
Cái gì thế này bảng viết tên rõ rang phòng này là phòng làm việc của phụ tá nhưng sao lại có nhiều người đang họp ở đây như vậy! Tiểu Thi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Mọi ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ vào cô dường như muốn đem cô đốt thành tro bụi, Trác Minh Liệt nhíu mày lại làm cho cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nào đó. Nhưng cô chỏ là tới đây giao hoa thôi mà.
“Tại sao lại là cô! Lena kinh hoảng đứng lên.
“Hôm nay hãy dừng lại ở đây đi!” Trác Minh Liệt chỉnh sửa lại trang phục một chút liền nhanh chóng đi ra cửa, Tiểu Thi đem bó hoa che ở trên mặt e sợ tránh cho nhìn anh ta nhìn thấy mình nhưng đây quả thực là bịt tay trộm chuông (không lừa dối được người). Chợt cánh tay lại bị người ta bắt lại Tiểu Thi ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy được khuôn mặt lãnh khốc của Trác Minh Liệt.
“Này buông tôi ra!” Cô giãy giụa.
Trác Minh Liệt không nói một lời , trước mắt bao người kéo cô vào phòng làm việc của mình.
“Nói đi là ai phái cô tới. Tập đoàn Xích Ảnh, công ty Bắc Minh, hay tập đoàn Trường Dã? “ Mắt híp lại ,Trác Minh Liệt đem Tiểu Thi kéo đến trước *** mình đe dọa nhìn thẳng vào mắt của cô.
“Cái gì!” Hơi thở nặng nề của đàn ông thổi vào mặt Tiểu Thi làm gương mặt cô đỏ ửng, cô vừa sợ vừa vội đưa tay muốn đẩy Trác Minh Liệt ra “Tôi không biết anh nói cái gì!”
“Không biết? Vậy vì sao cô năm lần bảy lượt đều xông vào Trác thị?”
“Theo như anh nói thì tất cả những ai ra vào đây đều có thể tại sao nhất định lại là tôi!” Tiểu Thi có chút tức giận người đàn ông này thật là không có lý lẽ. Nghe những lời cô vừa nói Trác Minh Liệt buông lỏng tay.
“Tôi nhớ tôi đã từng nói là không cho cô xuất hiện tại nơi này mà?” Trác Minh Liệt nắm lấy cổ tay Tiểu Thi.
“Tại sao? Tốt lắm để cho tất cả nhân viên công ty anh đều không nhận hoa tôi sẽ không tới nữa!” Lông mày Tiểu Thi dựng đứng bởi vì tức giận mà lá gan cũng lớn lên. Đúng lúc này điện thoại chợt vang lên Tiểu Thi thừa dịp Trác Minh Liệt nghe điện thoại cô nhanh chóng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta chạy ra bên ngoài.
“Tiểu thư Lena hoa của cô!” Lena cuống quít ký nhận hỏi tiếp: “Thế bây giờ là cô giao hoa sao? Trước kia là Tiểu vương mà !
“Không biết!” Tiểu Thi bởi vì đang bực bội, cho nên nói chuyện cũng rất không hữu nghị.(thân mật , kính trọng). Cô vừa định đi rồi lại bị gọi lại: “Đem những này bỏ vào hộp rồi ném đi giúp tôi!” Nhìn bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến của cô ta làm Tiểu Thi rất không vui. Nhưng suy nghĩ một chút tại mình là nhân viên của tiệm bán hoa nên cũng không tiện nói gì. Cô cầm một đống đồ bỏ ,hận không thể lập tức biến mất khỏi tòa nhà này nhưng thật là… chỉ vì vội vàng chạy tới thang máy vào đúng lúc thang máy vừa đóng nên cô không để ý ,không hề nghĩ ngợi gì mà tiến vào. Kết quả ở trong đó là Trác Minh Liệt !!!!!!
Tiểu Thi hoá đá tại chỗ ,chẳng lẽ đây là không phải oan gia không ***ng đầu sao?
“Cô không nhìn thấy đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc sao?” Không gian bị thu hẹp lời nói của Trác Minh Liệt lạnh lẽo chợt làm cho Tiểu Thi có chút hoảng hốt. Cô ôm một đống đồ đứng ở trước mặt anh ta cảm thấy dường như bị mất đi năng lực nói.
Trác Minh Liệt xem xét khuôn mặt cô một cách kỹ lưỡng khuôn mặt càng nhìn càng cảm thấy hình như là đã gặp qua ở nơi nào chẳng lã chỉ là trùng hợp thôi.
Rõ ràng chỉ có mấy giây nhưng Tiểu Thi lại cảm thấy như là qua mấy vạn năm. Người đàn ông trước mắt này cho cô cảm thấy hít thở không thông chẳng lẽ là mình quá đa nghi sao?( mọi người cho hỏi ty hic thưc ra là cho này bản gốc la “hoa si” nghĩa là mê gái chẳng lẽ chị lại mê gái sao hic hic)
“Cô này!” Trác Minh Liệt không nhịn được mời cô ấy tránh đường sang một bên!
Tiểu Thi ngây ngốc cứ như vậy quay người lại làm cho âu phục trắng của Trác Minh Liệt trong nháy mắt bị bôi bẩn. Tiểu Thi nhất thời ngẩn ra cảm giác trên đầu ánh mắt kia hình như muốn giải quyết mình tại chỗ.
“Tránh ra!” âm thanh pha tạp tức giận. Tiểu Thi biết mình gây ra chuyện lớn không tốt cũng không dám phản bác liền ngoan ngoãn tránh sang một bên “Trác tiên sinh thật xin lỗi” Bên ngoài thang máy có một đóng người đang chờ Trác Minh Liệt . Nhìn thấy Tiểu Thi và Trác Minh Liệt cùng nhau đi ra ngoài từ thang máy chuyên dụng làm cho mọi người nhất thời rất kinh ngạc. Ở Trác thị ngày bất kể là ai cũng không thể sử dụng thang máy chuyên dụng này ấy vậy mà người phụ nữ giao hoa này lại có thể . “Trác tiên sinh thật xin lỗi,” Tiếu Thi lo lắng đi sau lưng Trác Minh Liệt nhưng lại không tìm được khe hở nào để nói chuyện.
“Lý bí thư lập tức chuẩn bị cho tôi một bộ âu phục khác! Còn nữa buổi hội nghị xế chiều hôm nay chậm lại năm phút đồng hồ, hoạt động tại cô nhi viện giúp tôi hủy bỏ! Tiệc R*ợ*u ở bên kia bảo Vương quản lý đi thay tôi!” Khuôn mặt Trác Minh Liệt âm trầm liên tục giao việc một nhóm người ở trước mặt anh ta đều trầm mặc không nói bọn họ biết hôm nay tâm tình của tổng giám đốc thật không tốt.
“Trác tiên sinh thật xin lỗi!” Tiểu Thi vẫn muốn nói lời xin lỗi với anh ta nhưng không thể đến gần anh.
A thì ra là người này làm cho âu phục của tổng giám đốc bị bẩn đây sao! Lý bí thư nhìn đống đồ trong tay Tiểu Thi.
“Tôi không phải cố ý! Nếu không tôi …” Tiểu Thi lời còn chưa dứt liền bị Lý bí thư cắt ngang trách móc “Nếu không thì như thế nào cô muốn bồi thường chắc? Cô bồi thường nổi sao? Cô có biết bộ âu phục này đáng giá bao nhiêu tiền không? Còn chưa cút!”
Tiểu Thi cúi đầu trên mặt nóng hừng hực. Cô không tự chủ sờ sờ mặt sau đó im lặng đi ra ngoài. Nhưng suy nghĩ một chút cô lại quay đầu lại khom người chào “Trác Minh Liệt thật xin lỗi anh!” Lúc này, đám người phía sau chợt cười to thì ra là trên mặt cô bị chính cô làm cho bị bẩn .Nhìn dáng vẻ của cô Trác Minh Liệt cũng không nhịn được khóe miệng giật giật, lại đúng lúc bị Tiểu Thi nhìn thấy. Toàn bộ thế giới trong nháy mắt an tĩnh trước mắt chỉ có những khuôn mặt xấu xí vặn vẹo tươi cười giờ phút này cô biến thành một chuyện cười lớn. Thì ra đây mới là thế giới chân thật! Cô hận nhìn Trác Minh Liệt một chút ánh mắt sáng ngời không tự chủ bị một tầng hơi nước che phủ cô xoay người muốn chạy ngay ra khỏi nơi nay nhưng chân lại bị trượt rồi nặng nề ngã xuống.
Thật là….! Nếu như có thể lựa chọn cô thật chỉ hy vọng giờ phút này, cô có thể vĩnh viễn nằm tại đây không bao giờ phải đứng lên như vậy sẽ không để cho họ nhìn thấy dáng vẻ chất vật và khuôn mặt nhếch nhác của cô.
Trác Minh Liệt nhìn thấy Tiểu Thi ngã nhào trong lòng chợt rung xuống. Loại cảm giác đó không phải kinh ngạc, không phải thương hại mà là một loại cảm giác không thể hiểu nổi không đợi anh biết rõ rốt cuộc đó là cái gì thì hai chân đã tự động đi đến chỗ Tiểu Thi bị ngã nhào.
“Tiểu thư cô không sao chứ?” Anh an ninh tốt bụng nhìn thấy một màn này, ở trước mặt Trác Minh Liệt đỡ cô lên. Điều này làm cho Trác Minh Liệt dừng bước.
(Tự dưng thấy ghét anh an ninh này thế…..)
“Không có việc gì cám ơn anh” Ngoài miệng Tiểu Thi nói không có việc gì nhưng chân phải lại đau dữ dội rõ ràng là bị trật rồi. Tiểu Thi khập khiểng đi ra khỏi Trác thị. Trừ Trác Minh Liệt phía sau anh tất cả mọi người đều giống như đang được xem hài kịch. Chỉ chỉ chõ chõ cười cười nói nói chỉ có Trác Minh Liệt mặt không hề biến sắc.
“Lý bí thư!” Anh nét mặt không thay đổi gọi Lý bí thư đến bên cạnh “Xét thấy biểu hiện vừa rồi của anh tôi cho rằng anh đã không còn thích hợp công tác ở Trác thị nữa rồi. Cho nên anh có thể đi khỏi nơi này!”
! ! Lời nói của Trác Minh Liệt như “Sấm sét giữa trời quang” chân Lý bí thư mềm nhũn ngã nhào ở đại sảnh. Tất cả mọi người đều sợ ngây người, thoáng chốc tất cả mọi thứ đều trở nên yên lặng như tờ. Mặc dù không nói gì nhưng đều tất cả họ đều toát mồ hôi. Xem ra chuyện mới vừa rồi làm thần kinh tổng giám đốc xúc động rồi.
“Tiểu Thi! Cô làm sao vậy!” Ông chủ tiệm bán hoa nhìn Tiểu Thi chân thấp chân cao đi tới vội vàng chạy tới dìu cô.
“Thật xin lỗi oonh chủ. Tôi có chút không thoải mái tôi muốn xin về nhà trước một chút!”
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn nước mắt trên mặt Tiểu Thi ông cũng không hỏi nhiều. Xoay người đưa cho cô một bó hoa hướng dương: “Cho cô vui vẻ lên chút nào !”
“Nếu như là chuyện công tác vậy thì thật cám ơn ,tôi không sao! “Tiểu Thi cười rộ lên. Cầm này bó hoa hướng dương đi tới đường cái.
Thời tiết rất tốt, nhiệt độ vừa phải tâm trạng xấu ban nẫy rất nhanh cũng bị không khí ấm áp này mang đi. Đem tai nghe điện thoại di động nhét vào lỗ tai, tại đó có các bản nhạc của kèn ác-mô-ni-ca đó là âm thanh mà cô thích nhất . Nếu là ở trước kia gặp chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của cô nhất định là gọi điện thoại cho Triết Vũ để kể khổ với anh. Nhưng bây giờ cô sẽ không làm như vậy nữa vì cô không muốn sống dựa vào Triết Vũ cô muốn tự bản thân mình có thể xây dựng một thế giới cho riêng mình. Cho nên khi Triết Vũ muốn tìm người giúp việc cô liện không cần.
Tiểu Thi tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống. Chiếc áo màu hồng , quần dài màu rám nắng dường như ánh mặt trời bao quanh cô, cô giống như gốc cây gầy yếu, nhưng chính cái vẻ yếu đuối đó lại làm cho cô quyến rũ,mát mẻ động lòng người. Cách đó năm thước xuyên qua khính ô tô, Trác Minh Liệt ngồi trong xe ngắm nhìn Tiểu Thi.
Người phụ nữ này dường như trước đây đã từng gặp qua ở nơi nào, chợt chuông điện thoại di động mãnh liệt vang lên phụ tá điện tới nói cuộc tuyển chọn bé trai để đóng quảng cáo đã bước vào trận chung kết mời anh đến quan sát.
Trác Minh Liệt đến hội trường, anh chỉ nhìn năm phút rồi rời đi, phụ tá thấp thỏm đi theo phía sau, anh biết những thứ này đứa bé không phù hợp yêu cầu của tổng giám đốc . Nhưng có biện pháp gì đâu,từ khi lần trước nhìn thấy đứa bé kia đến nay cũng không có tung tích gì “Tôi nhớ về chuyện này lần trước tôi đã nói với Vương Trợ để ý đến! Tôi không phải muốn bọn nhỏ đến đây để diễn trò mà tôi muốn chúng có thể thể hiện được sự sống tinh khiết đang được lớn lên!” Trác Minh Liệt như là giận dữ lớn tiếng nói “Thành phố này lớn như vậy chẳng lẽ một đứa bé tìm cũng không được sao?”
“Anh hãy nghe cho kỹ đây nếu như trong vòng một tuần, mà anh vẫn không tìm được như vậy thì anh cũng không cần tới nơi này nữa!”
! Tay anh phụ tá run một cái, tài liệu trên tay rơi xuống đầy đất. Đây không phải là làm khó anh sao?
Chớp mắt một cái thời gian đã đến xế chiều bởi vì chân đau không có cách nào đi xe máy Tiểu Thi chỉ có thể đi bộ đến nhà trẻ đón Cầu Cầu tan học.
“Tiểu Thi!” Cầu Cầu như con chim nhỏ bay ra chạy đến chỗ Tiểu Thi “Chúng ta mau về nhà bạn con bảo hôm nay TV sẽ truyền hình trực tiếp nha!” Cái gì truyền hình trực tiếp?
Cầu Cầu chợt không lên tiếng bởi vì nhớ lại chuyện lần trước.
“Tiểu Thi chân mẹ bị đau sao?” Cầu Cầu chú ý tới bộ dáng ( bộ dạng , dáng điệu ) chân thấp chân cao của Tiểu Thi.
“Không có việc gì chỉ bị trẹo một cái.”
Cầu Cầu đem bàn tay nhỏ nhắn từ trong tút rút ra nắm lấy tay của cô “Như vậy có khá hơn một chút hay không? Chú Triết Vũ nói bé trai phải bảo vệ bé gái, Cầu Cầu là bé trai Tiểu Thi là bé gái” nhìn bộ dáng trẻ con và giọng non nớt của nó Tiểu Thi chợt cười ha ha: “Cám ơn Cầu Cầu!”
(yêu Cầu Cầu moaaaaaa ps: về sau sẽ con xuất hiện một bé đáng yêu không kém nha)
“Tiểu Thi” Cầu Cầu chợt muốn nói lại thôi kể từ khi đi đến nơi này nó giống như có rất nhiều lần như vậy.
“Cầu Cầu con có phải có chuyện gì hay không?” Tiểu Thi ngồi xuống nắm tay nhỏ bé của nó.
“Tiểu Thi, các bạn ở đây đều có ba mẹ ,tại sao con lại không có?” Cầu Cầu nói trong mắt xuất hiện lệ quang.
Tiểu Thi chấn động trong lòng giống như bị giáng một đòn thật đau lời nói của Cầu Cầu làm chỗ sâu nhất tại đáy lòng cô xúc động nó làm cho cô chợt thấy hoảng loạn. Cô đem Cầu Cầu ôm vào trước *** khẽ vỗ đầu nhỏ của nó cẩn thận an ủi: “Cầu Cầu ngoan, Tiểu Thi là mẹ của con nha, trước kia khi ở Canada lúc không phải con gọi mẹ là mẹ sao?”
“Nhưng Chú Triết Vũ không để cho con gọi như vậy chú ấy bảo con gọi người theo tteen tuổi hoặc là chị , bây giờ chú Triết Vũ không có ở đây con mới có thể gọi!” Tiểu Thi ôm chặt khuôn mặt của nó hôn nó một cái. Cô hiểu ý của Lý Triết Vũ anh ấy là sợ người khác hiểu lầm Cầu Cầu là con của cô bởi vì trên thực tế Cầu Cầu chẳng qua là được Triết Vũ nhận nuôi.
“Mẹ” Cầu Cầu nhào vào trong *** Tiểu Thi khóc lớn lên. Âm thanh kia rất bi thương giống như là bị uất ức rất lớn lao. Nghe được thế cổ họng Tiểu Thi căng lên cũng rơi lệ theo.
“Cầu Cầu con ngoan.”
“Mẹ…” Nhức đầu quá
“Đừng khóc” Mỗi lần bị kích động Tiểu Thi đều cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
“Mẹ, mẹ chảy máu” Cầu Cầu nắm chặt lấy tay Tiểu Thi “Cầu Cầu không sợ, Cầu Cầu giúp mẹ gọi điện thoại có được không” Tiểu Thi run rẩy lấy điện thoại di động ra không đợi Cầu Cầu nhận liền ngất đi.
“Mẹ, mẹ….” Cầu Cầu bị dọa sợ đến phát khóc lớn lên.
Cũng may bây giờ là thời gian tan học người đến người đi rất nhiều. Một bạn nhỏ trong nhà trẻ của Cầu Cầu nhận ra nó nên đã nhờ ba mẹ mình đưa Tiểu Thi đến bệnh viện.
“Cầu Cầu đây là mẹ cậu sao?” Người bạn nhỏ hỏi.
“Đúng vậy” Cầu Cầu hai mắt đẫm lệ.
“Tớ cứ nghĩ đây là chị của cậu” người bạn nhỏ hâm mộ.
Cầu Cầu cười rộ lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc