Vô Sắc Vô Hoan - Chương 36

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

“Ngươi có thể đi qua nhìn xem”. Long Chiêu Đường ôn hòa đề nghị chúng ta đến cái màn trùng phùng mang tính “Cảm động”,mỗi một cái biểu tình mỗi một cái động tác của hắn đều không khác thời điểm bình thường, sau đó mặc cho ta liên tiếp ngã lăn bổ nhào vào bên người Thạch Đầu, chính mình lại chậm rãi sai mỹ nhân xếp nậm đựng trà, tao nhã nhấp một ngụm, nhíu mày nói, “Ngọc quỳnh trà không thích hợp dùng nước giếng Đông Hồ, phải đổi nước tuyết ba năm trước đây.”
Mỹ nhân trong lòng run sợ đi đổi trà.
Ta vội vàng kiểm tra chỗ bị thương của Thạch Đầu, vết roi, vết đao, dấu ủi, châm thứ… Các loại khổ hình làm cho hắn trên người cơ hồ tìm không thấy một khối da lớn bằng bàn tay đầy đủ lành lặn, mười ngón tay huyết nhục mơ hồ, vài cái móng tay cái bật đi ra ngoài, chân trái còn có chỗ gãy xương gấp khúc hư hư thực thực. Ta muốn an ủi hắn, muốn chửi mắng tên súc sinh, nhưng mở miệng vài lần đều nói không nên lời, chỉ cảm thấy lòng giống như bị đặt ở trên lửa chậm rãi hơ nướng, cho đến nóng lên. Hoặc như là bị rót vào khinh khí, nhẹ bồng bềnh lại trướng phát đau, cơ hồ muốn nổ mạnh.
Một giọt nước mắt rơi trên mặt, Thạch Đầu hơi hơi *** một tiếng, chậm rãi mở ra mắt, nhìn ta liếc mắt một cái, lại nhắm lại giống như nằm mơ chưa tỉnh mộng.
“Tiểu Lạc Nhi, trước đừng khóc,” Long Chiêu Đường dùng ngón tay trắng nõn thon dài, không hề tỳ vết, gõ gõ cỗ kiệu tay vịn, không nhanh không chậm nói: “Nam nhân của ngươi nhưng là đủ kiên cường.”
“Nam nhân của ngươi” cùng “Kiên cường” Hai cái từ hắn đều cắn thật mạnh, ta không rõ ý này, Thạch Đầu mạnh mở mắt ra, ở trong bụi đất gầm nhẹ nói: “Ta chính là nam nhân của nàng! Cho dù ngươi hung bạo ép buộc chiếm lấy thân thể của nàng, đem ta ***, ta như trước vẫn là nam nhân của nàng! Mà ngươi, bất quá là đồ súc sinh Biến th'! Một con la1 đáng thương quen sống an nhàn sung sướng, sinh ở trong đàn ngựa liền tự cho là con ngựa ! Ha ha!”
1 Con la: Lừa đực ngựa cái gi­ao phối nhau sinh ra =>(tạp chủng)
“Tiểu Lạc Nhi, ngươi nói sao? Hắn thà ૮ɦếƭ cũng muốn làm nam nhân của ngươi.” Long Chiêu Đường khêu khêu mi, nhìn về phía ta, không có tức giận.
Tim ta đập thật nhanh, nắm chặt bàn tay tràn đầy vết máu của Thạch Đầu, cho dù lạnh như băng, vẫn cảm thấy ấm lòng. Giống như chỉ cần đi cùng hắn, cho dù mười tám tầng địa ngục cũng có dũng khí xông vào.
Người chung quanh Long Chiêu Đường, đều thương hại nhìn chúng ta, sau đó hộ vệ ở bên người hắn.
Thạch Đầu trông mong nhìn ta.
Nước mắt lại trào dâng tiến ra, ta không trả lời ngay lập tức. Bởi vì nếu cầu xin tha thứ, cúi đầu hữu dụng, có thể dùng để đổi lấy mạng sống của Thạch Đầu, ta thà rằng tổn thương lòng hắn, cũng nguyện ý nói dối Long Chiêu Đường rằng chính mình chán ghét Thạch Đầu. Ta ngẩng đầu nhìn Long Chiêu Đường liếc mắt một cái, đang chuẩn bị soạn ra lời nói dối hoàn mỹ, tiến hành cuộc đấu tranh trước khi ૮ɦếƭ.
Long Chiêu Đường bỗng nhiên thản nhiên mở miệng nói: “Ngươi từ trong tay ta chạy thoát ba lượt, cuối cùng một ngụm cắn đau ta ba ngày, vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, giống như ma quỷ, muốn quên cũng quên không được.”
Thấy hắn vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, ta nháy mắt thanh tỉnh lại, bỗng nhiên ý thức được chính mình khó thoát khỏi đường ૮ɦếƭ, làm sao cứu được người? Một khối thịt thỏ béo mập trên cái thớt gỗ, không có lợi thế cầu xin tha thứ cùng tư bản gì hết, chỉ biết chọc người bật cười.
Chính như vào thế kỷ 14 ở nước Ý, có nữ công tước tên là Is­abel hạ gả cho bá tước Philip, đội trưởng đội lính đánh thuê. Nàng tính tình ngạo mạn, tính cách táo bạo, bá tước Philip lại đối với nàng luôn luôn nghe theo, vạn lần sủng ái. Vì thế nàng càng ngày càng vô pháp vô thiên, cuối cùng hồng hạnh xuất tường. Nàng nghĩ đến trượng phu thành thật phúc hậu như trước vẫn sẽ tha thứ cho nàng, nhưng là nàng đã sai lầm. Ngày đó buổi tối, nàng bị mang vào địa lao, bá tước Philip ra lệnh cho thủ hạ nhổ răng của nàng, sống gian nan trong kiếp ૮ɦếƭ đói.
Ta mặc dù phủ nhận chính mình cùng Long Chiêu Đường là vợ chồng, cũng không biết Is­abel chịu kiếp gian nan của Philip là cái tình cảnh gì, nhưng là cặp mắt không hề cảm tình kia của Long Chiêu Đường, làm cho ta không tự chủ được nhớ tới nam nhân điên cuồng trong chuyện xưa này. Yêu bao nhiêu sâu đậm, liền hóa thành bấy nhiêu liệt hận. Huống chi hắn vốn chính là cái thằng điên, tình cảm mãnh liệt, cá tính tàn bạo.
Vô luận chúng ta là cầu xin hay là tức giận mắng, là khóc rống hay là phản kháng, đều vô dụng. Thạch Đầu nhất định sẽ ૮ɦếƭ, ta cũng không sống được.
“Ngươi thà ૮ɦếƭ cũng muốn làm nam nhân của ta sao? Ngươi vốn chính là nam nhân của ta! Không cho phép cưới mỹ nhân ở nông thôn!” Ta rốt cục nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của Thạch Đầu, hết hy vọng nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi.”
“Rắm thúi,” Thạch Đầu muốn với tới, nhưng không thể động, cuối cùng dùng đầu cọ hai cái vào lòng bàn tay ta, mắng, “Ta vui.”
Ác mộng chung quy sẽ hết, thống khổ sẽ giải thoát. Chân chính đối mặt với sống ૮ɦếƭ, ta rốt cục không hề cảm thấy cầm thú đáng sợ, cũng không muốn yếu đuối trốn tránh, trong ý nghĩ một mảnh rõ ràng, không hề sợ hãi, chỉ có bình tĩnh.
Ta lau khô nước mắt, giống như tán gẫu việc nhà, không coi ai ra gì, nói liên miên cằn nhằn nói cho Thạch Đầu: “Ngày hôm qua ta giết Phương Phượng Tường, cái tên ngụy quân tử đó chính là kẻ thù giết cha ngươi, cha chồng trên trời có linh thiêng cũng có thể ngủ yên.”
Thạch Đầu trên người đau đến mức co rút, vẫn khen: “Làm tốt lắm!”
“Tốt lắm, tiểu Lạc Nhi, lời thân mật đợi sau hẵng nói. Ngươi không khóc là tốt rồi, mắt đỏ hồng vẽ lên tranh nhìn sẽ không đẹp.” Long Chiêu Đường cười dài đánh gãy cuộc nói chuyện của chúng ta, “Ta lường trước đầu óc ngươi tại thời điểm chạy trốn làm việc rất tốt, không nghĩ tới thủ đoạn của ngươi cao hơn so với ta tưởng tượng, may mắn ta sai tên kia khi gặp mặt liền hạ truy hồn hương với ngươi.”
Ta ngửi ngửi ống tay áo, mặt trên có mùi huân hương nhàn nhạt, còn tưởng rằng là ở trong ngôi miếu đổ nát nhiễm phải bụi lư hương, không để ở trong lòng. Phương Phượng Tường trước khi ૮ɦếƭ nói câu nói kia, là hắn sớm biết rằng ta đắc ý không được bao lâu, sẽ đi lên con đường hoàng tuyền giống như hắn, cho nên muốn ở dưới âm phủ chờ ta.
Ôm ở trong lòng Thạch Đầu với vết thương lỗ chỗ, ta thực hối hận không quý trọng cơ hội đem Phương Phượng Tường bầm thây vạn đoạn. Duy nhất may mắn là Thác Bạt Tuyệt Mệnh chạy trốn thành công, trong dạng vòng vây này, hắn một người một ngựa, võ công cao tới đâu cũng chống không nổi, cho dù hắn may mắn thành công cứu ta, để lại Thạch Đầu hy sinh tính mạng, ta không thể tưởng tượng chính mình như thế nào vượt qua đau đớn dày vò nửa đời sau.
Long Chiêu Đường lại mở miệng: “Ta để lại nam nhân của nhà ngươi tứ chi hoàn hảo, cũng không làm cho hắn biến thành thái giám công công, ngươi cảm kích chứ? Cảm thấy chính mình hẳn là như thế nào báo đáp lòng nhân từ của ta?”
Ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cảm kích, đương nhiên cảm kích, ngươi hy vọng như thế nào?”
“Cô gái thông minh,” Long Chiêu Đường chậm rãi đứng dậy, đi xuống xe ngựa, đối với bên người cạnh thấp giọng phân phó vài câu, gỡ bỏ cái lụa trùm đầu của ta, thay ta sửa sang lại cụm tóc mai rối loạn, si ngốc nhìn mặt ta, chỉ vào tim chính mình, hoảng hốt tự nhủ nói: “Sau khi ngươi chạy thoát, ta trở thành ma quỷ, ta thu thập rất nhiều người, vẽ rất nhiều tranh, nhưng vẫn không tiêu trừ được nỗi thống khổ này. Ta nghĩ tới lời đàm luận của ngươi trước khi đào tẩu, biết rất rõ ràng, cho dù lời ngon tiếng ngọt, *** uy hiếp, lòng người như trước vẫn không thể thay đổi, ngươi chỉ biết nói dối thỏa hiệp, tâm như trước sẽ không thuộc về ta… Ngươi như vậy, vô dụng. Vì thế ta nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng ta rốt cục hiểu được, nếu thống khổ không thể tiêu trừ, vậy đem nó trừ tận gốc đi… Nhưng là ngươi là nữ nhân mà ta yêu nhất, cũng là nữ nhân đẹp nhất, kiểu ૮ɦếƭ bình thường này thật sự không xứng với vẻ đẹp mỹ lệ của ngươi.”
Ta hỏi: “Ngươi hy vọng ta ૮ɦếƭ như thế nào?”
Bọn thị nữ đang cầm vài cái khay, một cái để bộ gấm y màu trắng vằn mây, một cái để trâm gài tóc dương chi ngọc khắc thành hoa Ngọc Lan, một cái để vòng ngọc được khảm kim cương, một cái khay để giầy thêu cá đùa hoa sen, một cái để gương trang điểm.
Nhóm người hầu đưa đến từng bó củi lớn, chất đống ở trên đất, sau đó vẩy dầu lên tất cả.
Long Chiêu Đường sai khiến người dựng lên giá vẽ của hắn, xuất ra dụng cụ vẽ tranh, ung dung nói: “Mới trước đây gặp qua kinh thành đại hỏa, đốt cháy rực rỡ giống như gấm thêu uyên ương, đẹp không sao tả xiết. Cho nên ta vẫn rất muốn tranh vẽ mỹ nhân trong lửa, đáng tiếc thiêu vài cái cơ thiếp được coi trọng, các nàng nếu không khóc đến độ rối tinh rối mù, thì lại hôn mê bất tỉnh, thật sự cảm thấy không xứng với ngọn lửa rực rỡ mỹ lệ, cũng vẽ không ra hiệu quả như trong tưởng tượng. Đoán chừng ngươi với dung mạo thiên tiên, dũng khí hơn người, có lẽ có thể đạt thành mong muốn của ta phải không?”
Ta nhìn đài hoả hình2, tay chân lạnh lẽo.
2 Hoả hình: hình phạt dùng lửa thiêu phạm nhân
Long Chiêu Đường cười nói: “Người không trọn vẹn tàn khuyết, người vợ bị thất tiết đều là không được ghi vào gia phả, không được xuống phần mộ của tổ tiên, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta liền lưu lại trong sạch cho ngươi, cho nam nhân của ngươi lưu được toàn thi, hai người có ૮ɦếƭ cũng có mặt mũi gặp tổ tông.”
Ta nghĩ tới trước kia xem qua một bức tranh biếm hoạ, hoạ sĩ vì vẽ tranh mà thiêu ૮ɦếƭ con gái ruột của chính mình. Khi đó liền cảm thấy người quá độ si mê vào một thứ nào đó là kẻ điên, cảm tình nóng cháy như thủy triều, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trên bờ cát cái gì cũng không có lưu lại. Chính như Long Chiêu Đường, hắn luôn miệng nói yêu ta, ta là niềm đam mê trong lòng của hắn. Nhưng mà hắn trái lại yêu là chính bản thân, cho nên không thể dễ dàng tha thứ chịu nhận một chút ít ngỗ nghịch cùng thương tổn.
Long Chiêu Đường thấy ta thật lâu không trả lời, giống như con mèo trêu đùa con chuột cười hỏi: “Ngươi có hối hận hay không khi không chịu nhu thuận phục tùng ở bên cạnh ta? Kỳ thật làm người vẫn là đừng quá cứng rắn mới tốt.”
Ta hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Người có thể khúm núm cầu nhất thời an ổn, không thể khúm núm cầu một đời sống tạm bợ, ngươi muốn thiêu liền thiêu đi.”
Long Chiêu Đường cúi đầu chăm chú nhìn ta, ta ôm Thạch Đầu, ngạo mạn ngẩng đầu, chuẩn bị anh dũng hy sinh.
Không ngờ, trong lòng Thạch Đầu bỗng nhiên giật mình, mở mắt ra nhìn ta, bên môi nhẹ nhàng phun ra: “Kéo dài…”
Ta nhìn quanh bốn phía binh sĩ, trong lòng dấy lên một con đường sống mỏng manh, chậm rãi đứng lên, thuận theo nhóm mỹ nhân của Long Chiêu Đường vào màn che chuẩn bị trang điểm, thời điểm *** áo “Không cẩn thận” từ trong *** lấy ra dược phấn dịch dung, tiếp sau đó lại “Không cẩn thận” làm đổ đầy tay, còn dính vào trên mặt, ***ng tới hai mắt, nổi lên mấy chấm ban đỏ, đau đến mức kêu rống lên. Long Chiêu Đường nhìn đến độ cau mày thật chặt, đành phải sai người lấy nước ấm mau tinh tế rửa sạch cho ta. Thật vất vả rửa sạch hơn nửa canh giờ, ban đỏ rút đi, lúc mặc xong quần áo lại do “Khẩn trương” nên té ngã sấp xuống, xé rách cẩm y, giẫm vỡ ngọc trâm.
Long Chiêu Đường có chút đau đầu, sai khiến người đi lấy quần áo thay thế, thật vất vả mới thay xong quần áo. Cánh tay áo màu trắng rộng của ta, mang vô số dải băng mà phi thiên tiên nữ trên tranh hay dùng, đơn giản thắt Pu'i tóc kiểu đoạ mã, hai cây trâm bạch ngọc cắm nghiêng, chân trần mang theo lắc vàng, trang phục lộng lẫy đứng ở trước xe ngựa của Long Chiêu Đường, nháy mắt hấp dẫn tầm mắt mọi người, liền ngay cả thủ vệ binh lính cũng nhịn không được quay đầu nhìn lén vài lần.
Thạch Đầu nhân cơ hội lay động lắc lư đứng lên, tựa như sư tử vọt tới hướng Long Chiêu Đường, chưa chạy vài bước đã bị bọn thị vệ một phen ngăn lại, cả người bị quẳng sang bên cạnh, xô đổ túi Bát Bảo bên trong xe, trên mặt đất sư tử làm bằng bạch ngọc, hộp nhạc của Tây Dương, đồng hồ báo giờ, chim điêu bằng thạch đá đen bóng, bồn cảnh san hô, tất cả cùng bị liệng vỡ thành mảnh nhỏ.
Ta vội vàng tiến lên muốn giúp, lại bị Long Chiêu Đường một phen ngăn lại, lạnh lùng quét mắt nhìn ra phía bên ngoài, vài cái thị vệ tự biết thất trách, hoảng sợ xông lên, lập tức đưa hắn lôi xả ra bên ngoài, ném thật mạnh lên nền đất. Bọn thị đồng và mỹ nhân luống cuống tay chân thu thập mấy món trân bảo bị đập nát, sau đó nhất tề quỳ xuống cầu chủ nhân thứ lỗi cho hành vi sơ sẩy.
Long Chiêu Đường căm ghét nhìn Thạch Đầu mắt không hề nhúc nhích, cũng không để ý một loạt người đang quỳ trên mặt đất, xoay người vươn tay về phía ta, ôn nhu tinh tế cẩn thận chỉnh trâm gài tóc, ở mai tóc gạt ra vài lọn tóc dài, sau đó mở ra hộp sứ uyên ương, từ bên trong lấy ra một ít son hồng, ở trên trán ta điểm ra một đóa hoa mai nở rộ, sau đó đứng sau nhìn nhìn, vừa lòng vỗ tay nói: “Tốt lắm, mau đi đi, trời sắp tối rồi.”
Hắn hướng về đài hoả hình bĩu môi, thật giống như làm cho ta đi lên tùy tiện nhảy một điệu múa. Ta lại nhìn quanh bốn phía, vẫn không nhìn thấy tia hy vọng sống sót gì, đành phải ૮ɦếƭ tâm bước từng bước một lên đài xử hình, chuẩn bị nhận lấy nỗi khổ liệt hỏa thiêu thân.
Long Chiêu Đường hưng trí bừng bừng lấy Pu't vẽ ra, trước tiên vẽ mấy tờ tranh kí hoạ trước khi chưa thiêu, đang muốn hạ lệnh đốt lửa, bỗng nhiên phát hiện trên mặt ta không có huyết sắc, vội vàng dừng Pu't, lại lấy phấn son thoa lên mặt với môi ta, miễn cưỡng trang điểm ra vài phần khí sắc tốt.
Có lẽ là ông trời tỏ ra thương tình,lúc tô son, vừa mới tà dương vẫn còn từng tấc cách rời bầu trời, chớp mắt nhưng lại mưa, làm ướt mấy bó củi lớn đã được bố trí tốt. Long Chiêu Đường dù có ngang ngược *** hơn cũng không vượt được ông trời, đành phải dừng tay, tạm gác lại sáng ngày mai trời tạnh mưa lại thiêu.
Ta cảm thấy thần kinh chính mình đã muốn căng thẳng, tùy thời sẽ đứt mất.
Thạch Đầu lưu lại nửa cái mạng, ở bên ngoài bị mưa bão dầm ướt, bên người đều là máu loãng.
Lòng ta đau đến đòi mạng, kéo váy liền đi ra phía bên ngoài.
Long Chiêu Đường nói: “Ngươi đi qua, ta liền chặt từng khúc tay chân của hắn xuống.”
Ta nói: “Ngươi chặt tay chân của hắn, ta liền làm cho mặt gãi ra hoa, ngươi cũng khỏi phải vẽ cái gì liệt hỏa phi thiên, vẽ người đàn bà chanh chua nhảy xuống giếng đi nhé.”
Long Chiêu Đường lạnh nhạt nói: “Ta có là biện pháp không tổn thương mặt cùng thân thể ngươi, lại khiến cho ngươi thống khổ.”
Cằm ta vừa nhấc, ngạo mạn nói “Lão tử ngay cả lửa thiêu còn không sợ, còn sợ ngươi cầm thú cái chim*!”
Long Chiêu Đường tức giận đến một phen nắm cằm của ta, vặn xương cốt từng trận phát đau.
Ta gian nan đọc nhấn rõ từng chữ phản bác nói: “Lão… Lão tử đời này cuối cùng hối hận là, lúc ấy… Mềm lòng, không có thiên đao vạn quả xử lý ngươi tên cầm thú này.”
Long Chiêu Đường gắt gao nhìn chằm chằm ta, bỗng nhiên mãnh liệt cúi đầu, cắn lên môi ta. Ta không chút do dự vung một cái tát lên trên mặt hắn, móng tay vừa cắt tỉa tốt kéo dài ra bốn vệt thật dài vết máu, chiếu trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của hắn, đặc biệt chói mắt.Trong con mắt hắn là ngọn lửa phẫn nộ, cơ hồ có thể cháy lan cánh đồng cỏ.
Ta tiếp tục mắng chửi: “Tương lai cho dù mọi người thừa nhận tác phẩm của ngươi, cũng sẽ cộng thêm lên trên một câu gọi là ‘Hoạ sĩ ma quỷ’, thanh danh để lại tiếng xấu muôn đời! Tất cả lời bình luận giới thiệu về ngươi trên sách đều phải bổ sung thêm, tác giả là cái loại Biến th'! Là tên ác ma! Là thằng điên! Là thằng ngu! Là tên tiện nhân! Thuận tiện nhắc tới, tất cả hoạ sĩ điên đều bị ૮ɦếƭ rất sớm, hơn nữa đa số mắc chứng bệnh cuồng loạn, cuối cùng đều vào bệnh viện tâm thần, bị nhốt cả đời, ngươi cũng kém không nhiều lắm.”
Long Chiêu Đường tức giận đến xanh mặt, trong lòng bàn tay dùng sức, vặn gãy xương ngón út của ta, mười ngón tay nối liền tới trái tim, chuỳ tim khắc cốt đau đến mức khiến ta nhe răng nhếch miệng, lại vẫn không ngừng chửi rủa, từ cổ chí kim, gộp cả tiếng trung lẫn tiếng tây, các loại lời thô tục chợ Pu'a mắng hắn sắc mặt một trận xanh một trận trắng, cuối cùng một cước đá ta ra ngoài xe dầm mưa.
Ta khập khiễng đi tới bên cạnh Thạch Đầu, sờ sờ cái trán, phát hiện hắn đang phát sốt, lại không thể có cách đối phó, đành phải nuốt nước mắt ngồi ở dưới lộ thiên hoang dã, dùng cơ thể chính mình giúp hắn bao bọc che chắn mưa, chung quanh là vô số thị vệ không chút sứt mẻ, lại tĩnh lặng không tiếng động, tựa như trên thế giới chỉ có hai chúng ta cuộn mình ở trong góc tựa sát bên nhau. Ở bên cạnh, hạt mưa rét lạnh thanh thanh khóc khóc, kể ra nỗi cô độc cùng bất lực.
Có một cái chân của thị vệ nhẹ nhàng hoạt động, lặng lẽ đá sang bên cạnh một khối vải dạ trơn không thấm nước, những người khác đều giả bộ nhìn không thấy, không có lên tiếng.
Ta cảm kích nhìn hắn một cái, muốn nhặt lên vải dạ trơn không thấm nước từ mặt đất, vây che Thạch Đầu.
Tiếng hét to của Long Chiêu Đường truyền đến: “Đem tên chân ngoài dài hơn chân trong tha đi chém.”
Ta chạy nhanh nắm lấy mảnh vải dạ trơn, lắc đầu giải thích: “Là bản thân ta làm.”
Thị vệ tốt bụng như trước vẫn bị tha nơi đi xử tử, hắn trước khi đi nói: “Tiểu muội muội, đừng khóc, ngươi cũng thực đáng thương, ta không trách ngươi.”
Hắn không trách ta, vẫn vì ta mà ૮ɦếƭ.
Long Chiêu Đường mặc hoa phục, đơn độc đứng trong bóng đêm, như bậc vương giả hung bạo cuồng vọng tuần thị lãnh thổ của hắn. Nơi ánh mắt lướt qua, chung quanh thị đồng cúi đầu, mỹ nhân rủ mắt, thị vệ quỳ gối, đều không dám ngẩng đầu nhìn hắn thêm một cái, không dám nói thêm một câu, hắn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng một mình chậm rãi đi vào bên trong xe, nằm ở trong giường mỹ nhân, nghe vô số lời ngon tiếng ngọt, ôm tác phẩm hội hoạ không người thưởng thức của chính mình, chậm rãi xem, chậm rãi xem…
Dưới đèn thân ảnh, so với ta càng cô độc.
Mưa tạnh rồi, bóng tối tờ mờ sáng dần dần rút đi, ánh sáng mặt trời sẽ chiếu đến.
Long Chiêu Đường phái người một lần nữa dựng đài hoả hình, một lần nữa cho ta chỉnh sửa trang phục diện mạo. Ta không thể kéo dài, ủ rũ cáo biệt Thạch Đầu, chậm rãi bước lên đài cao, dùng dây thừng cố định hai chân của ta.
Gió thổi lên dải băng quanh người, bay múa hỗn độn, ánh lửa mang theo khói đặc dâng lên. Trong hoảng hốt, ta nghe thấy xa xa truyền đến tiếng vó ngựa. Ta mở mắt ra, thấy con ngựa đen to lớn đạp qua sông nhỏ, nhảy qua cây cối, mạnh mẽ chạy như bay. Lập tức Thác Bạt Tuyệt Mệnh một thân hắc y trang phục,lọn tóc dài hơi uốn bị gió thổi tới sau tai, sợi dây thừng đỏ bên hông bay múa ở phía sau người, tốc độ của hắn so với lúc trước nhanh hơn, giống như tia chớp thẳng tắp vọt tới phía chúng ta.
Thạch Đầu vốn dĩ vẫn hôn mê bỗng nhiên mở mắt ra, đột nhiên giãy thoát trói buộc, mấy sợi dây thừng thô to bằng ngón cái cùng với một mảnh thạch đá nhỏ đen bóng sắc bén, đồng thời rơi trên mặt đất. Hắn không chút do dự rút ra đao từ thắt lưng của thị vệ bên cạnh, nhảy người lên, ở không trung giẫm lên đầu của thị vệ, nhảy lên đài hoả hình, như bồ câu xoay mình một đao chém đứt dây thừng trên chân của ta, sau đó bồng ngang giơ lên, dùng hết toàn thân khí lực ném về phía Thác Bạt Tuyệt Mệnh. Sau đó chính mình thẳng tắp rơi vào trong lửa.
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, ngay tại không trung xẹt qua một đạo đường cong, phóng qua đám người, bay qua hơn hai mươi thước, như tàu lượn siêu tốc quanh co nhảy vào trong lòng Thác Bạt Tuyệt Mệnh.
Thạch Đầu lăn ra từ trong lửa, trên mặt đất xoay vần vài vòng, toàn thân đau đến run rẩy không thể nhúc nhích, vẫn hô lớn: “Đại ca! Mau dẫn nàng đi!”
Long Chiêu Đường từ trong kinh biến phục hồi tinh thần lại, mệnh lệnh: “Bắn tên! Giết bọn chúng!”
Nháy mắt, Thác Bạt Tuyệt Mệnh đạp xuống hai bàn đạp ngựa, không có quay đầu, cũng không có giảm tốc, hắn nâng thắt lưng của ta lên lại một lần nữa ném ta đi, chính mình lập tức rút ra phi tác, thẳng tắp vọt tới phía Thạch Đầu.
Trăm ngàn mũi tên nhọn, gào thét xẹt qua trường không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc