Vô Sắc Vô Hoan - Chương 31

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Hiến thân làm giải dược, củi khô lửa bốc cái gì… thật cẩu huyết a? Ta mới mặc kệ không thèm loại chuyện ngu xuẩn này!
Cho dù ta làm, Thạch Đầu cũng không làm. Tên sao người vậy, đầu óc y hệt hòn đá trong hầm cầu vừa thối vừa cứng, kiên trì tin tưởng chân lý phụ thân đã giáo huấn — nữ hài tử nhà đàng hoàng chưa xuất giá là không thể leo lên giường nam nhân, nếu không chính là làm nhục danh dự, là dâm đãng háo sắc, là không đứng đắn!
Ta hỏi hắn: “Hai chúng ta cô nam quả nữ ở trên núi lâu như vậy, chẳng lẽ còn có danh dự sao?”
Thạch Đầu ấp úng hồi lâu, kiên trì trả lời phụ thân chưa nói không thể cô nam quả nữ.
Ta tiếp tục bào gốc hỏi rễ: “Cái gọi là dâm đãng háo sắc cùng không đứng đắn, là chỉ ngươi hay là ta?”
Thạch Đầu sắc mặt trở nên trong hồng có hắc, phi thường phấn khích, hắn hét lên: “Đương nhiên là ngươi!”
Ta giận: “Liên quan gì đến ta?!”
Thạch Đầu chịu không nổi K**h th**h, rốt cục nói ra lời thiệt tình: “Ở loại địa phương này làm việc đó! Ngươi để cho ta động phòng hoa chúc làm gì?!”
Lễ vật là muốn mở ra lúc cuối cùng, nam nhân cũng sẽ chờ mong lúc mở ra khăn voan của nàng, thấy bên trong là thiếu nữ xinh đẹp mong nhớ ngày đêm kia.
Ta cảm thấy chính mình nói thêm gì đi nữa sẽ có vẻ thực vô sỉ, có hiềm nghi hạ gục tiểu chính thái, bá vương *** người ta. Nhưng mà nhìn hắn một chậu lại một chậu nước lạnh xối lên người, lại không đành lòng, liền do dự nói: “Chúng ta đi đến trấn trên đi?”
Thạch Đầu vui vẻ đáp ứng, hắn kêu ta đem võ công bí tịch hết thảy thu hồi, vàng bạc châu báu trước lấy một ít, để đầy tiểu hà bao là tốt rồi. Sau đó bỏ lại công cụ cắm trại dã ngoại kia, đem ta cùng bí tịch cùng nhau để vào trong giỏ trúc, vận khinh công, chạy xuống núi, tốc độ nhanh hơn lúc lên mấy lần, bởi vì phương hướng chính xác, ước chừng nửa ngày đi đến một cái trấn nhỏ tên là Hố Lão Hổ.
Trấn chỉ có duy nhất một khách sạn tên Lão Hổ khách sạn, vừa rách vừa nhỏ, Thạch Đầu đầu đầy mồ hôi lạnh, quăng mười lượng bạc kêu một gian khách phòng thượng đẳng, cầm lấy ta vọt đi vào, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn ta *** *** đầu lưỡi, hai mắt tỏa sáng, bẻ đốt ngón tay khanh khách rung động, nhịn lại nhẫn, sau đó hướng về phía ta vẫy tay, muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Ta biết hắn vận công chạy nửa ngày lộ, bí dược áp chế không được, sắp nhẫn đến cực hạn, vội vàng đứng lên, nhìn vào gương đồng dịch dung, lao ra đi tìm chưởng quầy hỗ trợ.
Chưởng quầy của khách sạn Lão Hổ họ Hoàng, mập mạp như một cái bánh bao trắng, ánh mắt nhỏ như hạt đậu xanh có chút đáng khinh, tầm mắt ở *** ta vòng vo vài vòng, cuối cùng dừng ở lưng áo bị vải trắng quấn lại y hệt mang thai sáu tháng, mới ngượng ngùng thu hồi đi, bộ dáng giả bộ hòa khí hỏi: “Vị nương tử này, muốn ăn điểm tâm cái gì sao? Tiểu điếm có thịt dê béo ngon nhất, gà nướng lại thơm có tiếng.”
Ta sờ sờ chính mình bụng, thấp giọng hỏi: “Gần đây có thanh lâu không?”
“Cái gì?” Đôi mắt đậu xanh của Hoàng chưởng quầy trừng lớn vài phần.
Ta sợ hắn nghe không rõ, lại nói: “Chính là kỹ viện, cái loại kinh doanh chính quy đó.”
Hoàng chưởng quầy lắp bắp hỏi: “Này… Vị nương tử này, ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”
Ta ngượng ngùng nhìn trái xem phải, thấy không có người khác, lại nhỏ giọng vài phần: “Ta muốn tìm một cô nương đi trừ hoả cho tướng công…”
Tròng mắt của Hoàng chưởng quầy đều sắp lọt ra ngoài: “Tìm cô nương? Là quán giác hơi sao?”
“Ai, không phải, chính là cái kia, ngươi biết đó, muốn tìm người kinh nghiệm phong phú nga,” Ta đưa ra ngân phiếu một trăm lượng, sợ hiệu lực của bí dược quá mạnh mẽ, lại thêm vào hai trăm, “Hay là muốn ba người đi, có bao nhiêu tiền dư đều là đưa cho ngươi coi như phí vất vả, việc này trăm ngàn đừng lộ ra.”
Hiệu lực của bí dược không biết cỡ nào, cũng không biết có khó giải không.
Ta ở trên đường thời điểm đã muốn cẩn thận suy nghĩ, Thạch Đầu hiện trạng ta là phải phụ trách. Nếu hắn không nghĩ thượng ta, ta cũng không muốn bị hắn thượng, hơn nữa hai người đều là non nớt, bỏ tiền thuê người chuyên nghiệp kinh nghiệm phong phú đến xử lý vấn đề chuyên nghiệp, để tránh lưu lại di chứng, mới là phương pháp bảo đảm nhất.
Dù sao ngành sản xuất đặc biệt này ở cổ đại là kinh doanh hợp pháp, trả thù lao là xong việc, xong hết mọi chuyện. Đọc nhiều trạch đấu văn, ta nguyên bản đối trinh tiết của nam nhân cổ đại cũng không trông cậy nhiều, chờ sau khi hoàn toàn giải quyết việc này, ta không đề cập tới chuyện hôm nay, liền như hắn chưa bao giờ hỏi ta ở chỗ Long cầm thú gặp cái gì, mọi người huề nhau, về sau tiếp tục hòa hòa khí khí sống.
Ánh mắt Hoàng chưởng quầy nhìn ta tràn ngập kính nể, hắn không ngừng dậm chân thở dài nói:” Đây mới là hảo nữ nhân a, tướng công ngươi thật sự là có phúc khí, ta sao lại cưới cọp mẹ chuyên ghen bừa a…”
“Ai là cọp mẹ?!” Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng hét to, là một nữ nhân gầy yếu có xương gò má rất cao, cầm trong tay chày giặt áo, nhìn ta và Hoàng chưởng quầy như muốn bắt quả tang chồn ăn trộm gà, tròng mắt vòng vo vài vòng, cuối cùng chắp tay trước *** hỏi, “Ngươi này già còn không xấu hổ, lại muốn đối khách làm cái gì? Cũng không sợ bị người ta đánh ૮ɦếƭ!”
Hoàng chưởng quầy tráng dũng khí, mắng trở lại: “Ngươi này người đàn bà chanh chua! Cũng không học học nương tử người ta hiền lành! Người mang lục giáp làm việc không tiện, chủ động vì tướng công nạp thiếp tìm nữ nhân!”
Ta nhanh chóng xua tay: “Không nạp thiếp!”
Phu nhân của Hoàng chưởng quầy không có nghe ta giải thích, sải bước đi vào phòng trong, nhéo lỗ tai của Hoàng chưởng quầy, một gậy quơ ngay vào đầu, vừa đánh vừa mắng: “Lão nương gả ngươi hơn hai mươi năm, sinh nhi dục nữ, không có công lao cũng có khổ lao! Ngươi này con heo sắc tâm không ૮ɦếƭ! Ánh mắt mỗi ngày chỉ biết ngắm nữ nhân, sớm biết vậy lần trước ngươi bị đánh ta sẽ không bảo ngươi, tùy ngươi bị đánh ૮ɦếƭ kéo đi chôn bớt lo!”
Hoàng chưởng quầy cũng nổi giận, cầm lấy bàn tính nói: “Từ lúc cưới ngươi này người đàn bà chanh chua vào cửa, ta sẽ không có ngày sống yên! Bất quá mua một nha đầu nhóm bếp tuổi trẻ chút, cũng có thể bị ngươi nghi thần nghi quỷ, dùng gậy gộc đánh đi!”
Chưởng quầy phu nhân đánh nhau công phu rất cao, vừa cào vừa cắn, mười ngón lướt qua, nàng vừa khóc vừa mắng: “Chỉ biết ngươi này sắc quỷ còn nhớ tới Tiểu Hồng, chê ta nhan sắc già đi, muốn đổi mới ! Ta không có làm gì sai, nếu ngươi dám hưu, ta liền nhờ ca ca dẫn người đến phân xử! Nhìn xem da mặt ngươi đến tột cùng dày cỡ nào!”
Hoàng chưởng quầy vừa nghe thấy nàng nhắc tới ca ca, nhất thời nói nhẹ giọng, vừa thoái nhượng vừa nói: “Ngươi cho là ca ca ngươi là bộ khoái của trấn trên ta sẽ sợ sao? Bực phụ nhân không hiền không huệ này, đã sớm nên hưu !”

Bọn họ cãi cho kịch liệt, đánh cho náo nhiệt.
Ta ở bên cạnh gấp đến độ giơ chân: “Đi trước tìm cô nương a! Ta tướng công đang gấp a!”
Từ trong góc tường truyền đến một tiếng cười khẽ của nam nhân.
Ta thế này mới phát hiện mặt sau cây cột, có một nam nhân mặc áo lam nghiêng đầu, đối diện ngoài cửa sổ, một mình uống R*ợ*u ngẩn người, hắn bên người có một thanh trường kiếm, tựa hồ là giang hồ nhân sĩ.
Thân là tội phạm truy nã có số tiền thưởng lớn nhất trong lịch sử, ta không dám xuất đầu lộ diện, liền cùng dặn dò Hoàng chưởng quầy đã bị đánh cho mũi sưng mặt bầm muốn tìm cô nương có kinh nghiệm rất phong phú, lại nói với phu nhân chưởng quầy cần khăn mặt nước ấm, sau đó vội vàng trở về phòng.
Thạch Đầu nằm ở trên giường, xanh cả mặt, ôm chăn phát run.
Ta vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi, phát hiện cơ thể đều là phát cứng rắn.
Thạch Đầu nhảy dựng lên giống như mèo xù lông, nhìn ta răng nanh nghiến lại nghiến, tràn đầy lên án.
Ta vội vàng nói cho hắn tin tức tốt này: “Chưởng quầy đi tìm cô nương cho ngươi, lập tức sẽ có! Ráng nhịn nhẫn một chút nữa.”
Thạch Đầu càng cứng ngắc nhìn ta, thanh âm vốn khó nghe giống vịt càng khàn khàn: “Ngươi đi ra ngoài, là đi… tìm nữ nhân cho ta?”
“Tìm ba người!” Ta vươn ngón tay giơ giơ lên, “Đều là thanh lâu mỹ nhân kinh nghiệm phong phú, chiêu thức nào cũng biết, bảo đảm cho ngươi cảm thấy mỹ mãn!”
Thạch Đầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta.
Ta nghĩ đến cải trắng nhà mình trồng sắp phải tặng cho người khác, trong lòng vẫn là có chút bất an, lại miễn cưỡng cười vui nói: “Làm việc phải ứng biến, ngươi cũng đừng rất khủng hoảng, coi như là học tập trước khi kết hôn đi. Ta không để ý… Ta thật sự không để ý… Ta cho dù để ý cũng sẽ giả bộ không để ý … Yên tâm đi…”
Thạch Đầu thạch hóa.
Ta lao nhao lải nhải lẩm bẩm cùng tiểu ca nhi chưa từng đi đến thanh lâu này làm tâm lý kiến thiết một hồi lâu, Hoàng chưởng quầy rốt cục đã trở lại, hắn thực ái muội ở ngoài cửa sổ nói với ta: “Các cô nương đều an bài ở phòng cách vách, cho tướng công của ngươi đi qua đi, ngươi cũng có thể cùng đi qua…”
Ta ở chỗ Long cầm thú đã xem đủ phim cấp ba phiên bản người thật, cho nên không có hứng thú, liền vừa lôi vừa kéo Thạch Đầu đẩy ra.
Thạch Đầu cúi thắt lưng, chảy mồ hôi lạnh, hung tợn hỏi ta: “Ngươi thực không hối hận?”
Ta thở dài, lắc đầu: “Tổng không thể giúp ngươi tìm người đàng hoàng đi? Kia không phải thành hái hoa tặc sao?”
Thạch Đầu đỡ lấy khung cửa, hỏi lại: “Ta đi, ta đi thực! Ngươi còn có cái gì muốn nói sao?!”
Ta nghĩ nghĩ, dặn dò: “Nam nhân lần đầu tiên đi kỹ viện là có tiền lì xì, ngươi đừng quên lấy.”
Thạch Đầu bi phẫn mà đạp cửa đi ra, thiếu chút nữa đạp gãy cửa.
Ta dựa lan can hành lang, nhìn ra thiên không xa xa, thay hắn đóng cửa, nghĩ đến chuyện tình chút nữa sẽ phát sinh, trong lòng bỗng nhiên lại có chút hối hận, suy nghĩ muốn hay không đem hắn kéo đi ra, tự mình ra trận. Nhưng mà lại sợ chính mình không có kỹ thuật, chẳng những tiết hỏa không được, còn hỏng rồi sự, cũng sợ Thạch Đầu ghét bỏ chính mình trước đêm động phòng hoa chúc không đủ đứng đắn…
Nghĩ trước nghĩ sau, đang muốn vọt vào đi kêu “Ca, ta đồng ý hiến thân ”, cửa phòng bỗng nhiên lại mở.
Thạch Đầu đen mặt, một đầu đầy mồ hôi lạnh, thẳng tắp đi ra ngoài sân.
“Mới một khắc? Quá nhanh đi?” Ta kinh hãi, quay đầu nhìn về trong phòng, đã thấy ba “Cô nương” ước chừng bốn năm mươi tuổi, bôi phấn thật dày, môi son màu đỏ tươi, quần áo mới cởi một nửa, tao thủ lộng tư đuổi theo.
Rất nhanh, ngoài sân truyền đến “Ầm” Một tiếng…
Thạch Đầu nhảy xuống giếng.
Tất cả tiểu thuyết ngôn tình ta từng xem đều là đồng dạng tình tiết: Hạ Xuân dc –> dục hỏa đốt người, phải tìm người phát tiết –> nữ chủ OR nữ xứng *** tháo thắt lưng, hiến thân giải dược –> nam chủ OR nam xứng biến thân nhất dạ thất thứ* lang –> buổi sáng ngày hôm sau…
Kết luận: Không tìm nữ nhân không được.
Thạch Đầu cũng bị Xuân dc làm choáng váng, trong đầu toàn là: Trúng Xuân dc –> nhẫn nại –> nhẫn nại –> nhẫn nại –> nhẫn nại –> không đành lòng, tìm nữ nhân –> nữ nhân rất TMD vô liêm sỉ –> không thể nhịn được nữa…
Kết luận: đánh ૮ɦếƭ tên nào đó đi tìm nữ nhân.
Cuối cùng, hai người thế nhưng cũng chưa nghĩ đến có thể DIY giải quyết!
Sau khi vội vàng đuổi đi ba lão “Cô nương”, Thạch Đầu ướt sũng từ dưới giếng leo lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thở phì phì nhảy vào phòng, hung hăng đóng cửa lại, mặc cho ta ở bên ngoài đập cửa như thế nào cũng không chịu để ta đi vào.
“Bên ngoài rất nhiều người, ngươi không cần như vậy, trước để cho ta đi vào, chúng ta có chuyện hảo hảo nói, muốn đánh muốn phạt tùy ý…” Mắt thấy có mấy cái người nhiều chuyện đang vây xem, ta e sợ cho thân phận hai người chúng ta bị vạch trần, khẩn trương đòi mạng.
Thạch Đầu trả lời ta một tiếng: “Cút!”
“Cáp ~” Lại là cái gã người giang hồ áo lam kia, từ trong căn phòng kế bên đi ra, hướng ta lắc đầu nói, “Hành động của cô nương thật sự rất không đúng.”
Hắn bộ dạng không tính phi thường soái, nhưng mày kiếm mắt sáng, đều có một cỗ anh khí, thoạt nhìn thực chính phái.
Ta vội vàng giải thích nói: “Ta là phu nhân của hắn.”
Người mặc áo lam hiển nhiên không tin, nhưng không có vạch trần, hảo tâm khuyên nhủ: “Ngươi đợi chút nữa hẵng đi vào.”
“Chút nữa? A…” Ta hoảng hốt một lát, nghe thấy trong phòng có tiếng thở dốc rất nhỏ, bỗng nhiên hiểu ra, quẫn đến mức cũng muốn đi nhảy giếng.
Đứng ở cửa nghe hắn làm việc, thực kỳ cục, ngồi ở thang lầu đợi hắn xong việc, cũng thực kỳ cục, vọt vào nhìn hắn làm việc, lại càng không cần phải nói.
Ta chân tay luống cuống.
Người mặc áo lam ôm cánh tay ở bên cạnh nhìn ta, cười dài: “Cô nương… Không, phu nhân, không bằng đi xuống sảnh ngồi một chút rồi trở về.”
Ta đối người xa lạ cũng không có tin tưởng, theo bản năng lắc đầu cự tuyệt hảo ý của hắn. Không nghĩ tới người mặc áo lam bị từ chối sau lại thực sảng khoái tự ly khai, ta liền yên lòng, lén lút tiếp tục ngồi xổm ngoài cửa lại đợi một hồi, thấy bí dược hiệu lực kinh người, nhất thời không thể xong việc, rõ ràng chạy tới căn phòng vốn dĩ an bài cho các cô nương thanh lâu tiếp tục chờ.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Thạch Đầu cầm tấm ván gỗ nhỏ, hấp tấp vọt vào.
Ta còn chưa kịp đứng dậy giải thích, đã bị bắt lấy, sau đó đặt tại trên giường, hắn giơ cao tấm ván gỗ, hướng về phía ௱ôЛƓ liền hung hăng đánh một chút.
“A! ௱ôЛƓ ta mấy ngày hôm trước mới bị gấu đạp lên, Còn chưa hết sưng a!” Ta giãy dụa kêu còn thảm hơn heo bị chọc tiết.
Thạch Đầu đánh cái thứ hai tựa hồ nhẹ hơn một chút.
Lòng ta áy náy, biết hắn tức giận thật sự, không dám cầu xin tha thứ, chỉ có thể đáng thương hề hề nhìn hắn.
Thạch Đầu giơ tay ở giữa không trung nửa ngày, cuối cùng bỏ tấm ván gỗ xuống, nổi giận đùng đùng lại chạy về phòng, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Ta chạy nhanh đuổi theo, tiếp tục đập cửa, không ngừng giải thích, còn mắng chính mình là heo, năn nỉ hết lời.
Thạch Đầu ૮ɦếƭ sống chính là không đi ra, không để ý tới ta, không nói lời nào.
Người mặc áo lam không biết khi nào thì đã trở lại, bưng bầu R*ợ*u, đứng ở ngoài cửa nhìn xem ta, cười nói: “Cô nương, ngươi trước để cho hắn bớt giận đi.”
Ta sờ sờ bụng, lại cường điệu trả lời: “Ta là phu nhân của hắn!”
Người mặc áo lam lắc đầu: “Nếu ngươi thật sự là phu nhân của hắn, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Ta đang muốn phản bác, cửa bỗng nhiên lại mở, Thạch Đầu hung hăng dùng một tay kéo ta vào, đẩy lên trên giường, chính mình ngoảnh mặt đi. Ta ngoan ngoãn thu dọn giường chiếu, ngồi ở mặt trên, không yên bất an chờ hắn trở về. Đến khi đèn đuốc rực rỡ mới lên, hắn thế nhưng ở dưới lầu uống R*ợ*u, không hiểu tại sao lại cùng cái người mặc áo lam kia trở về.
Thạch Đầu cáo biệt Người mặc áo lam, đóng cửa, ta có chút lo lắng đi đỡ hắn, thân thiết hỏi: “Cái tên kia không biết lai lịch, ngươi có khỏe không?”
Thạch Đầu lẳng lặng nhìn ta một hồi, hùng hổ hỏi: “Ta khỏe lắm, ngươi đây là lần thứ hai xô ta đến trong lòng nữ nhân khác. Ngươi cái tên này thích tự cho là đúng, ngươi TMD đem ta làm người nào?!”
“Lần thứ hai?” Ta hoang mang một hồi lâu, rốt cục nhớ tới chuyện cũ, luống cuống tay chân giải thích, “Cái lần hà bao của Tiểu Vưu? Thực xin lỗi, ta lúc ấy…”
Hắn không có chờ ta giải thích xong, liền khom người, ngốc mà thô lỗ khóa lại môi ta.
Mùi R*ợ*u mang theo hô hấp cuồng loạn đột nhiên đánh úp lại, khi hai cái mềm mại va chạm, ta theo bản năng co rụt ra sau, rất nhanh lại biết chính mình làm sai, bối rối giải thích: “Thực xin lỗi, chúng ta làm lại.”
Hắn dừng động tác, lăng lăng nhìn ta. Dưới ánh đèn leo lét, trong mắt thất vọng, khiến người nhìn trong lòng phát đau.
Ta đại khái là toàn thế giới không có tình người nhất đi?
Ta cảm thấy phải làm một sự tình chứng minh quyết tâm. Vì thế tháo đai lưng, lấy hết vải bố quấn lưng xuống, tao nhã buông lỏng, rớt ở dưới chân, vạt áo mở ra, *** lỏa lộ ra ở cuối mùa thu khiến ta lạnh run. Ta chủ động kéo hắn xuống, ngồi ở trên đùi, gian nan nở nụ cười một chút, sau đó dùng hết dũng khí toàn thân, một lần nữa hôn lên môi hắn, ngốc ngốc tách ra môi hắn, cố gắng triền miên.
Thạch Đầu bắt lấy tay ta đáng ôm hông hắn, đặt ở bên môi hôn hôn đầu ngón tay, cúi đầu cười nói: “Tay ngươi rất lạnh.”
Ta rút tay về, khẩn trương trả lời: “Thời tiết rất lạnh.”
“Không cần miễn cưỡng chính mình,” Thạch Đầu nhẹ nhàng đẩy ta ra, bình tĩnh nói, “Ngươi đang sợ hãi.”
“Không có việc gì!” Ta cởi bỏ Pu'i tóc, dùng hai tay một lần nữa quấn lên cổ hắn, cực dũng cảm tuyên bố, “Đến đây đi! Chỉ cần ngươi muốn, ta cái gì đều có thể!”
Thạch Đầu lại đẩy ta ra: “Ngươi đang phát run.”
“…”
Trong nháy mắt kia, ta vô cùng thống hận bản thân mình, vì sao rõ ràng trước mắt là nam nhân mình thích, rõ ràng trong lòng có tin tưởng, vì cái gì ở thời khắc mấu chốt run run không ngừng? Loại sợ hãi này với cự tuyệt có cái gì khác nhau?
Hắn sẽ chán ghét ta.
Ta sống ૮ɦếƭ lắc đầu phủ nhận: “Nói bậy, là thời tiết rất lạnh mà thôi.”
Thạch Đầu chậm rãi đưa tay đến trước *** ta, thử thăm dò ôn nhu *** xương quai xanh.
Loại tiếp xúc mang theo hương vị T*nh d*c này, làm cho ta run rẩy nhiều hơn. Tựa hồ có một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt, tự phát chống lại tất cả nam nhân muốn xâm phạm thân mình ta. Nam Cung Minh ôm, Long Chiêu Đường âu yếm, Thác Bạt Tuyệt Mệnh hôn, tất cả chuyện sẽ tạo thành phản ứng mẫn cảm của thân thể Lâm Lạc Nhi, mỗi một dạng đều làm cho ta sợ hãi.
Đây là vì cái gì?
Thanh âm khàn khàn khó nghe của Thạch Đầu ở trong bóng tối càng phát ra rõ ràng: “Vì cái gì, ngươi ngay cả ta đều sợ hãi?”
“Không…” Ta sợ hãi không phải Thạch Đầu, mà là tình cảm trong lòng của chính mình.
Đi qua hơn bảy năm, mỗi một ngày ta đều lặp đi lặp lại nói cho chính mình, thế giới này là ghê tởm, cầm thú là ghê tởm, thân thể Lâm Lạc Nhi là ghê tởm, ta chán ghét chính mình, chán ghét không thể tự kềm chế, nghĩ đến chỉ có tránh thật sâu ở chỗ an toàn, mới sẽ không bị thương.
Ta thề phải giống nữ chủ bình tĩnh nhất trong tiểu thuyết chủng điền, manh hôn ách gả, không đi tìm tình yêu, chỉ cần đối phương là người tốt, sẽ không thương tổn bản thân, nạp thiếp cái gì đều không sao cả, vợ chồng hai bên bất quá là trách nhiệm, mọi người tận tụy làm hết phận sự, tương kính như tân, bình an sống với nhau là được.
Trốn tránh thành thói quen, sợ hãi thành thói quen, hàng năm, hàng ngày tích lũy, mỗi một dạng đều xâm nhập cốt tủy.
Cuối cùng, ta giống một con bạch tuộc điên cuồng, tìm được cái bình không tiến vào, ở bên trong sống cuộc sống an nhàn, nghĩ đến như vậy sẽ không bị thương. Kết quả trốn thật lâu, đến lúc muốn rời đi, lại phát hiện thân mình trở nên quá lớn, đã không có cách nào đi ra.
Cho rằng không thương sẽ không bị thương.
Đến lúc muốn yêu, đã không hiểu làm thế nào đi yêu.
“Có lẽ, ta là có một chút sợ hãi, ta cũng không biết như thế nào biểu đạt cảm tình…” Ta sống ૮ɦếƭ nắm góc áo Thạch Đầu, sống mũi ê ẩm, có cảm giác muốn khóc, cảm thấy mỗi một chữ thẳng thắn đều phải hao hết toàn thân khí lực, ta vẫn bỏ lại tất cả tôn nghiêm, gian nan nói, “Không cần chán ghét ta, ta sẽ thực cố gắng thích ngươi…”
Thạch Đầu cương một chút.
“Thích” Có thể nào dùng “Cố gắng” Làm từ đứng trước? Ta biết mình nói lỡ lời …
Không khí trở nên thực ngưng trọng, thời gian yên lặng, giống như sẽ không lưu động. Bức màn hơi cũ phất phơ, che khuất cảnh tượng không hề hương diễm.
“Ta biết đến,” Thạch Đầu rốt cục chậm rãi mở miệng, mỗi một lời đều đâm vào lòng áy náy của ta, “Ta từ nhỏ đã biết ngươi là người có lòng cảnh giác rất mạnh, chỉ coi ta là bằng hữu… Có lẽ là thân nhân, dù sao không có tình cảm đặc biệt, ngươi cùng ta cùng một chỗ, phá lệ chiếu cố, bất quá là vì chúng ta đồng bệnh tương liên, đều là người không có ai để dựa vào.”
Ta cảm thấy mình nhận được bản án tử hình.
“Nhưng mà không sao, ta từ rất sớm trước kia đã không để ý …” Thạch Đầu hôn lên cái trán của ta, thanh âm của hắn thật sự thấp rất thấp, giống như ở bên tai quay quanh, “Ngươi đúng là vẫn còn chỉ tin tưởng ta, để ý ta. Trên đời này rất hiếm có sau khi kết hôn mới ghét nhau, cũng nhiều là tiền hôn hậu ái. Ngươi có thể mỗi ngày nhìn ta, chậm rãi thích…”
Ta thích nụ hôn hạnh phúc này, bên trong có ấm áp quan tâm, mang đến dũng khí.
Thạch Đầu cúi xuống khẽ chạm vào môi của ta.
Ta mặc dù không trốn tránh, lại vẫn là có chút câu nệ.
Thạch Đầu buông lỏng ta ra, cười nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là con dâu do cha ta lựa chọn. Cho dù ngốc một chút, xấu một chút, kém cỏi một chút, cũng là không có cách nào thay đổi. Ngươi đã đều cô nam quả nữ không danh dự, ta sẽ phụ trách cưới ngươi.”
Ta cảm động thích đáng giơ tay thề: “Ta nhất định sẽ biết lạnh biết nóng, làm công việc quản gia, nấu cơm thêu hoa quét tước nuôi heo chăm con mọi thứ đều làm!”
Thạch Đầu hỏi: “Còn gì nữa?”
Ta suy nghĩ, tiếp tục thề: “Tận lực tam tòng tứ đức, lấy phu vì cương…”
Thạch Đầu lại hỏi: “Tận lực? Quên đi, còn có gì nữa?”
Ta lắp bắp nói: “Phải… Phải nghe lời.”
Thạch Đầu mất hứng gõ đầu của ta hỏi: “Trọng yếu nhất là cái gì?”
Ta ngây ngô không hiểu.
Thạch Đầu cả giận nói: “Là không thể thủy tính dương hoa! Đứng núi này trông núi nọ! Hồng hạnh xuất tường!”
Ta chạy nhanh phủ nhận: “Loại chuyện này ta ngay cả tưởng cũng chưa dám tưởng.”
“Xem ngươi cũng không dám,” Thạch Đầu lạnh lùng “Hừ” một tiếng, mệnh lệnh, “Ngươi thề, về sau chỉ cố gắng thích một mình ta!”
“Ta thề, đời này trừ ngươi ra ai cũng không cần.”
Hắn nói cái gì ta liền đáp ứng cái đó, đều sắp biến thành kẻ ba phải. Sau lại ta cảm thấy có điểm không đúng, tỉnh ngộ nói: “Còn ngươi?”
Thạch Đầu đại gia đang kiều chân bắt chéo, hưởng thụ đãi ngộ của nông nô mới xoay người, sai ta làm này làm kia, nghe vậy do dự hồi lâu, mới chậm rãi trả lời: “Này thôi, ta…”
Hắn bỗng nhiên dừng lại lời nói, thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tay nhanh chóng cầm lấy đao chẻ củi.
Ta theo tầm mắt hắn nhìn qua, sợ tới mức thiếu chút nữa hét rầm lên.
Có một bóng người đen sì sì, đang đứng ở cửa sổ rách nát, xuyên thấu qua khe hở, nhìn vào bên trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc