Vô Sắc Vô Hoan - Chương 08

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Hai tháng sau đó, mỗi ngày đều trôi qua hoàn hảo như thế, thật yên bình.
Lông mi cắt lại dài, dài quá lại cắt, càng ngày càng dày, tóc vốn sọc sọc cũng càng ngày càng nhiều, cả ngày ta ăn mặc giống con vịt ૮ɦếƭ, đi đường cúi đầu xoay người, không ngẩng đầu lên, ngoại trừ chịu khó rửa chén nhặt rau, cái gì cũng làm không tốt. Tuy rằng bị mọi người cười nhạo, nhưng cuối cùng được các quản sự xếp vào danh sách nha hoàn mất mặt xấu hổ ngu ngốc tuyệt đối không thể đưa đến trước mặt chủ tử…
Thạch Đầu thường xuyên tùy hứng, nhưng hắn quả thật là thiên tài, lúc đầu ta sai lầm không biết dạy căn bản. Kỳ thật trí nhớ của hắn vô cùng tốt, đã gặp qua là không quên được, nếu ở hiện đại cũng có thể thoải mái thi vào Đại học Y làm bác sĩ ah~.
Chẳng trách Ngô tú tài có cảm tình với hắn, dốc hết oán niệm thất bại trong lòng, mỗi ngày bắt Thạch Đầu đọc sách viết chữ, Thạch Đầu vốn hiếu động, cho nên căm thù việc phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế luyện tập thư pháp đến tận xương tuỷ, vì thế trốn đông trốn tây, ૮ɦếƭ sống không chịu đi vào khuôn khổ.
Ta vì thực hiện giấc mộng đẹp làm cử nhân phu nhân, đành phải mỗi ngày chơi trốn tìm với hắn, vài lần đi vào khu vực nguy hiểm, lôi hắn đi ra. Lần thứ n khắc sâu đạo lý còn trẻ không cố gắng, đến lớn sẽ bi thương.
Thạch Đầu bịt lỗ tai không chịu nghe, toàn tâm toàn ý muốn đi nhìn lén đệ tử của Nam Cung thế gia luyện võ, học công phu, làm kiêu ngạo đại hiệp.
Mắt thấy giấc mộng khó thành, lòng ta nóng như lửa đốt, thử dụ dỗ: “Đại hiệp là loại nghề nghiệp có tính phiêu lưu cao, chẳng có gì hay, chỉ biết cầm thanh kiếm chém tới bổ lui, kết thù kết oán vô số người. Còn không bằng làm một chức quan nhỏ, bổng lộc nhiều, thu nhập phụ cũng nhiều ^_^, không cần lo lắng sợ hãi, sau khi về hưu cuộc sống cũng có bảo đảm.”
Thạch Đầu tiện tay nhặt cành cây khô làm kiếm, múa may vài cái, sau làm dáng thu kiếm về, ra vẻ thâm trầm tang thương nhìn trời cao, thở dài nói: “Chim yến không có chí lớn, có một số việc nữ nhân sẽ không hiểu.”
Ta nghe hắn nói xong ngây người ba giây, sau đó tức giận đến phát hỏa, chộp “Kiếm”, bẻ nó gãy đôi rồi vứt đi, nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Tốt, chim yến không có chí lớn phải không? Chút nữa ta sẽ đem quần áo bẩn với bị rách của con thiên nga nào đó quăng khỏi cửa! Tự mình làm đi!”
Thạch Đầu thành thật nhận lỗi, hắn làm bộ dáng cúi đầu không tình nguyện, tiếp tục trở về luyện chữ.
Hắn trời sinh có trí nhớ tốt chừng nào, thư pháp của hắn tệ chừng đấy. Đã luyện mấy tháng, viết chữ vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, thường xuyên dùng sức quá độ, nét chữ một đường thô một đường thiển, ngang xéo thẳng cong, chữ ngoáy như chó chạy, mười chữ đọc được bốn đã là không tệ.
Ta thật giống như bồi dưỡng đứa nhỏ kế thừa tộc trưởng, một bên châm trà rót nước, một bên giám thị quản lý, sợ hắn lại trốn ra ngoài chơi. Đáng tiếc kẻ đó không biết điều, tay vẽ lung tung trên giấy, mắt nhìn chằm chằm chim nhỏ ngoài cửa sổ, nghiên cứu làm thế nào dùng cung bắn rớt đem về chơi…
Ta cảm thấy tận đáy lòng nuôi con với nuôi nam nhân đều không dễ dàng chút nào, hơn nữa sau khi nuôi dưỡng thành công còn chưa chắc là của ta, vẫn là tìm cái biện pháp dự phòng có thể bảo hiểm một chút.
Số thiếu niên xấp xỉ tuổi ta trong đám phó dịch của Nam Cung thế gia có hơn hai mươi người, mi thanh mục tú, dịu ngoan thành thật, chăm chỉ cầu tiến loại nào cũng có, từ trong đó chọn ứng viên dự bị cũng được.
Thật tiếc là ta giả ngốc rất thành công, hơn nữa tuổi còn nhỏ, thân mình gầy yếu, bộ dạng kỳ quặc, đám phó dịch kia đều không có hứng thú với ta, chỉ có A sơ quét bậc thang tặng ta mấy đóa hoa sơn trà xinh đẹp.
Lần đầu tiên ta nhận được hoa từ con trai, thầm nghĩ hắn có chút ý với mình, muốn chú trọng quan sát bồi dưỡng một chút, không ngờ ngày hôm sau hắn nhìn thấy ta tựa như thấy quỷ, cách mười bước liền bỏ chạy.
Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đuổi theo kịp đã thấy trên mặt hắn có chỗ bầm tím, trên tóc có hai nhánh cỏ dại, kinh ngạc hỏi: “Mặt của ngươi bị làm sao vậy?”
A Sơ liên tục lui về phía sau: “Không có việc gì, lỡ chân té mà thôi.”
“Làm sao lại bầm đến vậy?” Ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, đang muốn làm quan hệ dịu đi một chút, phía sau truyền đến hai tiếng ho khan thật mạnh, quay đầu thấy Thạch Đầu khoanh tay lẫm liệt, đứng ở cổng vòm, ánh mắt cười đến híp lại, thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, đáng yêu bất thường.
“Ta còn có việc, đi trước !” A Sơ giống con thỏ bị hồ ly đuổi theo, xoay người chạy nhanh như chớp. Lúc chạy ngang Thạch Đầu, dừng lại, tôn kính kêu một tiếng, “Chào đại ca, đại ca vất vả.”
Thạch Đầu thực phất phất tay, dùng ngón trỏ chỉ về phía sau, ý bảo hắn rời đi.
A Sơ lập tức vội vàng rời đi.
Ta nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời, tiểu tử quậy chính là tiểu tử quậy, đi đến đâu cũng phải làm lão đại cầm đầu…”
Thạch Đầu chậm rì rì đi tới hỏi: “Ngươi đang nói cái gì?”
Ta nói lảng sang chuyện khác: “A Sơ giống như không muốn nói chuyện với ta?”
“Cùng ngươi có cái gì để nói? Mỗi ngày đều làm bộ dạng đại nhân, già muốn đòi mạng, mở miệng có thể tức ૮ɦếƭ người ta. Trừ ta ra còn có đứa ngốc nào muốn chơi với ngươi? Thật phiền muốn ૮ɦếƭ.” Thạch Đầu mấy ngày nay oán niệm còn sâu hơn biển, mở miệng ra là hùng hổ giáo huấn,
“Đọc sách có cái gì tốt, ngâm thơ đối chữ vừa nghe đã muốn điên đầu, ta chỉ cần biết vài chữ không đến mức bị người ta lừa là đủ rồi, dù sao không làm được đại hiệp, còn có thể trở về theo ta cha học rèn sắt. Ngươi thích khoa cử như vậy sao không tự đi thi đi?!”
“Con gái không thể đi thi, hơn nữa ta thực thích người đọc sách…” Tiếng trả lời thực không có chút ngập ngừng, hai cái cớ này chính ta nghe cũng cảm thấy đỏ mặt, ta không phải không biết Thạch Đầu không phải đám cầm thú đáng giận kia, hắn chỉ là đứa con nít 9 tuổi, đang ở thời thơ ấu đẹp nhất. Hắn cũng không có thiếu ta cái gì, ta chỉ vì ích kỷ để chuẩn bị cho tương lai tốt nhất, bắt hắn sớm trưởng thành, buộc hắn đi làm chuyện không thích, thậm chí tính kế cả tương lai của hắn.
Chẳng trách đám con trai khác cũng không thích ta, A Sơ mới gặp ta cũng quay đầu bỏ chạy.
Ai thích lão bà mỗi ngày đi theo phía sau thúc giục mình phấn đấu muốn phát điên a?
Nếu đổi ta là Thạch Đầu, ta cũng không làm!
“Thực xin lỗi.” Sau khi đứng ở vị trí của hắn tự hỏi, ta nhanh chóng cúi đầu, giải thích hành vi vô sỉ của mình “Sau này ta không ép ngươi học bài nữa, kỳ thật làm thợ rèn cũng rất tốt, bình thường là phúc…”
Phẫn nộ của Thạch Đầu đã giảm bớt, hắn đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, sau khi làm đủ hai lần, rốt cục một lần nữa cầm lấy Pu't, khinh thường nói:
“Đọc sách căn bản không khó khăn chút nào, còn dễ dàng hơn rèn sắt. Người đọc sách tuyệt không hiếm, chờ ta sau này thi đậu làm tú tài cử nhân trở về sẽ đứng trước mặt xú nha đầu nhà ngươi khoe khoang hiển quý, đến lúc đó đem ngươi sai sử xoay quanh, xem ngươi còn dám không nể mặt.”
”Nếu ngươi có thể trúng cử, mùa hè ta sẽ quạt cho ngươi, mùa đông làm ấm giường!” Thấy hắn tự nguyện đọc sách, ta kích động dị thường.
“Ấm giường?” Thạch Đầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta.
Ta phát hiện mình nói mà không suy nghĩ, nhanh chóng giải thích: “Là chẻ củi đốt lửa sưởi ấm.”
“Ừ…” Thạch Đầu đồng ý, tiếp tục đọc sách.
Ta không muốn miễn cưỡng hắn, liền cố gắng làm phai nhạt giấc mộng cử nhân phu nhân trong đầu, không hề chạy đi bắt người, tùy hắn có nguyện ý đi học chữ hay không, thuận theo tự nhiên.
Thạch Đầu đúng là rất giữ lời, tuy rằng không cố gắng học tập gian khổ như học sinh thi đại học, nhưng đúng là so với trước kia đã thật sự cố gắng rồi, đáng tiếc hắn luyện tập đến thế nào, chữ viết vẫn xấu đòi mạng, còn không bằng chữ của con nít mới luyện Pu't lông 1 tháng, khiến cho hắn phi thường nổi giận, đem trọng điểm chuyển sang đọc sách, một phòng sách của Ngô tú tài, ngoại trừ thi từ ca phú, tất cả hắn đều đọc qua.
Hắn cư nhiên còn moi từ trong góc ra một quyển đông cung đồ, ngắm vài tờ, còn không có hiểu được đó là cái gì, lập tức bị ta ςướק đi, Ngô tú tài đỏ mặt giải thích là của người ta bỏ quên tại chỗ hắn, sau đó chính khí nghiêm nghị đem nó hỏa thiêu giữ vững tác phong và kỷ luật của phòng sách.
Trước khi đem đốt, ta cũng vụng trộm lật vài tờ, chỉ cảm thấy thế giới này chừng mực vận động của nam nữ chuyên nghiệp… Thật sự rất khoa trương.
Aiz, hồi lúc đọc tiểu thuyết, hận không thể H càng nhiều càng tốt, nhìn thấy hai chữ hài hòa đã nghĩ chửi TMD. Nay sự tình xảy ra trên người mình, chỉ hận không thể hài hòa quét ngang thiên hạ, làm cho H đi xa!
Không phải ta giả thanh cao, làm bộ đứng đắn.
Chính là ***, trói lại, quất roi, hạ dược, các loại đạo cụ, SM, luân gian… Các loại H ở chỗ này chỉ nghĩ thôi đều muốn nổi da gà, thật là tác giả nguyên tác ૮ɦếƭ tiệt kia có phải bị ngược cuồng hay không? Còn có thể biến thái hơn nữa không cơ chứ?
Ta thà rằng làm lão xử nữ cả đời không người hỏi tới, cũng không muốn ***ng nam chính ở thế giới này.
Gà trống vừa gáy, mặt trời vừa lên, ta vừa quét vừa đếm tới 1001 lần oán niệm, từ trên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Mới sáng sớm như vậy, chẳng lẽ tiểu Vương quản sự muốn đi trấn trên mua đồ sao? Vừa đúng lúc cầu hắn lúc đi qua trà liêu của Lý gia thôn, hỏi thăm bệnh tình của bà ngoại một chút.
Ta đeo vẻ mặt tươi cười, ngẩng lên tính chào hỏi, không ngờ lại có tới mười mấy người, ở giữa là 2 tên cầm thú lớn nhỏ, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, không cẩn thận bước hụt chân, thiếu chút nữa té lăn từ trên xuống.
Ở chỗ như thế này mà bị té, tuyệt đối sẽ gây chú ý. Nếu 2 cầm thú lớn nhỏ thể hiện ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ giống như trong mấy cái tiểu thuyết ngôn tình kia… Vậy ta chắc chắn sẽ tiêu đời.
Tai họa sắp ập đến, adrenalin trong cơ thể bộc phát khiến cho khả năng vận động vốn chậm chạp của ta lại phát huy hết tiềm năng, ngửa người ra sau, lui xuống một bậc thang, cúi người về trước, điều chỉnh cân bằng, liên tiếp động tác làm được thuần thục như nước chảy mây trôi, thân hình vững vàng, không hề bị té như chó cắn bùn.
Ta khẩn trương nép người tránh đường, cong lưng xoay người, đầu cúi thấp hết mức, ngay cả hít thở cũng chậm lại, hi vọng đám người đó đừng phát hiện sự tồn tại của ta, nhanh chóng bước qua. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Liên tục nhiều đôi giày màu xanh của đám hộ vệ đi qua, không hề dừng lại; Đôi giày thêu thanh vân của Nam Cung Hoán ổn trọng đi qua, cũng không dừng lại.
Lúc ta nghĩ mọi sự đều hết thảy thuận lợi, không ngờ, đôi giày thêu hắc vân của Nam Cung Minh hơi hơi dừng lại trước mặt ta.
Tim ta ngay lập tức tăng tốc, một giọt mồ hôi lạnh trên trán sắp nhỏ xuống bậc thang đá.
May mắn, hắn chỉ ngừng chừng hai giây, không nói gì thêm, nhanh chóng đi theo đám người kia.
“Đại khái chắc không phải nhìn mình.” Chờ mọi người đi qua hết, ta nhu nhu thắt lưng đau mỏi, nhẹ nhàng thở ra một hơi tự động viên. Nhưng đèn dự báo nguy hiểm trong lòng vẫn ẩn ẩn chớp nháy, không thể bình tâm được. Liền mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, vội vàng trở về phòng bếp trốn tránh, làm rùa đen rút đầu.
Ước chừng lại qua bốn năm ngày, Nam Cung Minh không có hành động gì, ta nghĩ dự cảm của mình chắc sai lầm rồi. Hơn nữa mặt mũi, đầu tóc đều thê thảm tới như vậy, lấy bản tính của nam nhân vốn là động vật dựa vào thị giác, hai cha con Nam Cung Hoán muốn mỹ nữ dạng nào không có, sao có thể còn coi trọng một tiểu cô nương vừa đen vừa gầy, hình dung kỳ quặc, tính cách cổ quái?
Mỗi ngày theo lệ thường đem bánh bao cho Thạch Đầu ăn.
Phòng thu chi truyền đến thanh âm hổn hển của Ngô tú tài: “Khoa cử chấm điểm thứ nhất là thư pháp, văn vẻ làm trôi chảy, chữ không đẹp cũng sẽ bị loại. Ngươi luyện chữ lâu như vậy, ta không hi vọng xa xôi ngươi có thể phân biệt rõ ràng thể chữ Nhan và thể chữ Liễu, nhưng ít nhất cũng có thể phân được chữ Khải và chữ Lệ, đi thảo và đi đãi khác nhau chứ? Thật sự là khối du diêm không tiến Thạch Đầu a.”
“Kỳ thật ta cảm thấy chính mình viết cũng đẹp a.” Thạch Đầu một tay cầm bảng chữ mẫu, một tay nắm Pu't lông, sầu mi khổ kiểm, tiếp tục nằm úp sấp trên bàn luyện tập đám chữ như gà bới.
“Thúi lắm! Thúi lắm!” Ngô tú tài tức giận khiến toàn bộ nhã nhặn mất hết, gõ đầu hắn răn dạy, “Phiêu dật xinh đẹp tuyệt trần cái gì, ta chỉ cầu ngươi có thể viết đoan đoan chính chính, viết ra nhìn giống chữ là được.”
Ta ở ngoài cửa sổ nghe lén nín cười, Thạch Đầu mất mặt không nhịn được nữa, thừa dịp Ngô tú tài xoay người qua chỗ khác, cầm tờ giấy viết hỏng vo tròn lại, hung hăng chọi vào đầu ta.
Ta để lại bánh bao, nhanh chóng đào tẩu, không chọc đến cái vảy ngược* này nữa.
Đúng là hết thuốc chữa, hắn tựa hồ trời sinh không có một chút tế bào nghệ thuật nào, cầm kỳ thư họa chỉ thông lục khiếu*. Lần trước đi theo các quản sự ra ngoài học mua đồ, hỗ trợ chọn vải làm cho chủ cửa hàng vải mặt mày hớn hở, tiểu Vương quản sự giận thiếu chút nữa giơ chân, may mắn hắn chỉ lựa 3 súc vải, nhưng toàn bộ đại cô nương, tiểu tức phụ cũng không chịu nhận đám vải màu đỏ tía cực kì tục khí, kết quả ta được lợi vài thước vải, cố ý may thêm một cái áo màu xanh lục đi kèm với váy màu đỏ tía, mặc vào y như trái cà tím, ai thấy cũng che miệng cười, chỉ có Thạch Đầu luôn miệng khen đẹp.
Trải qua việc này, tất cả mọi người đều đầu hàng năng lực thẩm mỹ siêu phàm thoát tục của Thạch Đầu. Nếu hắn khen ai mặc quần áo đẹp, người nọ tuyệt đối phải chạy về thay… Cho nên mỗi lần ta ra khỏi cửa, đi cho hắn nhìn trước một cái, hắn chê bai hoặc nói bình thường cũng không thể mặc, chỉ có gật đầu khen lấy khen để mới có thể mặc đi ra ngoài, bảo đảm tuyệt đối xấu vạn vô nhất thất.
Vậy mà Thạch Đầu không hề có tự giác về phương diện này một chút nào. Mọi người cảm thấy tiếp tục như vậy không tốt lắm, nhưng ai có hảo ý sửa cho hắn vài lần cũng không có hiệu quả, ta vốn không trông mong hắn đi làm thiết kế thời trang hoặc nghệ thuật gia gì gì đó, cứ để vậy đi.
Sau khi chạy trốn về phòng bếp, Hoàng đại nương quản sự phòng bếp đưa cho ta một cái hộp thức ăn, bên trong có một bát canh ngân nhĩ, nhờ ta đưa đi cho tiểu nữ nhi của nàng đang làm việc ở Lâm Hương Các. Trả công cho ta bằng hai cái bánh bao thịt hồi sáng còn chừa lại.
Lâm Hương Các giống như lãnh cung ở Nam Cung thế gia tuy rằng không có nhiều phòng ở, rộng lớn nhưng cơ hồ không có ai đi qua, nghe nói có điềm xấu, mọi người ngay cả nói cũng không chịu nói về nó. Vốn nó ở trong khu vực cấp 3, sau ta lại cảm thấy nơi này tư liệu quá ít, nguy hiểm khó dò, nên phân vào khu vực cấp 2.
Tiểu nữ nhi của Hoàng đại nương là Thúy Anh sức khỏe không tốt, không thể làm việc nặng, cho nên được nhờ quan hệ đưa vào nơi lý tưởng núi cao hoàng đế xa kia.
Ta nhìn sắc trời một chút, hiện tại xác nhận Nam Cung Minh đang tập thi họa, đánh giá mức độ nguy hiểm không cao. Lại không muốn đắc tội người có quyền ở phòng bếp, vì thế đồng ý đi làm, dùng hết sức của đôi chân nhỏ đi nhanh về nhanh.
Bình an đi tới Lâm Hương Các, Thúy Anh tỷ tỷ nhận canh ngân nhĩ, nói khách sáo hai câu rất ngọt, sau đó thưởng cho ta mấy lượng bạc.
Ta nghĩ đến không biết tư liệu của nơi này, thấy chung quanh không người, trưng ra gương mặt đứa nhỏ ngây thơ, hỏi thăm: “Phòng ở đây thật có khí chất nha, sao không có người nào ở vậy? Chắc không phải có quỷ chứ tỷ tỷ?”
“Cái gì quỷ không quỷ? Đừng có nói bậy” Thúy Anh buông bát quát khẽ, nở nụ cười: “Ngươi tuy còn nhỏ nhưng đừng nói lung tung, khu này trước đây là của Nam Cung phu nhân, sau khi phu nhân không ở liền bị Hoán chủ tử phong tỏa.”
Ta bỗng nhiên nhớ tới trong nguyên tác không có đề cập đến thê tử của Nam Cung Hoán, cảm thấy có chỗ không ổn, hỏi tiếp: “Nếu là chỗ ở cũ của phu nhân, vì sao mọi người không thích nói tới nơi này vậy?”
“Con nít sao lại hỏi nhiều như vậy?” Thúy Anh nhíu mày hù dọa nói, “Đừng có tò mò như thế, có chút chuyện biết càng ít càng tốt, Hoán chủ tử không cho nói tới chuyện của phu nhân. Chúng ta làm hạ nhân làm theo là được rồi, đừng nói lung tung, cẩn thận vào đến tai Vương đại tổng quản, sẽ bị tha đi đánh bằng roi.”
Ta không muốn bị đánh, đành phải khép nép vâng dạ, không dám tiếp tục truy vấn.
Thúy Anh chỉ ăn non nửa bát canh ngân nhĩ, liền đem phần còn lại thưởng cho ta: “Nhắc nương của ta lần sau nêm ít đường một chút, bà làm thế nào luôn luôn quên nhỉ? Ta cũng không phải còn là tiểu cô nương thích ăn đường, ngọt như thế này làm sao nuốt trôi?”
Tiểu nha đầu ăn phần dư của đại cô nương là chuyện thường, nhưng ta vốn rất ưa sạch sẽ, cũng không ăn đồ người khác đã cắn qua, cho nên ngoài miệng vui mừng nhận lấy, ra khỏi cửa liền vụng trộm tìm chỗ nào đem phần canh ngân nhĩ còn lại đổ đi, sau đó cầm bát không trở về, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện của Nam Cung phu nhân.
Mới vừa đi đến cửa Lâm Hương Các, chợt nghe một đoạn tiếng sáo thanh thanh, từ phía sau truyền đến.
Ta theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên nhớ tới quy tắc 1 việc không liên quan không để ý, làm người không cần tò mò, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng sáo bỗng dừng lại, đổi thành thanh âm tao nhã của thiếu niên: “Tiểu cô nương, xin dừng bước.”
Ta vừa nghe đã nhận ra là thanh âm của tiểu cầm thú, cảm thấy kinh hãi, tiếp tục giả bộ không nghe, sải rộng bước chân chạy về phía trước, nhanh chóng rời đi phạm vi tầm mắt của hắn.
Kết quả đầu ta ***ng đến một cái gì đó, không đau lắm…
Ta hy vọng ***ng vào đầu là thiên thạch( >_
Làm sao bây giờ? Tiếp tục giả bộ không phát hiện sau lưng có người sao? Ta chần chờ một lát.
Lại một trái táo bay đến, mục tiêu rất rõ ràng, có vẻ không quay đầu lại sẽ tiếp tục bị chọi.
Ta giả bộ không nổi nữa, đành phải chậm rãi xoay người quay đầu lại.
Lá cây xanh xanh làm nền, táo đỏ giống như các khối bảo thạch treo đầy xung quanh, Nam Cung Minh ngả người dựa trên thân cây, cầm trong tay ống sáo bằng ngọc bích, trường bào màu xanh theo gió lướt nhẹ, hai chân có một chút nghịch ngợm đu đưa ở giữa không trung, hướng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía ta tươi cười sáng lạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc