Vô Sắc Vô Hoan - Chương 07

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Nam Cung thế gia đãi ngộ thật sự không tệ, ta chỉ là một nha hoàn cấp thấp nhất, phòng ở rộng rãi, có thể để được 2 cái giường, đệm chăn trải giường đều dày và mới tinh, còn có người đến đo may quần áo, dùng vải tuy màu sắc rất đạm, nhưng dệt rất kỹ, còn tốt hơn so với bộ đồ ta mặc hồi Tết. Còn phát thêm một bộ đồ trang sức bằng bạc kiểu dáng đơn giản, mỗi tháng 1 hộp dầu bôi tóc, mấy nha hoàn tỷ tỷ khác còn có son phấn.
Thạch Đầu không có hứng thú với trang sức của ta, hắn hài lòng nhất là trong thức ăn mỗi ngày đều có thịt! Hơn nữa còn là cơm tẻ! Ngày đầu tiên hắn ăn 3 bát to, ta nhịn không được sờ sờ bụng hắn, hỏi hắn ăn nhiều đồ như vậy đến tột cùng vào chỗ nào?
Thạch Đầu nổi giận, cũng phải sờ bụng ta trả thù, ta sợ tới mức nhảy dựng lên vây quanh cái bàn trốn, liên tục kêu: “Phi lễ!”
“Đồ lưu manh! Sao có thể không quy củ như vậy! Con gái người ta thân mình quý giá, ngươi có thể tùy tiện sờ sao?!” Nữ đầu bếp chạy nhanh đến, bắt được hắn, mắng té tát.
Thạch Đầu buồn bực: “Vì cái gì Lạc Nhi có thể sờ bụng ta?!”
Nữ đầu bếp sửng sốt một chút, cười nửa ngày, sau đó dùng tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, giải thích: “Thân mình nam nhân không đáng một xu! Sờ hai cái thì có sao?!”
Không đáng một xu, Thạch Đầu bị đả kích, hơn nữa bộ dạng hắn đáng yêu, tính tình quật cường, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nhăn nhó, làm cho các đại tỷ đại nương thấy đều muốn chọc, thường thường lấy đề tài này ra. Tức giận khiến hắn mỗi lần nhìn thấy ta đều nhỏ giọng mắng: “Ngươi là đồ lưu manh!”
Ta có chút áy náy, liền vỗ bả vai hắn, an ủi thật lâu.
Hắn vẫn là hận muốn cắn ta.
Kỳ thật mấy ngày này ta cũng không phải tốt lắm, từ lúc vào Nam Cung thế gia tới nay, cũng chưa ngủ ngon được một giấc, mỗi ngày nằm trên giường, nghe giường bên tiếng ngáy, lăn qua lộn lại: Mình đã cẩn thận đến vậy, vì sao còn có thể rơi vào hang sói? Đến tột cùng là làm sai chỗ nào?
Chuyện đã tới nước này, truy cứu sai lầm trước kia đã vô ích, may mắn là, vận mệnh Lâm Lạc Nhi vẫn có chút thay đổi. Nguyên bản 8 tuổi hẳn là trở thành nghĩa nữ của Nam Cung Hoán, hiện tại chính là nha hoàn cho Nam Cung thế gia, có lẽ tương lai còn có thể phát sinh thay đổi tốt hơn, sẽ không lâm vào tình thế vạn kiếp bất phục.
Ta rốt cục quyết định không oán trời trách đất nữa, tích cực khai triển công tác thu thập tình báo, hoàn toàn điều tra tính cách của hai cầm thú và các loại quy củ của Nam Cung thế gia, hòng tìm ra phương pháp rời đi.
Mỗi ngày quét tước bậc thang xong, lúc những người khác đều đi nghỉ ngơi, ta cố kéo hai cái đùi đau nhức, lộ vẻ tươi cười ngọt ngào như mật, đến phòng bếp hỗ trợ, rửa chén nhặt rau, vừa khiến các nữ đầu bếp cao hứng, vừa hỏi thăm các loại tin tức.
8 vị nữ đầu bếp đều đã xuất giá, lúc tán gẫu đúng là có thể so với 4000 con vịt, chuyện mắt thấy, tai nghe … các loại tin tức hư hư thật thật trong miệng các nàng truyền lưu còn nhanh hơn gió, hơn nữa chừng mực rất lớn, hoàn toàn không để ý con nhóc ngồi bên là ta:
“Tài học của Minh thiếu chủ chúng ta cũng coi như số một số hai so với các công tử giáo dưỡng ở Trung Nguyên thế gia, vậy mà không hề làm cao, giúp người cứu khổ, khiêm tốn có lễ, không hề giống đám tiểu nhân cuồng vọng, có chút tiền đồ liền vểnh đuôi cao ngất!”
“Nghe nói thiếu gia bắt đầu từ lúc 5 tuổi, mỗi ngày giờ Mẹo rời giường tập võ 2 canh giờ, cùng tiên sinh đọc sách 1 canh giờ, buổi trưa dùng cơm, sau tập thi họa, giờ Thân luyện khinh công ám khí, giờ Dậu tu nội công, sau đó dùng xong cơm chiều đi nghe chủ tử giảng giải võ học tinh yếu, giờ Hợi trở về còn tiếp tục ôn thư, mỗi ngày kiên trì, buồn tẻ như thế cũng không từ nan.” “Nếu tiểu tử nhà ta có thể có một nửa cần cù của thiếu chủ, ta và phụ thân của hắn phải đi phần mộ tổ tiên đốt nhang, cúng lợn sữa, ai…”
“Nghe nói năm nay thanh niên tài tuấn mấy đại thế gia luận bàn, Minh thiếu chủ của chúng ta nắm chắc đỗ Trạng nguyên!”
“Cho dù như thế, Hoán chủ tử vẫn không vừa lòng Minh thiếu chủ, lúc trở về còn giáo huấn một chút, nghe nói là cái gì chiêu thức không tốt, Minh thiếu chủ bị mắng đầu cũng không dám ngẩng lên, thật sự là đáng thương.”
“Lưu tẩu tử, ngươi làm đã lâu, đừng nói lung tung, Hoán chủ tử cũng vốn không quá thích cười, có hà khắc với thiếu chủ một chút, nhưng hạ nhân chúng ta chỉ cần không làm ra đại sai, không nói huyên thuyên, ngài tuyệt đối không phát giận.”
“Chủ tử là thân phận như thế nào? Chúng ta cũng không phải trước mặt hầu hạ, ngài làm sao nhìn tới? Dù sao tiền thưởng không tới tay, trách phạt cũng không tới thân, chúng ta chỉ cần cẩn thận, đừng chọc Vương tổng quản nổi giận là tốt rồi. Bất quá nghe nói gần đây Hoán chủ tử tâm tình không tệ, ngài vừa mới đem về Liễu Tam nương hoa khôi Giang Nam, Bạch Quyên nha đầu xa xa liếc mắt xem qua một cái, nói là mày như lá liễu, mắt hạnh nhân, môi anh đào, thắt lưng nhỏ, gió thổi có thể ngã. Hiện tại an bài ở Ngh­inh Phong hiên, ngày ngày sủng hạnh,…”
“Xinh đẹp có rắm dùng! Cũng chỉ là hiện tại được sủng ái, Hoán chủ tử cũng không lưu nữ nhân tại bên người quá hai năm, sau hết thảy tiễn bước.”
“Ai… Ba năm trước đây, không biết tên Hồng nhi hay là Tiểu Hồng cô nương, bị chủ tử đưa cho An Nhạc Hầu, sau đó trốn chạy về, giữa đại tuyết quỳ gối bên ngoài liều mạng gõ cửa, khóc sướt mướt, chủ tử còn không phải cứng rắn phái người đưa nàng trở lại, cũng không biết hiện tại ra sao.? ”
“Thiếp thất bỏ trốn còn có thể tốt sao? Đưa trở lại hai ngày sau liền bạo bệnh bỏ mình, cha mẹ nàng được an táng bạc thật nhiều, còn vui vẻ thật sự nữa cơ. ”
“Ai, thật đáng thương. Vẫn là Minh thiếu chủ của chúng ta tốt, 13 tuổi ngày thường quy củ, chưa bao giờ có gì với nha hoàn, thật sự chính phái.”
“Cáp, ngươi muốn nói Hoán chủ tử không đủ chính phái sao? Cẩn thận Vương tổng quản trượng hình đánh ૮ɦếƭ ngươi!”
“Lúc bị đánh, ngươi đừng còn lớn tiếng như liễu nương tử,‘Ôi, đại gia, tha nô đi.’‘A nha, ta ăn không tiêu !’ ha ha!”
“Lắm miệng, cẩn thận ta xé rách miệng của ngươi!”
“Lạc Nhi? Lạc nha đầu? Ngươi làm sao cả người đều run không ngừng a? Sắc mặt còn trắng như vậy, là quần áo mặc ít sao?”

Có thể không run sao? Ta nghe được cũng không muốn sống nữa rồi!
Nam Cung Hoán hiện tại đã là tên Biến th' phát cuồng, nữ nhân thay đổi liên tục, giống nuôi thú cưng trong ***g sắt, chơi chán liền đổi người, nếu là rơi vào tay hắn, không ૮ɦếƭ cũng lột da.
Nam Cung Minh trước mắt phẩm đức không hề tỳ vết, nhưng người quá mức hoàn mỹ bình thường là ngụy quân tử. Thật giống như phạm nhân *** liên hoàn trong phim Mỹ, tất cả hàng xóm thân thuộc đều công nhận là người tốt, trước khi cảnh sát tới cửa kiểm tra, không ai biết hoa viên của hắn chôn bao nhiêu thi thể các cô gái vô tội.
Ta dán nhãn “Cầm thú cực hung mãnh, muốn sống đừng lại gần” cho bọn hắn, sau đó trốn ở một góc phòng chứa củi, dùng nhánh cây nhỏ viết viết họa họa, vẽ bản đồ Nam Cung thế gia đã thu thập được trong khoảng thời gian này, sau đó dựa theo quy luật hai cầm thú thường lui tới, toàn bộ địa điểm phân thành 4 cấp cảnh giới.
Khu vực cảnh giới cấp 1 là phòng chủ nhân, luyện võ trường, thư phòng ૮ɦếƭ cũng không thể bước vào nửa bước.
Khu vực cảnh giới cấp 2 là hậu hoa viên, tàng thư các, phạm vi bọn hắn có khả năng thường lui tới, kiên quyết không đi, nếu có công việc phải trải qua, cũng cúi đầu đi nhanh qua.
Khu vực cảnh giới cấp 3 là phạm vi không xác định bọn họ có thể hay không thường lui tới, có thể không đi sẽ không đi, nếu đi cũng tuyệt không thể lưu lại.
Khu vực an toàn chính là phòng ngủ của ta, phòng bếp, phòng chứa củi, dùng hết khả năng trường kỳ lưu lại, không xuất đầu lộ diện.
Sau khi đã sắp xếp rõ ràng 4 khu vực, tiếp theo ta thành lập kế hoạch hành động, không bao giờ cãi nhau, cũng không làm náo động, thậm chí bỏ qua sở thích nấu ăn, cố gắng luyện nữ hồng vốn không thể tệ hơn, giả dạng ngu ngốc vô cùng, vì mục tiêu vĩnh viễn làm nha đầu cấp thấp nhất, bình an sống đến 18 tuổi, đi ra ngoài gả cho người bình thường, tiếp tục cuộc sống điền văn trong mơ.
Chỉ tiếc nuối một điều,Thạch Đầu, người được đề cử làm vị hôn phu tương lai, không hề có chút tự giác nào, hơn nữa còn đầy tính trẻ con ham chơi, thấy ta trong khoảng thời gian này không để ý đến hắn, liền kích động đến lôi kéo ta: “Nha đầu ngốc, nghe nói Hậu hoa viên rất đẹp, hai chúng ta thừa dịp giữa trưa người ta sửa sang lại hồ nước, cũng đi qua đó chơi đi? Nói không chừng có củ sen ăn, còn có thể gặp được Minh thiếu gia!”
Ta ngay lập tức cự tuyệt đề nghị này.
Thạch Đầu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại rủ: “Chúng ta đi xem Nam Cung gia đệ tử luyện võ đi? Lần trước ta còn học trộm hai chiêu, mấy hôm nữa luyện cho ngươi coi? Rất lợi hại !”
Ta liều mạng lắc đầu, đánh ૮ɦếƭ cũng không cùng hắn đi vào khu vực nguy hiểm cấp 1 vô giúp vui!
Hắn mất hứng bĩu môi, thấy ta cứng rắn như vậy không có biện pháp nào khác, đành phải gãi gãi đầu, tiếp tục đề nghị: “Quên đi… Hôm nay tâm tình vui vẻ, miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp tục theo ngươi học chữ đi, ngươi không phải thường nói đọc sách nhiều tăng cao kiến thức sao?”
Ta không muốn để cho người khác biết mình biết chữ, vẫn tiếp tục cự tuyệt hắn.
Có lòng tốt nhưng cứ bị cự tuyệt, ngay cả Phật cũng phát hỏa! Thạch Đầu rốt cục nổi giận: “Lúc trước người ép ta học chữ là ngươi, hiện tại không chịu dạy ta học cũng là ngươi, ngươi đúng là đồ nữ nhân lật lọng, đến tột cùng là muốn làm trò gì? Từ lúc vào Nam Cung thế gia, ngay cả nói cũng không nói, đầu óc mỗi ngày không biết suy nghĩ cái gì! Cũng không chừng là tơ tưởng nam nhân! Quên đi, ngươi đã không để ý tới ta, ta cũng không thèm chơi với ngươi! Người quái dị như ngươi muốn làm thế nào thì tùy! Ai thèm!”
Nhìn hắn tức giận khiến khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành màu đen, phẩy tay áo bỏ đi, ta có chút áy náy.
Ta quyết định bồi thường Thạch Đầu, sau khi giải thích mình học thức không cao, không thể dạy học cho người khác, ta tìm kiếm xung quanh giới thiệu thầy dạy cho hắn. Không ngờ, chỉ vài ngày sau, ta thật sự tìm được rồi.
Vị danh sư này họ Ngô, là tú tài thi rớt, tuổi cũng đã lớn, tướng người thấp bé, râu tóc đều bạc, là tiên sinh ở phòng thu chi của Nam Cung thế gia, chuyên quản lý sổ sách củi gạo muối dầu, đầy bụng thi thư, nay lại cùng hơi tiền làm bạn, trong lòng có chút không cam lòng, cho nên ngày thường làm tấm gương sáng, thường xuyên dạy chữ miễn phí cho đám tiểu phó dịch, thuận tiện thỏa mãn cảm giác làm tiên sinh, biểu đạt oán khí đối với mấy lão sư chấm bài thi năm đó có mắt không tròng.
Ta thường xuyên giúp việc ở phòng bếp, đó là một nơi rất có uy ah~, chuyên quản lý đồ ăn cho các phòng, chỉ trừ chủ tử, quản sự, mấy tên phó dịch và bọn nha hoàn phòng trên dám vênh mặt với phòng bếp, những người khác đều rất nể nang, sợ lỡ như đắc tội thì cơm và thức ăn có khi bị ‘lỡ tay’ thêm vài muỗng muối, hoặc rơi mất mấy miếng thịt…T_T
Bởi vì ta rất chịu khó, rửa chén nhặt rau thuần thục, miệng lại ngọt, mấy người nữ đầu bếp đều rất thích, nhiều lúc ngầm để cho ta ăn vụng, còn thường xuyên giữ lại dành riêng chút đồ ăn cho ta. Ta dựa vào ưu thế, làm riêng một con cá hấp Ngô tú tài thích ăn nhất đưa đến phòng thu chi cho hắn, sau đó nhắc tới chuyện Thạch Đầu, còn mặt dày nịnh hót hắn một chút lại khen Thạch Đầu không ngớt lời, Ngô tú tài liền vui vẻ đáp ứng.
Thạch Đầu mới ngồi học được 2 ngày! Liền ngại học bài mất mặt, không chịu đi nữa!
Ta tức giận muốn đòi mạng, oán giận phát điên, nhưng không có cách nào với cái tên cứng đầu như trâu kia.
Ngày hôm sau, ta đang chuẩn bị đến phòng bếp giúp đỡ, Thạch Đầu nhanh như chớp chạy vào khu phòng ở của nha hoàn, trốn vào phòng ta, còn phụng phịu nói: “Tuyệt đối không được nói cho bất cứ kẻ nào ta ở trong này!”
“Dù ngươi tuổi còn nhỏ, mọi người không kiêng kỵ, ngươi cũng không thể luôn chạy vào ký túc xá nữ sinh a, thành thói quen không tốt chút nào!” Ta cau mày giáo huấn đứa nhỏ không hiểu chuyện này, lại thấy hắn vội vàng chạy trốn thật quái lạ, liền hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Thạch Đầu trừng mắt mắng ta: “Còn không phải tại ngươi tự nhiên tìm người điên dạy ta đọc sách à!”
“Ngô tú tài mặc dù cổ hủ với ngạo mạn một chút, đúng là cũng hơi điên điên! Nhưng ở chỗ này, chúng ta chỉ là hai kẻ hạ nhân, tìm lão sư có học vấn bộ dễ lắm sao?! Ngươi còn so đo nhiều như vậy làm gì?” Ta bị mắng thật sự oan uổng, gõ đầu hắn 2 cái, thở phì phì bỏ đi.
Còn chưa tới cửa phòng bếp, chỉ thấy Ngô tú tài kích động chạy đi tìm Thạch Đầu, thần sắc lo lắng tựa như đã đánh mất nhi tử thân sinh, hắn nhìn thấy ta, không để ý tuổi già, kéo trường bào nhanh chóng chạy lại, kéo ta lại hỏi: “Thạch Đầu ở đâu? Mau gi­ao hắn ra đây.”
“Có… Có chuyện gì vậy? Hắn đã gây chuyện xấu gì sao?” Ta gấp gáp liên tục lui về phía sau, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.
Ngô tú tài vỗ đùi, mi phi sắc vũ nói: “Lạc nha đầu a, ngươi nói thật đúng a, đứa nhỏ kia trời sinh chính là kẻ đọc sách! Mau mau làm cho hắn bái ta làm thầy đi, ta sẽ truyền thụ cả đời sở học cho hắn, tương lai chắc chắn nổi danh lập vạn.”
“Hắn lợi hại như vậy?” Ta trợn mắt há hốc mồm.
Ngô tú tài trảm đinh tiệt thiết nói: “Có!”
Năm đó lúc ta dạy Thạch Đầu biết chữ, mới đầu trí nhớ của hắn quả thật xuất chúng, nhưng về sau càng học càng ngốc, cho nên ta không quá tin tưởng hắn thực sự thông minh, hoài nghi Ngô tú tài có chủ ý khác, thật lâu không lên tiếng trả lời.
“Danh sư xuất cao đồ a, đứa nhỏ này chắc chắn trò giỏi hơn thầy, cuốn sách nào đã đọc qua là không quên được, tuyệt đối sẽ trúng cử nhân!”- trong ánh mắt của Ngô tú tài tràn ngập nhiệt tình, hắn thấy ta do dự, vội vàng nói, “Giấy Bán th*n của hắn là mười năm phải không? Đứa nhỏ có tư chất tốt như vậy, tương lai đi ra ngoài thi khoa cử, được công danh khẳng định có thể làm đại quan. Ngươi cùng hắn cảm tình vốn không tệ, lại là đồng hương, có thể hưởng chút hào quang a.”
Ta lắp bắp hỏi: “Hắn… Hắn có thể trúng cử nhân?”
Ngô tú tài ý vị thâm trường nói: “Đương nhiên! Nói không chừng phu nhân tương lai của hắn còn có thể làm Hạo mệnh đâu, ta làm lão sư của hắn cũng vinh quang!”
“Hạo mệnh phu nhân?! Quan thái thái?!” Ta nháy mắt cảm xúc mênh ௱ôЛƓ ! Từ lúc xuyên qua tới nay vẫn hạ chỉ số hạnh phúc đến thấp nhất! Nay trong đầu hiện ra một màn hình ảnh hài hòa.
Nhà cao cửa rộng, trang trí tinh xảo, ta mặc tơ lụa thượng hạng, ăn uống no đủ, nghiêng người nằm trên tháp mỹ nhân, bên cạnh có nha hoàn xinh đẹp hầu hạ, đấm vai P0'p chân, lời ngon tiếng ngọt gọi ta thái thái, nịnh nịnh hót hót. Con cái hiếu thuận chơi đùa xung quanh, ta nằm tính toán trượng phu năm nay có thể thu vào bao nhiêu, kêu hắn không thể tham ô quá nhiều, cũng không thể hoàn toàn không tham ô, khỏi chọc nhiều người ganh ghét.
Có việc thì quản lý nhà cửa, không có việc gì trồng hoa nuôi chim chăm con, trước khi lớn tuổi sắc đẹp suy giảm, cổng lớn không ra cửa sau không lại, giảm bớt danh tiếng, còn có thể tránh xa cầm thú. Quả thực chính là nhân sinh điền văn hoàn mỹ a!
Về phần tranh đấu giữa các tiểu thiếp trong nhà, có thể không cần quan tâm. Bằng thể chất cùng diện mạo siêu cấp hồ ly tinh của Lâm Lạc Nhi, còn sợ đám tiểu hồ ly mới sinh kia sao?
Ta đang đắm chìm trong mơ mộng, cho đến Ngô tú tài bất an kêu mấy tiếng mới từ từ tỉnh, mở miệng nói vài câu, không quay đầu lại chạy như bay tới tiểu viện của mình.
Thạch Đầu đang trốn trong phòng ta ăn vụng bánh đậu xanh, thấy ta chạy trở về, nhanh chóng phủi mảnh vụn bám trên miệng, ngượng ngùng nói: “Ta thật sự đói bụng… ăn một cái, đừng giận nha.”
“Không có gì, cứ ăn thoải mái.” Ta mang vẻ mặt tươi cười, thân thân thiết thiết cầm tay hắn.
Thân thể Thạch Đầu cứng đờ như bị điện giật, cánh tay dừng ở không trung, bất động.
“Lại đây, chúng ta đi ra ngoài chơi.” Ta ý xấu đầy mình, nhiệt tình kéo hắn ra ngoài cửa.
Mặt Thạch Đầu hơi hơi đỏ một chút, không phản kháng, theo ta đi ra ngoài. Ngô tú tài đang ngồi xổm dưới gốc cây, thấy Thạch Đầu đi ra lập tức chạy đến, cười tủm tỉm kéo hắn lại nói: “Thật sự là đứa nhỏ tốt, mau cùng ta trở về học bài. Lão phu phải truyền thụ toàn bộ học vấn cho ngươi, ngươi cần phải chăm chỉ hiếu học, mới không phụ sự mong đợi của mọi người.”
Ta thuận thế buông tay, đẩy Thạch Đầu vào trong lòng Ngô tú tài, cúi đầu ôn nhu nói: “Ngươi đã hiếu học như thế, tiên sinh lại quan tâm như vậy. Ta làm sao có thể vì ham chơi mà làm trở ngại tiền đồ của ngươi? Ngươi nhất định phải học bài cho tốt, tương lai làm quan vì nước vì dân, tạo phúc cho bá tánh! Như vậy ta cũng thơm lây ah~.”
Thạch Đầu dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn ta, lại nhìn thân mình gầy yếu của Ngô tú tài, không dám đẩy ngã, đành phải để hắn nửa kéo nửa lôi về hướng phòng thu chi. Trước khi vào cửa, hắn rốt cục phục hồi tinh thần, trừng mắt đưa tay làm động tác cắt cổ gà, ý tứ đại khái là: Ngươi là đồ phản bội ૮ɦếƭ tiệt! Ngày sau xem ta xử lý ngươi ra sao?!
Ta sớm đã quen hắn ba ngày hai lần uy hiếp, cũng không thèm để bụng. Liền rút khăn tay màu lam trong lòng ra, lau lau nước mắt vui sướng, sau đó hướng về phía hắn vẫy vẫy khăn, hiên ngang lẫm liệt nói: “Chỉ cần Thạch Đầu đại ca tương lai có thể có tiền đồ, cho dù Lạc Nhi chọc ngươi giận dữ, bị đánh bị mắng, cũng là cam tâm tình nguyện ah~!”
Đối mặt với bộ dạng heo ૮ɦếƭ không sợ nước sôi của ta, Thạch Đầu vô kế khả thi, tức giận đến ngay cả nói cũng không nên lời.
Ta vừa mơ mộng làm cử nhân phu nhân, vừa vui sướng hát ca, hào hứng rời đi chỗ khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc