Vô Sắc Vô Hoan - Chương 06

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Sấm sét giữa trời quang.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ bằng hữu như heo. Những lời này hôm nay ta rốt cục hiểu được vô cùng thấu đáo.
Cậu của ta phi thường đắc ý lần mua bán này: “Lần này để bán được cho Nam Cung thế gia, ta phải nhờ thất thúc phụ của chất tức của đệ đệ của biểu tỷ phu tìm quan hệ, người phụ trách thu người mới là tiểu Vương quản sự, có ấn tượng với Lạc nha đầu nhà chúng ta, nếu không chen bể đầu còn không thể nào vào được, đáng tiếc bọn họ chê Tú Như quá nhỏ, không chịu thu, nếu không hai nha đầu nhà ta đều có tiền đồ.”
Bà ngoại lúc này thanh tỉnh, ở trên giường bệnh vui mừng lau nước mắt: “Cho dù là nha đầu làm việc nặng ở Nam Cung thế gia, đãi ngộ cũng tốt hơn con gái nhà bình thường gia. Hơn nữa nhà bọn họ nhân từ hào phóng, rất ít đánh chửi hạ nhân, việc nhẹ, tiền tiêu vặt hàng tháng lại cao, chỉ cần không làm sai, mười tám tuổi còn cho đi lập gia đình, lại còn đưa chút đồ cưới, nếu vận khí tốt có thể được thưởng nhiều vô cùng. Hơn nữa nha đầu ở nhà giàu người ta, gặp qua quen mặt, tiến thối có lễ, không lo không có người xin cưới.”
Mợ vỗ tay cười: “Nam Cung thế gia cách chúng ta chỉ mấy chục dặm đường, Lạc nha đầu trở về thăm mọi người cũng tiện lợi.”
Tú Như biểu muội cũng bắt tay vào làm khăn, thấp giọng nói: “Chờ thêm hai năm cũng cho ta tìm nhà người ta làm công, kiếm thêm chút tiền cho gia đình.”
Ta hỏi: “Nếu lỡ chủ nhân để ý thì làm sao bây giờ?”
Mợ kêu lên: “Thì đúng là phúc phận tổ tiên, chúng ta phải thắp nhang khấn vái.”
Tú Vân biểu tỷ về nhà thăm nói ngữ khí chua lè: “Chỉ bằng ngươi? Cũng không soi gương? Đừng si tâm vọng tưởng.”
TMD…
Mấy nha đầu nhà bên nhờ quan hệ lại không được tuyển, nhìn thấy ta không phải tiến lên nịnh hót, thì là châm chọc khiêu khích, tất cả đều thật sự đỏ mắt.
Chẳng lẽ bị bán vào Nam Cung thế gia làm nha đầu tương đương trúng tuyển vào công ty trong nhóm Glob­al 500*? (^_^)
Bọn họ khiến ta một bụng tức không chỗ phát tiết, chỉ hận không thể đâm đầu vào tường tự sát.
Bởi vì Nam Cung gia có quy tắc để nha đầu được gả đi, cho nên bán là tử khế, không đến tuổi, không được chủ nhân cho phép, có tiền cũng không thể chuộc thân, hơn nữa nếu để người nhà biết ta có tiền trong tay, thế nào cũng phải “Mượn” đi cho cậu hai đánh bạc.
Trăm sầu không thể giải, nhìn ánh trăng, ta thật muốn tru lên như sói, trong tay là gói đồ đã sắp xếp gọn gàng, chỉ đợi ngày mai đối phương đến chọn mua heo, thuận tiện phái xe đến đem ta cùng mấy nha đầu, nam hài cùng đi.
Bi phẫn, đầu ta nóng lên, quyết định chạy trốn…
Vừa lúc mở cửa sổ, phát hiện Thạch Đầu ngồi xổm dưới tàng cây cách đó không xa, đang cầm dao chặt đám cỏ loạn thất bát tao, nhìn thấy ta lại đứng lên muốn đi về, đi hai bước lại quay lại, Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn lên hỏi: “Ngày mai ngươi phải đi rồi?”
“Ta tuyệt không muốn đi.” Ta thực bi thống nói, “Ngươi nói thử ta vào núi trốn một thời gian, bọn họ có thể tìm người khác hay không?”
Thạch Đầu kinh ngạc nhìn gói đồ trong tay ta: “Nửa đêm ngươi một người vào núi? Ngươi muốn cho sói ăn thịt?”
Tuy rằng vào “Lang” Cung thế gia thực đáng sợ, nhưng dũng khí cho sói thật ăn ta cũng không có. Ý niệm nhất thời xúc động sinh ra trong đầu, nháy mắt héo rút đi xuống.
Thạch Đầu lại bổ sung: “Nô tỳ bỏ trốn sẽ bị truy nã, hơn nữa cả nhà đều bị liên lụy, ngươi mới chín tuổi, rời đi sau này làm sao? Bệnh của ngươi lại phát tác à?”
Hắn thành công rút đi hi vọng gặp may của ta, ta lúc này giống rau xà lách bị sương muối, ngượng ngùng từ trong hành lý lấy ra bánh bao chuẩn bị dùng ăn trên đường đưa cho Thạch Đầu: “Đừng nói bệnh bậy bạ gì đó, ta chỉ là ngày mai sắp phải đi, cho ngươi chút đồ ăn làm tiệc tiễn đưa, dù sao sau này cũng không thể đi chơi cùng ngươi.”
Thạch Đầu nhìn bánh bao thật lâu, đột nhiên hỏi: “Kỳ thật là ngươi sợ hãi phải không? Sợ bị khi dễ sao?”
“Ừ.” Ta sợ cầm thú sợ muốn ૮ɦếƭ.
Thạch Đầu do dự một lát, một ngụm nuốt bánh bao, xoay người chạy đi.
Nhìn bóng dáng tuyệt tình của hắn, đầu ta đầy hắc tuyến, gi­ao tình hai người chúng ta lâu như vậy, ta lại cho hắn nhiều đồ ăn như vậy, hắn tốt xấu cũng có thể lưu luyến không rời, sau đó an ủi tâm tình sợ hãi của ta một chút mới là nhân tình đạo lý đi?
Đứa nhỏ này thật sự rất đáng giận !
Một lần nữa đóng cửa sổ, bò lại nằm úp sấp trên giường, nhất thời không thể ngủ, ngày hôm sau soi gương, lại vì thể chất biến thái của Lâm Lạc Nhi mà cảm thán — cư nhiên đôi mắt không đen chút nào!
Ta ủ rũ tùy ý để mợ giúp mặc vào bộ váy hồi Tết, tóc Pu'i thành hai cái bánh bao, buộc dây buộc tóc màu hồng, chỉ có đám sọc sọc loạn thất bát tao ta ૮ɦếƭ sống không cho ***ng, nàng đành phải thôi. Từ trong hộp trang điểm lấy ra một đôi bông tai hình hoa mai bằng bạc đeo vào, nói là lễ vật đưa cho ta, đến khi mọi người tới đưa tiễn, nàng lại chạy nhanh lấy trong cái gói đồ của ta ra hai cái áo bông cũ của biểu tỷ được sửa lại, còn nhéo hai cái triển lãm quần áo nhồi bông dầy thật, khiến mọi người liên tục khen nàng hiền lành.
Ăn xong điểm tâm, lại đợi nửa ngày, tiểu Vương quản sự mới khoan thai chậm rãi đến, sắp xếp hết đám heo lên xe trước, mới an bài bọn hạ nhân làm việc nặng chúng ta lên một cái xe khác. Trí nhớ của hắn rất tốt, nhìn thấy ta liếc mắt một cái liền nhận ra, kinh ngạc kêu một tiếng: “Nha đầu hát hí khúc nhà ngươi sao mặt lại trở nên đen như vậy?”
Ta nhỏ giọng đáp: “Trời sinh.”
Cậu đánh ta một cái, cười nói: “Đứa nhỏ ở nông thôn, đi chơi khắp nơi, phơi nắng bị đen, dưỡng một chút sẽ trắng.”
Cái tên đáng giận này, ít nói một chút sẽ ૮ɦếƭ sao?! Nếu đã đem ta bán đứt, chờ ngày lão tử cầm tiền tiêu vặt hàng tháng, đừng nghĩ sẽ cho các ngươi!
Lần này Nam Cung thế gia chọn người, tính cả Lân thôn tổng cộng 7 đứa, 3 gái, 4 trai, chúng ta ngồi trên xe nửa ngày, còn có một tên con trai chậm trễ chưa tới, lại qua một hồi lâu, mới thấy cha của hắn vội vàng chạy tới, nói là con trai nhà hắn bỗng nhiễm phong hàn, nằm trên giường dậy không nổi, cầu quản sự khoan dung hai ngày nữa sẽ đi.
Tiểu Vương quản sự tuy rằng thực không kiên nhẫn, lại sợ phong hàn lây bệnh cho người khác, chỉ có thể đồng ý.
Thạch Đầu lập tức từ trong đám người chạy đến, cười hì hì đi vào trước mặt hắn, chỉ vào chính mình nói: “Tiểu Vương đại ca, các ngài còn thu người sao? Không bằng làm cho ta đi thử xem?”
“Là ngươi,” Tiểu Vương quản sự đánh giá hắn cao thấp một phen, dùng roi ngựa chỉ vào hắn, “Ngươi có khả năng gì? Làm được cái gì sao?”
“Ta có khí lực lớn.” Thạch Đầu cũng không giải thích, trực tiếp đi đến xe giữ, gắt gao khớp hàm, dùng sức, con heo gần 200 cân lại bị hắn nâng lên, lắc lắc đi đến trước mặt tiểu Vương quản sự.
Ta biết hắn thần lực trời sinh, ngày thường chỉ dùng một bàn tay có thể giữ ta không thể động đậy, lúc thấy hắn nâng heo, cũng không khỏi kinh ngạc vạn phần.
Tiểu Vương quản sự lại cả kinh đến roi ngựa cũng rơi xuống, những người khác tròng mắt trừng tròn xoe, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng heo kêu lên quanh quẩn ở không trung.
Thạch Đầu buông heo ra, lại lặp lại: “Để ta đi Nam Cung thế gia đi, ta hỏi qua cha ta rồi, hắn đồng ý.”
“Được, tiểu tử khá lắm.” Tiểu vương quản sự sửng sốt đã lâu mới hỏi, “Vì sao ngươi muốn đến nhà của ta làm nô bộc?”
Thạch Đầu trả lời thật sự sảng khoái: “Kiếm tiền.”
Tiểu vương quản sự hỏi tiếp: “Kiếm tiền làm cái gì?”
Thạch Đầu trả lời càng sảng khoái: “Cưới vợ!”
Chung quanh bộc phát ra một trận cười, tiểu Vương quản sự cũng không thể nhịn cười, vỗ bả vai hắn nói: “Hảo tiểu tử, có chí khí, ta ngay lập tức cùng cha ngươi nói một tiếng, ngoại lệ nhận lấy ngươi đi.”
Thạch Đầu lập tức quay người lại, tìm ra Thiết Đầu đại thúc nói: “Cha, ngươi đã đáp ứng, nếu ta có thể làm cho bọn họ nhận lấy ta, liền để ta đi làm nô bộc!”
“Xú tiểu tử.” Thiết Đầu đại thúc nghiêm mặt đen lại, bất đắc dĩ phải đáp ứng.
Thạch Đầu nghênh ngang cầm túi đồ đã sớm chuẩn bị tốt, lên xe, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống bên cạnh ta, hướng về phía ta làm cái mặt quỷ.
Ta giật nhẹ vạt áo của hắn, mắng: “Ngươi điên rồi?”
“Ai điên?” Thạch Đầu giật lại quần áo, cũng gõ ta một cái, “Không nên động thủ động cước! Nghe lời một chút, nếu không bị người ta khi dễ đừng mong ta hỗ trợ!”
Ta có chút cảm động: “Chẳng lẽ ngươi vì sợ ta bị khi dễ mới đi theo?” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Thạch Đầu khinh thường liếc mắt một cái, quay đầu đi chỗ khác: “Đừng có không biết xấu hổ ! Ai thèm để ý ngươi? Ta chỉ là cảm thấy tìm cơ hội tiến vào Nam Cung thế gia, nói không chừng có thể làm cho chủ nhân coi trọng tố chất tập võ vĩ đại của ta, thu làm đệ tử, tương lai có thể làm một thế hệ đại hiệp đâu!”
Trong nháy mắt ta muốn đập ૮ɦếƭ tên ngu ngốc này…
Nam Cung thế gia nghe tên tràn ngập hương vị “Tiền” và “Quyền”, ta nghĩ hẳn là phú quý như [Hồng Lâu Mộng], cửa lớn sơn son, hai đầu sư tử bằng đá, một đám giữ cửa vây quanh, bên trong cảnh xuân tươi đẹp, son phấn ngập mũi, nơi nơi là tiểu t*** cùng tiểu nha hoàn ăn mặc xinh đẹp, quy củ, cùng hai tên cầm thú lớn nhỏ đọc sách tập võ gì gì đó…
Cho nên ta nhìn dãy núi trước mắt liên miên không biết bao nhiêu ngọn núi cao, lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa đá đề hai chữ Nam Cung, cả người đều trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp hỏi tiểu Vương quản sự: “Đây là Nam Cung thế gia?”
“Đương nhiên, ngọn núi này và chung quanh phạm vi hai mươi lý đều là của Nam Cung gia, nhà chính ở giữa sườn núi, một chút đem đồ vật này nọ để ở thôn trang dưới chân núi, ta đưa bọn ngươi lên núi.” Tiểu vương quản sự lắc roi ngựa, vô cùng đắc ý giảng giải.
Đỉnh núi xa xa bị thấp thoáng mây trắng che phủ, dòng suối trong róc rách chảy qua khe đá, hướng đến những tảng đá to vốn đã mòn nhẵn bóng, trăm hoa đua nở khoe sắc, vòng quanh nông trang, tiếng gà gáy chó sủa lọt vào tai, quả nhỏ xanh mướt, có nông phụ giặt y phục trở về, hướng về phía tiểu Vương quản sự chào hỏi.
Xe ngựa dừng ở bên đường, bánh xe phát ra tiếng kẽo kẹt. Vài tráng hán tiến lên, ba chân bốn cẳng đem heo và hàng hóa dỡ xuống, chúng ta cũng nhảy xuống xe, bất an đứng ở bên cạnh. Tiểu Vương quản sự thật ra thực nhẹ nhàng tiếp tục chỉ cho chúng ta: “Đây là thôn trang của Nam Cung gia chúng ta, chỉ là phân loại chút đồ ăn sơ quả cho chủ tử, nâng hàng đưa lên núi, chút nữa sẽ chọn trong các ngươi hai người ở lại nơi này làm việc.”
Ta nghe vậy lập tức nhảy nhót trong lòng, hận không thể lập tức trúng tuyển, cách trung tâm quyền lực càng xa càng tốt.
Đợi non nửa ngày, có một phụ nhân diện mạo nghiêm trang khoảng bốn mươi tuổi vẫy vẫy tay ướt sũng đi tới, ánh mắt đầu tiên liền nhìn trúng Thạch Đầu, vỗ vỗ mình hắn nói: “Nhóc này không tệ, chọn hắn.”
Thần sắc Thạch Đầu có chút khẩn trương.
“Mã đại nương,” Tiểu vương quản sự chạy nhanh lôi kéo nàng nói, “Đứa nhỏ này có chút đặc biệt, ta phải đưa lên trên, để đại tổng quản an bài.”
“Phi, đại nương thật không thích tên nhóc nhà ngươi, phàm là bộ dạng chỉnh tề một chút, có khả năng một chút cũng không đưa ta người nào.” Mã đại nương liếc mắt.
Tiểu vương quản sự vuốt đầu pha trò: “Quy củ như thế ta cũng không có biện pháp, đứa nhỏ này trời sinh thần lực, ngốc làm nông phu cũng quả thật là đáng tiếc, mấy đứa nhỏ này tùy đại nương ngươi chọn lựa, nhìn trúng ai ta tuyệt không lắm miệng.”
Vì thế mã đại nương giống như chọn thịt béo đem mấy người chúng ta đều qua một lần, trước chỉ hai đứa con trai rắn chắc, lại hỏi ba nữ tử chúng ta am hiểu làm cái gì?
Ta cơ hồ muốn đi ra ngoài làm cho đối phương chú ý tới, đáng tiếc người ta ngay cả khóe mắt cũng không liếc một cái, chỉ lấy mấy cái khăn cho chúng ta làm thử, dựa vào tư thế đoan trang và tay nghề, nhanh chóng liền tuyển Thu Mai 11 tuổi, diện mạo thành thật, lưu lại.
Tiểu Vương quản sự chú ý tới thần sắc của ta, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Nha đầu hí khúc, ngươi thích nơi này? Muốn lưu lại?”
Ta không để ý Thạch Đầu kéo áo nháy mắt, sống ૮ɦếƭ gật đầu.
Mã đại nương thực vô tình cự tuyệt: “Thân vô tứ hai thịt, yếu đuối, thêu đóa hoa nhi cũng thêu không tốt, nàng tới nơi này đến tột cùng là làm việc, hay là làm cho chúng ta hầu hạ nàng? Cũng không biết ánh mắt tiểu Vương ngươi chọn người như thế nào.”
Nàng nói chuyện rất ngoan độc, tuy rằng nữ hồng của ta không tốt, nhưng trù nghệ không sai a.
Đang muốn mở miệng cãi lại, tiểu Vương quản sự chậm rì rì mở miệng: “Nha đầu kia cho dù đại nương muốn, ta cũng không để được. Nàng là người Minh thiếu chủ lưu tâm, phải đưa lên trên, nếu không có ngày thiếu chủ tâm huyết dâng trào hỏi đến, ta không có cách nào khác công đạo.”
Ta cho hắn sợ tới mức tam hồn xuất khiếu, không khỏi hỏi: “Hắn… Hắn còn nhớ rõ ta?”
Thạch Đầu hừ lạnh một tiếng: “Xem ngươi cao hứng thành bộ dạng này!”
“Dĩ nhiên, đám huynh đệ cùng thiếu chủ xuất môn gặp qua ngươi khi trở về cười ước chừng một buổi chiều, muốn quên cũng quên không được, ta nếu không đem ngươi mang theo đi cho mọi người xem xem, chẳng phải đáng tiếc?” Tiểu vương quản sự “Xuy” hai tiếng, cảm thán nói, “Kia cái răng, kia miệng, kia đầu… Còn có hồng toàn bộ khuôn mặt, đến nay bọn họ ngẫu nhiên đi ra ngoài uống R*ợ*u khi còn có thể nhắc tới, nói là thú vị được ngay.”
Mã đại nương vỗ đùi, kinh ngộ nói: “Nguyên lai Hoàng Tam lần trước nói hầu ௱ôЛƓ cô nương chính là nàng a? Ta nguyên bản còn chưa tin đâu.”
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Ta rất xem nhẹ hư không tịch mịch của chốn nông thôn, cũng quá xem nhẹ khả năng bát quái của nam nhân, cái tạo hình như hoa dùng để dọa lui cầm thú, hiệu quả rất rung động, ngược lại lộng xảo thành chuyên, làm cho người ta ấn tượng khắc sâu, trở thành đề tài khôi hài trong lúc trà dư tửu hậu… mặt của ta lúc này thực đỏ như ௱ôЛƓ khỉ.
Tiểu Vương quản sự cảm thấy nói hơi quá đáng, chạy nhanh an ủi hai câu: “Hiện tại mặt đẹp hơn, hơn nữa thiếu chủ nhớ rõ ngươi, nói không chừng là chuyện tốt.”
Mã đại nương cũng cười nói: “người ngốc có phúc của người ngốc, ta xem nha đầu nhà ngươi chính là có đại phúc khí, nhanh lên núi đi thôi, đường còn rất dài.”
Trong tiếng cười đùa, ta ủ rũ tiếp tục bước lên đường.
Xe ngựa lại đi rất xa, cuối cùng cũng đến chân núi, lên núi tất cả đều là bậc thang, không thể đi xe, thân phận chúng ta cũng không có cỗ kiệu để ngồi, chỉ có thể đi bộ. 2999 bậc thang, ta đi một nửa cũng sắp không thể đi nổi nữa, nửa đường sau là dựa vào Thạch Đầu vừa kéo vừa tha đi tiếp, vừa đến cửa chính, cả người tê liệt ngã xuống, thở hổn hển, nói không ra hơi.
Thạch Đầu trên trán cũng đầy mồ hôi, tiểu Vương quản sự khí đạm thần định, chờ mọi người đều thở xong mới theo cửa bên hông đi vào, tìm người gi­ao tiếp công việc, sau đó cùng quản sự đem chúng ta giới thiệu một phen, nhất là nhằm vào ta cùng Thạch Đầu. Quản sự nghe thấy Thạch Đầu khỏe mạnh, ánh mắt nhất thời sáng rực, không ngừng gật đầu.
Tiểu Vương quản sự lại phân phó chúng ta vài câu nói linh tinh, sau đó tự rời đi.
Ta vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đánh giá chung quanh, chỉ thấy từ sườn núi đến đỉnh núi, đều mơ hồ có thể thấy được phòng ốc trang nhã, một màu ngói xanh tường trắng, khắp nơi là những cây cổ thụ che trời, trúc biếc tùng xanh, không khí mát mẻ thấm vào lòng người, vài tiếng vượn hót chim kêu truyền đến trong rừng.
Ở tại ngọn núi có tu tiên ý cảnh như thế, còn có thể làm cầm thú, Nam Cung phụ tử cũng khó kiếm.
“Hoàn cảnh không thể thay đổi bản chất.” Ta mặc niệm những lời này ở trong lòng vài lần, sau đó buông cảm giác suy sụp vừa mới thất bại, vực dậy tinh thần, tiếp tục kiên cường mà đối diện khốn cảnh.
May mắn quý nhân bận rộn, vài hạ nhân làm việc nặng không cần quấy rầy chủ tử, quản sự cũng là người phúc hậu, không xử chúng ta, nhưng người mới luôn phải làm những việc vất vả nhất, cho nên hắn cho chúng ta phụ trách mỗi ngày quét tước 2999 bậc thang mà chúng ta vừa mới đi qua, chỉ có Thạch Đầu không giống người thường, phụ trách đi lấy nước pha trà cho Nam Cung Hoán.
Ta quét 300 bậc giữa, nghĩ đến mỗi ngày phải đi hai lần hơn 1000 bậc thang, đôi chân nhỏ liền cảm thấy bồn chồn. Phụ trách 300 bậc cuối là A Sơ, thiếu chút nữa khóc nhè.
Thạch Đầu cười nhạo ta: “Người của Nam Cung thế gia tất cả đều dáng người rắn chắc, võ công cao cường, nói không chừng chính là do leo thang luyện thành. Chờ ngươi quét vài năm, cũng có thể biến thành một đại hiệp.”
Ta tức giận đến nhảy dựng lên đánh hắn mấy quyền.
Ngày hôm sau, tổng quản đến công đạo chi tiết công việc, biết được Nam Cung Hoán là người thật khủng hoảng, chỉ uống nước từ suối Long Dược dưới chân núi.
Thật sự là báo ứng a! Ta đứng ở sườn núi, nhẹ nhàng huơ huơ cầm chổi quét, xoa thắt lưng cười lớn, nhìn hắn khiêng hai thùng nước lớn, mồ hôi ướt đẫm từ chân núi đi lên trên, vuốt ௱ôЛƓ ngựa nói: “Chúc Lí đại hiệp sớm ngày luyện xong thần công!”
Thạch Đầu buông đòn gánh, thiếu chút nữa đem ta theo giữa sườn núi bỏ lại đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc