Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé - Chương 153

Tác giả: Nguyễn Nhiễm

Trời đã sáng rõ. Gió trên đỉnh núi từng đợt thổi mạnh, Diệp Thành *** khoác của mình ra, khoác lên người cho Từ Lạc, vừa nói, "đỉnh núi rất lạnh, nào, khoác áo của anh vào đi."
Từ Lạc nhắm đôi mắt lại, lỗ tai cảm nhận thanh âm từng đợt truyền đến của gió. " Sáng rồi hả?"
" Ừm." Diệp Thành gật đầu, "em muốn về chưa?"
" Ừ, mắt dù không thấy rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng của mặt trời mọc rồi." Từ Lạc dừng lại một chút, mới nói tiếp, "rất thỏa mãn....chuyện hôm nay, cảm ơn anh."
Tay Diệp Thành dắt Từ Lạc ngưng một lát, sau đó lại cười khổ, nói: " Còn khách khí với anh làm gì chứ?"
Từ Lạc trầm mặc.
Ánh mắt Diệp Thành chứa đầy tình ý thật sâu mà nói, " Lạc Lạc à, vì em, chuyện gì anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm."
Anh đưa tay vuốt ve gò má Từ Lạc giống như đang nâng niu bảo bối trân quý, nghiêm túc nói, " thật ra, em không chỉ là mẹ của con trai hai chúng ta, em còn là vợ anh. Dù đơn ly hôn đã viết, em cũng ký, nhưng anh chưa ký. Anh biết em bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh, nhưng mà anh sẽ cố gắng, cố gắng đến một ngày nào đó, em thực sự chấp nhận quay lại với anh một lần nữa."
Từ Lạc cúi đầu che giấu, ho khan một tiếng.
" Vậy nên....sau này em đừng khách khí với anh như vậy nữa nhé." Diệp Thành ôm cô lên, nói tiếp, "cứ mỗi lần em vô tình kéo ra chút khoảng cách với anh, tim anh liền sẽ đau khổ và hối hận một lần."
Từ Lạc tựa vào bên cổ Diệp Thành, chỉ cảm thấy cả người Diệp Thành rất ấm áp.
Hai người ở trong trầm mặc quay đầu đi xuống núi, lúc đến giữa sườn núi, người lên núi ngắm cảnh, đi dạo, luyện tập có chút nhiều hơn.
Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú, trong tay ôm một người phụ nữ, thân mật cỡ nào, cưng chiều cỡ nào, thỉnh thoảng vẫn ngoái nhìn, hâm mộ, nhưng cũng không lên tiếng quấy rầy.
Lúc gần đến chân núi, điện thoại Diệp Thành bỗng vang lên.
Anh trước đặt Từ Lạc xuống, một tay ôm cô bên cạnh tránh cô khỏi ngã, sau đó mới lấy điện thoại ra nhìn.
Vậy mà lại là....Trần Phong?
Anh và Trần Phong, mặc dù có giao tiếp hợp tác trên thương mại, nhưng cuộc sống cá nhân hóa lại không trao đổi nhiều.
Mới sáng sớm tinh mơ mà Trần Phong đã gọi điện đến, chẳng lẽ có việc gì rất quan trọng?
Diệp Thành nhận điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng Trần Phong bên kia có vẻ như là dò xét, "có phải là Diệp Thành sao?"
"Là tôi." Diệp Thành bình tĩnh gật đầu, "Trần tổng?"
"Không phải, không phải." Trần Phong thở dài một tiếng, "tôi bây giờ đã không còn là Trần tổng nữa rồi."
Diệp Thành thân là tổng tài Diệp thị, đương nhiên biết hỗn loạn của Trần thị gần đây. Anh cũng không dài dòng, trực tiếp hỏi: " Trần tổng tìm tôi có chuyện gì gấp sao?"
" Phải, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp." Thanh âm Trần Phong mang theo chút mệt mỏi.
Diệp Thành đang muốn nói, thì bên kia vang lên giọng nói ồn ào của Lộ Hà, một lát sau, lại biến thành Lộ Hà cầm máy, "Diệp Thành...biết nói sao nhỉ? Có chuyện cần anh giúp, trước kia ở bệnh viện trung tâm, có một chuyên gia tâm lý nổi tiếng họ Lý, chữa tâm lý rất chuyên nghiệp, anh biết chứ?"
Diệp Thành suy nghĩ một lát, trực tiếp đáp: "Không biết."
Lộ Hà ở bên kia bỗng rơi vào lúng túng ừ một tiếng, nhưng vẫn nói, "dù sao cũng là có người tài giỏi như vậy, nhưng bà ấy đã về hưu. Anh có thể giúp tôi dựa vào mối quan hệ mời bà ấy không? Bạn của tôi bị tâm lý rất nặng, muốn nhờ bà ấy chữa trị."
Mười ngón tay Diệp Thành đan nhau chặt chẽ với mười ngón tay Từ Lạc, kéo cô vào trong *** mình, tránh cho cô bị gió lạnh trên núi thổi vào người bị cảm. Anh nghe tiếng Lộ Hà bên kia, liền hỏi, "cô nói đại khái một lần cho tôi biết sự việc."
Lộ Hà do dự một chút, mới nhẹ giọng, "vậy anh đừng nói chuyện này cho Từ Lạc."
Nghe đến chuyện liên quan đến Từ Lạc. cả người Diệp Thành đều căng thẳng. Từ Lạc được anh ôm trong ***, rõ ràng đã nhận ra tâm tình của anh, cau mày hỏi, "anh sao thế?"
Diệp Thành hôn lên trán cô một cái, "đừng lo, anh không có chuyện gì."
Vừa nói vừa dắt từ Lạc đến một bên bậc thang đường núi, để cô ngồi xuống vững vàng rồi, mới bước đi xa mấy bước, nhẹ giọng nói, "được rồi, cô nói tiếp đi."
" Nói sao nhỉ....anh ta chính là tình địch của tôi á, Từ Lạc cũng biết anh ta.....anh ta...." Lộ Hà hơi run, cắn răng nói, "....anh ta tối hôm qua, ở nhà riêng tự sát. Tôi vừa gọi điện cho Từ Lạc quyết định tuyển anh ta vào quán, ai mà ngờ, quay lại gọi điện cho anh ta thì lại không ai bắt máy, trong nhà cũng chẳng có người nhận, tôi cảm thấy kỳ lạ."
Lộ Hà trước đây cũng có nghe qua tính cách của Hồ Thiên Nam. Hai người họ có lần ghét nhau nhắn tin chửi nhau qua wedchat rất nhiều, Hồ Thiên Nam lúc nào cũng cầm điện thoại 24/24. Thế nên lúc cô gọi cho anh ta 5 cuộc liền, nhưng không trả lời, nên mới sinh nghi ngờ.
Lộ Hà lại nói tiếp, "lúc đó, tôi hơi hoảng, mới bảo anh Phong cùng tôi đến nhà hắn." Cô hít sâu một hơi, "anh có biết anh ta thế nào không, anh ta nằm trong bồn tắm, toàn lá máu..."
Diệp Thành liếc qua Từ Lạc, xác định cô vẫn ngồi an toàn, mới gật đầu, "sau đó thì sao?"
" Thì tôi và anh Phong đưa anh ta đi cấp cứu, cũng may toàn mạng. Nhưng bác sĩ nói, anh ta bị đả kích tinh thần, hoàn toàn không có một ý thức sinh tồn nào cả. Nên tôi mới nghĩ đến có thể mời chuyên gia tâm lý chữa cho anh ta."
Diệp Thành còn chưa kịp đáp lời, Lộ Hà bên kia lại nhanh miệng, "anh đừng có từ chối tôi nha, bây giờ trong đám chúng ta chỉ có anh là người đáng tin nhất....hơn nữa Diệp tổng à, tôi không để anh làm không công đâu, tôi có thể tiết lộ rất nhiều bí mật và thói quen của Từ Lạc cho anh biết."
Vừa nghe đến câu này, mắt Diệp Thành vụt sáng. "Thật sao?"
"Thật. Chỉ cần anh giúp tôi chuyện kia, tôi ngay cả đồ nhỏ của Từ Lạc thích mặc nhãn hiệu gì, màu gì, tôi đều nói anh biết." Lộ Hà huỵch toẹt nói.
"Được, nếu vậy cô phải list từng cái thành danh sách cho tôi." Diệp Thành nghiêm túc, "được như vậy, tôi sẽ giúp."
" Vậy tôi cảm ơn anh trước." Lộ Hà bên kia thở phào một cái.
"Cô chỉ cần giữ lời hứa là được." Diệp Thành nói xong, cúp máy. Sau đó mới trở lại chỗ Từ Lạc.
"Có chuyện gì rồi sao?" Từ Lạc ngẩng đầu mơ hồ hỏi.
Diệp Thành ôm cô lên, anh cũng không muốn giấu cô chuyện gì, hai người họ khó khăn lắm mới hòa hoãn một chút, anh không muốn vì nói dối mà cô lại không tin tưởng anh. Thế nên, anh quyết định nói thật.
Vừa ôm Từ Lạc, Diệp Thành nói, "em biết Hồ Thiên Nam không?"
"À, có biết..." Từ Lạc đáp.
Diệp Thành lược bỏ hết mấy lời dài dòng của Lộ Hà trong cuộc điện thoại ban nãy, anh nói, " Hồ Thiên Nam kia tự sát ở nhà riêng, tâm lý anh ta có chút vấn đề, Lộ Hà bạn em nhờ anh tìm chuyên gia tâm lý chữa cho Hồ Thiên Nam."
Từ Lạc vừa nghe liền kinh hãi, "vậy anh ta có sao không?"
"An toàn mạng rồi. Nhưng tâm lý bị sốc." Diệp Thành ôm chặt Từ Lạc đi nhanh xuống núi, "em có muốn giúp anh ta?"
"Ừ, nếu có thể mời được chuyên gia tâm lý thì hay quá." Từ Lạc vừa nói vừa tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Diệp Thành.
"Anh sẽ giúp em, chỉ cần là em phân phó. Anh đều làm." Diệp Thành kích động nói.
Từ Lạc xùy một tiếng. "Ai phân phó, anh không làm thì thôi..." Cô nói rồi nửa buồn ngủ mà nhắm mắt tựa vào vai anh.
Diệp Thành cúi đầu, cảm nhận tóc cô gãi ngứa cổ mình, khẽ cười đầy thỏa mãn.
Buổi sáng hôm nay, cùng Từ Lạc leo núi, ngắm mặt trời mọc, ôm cô, được cơ hội quang minh chính đại hôn môi với cô, ngữ khí nói chuyện của cô với anh cũng ngày càng hiền hòa hẳn xuống.....
Dưới ánh mặt trời buổi sớm, Diệp Thành nở một nụ cười rạng rỡ, anh nghĩ, buổi sáng hôm nay, thật đáng giá....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc