Võ lâm phong thần bảng - Hồi 58

Tác giả: Vô Danh


Đầu con quái vật bay đến cửa, còn ngảnh nhìn lại Quan Sơn Nguyệt như nở một nụ cười với chàng, nhiên hậu bay đi mất dạng.
Giang Phàm giậm chân :
- Thôi rồi! Nguy không tưởng nổi!
Quan Sơn Nguyệt nào có biết gì đâu, trố mắt nhìn nàng :
- Cái gì nguy? Chẳng lẽ quái vật đó còn sống được à?
Giang Phàm “hừ” một tiếng :
- Nào chỉ là nó còn sống mà thôi đâu! Từ nay, nó sẽ hoạt động tự do, không còn cái chi kềm hãm nó, ngăn chặn nó được nữa. Nó sẽ hãm hại vô số độc xà trong thế gian, nó còn hãm hại người ta nữa đấy! Đại ca ơi! Đại ca đã làm một việc mà hậu quả tai hại không lường nổi đó.
Quan Sơn Nguyệt hết sức lấy làm lạ. Cho dù nó còn sống đi nữa, cứ theo lời của Giang Phàm, thì nó hãm hại đồng loại của nó, phàm loài rắn không độc nhiều cũng độc ít, nếu trừ diệt được thứ độc vật đó, càng có lợi cho nhân loại, chứ tại sao lại nguy? Nguy ở chỗ nào? Giả như nó hại người, nếu người tránh nó ra, đừng ai tìm mà gặp nó, thì làm sao bị nó hại được? Huống chi, trên thế gian này, nếu có người bị, hại về rắn, thì từ trước đến nay, đã có bao nhiêu người thọ hại vì rắn rồi, nào phải đợi từ phút giây này, con quái vật đó xuất hiện mà người ta mới bắt đầu bị hại?
Giang Phàm biết chàng nghĩ gì rồi, nhưng nàng không nói gì, chỉ lắc đầu, chốc chốc lại buông tiếng thở dài, ra vẻ ưu tư trầm trọng.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, hỏi :
- Giang cô nương, đáo để sự tình ra sao, mà...
Giang Phàm bắt buộc phải giải thích :
- Quan đại ca ơi! Sở dĩ từ lâu con quái vật không hại người, là vì nó mất cả sự tự do hoạt động, một phần vì nó khuất phục Xà Thần, song phần lớn là do thân xác bất tiện của nó. Thử nghĩ, nó thoát thân từ mẹ rùa, cha rắn, thân mình là rùa, đầu cổ là rắn, với cái thân hìn*** nề đó, nó không di động được, thành ra phải nằm một chỗ. Bây giờ, đại ca chặt đứt cái phần vướng vấp của nó, có khác nào làm ơn cho nó chứ có phải là trừ diệt nó đâu? Bỏ cái xác vướng vấp kia, nó hoạt động nhanh nhẹn hơn, từ nay nó xuất thế rồi, thì người và vật trên đời sẽ khổ với nó!
Quan Sơn Nguyệt cho là nàng ăn nói hoang đường, vội cãi :
- Xưa nay, dù là người hay vật, thân thể phải hợp nhất, thân thể còn liền lạc với nhau, là người hoặc vật mới sống được, chứ khi nào đầu lìa thân mà người hoặc vật lại không ૮ɦếƭ? Chuyện đó dù có thật đi nữa, cũng chẳng ai tin! Bởi, nó sái với đạo lý quá chừng!
Giang Phàm lắc đầu :
- Đại ca đừng nói theo sách, người viết sách chẳng phải có con mắt và lỗ tai quán thông mọi sự vật từ cổ chí kim. Có những cái mà con mắt người viết sách cho là thần bí, là hoang đường, nhưng lại chính là sự thật, bởi họ chưa có dịp chứng kiến những sự thật đó, nên họ hoài nghi. Đại ca đừng nghĩ là lý trí có thể giải thích tất cả những diễn tiến trong vũ trụ. Đại ca biết không, con quái vật này khác hơn mọi loài vật khác, ở cái chỗ sanh mạng của nó chủ yếu tại đầu, và cái thân mình của nó chỉ là bộ phận tùy thuộc, như cái đuôi một con vật nào khác. Còn bộ phận tùy thuộc đó, nó bị vướng vấp khó chịu lắm, mất bộ phận đó rồi, nó như được giải thoát khỏi xiềng xích, từ nay mặc sức cho nó tung hoành. Thực ra, đại ca cho rằng đại ca đã chặt đứt đầu nó, trái lại đại ca chỉ chặt phần đuôi, cái phần mà nó bắt buộc phải mang miễn cưỡng một cách rất phiền phức.
Quan Sơn Nguyệt cau mày :
- Rồi nó sẽ làm gì chứ?
Giang Phàm trầm giọng :
- Nó sẽ tìm những con độc xà mà ăn...
Quan Sơn Nguyệt cười lớn :
- Như vậy là nó trừ diệt những con độc xà trên đời, có lợi cho thế nhân chứ sao đâu?
Giang Phàm lắc đầu :
- Sai quá! Đành rằng nó sát hại những con độc xà, có lợi cho người đời, song tất cả những con độc xà kia, tuy độc nhưng nọc của chúng vẫn còn có thể chữa trị được. Chứ nọc độc của con quái vật này, thì trên đời không một danh y nào hóa giải nổi. Nó đã ăn rắn độc từ lâu, ăn hạn chế mà nó còn độc như vậy, nếu nó ăn nhiều hơn, thì khí độc của nó phải phi thường. Từ nay nó lấy độc dưỡng độc, nó ngoạm vào ai, là người đó phải mất mạng, dù tiên trên trời cũng không cứu sống!
Nàng trầm giọng, tiếp :
- Đại ca từng thấy, rết ăn rết, như cái loại Tử Mẫu Phi Ngô của Tây Môn Vô Diệm đó, chúng càng ăn đồng loại càng lợi hại. Thì, con quái vật này cũng thế, càng ăn đồng loại, nó càng lợi hại hơn!
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp hỏi :
- Nó sẽ lớn dài ra như loài Tử Mẫu Phi Ngô?
Giang Phàm lắc đầu :
- Phải chi nó lớn dài ra, thì còn nói làm gì? Vì như vậy là nó kềnh càng, khó ẩn nấp, từ xa xa người ta đã trông thấy nó dễ dàng. Nó càng ăn đồng loại, càng thun mình nhỏ lại, thực sự thì nó không ăn cả xác đồng loại, như những con rết nuốt xác ૮ɦếƭ, nó chỉ hút tinh khí của những con rắn khác thôi.
Quan Sơn Nguyệt bực mình, buông gọn :
- Thì nó chỉ làm hại đồng loại nó thôi, chứ còn con người thì...
Giang Phàm cười khổ :
- Nó càng hút khí độc của đồng loại, thì càng phun mạnh, phun xa và nhiều độc khí trong mình nó, đến một ngày nào, độc loang ra mười trượng tròn, khi nó thở, độc khí cũng bay ra, chứ đừng nói là nó phun, ai ở trong phạm vi mười trượng, hít phải độc khí là ૮ɦếƭ ngay.
Nàng tiếp luôn :
- Nó chưa chạm người, người xa mười trượng cũng ૮ɦếƭ như thường, nói chi là người bị nó chạm? Đại ca thấy đó, tầm tai hại của nó ra sao?
Quan Sơn Nguyệt còn một điểm hoài nghi cuối cùng :
- Chắc gì nó mặc tình bôn ngang tẩu dọc? Nó xuất hiện thường là người ta tìm cách giết nó...
Giang Phàm lắc đầu :
- Tại sao nó không thể bò đi khắp nơi? Nó phải tìm độc xà mà hút tinh huyết, thân hình nó càng rút nhỏ, nó càng dễ len lỏi, di động nhanh hơn...
Quan Sơn Nguyệt mơ màng :
- Những nơi độc xà thường ẩn trú, là những nơi hoang vắng, ít có bóng người qua lại, như vậy cũng chẳng đáng ngại gì.
Giang Phàm lắc đầu :
- Cảm giác của độc xà linh diệu lắm, chúng có thể biết được những gì xảy đến cho chúng hàng mấy dặm xa, do đó chúng sẽ chạy loạn tìm cách trốn, biết đâu chúng không chạy loạn vào chỗ có người ở?
Quan Sơn Nguyệt kêu lên :
- Thế là nguy! Tại sao cô nương không nói sớm?
Giang Phàm thở dài :
- Làm sao tôi có thì giờ nói sớm cho đại ca biết được?
Quan Sơn Nguyệt thở dài :
- Tuy nhiên, ít nhất cô nương cũng thông tri cho tại hạ hiểu sơ lược...
Giang Phàm lắc đầu :
- Làm gì tôi biết trước sự việc xảy ra như thế nào mà cảnh cáo? Bởi, con quái vật đó rất lợi hại, từ lúc nào đến bây giờ, có ai tiếp cận nó được đâu? Tuy nhiên, tôi chẳng hề tưởng là đại ca có thể sát hại nó như vậy!
Quan Sơn Nguyệt trừng mắt, sững sờ một lúc.
Giang Phàm lại nói tiếp :
- Đại ca thấy chứ, trước khi đi luôn, con vật còn quay nhìn lại đại ca, nó há miệng cười, nụ cười của nó chứng tỏ nó thông minh lắm, nó cố ý nhường cho đại ca đến gần, đại ca vung tay, giải thoát cho nó!
Quan Sơn Nguyệt khoát tay nhanh :
- Bỏ! Bỏ việc đó đi! Hãy nghĩ ra một biện pháp nào trừ diệt nó...
Giang Phàm lắc đầu :
- Không còn biện pháp nào cả! Trừ ra một cách... cách đó là chờ đợi cho nó già, nó ૮ɦếƭ vì già, nó dù là rắn cũng chẳng lột da mà sống mãi mãi, bởi nó là rắn độc, mà phàm những con vật ác độc thì chẳng bao giờ sống lâu cả. Bất quá, nó còn thọ độ mười năm trở lên, hai mươi năm trở lại thôi.
Quan Sơn Nguyệt kinh hãi :
- Hai mươi năm! Nó di chuyển nhanh, trong thời gian hai mươi năm đó, nó sẽ đi khắp sông hồ, gây hại cho biết bao nhiêu người! Hai mươi năm nào phải là một thời gian ngắn, hai mươi năm rất thừa cho hành động của những thứ tai ác đại độc.
Giang Phàm cười khổ :
- Đại ca lo cho lắm cũng thế thôi, chẳng có biện pháp nào cả! Lo chuyện không thể lo, thì lo làm gì cho mất thì giờ, nên nghĩ đến việc trước mắt là hơn.
Quan Sơn Nguyệt mắng lớn :
- Thì... thì Xà Thần ác lắm, lão ấy có ૮ɦếƭ cũng đáng đời lắm. Tại sao lão un đúc chi cái thứ ác độc như vậy chứ?
Giang Phàm lại thở dài :
- Xà Thần muốn sát hại đại ca, nên dùng toàn loài độc, ngờ đâu, đại ca không ૮ɦếƭ, nhưng ngược lại, chính đại ca gây nên họa căn cho nhân loại!
Quan Sơn Nguyệt khoa tay, tung chân, tỏ cái vẻ khẩn cấp, bực tức, một phút sau, chàng hỏi :
- Xà Thần có cho cô nương biết là không phương chế ngự quái vật đó?
Giang Phàm gật đầu :
- Lão có cho tôi biết như vậy!
Quan Sơn Nguyệt cao giọng :
- Mặc lão nói gì kệ lão, tại hạ nhất định tìm cách bức lão phải nghĩ ra một phương pháp đối phó với quái vật.
Chàng ngang nhiên bước vào nhà.
Trong nhà, chỉ có một chiếc giường bằng đá, mặt giường được phủ bằng một tấm da rắn lớn, do nhiều mảnh kết lại.
Linh Cô đang nằm ngửa trên chiếc giường đó, ***, hai chân bẹt ra, có những đốm máu đỏ, chứng tỏ vừa *** dâm. Nàng đổ lệ ròng ròng, nhìn chàng qua màn lệ.
Quan Sơn Nguyệt sôi giận cực độ, tóc dựng đứng lên, đối với chàng, trên đời này không còn cảnh nào dã man bằng cảnh trước mặt.
Một thiếu nữ vừa bước vào ngưỡng cửa xuân thì, tuổi chưa tròn trăng, linh đinh, cơ khổ, hương đời chưa hưởng mảy mai, đã vội thọ nhận cái gì đau xót nhất!
Lâm vào cảnh đó, thử hỏi có thiếu nữ lương thiện nào còn can đảm nối tiếp chuỗi ngày thừa, dù chuỗi ngày đó dài đăng đẳng? Dù mới bước chân vào đời? Và, nếu có sống thừa, còn thiếu nữ nào chẳng buông lung thân phận, mặc cho số kiếm đẩy đưa?
Bất chấp nam nữ thọ thọ bất thân, bất chấp nàng đang lõa lồ, Quan Sơn Nguyệt vọt mình tới, ôm nàng, bế xốc nàng vào lòng, kêu lên :
- Linh Cô! Tiểu cô nương...
Linh Cô cất giọng suy nhược, thốt :
- Huyệt đạo của tôi bị điểm, Quan công tử giải khai đi!
Quan Sơn Nguyệt lập tức quan sát khắp thân thể nàng, tìm những huyệt đạo bị điểm giải khai, nhưng chàng tìm mãi chẳng thấy nàng bị điểm ở nơi nào cả.
Giang Phàm thở dài, bảo :
- Nơi ✓ú đó!
Quan Sơn Nguyệt kinh hãi :
- Huyệt Nhủ Tuyền? Một tử huyệt!
Giang Phàm lắc đầu, thấp giọng thốt :
- Thủ pháp điểm huyệt của Xà Thần rất đặc biệt, không giống những cao thủ võ lâm.
Nàng lướt tới, đưa tay rà khắp *** của Linh Cô, sau cùng nàng ấn đầu ngón tay xuống điểm đen ở chót ✓ú.
Linh Cô rung bắn đôi vai, liền theo đó, nàng động đậy được, việc làm đầu tiên là vớ vội y phục khoác vào mình.
Quan Sơn Nguyệt cố dằn tức uất, chặn dòng lệ thảm chực tuôn trào, an ủi :
- Linh Cô chịu thảm khổ quá...
Linh Cô lắc đầu, cười khổ :
- Cũng chưa sao! Xà Thần xem vậy, vẫn còn một điểm nhân tánh...
Quan Sơn Nguyệt kêu lên :
- Nhân tánh? Lão ấy mà còn nhân tánh?
Linh Cô thấp giọng :
- Thoạt đầu, lão ta định làm ô nhục tôi, nhưng đến lúc mà mọi người không còn dừng được nữa, thì bỗng nhiên lão lại dừng. Chừng như lão nhớ là tôi đối xử với lão tốt quá, lão khắc chế dục niệm ngay...
Quan Sơn Nguyệt sững sờ, tự nhiên chàng nhìn sang bên cạnh nàng, trên mảnh da rắn, những đốm khả nghi.
Linh Cô thoáng đỏ mặt, cúi thấp đầu, giọng nói cũng thấp hơn :
- Những đốm máu đó, là máu môi của lão, lão cắn môi để dằn dục niệm...
Quan Sơn Nguyệt nằm mộng cũng không tưởng là có sự việc như vậy!
Một con người, có thể dằn lòng, trước khi thiếu nữ về tay. Thiếu nữ về tay rồi, cũng còn có thể dằn lòng được mà xô đẩy ra xa, một thiếu nữ *** rồi, cũng có thể ức chế lòng mình mà không phạm dâm tội. Chứ một khi hai thân xác tiếp cận rồi, thì nam nhân chẳng khác con quỷ sa tăng, khi nào con quỷ bỏ ngay cái ý định loạn cuồng?
Thế mà Xà Thần làm được! Toan ***, lão không thể là một siêu nhân!
Sắp sửa thỏa mãn thú tánh, lão lại ức chế được dục niệm, thì đúng là một siêu nhân rồi! Lão hơn hẳn một siêu nhân, bởi lão có đi qua cuộc thử thách đó, chứ từ xưa đến nay, dù cho những người nhục thân thành thánh, cũng vị tất, tất cả đều ức chế được lòng? Có thể nói là vị tất, bởi những bậc thánh đó chưa hề trải qua một cuộc thử thách như Xà Thần!
Đã chẳng có biết bao nhiêu gương ***, vì sự thử thách đó sao? Chỉ cần một bên có vẻ gì Khêu g**, hấp dẫn, hoàn toàn vô tình, vô ý, là bên kia bị khích động ngay!
Không có cái ăn, người ta dễ nhịn, có cái ăn rồi, đưa vào miệng rồi mà nhả ra, không ăn, cái đó mới khó, khó nhất trần đời.
Xà Thần lại làm được!
Linh Cô hỏi :
- Quan công tử không tin?
Quan Sơn Nguyệt giật mình, đáp nhanh :
- Tin chứ! Tin lắm! Chính tại hạ đang cao hứng cho tiểu cô nương đây!
Linh Cô khép vành mi lại, lông mi dài, cong ✓út, vẽ thành hai vòng nơi mắt, trông nàng lúc đó đẹp vô cùng, một vẻ đẹp phúc hậu, hấp dẫn chứ không Khêu g**. Nhìn vẻ đẹp đó, kẻ đang sôi động tà niệm cũng phải kính mến ngay, mà không dám buông lung dã tánh.
Nàng tiếp nối với âm thinh hết sức dịu dàng :
- Công tử cao hứng...
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười :
- Đương nhiên! Tại hạ đưa cô nương từ nơi tay Lâm tiên tử, đi khắp sông hồ, tại hạ trong tình thế bất đắc dĩ phải để cô nương lại đây, suýt làm cho cô nương phải ô nhục suốt đời, giờ thì nạn khỏi tai qua, tự nhiên tại hạ phải cao hứng! Tại hạ chẳng biết tại sao...
Linh Cô mở mắt ra, đôi mắt đen láy chớp lên, một niềm vui thoáng hiện trong tia mắt đó, nàng chận lời :
- Tất cả mọi người đều có một cái số, số của tôi phải lâm tai nạn, dù không gặp nạn tại đây, cũng phải gặp nơi khác, công tử đừng quy tội cho mình, công tử vô can mà! Huống chi, chính tôi tự nguyện lưu lại đây! Dù tao ngộ như thế nào, tôi cũng không trách công tử được!
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp thốt :
- Không đâu, cô nương! Chẳng khi nào tại hạ để cô nương phải khuất phục với bất kỳ ai! Vừa rồi...
Chàng nhận thức, hiện tại chừng như Linh Cô đã biến thể rồi, nàng không còn bé bỏng như ngày nào, dù thời gian không cách biệt quá xa, hiện tại nàng là một thiếu nữ, đang bước qua ngưỡng cửa xuân thì, để dần dần đi đến trưởng thành. Như vậy, chàng thấy cần phải đổi cách xưng hô, cho hợp lý hơn.
Linh Cô điểm một nụ cười, tất cả những gì do nàng phát xuất, hiện tại đều có vẻ miễn cưỡng, chán chường, uể oải, yếu đuối. Tuy nàng chưa bị xâm phạm tiết trinh, song sự việc vừa qua đã làm cho nàng ngao ngán, rồi bỗng dưng nàng không còn tha thiết đến những gì mà một thiếu nữ ở lứa tuổi nàng ước vọng mong chờ. Nàng tiếp :
- Vừa rồi, công tử liều nguy hiểm, để cứu tôi, tôi cảm kích vô cùng! Tuy nhiên, tôi xin có lời khuyên công tử, từ nay, gặp những trường hợp như thế, tuyệt đối không nên mạo hiểm nữa. Trái lại, còn phải hết sức bảo trọng lấy thân, bởi công tử còn nhiều việc phải làm, và những việc đó xứng đáng cho công tử hy sinh hơn. Chẳng hạn như cái việc cứu Trương Thanh cô nương, nàng vì công tử mà phải trải qua bao nhiêu khổ lụy, hiện nay nàng ở trong tay Liễu Y Ảo tiên tử, ở trong tay con người đó, hẳn Trương cô nương không được ưu đãi đâu! Công tử phải làm mọi cách để cứu nàng. Còn như Giang cô nương, mường tượng là Giang cô nương đã cùng công tử...
Quan Sơn Nguyệt giật mình :
- Cô nương biết những gì?
Linh Cô cười nhẹ :
- Phàm việc gì có liên quan đến công tử, phàm việc gì của những người có liên quan đến công tử, tôi đều hiểu cả! Công tử ơi! Hy sinh cho tôi, là công tử làm một việc thừa, bởi tôi không xứng đáng với sự hy sinh đó! Tôi là một cái bóng nhỏ, lại mờ, bên cạnh những bóng lớn, sáng rực hơn!
Quan Sơn Nguyệt khoát tay :
- Đừng nói nhảm, cô nương! Trong tâm của tại hạ, cái chỗ dành cho cô nương không thấp, không nhỏ dù sánh với bất cứ người nào, cô nương đừng nghĩ rằng mình không xứng đáng, không giá trị gì! Nghĩ như thế là chẳng bao giờ hiểu được tại hạ.
Linh Cô sáng mắt lên :
- Thật vậy sao, công tử?
Quan Sơn Nguyệt cao giọng :
- Đương nhiên là thật! Đừng nói là cô nương làm chi, cho dù một kẻ xa lạ, một thiếu nữ nào khác, lâm vào hoàn cảnh cô nương, tại hạ cũng quyết tâm cứu như thường. Hà huống cô nương là người có một vị trí vững chắc nơi tâm tư tại hạ!
Linh Cô tắt ánh mắt, gương mặt trầm xuống đi phần nào.
Cách đối xử như thế, là thông thường quá, với ai chàng cũng làm được, thì có gì đặc biệt cho nàng đâu?
Quan Sơn Nguyệt không thấy sự biến đổi thoáng qua nơi thần sắc của Linh Cô, cứ theo ý nghĩ mà tiếp :
- Bình sanh, tại hạ hành sự, chỉ cần vấn tâm, việc gì nên làm phải làm, là tại hạ làm ngay, chứ không hề đánh giá cái việc đó trước, rồi mới làm. Tại hạ chỉ nhìn vào mục đích, bổn phận, chứ không nhìn cái lợi, cho nên vấn đề giá trị không thành được.
Linh Cô thở dài, cất giọng u buồn :
- Vô luận công tử nghĩ thế nào, tôi vẫn cảm kích công tử như thường.
Quan Sơn Nguyệt vỗ nhẹ lên đầu vai nàng, nói :
- Xà Thần đâu cô nương?
Linh Cô đưa tay chỉ vọng cửa đá phía sau, đáp :
- Lão do ngả đó, thoát đi. Chừng như lão đến hang rắn.
Giang Phàm lập tức thốt :
- Đúng như vậy rồi, đại ca chặt đứt mình con quái vật, hẳn là nó chạy về hang rắn, tìm thực vật. Xà Thần đến đó để bảo vệ những con rắn mà lão ta phí công nuôi dưỡng từ lâu.
Quan Sơn Nguyệt hỏi gấp :
- Nơi đó có nhiều rắn độc không?
Giang Phàm lè lưỡi :
- Không thể đếm nổi! Đại ca chưa từng đến đó sao?
Quan Sơn Nguyệt lo sợ ra mặt :
- Quái vật đến đó, hẳn là có đủ mồi ăn một bụng...
Giang Phàm tiếp lời :
- Nào phải là đủ mà thôi? Tôi nghĩ nó sẽ ăn dư, ăn nhiều và nó sẽ lớn ra bằng hai, bằng ba...
Quan Sơn Nguyệt suy tư một chút, nói :
- Giả như con quái vật sẽ trở thành vô địch như cô nương đã nói, thì Xà Thần làm gì được nó chứ? Đã không làm gì được thì lão vào đó làm chi? Lão không sợ nó quật ngược lại lão à?
Giang Phàm sững sờ. Nàng công nhận là Quan Sơn Nguyệt có lý, bởi khi con quái vật trở thành vô địch rồi, thì nó còn ngán ai nữa?
Nàng suy nghĩ một lúc, đoạn đáp :
- Biết đâu Xà Thần chẳng có một phương pháp nào đó, chế ngự con quái vật. Những gì tôi đã nói với đại ca, chính Xà Thần trước kia nói với tôi như vậy. Còn tại sao lão dám đón chận quái vật, thì thật sự tôi chẳng hiểu nổi!
Quan Sơn Nguyệt tiếp liền :
- Chúng ta cứ đến đó! Xà Thần không sợ, thì có lý do gì khiến chúng ta phải sợ chứ? Nếu lão có cái tâm diệt trừ quái vật, thì chúng ta cũng nên tiếp tay với lão, để tránh cho dân chúng một đại họa trong tương lai. Còn không nữa, thì ít nhất chúng ta cũng phát hiện ra Xà Thần làm thế nào để tránh né một con vật lợi hại.
Giang Phàm do dự :
- Nếu Xà Thần không đến đó như chúng ta dự đoán?
Quan Sơn Nguyệt cao giọng :
- Dù lão ta không đến đó, tại hạ cũng đến như thường. Bởi, con quái vật chắc chắn là đến đó, mà bọn Tạ Linh Vận và Lưu Ảo Phu cũng bị Xà Thần giam cầm ở đó. Tại hạ phải làm cách nào, cứu họ, khỏi bị quái vật hãm hại. Dù họ là cừu địch của tại hạ, thà chính tại hạ giết họ, chứ không thể để họ ૮ɦếƭ một cách hồ đồ như vậy được.
Thốt xong, chàng nhít bước hướng về vọng cửa đá phía hậu.
Giang Phàm định ngăn trở chàng, Linh Cô giữ nàng lại, thốt :
- Giang cô nương! Nếu cô nương cho rằng mình hiểu rõ con người của Quan công tử, thì đừng ngăn trở hành động của công tử. Nếu cô nương muốn trở thành vợ của công tử, thì ngay từ bây giờ, nên chuẩn bị một cuộc sống quả phụ là vừa. Cho quen đi, cô nương, để một ngày nào đó, cô nương sẽ không quá bi thảm cho số kiếp bạc hạnh.
Giang Phàm sững sờ.
Quan Sơn Nguyệt đã qua khỏi vọng cửa đá rồi.
Linh Cô buông Giang Phàm ra, rồi thở dài, tiếp :
- Con người của Quan công tử như thế đó, muốn làm một việc gì, là làm ngay không cần cân nhắc lợi hại, bất chấp nguy hiểm cho bản thân mà cũng chẳng để tình tư ảnh hưởng đến việc làm.
Nàng bước đi, theo Quan Sơn Nguyệt.
Giang Phàm cởi chiếc bao bố nơi vai, đặt xuống đất, vỗ nhẹ vào đầu Tiểu Ngọc, bảo :
- Ngươi ở đây nhé, quái vật là đại khắc tinh của ngươi đó. Hơn thế, ngươi là miếng mồi ngon nhất của nó, phải cố tránh đừng cho nó thấy, rất có thể nó sẽ trở lại đây.
Tiểu Ngọc từ trong chiếc bao bò ra, chừng như ngăn trở Giang Phàm.
Giang Phàm thở dài :
- Tiểu Ngọc ơi, ta đã là vợ của Quan công tử rồi, tuy chưa chánh thức thành vợ thành chồng, song chẳng khác nào một đôi vợ chồng, thì sanh tử phải có nhau, chồng đâu vợ đó, ta vì chồng mà mạo hiểm, chứ ngươi mạo hiểm làm chi? Hãy nghe lời ta, Tiểu Ngọc!
Tiểu Ngọc vẫn quấn quít bên nàng.
Nàng an ủi :
- Tiểu Ngọc, cố chịu cô đơn một lúc đi, từ bao lâu nay, ngươi chẳng bao giờ rời xa ta, bây giờ sự thể bắt buộc, thì ngươi phải chịu vậy đi. Giả như ta bất hạnh, thì ngươi cũng nên tự bảo trọng được ngày nào hay ngày ấy!
Tuy nói với một con vật, Giang Phàm vẫn xúc động thật sự, những tiếng cuối cùng thoát ra không rõ ràng lắm, vì lệ thảm đã lên đến yết hầu rồi. Nàng xô nhẹ Tiểu Ngọc qua một bên, đoạn vọt mình qua vọng cửa. Ở đây, nàng đã rỏ đường đi, lối bước. Nhờ thế, nàng đến hang rắn rất nhanh, không phải mất nhiều thời gian dò dẫm.
Từ xa, nàng đã thấy Quan Sơn Nguyệt rút kiếm khỏi vỏ cầm tay, đang đối chiếu với một người.
Từ trong hang rắn, có tiếng kêu, tiếng hú vọng ra. Giang Phàm nhận ngay là âm thinh của Xà Thần.
Còn người đang ghìm với Quan Sơn Nguyệt, chẳng ai khác hơn là Lưu Ảo Phu.
Vừa trông thấy nàng, Quan Sơn Nguyệt gọi to :
- Giang cô nương đến đúng lúc lắm. Lại đây, cô nương giữ hộ gã này cho tại hạ...
Lưu Ảo Phu cười lạnh :
- Ngươi đừng nuôi mộng! Trên đời này chẳng ai cầm giữ nổi ta đâu!
Giang Phàm lướt tới, hỏi :
- Việc gì thế, đại ca?
Quan Sơn Nguyệt hấp tấp thốt :
- Xà Thần đang chống cự với con quái vật ở bên trong đó, mà hắn thì ngăn trở, không cho tại hạ vào tiếp trợ Xà Thần, trừ diệt quái vật.
Chàng day qua Lưu Ảo Phu, rít lên :
- Lưu Ảo Phu! Ngươi có biết là ngươi đang làm gì đó chăng?
Lưu Ảo Phu cười lớn :
- Tại sao ta không biết chứ? Bởi mọi diễn tiến của sự tình đều do kế hoạch của ta mà! Xà Thần kể ra cũng là một tay đáng sợ đấy, lão không hề bị ảnh hưởng của Đại Pháp Hoặc Tâm của Tạ giáo chủ, bọn ta bất lực với lão thì phải nhờ đến con quái vật đó khống chế lão. Lão khôn ngoan, biết được dụng tâm của ta, nên không để cho bọn ta tiếp cận quái vật, lão ngờ đâu, ngăn chặn bọn ta là phải giao đấu với quái vật, và lão vô hình trung, rơi vào kế hoạch của bọn ta!
Hắn cao giọng tiếp :
- Các ngươi có biết con quái vật đó là chi chăng? Nó là một con Nhân Giao đó!
Nhân Giao! Một Giao Long có nhiều điểm giống người!
Giang Phàm giật mình :
- Quái vật là Nhân Giao?
Lưu Ảo Phu cười vang :
- Cái tên đó, chính Trương Vân Trúc đặt ra cho nó. Sự thực thì con quái vật đó chẳng có tên, không một ai biết nó tên gì. Nhưng, dù nó có tên hay không có tên, điều đó chẳng quan hệ, ta chỉ biết là nó có thể khống chế Xà Thần, như vậy là đủ cho ta lắm rồi. Chẳng những một Xà Thần mà thôi, nó có thể khống chế luôn những người lợi hại hơn Xà Thần nữa đấy. Có một lợi khí như vậy trong tay, khi nào ta để cho tiểu tử kia tìm cách hủy diệt chứ?
Giang Phàm không màng đến cái vẻ cao ngạo của hắn, nàng tiếp hỏi luôn :
- Nhưng còn các ngươi? Các ngươi có biện pháp khống chế con vật?
Lưu Ảo Phu ngẩng cao mặt, nói :
- Xà Thần chỉ biết có mỗi một việc nuôi rắn mà thôi, ngoài ra lão chẳng hiểu gì cả. Trên đời làm gì chẳng có cách khống chế loài vật chứ? Nếu không có cách khống chế, thì loài người còn sống giữa vũ trụ này được sao? Bất quá, đối với mỗi loài, người ta có một cách khác nhau, và đối với con quái vật này, ta cũng có cách đặc biệt. Cách đó, đã an bài rồi!
Đúng lúc đó, tiếng hét, la hú vang lên ***g lộng trong hang rắn, vọng ra ngoài, làm cho Quan Sơn Nguyệt thêm khẩn cấp.
Chàng không còn nhẫn nại được nữa, cấp tốc vung thanh kiếm Hoàng Diệp chém tới Lưu Ảo Phu.
Lưu Ảo Phu không ngán, vung kiếm nghinh đón.
Ánh sáng màu tía vừa chớp lên, Quan Sơn Nguyệt vội thoái hậu mấy bước.
Thực ra, không phải Lưu Ảo Phu có công lực đẩy lui chàng, mà chính vì chàng tránh chạm kiếm vào thanh kiếm của Lưu Ảo Phu. Thanh kiếm của hắn sắc bén quá chừng, nếu hai thanh kiếm chạm vào nhau, rất có thể thanh Hoàng Diệp kiếm chịu không nổi phải gãy lìa.
Kiếm gãy trong trường hợp này là một cái nguy to lớn cho chàng.
Tử Sính kiếm là thanh kiếm lợi hại nhất trong năm thanh kiếm hiện thời, nó như đầu đàn, nó thừa sức lấn áp những thanh kiếm còn lại. Chỉ cần vận lực chuyển sang nó, lực vận một sẽ bến thành mười, rồi tự nhiên nó vùng vẫy tung hoành, người cầm kiếm chỉ nương tay theo mà giữ lấy nó vậy thôi, đồng thời điều khiển đúng theo chiêu thức.
Tự nó, nó phát huy kiếm khí mãnh liệt, chính kiếm khí đó bức thoái Quan Sơn Nguyệt trước khi thanh kiếm chạm nhau, cũng may cho chàng là thức ngộ kịp thời, không để cho hai thanh kiếm chạm nhau.
Quan Sơn Nguyệt nghe lửa đốt cả tâm can, song chẳng biết làm gì được.
Chàng long sòng sọc đôi mắt, bắn tia lửa chớp ngời sang Lưu Ảo Phu.
Bỗng, Giang Phàm gọi :
- Đại ca, trao kiếm đây cho tôi.
Quan Sơn Nguyệt giật mình hấp tấp hỏi :
- Cô nương biết sử dụng kiếm?
Giang Phàm bình tịnh đáp :
- Về kiếm thuật, thì tôi không rành lắm, song có thanh kiếm trong tay, tôi đối phó với hắn được.
Nàng không đợi Quan Sơn Nguyệt trao qua, vói tay giật thanh kiếm, đoạn dồn tất cả những sợi tơ vàng nơi chuôi vào tay áo rồi nàng phất cánh tay lên, những điểm vàng vàng theo đà tay nàng bay ra, ánh ngời.
Lưu Ảo Phu lập tức vung kiếm phản công, nhưng hắn cảm thấy lần này hắn không còn phóng túng như trước.
Bởi, thực ra, Giang Phàm không đích xác cầm thanh kiếm nơi tay, do đó tự thanh kiếm chẳng có một điểm công lực nào. Kiếm vung ra, mà không có công lực kềm vững, tất nó phải chập trời, linh lung như cái bóng, hư nhiều, thực ít, rồi nàng dùng ống tay áo tiếp gió, tạo nên vô số đợt sóng ánh dợn dợn khắp không gian, những làn sóng ánh đó, cuốn dồn về Lưu Ảo Phu.
Hắn lúng túng trong vùng sóng ánh đó, nên không vung kiếm tự do như lúc giao đấu với Quan Sơn Nguyệt.
Tình cảnh của hắn chẳng khác một người dùng tay không mà đánh với ngàn muôn lượn sóng tràn, tuy có đánh tan được những đầu sóng gần, song những lượn sóng sau kế tiếp dồn tới, ào ào liên tục, nhanh chóng chực phủ trùm lên người hắn. Phá một vài lượn sóng là được, chứ trừ diệt tất cả những đợt sóng vô cùng tận, thì hắn không làm nổi.
Điều đáng ngại cho hắn, là mỗi đầu sóng nào phải nhẹ nhàng gì, Giang Phàm đã chuyển nội lực vào đó, cho nên những lượn sóng có cái khí thế mãnh liệt phi thường.
Phá được một đầu sóng, là Lưu Ảo Phu phải tiêu hao phần nào chân lực, liệu hắn có đủ khí lực phá hết những lượn sóng vô cùng tận đó chăng?
Bây giờ chung quanh hắn, là một biển sóng, hắn như con người đắm thuyền, ngụp lặn giữa muôn ngàn lượn sóng.
Giang Phàm đâu cần gì thủ thắng trước Lưu Ảo Phu? Mục đích của nàng là cầm chân hắn lại đó, nàng không làm gì hắn nổi, nhưng hắn cũng chẳng tiến công nàng được, như vậy là đủ lắm rồi. Hắn không còn ngăn cản Quan Sơn Nguyệt được nữa.
Giang Phàm gọi to :
- Vào trong hang đi chứ, đại ca!
Xà Thần nghe tiếng người bên ngoài cửa hang, hét lên :
- Phải tiểu tử họ Quan đó chăng? Tại ngươi cả! Ngươi đã gây nên cái họa tày trời, sao không vào đây gấp, tiếp ta mà trừ diệt mối họa? Chỉ cần ngăn chận quái vật hút tinh khí của các con độc xà, là nó chẳng đáng sợ chút nào. Nếu lúc này ngươi không trừ diệt được nó, thì trong tương lai, chẳng những một người mang hại vì nó, mà còn có vô số người khác phải chuốc lấy thảm họa đấy.
Giang Phàm lại giục :
- Vào gấp đi, đại ca! Xà Thần mở miệng yêu cầu đại ca, là sự tình nghiêm trọng lắm đó! Đại ca nên lưu ý nhé, đừng bao giờ lơ đễnh tiếp cận quái vật!
Quan Sơn Nguyệt lách mình, vọt qua Giang Phàm và Lưu Ảo Phu, vào luôn trong hang.
Dĩ nhiên, trong đó tối om om, song bóng tối có nghĩa gì khi chàng luyện được đôi mắt sáng hơn dạ minh châu?
Chỉ cần nhìn qua một thoáng, là chàng nhận thức được tình cảnh như thế nào.
Rắn độc nhiều quá, loi nhoi, lút nhút, đầy cả lòng hang, có một số đã bị quái vật *** rồi.
Còn Xà Thần thì đã khôi phục hoàn toàn nguyên trạng. Phần đuôi rắn ở hạ bộ không còn nữa, nơi đó hiện giờ là đôi chân người, phần trên thân thể vốn bình thường, nên không có gì phải thay đổi.
Hiện tại, lão ta cũng để mình trần như lúc nào. Và, lão ta cũng chẳng có một chiếc quần mà mặc, bởi làm sao kiếm được quần trong lúc quá khẩn cấp? Bất quá, có đôi chân, lão chưa quen chạy nhảy với đôi chân người, thành ra lão có phần nào vấp váp, chẳng những không nhanh mà trái lại còn chao chao chực ngã mãi. Như vậy, làm sao lão thi triển tất cả sở năng, đối phó với quái vật được?
Khi còn cái mình rùa, thì đoạn dài dài nối liền chiếc đầu với mình, là cái cổ của con quái vật. Bây giờ, cái mình vướng bận đó dứt trừ rồi, thì chiếc cổ biến thành đuôi, mất đi phần đeo nặng ở phía sau, quái vật đảo lộn tung hoành, nhẹ nhàng, thoải mái, cho nên hiện tại, nó phóng, nhảy cực kỳ nhanh nhẹn. Nó quần bọn độc xà như chồn quần đàn gà, bắt được con độc xà nào là nó cắn ૮ɦếƭ ngay, rồi hút huyết của con độc xà đó.
Chẳng phải nó hút hết huyết của những con độc xà bị giết, thực ra thì nó chỉ hút chất độc của độc xà, mà chất độc đó tích tụ ở hai bên má rắn, số tích tụ chẳng có bao nhiêu của mỗi con độc xà, nên quái vật làm công việc hút độc rất nhanh chóng, chỉ trong thoáng mắt là nó hút hết phần độc của một con độc xà.
Sau đó, nó lại tìm giết con khác mà hút.
Xà Thần dè dặt, chẳng dám tiếp cận con Nhân Giao, bất quá lão chờ lúc nó bận hút độc, lòn ra phía sau nó mà phát chưởng. Ngoài ra, lão cũng chực chờ mỗi con độc xà nào bị Nhân Giao bắt được, là lão tìm cách giết trước con độc xà đó.
Bởi, độc xà ૮ɦếƭ, chất độc mất công hiệu nhiều, nếu Nhân Giao có hút chất độc của những con rắn ૮ɦếƭ, cũng chẳng đáng ngại lắm. Chỉ trừ khi nào nó hút độc của những con rắn sống, thì điều đó mới đáng sợ. Dĩ nhiên, lúc nó hút, thì con rắc phải ૮ɦếƭ, rắn ૮ɦếƭ mà chất độc sống đã chuyền sang quái vật rồi. Cũng bởi thế, nó chỉ quần đuổi những con rắn còn sống, bỏ hẳn những con đã ૮ɦếƭ, hoặc do Xà Thần giết, hoặc do nó giết.
Thành ra, tuy có cuộc tương trì giữa Xà Thần và Nhân Giao nhưng thật ra song phương chỉ giành giật rắn độc mà thôi. Xà Thần cố giết rắn, Nhân Giao cố bắt sống rắn.
Rắn ૮ɦếƭ nhiều quá, có những con bị Xà Thần dùng chưởng kình đánh nát thân thể, máu me chảy linh láng.
Hơi độc, mùi máu tanh bốc lên, nếu là người không quen chung sống với loài rắn, ngửi phải tất nôn mửa liền, kẻ nào không chịu nổi, dám ngất xỉu lắm.
Rắn nhiều quá, bỏ ra những con ૮ɦếƭ rồi, dù số rắn ૮ɦếƭ cũng đã quá nhiều, phần còn sống cũng trên số mấy ngàn!
Quan Sơn Nguyệt vừa vào đến nơi, Xà Thần hấp tấp bảo :
- Cố giết cho hết mấy ngàn con rắn đó, phần lão phu thì ngăn chặn con quái vật.
Lão chụp một con rắn to, P0'p quanh cổ nó, nó hạ rộng mồm ra, bày răng chơm chởm, từ nơi mấy chiếc răng đó, nước dãi độc nhểu xuống ròng ròng.
Nhân Giao thấy nước dãi độc, thèm quá, vọt mình tới, Xà Thần vội tung mình lên không, vung chưởng đánh xuống, chưởng kình chạm vào quái vật, nó bị hất ngược về phía hậu, nhưng liền theo đó, nó vọt trở lại. Xà Thần lại vung chưởng đánh bật nó trở lại.
Cứ theo phương pháp đó, Xà Thần vừa nhử con Nhân Giao chỉ chuyên chú đến lão, bỏ qua Quan Sơn Nguyệt, lão ngăn chặn con Nhân Giao cho Quan Sơn Nguyệt làm cái việc thu dọn hằng ngàn con rắn độc.
Phần Quan Sơn Nguyệt thấy rắn quá nhiều, một mình chàng làm sao giết cho hết được? Muốn diệt trừ cả số rắn đó, ít ra chàng cũng phải mất một thời gian quan trọng. Và trong thời gian đó, liệu chàng có đủ khí lực chi trì chăng?
Giết rắn ngàn, rắn vạn bằng cách đó, thì hẳn không phải là một biện pháp thích đáng rồi. Phải có cách gì khác mới được, nhưng cách gì? Chàng gọi to :
- Xà Thần! Ngươi không có phương pháp dẫn dụ con quái vật đi khỏi nơi này sao? Nó đi khỏi nơi này rồi, tạm thời chúng ta không cần phải *** hết rắn, như vậy chúng ta không phí phạm công lực vô ích. Ngươi cũng biết nơi đây là một tử cốc, chúng ta ra hết bên ngoài rồi, tìm cách bít cửa miệng cốc lại, là hay hơn cả mọi biện pháp.
Xà Thần nổi giận, quát lên :
- Ngươi biết gì mà bàn, mà luận? Nếu làm được như vậy thì lão phu đã làm rồi. Và nếu ta làm được, thì khi nào ta còn gọi ngươi tiếp trợ?
Quan Sơn Nguyệt không phục :
- Tại sao không làm được? Việc gì không thể làm được, ngươi nói cho ta nghe thử xem!
Xà Thần “hừ” một tiếng :
- Sở dĩ ta lừa con quái vật vào đây, là ta lợi dụng đàn rắn độc này, làm cho quái vật xông xáo đến lúc mệt mỏi, thừa dịp đó ta thu thập nó. Chứ còn như ở bên ngoài thì...
Lão thốt đến đó, con độc xà trong tay lão đã tuông hết nước dãi rồi, không còn một giọt nào rơi xuống nữa.
Nước dãi của con rắn đã kiệt, Nhân Giao không còn bám sát lão nữa. Nó bỏ lão, tự nó đi tìm một con rắn độc khác.
Xà Thần chậm chân một chút, không ngăn cản Nhân Giao kịp, nó cắn được một con độc xà, nó hút nhanh chất độc nơi má con rắn, hút được chất độc đó, nó phấn khởi lên, định tìm một con độc xà khác.
Xà Thần hấp tấp vung chưởng đánh ૮ɦếƭ con độc xà mà Nhân Giao định cắn, đoạn lão chụp một con độc xà khác, dùng nó câu nhử Nhân Giao, cầm trụ nó tương trì với lão. Rồi lão cao giọng gọi Quan Sơn Nguyệt :
- Tiểu tử! Ngươi nên câm cái miệng lại và hành động, ngươi nói mãi làm cho ta phân tâm, mất cả hiệu lực ứng phó với quái vật. Cứ nghe theo lời ta bảo mà làm, làm cũng tốt không làm thì mặc ngươi, đừng cãi lý với ta nữa.
Quan Sơn Nguyệt biết là sự tình nghiêm trọng lắm, đành phải tuân theo lời lão, cứ vung tay hạ sát độc xà, giết một lúc hơn mấy mươi con, chàng càng giết nhưng lại thấy rắn như còn nhiều hơn trước thì bất giác phẫn uất, cho rằng mình làm một việc vừa vô ích vừa ngu ngốc, nên hét to :
- Xà Thần! Ta không thể nào làm cái việc này được, sức lực ta có hạn, còn số rắn thì vô cùng, bảo ta kiệt sức bất ngờ, thì làm sao ta tự vệ trước lũ rắn này được? Chúng có tha cho ta đâu? Tại sao ngươi không nhử con quái vật ra ngoài chứ?
Xà Thần quát :
- Ra bên ngoài thì nó sẽ bay đi mất, ngươi có cánh mà bay theo nó chăng?
Quan Sơn Nguyệt sững sờ.
Xà Thần dè dặt như vậy là phải lắm. Nếu con Nhân Giao thoát đi rồi, thì nhân loại sẽ phải khổ với nó vô cùng.
Không còn làm gì hơn, chàng tiếp tục giết rắn như trước.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc