Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người - Chương 27

Tác giả: Y Lạc Thành

Người Chồng Tốt Là Phải Biết Làm Việc Nhà

"Ba, nhà chúng ta có khách sao? con thấy có một chiếc xe quân dụng đang đỗ ở trước cửa nhà mình, có phải trong quân đội phái người xuống chăm sóc ba không?"
Người nói chuyện là Hồng Hiểu Mai, con dâu của Triệu Hồng Lượng.
Sau lưng Hồng Hiểu Mai đeo một cái sọt lớn, trên tay cầm một *** liềm, đi đôi ủng và mặc bộ quần áo mưa màu đen bước vào từ cửa lớn. Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, da màu vàng đất điển hình của người phụ nữ nông thôn, những nếp nhăn nơi khóe mắt in hằn rất sâu.
Trên mặt Triệu Hồng Lượng mang theo ý cười, những nếp nhăn trên mặt xếp lại thành từng hàng. Tay chỉ về phía Lục Mặc Hiên nói với con dâu nhà mình "Đây là cháu của một đồng đội ta, họ Lục tên là Mặc Hiên, hôm nay cậu ấy đến đây thăm ta. Hiện tại đang là Thượng tá, nhìn bộ quân phục này mà xem, hơn hẳn với chúng ta ngày trước."
Hồng Hiểu Mai đặt lưỡi liềm xuống mặt đất, cái sọt sau lưng cũng được treo lên tường nhà. Trên mặt mang theo nụ cười giản dị thật thà phúc hậu, "Ba chồng tôi chỉ thích nói về những chuyện trước kia của ông khi còn ở trên chiến trường, hôm nay cô cậu tới thế này, nhìn xem ông vui chưa kìa. Nhà chỉ có mấy món ăn dân dã, chẳng đáng là bao, cô cậu dùng tạm nhé. Cái này, tôi gọi cậu là ngài Thượng tá được không, dù sao cậu cũng là người có chức có quyền mà ?"
Hồng Hiểu Mai sờ sờ gáy, bà thấy trong phim truyền hình toàn gọi là Thượng tá. Người ta dù sao cũng là Thượng tá, nên cũng không thể gọi thẳng tên của người ta được đúng không?
Hồng Hiểu Mai vừa xấu hổ vò đầu vừa đánh giá An Nhược và Lục Mặc Hiên. Quả nhiên đàn ông mặc trên người bộ quân phục nhìn trông rất hiên ngang mạnh mẽ, cô gái ngồi bên cạnh cũng không thể chê vào đâu được, mái tóc dài, mặt trái xoan, đôi mắt to tròn trong sáng.
Lục Mặc Hiên khoát khoát tay, vừa xắn tay áo vừa hỏi Hồng Hiểu Mai, "Người là trưởng bối, cháu nên gọi người một tiếng bác gái mới phải. Ở đây không phải là trong quân đội, nên không có loại quy định ấy. Có việc gì nặng không ạ, trong nhà có đồ gì hỏng hóc cháu đều có thể sửa được."
An Nhược kinh ngạc nhìn Lục Mặc Hiên, cái tên vô sỉ hỗn đản này thế mà lại có nhiều công dụng, đột nhiên trong đầu An Nhược xuất hiện một câu, người chồng tốt là phải biết làm việc nhà.
Hồng Hiểu Mai liên tục xua tay, Lục Mặc Hiên là khách sao có thể để cậu làm việc được?
Triệu Hồng Lượng vỗ vỗ vào cái bàn, ông trừng lớn đôi mắt híp ý bảo con dâu mau mau vào bếp nấu cơm.
Hồng Hiểu Mai hiểu ý, lập tức cười cười bước nhanh về phía cửa đi xuống bếp.
Lục Mặc Hiên đã xắn tay áo lên rồi, nhưng người ta không có ý muốn anh làm việc.
Triệu Hồng Lượng ho khan vài cái, sau đó ngoắc tay để cho Lục Mặc Hiên ngồi lại nói chuyện cùng ông.
An Nhược đứng lên, đi đến sau lưng Lục Mặc Hiên, ấn Lục Mặc Hiên ngồi trên chiếc ghế dài cạnh bàn, Triệu Hồng Lượng sau khi nhìn thấy cảnh này khóe mắt lóe lên một tia vui vẻ vuốt vuốt nhúm râu.
Bàn tay An Nhược di chuyển trên lưng Lục Mặc Hiên tiện thể véo anh một cái thật đau, trên mặt vẫn mang theo ý cười. Lời nói ra lại cực kỳ ngọt ngào."Mặc Hiên, em đi giúp bác gái nấu cơm, anh ngồi đây tâm sự với ông nội Triệu nhé, ông nội Triệu là đồng đội của ông nội anh, chắc chắn lúc còn trẻ ông nội Lục đã trải qua không ít chuyện thú vị a. anh cố gắng nghe nhiều nhiều một chút."
An Nhược sau khi nói sau lập tức buông tay khỏi lưng Lục Mặc Hiên.
An Nhược cười cười với Triệu Hồng Lượng một cái, sau đó xoay người chuẩn bị đi xuống bếp.
Còn chưa đi được vài bước, eo nhỏ đã bị bàn tay to lớn của Lục Mặc Hiên ôm lại, Lục Mặc Hiên cũng thật can đảm đi, ở trước mặt ông nội Triệu mà dám động tay động chân với cô .
Bề ngoài An Nhược vẫn rất bình tình, vẫn cong mày cười như cũ.
Lục Mặc Hiên nhẹ nhàng cười, giữ chặt eo An Nhược rồi vỗ nhẹ vài cái trên lưng cô, giống như một loại ám hiệu nào đó."Em phải chăm chỉ học nấu nướng từ bác gái, về sau chắc chắn sẽ phải dùng đến."
An Nhược trong lòng cười ha ha hai lần, cho dù cô có học được bí quyết nấu nướng đi chăng nữa, cũng không bao giờ nấu cho tên khốn nhà anh ăn. An Nhược làm bộ nhu thuận gật gật đầu, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Triệu Hồng Lượng lắc lắc đầu, thở dài."Bây giờ thay đổi nhiều quá, khác hẳn với lúc ông còn trẻ, khi đó người phụ nữ không cần đàn ông phải nhắc nhở, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm đều phải hiểu, vậy mà bây giờ còn phải để đàn ông ở sau lưng thúc giục. Mặc Hiên a, người vợ này của con mặc dù tốt, nhưng cháu quá nuông chiều con bé, cưng chiều quá chỉ có thể làm hỏng chuyện."
Tư tưởng của Triệu Hồng Lượng dừng lại ở những năm Trung Quốc chưa giải phóng, nó đã ăn sâu bén rễ, trước quan điểm trái ngược hoàn toàn với anh như thế này, Lục Mặc Hiên chỉ đáp qua loa vài câu.
Lục Mặc Hiên ngồi xuống, gật gật đầu, trên mặt mang theo ý cười."Phụ nữ quả thực không thể quá nuông chiều, cư xử đúng mực là được rồi."
Lục Mặc Hiên thuận theo Triệu Hồng Lượng, những gì ông nội Triệu nói thì ông nội anh cũng đều đã nói qua. Đúng là, trước kia khi bà nội còn sống, chỉ cần rống to một tiếng, một tướng quân uy phong lừng lẫy như ông nội anh cũng biến thành con rùa rụt cổ, không dám thở mạnh.
Nhưng ông nội rất sĩ diện, ૮ɦếƭ cũng không cho bọn anh truyền chuyện này ra ngoài. Có lẽ, anh cũng giống ông nội của mình, thua trong tay của một người con gái, cho dù trước mặt người ngoài có cứng rắn thế nào, nhưng ở trước mặt người con gái đó thì liền trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Lục Mặc Hiên ở trước mặt An Nhược thực ra không hề ngoan, nhưng lại đi theo một chiều hướng cực đoan khác, chính là vô sỉ hỗn đản đến cực điểm. Theo cách nói của An Nhược chính là, anh theo đuổi cô một cách rất vô lại, người ta theo đuổi con gái thì tặng hoa tươi chocolate đứng dưới mưa nói một đống những lời cảm động, còn anh thì sao? Không nói không rằng liền ăn đậu hũ của cô.
Triệu Hồng Lượng hoặc là không mở miệng, nhưng một khi đã mở miệng thì không khác gì cái vòi nước ầm ầm chảy càng chảy lại càng mạnh.
Triệu Hồng Lượng không thèm để chút mặt mũi cho ông nội Lục, đem tất cả những chuyện xấu trước kia của ông nội Lục nói hết cho Lục Mặc Hiên.
Lục Mặc Hiên ngồi một bên liên tục gật đầu phụ họa Triệu Hồng Lượng.
Còn ở phòng bếp bên kia An Nhược chẳng phải làm gì cả, Hồng Hiểu Mai coi cô như thiên kim tiểu thư, cái gì cũng không để cho An Nhược làm, An Nhược hơi động một chút, Hồng Hiểu Mai ngay lập tức sẽ tiến lên ngăn cản cô, ngoài miệng liên tục nói việc nặng như này sao có thể để cô động tay vào được?
Nếu xuống bếp mà cái gì cũng không phải làm thì thật không hay cho lắm, nên dưới yêu cầu mãnh liệt và sự cam đoan của cô, Hồng Hiểu Mai mới miễn cưỡng đồng ý cho cô nhóm củi.
An Nhược đang bỏ củi vào trong bếp thì nghe thấy Hồng Hiểu Mai hỏi cô về chuyện của Lục Mặc Hiên.
An Nhược cười cười, "Anh ấy a, thân thủ rất lợi hại ."
Hồng Hiểu Mai vừa xào rau vừa đáp "Không những thân thủ lợi hại, bộ dáng cũng rất đẹp trai, ở vùng nông thôn này làm gì có người tốt như vậy, toàn thân khí thế, thật sự không phải người bình thường có thể so sánh ."
Trong lòng An Nhược ngầm thở dài, với diện mạo này của Lục Mặc Hiên ở Trung Quốc, à không, thậm chí ngay cả trên thế giới cũng khó có ai sánh bằng, Lục Mặc Hiên là một người rất đẹp trai mang trên mình khí khái đàn ông, lần đầu tiên gặp anh cô có cảm giác người đàn ông này hình như bước ra từ truyện tranh vậy.
Hồng Hiểu Mai xấu hổ nở nụ cười:"Tuệ Tuệ nhà ta hiện tại đang học trung học, mặc dù bình thường nó không thích nghe ông nội nói về chuyện chiến trận nhưng từ nhỏ nó đã rất sùng kính quân nhân, lúc nào cũng nói nhất định phải gả cho quân nhân. Chờ đến lúc Tuệ Tuệ nhà ta đến tuổi kết hôn, con giúp ta giới thiệu một người quân nhân cho nó, chắc con quen rất nhiều quân nhân."
*
An Nhược không biết nên trả lời ra sao, thực ra số quân nhân mà cô quen biết không nhiều lắm, cô cũng chỉ mới biết Lục Mặc Hiên cách đây không lâu, hơn nữa cô và anh có quen biết nhau đâu!
An Nhược mím môi, cũng không thể nói là không quen được, môi của cô, vùng tam giác, *** đều đã bị Lục Mặc Hiên tập kích qua rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc