Vợ À! Hãy Đến Đây Chà Đạp Anh Đi!!! - Chương 13

Tác giả: meokarry2109

"Vợ à! Nếu em không ngồi xe được, vậy thì bây giờ tôi chỉ còn cách ôm em vào khách sạn thôi!"
(......)
Ninh Ninh trực tiếp bị Diệp Hạo Nhiên ép đưa vào một khách sạn gần đấy, dù là sức lực hay tâm lý thì Ninh Ninh cũng không thể kháng cự nổi.
Hiện tại bụng cô thực sự rất khó chịu, quặn lên quặn xuống cho dù phản kháng cũng không có sức đôi co với hắn.
Ánh mắt ngà ngà say của cô nhìn về phía trước, không nói lời nào đi theo hắn. Hắn bất chợt kéo cô vào thang máy trong khách sạn. Cô còn chưa kịp phòng bị đã bị kéo lảo đảo đi vào, đầu đâm thẳng vào *** hắn.
Ra khỏi thang máy đi vào phòng, Ninh Ninh vào thẳng bên trong, vẫn ngoan cố giữ khoảng cách với Diệp Hạo Nhiên.
Cô vẫn còn ám ảnh đoạn hắn vứt cô xuống hồ bơi.
Diệp Hạo Nhiên giơ tay lên day day mi tâm, rồi lại nhìn vẻ mặt kia của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm. Hắn ung dung chậm rãi cởi chiếc măng sét đắt giá tinh xảo ra, thấp giọng nói: "Tối nay em uống say, tôi không so đo với kẻ say. Lại đây."
Nét mặt Ninh Ninh đầy đề phòng, cô đứng bên cửa sổ, dường như tựa vào rèm cửa sổ bên cạnh mới có cảm giác an toàn.
"Tôi không có say!" Cô lên tiếng giải thích.

"Tôi nói em lại đây." Diệp Hạo Nhiên trầm giọng ngắt lời cô.
Ninh Ninh tựa vào rèm cửa sổ, tay nắm chặt tấm rèm, ánh mắt rơi xuống mũi chân, giọng lí nhí cố chấp.
"Tôi nói không say thì là không say, tôi muốn đứng đây hóng gió"
"Hóng gió" Diệp Hạo Nhiên như đang nghe thấy chuyện cười.
Ninh Ninh: "…"
Chẳng lẽ bây giờ cô nói không đúng sao?
"Em thực sự không say?" Hắn lại cười lạnh.
Ninh Ninh: "…"
Mặc kệ, dù sao cô cũng không say!
"Được, nếu em đã không say, vậy chúng ta nói một chút về chuyện tối nay."
Diệp Hạo Nhiên nhìn cô cười khẩy.
Ninh Ninh nhìn thấy hắn từng bước tiến lại gần cô, cả người vô thức dán vào cửa sổ sau lưng.
"Em lùi về phía sau một bước nữa đi, cửa sổ này không đóng chặt sẽ bung ra đấy. Đây là tầng hai mươi, em muốn ngã xuống sao?"
Môi mỏng hắn khẽ nhếch, mỗi chữ mỗi câu hắn nói đều không hề có chút hơi ấm.
Ninh Ninh thầm giật mình. Vừa rồi cô đã cảm thấy sau lưng như có chút gió mát, cô quay đầu lại nhìn thấy rèm cửa sổ đẹp mắt phía sau dùng để trang trí đang bay nhè nhẹ. Đúng là cửa đóng không chặt, còn có chút khe hở, làn gió hiu hiu thổi nhẹ sau lưng cô.
Cô im lặng, đưa tay ra phía sau kéo cửa sổ vào trong một chút, rồi đóng kín cửa lại. Cô bất chợt cảm nhận được mùi đàn ông mát lạnh đang dần đến gần.
Ninh Ninh chợt sợ hãi, tim đập thình thịch.
Thấy cô rõ ràng định không để ý hắn vào mắt, đường cong hoàn mỹ dưới cằm của Diệp Hạo Nhiên càng siết chặt. Giây tiếp theo, cổ tay cô bị hắn khống chế, lưng cô gần như dán vào mặt cửa sổ.
Ninh Ninh ý thức được sức lực áp bức của hắn, hoảng sợ ngước mắt lên nhìn hắn, lui về phía sau. Cả người dựa hẳn vào mặt kính đằng sau.
Ngay lúc cô định giãy giụa theo bản năng thì tiếng chuông điện thoại của hắn chợt vang lên.

Tiếng chuông êm tai vang lên liên tục, trong lòng Ninh Ninh thầm thở phào một hơi, đành nhắc nhở hắn.
"Điện thoại của anh reo kìa."
Diệp Hạo Nhiên dường như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm cô.
Bị hắn nhìn mà Ninh Ninh sợ run người. Thấy điện thoại di động của hắn vang lên mấy tiếng rồi dừng lại, chưa được mấy giây sau lại tiếp tục ồn ào vang lên.
Cô liền dứt khoát đưa tay lên sờ sờ áo khoác ngoài của hắn, lấy điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển thị một chuỗi chữ số không lưu tên trong danh bạ.
Nhưng Ninh Ninh vẫn nhận ra được đó là số điện thoại của Lưu Nhã Hân. Vào đêm cô ta về nước đã gọi điện cho hắn, mặc dù cô chỉ nhìn thấy một lần, nhưng bằng bản năng của phụ nữ, cô đã ghi nhớ chuỗi chữ số này.
Cô cười như không cười nhìn hắn, đưa điện thoại di động đến trước mặt hắn.
"Là Hân Hân, người tình bé nhỏ của anh gọi đến kìa."
Diệp Hạo Nhiên lại lạnh lùng gạt chiếc điện thoại cô đang giơ ra trước mặt.
Trong lúc Ninh Ninh liếc sang thì hắn giật điện thoại từ trong tay cô, ném thẳng ra sau lưng không chút nể nang.
"Bịch" một tiếng, điện thoại di động rơi mạnh xuống sàn nhà phản quang màu vàng kim. Tiếng chuông đang reo không ngừng cũng đột nhiên ngưng bặt.
Ninh Ninh bị tiếng động lớn làm cho giật mình sợ hãi. trong khoảnh khắc điện thoại di động rơi xuống đất, đầu óc cô trở nên rỗng tuếch.
Đệch!
Đều là tiền cả đấy, có cần phải mạnh tay thế không?
"Người tình bé nhỏ của tôi" Hắn cười lạnh: "Ai cho cô ta tư cách đó?"
"...."
"Tôi nhắc lại lần nữa." Ánh mắt hắn rơi xuống mặt cô, từng câu từng chữ rành mạch lọt vào tai cô: "từ giờ đừng có mà tùy hứng chọc điên tôi, đừng hòng tôi cho em đi tìm người đàn ông khác, càng đừng hòng đẩy tôi đến với người phụ nữ khác vì em là vợ tôi"
Ánh mắt hắn rét lạnh, rõ ràng có bất mãn trong lòng.
"Mộc Ninh Ninh, em nghe cho rõ đây" Diệp Hạo Nhiên khẽ hít sâu một hơi rồi nhìn sâu vào ánh mắt cô.
"Tôi yêu em, người tôi yêu chỉ có Mộc Ninh Ninh, vợ của Diệp Hạo Nhiên"
Trái tim Ninh Ninh thoáng chốc run rẩy, khẽ mở tròn to mắt khó tin nhìn hắn...
Diệp Hạo Nhiên vừa nói...hắn yêu cô sao?
Hắn thực sự yêu cô sao?
Hay là cô nghe nhầm.
Ánh mắt khó tin của cô rơi vào ánh mắt sâu như biển của hắn, đồng thời cũng cảm thấy ánh mắt hắn như một chiếc móc câu, móc lấy trái tim đang nảy lên nảy xuống, đập loạn xạ của cô. Cô hắng giọng.
“Anh vừa nói gì?”
"Em nghe không nhầm đâu, tôi yêu em"
Một giây sau, cằm cô bị Diệp Hạo Nhiên giữ chặt, ngay sau đó hắn ςướק lấy môi cô.
Giống như một sự trừng phạt.
Khóe môi dấy lên cơn đau.
Ninh Ninh bị hắn đè lên cửu sổ hôn ngấu nghiến.
Ninh Ninh bỗng cảm thấy hai tai ù hẳn đi, nhưng kỳ lạ là cô vẫn có thể nghe thấy tiếng thở của hắn cùng nhịp đập trái tim mình.
Có một giây phút, trái tim Ninh Ninh như nổ tung.
Trong đầu chỉ toàn câu nói \\\\\\\'tôi yêu em\\\\\\\' của hắn.
Khóe môi trở nên hơi ngứa ngáy, giống như cảm giác chảy trôi vào đáy lòng mình, hơi lạ lẫm lại rất ngọt ngào.
Diệp Hạo Nhiên thả nhẹ cô ra, lấy ngón tay đang giữ cằm cô quẹt nhẹ qua khóe môi cô, cười khẽ.
"Em dám nói không yêu, tôi liền vứt em từ tầng 20 xuống dưới!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc