Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập - Chương 102

Tác giả: Hoạ Ngữ

Phiên ngoại 4
"Mịch Mịch, Trần Thâm Thần nói lát nữa mời chúng ta đi hát, cậu đi không?" Phòng trang điểm phía sau hậu trường của đài truyền hình, Tạ Hiểu Toàn đi đến hỏi Khương Mịch.
Đảo mắt đã đến cuối năm, ngày mai chính là tất niên, hôm nay đài truyền hình Thanh Châu phát sóng trực tiếp buổi Xuân Vãn trước, đoàn phim được mời đến tham gia tiết mục.
Nghỉ hè chính là thời gian ra mắt, cũng vừa hay là thời điểm Cố Ngôn Phong và Khương Mịch công khai yêu đương.
Khi đó toàn giới giải trí đều thảo luận về tình yêu của hai người, rất sôi nổi, cũng chịu sự chú ý, độ hot tăng ngoài dự đoán.
Thậm chí còn có người nói, Cố Ngôn Phong công khai yêu đương khi ấy là vì muốn tuyên truyền cho .
Mặc kệ mục đích ban đầu của anh là gì, dù sao việc đoàn phim cọ nhiệt độ là thật. Bất quá bộ phim này là do Nhạc Quả đầu tư, Khương Mịch là nữ chính, đều là người trong nhà cả, ai cọ nhiệt ai không quan trọng.
Nhưng đối với những người khác trong đoàn phim, nói bọn họ nhặt được món hời cũng không quá.
Khi quay bộ phim này, đại đa số diễn viên đều là người mới, không có nhiều xích mích mâu thuẫn, đóng phim cũng cực kỳ nghiêm túc. Vì thế chất lượng của bộ phim thực sự không tồi, những người lây được tiếng thơm của Khương Mịch cũng có rất nhiều.
Bản đầy đủ của chương sẽ được đăng tải trên wattpad camanhhuyen, sẽ được cập nhật sau 30" nữa.
Sau khi ratting của đại bạo, tất cả mọi người đều nhón chân chờ Khươmg Mịch đứng ra tuyên truyền.
Đáng tiếc, khi đó Khương Mịch đã vào đoàn phim, do quá chú tâm quay phim nên chẳng thấy tung tích đâu. Hạ Uẩn Dung là người đầu tư, vốn dĩ trước đó mọi người cũng đã cọ nhiệt được ít nhiều nên ai cũng không thể ép cô đứng ra tuyên truyền cho được. Trong lúc quảng bá, Khương Mịch chưa hề lộ diện lấy một lần.
Đa số mọi người lúc này mới tin tưởng Khương Mịch và Cố Ngôn Phong thật sự yêu đương, có lẽ không phải vì muốn cọ nhiệt thật.
Cũng đúng thôi, cô có gia thế và bối cảnh tốt như vậy, muốn tiền có tiền, muốn tài nguyên có tài nguyên, hà tất gì phải đứng ra quảng bá linh tinh chứ?
Mà Ngu Bạch cũng đã rời khỏi giới giải trí, nhiệm vụ tuyên truyền cứ thế vứt trên vai Trần Thâm Thần và mấy vai phụ.
Vốn dĩ Tạ Hiểu Toàn chính là bạn thân của Khương Mịch, nhờ có cô giật dây bắc cầu mà Tạ Hiểu Toàn mới có thể thuận lợi ký hợp đồng với công ty quản lý, nghỉ đông đã có ngay vai nữ phụ của một bộ phim cổ trang, hôm nay phải xin nghỉ để tới đây.
Giống như Tạ Hiểu Toàn, những vai phụ trong cũng hot lên không ít, mọi người ai cũng cảm kích Khương Mịch. Chỉ tiếc là trước đó Khương Mịch rất bận, đóng phim đến tận tháng 11, về trường học lại phải thi cuối kỳ, mãi không tìm được thời gian tụ tập.
Hôm nay hiếm lắm mới có dịp mọi người đều ở đây, Trần Thâm Thần liền chủ động dẫn dắt, nói muốn mời mọi người đi hát.
Lát nữa Khương Mịch còn có tiết mục song ca với Cố Ngôn Phong, cô một bên ưỡn mặt cho nhân viên trang điểm sửa trang, một bên hàm hồ hỏi Tạ Hiểu Toàn một câu: "Có phải uống R*ợ*u không? Không uống R*ợ*u thì tớ đi."
"Đi KTV sao có thể không uống R*ợ*u được?" Tạ Hiểu Toàn nói, lại cảm thấy nghi hoặc, "Hơn nữa, lần trước tớ nghe mọi người nói tửu lượng của cậu rất tốt, ngay cả thầy Cát cũng bị cậu hạ gục?"
Khương Mịch: "…… Không đề cập tới chuyện này, chúng ta vẫn là chị em tốt."
Tạ Hiểu Toàn càng thêm kỳ quái: "Tại sao?"
"Chào các quý vị khán giả, hiện tại đi trên thảm đỏ chính là đoàn phim, đạo diễn Hứa Gia, biên kịch thầy Cát, nam chính Cố Ngôn Phong, nữ chính Khương Mịch...."
Trong tiếng nhạc náo nhiệt vui vẻ, Khương Mịch khoác tay Cố Ngôn Phong đi lên thảm đỏ.
Kết quả không biết người nào đi trước làm rơi cái kẹp tóc, Khương Mịch không chú ý tới, hôm nay cô đi giày cao gót, không cẩn thận giẫm lên nó.
"Chờ một chút." Cố Ngôn Phong giữ cô lại.
"Sao vậy?" Khương Mịch khó hiểu quay đầu.
Đọc full chương trên wattpad camanhhuyen. Chương đầy đủ sẽ được cập nhật sau 30".
Bọn họ đang đi cùng đoàn phim, nếu một người dừng lại thì sẽ ảnh hưởng tới tốc độ của cả đoàn.
Cố Ngôn Phong trực tiếp ngồi xổm xuống, nắm lấy chân Khương Mịch, gỡ cái kẹp tóc xuống.
Trên thảm độ có độ chú ý rất cao, chỉ một lúc, tất cả các máy ảnh đều nhìn về bên này chụp lia lịa không ngừng.
Mấy người khác trong đoàn phim phát hiện không ổn, quay lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Khương Mịch chống tay lên vai Cố Ngôn Phong, cảm thấy hơi ngại.
Cố Ngôn Phong ngồi xuống, nở nụ cười.
Trên người không mang theo giấy tờ, anh chỉ có thể lấy khăn giấy ra, lấy cái kẹp tóc kẹp chặt trong tay.
"Chúng ta đi trước thôi." Hứa Gia thấy cảnh này thì liền quay đầu đi: "Đi trên thảm đỏ mà còn cẩu thả như vậy là đủ rồi."
Thầy Cát cũng lập tức quay lại, đi về phía trước.
"Để vào găng tay của em đi." Khương Mịch đeo một đôi găng tay, cô vội vàng kéo ra, để Cố Ngôn Phong coi nó như thùng rác.
Cố Ngôn Phong cũng không khách khí, anh cứ cầm nó mãi thì cũng không tiện.
"Đi nhanh nào." Khương Mịch sửa sang lại găng tay rồi kéo Cố Ngôn Phong chạy lên trước.
Cố Ngôn Phong hơi buồn cười hỏi: "Gấp cái gì?"
"Nhóm của đạo diễn Hứa đi rồi." Khương Mịch thấp giọng: "Lát nữa truyền thông sẽ nói là chúng ta đang cọ thảm đỏ."
"Em biết ý nghĩa của thảm đỏ là gì không?" Cố Ngôn Phong dở khóc dở cười: "Ngày hôm nay không ai nói gì đâu, hơn nữa, chúng ta chỉ dừng lại vài giây rồi đi."
"Dù sao cũng phải nhanh lên." Thật ra Khương Mịch chưa từng tham gia những hoạt động như thế này, vậy nên số lần được đi thảm đỏ cũng không nhiều lắm.
Cô không thích làm mấy kiểu pose dáng chờ chụp ảmh, cảm giác đó quá ngây thơ, vậy nên mỗi lần đi thảm đỏ đều sẽ đi nhanh.
Hôm nay trở thành tiêu điểm, cô không muốn ngốc nghếch thêm nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc