Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết - Chương 47

Tác giả: Lâm Áng Tư

Chờ đến khi Yến Thanh Trì trở lại đoàn phim, đã hơn 9 giờ, Giang Mặc Thần đang đối diễn với Kỷ Tư Hưng. Yến Thanh Trì đứng tại chỗ nhìn một lát, đã phát hiện kỹ thuật diễn của Kỷ Tư Hưng rõ ràng không theo kịp Giang Mặc Thần, thế nên lúc Chu Phóng đối mặt với Hạ Vũ, vốn là trạng thái thế lực ngang nhau, kết quả lại biến thành Chu Phóng hoàn toàn bị Hạ Vũ áp chế.
Vương đạo hô cắt, đi qua giảng diễn cho Kỷ Tư Hưnglần nữa, lại cường điệu cường điệu mấy cái sai lầm của gã, Kỷ Tư Hưng thuận theo gật đầu, lúc này Vương đạo mới vừa lòng rời đi, bắt đầu quaylần nữa.
Yến Thanh Trì đứng nhìn một lát, đột nhiên cảm giác phía sau có người đang chạy về phía mình, y phản xạ có điều kiện quay đầu chuẩn bị nhìn người chạy tới, thuận tiện nhường đường cho đối phương, kết quả vừa quay đầu lại đã ngây ngẩn cả người, hai chân thẳng tắp bị người ôm lấy.
Yến Thanh Trì nhìn nhóc con trước mặt, không thể tin được, "Kỳ Kỳ, sao con lại tới đây?"
Vốn dĩ Kỳ Kỳ muốn cho y một kinh hỉ, muốn chơi trò "Đoán xem con là ai" với y, nhưng cố tình y lại xoay đầu, thấy được bé. Kỳ Kỳ chuẩn bị kinh hỉ bây giờ như khí cầu bị chọc thủng, cái miệng nhỏ đều dẩu lên, ngửa đầu nhìn Yến Thanh Trì. Nhưng đã rất lâu bé không nhìn thấy Yến Thanh Trì, mấy cảm xúc nhỏ đó nhanh chóng được vui sướng khi nhìn thấy Yến Thanh Trì bao trùm, vì thế chậm rãi lại nở nụ cười.
Yến Thanh Trì bế bé lên tới, "Sao con lại tới đây?"
Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói, "Cô cô mang con tới." Bé vừa nói, vừa chỉ qua một bên.
Yến Thanh Trì theo hướng bé chỉ nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa một cô gái dáng người cao gầy đang đứng, cô gái kia lớn lên vô cùng xinh đẹp, mặt mày thanh lệ, môi như chu sa, cô mặc một cái áo gió màu nâu nhạt, giày bó qua đầu gối, tóc dài uốn lên, đang nói gì đó với người khác, vừa nói, vừa nhìn thoáng qua y bên này. Yến Thanh Trì gật gật đầu với cô, cô khẽ cười cười, tiếp tục quay đầu nói chuyện với người nọ.
Là chị gái Giang Mặc Thần, Giang Tinh Thần.
Cho nên đây là, tham ban?
Đúng là Giang Tinh Thần tới tham ban, cô mới từ nước ngoài trở về, bận rộn xong công việc của mình, lúc về nhà, thấy được Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ ở cùng Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì trở nên hoạt bát hơn trước một ít, nhưng cực hạn cũng chỉ là với hai người bọn họ, ở nhà cha mẹ Giang Mặc Thần vẫn có hơi câu thúc.
Giang Tinh Thần nhìn bé an tĩnh ngồi xếp gỗ, nghĩ vừa lúc cuối tuần, nên hỏi bé có muốn tới gặp Giang Mặc Thần không. Tất nhiên là Kỳ Kỳ muốn rồi, vì thế hai người đã tới nơi.
Giang Tinh Thần nói chuyện với người nọ xong, trực tiếp đi tới bên cạnh Yến Thanh Trì. Yến Thanh Trì thấp giọng kêu một tiếng "Chị", Giang Tinh Thần "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn về Giang Mặc Thần cách đó không xa.
Giang Mặc Thần đang đối diễn với Kỷ Tư Hưng, đột nhiên ngước cổ, đã thấy chị gái mình đứng cách đó không xa, thấy hắn nhìn qua, còn cười với hắn một chút. Giang Mặc Thần lập tức ngây ngẩn cả người, khó được xuất hiện sai lầm.
Vương đạo nhìn thấy hắn ngây người, theo ánh mắt hắn nhìn qua, đã thấy được Giang Tinh Thần và Kỳ Kỳ, ông hơi nghi hoặc, nhà sản xuất đã tới gần ông, nói vài câu bên tai ông. Rõ ràng Vương đạo hơi kinh ngạc, lúc nhìn về phía Giang Tinh Thần, vẫn là cảm thấy khó có thể tin được.
Giang Tinh Thần thấy Giang Mặc Thần còn đang đóng phim, không muốn quấy rầy hắn, nên nói với Yến Thanh Trì: "Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, đừng đứng ở chỗ này."
Yến Thanh Trì gật đầu đồng ý, theo cô đi về khách sạn.
Hà Phi vội vàng đi theo.
Những người khác trong đoàn phim liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm suy đoán, này hai người là ai a? Bạn gái và con trai Yến Thanh Trì?
Ngay lúc mọi người không chú ý, Kỷ Tư Hưng trộm chụp một tấm, gã nhìn cô gái đứa nhỏ trên ảnh chụp, cười lạnh một tiếng, chuẩn bị gửi ảnh chụp cho một đại V account marketing công ty nuôi.
Kết quả còn chưa kịp gửi đi, đã bị người đại diện bên cạnh thấy được, "Cậu làm gì vậy?"
"Bạo liêu chút thôi." Kỷ Tư Hưng nhìn hắn, "Yên tâm, tôi có chừng mực, sẽ không bạo trong thời gian này, chờ điện ảnh chiếu phim, cậu ta có mức độ nổi tiếng nhất định, lúc ấy, tôi mới cho bạo."
Người đại diện nghe vậy, nhíu nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy Giang Tinh Thần hơi quen mặt, nhưng nghĩ không ra, chỉ có thể nghiêm túc nói, "Xoá ảnh ngay."
"Tại sao?" Kỷ Tư Hưng khó hiểu.
Người đại diện không nói gì, trực tiếp lấy di động gã xoá ảnh chụp.
"Đừng lăn lộn mù quáng, chuyện lúc trước, tôi không ở đây, tiểu Lý không quản được cậu, dù sao cũng làm rồi, nhưng sau này, việc có quan hệ với Yến Thanh Trì, cậu đừng trộn lẫn."
"Những lời này của anh có ý gì?"
"Có ý gì? Yến Thanh Trì là nghệ sĩ của Nam Tranh, ký với Quản Mai, hiện tại còn là ân nhân cứu mạng của Giang Mặc Thần, này ý nghĩa gì, ý nghĩa chính là công ty xem trọng cậu ta, Giang Mặc Thần cũng sẽ dẫn y, cậu cảm thấy mình có mấy cân mấy lượng cứng đối cứng với Nam Tranh?"
Kỷ Tư Hưng không nói gì.
Người đại diện khuyên nhủ, "Cậu có thể có ngày hôm nay cũng không dễ dàng, đừng vì một lần đánh cuộc mà lãng phí vất vả lúc trước, dù sao Yến Thanh Trì cũng sắp đóng máy, sau này cậu cũng không gặp được cậu ta, cần gì phải so đo với cậu ta như vậy. Giang sơn lớn người tài nhiều, cậu còn có thể ngăn không cho tân nhân xuất đầu?" Hắn nhìn Kỷ Tư Hưng, ngữ điệu thản nhiên, "Cái vòng này như một khối bánh kem lớn, ai nhìn cũng thèm mắt, nhưng cũng không ai có khả năng một hơi ăn hết, cậu chỉ cần duy trì nhân khí như bây giờ, tôi luyện kỹ thuật diễn cho tốt, để mình vĩnh viễn có nơi dừng chân là được. Lần này cậu đóng phim với Giang Mặc Thần, cũng nên phát hiện, kỹ thuật diễn của mình còn có rất nhiều không gian tăng thêm, nỗ lực cho tốt đi."
Kỷ Tư Hưng nghe người đại diện nói như vậy, lúc này mới bình tĩnh lại, bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.
Người đại diện thấy gã nghe vào, cũng không tốn thêm nhiều miệng lưỡi, nhưng trong lòng vẫn tính toán, cô gái vừa rồi rốt cuộc là ai đây?

Giang Tinh Thần, Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ về tới khách sạn, Giang Tinh Thần lấy cớ mệt mỏi, tự mình về phòng, đi nghỉ ngơi trước, để một mình Kỳ Kỳ lại cho Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì nhìn thân ảnh tiêu sái của cô, hơi ngốc, đành phải hỏi Kỳ Kỳ, "Có đói bụng không?"
Thật ra Kỳ Kỳ không quá đói, bé đã ăn trên máy bay, tuy rằng không ăn quá no, nhưng cũng không đói bụng, lúc này đột nhiên bị hỏi đến, lại hơi muốn ăn, nên nói: "Đói."
Yến Thanh Trì chọn một ít đồ ăn đứa nhỏ thích ăn ở phòng ăn, để người phục vụ đưa lên phòng mình.
Y để Hà Phi về phòng trước, mình ôm Kỳ Kỳ vào thang máy, Kỳ Kỳ thấy thang máy chỉ có hai người bọn họ, lúc này mới thả lỏng, ôm cổ y, giống làm nũng cọ y, hô: "Ba ba."
Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, "Sao đột nhiên lại tới đây, cũng không nói cho ba trước một tiếng."
"Cô cô nói đừng nói cho ba và phụ thân, cái này kêu kinh hỉ."
Kỳ Kỳ hỏi y, "Ba ba kinh hỉ sao?"
Yến Thanh Trì gật đầu, "Đặc biệt kinh hỉ."
Kỳ Kỳ vui vẻ cười.
Ra khỏi thang máy, vào phòng, Yến Thanh Trì thả Kỳ Kỳ xuống dưới, Kỳ Kỳ trợn tròn mắt nhìn phòng khách sạn, hình như là đang tìm hiểu, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn y, cong con mắt cười với y.
Yến Thanh Trì xoa nhẹ tóc bé, hỏi, "Cười cái gì?"
"Gặp ba ba, cho nên vui vẻ nha."
Yến Thanh Trì bị những lời này của bé chọc cười, "Hôm nay con ăn kẹo rồi tới sao?"
Kỳ Kỳ lắc đầu, "Cô cô không có mua kẹo."
"Sao cái miệng nhỏ lại ngọt như vậy."
Kỳ Kỳ liếm miệng mình một chút, "Không ngọt a."
Yến Thanh Trì cười ha ha, cảm thấy bé đúng là một tiểu thiên sứ, "Tới, ba ba cho con kẹo."
Y lấy kẹo trước đó Giang Mặc Thần cho y xé mở, khom lưng đưa cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cẩn thận lấy kẹo ra, bỏ vào trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, "Chua."
Yến Thanh Trì cảm thấy độ chua ngọt của kẹo này vừa vặn, nhưng không nghĩ tới đối với trẻ con mà nói vẫn quá mức chua, nên duỗi tay tới trước mặt bé: "Vậy nhổ ra, không ăn nó."
áau khi Kỳ Kỳ ăn hết lớp chua, từ từ ăn ra vị ngọt, vì thế lắc lắc đầu, "Ăn vẫn ngon."
"Không phải chua sao?"
"Bây giờ ngọt."
Yến Thanh Trì thu tay về, "Con thích là được."
Hai người ngồi xuống sô pha, Yến Thanh Trì hỏi bé, "Mệt không? Muốn ngủ không?"
Kỳ Kỳ lắc đầu, "Ba ba mệt sao?"
"Ba ba không mệt."
"Vậy Kỳ Kỳ cũng không mệt."
"Vậy muốn xem phim hoạt hình không?"
Kỳ Kỳ vẫn lắc đầu, "Không xem phim hoạt hình."
"Vậy Kỳ Kỳ muốn làm gì?"
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi y, "Ba ba, khi nào thì ba về nhà nha?"
"Nhanh, chờ qua mấy ngày nữa, đã có thể về nhà."
"Mấy ngày a?"
"Tám ngày đi, sáng sớm ngày thứ chín, Kỳ Kỳ mở mắt ra, đã có thể thấy ba ba."
"Thật sự!" Kỳ Kỳ kinh hỉ nói.
Yến Thanh Trì gật đầu.
Y duỗi tay ôm lấy Kỳ Kỳ, "Ba ba cũng rất muốn Kỳ Kỳ a, tiểu bảo bối của ba ba."
Kỳ Kỳ bị y ôm, cũng duỗi tay ôm lấy y, nhỏ giọng hỏi y, "Vậy ba ba còn đi sao?"
Yến Thanh Trì nhìn bé, chỉ thấy trong ánh mắt bé tràn đầy hy vọng, y hơi không đành lòng, nhưng không có cách nào, "Vẫn phải đi. Kỳ Kỳ là bạn nhỏ, bạn nhỏ đều phải đi học, cho nên Kỳ Kỳ cũng phải đi học. Ba ba là người lớn, người lớn đều phải đi làm, cho nên ba ba cũng phải đi làm."
Lời này là tự Kỳ Kỳ nói, cho nên Kỳ Kỳ không có cách nào phản bác, chỉ có thể bẹp miệng nhìn y.
Yến Thanh Trì gãi gãi eo và nách bé, Kỳ Kỳ lập tức lăn qua lăn lại trong иgự¢ y cười "Ha ha ha".
Yến Thanh Trì ôm bé ngồi trên đùi mình, hôn hôn bé, "Chờ sau này ba ba có tiền, lúc ấy, ba ba sẽ nhận ít công việc lại, ở nhà với Kỳ Kỳ được không?"
Trên mặt Kỳ Kỳ còn mang theo nụ cười mới chơi đùa lúc nãy, "Dạ dạ" gật đầu.
"Cho nên bây giờ phải ủy khuất tiểu bảo bối của ba ba tự mình ở nhà trước."
"Không sao cả." Kỳ Kỳ an ủi y, "Dì cũng ở."
Bé nghĩ nghĩ, "Ông nội bà nội cũng ở."
Yến Thanh Trì cảm thấy bé thật là hiểu chuyện, nhịn không được lại ôm lấy bé lần nữa, hôn hôn trán bé, "Kỳ Kỳ thật là tiểu thiên sứ của ba ba."
Kỳ Kỳ ngượng ngùng cười cười, nhào lên hôn y một chút.
Lúc Giang Mặc Thần gõ cửa, Yến Thanh Trì đang ăn với Kỳ Kỳ, Giang Mặc Thần vào cửa, đã thấy Kỳ Kỳ kinh hỉ nhìn hắn, kêu hắn, "Phụ thân."
Giang Mặc Thần ứng thanh, đi qua đi hỏi bé, "Kỳ Kỳ nhớ phụ thân rồi sao?"
"Nhớ." Kỳ Kỳ ngọt ngào nói.
"Phụ thân cũng nhớ con." Hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt Kỳ Kỳ, "Chờ một lát, mang con đi ra ngoài chơi."
Tức khắc Kỳ Kỳ hai mắt sáng ngời, "Thật vậy không?"
"Thật sự."
"Buổi chiều không anh suất quay sao?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.
"Trương sản xuất quen biết chị anh, thấy chị ấy tới, một hai phải kêu Vương đạo cho anh nghỉ nửa ngày, anh nói không cần cũng không được, chỉ có thể đồng ý." Giang Mặc Thần bất đắc dĩ nói.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Nhưng em thấy những người khác hình như đều không biết chị ấy"
"Đúng vậy." Giang Mặc Thần nói: "Tuy rằng từ mấy năm trước nhà bọn anh trên cơ bản đều là chị anh quản lí, nhưng chị anh trời sinh tính tình điệu thấp, cho nên không có công bố, ngoại giới vẫn luôn không nghe qua tên chị ấy, còn tưởng rằng là thiên hạ của ba anh."
"Khó trách tên hai người giống nhau như vậy, cũng không có người đoán được xuất thân của anh, thì ra là như thế này. Em còn tưởng rằng chị ấy đã sớm là nhân vật trên bìa tạp chí."
"Chị ấy không thích loại nổi bật này, loại nổi bật này, bình thường đều thuộc về ba anh. Đúng rồi, chị đâu?"
"Chị ấy nói chị ấy hơi mệt, đi nghỉ ngơi."
Giang Mặc Thần gật đầu, lấy di động ra, gọi điện cho Giang Tinh Thần. Không bao lâu, cửa phòng Yến Thanh Trì lại vang lên, Yến Thanh Trì nhìn về phía Giang Mặc Thần, chỉ chỉ ra cửa, nghi vấn nói: "Chị?"
Giang Mặc Thần gật đầu, "Đi thôi, vừa vặn giữa trưa, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm."
Yến Thanh Trì nhìn điểm tâm ngọt trên bàn còn chưa ăn xong, lại nhìn nhìn Kỳ Kỳ nâng má chuyên tâm nghe hai người bọn họ nói chuyện, "Kỳ Kỳ, còn có thể ăn nữa không?"
Kỳ Kỳ sầu, sờ sờ bụng.
Giang Mặc Thần cũng sờ sờ, "Còn được, không phải quá phình, còn có thể ăn một chút."
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói đúng, vì thế hung hăng gật đầu một cái, "Dạ, còn có thể ăn một chút."
Yến Thanh Trì nghe vậy, cười khẽ nhé mũi bé một chút.

Mấy người rời khỏi đoàn phim, cùng ra ngoài ăn bữa cơm. Giang Mặc Thần muốn mang Kỳ Kỳ ra ngoài chơi, nhưng lại không biết ở thành phố này nơi nào chơi vui, hắn và Yến Thanh Trì thương thảo một phen, cuối cùng chọn được một bộ phim hoạt hình gần đây mới chiếu rất nổi, quyết định mang Kỳ Kỳ đi xem.
Giang Mặc Thần chọn một rạp chiếu phim tương đối xa, bao cả phòng chiếu.
Bởi vì Giang Tinh Thần lâm thời có một chuyện muốn xử lý, cho nên không định đi với bọn họ, chỉ nói, "Một nhà ba người các em hảo hảo chơi, chị tận dụng thời gian này xử lý chút công việc."
"Đã tới tham ban em, còn muốn làm việc?" Giang Mặc Thần nhìn cô, "Nghỉ ngơi một lát đi."
Giang Tinh Thần cười cười, "Tới tham ban em thuần túy là vì Kỳ Kỳ, bằng không chị đã làm việc ở nhà, được rồi, ba đứa hảo hảo chơi, không cần phải xen vào chị."
Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Vậy được rồi."
Như cũ là Vương Hướng Hải lái xe, Giang Mặc Thần để Lưu Ngải lại cho Giang Tinh Thần, kêu Lưu Ngải cơ linh chút. Lưu Ngải vừa mới từ Vương Hướng Hải nơi đó biết đây mới là người cầm lái chân chính của toàn bộ Giang thị, trong nháy mắt sợ tới mức cùng tay cùng chân, cười đều cũng méo, sợ Boss nhìn hắn không vừa mắt, điều hắn khỏi Giang Mặc Thần.
Giang Tinh Thần thấy hắn câu nệ, cũng chưa nói cái gì, chỉ cười cười, giơ giơ lên cằm với Giang Mặc Thần, ý bảo hắn có thể đi rồi.
Lúc này Giang Mặc Thần mới cùng Yến Thanh Trì còn có Kỳ Kỳ cùng nhau rời đi.
Yến Thanh Trì thở hắt ra, không tự giác yên tâm, y còn tưởng rằng lần này Giang Tinh Thần đột nhiên đến có hứng, sẽ tâm sự sinh hoạt sau khi kết hôn với mình, hoặc là khảo nghiệm mình một phen. Kết quả thế nhưng cái gì cũng không có. Yến Thanh Trì mạc danh nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy như vậy liền khá tốt.
"Em sợ chị của anh a." Giang Mặc Thần thấy y thả lỏng lại, hỏi.
Yến Thanh Trì quay đầu lại nhìn hắn, "Chưa nói tới sợ, liền tính là sợ, cũng là sợ chị ấy không thích em đi."
"Sợ chị ấy không thích em, cho em một ngàn vạn, để em rời khỏi anh?"
Yến Thanh Trì nghe vậy, cười một cái, "Vấn đề này em biết trả lời, Vệ Lam đã dạy em đáp án tiêu chuẩn, em sẽ hỏi chị ấy em trai của chị chỉ có giá trị một ngàn vạn sao? Sau đó để chị ấy cho em thêm số không."
Giang Mặc Thần: "...... Cho nên, anh cũng chỉ giá trị một trăm triệu?"
"Nghĩ cái gì vậy, em cầm này một trăm triệu qua tay giao cho anh a, sau đó cho anh đi giải quyết chị anh."
"Này còn kém không nhiều lắm. Bất quá em không cần lo lắng, chị của anh kỳ thật đối với người trong nhà rất tốt, chỉ cần là anh thích là được."
Yến Thanh Trì nhướng mày, "Nga, vậy anh thích em sao?"
Giang Mặc Thần: "......"
Yến Thanh Trì cười cười, "Thích sao?"
Kỳ Kỳ thấy Yến Thanh Trì nhìn về phía Giang Mặc Thần, cũng ngẩng đầu nhìn Giang Mặc Thần theo, Giang Mặc Thần nghẹn lời, chỉ có thể "Khụ" một tiếng, cúi đầu nói chuyện với Kỳ Kỳ.
Yến Thanh Trì có chút kinh ngạc, từ trước đến nay Giang Mặc Thần đối với y đều là miệng không đúng lòng —— thân thể hắn rất thành thật, nhưng quen tính phủ nhận cảm tình của chính mình, thế nhưng lúc này không có phủ nhận, Yến Thanh Trì thầm nghĩ, không phải là thật sự thích y đi? Y có chút tò mò, lại cũng không tính toán truy vấn, rốt cuộc, lấy hiểu biết của y đối Giang Mặc Thần, lại truy vấn đi xuống, Giang Mặc Thần sẽ phủ nhận.
Yến Thanh Trì cười một cái, không biết vì sao, lại có chút vui vẻ.
Nhưng mà Giang Mặc Thần lại không vui vẻ như vậy, hắn sao có thể nghĩ đến đột nhiên Yến Thanh Trì sẽ nói một câu như vậy, sao có thể nghĩ đến mình sẽ sửng sốt, thế nhưng không có buột miệng thốt ra không thích. Giang Mặc Thần đem nguyên nhân quy kết tới trên người Kỳ Kỳ, rốt cuộc Kỳ Kỳ còn ngồi ở giữa hai người, hắn sao có thể làm trò trước mặt Kỳ Kỳ nói không thích Yến Thanh Trì, cho nên mới không có trả lời vấn đề này.
Hắn nhìn nhóc con trong lòng иgự¢ mình, thầm nói, nhất định là cái dạng này.
Đáng thương Kỳ Kỳ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, trên người đã cõng một cái nồi lớn thật lớn.
Chờ tới cửa rạp chiếu phim, Giang Mặc Thần để Vương Hướng Hải đi lấy vé xem phim. Chờ sắp tới giờ, mới mang mũ khẩu trang mắt kính lên, chuẩn bị đi vào rạp chiếu phim. Nhưng mà vừa chuẩn bị bước xuống xe, Giang Mặc Thần đột nhiên nảy ra ý hay, hắn tháo mắt kính xuống, nói vài câu với Vương Hướng Hải, theo sau, nói với Kỳ Kỳ: "Chờ một lát, con đi theo Vương thúc thúc tiến vào, phụ thân và ba ba con ở phòng chiếu phim chờ con."
Kỳ Kỳ không hiểu lắm, "Cái gì là phòng chiếu phim a?"
Giang Mặc Thần cười sờ sờ tóc của bé, "Vương thúc thúc của con biết, một lát chú ấy mang con vào."
Lúc này Kỳ Kỳ mới gật đầu, "Ân ân."
Yến Thanh Trì khó hiểu, "Anh làm gì vậy?"
"Giúp em đề cao nhân khí một chút."
"A?"
"Đi thôi, hai chúng ta đi vào trước."
Vẻ mặt Yến Thanh Trì mộng bức, nhưng mà Vương Hướng Hải đang đứng một bên nghe xong Giang Mặc Thần cùng Kỳ Kỳ đối thoại còn mộng bức hơn y, vừa nãy lão bản của hắn nói cái gì? Phụ thân và ba ba con? Ba ba ở đây là...... Yến Thanh Trì?
Vương Hướng Hải cảm thấy chính mình đã chịu một kích, đã biết Kỳ Kỳ là con trai của lão bản, ba ba Kỳ Kỳ là Yến Thanh Trì, cầu, lão bản và Yến Thanh Trì có quan hệ gì? Hắn vốn dĩ cho rằng hai vị này chỉ là đang ái muội lẫn nhau, nào có thể nghĩ thế nhưng đã là một đôi! Vương Hướng Hải nháy mắt cảm thấy có phải mình đã biết quá nhiều không, cảm thấy mình thật sự cần đi gặp biển rộng, làm mình đối mặt với biển rộng, cảm thụ xuân về hoa nở, bình tĩnh bình tĩnh.
Kỳ Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, "Thúc thúc?"
"Ai, tiểu thiếu gia, làm sao vậy?"
"Chúng ta không đi theo ba ba bọn họ sao?"
Vương Hướng Hải lúc này mới nhớ tới vừa mới Giang Mặc Thần phân phó chuyện của hắn, hoặc là nói lão bản để bụng Yến Thanh Trì như vậy, đi xem phim cũng phải giúp y xào một đợt nhiệt độ, nguyên lai là nguyên nhân này a. Vương Hướng Hải không khỏi cảm khái, xem ra trở về phải nhắc nhở Tiểu Lưu một chút, đối Yến Thanh Trì đã không thể giống như xuân phong ấm áp, mà là nhiệt tình như mặt trời chói chang! Chủ động đối y hảo một chút!
Yến Thanh Trì đi theo Giang Mặc Thần vào rạp chiếu phim, Giang Mặc Thần chủ động đi lấy lấy phiếu ở máy lấy phiếu, Yến Thanh Trì nghi hoặc, "Không phải mới để Tiểu Vương đi lấy phiếu sao?"
"Anh bao tràng, chỉ để hắn tùy tiện lấy bốn vé, dư lại cũng chưa lấy, vừa vặn anh liền thuận tay lấy hết." Hắn nhìn mắt Yến Thanh Trì, "Diễn trò sao, tự nhiên phải làm nguyên bộ."
Cái này làm Yến Thanh Trì càng thêm khó hiểu, "Diễn cái gì?"
Giang Mặc Thần nhìn thoáng qua nhân viên thưa thớt trong phòng chiếu phim, "Em nói có thể có người nhận ra anh không?"
Yến Thanh Trì bị hắn hỏi hơi dừng một chút, "Anh hy vọng người khác nhận ra anh?"
"Không chỉ nhận ra anh, tốt nhất chụp tấm ảnh, trực tiếp phát Weibo."
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, "Anh hy vọng có người có thể chụp được ảnh của chúng ta, sau đó fan của anh nhìn thấy, sẽ cảm thấy quan hệ của chúng ta thật tốt, do đó đề cao chú ý với em."
"Trẻ nhỏ dễ dạy."
"Anh thật đúng là hao tổn tâm huyết."
Giang Mặc Thần vô ngữ, "Anh đây là vì ai a? Em cho rằng ai cũng có thể có loại đãi ngộ này sao?"
Yến Thanh Trì cười cười, thiếu chút nữa liền phải hỏi hắn, cho nên có phải anh thích em hay không. Bất quá rốt cuộc y cũng hiểu biết Giang Mặc Thần, biết cho dù Giang Mặc Thần hiện tại thật sự đối với y có chút hảo cảm, như vậy cũng sẽ không thừa nhận. Chờ đến khi hắn hoàn toàn thích mình, thậm chí ý thức được hắn thích mình, lúc ấy, hắn mới có thể thừa nhận.
Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, bất giác sinh ra vài phần chờ mong, trên tay y có đoạn ghi âm ngày đó Giang Mặc Thần ở trên xe thề son sắt kêu mình đừng thích hắn, hắn khẳng định sẽ không thích mình. Đến lúc đó, y liền làm trò thả ra trước mặt Giang Mặc Thần, cho hắn biết cái gì gọi là tự vả mặt!
Tôi Giang Mặc Thần cho dù ૮ɦếƭ, từ nơi này nhảy xuống, cũng sẽ không thích cậu, cậu tốt nhất đừng thích tôi! —— ba ba anh sai rồi, là anh niên thiếu khinh cuồng, em xem anh quỳ tiêu chuẩn chưa?
Yến Thanh Trì ngẫm lại, liền cảm thấy cái này cảnh tượng thật làm người chờ mong, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, bất quá y kiềm chế lại, phối hợp Giang Mặc Thần hiện tại nói, "Vì em, vì em."
"Cho nên em nên nói cái gì?"
"Vì để em có thể sáng tạo lớn hơn nữa ích lợi và giá trị cho công ty, lão bản, đây là anh nên làm."
Đang cho rằng y sẽ nói cảm ơn — Giang Mặc Thần bị những lời này nghẹn một chút, "...... Em, câm miệng!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc