Về Bên Anh - Chương 38+39

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Cậu Quân. Cậu và cô Miên đã ly hôn rồi..."
"Câm miệng."
Trương Tùng Quân trừng lớn đôi mắt sắc bén nhìn về hướng Đào hắng giọng quát lớn, toàn thân toát ra khí lạnh ૮ɦếƭ người. Bàn tay to siết chặt hiện rõ các đốt xương. Đào rụt rè ngậm miệng nhìn nét mặt đáng sợ của Tùng Quân thì lập tức rùng mình, bẽn lẽn lui lui về sau bà chủ.
Vốn đó là sự thật, sao cậu Quân phải tức giận như vậy? Lúc trước thì đối xử với cô Miên vô cùng lạnh nhạt còn nằng nặc muốn ly hôn đuổi cô Miên đi.
Dường như đã toại nguyện giờ lại trở nên cáu bẳn không chấp nhận, nghĩ cũng thật khó hiểu chả rõ rốt cuộc tâm tư Tùng Quân sâu đến nhường nào? Đúng là ông bà mình nói cấm có sai, khi mất mới thấy quý.
Bà Trương liếc mắt nhìn Tùng Quân hừ lạnh, trên khuôn mặt phúc hậu hiện ý không vui, bà vung tay đập mạnh xuống bàn "rầm" khiến mặt bàn trà có chút rung động nhè nhẹ. Bà chỉ về phía Tùng Quân lớn tiếng.
"Anh cau cái gì? Đào nói không đúng sao? Anh và con bé Miên đã ly hôn rồi, anh lấy cái quyền gì mà can thiệp chuyện của con bé nữa? Hả."
"Mẹ..."
Trương Tùng Quân nhăn mặt, nhíu mày, chưa giải thích đã bị bà cắt ngang nói tiếp.
"Vì ai mà tôi phải làm thế này?"
"Anh quên trước khi bố mẹ Mộc Miên qua đời tôi đã hứa những gì sao? Tôi hứa sẽ tìm cho con bé một bến đỗ hạnh phúc, sẽ không phụ lòng anh chị. Tôi rất mong muốn con bé gả vào nhà họ Trương để tôi đích thân chăm sóc mang lại hạnh phúc mà con bé thiếu thốn. Kết cục thì sao? Bây giờ tôi có ૮ɦếƭ cũng không còn mặt mũi mà nhìn bố mẹ Mộc Miên, không còn mặt mũi nữa rồi..."
Dường như những câu cuối bà dùng hết sức rống lên để thức tỉnh Tùng Quân. Trương Tùng Quân hổ thẹn cúi đầu, bàn tay to lớn bấu chặt vào đầu gối. Phải. Tùng Quân còn nhớ rõ, những câu đó được xem như lời thề, đáng tiếc anh đã phụ kỳ vọng từ bà làm tổn thương Mộc Miên rất rất nhiều.
"Bà chủ, bà đừng kích động."
Đào hốt hoảng, lo lắng tiến đến khom lưng rót một chén trà đưa cho bà uống. Đào sợ bà phát bệnh cũ, bà gật đầu mệt mỏi chầm lấy.
Trương Tùng Quân ngồi thất thần như khúc gỗ, im lặng không nói câu nào, bộ dạng trầm mặc đang ngẫm nghĩ thứ gì đó. Bầu không khí cũng đột nhiên trùng xuống, chỉ còn nghe mỗi tiếng thở dài nặng nề.
Một lúc sau.
Trương Tùng Quân chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt rầu rĩ, thê lương, hốc mắt sâu thẳm đứa đựng nổi bi ai, Quân hít thở sâu, thanh âm trầm thấp từ cổ họng bật ra.
"Mẹ, con biết những gì trước đây con làm với Mộc Miên rất quá đáng, khiến cô ấy chịu nhiều khổ sở, đau khổ. Con...nhất định sẽ bù đắp lại cho hai mẹ con cô ấy."
"Giờ phút này con mới ngộ ra, bản thân cần cô ấy đến nhường nào. Con sẽ tìm cách đón hai mẹ con cô ấy về. Nên, con cũng xin mẹ đừng làm mấy cái chuyện mai mối này nữa."
"Cũng đã trễ rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, con xin phép lên phòng trước."
Dứt lời, Tùng Quân đứng dậy sải chân bước đi nhanh, bà cùng Đào nhìn nhau ngỡ ngàng. Đợi Tùng Quân đi khuất, bà bất đắc dĩ lắc đầu. Đào tưởng vừa rồi nghe lầm, cậu Tùng Quân ăn năn sám hối? Còn muốn đón hai mẹ con cô Mộc Miên về? Đào khó nhọc nuốt một chút nước miếng, lẹ làng bước đến ngồi xổm xuống tấm thảm lông dày ngây ngô hỏi.
"Bà, cậu chủ thực sự yêu cô Mộc Miên ạ?"
"Haiz, e rằng tỉnh ngộ bây giờ đã quá muộn."
Bà thở dài, cầm mấy bức ảnh lên tiếp tục xem xét, cũng chẳng để tâm đến những lời con trai vừa nói. Đào chu môi nghiêng đầu không hiểu nhỏ giọng nói tiếp.
"Bà vẫn mai mối cho cô Miên ạ, vừa rồi..."
"Bà nghĩ Miên sẽ không tha thứ, bà không kỳ vọng gì nhiều, bà rất có lỗi, rất áy náy. Ba năm qua Mộc Miên chịu khổ nhiều rồi. Mọi chuyện vẫn nên đễ thuận theo tự nhiên..."
Bà làm sao dám hy vọng. Những năm qua Quân làm gì bà đều rõ, với tính cách của Mộc Miên sẽ không dễ dàng tha thứ, vì bà đã từng hỏi qua Mộc Miên, cô cũng đã trả lời rất dứt khoát, Mộc Miên cũng không cho đứa trẻ mang họ Trương một mực mang họ Mộc, khi đó bà sớm biết hết hi vọng.
"Mà...vừa nãy nó nhắc đến Cố Thành là sao nhỉ."
Bà Trương ngờ ngợ lẩm nhẩm, Đào nghe xong thì đột nhiên ánh mắt sáng bừng như vừa nghĩ ra chuyện gì đó. Đào vội vàng nắm tay bà chủ hạ giọng khẽ nói.
"Bà, con nghĩ bác sĩ Cố Thành thích cô Mộc Miên, mỗi lúc hai người ở cạnh rất hợp, rất đẹp đôi ạ, cứ như một gia đình."
"Suỵt, con đừng nói bậy bạ, cậu Cố có bạn gái rồi, bà nghe nói cậu ấy chờ cô gái đó tận mười năm, làm sao thích Mộc Miên được?"
Bà thở dài một hơi nói với giọng điệu đầy tiếc nuối. Bà rất thương Cố Thành, xem anh như con trai ruột trong nhà, rất muốn Cố Thành với bé Miên thành đôi.
Kỳ thực bà thừa nhận Cố Thành hợp với Mộc Miên hơn hẳn con trai bà Trương Tùng Quân, nhưng đáng tiếc bác sĩ Cố đã có bạn gái. Đào lắc đầu bày nét mặt không đồng ý, nghiêm túc nói.
"Con không thấy vậy, con cảm giác bác sĩ Cố rất rất thích cô Miên, nếu như không thích sao lại hôn cô Miên?"
"Đào...con vừa nói gì? Hôn...hôn, khi nào? Hôn ở đâu? Tại sao lại hôn nhau."
Bà sửng sốt tay chân có phần luống cuống, ngay lập tức bỏ tách trà xuống, đôi mắt trừng lớn nhìn Đào hỏi dồn dập. Thú thực nghe xong lòng bà vừa mừng lại vừa lo. Đào vội vàng che miệng lại như vừa lỡ lời, ấp a ấp úng.
Bà gặng hỏi đến cùng thì Đào mới gật đầu nói hết những gì đã thấy hôm giỗ bố mẹ Mộc Miên. Còn những lần sang biệt thự đưa đồ Đào cũng kể nốt.
Sau khi bà biết, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng liền dẹp hết những tấm hình kia, bà nói sẽ tìm hiểu mọi chuyện, nếu bác sĩ Cố thật sự có tình ý với Mộc Miên bà sẽ ủng hộ.
(...)
Tại biệt thự Mộc Gia.
Đêm qua Mộc Miên ngủ rất ngon, ngủ một mạch đến sáng, hầu như suốt đêm Cố Thành đều ở bên cạnh, còn thay cô săn sóc Bắp.
Buổi sáng lúc Miên tỉnh lại mọi thứ đâu đã vào đó, nhìn thoáng qua đột nhiên nơi ***g *** Miên đập thình thịch khóe môi Mộc Miên cong lên mỉm cười, đến cả con cô mà anh cũng lo chu đáo.
Hai ngày qua đi, dường như Cố Thành và Miên có sự tiến triển rất tốt.
(...)
Mấy ngày sau, có vẻ công việc của Cố Thành rất bận rộn nên anh ghé qua cũng ít hơn. Buổi sáng dì Sáu chuẩn bị đồ ăn xong xuôi liền gọi Miên đem tới bệnh viện đưa cho anh xem như lời cảm ơn của Sáu.
Dĩ nhiên Mộc Miên không từ chối, sẵn tiện cô cũng trả lại áo sơ mi hôm trước anh để quên.
Bước vào bệnh viện, bác sĩ Duy tinh ý nhận ra, hớt hải chạy đến chào hỏi, gương mặt điển trai dường như có chút gượng gạo không tự nhiên.
"Mộc Miên sao đột nhiên em đến đây? Là gặp bác sĩ Cố hả?"
"Vâng, anh ấy có ở đây không ạ?"
"Ờ...cậu ta...có ở đây nhưng đang tiếp khách, em muốn đưa gì sao, vậy để anh mang vào giúp cho."
Mộc Miên đột ngột dừng bước nhìn vào gương mặt bác sĩ Duy, mọi lần anh ta tiếp cô rất nồng hậu, rất vui vẻ. Nhưng hôm nay thì có đôi chút khác lạ, kiểu không muốn cho cô đi vào phòng làm việc của Cố Thành. Rốt cuộc ở phòng anh đang tiếp ai? Mộc Miên dịu dàng mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn bác sĩ Duy, nhưng cứ để em đem vào cho anh ấy."
"Mộc..."
Nói xong Mộc Miên liền sải chân bước đi. Bác sĩ Duy ở phía sau, nét mặt lo lắng, miệng lẩm nhẩm. Mộc Miên định gõ cửa, thì vô tình nhìn vào khe hở, bên trong Cố Thành đang tiếp một cô gái, nhìn cô gái rất sành điệu, rất trẻ, rất đẹp, những cử chỉ, hành động nắm tay, sờ mặt vô cùng thân mật, chứng tỏ không phải bệnh nhân của anh.
Mộc Miên mím môi, hơi sững người, đôi chân ૮ɦếƭ lặng tại chỗ không biết nên lùi hay tiến? Miên khó khăn hít thở một hơi, run run, hóa ra đây là lý do bác sĩ Duy ngập ngừng, ngăn cản. Nhưng hình kỹ thì chỉ có cô gái kia là chủ động thân mật còn anh...
Bác sĩ Duy thấp thỏm nhỏ giọng gọi.
"Mộc Miên, em...đừng hiểu lầm Cố Thành..."
"Cốc...cốc...cốc."
Mộc Miên không nghe thấy lời bác sĩ Duy vừa nói. Cô lấy hết dũng khí khẽ gõ cửa, trên cánh môi căng mọng vẫn mang theo nét cười.
Cố Thành quay đầu nhìn thấy cô, anh vội đứng dậy đi tới mở cửa. Lại bắt gặp bác sĩ Duy mặt mũi tái mét. Anh cố gắng nặn nụ cười tươi vì sợ cô hiểu lầm.
"Miên, em đến gặp anh hả?"
"Anh đang có bận hả, em có làm phiền anh không? Em đến muốn đưa ít đồ."
"Không phiền, gặp em anh vui lắm, em vào đi."
"Ai vậy anh? Bệnh nhân của anh hả?"
Cô gái ngồi ở ghế sofa nheo mi mắt hỏi, giọng nói nghe vô cùng ngọt ngào, trong trẻo. Ánh mắt nhìn chăm chăm Mộc Miên giống như kiểu sự xuất hiện của cô đã phá vỡ bầu không khí riêng tư giữa hai người họ vậy. Cố Thành nắm tay Miên vội giới thiệu, anh không muốn cô có bất cứ nghi hoặc, hiểu lầm nào.
"Mộc Miên, đây là Diệp Y San con gái của viện trưởng bệnh viện này, bọn anh là bạn bè, Y San mới hoàn thành xong khóa học, từ nước ngoài trở về."
Mộc Miên nghe xong duyên dáng cười, quay sang cô gái đó cúi đầu chào.
Bàn bè? Dường như chỉ có Cố Thành mới nghĩ như vậy, còn cô Diệp Y San ấy thì không. Bởi vì trực giác phụ nữ cho Mộc Miên thấy rằng Y San thích Cố Thành, bằng không sao vừa nãy cử chỉ lại thân mật như vậy? Còn nữa, ánh mắt Y San khi thấy Cố Thành nắm tay cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Mộc Miên nhìn lại Cố Thành, cười nhẹ ngẫm ngợi "Cố Thành, cho em ích kỷ lần này nhé, bởi vì em không muốn mất anh." suy nghĩ vừa dứt, cô bước lại sát anh, dạng vẻ không quan tâm đến sự xuất hiện của Diệp Y San, nũng nịu ôm cánh tay, nhẹ nhàng nói.
"Cố Thành, xong công việc về với hai mẹ con em nha, em và con nhớ anh."
"À, em có mang đồ ăn và áo sơ mi đến cho..."
"What, Cố Thành, anh kết hôn rồi ư? Khi nào, tại sao em không biết?" 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc