Về Bên Anh - Chương 19

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Phải. Nghe con Đào bảo anh cần bằng chứng thì mới tin, nên tôi gửi tặng vợ chồng anh."
"Mẹ cao tay quá rồi, khiến con còn phải sợ..."
"Sợ? Tôi sống đến ngần tuổi này, một mình tôi nuôi nấng anh, trên thương trường gặp vô số hạng người khác nhau. Anh nghĩ tôi dễ dàng bị con ranh đó qua mặt thế hả."
"Cái loại phụ nữ chỉ ham hư vinh, độc ác muốn giết cả mẹ chồng, còn mắng luôn anh là thằng ngu, thì có xứng làm vợ làm dâu nhà họ Trương không."
"Đến lúc anh cũng nên tỉnh ngộ rồi đấy. Tôi không bao giờ chấp nhận Tiêu Nhi bước chân vào Trương Gia làm dâu."
Quân cười ra nước mắt, bộ dạng đau thương, thất vọng tràn trề. Nói thật, bị người mình yêu nhất lừa dối nó đau như dao đâm, còn công bố ngay trong hôn lễ.
Vậy mà suốt thời gian qua Tùng Quân chống chế ra sức bảo vệ Tiêu Nhi hệt như thằng ngu. Bây giờ có trách thì trách bản thân Quân quá ngoan cố, nhu nhược, ngu dốt. Tùng Quân chả nói chả rằng cầm chai R*ợ*u lên một hơi nốc cạn.
Bà lắc đầu đi lại ngồi xuống ghế, nhìn thằng Quân khiến bà chán ngán, vì một người phụ nữ chẳng ra gì mà bê tha thế kia liệu có đáng? Mẹ Quân không hề nương tình, gằn giọng, đanh thép.
"Mau tỉnh táo lại, anh lo mà giải quyết hậu quả bản thân gây ra kia kìa."
Đào lẹ làng đi nhanh vào bếp pha cho cậu Quân một ly nước mật ong chanh gừng giải R*ợ*u, chậm rãi bê ra ngoài đặt lên bàn. Đào lùi lại đứng phía sau bà chủ.
Ở ngoài cửa lớn, Tiêu Nhi trở về liền xồng xộc chạy vô, nét mặt nhợt nhạt tỏ vẻ đáng thương, trên người còn mặc cả bộ đồ bệnh nhân, Nhi khóc thút thít bước lại, vứt bỏ cả lòng tự trọng quỳ xuống níu kéo, van xin Quân. Quân lờ đờ, hời hợt nhìn Tiêu Nhi.
Quân bây giờ đã mất niềm tin ở Nhi rồi.
"Quân, em xin lỗi, em thật sự xin lỗi anh và mẹ."
"Em biết mình không nên nói những lời đó với mẹ, cũng không nên đối xử với mẹ như vậy, là em sai, anh tha thứ cho em lần này có được không?"
"Em hứa làm người vợ tốt, con dâu hiếu thuận với mẹ. Tùng Quân, em xin anh..."
"Em...hic hic rất yêu anh, thật sự rất yêu anh."
Tiêu Nhi phải nói diễn như thật ấy, nước mắt chảy giàn giụa trên gương mặt nhỏ, Nhi nắm chặt cánh tay Quân khẩn cầu tha thiết.
Bà nhướm mày, thảnh thơi ngồi uống chút trà xem thử thằng Quân xử trí như thế nào? Bà quan sát thái độ, dường như Quân tổn thương khá sâu sắc. Nếu thằng Quân mềm lòng tha thứ cho con Nhi thì thú thật bà hết lời để nói. Nhưng chắc chắn không có điều đó xảy ra, bà sớm đã chuẩn bị phương án đối phó.
Quân cười nhạt, vô hồn, cúi đầu thở sâu, trong người lúc này có chút men say, nhưng Quân đủ tỉnh giải quyết chuyện này. Quân lạnh lùng phũ phàng gạt bàn tay Nhi ra, quay mặt sang cất giọng, trong lời nói pha lẫn vị đắng đau thương.
"Được, anh tha thứ cho em..."
"Quân, anh nói thật chứ, em biết anh yêu em nhất mà, em cảm ơn anh."
Tiêu Nhi nhảy dựng lên, cười rạng rỡ đầy tự mãn, đắc ý. Không ngờ chỉ mới vừa rơi vài giọt nước mắt đã khiến Quân lung lay. Bà nghe thế suýt nữa thì sặc nước, vội ngẩng mặt nhìn thằng con trời đánh. Hết, thật sự là hết thuốc chữa.
Dáng vẻ Quân trầm uất, Quân im lặng một hồi suy ngẫm, dường như bản thân đang muốn chấm dứt. Quân ngập ngừng, do dự.
"Nhưng..."
"Nhưng gì cơ? Anh nói đi em đang nghe đây."
"Sẽ không có đám cưới nào diễn ra, anh không lấy em. Tụi mình...ly hôn đi."
Dứt lời Quân liền đứng dậy loạng choạng bước đi về phía thư phòng. Tiêu Nhi trợn tròn hai mắt, cổ họng nghẹn ứ, bàng hoàng, vội vàng kéo Quân giữ lại hỏi kỹ.
"Tùng Quân, anh muốn bỏ em? Anh bỏ đấy à."
"Anh coi Tiêu Nhi em là gì hả? Anh vì một chút nhỏ mà ly hôn với em ư? Anh là đồ khốn."
"Chút chuyện nhỏ? Mẹ anh suýt ૮ɦếƭ mà bản thân em coi là chuyện nhỏ sao Tiêu Nhi?"
"Em..."
"Dù anh là thằng con chẳng ra gì nhưng anh không có phép bất kì ai đối xử bà ấy như vậy. Tiêu Nhi, anh rất yêu em, tin tưởng em vô điều kiện. Anh cho rằng mẹ ngã chỉ là do bất cẩn, sơ suất. Vì anh không nghĩ người lương thiện như em lại có thể làm ra chuyện đó..."
"Nhưng trong clip chính là em đã đẩy mẹ anh."
"Tiêu Nhi, anh chỉ cần em thật lòng một chút thôi, yêu anh, quan tâm mẹ anh, chắc chắn tài sản này về sau sẽ cho em..."
"Nhưng mà...cuối cùng chỉ có anh yêu em, thật lòng muốn xây dựng một gia đình, còn em luôn lăm le gia sản nhà anh. Em chưa bao giờ yêu anh."
Tiêu Nhi nghe xong lòng dạ bứt rứt, khựng lại, hai tay bấu chặt bên hông quần. Bà thẫn thờ chạnh lòng nhìn Quân nói không nên lời. Quân đơn giản khao khát có một mái ấm cùng người mình yêu, nhưng tiếc là đặt nhầm chỗ. Đôi mắt Quân đỏ lòm, vài giọt lệ chua chát tuôn ra.
"Đơn ly hôn, anh sẽ gửi cho em sau."
"Không được, em có thai rồi, khi nãy nhập viện em cũng vừa mới biết."
"Đứa bé là con anh..."
"Em sinh đi, anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi đứa bé."
"Gì chứ? Quân, anh tuyệt tình với em thế sao? Hai chúng ta không thể vì đứa trẻ mà..."
"Không."
Tùng Quân lạnh nhạt chen ngang lời Tiêu Nhi, làm sao có thể nhắm mắt cho qua chứ? Trước đây anh yêu Nhi vì con người thánh thiện, đơn thuần. Quân giữ vững lập trường suốt mấy năm. Oán trách mẹ tại sao lại ép mình kết hôn, còn nghĩ là do chuyện đó mới khiến Tiêu Nhi bỏ đi, luôn đay nghiến, chì chiết Mộc Miên người con gái vô tội.
Bây giờ Quân nhìn thấu Tiêu Nhi, Quân không thể chung giường với người con gái có rắp tâm muốn giết mẹ mình. Tất cả tội lỗi, sai lầm Tùng Quân nhận hết, nhưng không thể quay lại.
૮ɦếƭ tiệt.
Tiêu Nhi không vừa lòng, nhếch mép chửi thề, liền lộ bộ mặt thật, Nhi lau sạch hai hàng nước mắt, khoanh tay, dáng vẻ ngang tàng.
"Được thôi, nếu anh đã muốn thế thì ly hôn nhưng để tôi ký giấy anh phải chia cho tôi nửa gia sản nhà họ Trương."
"Dựa vào đâu."
Chất giọng bà đanh thép nhìn Tiêu Nhi hỏi. Nhi bật cười nham nhở, hóng hách đáp.
"Dựa vào tôi là vợ hợp pháp của Tùng Quân, hai chúng tôi đã đăng ký kết hôn và hiện tại tôi mang thai đứa con của anh ấy."
Bà cười lạnh, liền móc trong túi xách ra một xấp ảnh ném xuống bàn, khinh bỉ nói.
"Mang thai con của thằng Quân? Tiêu Nhi, thế thì cô mau nhìn cho kỹ những người đàn ông bữa giờ cô đã mây mưa đi."
"Ngay chính bản thân cô còn không biết rốt cuộc đứa nhỏ là con ai? Nên mới đẩy sang cho thằng Quân nhà tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc