Vào Nhầm Phòng Thượng Sai Giường - Chương 05

Tác giả: Hàn Trữ

“Chú Đường, dì Đường, hai người đừng hiểu lầm…..” Hàn Tiểu Dạ muốn giải thích, nhưng lại thấy gương mặt phớt lờ của họ đang giả vờ xem TV, nàng nghĩ giờ mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này.
Hàn Tiểu Dạ không nói được câu gì thì đã bị lôi lên lầu ba , vào phòng Đường Tuấn n.
“Đường Tuấn n, anh đùa đủ chưa? Nếu anh dám giở trò gì với tôi, tôi lập tức gọi người đến cứu.” Không, nếu gọi người tới cứu, họ sẽ bị ép kết hôn. “Đính chính lại, tôi sẽ phát tán tấm ảnh *** của anh!” Hừ hừ! Sợ chưa?
“Tay của em.” Đường Tuấn n dường như không quan tâm đến sự uy hiếp của nàng,
“Tay của tôi?” Hàn Tiểu Dạ buồn bực nâng hai tay lên, lúc này mới phát hiện tay của nàng chảy máu, , là bị mảnh vỡ của cái bát kia cứa phải, cho nên sau khi nhìn thấy hắn đã vội vàng mang nàng trở về phòng.
Đường Tuấn n rất nhanh lấy ra một hòm thuốc. Cái người này, chính mình bị thương cũng không biết, nếu hắn không nhìn thấy, chắc nàng cũng không phát hiện đâu.
Miệng vết thương rất dài , sâu , có thể sẽ lưu lại vết sẹo trên tay nàng .
“Không phải là anh muốn giúp tôi bôi thuốc đó chứ? Không cần, vết thương bé thế này rửa nước một chút là được rồi ……” Đại thiếu gia lại giúp nàng bôi thuốc, nàng nhận không nỗi đâu nha.
“Ngồi xuống.” Gương mặt tuấn tú Đường Tuấn n nghiêm nghị lại, nói.
“Ừm.” Hàn Tiểu Dạ sợ tới mức vội vàng ngồi xuống ghế sô pha , nhưng vừa ngồi xuống nàng liền hối hận . Nàng thấy bản thân mình thật vô dụng, sao lại giống như cô vợ nhỏ biết nghe lời của hắn đến vậy.
“Đưa tay ra đây.”
“Ừm.” Đáng ghét! Nàng không cần nghe lời hắn, nàng muốn, muốn phản kháng lại hắn! Đúng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của hắn, ánh mắt lo lắng như thế khó mà giả vờ cho được.
Hắn để ý đến nàng thật sao?
Ý tưởng vừa hiện lên trong đầu, Hàn Tiểu Dạ cảm thấy cực kì buồn bực. Khi hắn cầm bông thấm nước giúp nàng rửa sạch miệng vết thương, nàng nhìn ra nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cho đến khi thuốc được bôi vào vết thương, nàng đau đớn rên lên một tiếng, lúc này mới nhìn thấy gương mặt hắn khi bôi thuốc cho nàng . Khuôn mặt tuấn tú thật khẩn trương , giống như vết thương trên tay kia thật sự khiến hắn đau lòng.
Là đau lòng thật sao? Có phải nàng đang hoa mắt không?
Hàn Tiểu Dạ muốn ngồi sát lại nhìn cho thật kỹ, vì kính đã bị hắn lấy đi, nàng nhìn không được rõ lắm. Đầu chỉ có thể rướn lên về phía trước, mới thấy rõ biểu tình hắn lúc này.
Hắn đang gần nàng , rất gần. Hơi thở ấm áp của hắn dường như có vẻ dồn dập.
Hắn đang cầm tay nàng, phần *** bị hắn chạm vào như có dòng điện chạy qua, mặt nàng nóng quá, tim lại đập mạnh…….
“Xong rồi.” Đường Tuấn n cuối cùng giúp nàng dán băng OK, hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên, hắn biết nàng đang nhìn chằm chằm vào hắn, không biết nàng có thỏa mãn chưa?
Còn hắn thì thực thỏa mãn. Từ trên cao nhìn xuống, hắn nhìn thấy chiếc cổ thon nhỏ của nàng cùng với chiếc áo nịt nhỏ ôm gọn lộ ra xương quai xanh.
Xong rồi?
Hàn Tiểu Dạ lấy lại tinh thần , hai má đỏ bừng. Tâm tình như là đã làm chuyện xấu. Cho đến khi nhìn thấy băng OK đã được dán trên tay , thật đáng yêu, hắn nhoẻn miệng cười.
“Thì raanh chỉ muốn giúp tôi bôi thuốc thôi.” Lòng nàng bỗng nhiên thấy nóng , hiện lên một cảm giác hân hoan khó hiểu , hắn đối xử với nàng như vậy , khiến cho nàng thật vui vẻ ……
Đường Tuấn n nhìn nàng cười, tâm tình lo lắng nàng bị thương khi nãy đột nhiên bình ổn lại “Anh cũng không phải là đại thiếu gia gì cả, anh cũng biết rửa bát, cũng biết giặt quần áo.”
“Sao lại có thể được.” Hàn Tiểu Dạ không tin nói.
“Là thật, anh sống một mình ở ngoài, cái gì cũng phải tự mình học cách làm.” , Nàng khinh hắn không biết gì , là đại thiếu gia tay không phải chạm vào bất kì vật gì sao? Thật sự là quá coi thường hắn .
“Tôi không tin! Anh nhất định là gạt tôi!” Hàn Tiểu Dạ xua xua tay, không phát hiện dáng vẻ nghiêm mặt phồng má chu môi này như muốn thách hắn làm được những công việc nhà thường ngày này.
“Nếu anh làm cho em xem một lần, em phải gọi anh một tiếng Tuấn ca ca, thế nào?” Đường Tuấn n dùng ánh mắt thiện chí nhìn nàng. Khó có cơ hội nàng lại không phòng bị trước hắn, nói chuyện thoải mái với hắn. Điều này, khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên cả hai gặp nhau, nàng không hề sợ hãi hắn, còn cười với hắn.
Hắn thật nhớ lúc ấy, nàng đáng yêu như Pu'p bê, hắn thật muốn ôn lại chuyện cũ. Hắn nhớ đến đêm mà hắn cùng nàng triền miên, hắn không thể quên được hương vị của nàng ……
Cái gì? Gọi hắn là Tuấn ca ca?
Hàn Tiểu Dạ đỏ mặt, những lời này là muốn nhắc nhở nàng, ba ngày trước nàng cũng gọi hắn như vậy… lúc trên giường. Nàng thẹn quá hóa giận: “Đường Tuấn n, anh bao nhiêu tuổi rồi? Xin anh, bớt nói mấy câu ghê tởm như vậy đi có được không? Tôi phải đi đây.“
Nàng giận đùng đùng, muốn đi ra khỏi phòng, lúc hắn giúp nàng bôi thuốc, nàng còn có một chút cảm động, nàng cũng muốn xem bộ dạng của hắn khi làm việc nhà, nhưng tự dưng hắn lại nói những lời này, thật là làm hỏng không khí!
Đường Tuấn n một tay giữ chặt lấy nàng , làm nàng muốn đi cũng không được.
“Thuốc cũng bôi xong rồi, anh còn muốn làm gì nữa?” Hàn Tiểu Dạ hiểu lầm, tưởng hắn còn muốn để lại dấu hôn, lập tức che cổ, cũng không phát hiện lời mình nói như đang làm nũng.
Đường Tuấn n thả nàng ra, rút ra chiếc di động màu hồng phấn: “Em quên cái này.”
“Điện thoại của tôi?” Nàng đưa tay sờ sờ vào túi quần sau, hắn lấy được từ lúc nào vậy?
Đường Tuấn n cầm di động, Ng'n t thon dài đang ấn ấn bàn phím nào đó. Cuối cùng cũng tìm thấy, hắn cười mờ ám: “Em chụp hình *** của anh làm gì, để ngắm à?” (Yu: để y y ạ =)) )
Hàn Tiểu Dạ hận mình sao không cao thêm chút nữa, muốn giành di động lại: “Ngắm cái đầu anh á, không phải tôi đã nói, nếu anh dám làm gì với tôi , tôi sẽ đem ảnh của anh phát tán ra ngoài sao?”
“Thì ra còn lén ngắm anh trong lúc ngủ à?” Ba cái cúc áo kia là nàng cởi ra thay hắn sao? Đường Tuấn n cười thật sự gian tà, không ngờ nàng lại có hứng thú với cơ thể của hắn như vậy.
“Làm ơn dẹp mấy cái ý tưởng xấu xa trong đầu anh đi.” Nàng thể hiện sự kì thị của mình với thân thể hắn: “Tôi chụp hình anh lúc anh say chỉ để trêu anh thôi….”
Tạch!
Hàn Tiểu Dạ nghe thấy một âm thanh nho nhỏ , tâm trí bỗng cảm thấy run rẩy “Anh muốn làm gì?“
Đường Tuấn n làm vẻ mặt như vô tội “Không phải em muốn dẹp sao?” Hắn có lòng tốt đưa ảnh chụp cho nàng xem, toàn bộ hình ảnh đều nằm trong thùng rác.
Hàn Tiểu Dạ giật lại di động trong tay hắn, mở ra xem, ai oán trừng mắt nhìn thư viện ảnh trống không. “Anh thật quá đáng, dám xóa hết….” Nàng ôm hận nói, ảnh chụp để uy hiếp hắn đã bị xóa hết, thật không khó để tưởng tượng số phận khốn khổ sau này của nàng rồi. “Cuối cùng thì anh có thể ђàภђ ђạ tôi rồi, đầu tiên là đánh tôi bất tỉnh nhân sự, sau đó cắt thành mấy mảnh, vứt xuống biển cho cá ăn.”
Làm vậy là phạm pháp nha! Đường Tuấn n bật cười. “Tiểu Dạ, vĩnh viễn không có khả năng anh lại đối xử như vậy với em.” Hắn sẽ không cắt nàng thành mấy mảnh, chỉ có ăn nàng từng miếng, từng miếng mà thôi.
“Gạt người! Lúc trước anh bắt nạt tôi như vậy, khiến tôi sống không bằng ૮ɦếƭ, ngày nào cũng khổ sở…..”
“Đó là bởi vì ……” Đường Tuấn n nói không nên lời , hắn chính là muốn bắt nạt người mà mình thích. (Yu: thú vui tao nhã nhể.)
Khi nàng đánh hắn một cái , mắng hắn một trận , hắn như là đã tỉnh táo trở lại – Tiểu Dạ của hắn cuối cùng cũng quay về! (Yu: chàng ơi, thiếp ko ngờ, chàng thích M, hu hu, chàng là đại M của lòng thiếp)
Hắn phấn khởi, tim không thể nén lại mà cứ nảy lên, sau đó vui vẻ nở nụ cười. Là cười từ tim cười ra, cười sang sảng. Tám năm buồn bực của hắn kể từ thời khắc kia đã hóa hư không, cuối cùng hắn cũng hiểu được tâm tình phức tạp kia là vì sao.
Hắn thích nàng , từ tám năm trước hắn đã thích nàng rồi! (Yu: yes!)
Nhưng bởi vì nàng là cô dâu nuôi từ bé của hắn, vì nàng mà ở trường học hắn bị mọi người bàn tán và cười nhạo, cho nên hắn chán ghét nàng, muốn đuổi nàng đi , không ngừng bắt nạt nàng. Sự phản kháng của nàng khiến cho hắn không thể không chú ý, thu hút toàn bộ ánh mắt hắn . Hắn thích nàng , hắn lấy việc bắt nạt nàng làm thú vui. Sâu xa hơn, hắn không biết mình thực sự chán ghét nàng, hay chỉ giả vờ chán ghét nàng ……
Cho đến khi nàng vì ăn hộp cơm thiu mà bị viêm dạ dày, hắn mới không ***ng đến nàng nữa.
Nhiều năm qua, hắn nghĩ mình đã mất đi một đối thủ, mới có thể bất chấp mọi thủ đoạn trêu chọc nàng. Nhưng kỳ thật hắn đau lòng nàng bị bệnh tật dày vò, áy náy đến nỗi lần sau không dám bắt nạt nàng nữa.
Mà nay hắn không còn là cậu thiếu niên mười bảy tuổi ngây thơ, mà nàng cũng phải là cô bé mười hai tuổi thích cậy mạnh .
Giờ nàng đã là cô gái hai mươi tuổi trưởng thành, là người con gái làm cho hắn mê đắm. Hắn mất tám năm thời gian để tìm được nàng của tám năm trước, hắn phải rất vất vả mới nhận ra được tầm quan trọng của nàng đối với hắn, hắn không bao giờ muốn buông nàng ra .
Hắn muốn nàng .
Dấu ấn hồng (Yu: là dấu hiệu sau khi lần đầu 3 trấm đó mí nàng) trên giường của nàng đập vào mắt hắn, chuyện hắn người đàn ông đầu tiên của nàng như cắm rễ trong lòng hắn. Hắn không thể quên cái đêm ngọt ngào ấy, hắn muốn kéo dài cảm xúc mãnh liệt đêm hôm ấy, càng thêm thân mật với nàng.
Hắn thích nàng ném muối vào người hắn, thích dáng điệu muốn chém hắn của nàng, thích dáng vẻ thẹn thùng của nàng khi nói hắn ghê tởm, thích dàng điệu khi nàng uy hiếp sẽ phát tán ảnh của hắn. Sai lầm tám năm trước, hắn muốn nhanh chóng sửa sai cùng nàng……….
“Vì sao?” Luôn bắt nạt nàng chính là luôn bắt nạt nàng, còn có lý do gì nữa? Hàn Tiểu Dạ trong lòng thực buồn bực, không nhẫn nhịn mà nói ra những lời từ trái tim mình: “Vì tôi là con dâu nuôi từ bé bị anh ghét nhất, cho nên anh không chấp nhận tôi. Dùng hết mọi phương pháp muốn đuổi tôi đi! Giờ chúng ta đều đã là người trưởng thành, anh muốn đuổi tôi đi cũng không cần dùng những cách như vậy, sớm hay muộn tôi cũng sẽ rời khỏi nhà anh …… “
Nàng phải rời khỏi nhà hắn ?
Lời của nàng như một quả *** , làm cho tâm tình của Đường Tuấn n càng trở nên phẫn nộ .
Ngay lúc hắn vừa nhìn ra tâm ý mình đối với nàng thì lại nói muốn rời khỏi hắn? Hắn cũng có tự tôn của hắn. Hắn không có cách nào khiến nàng không coi hắn như rắn rết, muốn rời khỏi hắn. Chỉ có thể thẳng thắng nói ra cảm giác của mình với nàng.
“Em không thể đi, em là của anh.” Hắn chỉ có thể nói ra những lời này, tuyên cáo quyền sở hữu của mình đới với nàng .
Hàn Tiểu Dạ nghe được lời này liền cười ha ha ba tiếng, sau đó nhíu mày trừng mắt nhìn hắn “Gì mà tôi là của anh? Anh nghĩ rằng anh nói những lời này, tôi sẽ tạ chủ long ân sao? Thật ngốc. Tôi không cho rằng tôi là cô dâu nuôi từ bé của anh thì tôi phải là vật sở hữu của anh …… “
“Em vốn chính là của anh!” Đường Tuấn n đầy khí phách nhìn nàng, nói như chém đinh chặt sắt .
Nàng muốn chối bỏ quan hệ đối với hắn, hắn liền vội vàng đem nàng giữ chặt trong tay. Hắn cũng không biết bản thân mình đối với nàng lại có ý độc chiếm như vậy .
Từ khi nàng mười hai tuổi gọi hắn một tiếng Tuấn ca ca, nụ cười ngọt ngào kia như một ấn ký, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ, sai hắn có thể để nàng đi.
Em vốn chính là của anh!
Hắn đang nói đùa, hắn nhất định là đang nói đùa, nàng không phải là của hắn …… Hàn Tiểu Dạ tự mình thuyết phục chính mình. Nhưng nàng bị hắn làm cho tâm hoảng ý loạn là sự thật , khuôn mặt nàng cũng không giấu được băn khoăn mà đỏ bừng, làm sao bây giờ ? Nàng cảm thấy được hắn có vẻ yêu nàng ……. yêu sao ? Nàng thật sự bị cú sốc này dọa, phản ứng đầu tiên chính là xoay người chạy đi, không cẩn thận va phải vật trang trí gì đó, vật đó lắc mạnh, ngã xuống hướng về phía nàng.
Hàn Tiểu Dạ không tránh, không! Phải nói là nàng đang sợ hãi, chỉ có thể ngây ngốc đứng một chỗ .
Nàng tưởng nó sẽ ngã vào người mình, nghĩ nàng sẽ đau mà kêu la thảm thiết…… Nhưng không có! Một giây sau, nàng bị một cơ thể tráng kiện ôm chầm lấy. Hắn hoàn toàn muốn bảo vệ nàng, nhưng cũng nhắc nhở nàng, hắn vì nàng mà chịu cú này.
Nàng nhìn vật đó rơi xuống đất, nhìn thấy hắn buông nàng ra, nắm lấy cánh tay, vẻ mặt đau đớn. Nàng liền cảm thấy trong đầu có tiếng ong ong, tim chợt nhói đau, đau đến nỗi nước mắt tràn mi….
Nàng là làm sao vậy? Hắn trở nên thật kì lạ ……
“Tay của anh …… ” Giọng nàng bỗng nhiên run run , tay hắn giống như bị thương……
“Anh không sao!“
Đường Tuấn n muốn an ủi nàng, lại nhìn thấy nước mắt nàng như trân châu, từng hạt từng hạt rơi xuống, hắn ngừng thở, tim chấn động - nàng khóc vì hắn!
Chương 5
Nàng khóc vì hắn.
Hàn Tiểu Dạ cảm thấy bản thân rất kém cỏi, lại khóc trước mặt hắn, thật mất mặt mà! Nàng sao thế này? Không phải là đang lo lắng vết thương của hắn đó chứ?
Không, nàng không lo lắng cho hắn, nàng chỉ thấy áy náy thôi. . . . . .
Nàng không bắt hắn cứu nàng nha! Ai muốn hắn xen vào việc của người khác tới cứu nàng, nàng đã lừa gạt hắn tám năm, đóng kịch trước mặt hắn tám năm, còn liên tiếp làm ra nhiều chuyện khiến hắn tức giận, dựa vào cái gì mà hắn có lòng tốt đi cứu nàng? Giờ thì hay rồi, tay phải của hắn bị gãy xương, cổ bị bong gân, phải ở nhà tĩnh dưỡng. Nàng bị mẹ bắt phải quay về Đường gia chăm sóc hắn, ngoại trừ lúc đi học, nàng không được phép đi đâu cả, ngay cả làm thêm cũng không được.
Tuy nói rằng ở lại Đường gia có thể tiết kiệm một chút chi tiêu, nàng cũng không thể đi làm thêm nữa, làm một ngày đã nghỉ, không được trả tiền lương, viễn cảnh sinh hoạt phí bị eo hẹp. Làm gì có ai lại chê tiền. Nghĩ đến sau này không thể đi làm thêm, những tờ tiền đáng yêu càng ngày càng cách xa nàng, nàng liền cảm thấy thật ai oán.
Nhưng nàng thừa nhận một điều – hắn đã cứu nàng, nàng chăm sóc lại cho hắn là chuyện đương nhiên, trước khi thương thế của hắn có thể hồi phục, nàng phải nhẫn nại một chút vậy!
Cũng vì chuyện này mà nàng bị mẹ nàng mắng muốn thối đầu, chỉ kém có nước là nàng phải mổ bụng ra để mà tạ tội. Ngược lại, chú Đường và dì Đường lại rộng lượng nên không trách tội nàng, cũng khiến nàng cảm thấy được an ủi.
Nhưng mà cũng chỉ là an ủi nàng một chút thôi, chú Đường phải tới công ty thì không nói làm gì, còn dì Đường lại nói sẽ không ở nhà làm bóng đèn cản trở họ, lôi mẹ nàng cùng đi tham gia hoạt động gì gì đó. Vì thế ban ngày, nàng phải ở nhà một mình với Đường Tuấn n. Giết nàng đi! Hắn bắt nàng không được làm gì với mái tóc, không được mặc áo sơ mi cổ tròn và váy dài làm ô nhiễm mắt của hắn, hại dì Đường hiểu lầm nàng chỉ biết có bản thân mình.
Hắn còn ỷ vào chuyện bị thương, không thể dùng tay phải ăn cơm mà thỏa sức sai bảo nàng.
“Đút cho anh ăn.” Tay phải Đường Tuấn n còn đang bó bột. Sinh hoạt hàng ngày chỉ có thể dựa vào nàng, còn có thể tha hồ sai bảo nàng, hắn thật sự là hưởng thụ nha!
Nàng làm món thịt hầm cơm cho hắn ăn, đây chính là hưởng thụ.
Hắn hợp lý hoá việc đề nghị nàng đút cơm cho hắn, thuận tiện phóng điện sang nàng, khiến mặt nàng đỏ bừng, đây cũng là một loại hưởng thụ.
Trái tim Hàn Tiểu Dạ như bị điện giật, đối với lời nói ngang ngược của hắn, nàng chỉ biết nghe theo. Nàng luôn bị hắn nắm giữ cảm xúc, luôn để ý từng phản ứng nhỏ của hắn, ngay cả khi hắn làm như vô tình mà cố ý mỉm cười phóng điện với nàng, nàng cũng không thể ngăn cản.
“Chỗ này dính nè.” Đường Tuấn n ăn hết muỗng cơm, còn cố ý *** *** vào đầu Ng'n t dính chút tương của nàng, cái này cũng coi như là hưởng thụ nha.
Sắc lang!
Hàn Tiểu Dạ vội vàng rụt tay về, nàng đã chịu đủ sự tán tỉnh lẫn trêu đùa của hắn, nàng tự nói với bản thân không thể mắc bẫy của hắn, nàng hại hắn bị thương, tiếp theo nhất định hắn sẽ xử nàng, nàng không thể mắc mưu!
“Anh muốn ăn nữa.” Đường Tuấn n vừa giống như vị hoàng tử cao ngạo, lại vừa giống như đứa trẻ nhỏ, lấy giọng ra lệnh yêu cầu người con gái mình thích đút cơm ình ăn.
Hàn Tiểu Dạ tức giận tiếp tục đút cơm cho hắn, hắn ăn cơm cũng thực nhã nhặn, vừa ăn vừa chậm rãi nhai. Đôi môi hắn thật gợi cảm, kỹ xảo hôn thật khá. . . . . . (Yu: sắc nữ!) Phi phi phi! Nàng không thể nghĩ về nó nữa, chỉ là đút cơm cho đàn ông ăn thôi mà, đầu óc nàng đúng là có vấn đề, lại đi suy nghĩ miên man, nói thật, cũng chỉ có yêu nhau mới có thể đút cho nhau như vậy nha. . . . . .
Nàng cúi đầu càng lúc càng thấp, bầu không khí đen tối cứ bao trùm lấy lòng nàng, nàng không biết nên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi môi hắn, hay là cơ *** hắn. . . . . .
Đường Tuấn n đang hưởng thụ nàng đút cơm, lại phân tâm khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng, lông mi dài rủ xuống, còn có bàn tay nhỏ bé đang đút cơm cho hắn, hắn hận thức ăn trong miệng mình sao lại không phải là nàng.
Nhưng, không được, hắn không thể dọa nàng sợ hãi, giờ hắn chỉ có thể đê tiện lấy một cái lý do gọi là ‘bị thương’ để giữ nàng lại. Giọt nước mắt của nàng đã gây sức ép cho hắn, hắn luyến tiếc cảnh nàng khóc, nhưng nó cũng làm lay động tâm hồn hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt hắn!
Tám năm trước hắn bắt nạt nàng, cũng chưa từng thấy nàng khóc; nhưng mà lần này bỗng dưng nàng lại khóc, khóc sướt mướt, khiến hắn rất muốn biết có phải nàng đang khóc vì hắn hay không.
Tám năm trước hắn đã xác định nàng thích hắn, bởi nàng nói nàng sẽ đối xử tốt với hắn, tâm tình của cô bé nữ sinh không thể che giấu được, nhưng giờ thì sao?
Hắn không xác định được!
Hắn sợ hãi!
Hắn không hy vọng trong cuộc tình này chỉ có hắn là tương tư đơn phương, hắn cũng muốn có được tình cảm của nàng, hắn hy vọng nàng nghe lời hắn, hắn muốn tim nàng chỉ có hắn, tất cả chỉ đều thuộc về một mình hắn ——
Hắn nên làm như thế nào mới có thể chạm đến được lòng nàng? Quyến rũ nàng, khiến nàng do động, dành cả trái tim mình cho nàng, liệu đã đủ hay chưa?
Đột nhiên, chiếc di động ở trên bàn ăn của Hàn Tiểu Dạ reo lên, vì di động gần chổ hắn ngồi hơn, nên hắn nhanh tay cầm lấy điện thoại, muốn đưa cho nàng, lại nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên của đàn ông, làm thay đổi sự chú ý của hắn “Alô”
Alô alô cái gì, hắn không thấy được chủ nhân của chiếc di dộng đang ở ngay trước mặt hắn hay sao? Hàn Tiểu Dạ tròn mắt nhìn hắn tự tiện giúp nàng nghe điện thoại, thúc giục nói “Đưa máy cho tôi.”
Đường Tuấn n làm như không nghe thấy, chưa biết đối phương là người đàn ông thế nào, làm sao hắn lại có thể giao di động cho nàng “Tiểu Dạ bề bộn nhiều việc, cô ấy đang đút cơm cho tôi.”
“Đường Tuấn n!” Nàng tức giận, cái gì mà đút cơm cho hắn, chính xác thì phải nói là hắn bị thương, nàng không thể không giúp hắn ăn cơm, rõ ràng hắn muốn khiến người kia hiểu lầm!
Đường Tuấn n giơ chân ra ngăn cản nàng, tiếp tục nói ra những lời khiến nàng tức ૮ɦếƭ “Tôi có quan hệ gì với Tiểu Dạ sao?” Câu hỏi này đầy vẻ thù địch, đủ để chứng minh gã đàn ông kia thích nàng “Tôi là người đàn ông của cô ấy.” Hắn công khai thể hiện sự kiêu hãnh, đối phương nghe xong lại tưởng chừng như có sét đánh ngang tai. (Yu: nhưng may mắn là ko trúng cái lỗ tai, mà … bị chẻ làm hai =)), nhớ bác Hoài Linh quá!!! )
Hàn Tiểu Dạ cũng kinh ngạc thở dốc, cứ như đem không khí của cả một đời dùng luôn trong lần này, xụi lơ cả người, ai oán ngồi xổm xuống đất.
Thật quá đáng, không biết là ai gọi tới, nhưng một đời trong sạch của nàng đều đã bị hắn hủy hoại. . . . . .
“Cầm lấy!”
Hai má Hàn Tiểu Dạ trắng bệch, nàng tức giận giành lấy di động, màn hình lại biểu thị cuộc gọi chấm dứt “Tắt máy rồi, còn đưa cho tôi làm gì?” Nàng cắn cắn môi, ấn lại, muốn xem thử người bị hiểu lầm là ai “Là bạn Lâm à!”
“Cậu ta thích em?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ.
“Đúng vậy, anh ta thích tôi!” Thật ra người đó chỉ là bạn cùng lớp với nàng, nhưng nàng sẽ không ngốc đến nỗi nói rõ với Đường Tuấn n “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi đang suy nghĩ không biết có nên để cho anh ấy làm bạn trai tôi hay không?”
Bạn trai? Đường Tuấn n tức giận nói “Em là của anh.”
Hắn lại muốn nói, nàng là cô dâu nuôi từ bé của hắn đúng không? “Tôi cũng không thừa nhận tôi là của anh!” Hàn Tiểu Dạ suy nghĩ, nghĩ xem vì sao hắn lại nói nàng là của hắn, hắn ‘yêu’ nàng sao? Nhưng cuối cùng, chung quy lại, nàng vẫn cho rằng, hắn đối với nàng chính là sự chiếm hữu, xem nàng như tài sản cá nhân thuộc quyền sở hữu của hắn.
Nàng sẽ không tự mình đa tình, chỉ có thần kinh có vấn đề mới nghĩ đến chuyện hắn thực sự yêu thương nàng. Nghĩ như vậy, nàng cũng thấy an tâm hơn, sẽ không như lần trước bị tâm hoảng ý loạn.
Đường Tuấn n không nói gì, tự rót chén nước uống, không phải hắn đồng tình với cách nghĩ của nàng, mà là mặc kệ nàng.
Đúng vậy, hắn mặc kệ nàng, hắn đã xác định rõ ràng nàng là của hắn, mặc kệ nàng nói gì, nàng đều không có cơ hội kháng cự!
Hàn Tiểu Dạ nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh tức giận nói “Anh là đồ dã man! Tôi đã nói tôi không phải là của anh!”
“Anh dã man?” Đường Tuấn n nhíu mi “Được, vậy anh sẽ theo như em mong muốn, làm chút chuyện dã man vậy!”
“Anh định làm gì?” Bắt đầu rồi phải không? Hắn muốn bắt đầu khi dễ nàng rồi đúng không? Hàn Tiểu Dạ nhanh chóng lùi về sau, bày ra vài chiêu thức võ công.
Đường Tuấn n nở nụ cười, cảm thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng thật đáng yêu, hắn nhịn không được tiến về phía trước nhéo nhéo hai má mềm mại của nàng, thể hiện sự yêu thương đối với nàng “Tiểu Dạ, anh sẽ yêu em, tình yêu cuồng bạo.”
Tình? Yêu? Cuồng? Bạo!
Khuôn mặt Hàn Tiểu Dạ thoáng chốc đỏ bừng, đó là cái quái gì vậy!
Dù sao có thể khẳng định cái đó không liên quan gì đến tình yêu, từ trước đến giờ người này đều không hiểu cái gì gọi là tình yêu “Đường Tuấn n, anh muốn cuồng bạo tôi, bắt nạt tôi, khi dễ tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần thêm cái gì là yêu mới chả thương, ghê tởm muốn ૮ɦếƭ!”
Đường Tuấn n cười vô cùng sảng khoái, Ng'n t trỏ lắc lắc “Em không biết chữ ‘yêu’, có nhiều ý nghĩ khác nhau sao?”
Khác nhau chỗ nào!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc