Vào Nhầm Phòng Thượng Sai Giường - Chương 02

Tác giả: Hàn Trữ

Thân thể hắn quả thật không tốt, dù hắn không cam lòng, dù hắn có ước ao được khỏe mạnh bao nhiêu chăng nữa, nhưng cha mẹ vì sao lại mê tín như vậy, nói cái gì phải nuôi con dâu bé để xung hỉ thì thân thể hắn sẽ có chuyển biến tốt. Xung hỉ? Loại chuyện vớ vẩn này mà muốn hắn làm theo sao?
Lần trước bọn họ nói qua, hắn lập tức cự tuyệt, không nghĩ tới họ lại không từ bỏ ý định, đi tìm tiểu quỷ này đến giúp hắn xung hỉ!
Chuyện vớ vẩn này nếu truyền ra ngoài, hắn còn có thể ngẩng mặt làm người sao? Tuy hắn ít đến trường, nhưng tốt xấu gì hắn cũng được xem là nhân vật quan trọng, hắn nói một, không ai dám nói hai. Nếu chuyện hắn có con dâu bé này truyền ra, hắn sẽ rất mất mặt, hắn sẽ không dám đến trường nữa!
Cho nên, hắn tuyệt đối ngăn chuyện xung hỉ này! Hắn quyết định ghét nữ sinh gọi là Hàn Tiểu Dạ này, hắn phải đuổi nàng đi!
Từ ngày đó, Đường Tuấn n dùng trăm phương ngàn kế tìm cách đuổi Hàn Tiểu Dạ đi, dùng tất cả các loại thủ đoạn để bắt nạt nàng, nhưng hắn chỉ duy trì được một năm - bởi vì, nàng rất nhàm chán!
“Đến cùng là có bao nhiêu tục.”
Đường Tuấn n vừa đến quán ăn khuya của bạn, liền bắt đầu than phiền cùng đám bạn thân. Nếu không vì mẹ bắt hắn mỗi chủ nhật phải về nhà ăn cơm, mà vừa khéo đồ ăn Hàn Tiểu Dạ nấu lại ngon, hắn mới bỏ qua không nghĩ đến việc phải đối mặt với nữ nhân thô tục đó.
Tính xấu của hắn so với thời còn thiếu niên đã nén xuống rất nhiều, không còn dễ tức giận, chỉ khi ở cùng với đám bạn học phổ thông này, tính cách không còn che dấu, cứ thế phát huy. “Đeo cặp kính đen khó coi, gần như che cả khuôn mặt nha, tóc thì để thật dài rồi thắt bím, con gái thời này, còn ai mà ăn mặc kiểu này chứ, thật là thô tục muốn ૮ɦếƭ.”
“A Tuấn, cậu hình như là rất để ý đến con dâu bé này a!” A Bân chốt lại một câu trọng điểm.
“Tớ làm gì để ý con nhóc đó!” Hắn rất muốn đuổi nàng đi, nhưng cha mẹ lại rất yêu thương nàng, hơn nữa nàng lại luôn phục tùng hắn, khiến hắn khó mà ra tay.
“Cậu mỗi lần đến đây, đều bắt đầu kể con dâu bé thế này, con dâu bé thế kia, hại bọn tớ tò mò muốn ૮ɦếƭ, không biết nàng thật sự thế nào.” Chủ quán ăn khuya, A Tề mắt nhấp nháy nói, những người còn lại đều hiểu ý đều cười to.
Đường Tuấn n đảo mắt một vòng nhìn đám bạn, tức giận nói: “Muốn biết như vậy thì tự mà đi nuôi một người con dâu bé như vậy đi!”
“Ta phải nuôi! Cảm giác cứ như đào tạo người đẹp! Thực tốt nha.” A Đường vừa ngáp vừa nói.
Đường Tuấn n hung hăng trừng mắt nhìn nhìn hắn, nghĩ đến miếng thịt hồng hồng chuẩn bị ăn lại bị ςướק đi, liền cảm thấy khó chịu.
Vì sao hắn lại phải vì con nhóc nấu ăn kia bó buộc! Thật không có thiên lý a!
“A Tuấn, ngươi có định kết hôn với con dâu bé không?” Ba cặp mắt không hẹn đều nhìn thẳng hắn, đồng thời mặt cũng không sợ bị đánh mà tự động tiến sát lại.
“Câm miệng!” Đường Tuấn n khóe miệng run run, đám bạn tốt này thực sự khiến hắn vừa buồn cười vừa tức giận.
Kết hôn? Ba, mẹ hắn cũng có ý định đó, nhưng hắn liều ૮ɦếƭ không theo. Hắn tự biết hắn không thể thực hiện; về phần nàng, hắn không nhìn ra suy nghĩ thật của nàng - nàng luôn cúi đầu nói chuyện, hắn gần như thích thú sự vắng mặt của nàng.
Nàng mới trước đây còn rất đáng yêu a! Ánh mắt ngập nước, khuôn mặt phúng phính, còn ngọt ngào gọi hắn một tiếng Tuấn ca ca.
Nhưng từ khi hắn cư xử thô lỗ với nàng, nàng không còn nở nụ cười với hắn, hắn bắt nàng gọi hắn là thiếu gia, nàng cũng tuân theo mà gọi………. Việc này khiến hắn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Mới trước đây nàng còn phản kháng lại hắn, chọc giận hắn, tạo cho hắn rất nhiều hứng thú. Mỗi ngày hắn đều vắt óc nghĩ ra phương pháp bắt nạt nàng, rồi tưởng tượng nàng sẽ ang đến cho hắn sự trả thù kinh ngạc nào đó, nàng so với các nữ sinh hay viết thư tình cho hắn thì thú vị hơn nhiều, một ngày không bắt nạt nàng, hắn liền cảm thấy không thoải mái tự nhiên.
…Có điều, nói hắn ức hiếp nàng vì ghét nàng cũng không hoàn toàn đúng.
Khi nàng tuyên chiến cùng hắn, ánh mắt to tròn đầy địch ý, hai gò má hồng hồng toàn tâm toàn ý mà phẫn nộ, quật cường khiến người ta không thể bỏ qua. Cái đầu be bé, cũng rất có chí khí mà đứng thẳng, cằm nâng cao, như muốn đem sức lực toàn thân mà đối phó hắn, khiến hắn cảm thấy nàng kinh diễm khác thường.
Bị hắn khi dễ , nàng cũng không nhận thua. Cho dù thua cũng không khóc, chỉ biết trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn, trừng đến nỗi khiến hắn bội phục, bất tri bất giác mà xem nàng trở thành đối thủ ngang hàng, chỉ có nàng có tư cách đọ với hắn. Hắn bắt nạt nàng đến nghiện, mỗi ngày đều rất khoái nhạc……..
Chỉ là, hắn không ngờ, nàng đột nhiên lâm trận lùi bước, nàng ……. thật sự làm hắn thất vọng.
Kể từ khi nàng ăn cơm nắm bị hư, tinh thần hắn cũng trở nên sa sút, bị đã kích nghiêm trọng, sau lại nhìn thấy bộ dáng cúi đầu lo sợ của nàng, hắn càng không thích ứng được. Làm ơn đi, làm như tiểu bạch thỏ ૮ɦếƭ nhát, làm sao mà bắt nạt đây?
Nghĩ vậy, hắn thực cảm thấy buồn bực, hắn vì thái độ ngoan ngoãn phục tùng tám năm này của nàng mà buồn bực, thật sự là đáng ૮ɦếƭ!
Hắn mở bình R*ợ*u ra, đổ tràn ly, muốn uống cho thật đã.
“A Tuấn, chẳng lẽ cậu sợ con dâu bé đó a? Chỉ cần nàng về nhà, cậu lại chạy tới đây uống R*ợ*u giải sầu, còn cùng bọn này uống đến sáng!”
“Có lẽ là vậy nha……..”
Thật là một đám bạn vô tích sự, chỉ toàn đả kích hắn, Đường Tuấn n chịu không nổi chiêu khích tướng, đập bàn một cái đem R*ợ*u uống cạn. “Ai sợ nàng! Ta bây giờ lập tức trở về, xem nàng có thể làm gì ta!”
Hàn Tiểu Dạ theo lịch hoạt động của hắn mà đoán có lẽđến sáng hắn mới về nhà.
Ăn xong bữa tối, nàng thư thái tắm trong đám bọt xà phòng, đem y phục rườm rà mặc cả ngày cởi bỏ, xỏa ra một mái tóc dài đen mượt phía sau.
Cũng bởi vì vừa tắm xong, nàng cứ thế mà ngồi trong phòng đọc sách. Nàng tùy tiện mặc bộ áo ngủ mà mẹ Đường vừa đưa, lộ ra cánh tay mảnh khảnh cùng bờ vai tròn tròn, chất vải rủ ôm sát cơ thể càng làm rõ dáng người hoàn hảo của nàng.
Nàng cũng không đeo kính - Đường Tuấn n không có ở nhà, nàng đeo cho ai xem? Huống chi nàng cũng không cận đến nỗi nhìn không rõ đường đi a.
Hàn Tiểu Dạ nhàn nhã đi lại trong nhà, còn không để ý mà đi đến chổ ngã rẻ, hoàn toàn không phát hiện sắp sửa nghênh đón một người, nàng cứ vậy mà tiến bước …
“Ôi!” Đau ૮ɦếƭ được! Nàng ***ng vào tấm sắt sao?
Đường Tuấn n bị bạn bè chế nhạo một trận, đang nổi giận đùng đùng, đi lên lầu hai, lại ***ng phải một khối bông ấm nóng mềm mại, lửa giận trong người lập tức biến mất.
Nhìn kỹ lại, ra là tiểu nha đầu, nàng cúi mặt xuống, khiến hắn không thấy rõ ngũ quan, nhưng trên tóc nàng còn vương lại hương thơm. Khi vừa ***ng phải nàng, vài sợi tóc còn nhẹ nhàng phất qua mặt hắn, làm tâm hắn trở nên rối loạn khác thường.
“Cô là?” Trong nhà có khách khi nào thế?
Hàn Tiểu Dạ xác định nàng không phải ***ng trúng tấm sắt, dọa nàng sợ muốn ૮ɦếƭ. Đây thật là trời không tránh được mưa nắng, người có khi phúc có khi họa, nàng làm sao biết hắn hôm nay lại về sớm hơn mọi ngày a!
“Là em, Tiểu Dạ, thực xin lỗi….” Nàng cúi đầu, tóc mái che khuất vầng tráng cùng đôi mắt xinh đep, vai co lại, cánh tay mềm mại nhỏ bé tái xanh, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng thật hi vọng hắn nhanh nhanh cho nàng đi, tám năm qua, đây là lần đầu nàng dùng diện mạo thật sự đối diện với hắn. Nàng không cảm thấy an toàn, sợ hắn nhìn ra sự phòng bị của nàng.
Tiểu Dạ?!
Tiểu Dạ không phải là mọt sách sao? Tiểu Dạ không phải là toàn thân đầy tục khí sao? Đường Tuấn n nhìn rõ giai nhân hắn đang ngưỡng mộ lại là nàng, cảm thấy rất không thoải mái. “Thật là, đi không mở mắt à?”
Hắn muốn hung hăng mắng nàng, muốn nhìn thẳng con dâu bé này, muốn chứng minh rằng hắn một chút cũng không sợ nàng. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, không đeo kính, không bím tóc kiểu Hàn Tiểu Dạ, nàng lại xinh đẹp như vậy, nhất là đôi mắt sáng, sâu thẩm như hồ. Tất cả, lập tức đập vào mắt hắn, khiến ***g *** hắn không kịp phòng bị mà kêu một tiếng thật lớn.
Hắn hô hấp dần dần trở nên khó khăn, ánh mắt tối lại, từ từ cúi xuống, nhìn thật kỹ nàng. Bờ vai thon tròn, cùng làn da mềm mịn như tuyết lẫn khuất dưới lớp vải ……..
Hắn ngắm nàng thật lâu, hắn không ngờ nàng hai mươi tuổi lại trở nên xinh đẹp mê người như vậy, làn da nhẳn nhụi bóng loáng, khiến hắn thật muốn mạnh mẽ vuốt ve ………
Hàn Tiểu Dạ thật không biết vị thiếu gia đang nhìn nàng hôm nay bị mắc chứng thần kinh gì, đột nhiên nâng cằm nàng, còn dùng ánh mắt nóng rực đó nhìn nàng, như tia X quang mà rọi nàng từ đầu đến chân, hại nàng kinh hoàng, không hiểu vì sao nàng cảm thấy rất khó chịu.
Ở trường cũng có nhiều nam sinh theo đuổi nàng, nhưng không ai như hắn dám làm càn như vậy với nàng a!
“Thiếu gia. . . . . . Có việc gì không?” Hàn Tiểu Dạ rất muốn ngụy trang thành bộ dáng sợ hãi, nhưng kỳ thật nàng không cần giả, bởi trong lòng nàng đang thật sự sợ hãi. *** lộ ra trước mắt hắn run run, thẹn thùng mà đỏ hồng cả lên.
Nàng cảm nhận được, gã con trai này không phải là tiểu ác bá của tám năm qua, hắn là tên đàn ông chín chắn có đầy đủ sức hấp dẫn, điều này càng khiến người chưa từng có bạn trai, thế giới tình cảm trống rỗng như nàng không thể ngăn cản lại sự uy hiếp này……….
Đường Tuấn n vốn đang còn tâm trạng phơi phới, nhưng nhìn thấy bộ dáng phát run liên tục của của nàng, như muốn khóc, đôi môi hồng hồng dần nhạt màu, hắn lại nghĩ.
Ta đáng sợ vậy sao?
Nàng bị dọa đến sợ hãi trông thật khó coi, hắn vừa rồi lại như bị mê hoặc, hắn điên rồi!
Buông nàng ra, hận vừa rồi đã chạm qua *** nàng, muốn nhanh chóng quay về phòng. Nhưng hắn lại không cử động, ngược lại kích động nói một câu hắn chưa từng nói qua: “Ngươi ngày mai về trường lại a?”
“Phải” Hàn Tiểu Dạ đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn chưa bao giờ chủ động nói chuyện phiếm với nàng.
“Tốt nghiệp xong muốn làm gì?” Đường Tuấn n thản nhiên hỏi, hắn lại đi quan tâm công việc của nàng, đúng là gặp quỷ a!
“Cũng chưa biết, chờ tốt nghiệp xong mới tính.” Hàn Tiểu Dạ hạ thấp mí mắt, vẫn là bộ dáng hướng nội.
“Đúng là không có chủ kiến.” Đường Tuấn n xuy một tiếng, xoay người đi lên lầu .
“Tránh được một kiếp !” Hàn Tiểu Dạ thấy hắn cuối cùng cũng buông tha nàng, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, không chú ý lại khiến âm thanh phát ra hơi lớn, ngay cả lầu ba cũng nghe thấy.
“Tránh được một kiếp?!” Đang đứng ở cầu thang trên lầu, Đường Tuấn n khẽ nhếch mép mỉm cười.
Ta nghe lầm sao? Trong giọng nói của nàng còn mang theo hàm ý cười đùa, như đem ta ra đùa giỡn…..
Không, không có khả năng!
Bộ dáng yếu đuối hắn nhìn thấy trong tám năm qua, nàng sao dám làm chuyện qua mặt hắn. Cho dù nàng nói tránh được một kiếp, cũng không có gì không đúng, nàng vốn rất sợ hắn, nàng căn bản là người nhát gan!
Chương 2
Tiền tiền tiền, Hàn Tiểu Dạ hận không thể kiếm được nhiều tiền!
Tại chợ đêm, chỉ có nàng là người trẻ tuổi đứng bán hàng. Sản phẩm chính nàng đang bán là ví da thủ công tinh xảo, cùng với trang sức. Vì là hàng thủ công, hình thức lại vô cùng đáng yêu nên lợi nhuận từ trước đến nay đều rất tốt.
“Ví da thủ công xinh đẹp đây!” Hàn Tiểu Dạ gào lên, giọng nàng to không thua các chú, dì ở gần đó, thu hút rất nhiều khách hàng trẻ tuổi.
Tuy nói rằng học phí của nàng đều do Đường gia chi trả, dì Đường còn cố định phát cho nàng sinh hoạt phí, nhưng ngoại trừ lì xì mừng năm mới, còn lại một chút cũng không ***ng đến.
Mẹ nàng vất vả lắm mới kiếm được tiền, nàng lớn như vậy, sao có thể hỏi xin mẹ được?
Tâm nguyện của nàng là tốt nghiệp đại học. Nàng thực cảm kích, nàng không thể tiếp tục nợ thêm ân tình của Đường gia nữa. Do đó sau khi vào đại học, nàng đã bắt đầu vừa học vừa làm.
Đầu tiên, nàng làm phục vụ ở quán ăn, năm nay mới bắt đầu vào chợ đêm bán ví da thủ công kiếm thêm. Nguồn tiêu thụ cũng không tệ lắm, khiến nàng có thêm động lực làm, để dành được một ít tiền.
Số tiền này nàng muốn dùng để mua nhà, không thể tùy tiền xài. Sinh hoạt phí tuần này không đủ, nàng phải làm thêm, chuẩn bị cho chi tiêu hằng ngày.
Mặc dù ý nghĩ ‘tay làm hàm nhai’ của nàng khiến chú và dì Đường đau lòng, nhưng nàng biết nàng không thể gả cho Đường Tuấn n. Mà Đường Tuấn n cũng không thể cưới nàng, họ hà tất phải miễn cưỡng như vậy.
Nàng tự hiểu, ngay khi hắn bắt nàng gọi hắn là thiếu gia, nàng đã biết, trong lòng hắn đã nhận định rằng nàng không xứng với hắn…….
Hàn Tiểu Dạ sắp xếp lại mấy chiếc ví da, lòng cảm thấy có chút cô đơn.
Con gái đối với mối tình đầu luôn là nhớ mãi không thôi, nàng cũng vậy. Thầm mến hắn đến một năm, âm thầm nhìn hắn, đến lúc trở thành con dâu bé của hắn, loại cảm giác hạnh phúc này, nàng sao có thể quên được chứ.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng từ thiên đường rớt xuống địa ngục — nàng bị chính vị hoàng tử nàng mến bắt nạt! Nàng thật sự rất đau lòng, một mình trốn dưới gối khóc thầm, một thời gian dài sau đó mới chập nhận đây là sự thật. Sau đó nàng lại có dũng khí phản kháng lại hắn, nhưng cũng vì lòng đã nguội lạnh, phản kháng đến mệt mõi, chịu đủ điều, mới chọn lựa phương án cuối cùng là thuận theo hắn, rồi tiếp tục chán ghét hắn, cố hết sức mà thoát khỏi hắn.
Nhưng con người quả thật là loài động vật kỳ quái, miệng thì cứ nói chán ghét, nhưng đến mỗi dịp cuối tuần, nàng vẫn tự động về nhà chuẩn bị cơm cho hắn. Tám năm, nàng cũng không còn có thể phân rõ là do bị mẹ ép về hay là
Do lòng nàng tự nguyện………
Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của hắn khi ăn món thịt nàng nấu, lòng nàng đã cảm thấy rất cao hứng……..
“Bà chủ à, bà ngẩn ngơ gì thế?” Cô gái trẻ với gương mặt tròn trỉnh gọi nàng.
“Bội Phân, cậu đến rồi à!” Hàn Tiểu Dạ lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nói: “Không phải cậu đang ở ký túc xá sao?”
Lâm Bội Phân là bạn học kiêm bạn cùng phòng với nàng, ví da nàng đang bán tất cả đều là do Bội Phân tự may, nhờ có cô, nàng mới có thể cạnh tranh kịch liệt ở chợ đêm này.
“Đúng vậy! Ai bảo cậu bán đắt như vậy, hại tớ làm mệt muốn ૮ɦếƭ, phải ra ngoài hoạt động gân cốt một chút mới được. Cậu không ngại để tớ giúp rao hàng chứ?”
“Đương nhiên không ngại, cậu là thần tài của tớ. Tớ còn phiền bà giúp, tiền kiếm được cũng không ít đâu!” Hàn Tiểu Dạ nịnh nọt đấm đấm cho Bội Phân.
“Miệng ngọt như vậy, nhất định là trong lòng đang mắng tớ làm ví da quá chậm, hại cậu không có đồ mới để bán chứ gì?”
“Tiểu nhân không dám!”
Lâm Bội Phận nhìn mười Ng'n t đều bị chai của Tiểu Dạ, đau lòng nói: “Tiểu Dạ, tớ không hiểu, không phải cậu làm thêm cho quán ăn sao? Giờ lại còn vất vả bán hàng vỉa hè nữa à?”
“Bởi vì tớ phải nhanh nhanh kiếm tiền mua nhà. Để mẹ tớ hưởng phúc! Hư ~~ Đây là bí mật nha!” Ngay cả mẹ nàng, nàng cũng chưa nói!
“Tớ thấy cậu sớm muộn gì cũng gả vào nhà họ Đường thôi!” Lâm Bội Phân đối xử rất tốt với nàng, cũng hiểu sơ sơ về mối quan hệ giữa nàng và Đường gia.
Hàn Tiểu Dạ chống nạnh, hừ mũi. “Đời này của tớ việc không có khả năng nhất chính là gả cho hắn!
Tớ hận nhất chính là không mau kiếm đủ tiền, nhanh chóng cùng mẹ rời khỏi Đường gia, không còn cần phải nhìn sắc mặt hắn mà sống!”
“Tiểu Dạ, cậu cần tiền vậy sao?” Nàng phải giúp thế nào đây? Lâm Bội Phân suy tư. Đột nhiên nhớ đến lời giới thiệu việc làm của chị nàng, liền H**g phấn nói: “Nếu tớ nói có cơ hội việc làm luơng cao, cậu có muốn thử với tớ không?”
Sau khi dọn hàng, Hàn Tiểu Dạ một mình đi trên con đường không còn người qua lại.
Thường ngày, đến chợ đêm bán hàng, đều do Lâm Bội Phân dùng xe chở nàng đến rồi tiện thể chở nàng về. Nhưng đêm nay nhà Lâm Bội Phân có việc gấp, lấy xe về trước, nàng đành phải tự đi về ký túc xá một mình vậy.
Muộn thế này cũng không còn xe bus, nàng cũng không nỡ phí tiền mà gọi xe taxi, đành tự an ủi mình: lâu lâu đi tản bộ hóng gió cũng không tệ ha.
Chị của Bội Phân giới thiệu cơ hội việc làm cho nàng, nghe nói là thiếu gia giàu có nào đó tổ chức sinh nhật, tuyển phục vụ viên lương là hai trăm đồng, nghe sơ cũng thấy được lắm….
Được rồi, ngày mai sẽ nói với Bội Phân mình cũng muốn làm.
Nàng xoay xoay nắm tay nói, không phát hiện có người đội mũ lưỡi trai đang theo phía sau nàng.
Người nọ đột nhiên chạy đến, giật lấy ví nàng đang đeo trên vai nàng rồi bỏ chạy!
Hàn Tiểu Dạ trơ mắt nhìn cái ví bị ςướק đi, bên trong là tiền lời của hôm nay - nàng quá sơ suất, không nên ỷ lại vào con phố quen thuộc mà không cảnh giác, lộ sơ hở!
“Tên trời đánh kia đứng lại!”
Tên ςướק chạy rất nhanh, nhưng nàng cũng không phải cái đèn dầu, vừa đuổi theo vừa gào to ‘cháy’. Nàng muốn gây sự chú ý với mọi người, nhưng gào cả buổi cũng không ai đến giúp là thế nào? Mọi người đều không muốn xem náo nhiệt sao?
“Đứng lại! Lập tức đứng lại cho ta !” Quái, nàng tốt xấu gì cũng thuộc dạng thanh tú, vì sao không có ai làm anh hùng đến cứu mỹ nhân vậy nè! (Yu: trình Tự sư*ng quá cao)
Hàn Tiểu Dạ tức điên. Còn dám chạy. Nàng nóng lòng muốn bắt được tên ςướק, vội vàng cởi giầy. Được ăn cả ngã về không, dốc toàn lực, một phát ném thẳng vào tên đội mũ lưỡi trai chạy phía trước.
Phanh! Trúng rồi, tên ςướק bị ném trúng choáng váng như thấy mười ông sao, tốc độ chạy cũng chậm lại.
“Hừ! Xem mày chạy đi đâu?” Gương mặt đằng đằng sát khí, Hàn Tiểu Dạ thừa cơ hội chạy vội tới.
Tên ςướק bị nàng dọa đến khiếp, chân nhũn ra, nằm bò xuống đất.
Hàn Tiểu Dạ muốn lấy chiếc ví về, nhưng tên ςướק lại giữ chặt không buông.
“Buông tay!” Nàng ra lệnh, phát hiện tên ςướק hóa ra chỉ là đứa trẻ vị thành niên, nàng lại càng tức giận. “Cậu bạn nhỏ không chịu lo học hành cho tốt, lại đi trộm ςướק, thật khiến cha mẹ cậu phải đau lòng!”
Đứa nhỏ vẻ mặt chống đối, liều ૮ɦếƭ giãy dụa.
Hàn Tiểu Dạ cười ngọt ngào. “Ngoan ngoãn buông tay, chị đây sẽ hẹn hò với cưng!”
“Bà già, ta không thèm!”
Dám gọi nàng là bà già! “R*ợ*u mời không uống lại thích uống R*ợ*u phạt, không đưa mi đến đồn cảnh sát là không được mà.”
“Ta càng không sợ! Ha ha!”
“Tốt lắm, ta thay trời trừng phạt mi!” Hàn Tiểu Dạ học theo mấy lời thoại trong phim kịch ra nói! Cậu nhóc đột nhiên ngã xuống đất, mũi chảy máu. Đây là lần đầu tiên cậu bị đánh đến chảy máu mũi.
Hàn Tiểu Dạ thuận lợi lấy lại được chiếc ví, tức giận hất hất mái tóc dài.
Ngay lúc đó, một chiếc taxi màu vàng có rèm che dừng trước mặt nàng. Nàng kinh ngạc nhìn thoáng qua - nàng không có gọi taxi.
Đến khi cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống, nàng đưa mắt từ từ nhìn lên, đầu như vang lên một tiếng, đứng ngây ra…..
Là Đường Tuấn n!
“Đã trễ như vậy, cô còn ở bên ngoài làm gì?” Đường Tuấn n đang ngồi ghế sau trong xe, hắn bắt xe để về nhà. Từ đằng xa, nhìn thấy nàng, nhưng chưa xác định rõ. Vì nàng để tóc dài, mặc T-shirt, quần bò. Hoàn toàn khác với cách ăn mặc khi ở nhà.
Đến khi thấy rõ gương mặt nàng, lại thấy nàng đang dằn co với một cậu bé, hắn mới nhờ tài xế dừng lại để quan sát.
Không ngờ, người té ngã chảy máu mũi lại là cậu bé kia, là hắn nhìn lầm sao?
Hàn Tiểu Dạ cúi đầu nhìn lại quần áo đơn giản trên người mình, thật đáng ૮ɦếƭ! Nàng không mặc đúng trang phục cần thiết rồi!
Thế là vội vàng khom lưng, cúi mặt, rụt rè sợ hãi, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt: “Thiếu gia, em đói bụng, định ra chợ đêm mua đồ ăn, không nghĩ tới….”
Nàng run run đưa ngón trỏ chỉ vào cậu nhóc đang chảy máu mũi bị dọa đến mất tinh thần nói: “Em bị nó giật đồ!”
“Giật đồ sao?” Ánh mắt sắc bén của Đường Tuấn n đảo qua.
Cậu bé bị hắn trừng mắt, khiếp sợ liền lập tức phục hồi lại tinh thần. “Tôi không cố ý, tôi còn bị cô ấy….” Chỉ chỉ vào cái mũi, muốn nói chính cậu cụng bị cô gái kia đánh, so ra cậu còn đáng thương hơn.
Hàn Tiểu Dạ ςướק lời, giọng nói mang chút nghẹn ngào: “Nó thật đáng giận, giật ví của em, nếu không ném nó, ví của em đã bị nó giật mất rồi……..” Nói xong, còn nhanh chân trốn sau lưng Đường Tuấn n ra dáng thỏ con nhút nhát. Chị hai à, không phải tôi bị chị đánh sao? Cậu bé thầm kêu khổ, muốn nói ra sự thật, nhưng lại bị nàng trừng mắt. Đi mau đi, còn ngây ngốc ở đó làm gì! Hàn Tiểu Dạ ra hiệu cho cậu bé mau nhanh chân bỏ của chạy lấy người, tay còn ra dấu như muốn đánh người.
Cậu bé sợ tới mức muốn tè ra quần, không muốn nhớ tới cú đánh vừa rồi nữa. “Xin lỗi, tôi không dám nữa, tha cho tôi đi!” Từng bước rồi từng bước liền phóng đi.
Đường Tuấn n vốn định đưa cậu đến đồn cảnh sát, nhưng thấy cậu đã nhận sai, còn chuồn nhanh như vậy, bắt cậu đi cũng không có ý nghĩa.
Hắn vẫn cảm thấy đó điều gì đó kỳ lạ, cậu bé kia sợ hắn đến vậy sao? Nói là sợ hắn, nhưng sao cứ nhìn chằm chằm về phía sau lưng hắn, làm như thấy hung thần phía sau vậy.
Không thể nào! Sau lưng hắn chỉ có một chú thỏ con nhỏ nhắn.
“Cô ổn không?” Hắn hừ lạnh, nàng lại đi trốn sau lưng hắn, thật nhát cáy!
“Ổn rồi ……” Hàn Tiểu Dạ vẫn cúi đầu, nhìn thẳng xuống đôi chân mang tất trắng….. Khoan đã, nàng mang tất, vậy giày của nàng đâu? ૮ɦếƭ rồi! Nàng lại mất mặt trước hắn rồi.
Đường Tuấn n nhìn thấy nàng cứ cúi đầu, tưởng rằng dưới đất có kho báu gì, cũng cúi đầu nhìn theo. Lúc này mới phát hiện tình trạng của nàng. Hắn nhìn bốn phía, tìm thấy một chiếc giày nữ đơn độc. “Giày cô ở kia phải không?”
Hắn ngạo mạn chỉ Ng'n t, chân cũng không bước. Nàng hiểu, hắn không hề có ý giúp nàng nhặt giày.
Hàn Tiểu Dạ đi lại nhặt giày, cô vợ nhỏ ngồi xuống chầm chậm mang giày vào. “Thật xin lỗi, thiếu gia, em vừa mới vội vàng bắt ςướק …. à không, đuổi theo tên ςướק, nên giầy bị rơi ra…..” Nàng làm sao dám nói mình vừa dùng giày ném người chứ!
“Vậy sao?” Đường Tuấn n nhìn chằm chằm động tác mang giày của nàng, nàng mang vào thật chậm, tay không ngừng run, nàng thật sự sợ hắn.
Hàn Tiểu Dạ mang giày vào, đứng lên vẫn cúi đầu, khom lưng, vai run rẩy, gần như khóc đến nơi: “Cám ơn thiếu gia, vừa rồi thật đáng sợ, may mà có thiếu gia cứu em…….” Nàng diễn vậy giống thật chưa? Hử hử.
Cứu? Đường Tuấn n không nhớ là đã cứu con nhóc này lúc nào. Từ đầu tới cuối, hắn đều cảm thấy nàng và cậu bé kia có điểm kỳ quái, nhưng hắn không biết kỳ quái chổ nào. Như hiện tại đây, con nhóc khóc sao thấy giả giả thế nào ấy.
Là giả khóc à?? Hắn chau mày, muốn chối bỏ đáp án này. “Sau này đừng đi chợ đêm vào giờ này nữa, mẹ cô sẽ lo lắng.”
“Dạ thiếu gia, em đi.” Hàn Tiểu Dạ lui vài bước, xoay người, chầm chậm bước đi: “Hô…” Lại tránh được một kiếp, cứ tưởng mình xong đời rồi chứ…….
Đường Tuấn n nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, nhìn thấy nàng đầu tiên là chầm chầm chạy bằng những bước nhỏ, sau đó thì cứ như người được thả tự do mà lao đi, cảm giác như nàng cảm thấy thật may mắn khi thoát khỏi hắn.
Tránh được một kiếp ! Giọng cười khe khẽ như quẩn quanh bên tai hắn, không cần nghĩ ngợi, hắn liền cất giọng: “Hàn Tiểu Dạ, đứng lại!” Nghe được mệnh lệnh phát ra từ phía sau, sóng lưng Hàn Tiểu Dạ đột ngột lạnh toát. Hắn phát hiện ra điều gì sao?
Trong lúc nàng còn đang phân tâm, Đường Tuấn n đã bước đến trước mặt nàng, nói: “Tôi đưa cô về.”
“Di!” Hàn Tiểu Dạ kinh ngạc phát ra tiếng.
Đường Tuấn n trừng mắt, liếc nhìn nàng, Tiểu Dạ liền vội vàng che miệng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc