Vắng Em Không Vui - Chương 11

Tác giả: Đằng La Vi Chi

“Tiểu Đường, bệnh nhân giường 235 ấn chuông, cô đi qua xem chút đi.”
“Aiz.” Đường Lê đáp một tiếng, cầm lấy quyển ghi chép bệnh trạng bên cạnh đi qua. Y tá đi cùng cô nói: “Lại là 235, tôi ghét hắn nhất, không có việc gì cũng gọi y tá, gọi cô qua thì mắt hau háu nhìn cô, còn không thể nổi nóng nữa.”
Đường Lê khẽ nói: “Anh ta bị bệnh, cơ thể không thoải mái, thông cảm một chút.”
Y ta kia bất lực nói: “Nếu như thực sự có vấn đề thì còn tốt, rõ ràng là đang chiếm lời. Lần trước tôi đổi thuốc cho anh ta, cô không biết buồn nôn đến mức nào đâu, anh ta còn cố ý bảo tôi thay Glycerine Enema cho anh ta.”
*Glycerine Enema cái này tớ không tìm được tên tiếng Việt nên để nguyên tên tiếng anh: loại thuốc dùng cho người bị táo bón nhét thẳng vào *** ấy nhé mọi người.
Ý ta rất ấm ức, lúc người bệnh bị táo bón phải mở một ống Glycerine Enema không thể trách được, bị thương đến xương hoặc không thể động đậy thi thoảng sẽ cần tới sự giúp đỡ của y tá. Phần lớn bệnh nhân hiểu lý lẽ sẽ để người nhà hoặc người chăm nom giúp đỡ, sẽ không phiền đến y tá. Đám y tá rất nhiều người đều còn trẻ, vẫn chưa kết hôn, tuy nói trong mắt bác sĩ y tá bệnh nhân không phân biệt nam nữ, nhưng rõ ràng không táo bón lại vẫn yêu cầu thay Glycerine Enema quả thực là người ghê tởm muốn chiếm lời.
Đường Lê cau mày, nói: “Lần sau mà gặp trường hợp như thế này, cô hỏi bác sĩ Lưu trước.”
“Ừ, cô cũng chú ý một chút, đừng để anh ta chiếm được lợi. Gặp qua nhiều người như vậy, anh ta đúng là cực phẩm nhất.”
Đường Lê vừa đáp một tiếng, chuông điện thoại vang lên, cô nhận máy: “Xin chào.”
Đầu bên kia vang lên giọng nữ mềm nhẹ: “Đường Lê.”
Ngón tay cầm điện thoại của Đường Lê run lên, dường như đang nghi ngờ bản thân mình nghe lầm. Cúp điện thoại hồi lâu, y ta bên cạnh nhịn không được hỏi cô, “Điện thoại của ai đấy, tinh thần hoảng hốt thế.”
Hốc mũi Đường Lê chua xót: “Đàm Anh.”
Y tá kia nói: “Chính là bạn thân mất tích nhiều năm kia của cô hả, cái người vừa xinh đẹp vừa thông minh kia? Chẳng phải từ trước tới giờ không có tin tức gì sao, sao đột nhiên lại liên lạc với cô vậy, hẹn cô ra ngoài hả?”
“Không biết, dựa vào cái gì cậu ta tìm tôi tôi lập tức ra ngoài hả, tôi không đi.” Đường Lê hít mũi, “Đã không còn là bạn tốt từ lâu rồi.”
Y tá kia cười nói: “Thôi đi nha, lúc người ta mất tích, cách dăm ba bữa cô lại nhắc cô ấy với tôi, trong lòng còn nhớ nhung lắm, người ta thực sự quay về rồi cô lại tránh mặt không gặp. Tôi còn nhớ năm đầu tiên cô mới tới làm việc ở bệnh viện, bị một người nhà bệnh nhân ồn ào bắt nạt, khóc sưng cả mắt lên, vừa khóc vừa nói nếu như Đàm Anh ở đây, cô chắc chắn không phải chịu uất ức như vậy.”
Đường Lê mím môi: “Tôi đâu có nói những lời như vậy.”
“Không có, cô không có.” Y tá kia nói, “Vậy cô ta vô tình vô nghĩa, thờ ơ vô cùng, căn bản không để tình bạn của hai người vào trong mắt, như thế này được rồi chứ?”
“Mới không phải đâu, cậu ấy rời đi là không muốn liên lụy tới chúng tôi. Ban đầu nhà cậu ấy nợ rất nhiều tiền, bọn cho vay nặng lại chạy tới đòi nợ, đám người kia hung ác vô cùng, ngay cả trường học cậu ấy cũng không dám đến nữa.”
“Nhìn đi.” Y tá kia trêu ghẹo, “Nói cô ấy nửa điểm không tốt thì lập tức bảo vệ, nếu đã có nổi khổi riêng, thì tha thứ cho cô ấy không từ mà biệt đi. Trong lòng cô chưa từng trách cô ấy, tôi nghe cô nói cô gái ấy vừa đẹp vừa lạc quan, gần như là bảo vệ cô trưởng thành, nếu như không phải cuộc sống khó khăn tới cực điểm rồi, nhất định sẽ không bỏ rơi bọn cô đâu.”
Đường Lê cắt đứt đề tài nói: “Cuối tuần nói sau, đi phòng bệnh 235 trước đã.”
Tan ca xong Đường Lê về nhà, kéo chiếc thùng dưới gầm giường. Đường Lê mở chúng ra, đồ vật bên trong phủ một tầng bụi, ở phía trên nhất là một đống poster được cắt ra, sáu năm trước bản thân mình vẫn là một cô gái theo đuổi idol, mua một đống của các thần tượng, còn kêu Đàm Anh viết lời bài hát cho idol của mình.
Sau đó trèo lên đầu tường, lớn thêm một chút nữa thì không theo đuổi thần tượng nữa, trở thành con ong chăm chỉ làm việc mỗi ngày bận rộn đến nỗi sống đi ૮ɦếƭ lại, những thứ này đi theo kí ức về Đàm Anh bị cô khóa chặt.
Lật xuống tầng phía dưới, rõ ràng là đồ vật của một cô gái khác, quyển viết lời bài hát của Đàm Anh, tập tranh của Đàm Anh, sổ ghi chép của Đàm Anh, những bức ảnh vui vẻ mà Đàm Anh quý như trân bảo, từng giọt những giọt, đều thuộc về thành xuân của Đàm Anh. Đường Lê mở tập tranh ra, bên trong kẹp mấy tấm ảnh, sáu năm trước ở đại học H, cảnh xuân tươi đẹp, trong tất cả các tấm ảnh đều là một cậu thiếu niên.
Anh lạnh lùng, ít nói, đôi mắt như đầm sâu tháng mười một.
Nếu như nói thanh xuân của Đường Lê xen lẫn ánh sao, vung vẩy chiếc gậy huỳnh quang, vậy thì thế giới của Đàm Anh đều là thiếu niên này, cô vì anh mà hò hét cổ động, nhu tình tràn đầy.
Đường Lê xoa xoa đôi mắt chua chát, nhìn thấy những thứ này cô dường như lại nhớ về sáu năm trước. Sau khi Đàm Anh thôi học đồ đạc vẫn để ở phòng ngủ trong kí túc xá, cô tới tòa nhà kí túc của Đàm Anh, vừa khóc vừa thu dọn những thứ đối với Đàm Anh mà nói là đồ vật rất quan trọng mang tất cả bọn chúng về nhà. Mỗi một ngày, cô mong chờ Đàm Anh sẽ liên lạc với mình, hoặc là nghĩ tới người trong lòng kia, sẽ tới tìm những thứ này về.
Ngày qua ngày, thời gian nháy mắt đã qua sáu năm. Đường Lê học tập kiên cường, không còn là cô gái mỗi khi hoảng lên là khóc nữa, nhưng Đàm Anh lại quay về rồi.
Đường Lê tức giận đóng nắp hộp lại, cô mới không dễ dàng tha thứ cho Đàm Anh, những thứ này cô phải hung hăng ném lên người Đàm Anh mới được!
  
  *
Đàm Anh cũng không ngờ tới, Đường Lê lại tặng cho mình một món quà lớn như thế này!
Buổi chiều ngày chủ nhật, hai người gặp mặt trong tiệm cà phê, Đường Lê đỏ mắt đưa những thứ này cho cô: “Đồ của cậu tự mình cầm về, đừng để chỗ tớ chướng mắt.”
Đàm Anh vừa nhìn đã thấy những bức ảnh liên quan đến Chu Độ, cô nghĩ tới gì đó, mở tập tranh lật ra phía sau, vô cùng không dám tưởng tượng đến khả năng đó, mà lật tới cuối cùng thì kinh ngạc vạn phần. Sớm biết có những thứ này, cô không cần trăm phương ngàn kế tới nhà Chu Độ nữa.
“Viên đường, cậu đúng là tiểu thiên sứ!” Cô ôm lấy Đường Lê, hoan hô nói.
Theo quán tính, suýt chút nữa Đường Lê vui ngốc lên cùng cô, lúc phản ứng lại phẫn nộ nói: “Cậu không có gì cần giải thích sao?”
Đàm Anh buông cô nàng ra, chân thành nói: “Tớ đều nói hết cho cậu nghe.”
Cô đem những chuyện sau khi thôi học nói hết cho Đường Lê nghe, Đường Lê càng nghe càng thấy sợ. Thì ra ban đầu sau khi ba Đàm tự sát, bọn cho vay nặng lãi tới cửa đòi nợ, sợ hai mẹ con bọn họ báo cảnh sát, còn ở xung quanh nhà bọn họ dùng máy chặn tín hiệu.
Điện thoại không gọi được ra ngoài, bọn chúng ngồi chầu chực xung quanh, dự định bắt trói Đàm Anh hoặc Tôn Nhã Tú, để một người khác đi xoay tiền chuộc. Toàn bộ tiền của nhà họ Đàm cộng lại, cũng không đủ một số lẻ, bọn chúng cũng biết điểm này, khi nhà họ Đàm không trả nổi tiền, thì Đàm Anh sẽ gặp nguy hiểm, một cô gái trẻ đẹp rơi vào tay bọn chúng kết cục ra sao cũng có thể nghĩ được.
Ngày ngày đêm đêm bên ngoài đều có người canh chừng, bọn chúng lấy tuýp sắt đập cửa, còn nhét ảnh qua khe cửa vào, trong đó có một tấm là Đàm Anh mặc đồ bơi ở trường học, bị người ra dùng Pu't sơn màu đỏ vẽ một cái mặt cười thật to, nhìn thấy tấm ảnh kia Tôn Nhã Tú gần như ngất đi. Quãng thời gian đó ngay cả họ hàng với nhà họ Đàm cũng không dám ở lại Ổ thành, bị quấy nhiễu thì người người chạy ra ngoài tránh họa.
Mẹ con hai người cũng không dám mở cửa sổ nữa, đồ ăn thức uống trong nhà cũng không nhiều, dưới áp lực tâm lý ở chỗ này, cuối cùng Tôn Nhã Tú không chịu nổi nữa, định dùng cái ૮ɦếƭ của mình để đổi lấy một con đường sống cho đứa con gái nhỏ, bà nhảy từ trên lầu xuống, định khiến người khác phát hiện ra thi thể mình rồi báo cảnh sát.
Bà thành công rồi, thắng được chút thời gian xả hơi cho bọn họ.
Cũng nhân khoảnh khắc ngắn ngủi này, Quan Dạ Tuyết đưa hai mẹ con Đàm Anh ra nước ngoài. Sợ bị theo dõi, Quan Dạ Tuyết kêu bọn họ đừng liên lạc với bất cứ người nào. Đàm Anh cũng biết trước khi những phần tử phạm tội này chưa bị bắt, cô liên lạc với ai cũng là hại bọn họ. Chỉ có biến mất sạch sẽ trên thế gian này, đối với những người thân thiết mới là sự bảo vệ tốt nhất.
“Tơ thấy trên báo rồi, ba năm trước đám người kia sa lưới, bọn chúng không thể nào làm hại bọn cậu nữa.” Đường Lê khổ sở nói, “Xin lỗi, tớ không biết là như thế này đâu….”
“Vậy hiện giờ cậu có tha thứ cho tớ không?”
Đường Lê sụt sịt gật đầu, ôm lấy Đàm Anh: “Tớ chưa từng trách cậu, cậu bình an trở về là tốt rồi.” Cô nàng cũng không biết nếu đổi lại là bản thân mình có thể vượt qua được hay không: tới một quốc gia không rành ngôn ngữ, đi làm thuê kiếm tiền trị liệu cho người mẹ thực vật, không đến trường, cũng chẳng có nơi ở.
Ngay đến tự do hèn mọn như vậy, đều là Tôn Nhã Tú dùng tính mạng đổi về.
Đường Lê nói: “Hiện giờ cậu sống có tốt không? Mấy năm nay tớ cóp được không ít tiền, tớ cho cậu hết.”
Đàm Anh nói: “Tớ rất tốt, viên đường, cậu giữ lại làm của hồi môn đi. Sao lâu như vậy mà cậu vẫn như hạ gục được tên Lâm Duy Tư kia hả, cậu ta còn nói cậu háo sắc, giữa các cậu xảy ra chuyện gì thế?”
Đường Lê ngập ngừng, mặt đỏ lên: “Không phải tớ cố ý đâu, đều là ngoài ý muốn. Còn, còn có, tớ không thích cậu ta.”  
Đàm Anh nhịn cười gật đầu, cô ôm tập tranh lên: “Cái này may mà có cậu, tớ tưởng rằng những thứ này đều không còn nữa.”
“Cái kia.” Nghĩ tới người đằng sau tập tranh, Đường Lê hỏi, “Cậu gặp Chu Độ chưa?”
Nụ cười trên mặt Đàm Anh thu lại mấy phần: “Ừ, sao vậy?”
Đường Lê muốn nói lại thôi, cô không biết nên nói cho Đàm Anh hay không, mấy năm trước Chu Độ điên cuồng đi tìm cô. Đường Lê chưa từng thấy Chu Độ như vậy bao giờ, dưới bề ngoài lạnh lùng, là điên cuồng bị kìn nén đến cùng cực. Đường Lê luôn cảm thấy, Chu Độ và Sở An Mật không hề có chuyện như lời người ngoài nói, anh đối với Đàm Anh cũng không hẳn toàn là lạnh nhạt vô tình.
Do dự một hồi, Đường Lê vẫn nói cho Đàm Anh biết chuyện này: “Tớ cảm thấy, anh ta dường như đối với cậu….”
Đàm Anh cười một tiếng, dùng ngón tay đè lên môi, cắt đứt lời cô nàng: “Suỵt! Đường Lê, con người anh ta, còn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của cậu. Anh ta tìm tớ, không phải vì thích, mà bởi vì anh ta muốn cứu Sở An Mật.”
“Cứu Sở An Mật, có chuyện gì vậy?”
Chuyện xưa năm cũ, chẳng qua cũng chỉ như vậy. Sau khi cô xử lý xong chuyện của Quan Dạ Tuyết, sẽ quên hết những chuyện trong quá khứ. Đàm Anh tìm tấm ảnh được giấu trong tập tranh, bên trên là thiếu niên nửa thân trần.
Dưới ánh đèn mờ tối, mái tóc đen của anh ướt nhẹp, bả vai lười biếng tựa lên trước cửa sổ, rũ mắt nhìn vào ống kính.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, ngay cả chi tiết Đàm Anh cũng nhớ rất rõ ràng. Cô nhớ đó là một ngày mùa xuân, 18 độ C, ánh mặt trời vừa ấm áp vừa dịu dàng, cây du được chiếu xuống những tia sáng lốm đốm.
Ngày đó là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, bông hoa lạnh lùng rớt xuống nhân gian.
Trong tấm ảnh chỉ có Chu Độ xuất hiện trước ống kính, vì vấn đề ánh sáng, khiến người khác không rõ đây là bức ảnh chụp nhiều năm về trước. Đối với Đàm Anh mà nói, đây là thứ đồ dệt hoa trên gấm tốt.
Ngày thường luật sư Chu ngay đến cúc áo cùng cài tới nút cuối cùng, bày ra vẻ mặt người ૮ɦếƭ. Ảnh nửa *** của anh, bỏ bốn lên năm chính là bức ảnh gì đó kia, có thể cởi đến mức này cũng chẳng còn ai nữa.
Thiếu nữ Đàm Anh âm thầm giấu bức ảnh vào trong tập tranh, cười ngốc lăn lộn trên giường, ai cũng không được xem. Lúc này cô sao cũng không nghĩ ra được, nhiều năm sau trái tim cô cứng rắn như cục băng lạnh lẽo, không yêu không dục, dùng tấm ảnh này để đổi lấy thẻ chip*
*chíp trong sòng bạc dùng để thay thế tiền mặt.
  
  *
Đàm Anh cố ý mặc kệ Sở An Mật mấy ngày, mới đồng ý yêu cầu gặp mặt của cô ta.
Buổi chiều thứ tư, Đàm Anh xin nghỉ phép, cố ý ăn diện đi gặp Sở An Mật.Cô lắc lư, từng bước tới trước mặt Sở An Mật, cười hì hì nói: “Hi, chị họ.”
Sở An Mật lạnh lùng nhìn cô, ngón tay hơi siết chặt lại.
Đàm Anh ngồi đối diện với cô ta, hứng thú phỏng đoán xem dưới bộ mặt bình tĩnh của Sở An Mật là sóng ngầm cuộn trào như thế nào. Trước kia bản thân cô là một cô gái ngốc ngếch, bọn họ hiểu cô, cho nên chơi đùa cô trong lòng bàn tay. Qua nhiều năm sau, hổi thành cô hiểu rõ bọn họ, thế cục biến hóa trong phút chốc.
Thú vị biết bao, bác sĩ Sở tri thức dịu dàng, với bên ngoài có tấm lòng rộng mở lại đố kị với cô, đố kị tới mức mạng của mình cũng không cần cũng muốn cô không sống tốt.
Tâm thái như thế này trước kia Đàm Anh không hiểu, đến nay cô nghĩ thoáng ra rồi. Bọn họ vốn có huyết thống gần gũi, cũng nên đồng dạng trưởng thành trong nhà ấm, nhưng cuộc đời của Sở An Mật rẽ ngoặt vào năm bảy tuổi kia. Cho nên diện mạo, tài năng âm nhạc, gia đình hạnh phúc, một người mẹ không trọng nam khinh nữ của Đàm Anh, thậm chí dũng cảm và vui vẻ của Đàm Anh, đều khiến Sở An Mật gai mắt.
Cô ta càng nhìn không quen, Đàm Anh càng muốn để cô ta nhìn, không tức ૮ɦếƭ cô ta thì coi như cô thua.
Đàm Anh cố ý trang điểm xinh đẹp, cả người sặc mùi “Tôi là trà xanh”, thấy Sở An Mật không mở miệng, Đàm Anh chống tay lên má, ngại ngùng nói: “Ôi chao, chị họ em biết chị chẳng vừa mắt em, nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, luật sư Chu và em tối qua…..Thực sự chỉ là ngoài ý muốn thôi, chị đừng hiểu lầm anh ấy nhé.”
Sở An Mật nói: “Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?”
“Làm cái gì?” Đàm Anh khuấy đường trong tách cà phê, “Em cũng không biết, thực ra em rất phiền muộn đây, chuyện ngoài ý muốn của nam nữ trưởng thành cũng khá ngượng ngùng đấy.”
“Thế sao? Mày tưởng tao sẽ tin sao.” Sở An Mật nói, “Mày đừng có lòng riêng, tao tin Chu Độ.”
“Tin anh ta lãnh cảm à?” Đàm Anh thấp giọng cười, “Này, không phải chứ, hai người chưa xảy ra chuyện gì cơ à?”
Sắc mặt Sở An Mật khó coi: “Giáo dưỡng của mày đâu?”
“Bị đám người khốn nạn như các người ăn sạch rồi.” Đàm Anh không thèm để ý nói, “Năm đó mạng chị không cần cũng muốn đuổi tôi đi, tôi trở về chắc chị tức ૮ɦếƭ nhỉ. Vậy thì, làm một giao dịch đi chị họ, tôi đảm bảo không bao giờ làm phiền các người nữa. Chị biết đấy, con người tôi tuy có không ít khuyết điểm, nhưng có một ưu điểm hiếm có, chính là nói lời giữ lời.”
“Mày nói thật chứ? Vĩnh viễn không bao giờ quay về.” Sở An Mật mím môi, nói, “Mày muốn đạt được thứ gì từ chỗ tao?”
Đàm Anh nhỏ giọng nói mấy câu, Sở An Mật rất ngạc nhiên: “Mày muốn tung tích của Quan Dạ Tuyết?”
“Thế nào, quá hời đi chứ.”
“Như thế này là phản bội lại anh ấy, tao không đồng ý.” Sở An Mật siết chặt ngón tay, trong lòng giãy giụa, nếu như nói cho Đàm Anh biết tung tích của Quan Dạ Tuyết, thực sự có thể khiến Đàm Anh rời khỏi…..
“Tôi cũng không muốn làm phiền các người nha, nhưng tôi càng ở Ổ thành lâu, càng sợ bản thân mình ngồi không yên, dù sao luật sư Chu cũng siêu có sức hấp dẫn mà, không phải sao?” Đàm Anh cười hì hì hai ngón tay kẹp tấm ảnh lắc qua lắc lại trước mặt Sở An Mật.
Sau khi nhìn thấy thứ bên trên, móng tay Sở An Mật găm vào lòng bàn tay, gần như tứa ra máu, độ kí cuộn trào khiến cô ta hận không thể nhào lên *** trước mặt.
“Mày đảm bảo sẽ không bao giờ quay về, được, taođồng….”
Lời của cô ta đột nhiên dừng lại.
Đàm Anh nghi ngờ nghiêng đầu qua, đang định nói chuyện, một bàn tay thon dài lạnh lẽo siết chặt lấy vai cô, trong lúc cô lắc lư đoạt lấy tấm ảnh.
Đàm Anh ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Chu Độ.
Buổi chiều tháng bảy, không khí khô nóng, tiệm cà phê có người dùng giọng hát phiêu đãng hát bài dân ca dộng lòng người. Ánh mắt người đàn ông yên lặng, chăm chú nhìn vào bản thân trần nửa người trong ảnh. Hô hấp của Đàm Anh trở nên khó khăn, lời nói ra miệng cũng trở nên ngượng ngùng.
Chu Độ thấy cổ tay cô hơi co lại, kéo cô từ trên ghế lên.
“Còn muốn nói những gì nữa?” anh nhìn chằm chằm vào mắt Đàm Anh, giọng nói không hề cao lên, thậm chí còn có thể nói là ga lăng mà dịu dàng, giọng nói trầm thấp như đàn cello, khiến cho bài dân ca trở nên nhạt nhẽo.
Mặt Đàm Anh nóng lên, lớn bằng này rồi đây là lần đầu tiên hận không thể tìm cái lỗ để cô chui xuống cho xong!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc