Vạn Dặm Tìm Chồng - Chương 14

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

“Đa tạ huynh đệ” Nhiễm Phi Trạch khách khí nhận lấy quyển sổ, lật ra xem.
Tô Tiểu Bồi trừng mắt nhìn, cái thân“đàn bà con gái” làm cô không thể ςướק quyển sổ đó lại. Tức thì có tức nhưng cô tự dặn bản thân phải khuyến cáo cái tính khí của mình, phải nhẫn nại một chút.
May sao Bạch Ngọc Lang không có ngồiđó ăn không, cậu ta đi thăm dò được cụ thể rồi mới quay về. Nhân lúc Nhiễm Phi Trạch đang lật xem, cô cũng ghé đầu nhìn một chút.
Hóa ra án liên hoàn này bắt đầu từ một năm về trước, một cô nương nhà họ Trần ở huyện Khang bị hại ở khuê phòng, không những bị giết sau khi bị *** mà còn bị gọt sạch đầu. A hoàn kề cận bị đánh bất tỉnh nhân sự.
Sáng sớm ngày hôm sau một a hoàn khác đến đưa nước mới phát hiện ra thảm cảnh. Trần lão gia kinh hãi lập tức báo quan, còn dán thông cáo muốn điều tra những người ra vào nhà hôm xảy ra án mạng lên cửa lớn nhưng không có bất kỳ manh mối nào. A hoàn bị đánh bất tỉnh vì bị thương quá nặng mà hai ngày sau cũng qua đời.
Đây là một vụ án cho đến nay vẫn không có lời giải đáp
“Cô tiểu thư đó ૮ɦếƭ vì sao?” Tô Tiểu Bồi hỏi một câu
“À” Bạch Ngọc Lang đang sinh động kể chuyện lại cho Tô Tiểu Bồi nghe, cô thấy hứng thú thì không nói làm gì, lại còn hỏi chi tiết cụ thể làm cậu không tránh được ngẩn người.
“Chủy thủ, năm vết liên tiếp vào *** và bụng”. Nhiễm Phi Trạch đang đọc vụ án ngẩng lên đáp lời cô.
“Còn a hoàn kia ?” Tô Tiểu Bồi lại hỏi
“ Bị bình hoa lớn phía ngoài cửa đập trúng” Bạch Ngọc Lang trả lời
“Chủy thủ đó là ở trong phòng vị tiểu thư kia hay là của hung thủ”
“Đương nhiên là của hung thủ. Khuê phòng của một tiểu thư sao có thứ đồ đó được.” Bạch Ngọc Lang vừa đáp lời vừa liếc nhìn Tô Tiểu Bồi, đúng là đàn bàn con gái, chẳng biết gì.
“Vậy thì hung thủ ra tay giết hai người, trước tiên dùng bình hoa *** a hoàn rồi lại dùng chủy thủ uy hiếp tiểu thư kia nghe lời, *** nàng ấy rồi mới giết?” Tô Tiểu Bồi nhíu mày “Sao hắn không dùng luôn chủy thủ đó cho nhanh, sao phải bỏ dễ tìm khó như vậy?”
Bạch Ngọc Lang nghe đến đó liền ngẩn ra tiếp “Cái này, không biết tên đó sao lại nghĩ vậy, có thể là do hắn lo lắng, bị a hoàn phát hiện không kịp rút chủy thủy ra, tiện tay cầm lấy bình hoa gây án.”
Tô Tiểu Bồi không đáp lời, lại hỏi “Khuê phòng của tiểu thư ấy không dễ vào chứ?”
“Đương nhiên” Bạch Ngọc Lang suýt thì vò đầu, sao câu hỏi của vị cô nương này cổ quái kỳ lạ vậy? Khuê phòng của tiểu thư nằm ở hậu viện, trừ phi là người thân mới có thể vào được, đừng nói đến đàn ông lạ mặt. Chuyện này ai mà không biết, còn cần hỏi sao?
“Hắn ta chỉ đánh ngã a hoàn xuống đất chứ không hề xâm phạm đến đúng không?” Tô Tiểu Bồi lại hỏi.
“Đúng” Bạch Ngọc Lang nhớ là như vây.
“Thi thể vị tiểu thư kia hắn xử lý thế nào? Có mặc quần áo không? Hắn gây án ở trên giường trong phòng hay ở một nơi khác? Hắn để thi thể cô ấy tùy tiện hay có bố trí lại cẩn thận? A hoàn thì sao? Vị trí có bị thay đổi không?”
Tô Tiểu Bồi đưa ra một loạt câu hỏi làm Bạch Ngọc Lang há hốc miệng. Vị đại tỷ này không những gan lớn mà còn dạn dĩ, hỏi nhưng câu như vậy mà không hề thấy ngại ngần xấu hổ. Sự tò mò của cô nương này hơi khác người rồi đấy.
Cô không ngại, nhưng cậu thấy nói mấy điều này thật ngượng. Ánh mắt cậu thay đổi, hắng giọng hai tiếng rồi chuyển chủ đề “Quan phủ và Trần lão gia nghi ngờ là người làm việc vặt trong nhà hay người đưa hàng hóa bên ngoài đến gây nên. Chỉ có bọn họ mới có thể lẩn trong phủ, nhìn trộm thấy tiểu thư thì ra tay. Nhưng trải qua điều tra thì không phát hiện ra hung thủ. Án này cứ như vậy mà tồn đọng lại. mấy tháng sau ở hai nơi khác cũng xảy ra án tương tự như vậy, hung thủ giết một khuê nữ đang chờ xuất giá, cũng cắt mất tóc của cô nương ấy. Hai vụ án này không có ai khác bị hại, thủ phạm chỉ ra tay lúc các tiểu thư ấy một mình, người nhà phát hiện ra thì hắn đã cao chạy xa bay.”
Tô Tiểu Bồi không xen lời, chỉ nhíu mày suy nghĩ.
Nhiễm Phi Trạch vừa nghe vừa không ngừng lật quyển án, nghiêm túc đọc.
Bạch Ngọc Lang nói tiếp “Ba án này vẫn bị dừng ở đó không có lời giải đáp. Sau đó có một gia đình họ Diệp không phục bèn đưa lên quan thành phủ giải oan, để cho con gái đã mất của họ một lời giải thích. Chuyện này về sau ồn ào lên, phủ Doãn đại nhân tra ra nhiều vụ án đều có tình tiết y như vậy, lại thẩm lại tra, thấy ở một nơi khác cũng có án tương tự như thế, tổng cộng đã năm vụ. Sự việc không thể coi thường được nữa, phủ Doãn đại nhân mời Tần bộ đầu đến tra án. Vốn sự tình không có gì mới mẻ, nhưng lưới trời ***g lộng, ở huyện Vân Sa nọ, tiểu thư nhà họ Lưu thoát ૮ɦếƭ trong gang tấc, còn nhớ được hình dáng của tên hung thủ, mới khiến vụ án có được đột phá. Chỉ là tên tội phạm ngạo mạn kia tuy đã có lệnh truy nãn treo thưởng nhưng vẫn còn dám tiếp tục gây án ở huyện Ninh An, đúng thật là đáng căm hận không để đâu cho hết.”
“Biết được hình dáng rồi có thể tra ra thân phận không?” Tô Tiểu Bồi đột nhiên hỏi, cô nhớ trên cáo thị đâu có viết tên nghi phạm.
“Không tra ra được thân phận”
“Vậy hắn cắt tóc trước khi xâm phạm nạn nhân hay sau?”
“A” Câu hỏi này lại làm Bạch Ngọc Lang ngớ người.
“Không phải nói tiểu thư nhà họ Lưu sống sót sao? Nếu như tiểu thư nhà họ Lưu cung như các nhà khác là nạn nhân vụ án kia thì nhất định cô nương ấy cũng bị cắt tóc, cắt tóc chính là đặc trưng của vụ án này, đúng không? Vậy cô nương nhà họ Lưu bị cắt trước hay sau?”
Nội dung câu nói của Tô Tiểu Bồi lại làm Bạch Ngọc Lang ngẩn ra, sau khi trấn tĩnh lại rồi thì mặt liền hồng lên. Cậu ta không đáp lời, cúi đầu ăn uống. Cùng với con gái nhà người ta nói chuyện xâm phạm hay không này, trước hay sau này thật sự cậu không mở nổi miệng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch,thực lòng rất muốn hỏi đại ca xem có thể để cái cô nương này rời đi được không, đừng có để cô nương ấy ở đây cản trở hai huynh đệ bàn bạc việc lớn nữa. Cậu ôm bầu nhiệt huyệt hừng hực làm bộ khoái muốn lập công lớn nhưng lại không có cơ hội, lần này ngàn năm có một gặp được nhân vật lớn như đại ca giúp đỡ liền khát khao lập nên công danh. Nhưng không ngờ cuối cùng lại bị hủy trong tay cô nương cổ quái này.
Nhưng cậu ta nhìn Nhiễm Phi Trạch,Tô Tiểu Bồi cũng nhìn. Cậu chàng trắng trẻo này bĩu môi, đúng thật không đáng tin như Nhiễm Phi Trạch. Cậu ta không thèm quan tâm đến cô, cô bèn tìm đáp án từ Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch nhìn quyển ghi lại chi tiết vụ án nói “Lưu tiểu thư ở huyện Vân Sa vẫn chưa gặp chuyện.”
“Nên cắt tóc trước khi xảy ra chuyện đúng không?” Tiểu thư nhà họ Lưu nhân lúc hắn cắt tóc thì trốn chạy ra ngoài kêu lên nên mới may mắn thoát nạn?” Tô Tiểu Bồi hỏi.
“Nếu như theo trong này ghi thì là như vậy” Nhiễm Phi Trạch trả lời.
Bạch Ngọc lang ở bên cạnh hắng hắng hai tiếng, trong lòng thầm gào thét : Đại ca, đàn bà phụ nữ quá tò mò không phải là chuyện tốt, nuông chiều như vậy có gì hay đâu. Cậu ta nói “Đại ca, đã ăn uống đủ rồi, hay hai huynh đệ chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Tô Tiểu Bồi trừng cậu ta “Cậu đến đây bàn vụ án hay là đến uống R*ợ*u?”. Lòng muốn vứt bỏ cậu ta sang một bên nhưng không được.
Lời Tô Tiểu Bồi làm cậu ta nghẹn đứng.Nhưng lại đứng trước mặt thần tượng Nhiễm Phi Trạch nên không dám phát tác, chỉ thầm thì trong đầu : Đồ đàn bà con gái, đúng là đàn bà con gái.
Nhiễm Phi Trạch buông quyển sổ xuống, rót R*ợ*u cho Bạch Ngọc Lang, hỏi “ Tiểu huynh đệ có suy nghĩ gì với việc truy đuổi tên tội phạm này?”
Bạch Ngọc Lang còn đang tức giận Tô Tiểu Bồi thì câu nói này của Nhiễm Phi Trạch làm cậu bình tĩnh lại, đại ca rót R*ợ*u cho mình, lại còn hỏi mình suy nghĩ thế nào, đúng thật là đại ca.
Cậu nghĩ đến ban nãy bị câu nói kia kích động liền bình tĩnh lại, đúng thật là không nên, quá xúc động rồi, không được, phải học đại ca, phải biết ổn trọng.
Bạch Ngọc Lang hắng hai tiếng, nói“Đệ xem xét kỹ rồi, tên này toàn ra tay với những cô nương nhà giàu, không hoàn toàn là những người xinh đẹp tuyệt vời, xem ra chỉ chú trọng vào gia cảnh của đối phương. Chắc là có cừu hận với những gia đình giàu có, hoặc thế gia vọng tộc.”
“Nếu cừu hận nhà giàu tại sao lại không ςướק của?” Tô Tiểu Bồi xen vào một câu.
Bạch Ngọc Lang lại nghẹn đứng, lòng thầm kêu khổ, cô này đàn bà con gái sao không có tí nhận thức lễ giáo nào vậy?
Tô Tiểu Bồi đang cầm quyển sổ lật xem, nhìn nhìn thấy toàn văn cổ thật là đau khổ làm sao. Còn đang vội vàng đoán biết ý nghĩa thì nghe thấy lời Bạch Ngọc Lang bèn đáp lại một câu, lúc ngẩng lên nhìn mặt câu ta mới biết mình đã quá vô ý.
Nơi đây không phải thế giới hiện đại,Bạch Ngọc Lang không phải đến để nghe phân tích của chuyên gia tâm lý, lời mình nói xen vào không khéo léo sẽ khiến thất bại. Cô cố gắng giả vờ không sao trước mặt Bạch Ngọc Lang, nhưng nhìn sự tức giận của cậu ta liền không ngưng tự trách mình.
“Mất của là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn. Thủ đoạn của tên này còn ác độc hơn ςướק của trăm ngàn lần.” Nhiễm Phi Trạch nói chuyện, giải thoát cục diện bế tắc của đôi bên.
Bạch Ngọc Lang nghe vậy bèn giật mình, vội đáp “Đại ca nói rất phải, cũng giống như đệ nghĩ” Cậu ta đắc ý liếc nhìn Tô Tiểu Bồi. Tô Tiêu Bồi thầm cười khổ.
“Đến nay tên này vẫn trốn chạy, nhưng chúng đệ đã giăng thiên la địa vong, đừng nói mấy huyện lỵ gần đây đã dán cáo thị mà cũng đã thông báo đến những huyện thành xa hơn, tên này chắc chẳng còn đường thoát, Chỉ là hắn đã nhiều lần gây án, nhất định kỹ xảo lại to gan, không sợ sai nha. Nếu nay có đại ca giúp đỡ thì nhất định có thể làm nên chuyện. Đệ đến để bàn bạc với đại ca xem nên đi lùng bắt ở nơi nào?
Nhiễm Phi Trạch đáp “Nơi gây án của tên này hơi hỗn loạn, có lẽ là tùy tiện ra tay, không hề có tính quy luật. Cứ đi tùy tiện như vậy để lung bắt hắn thì trừ phi hắn lại gây án lần nữa, tra ra tung tích nếu không cũng rất khó đoán.”
“Đại ca nói rất phải ”Bạch Ngọc Lang vỗ đù* “Bộ đầu đại nhân cũng vừa mới nói như vậy”
Lúc này Tô Tiểu Bồi hắng giọng, nói“ Hai ngày nay Nhiễm tráng sĩ đã nói chuyện với ta về tình hình vụ án, những gì huynh ấy phân tích ta thấy rất có đạo lý.”
Bạch Ngọc Lang vốn không muốn nghe lời Tô Tiểu Bồi nói nhưng cô ta định nói ra lời phân tích có lý của Nhiễm Phi Trạch, đó là thứ cậu ta quan tâm. Cậu ta liền hỏi “Đại ca, đại có có suy nghĩ gì mau chỉ giáo cho đệ.”
Nhiễm Phi Trạch nhìn Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi thẳng lưng, nơi này phân biệt đối xử khá nghiêm trọng, nếu như cô không “mượn lời mà nói” thì chẳng có cơ hội lên tiếng.
“Nhiễm tráng sĩ nói với ta, án ra tay liên tục như vật thì càng những án xảy ra sớm sẽ càng lộ tông tích. Bởi kẻ gây án sẽ càng ngày càng quen tay, thuần thục, càng xuống tay sẽ càng tự tin. Nhiễm tráng sĩ nói đến nay quan phủ giăng thiên la địa võng, nếu hắn đến những nơi đó lùng bắt chẳng phải rất tốn công sức sao, chẳng bằng đến tra xét nơi gây án ban đầu, tìm ra thân phận của kẻ phạm tội, hiểu lý do gây án của hắn thì có khi lại có thể dự đoán ra hành tung, bắt được người.
Bạch Ngọc Lang nghe những câu này, cẩn thận suy nghĩ lại, vỗ đù* “đét” một cái “Đại ca quả thật nói rất phải.”
Nhiễm Phi Trạch cũng không giải thích gì thêm, chỉ cười cười, lại liếc nhìn Tô Tiểu Bồi
Bạch Ngọc Lang hỏi “Vậy theo ý đại ca, cần phải bắt đầu như thế nào?”
Nhiễm Phi Trạch bình tĩnh hỏi Tô Tiểu Bồi “Cô nương nghe những lời đó của ta có suy nghĩ gì?”
Tô Tiểu Bồi thầm khen ngợi Nhiễm Phi Trạch quả là người biết điều, vội nhân cơ hội đáp lời “Tráng sĩ đã hỏi như vậy thì ta cũng thấy những lời đó cũng có lý. Vụ án sát thủ ra tay đầu tiên sẽ gần với chân tướng nhất, ví như nơi xảy ra án sẽ cách không xa nơi ở của hắn, nơi quen thuộc mới tạo nên cảm giác an toàn, sẽ lớn gan hơn, nên hắn mới chọn điểm gây án đầu tiên gần mình nhất. Quan phủ có thể xem xét huyện lị gần nơi xảy ra án có ai đã từng nhìn thấy hay quen biết hắn ta không . Nếu huyện Khang không phải là nơi đầu tiên hắn gây án thì cần phải tìm lại manh mối, xem những nơi gần đó có án nào giống như vậy đã từng báo lên sớm hơn không?”
Bạch Ngọc Lang vốn không muốn Nhiễm Phi Trạch để Tô Tiểu Bồi nói, nhưng thấy lời cô nói có lý thì vội nói “Cái này tự ta sẽ có cách. Vẽ tranh rồi ta sẽ đi hỏi những cô nương bị hại, xem những người đó có quen biết người này không, xem cả những người làm công trong nhà xem có ai biết hung thủ không. Cũng phải nghĩ đến những kẻ có võ công, có thể nhẹ nhàng dễ dàng trèo tưởng vào nhà người ta gây án.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, lại nói tiếp “Từ cách thức gây án có thể thấy kẻ gây án này là do phẫn hận, hắn *** gây tội ác, cắt tóc của những cô nương, đây là hành động sỉ nhục rất lớn. Mục tiêu của hắn cũng thế, gia cảnh tốt, sắp kết hôn, nha hoàn hay không đều không quan trọng, không phải là đích đến của hắn nên hắn mới dùng bình hoa hung hăng làm bị thương người, không quan tâm đến sống hay ૮ɦếƭ của họ, thậm chí còn không để ý xem người còn hơi thở nào không. Đừng quên nha hoàn đó là người duy nhất nhìn thấy tận mắt hắn, nếu như cô nương ấy không ૮ɦếƭ thì đã có thể nhận ra hắn rồi, một việc rất phiền phức với hắn. Nếu có thời gian hắn sẽ cho nàng ấy thêm một dao, hoặc bất kỳ thủ đoạn nào đó đảm bảo cô nương ấy qua đời, nhưng hắn không làm vậy. Hắn chỉ đánh ngã, sau đó vứt một bên không thèm quan tâm. Nói vậy thì thấy nha đầu đó không phải mục tiêu của hắn mà là vị tiểu thư kia.”
“Hắn gây án sáu lần, tất cả đều là tiểu thư của những gia đình có máu mặt” Bạch Ngọc Lang nói
“Nên thân phận đó nhất định có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với hắn.” Tô Tiểu Bồi nói “Kiểu gây án do phẫn hận có động cơ là báo thù, hắn có thể đã từng phải chịu sự bất công. Nhân cách của kiểu người này thường đã từng có tiền án ***. Ví như hắn rất dễ tức giận, từng cùng hàng xóm xảy ra xô xát, đánh người, ngược đãi động vật. Hắn nếu như không trốn nơi rừng sâu thì nhất định có người biết những việc này.” Tô Tiểu Bồi ngừng lại, nghĩ lại những quan sát hạn hẹp của mình về thế giới này, khi Đường Liên quay lại, hàng xóm xung quanh đều được thông báo đến hết, Giáp trưởng cũng đến xem xét, thì quan hệ xóm giềng phải thân cận đến mức nào, lời mọi người nói có tác động ra sao.
Cô nghĩ rồi nói “Những hành động này có khi không giấu giếm được, sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Thậm chí nếu hắn quá tay hay bộc phát tức giận thì quan phủ hẳn cũng đã lưu ý đến.”
Cô nói đến đây liền quay đầu sang, Bạch Ngọc Lang há miệng trừng mắt, mơ hồ. Tô Tiểu Bồi cũng nhíu mày, cô lại nói sai ở đâu rồi à? Cô quay sang nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh ta cũng đang nhìn Bạch Ngọc Lang, nhìn thấy cô quay sang liền để tay lên miệng hắng hắng giọng “Cô nương nói tiếp đi.”
Nói tiếp đi? Nhìn anh ta không có vẻ gì là nghiêm túc, Tô Tiểu Bồi thật thấy có chút thất vọng
Bạch Ngọc Lang kia mở lời hỏi “Đại tỷ ban nãy nói tên kia là một kẻ tàn bạo độc ác, thương hay tranh chấp cùng người khác, quan phủ từng hỏi tới?”
“Đúng, đúng” Tô Tiểu Bồi gật đầu
“Ồ, thế thì hiểu rồi.” Bạch Ngọc Lang lộ ra vẻ mắt bừng tình ngộ, lại hỏi “Đại tỷ là người nơi nào?” Các nói chuyện khác với bọn họ, câu cú dùng cũng thật kỳ lạ, khiến cho người nghe phải đoán mới hiểu được.
Tô Tiểu Bồi mím mím môi, không biếtphải đáp thế nào. Tuy rằng ai cũng ghét bỏ sự kỳ quái của cô, nhưng Nhiễm Phi Trạch dễ ăn nói hơn Bạch Ngọc Lang nhiều.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại giải vậy cho cô, anh ta nói “Bạch huynh đệ, đừng ngắt lời, để cô nương ấy nói tiếp đi, chúng ta cần đúc kết kinh nghiệm cho những án kiểu này.”
“Được, được”.Chỉ cần là lời Nhiễm Phi Trạch nói, Bạch Ngọc Lang đều thấy có lí. Lúc này cậu đã hơi hiểu được và thay đổi cái nhìn về cái cô “đàn bà con gái” Tô Tiểu Bồi mình vẫn xem thường này.
Tô Tiểu Bồi cảm kích nhìn Nhiễm Phi Trạch, tiếp tục nói “Quy được loại của tội phạm thì sẽ thu hẹp phạm vi tìm kiếm dễ dàng hơn. Nếu huyện Khang không tra ra được án thì hãy đến tìm ở những huyện lị xung quanh, họ nhất định biết. Hơn nữa những người bị giết hại đều do chủy thủ sao?”
“Đúng”
“Chủy thủ là biểu hiện của sự khống chế tuyệt đối, theo một khía cạnh nào đó nó thể hiện “tính”. Động tác đâm vào mang rất nhiều ý nghĩa, trong vụ án tương tự như thế này có những phạm nhân bị thiếu hụt về cơ thể đã dùng chủy thủ đâm vào người khác để thỏa mãn cảm giác cá nhân.”
Tô Tiểu Bồi nói rồi lại nhìn Bạch Ngọc Lang bày ra vẻ kinh ngạc, cô mau chóng chuyển chủ đề, quay lại hỏi Nhiễm Phi Trạch “Tóc thì sao, những cô nương không có tóc là ý gì?”
Hai người đàn ông kỳ lạ nhìn chằm chằm cô, Tô Tiểu Bồi nghĩ ngợi, chợt hiểu, sờ sờ đầu mình “Ta thì không tính, ta là nói họ kia.”
Bạch Ngọc Lang mơ hồ, Nhiễm Phi Trạch cúi đầu hắng giọng.
Tô Tiêu Bồi giả như không thấy phản ứng của họ, hỏi “ Trong hoàn cảnh thế nào thì con gái sẽ cắt tóc?”
“Làm ni cô” Bạch Ngọc Lang chằm chằm nhìn đầu tóc cụt lủn của Tô Tiểu Bồi, dường như hiểu ra điều gì.
Tô Tiểu Bồi không vui, cô không phải là ni cô được không hả?
Cô lại nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch bổ sung “Quả phụ cũng có thể cắt tóc, biểu thị sự nhớ thương và trung trinh với người chồng đã khuất.”
“Quả phụ?”
Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, vẫn chưa đưa ra được quyết định
Đợi một hồi không có ai nói gì, Bạch Ngọc lang hỏi thẳng “Vậy trước mắt chúng ta cần làm là đến huyện Khang hỏi dò kỹ càng thân phận kẻ kia?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, tiếp tục nói ra quan điểm, giúp cậu ta thu nhỏ phạm vi.
“Không sai, tìm ra thân phận của hắn nhất định có ích đối với việc bắt người. Trong quyển án này nói hắn ta hơn hai mươi tuổi. Chúng ta có thể tra xét những người đang hai mươi, có tiền án ***. Ý ta là, thường xuyên gây lộn đánh nhau, tính tình ***, nghề nghiệp thì không dễ đoán, nhưng gia đình có vấn đề, mẫu thân có thể là góa phụ cải giá, mang theo hắn ta. Hắn rất coi trọng cha mình nên việc mẫu thân cải giá có ảnh hưởng không tốt đến hắn. Ví như người cha sau đối với hắn không tốt, hắn bị đối xử tàn bạo, bị châm chích hay cười nhạo, Những cái này đều có thể tạo nên vấn đề tâm lý. Gia cảnh không tồi nên khi bước vào những gia đình có máu mặt kia không thấy quá áp lực, không coi trọng tiền tài, hắn muốn chính là *** chứ không phải gì khác. Hắn căm hận phụ nữ. Nếu quan phủ điều tra theo hướng này có thể sẽ có thu hoạch.”
“Gia đình có máu mặt, góa phụ cải giá, đứa con trước bị kỳ thị?”
“Tất nhiên đây chỉ là một giả thiết.Còn có thể có những khả năng khác nữa. Tính cách tàn bạo của hắn ta vẫn luôn ẩn giấu, biểu hiện ra là kiểu tình cách né tránh, khép kín, cô độc, tự ti, trong mắt người khác là người thật thà, nhưng xảy ra chuyện gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến hắn, chuyện này đã khiến tính cách tàn ác của hắn lộ ra.”
Bạch Ngọc Lang đang đoán ý nghĩa lời vị đại tỷ này nói.
Tô Tiểu Bồi nói tiếp : “Hắn căm hận nữ giới. Từ trình tự hắn cắt tóc *** có thể thấy, trước tiên hắn làm nhục nhã họ , chà đạp lên tinh thần và thể xác họ rồi *** họ đến ૮ɦếƭ. Chuyện cắt tóc này có ảnh hưởng rất lớn đến họ. Nếu thật sự có chuyện gì có thể gây ảnh hưởng đến hắn thì có khả năng là quả phụ tái giá và xuất gia làm ni cô. Có thể quá khứ hắn thích một cô nương, nhưngtuổi nhỏ còn khó khăn, không được đáp lại tình cảm, cô nương ấy chỉ coi hắn là bạn, hắn đối tốt với cô ấy hết lòng, ép buộc mình trở thành kiểu mà cô nương ấy thích, nhưng chúng ngược lại hẳn với thiên tính của hắn khiến cho thần kinh hắn đi vào trạng thái không bình thường một thời gian dài. Nhưng hắn vẫn luôn hy vọng, hy vọng được đối phương yêu thương và chấp nhận, nhưng cuối cùng hắn vẫn không có dược, và khi đó, hắn bạo phát.”
“Cô nương hắn yêu thích xuất gia sao?”
“Đúng, mà là vì tránh né hắn nên mới xuất gia, làm cho hắn tuyêt vọng nên mới xuất gia. Lúc đó cuộc đời hắn mất đi mục tiêu. Khi đó, bộ mặt tàn bạo của hắn mới hiển hiện.”
“Tại sao không phải là cô nương hắn thích gả cho người khác, hắn thống hận nên muốn biến cô thành quả phụ”
“Nếu vậy thì nên giết đàn ông. Từ hoàn cảnh gây án của hắn, hắn rất có năng lực, có thể làm được điều này, nhưng hắn không làm. Hắn giết nữ giới, mục tiêu hận thù của hắn là nữ giới. Nên có thể suy đoán, hắn khát vọng cô nương ấy xuất gia, đối với hắn, thể xác và tinh thần của cô đều đã cống hiến cho những người hắn giết mà không ૮ɦếƭ, cô sẽ không thể quay lại được nữa. Nên hắn chỉ có thể đem những tình cảm phẫn nộ và hẫn thù phát tiết lên người con gái khác. Hắn đang chứng minh mình có thể khống chế, có khả năng khống chế”
Bạch Ngọc Lang nghe mà mơ hồ, nửa tin nửa không, những lời Tô Tiểu Bồi nói nhàn nhạt song rất có sức thuyết phục. Bạch Ngọc Lang vừa tin vừa ngờ, quay sang thảo luận cùng Nhiễm Phi Trạch vài câu, những điều này đều đã ghi lại, định lát nữa về cứ theo thế mà điều tra.”
Bạch Ngọc lang đi rồi, còn kéo Nhiễm Phi Trạch theo, hỏi “Đại ca, vị đại tỷ này từ đâu ra vậy?”
“Rơi từ trên cây ở núi xuống đấy.”
“A” Bạch Ngọc lang kinh ngạc.
“Vậy sao đại ca lại đi cùng cô nương ấy.”
“Gặp người bị nạn thì ra tay giúp đỡ là điều nam tử hán nên làm”
“Đại ca quả là người thanh cao hào sảng”Sự sung bái của tiểu bộ khoái với Nhiễm Phi Trạch lại tăng lên vài phần. “Đại ca không sợ cô nương ấy cổ quái sao?”
“Sợ cổ quái?” Nhiễm Phi Trạch cười,“Trước nay cô nương ấy không phải vẫn thế sao?”
“Ài… đúng là cổ quái” Nhiễm Phi Trạch gật đầu “Vậy đại ca không phòng bị gì sao?”
“Cô nương ấy ánh mắt sang trong, long mày đoan chính, phòng bị gì chứ?” Nhiễm Phi Trạch nói “Ta đi khắp đất đai tứ hải, gặp qua không biết bao nhiêu người còn không hiểu cái đạo lý này sao?”
“Mọi vật thế gian này đều cổ quái.”
Bạch Ngọc Lang há hốc miệng, nắm tay “Đại ca nói phải.”
Nhiễm Phi Trạch tiễn Bạch Ngọc Lang, quay về hậu biên phát hiện Tô Tiểu Bồi đang đi đi lại lại, có chút thấp thỏm. Thấy chàng quay lại thì vội vàng hỏi “Tráng sĩ tin lời ta nói không?”
“Không nghi ngờ gì”
Cũng phải, anh ta tin hay không có tổn hại gì đâu.
“Vậy tiểu huynh đệ bộ khoái thì sao?”
“Cậu ta sẽ theo lời cô nương nói đi tìm người.”
“Quá tốt rồi.” Tô Tiểu Bồi cuối cùng cũng yên tâm.
Nhiễm Phi Trạch nhìn nhìn, thầm nghĩ, cô nương này cũng khá tự tin với phán đoán của mình đấy chứ.
Lúc này Tô Tiểu Bồi hỏi “Tráng sĩ, nếu bộ khoái theo lời ta đi tìm tội phạm thì năm lượng hai kia có đưa không?”
Nhiễm Phi Trạch gật gật
“Quá tốt rồi” Tô Tiểu Bồi vui vẻ “Tráng sĩ tráng sĩ, tuy chỉ động động cái miệng thôi nhưng năm lượng hai đó ta cũng có phần, nên ta thấy năm lượng hai đó ta nên có một nửa. Mỗi người một nửa, như vậy mới công bằng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc