Vẫn Còn Vương Vấn - Chương 56

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Tôi cúi đầu, nhìn danh thi*p trong tay, hỏi: "Chị có ý gì? Tổng giám đốc thì có thể tùy tiện đào góc tường nhà người ta, làm tiểu Tam à?"
". . . . . ." khóe miệng dưới lúm đồng tiền của mỹ nữ khẽ co giật, chậm rãi nói: "Aiz, em có thể đặt sự chú ý lên mấy chữ phía trên không?"
Tôi nhíu mày, không hiểu giơ giơ danh thi*p trong tay lên: "Giải trí Hoa Thiên!".
Hình như rất nổi danh thì phải.
Mỹ nữ lúm đồng tiền không biến sắc liếc nhìn Cola an tĩnh ngồi ở một bên, nghiêm túc gật đầu đáp: "Đúng vậy, chị muốn nói chuyện với chồng của em một chút, chị cảm thấy hình tượng của cậu ấy vô cùng thích hợp để làm người phát ngôn cho sản phẩm mới lần này!"
Tôi thoáng kinh ngạc, không nhịn được tỉ mỉ quan sát người trước mặt, nhìn thật thông minh. . . . . . nhưng sao lại dùng mánh khoé cũ kỹ như vậy để bịp người? !
"Khụ, cái này, thật ngại quá, chồng tôi không thiếu tiền, chúng tôi cũng không có ý tưởng muốn nổi danh!". Tôi giữ nguyên bộ mặt phớt tỉnh trả lời, mặc dù là người lường gạt, nhưng cũng không nên kích thích đến chị ta quá, vạch trần ra sẽ lúng túng khó coi. Nói xong tôi còn đặc biệt thành ý thêm một câu: "Cám ơn chị!".
Đôi mày nhỏ nhắn của mỹ nữ má lúm nhẹ nhàng giương lên, ánh mắt vẫn đặt lên trên người Cola. Thấy tôi bất đắc dĩ đứng chắn ở giữa, liền đột phá vòng vây: "Có phải em cho chị là kẻ lừa đảohay không?"
Tôi chẳng nói đúng sai, chỉ cười cười.
Mỹ nữ má lúm thấy thế cũng buồn cười, vén mái tóc đang rủ xuống ra sau vai, nói tiếp: "Nếu như không tin tưởng, bây giờ chị có thể dẫn các em đến công ty xem qua một chút!".
Tôi lắc đầu đáp: "Cám ơn chị, bọn em còn có việc."
Dù là thật, tôi cũng không có ý định để Cola đi làm cái này. Người mẫu? Đùa gì thế, làm nghề này không phải lúc nào cũng phải xuất đầu lộ diện, thỉnh thoảng còn phải trình diễn hay sao. Với tình huống trước mắt của Cola có lẽ cũng không thích hợp.
Tôi đi tới bên cạnh Cola, cẩn thận cầm tay của anh: "Ông xã, về nhà thôi!".
Cola gật đầu một cái, tỏ vẻ không hứng thú cho lắm với chuyện vừa xảy ra. Tôi một tay ôm eo một tay nắm chặt lòng bàn tay của anh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mỹ nữ má lúm, từ từ đi lướt qua người chị ta.
Xem đi, rung động trong mắt của người này một chút cũng không che lấp được.
Nhưng chị ta cũng không đuổi theo, lúc ngồi trên xe taxi, chúng tôi bắt đầu thảo luận buổi tối sẽ ăn cái gì. Cola cũng rất phối hợp đùa giỡn, sự kiện nho nhỏ ngoài ý muốn kia rất nhanh liền ném ra sau đầu.
Cuộc sống sau này của chúng tôi sẽ như thế nào, tôi cũng không biết, chỉ có một thứ duy nhất rõ ràng đó chính là tôi không yên lòng khi để Cola một mình.
Những ngày sau đó trôi qua thật yên bình, mỗi ngày ba điểm trên một đường thẳng, học chữ nổi, trên đường về nhà thuận tiện đi siêu thị mua thức ăn, sau đó hai người an tĩnh ăn cơm.
Cho dù rất bình thản, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện. Thử tiếp xúc với thế giới của Cola, buổi tối không còn đắm chìm vào Game Online, tỉ mỉ bắt đầu ở bên cạnh người nào đó học chữ nổi.
Ngón tay sờ lên những ký tự lồi lõm kia, cố hết sức để học.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cola, trong lòng tôi lại chua xót rồi lại tự an ủi, nếu như đổi lại là mình, có lẽ sẽ không có đủ dũng khí để thích ứng với thế giới tăm tối đó?
Cho nên trong tiềm thức, cuối cùng vì cho rằng Cola không giống như bình thường nên sinh ra ý muốn bảo hộ.
*
Vốn tưởng rằng mỹ nữ má lúm chỉ là kẻ lường gạt, cũng chỉ là một người qua đường giáp trong cuộc sống của chúng tôi mà thôi. Nhưng thế giới nà quá nhỏ, chỉ lòng vòng một thời gian, tôi lại nhìn thấy chị ta một lần nữa.
Hẹn hò Du Dĩ Nhiên ra ngoài, cô ấy gần đây rất bận rộn, tôi không thể giải thích được vì sao chỉ là một người mới, Tiểu Minh Tinh nhỏ bé, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều việc như vậy.
Mới vừa vào Starbucks liền thấy cô ấy ngồi ở gần cửa sổ, mặt đeo kính đen, đầu đội mũ lưỡi trai, bộ quần áo thể thao trên người che đậy không ít nhuệ khí. Thật ra thì dù cho cô ấy không nói lời nào, vẫn có khả năng lừa gạt người khác.
Tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy, đưa tay lên chống cằm nhìn người nào đó chằm chằm: "Thật không hiểu sao cậu bình thường không muốn lại cứ thích đi đóng phim, mau nhìn hai mắt của cậu đi, cũng sắp sập đến dưới sống mũi rồi!".
Du Dĩ Nhiên ngây ngốc sờ sờ mắt, tỏ vẻ uất ức: "Cái này không chút quan hệ nào với đóng phim cả, đều là do anh cậu làm hại đó!".
Tôi bĩu môi, cầm ly cà phê nhân viên mới vừa mang đến uống một hớp. Lòng bắt đầu thấy không yên, nghĩ xem có nên thuận đường đi đón Cola và tiểu Tư hay không?
Du Dĩ Nhiên nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng nháy mắt hỏi: "Tại sao cậu không hỏi tôi và Trà Xanh thế nào?"
Tôi nhìn vào ngũ quan rất thông minh kia, không tiếng động tiếc nuối, phối hợp nói: "Cậu và Trà Xanh thế nào?".
Du Dĩ Nhiên tức giận, chiếc vòng đeo trên cổ tay khẽ chạm trên mặt bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ: "Ngày hôm qua, Trà Xanh lại đi xem mắt rồi! Cậu có biết không?"
"A, biết!". Tôi gật đầu một cái, đối với hình thức chung ᴆụng của hai tên quỷ ngây thơ này tôi sớm đã không xa lạ chút nào.
Du Dĩ Nhiên mím môi, hai mắt đỏ lên nhìn tôi chằm chằm. Tôi chợt dâng lên dự cảm xấu, vội vàng duỗi tay ra, run rẩy cảnh cáo: "Này, chẳng lẽ cậu ——"
Tôi vịn trán, móc một tờ khăn giấy từ trong túi ra đưa tới trước mặt cô ấy: "Lại làm sao nữa, không phải chỉ là đi xem mắt thôi sao, cậu cũng không phải ngày đầu tiên biết anh ấy. Đã lần nào anh ấy nghiêm túc chứ?".
Du Dĩ Nhiên siết chặt khăn giấy, nức nở rầu rĩ lau nước mắt, nghe thấy tôi nói vậy..., thút thít càng lợi hại: "Chính vì thế mới ác, tớ cũng không phải là sủng vật của anh ấy, lúc nhớ tới thì trêu chọc, không nhớ tới liền ném qua một bên."
Tôi nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc nói: "Thật ra thì nếu đã là sủng vật cũng không thể lúc không nhớ ném một bên, như thế chẳng phải chúng sẽ bị đói ૮ɦếƭ hoặc là buồn ૮ɦếƭ sao?".
Du Dĩ Nhiên ngẩn người, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, khóc thút thít: "Cho nên mới nói, tớ ngay cả sủng vật cũng không bằng rồi hả ?"
Tôi đặt mạnh cốc cà phê xuống trước mặt, trán bắt đầu chảy mồ hôi, Trà Xanh không chỉ đem cậu làm sủng vật, mà còn là chuột trắng nhỏ, mang ra làm thí nghiệm. . . . .
Nhìn người trước mặt càng khóc càng đau lòng, tôi không để ý ánh mắt khác thường chung quanh, nhắm mắt đưa tới một túi khăn giấy: "Này, đừng khóc nữa, nếu khóc thì lát trở về sẽ bị người đại diện mắng đấy!"
Du Dĩ Nhiên nghe vậy hít một hơi, nước mắt cứng rắn nuốt trở vào, nhưng hô hấp vẫn rất nặng nề. Có lẽ cố gắng quá mức nên sắc mặt cô ấy tái nhợt đến dọa người, bắt đầu nấc lên: "Hức. . . . . . Cũng đúng, lát nữa. . . . .hức, tổng giám đốc sẽ tới đây, bị chị ấy nhìn thấy sẽ không tốt!".
Tôi vội vàng gật đầu, an ủi: "Không sao, không phải Trà Xanh chê cậu quá ngu ngốc đâu, chờ đến khi anh ấy phát hiện trên thế giới này không phải chỉ một mình ngươi thời điểm, hắn nhất định sẽ có cảm giác ngộ ."
Du Dĩ Nhiên nhíu mày, hốc mắt còn chưa kịp khô lại bắt đầu ướƭ áƭ: "Nhưng Trà Xanh rõ ràng đã nói là tớ đáng yêu mà——"
Tôi thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, đáp: "Ưmh, đúng, đúng!".
Hai từ đáng yêu kia ngược lại thật….. Nhìn người đang rất đau lòng trước mặt, tôi bắt đầu tự kiểm điểm hành động trơ trẽn này của ông anh trai nhà mình, Du Dĩ Nhiên cũng không phải là vật thí nghiệm mà muốn cải tạo não bộ cho cô ấy? ! Lại nói, thật ra thì Du Dĩ Nhiên. . . . .cũng không tệ đến mức ấy.
Chờ đến lúc tôi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu liền nhìn thấy Du Dĩ Nhiên buồn bực ăn bánh ngọt, khóe miệng còn vương ít kem bơ nhàn nhạt, mắt tôi không tự chủ được lại bắt đầu rũ xuống.
Có lẽ, Trà Xanh cũng có nỗi khổ tâm . . . .?
Rồi đột nhiên một bóng dáng thon dài đập vào mắt, tôi nghiêng đầu, phát hiện ra vị mỹ nữ má lúm từng gặp mấy ngày trước.
Chị ta cau mày, vẻ mặt không ủng hộ nhìn chằm chằm Du Dĩ Nhiên. Sủng vật nào đó cảm thấy được tầm mắt bên cạnh, liền cảnh giác ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười, lấy lòng nói: "Tổng giám đốc Lục, chị... chị một mình đến uống cà phê à?".
". . . . . ." Nếu như tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi có người đã nói cô ấy có hẹn với vị Tổng giám đốc Lục nào đó? Tôi quyết định làm bộ như không biết người này, quay đầu thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên vẫn không nén nổi tò mò mà len lén liếc mắt nhìn vị Tổng giám đốc Lục kia. Chị ta ngồi bên cạnh Du Dĩ Nhiên, hai tay khoanh trước иgự¢, nghiêm nghị lại kiêu ngạo mắng: "Nói bao nhiêu lần rồi, ở nơi công cộng ăn cái gì cũng phải cẩn thận, bị đám chó săn chụp được thì làm thế nào?".
Du Dĩ Nhiên thận trọng lè lưỡi, liếm liếm khóe môi. Tôi ở bên kia khóe môi cũng bắt đầu giật giật, giơ tay lên chỉ chỉ vào phía bên kia, đúng là đồ ngốc, liếm môi cũng còn sai chỗ!
Du Dĩ Nhiên rất nhanh liếm liếm sang khóe môi bên kia, nhưng cũng đúng lúc đó, lại rất không có hình tượng mà nấc lên một cái.
". . . . . ." Tôi cảm thấy bản thân mình đã bắt đầu hiểu Trà Xanh một chút rồi.
Tổng giám đốc Lục xoa xoa huyệt thái dương, im lặng quay đầu, tầm mắt đặt lên người tôi, mặt tràn đầy kinh ngạc. Chị ta sững người ra, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Em gái mắc chứng vọng tưởng?".
". . . . . ." Người chị ta đang nhắc đến, không phải là đang nói tôi đấy chứ?
". . . . . ." Tổng giám đốc Lục ho một tiếng, che giấu bối rối, cầm cà phê lên uống một hớp. Khuôn mặt rất nhanh liền khôi phục lại vẻ đoan trang chững chạc, cười duyên nói với tôi: "Vừa hay, chị còn đang rầu rĩ không biết phải tìm em thế nào?".
Tôi hít một hơi, mỉm cười đáp: "Tìm em làm gì ạ?"
"Chị vẫn muốn nói với em chút chuyện về ông xã của em!"
Tôi thở dài, thật không biết là chị ta có cố ý hay không, ngày đó rõ ràng cũng đã thấy được tình trạng của Cola không phải sao? Tôi thoáng nghiêng về phía trước, trịnh trọng nói: "Lục tiểu thư, em nghĩ chị chắc đã biết rõ tình huống của chồng em rồi, cho nên. . . . . . em cảm thấy chúng ta thật sự không cần thiết phải nói chuyện".
Tổng giám đốc Lục còn chưa kịp nói chuyện, Du Dĩ Nhiên đã vội chen miệng vào: "Cậu ta thế nào? Tại sao lại có liên quan ở đây chứ?".
"Muốn ăn gì!", tôi và vị Tổng giám đốc Lục kia cùng nhau quay đầu, không hẹn mà cùng nhìn người kia chằm chằm.
Du Dĩ Nhiên uất ức nhìn Tổng giám đốc Lục của mình, ngây ngô nói: "Nhưng, Tổng giám đốc, chị mới vừa nói ——"
Tổng giám đốc Lục hít một hơi thật sâu, rồi xoa xoa mi tâm, hiển nhiên đã không còn hơi sức để giải thích ngọn ngành. Chị ta trầm mặc nhìn tôi một hồi, nói: "Chị hiểu rõ tình huống như thế nào, nhưng trước hết cho em xem món đồ này đã".
Chị ta lấy máy ảnh từ trong túi xách ra, mân mê một lúc, sau đó đưa tới trước mặt của tôi.
Nhìn dáng vẻ của Cola trong hình, nói không kinh ngạc đó là giả. Tô vẫn luôn cho rằng dáng vẻ bề ngoài của anh rất được, nhìn hình thể của người nào đó có lúc còn len lén so sánh với người mẫu. Nhưng YY chỉ là YY mà thôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghiêm túc mang anh ra liên hệ với cái nghề này.
Nhưng khi nhìn người nào đó trong hình, quả thật rất đẹp mắt. Có lẽ cũng là do kỹ thuật chụp hình chuyên nghiệp của vị kia nữa, bối cảnh cực kỳ đơn giản, bộ bàn ghế màu trắng, gương mặt an tĩnh kia của anh, rõ ràng đều hết sức bình thường. Nhưng khi tổ hợp lại với nhau, lại tạo nên một hình ảnh thật duy mỹ.
Tôi nhìn người trong hình hồi lâu, quanh người anh tản ra cảm giác u buồn dường như cũng ảnh hưởng đến tâm tình của tôi phần nào. Tôi dời mắt, bình tĩnh nhìn mỹ nữ má lúm nói:"Ừm, chụp rất đẹp!".
Tổng giám đốc Lục chần chừ một lúc, mới trầm giọng nói: "Chị hi vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ, tình huống của cậu ấy chị biết rất rõ, có thể chỉ cần làm chút công việc bề nổi của người mẫu mà thôi ——"
Tôi lập tức chen ngang, khẽ cười cười nói: "Cám ơn chị, nhưng em không muốn chồng mình phải mệt mỏi như vậy".
Tổng giám đốc Lục nhìn tôi chăm chú, sau đó cười khẽ, khóe môi hiện rõ ý giễu cợt: "Tại sao lại gấp gáp từ chối như vậy, chuyện này có phải vẫn nên bàn bạc với chồng của em một chút? Cậu ta không phải rất nhàm chán sao? Nói không chừng, sẽ rất có hứng thú đấy!".
Cola muốn làm người mẫu? Chỉ cần vừa nghĩ tới tôi liền cảm thấy điều này là không tưởng. Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, đáp: "Vẫn là câu nói kia, cám ơn chị Lục tiểu thư! Tôi không muốn chồng mình quá mệt mỏi!".
Tôi xoay người rời đi, cũng không đoái hoài tới việc tạm biệt với Du Dĩ Nhiên, trong đầu đặc biệt loạn. Có lẽ tôi thật sự quá chuyên chế, nhưng từ sâu trong tiềm thức ý muốn bảo hộ Cola nói cho tôi biết, cái vòng này rất loạn, với tình huống bây giờ của Cola, thật sự không thích hợp, tuyệt không thích hợp.
"Dịch tiểu thư, cô hiểu được ý tưởng chân thật trong lòng chồng mình sao? Với những người như cậu ấy, hẳn là cực kỳ không nắm chắc tương lai, bị cô bảo vệ như vậy, không nhất định cậu ấy sẽ vui vẻ."
Lời của mỹ nữ má lúm, từng câu từng chữ không cam lòng truyền đến từ phía sau.
Tôi không khỏi ngẩn ra, chợt nhớ lại câu kia của Cola: có lúc, anh sẽ sợ, không biết tương lai sẽ như thế nào. . . . . .
Vậy rốt cuộc tôi nên làm sao mới đúng đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc