Tuyết Đen - Chương 14

Tác giả: Giao Chi

Nhã Thanh đang ngồi thừ ra trên giường. Đau toàn thân. Cơ thể rã rời. Hai mắt nóng ran. Đầu đau buốt. Cổ họng rát kèm thêm ho. Rõ ràng là Nhã Thanh ốm nặng hơn hôm qua rồi.
Lê cái thân xác tàn tạ xuống nhà bếp. Nhã Thanh ngồi gục đầu xuống bàn bếp.
- Làm sao vậy? – Tiếng Hoàng Nam vang lên.
- Sắp… khụ… khụ… ૮ɦếƭ… - Nhã Thanh ՐêՈ Րỉ.
- ૮ɦếƭ thì ra ngoài mà ૮ɦếƭ nhé! Đừng có ૮ɦếƭ trong này rồi ám Thiên Thần của tôi.
- Her! Mới sáng sớm có cần tạt nước lạnh kiểu đó không?
- Ai thì không biết chứ riêng cậu tôi muốn tạt axit luôn chứ nước lạnh gì? – Hoàng Nam nghiến răng. Vậy mà lại rót sữa ra ly rồi để lên bàn trước mặt Nhã Thanh.
- Uống đi này! – Hoàng Nam cố tỏ ra không quan tâm.
- Cậu uống trước đi! – Nhã Thanh nhìn Hoàng Nam bằng đôi mắt mệt mỏi.
- Không có bỏ độc đâu – Hoàng Nam uống một ngụm rồi đặt ly sữa xuống bàn.
Cát Tường đã xuống và đang đứng ngoài cửa. Cô nàng đang nổi điên trong bụng.
- Con nhỏ đáng ghét này. Hết Quỷ Vương giờ đến cả Hoàng Nam cũng quan tâm nó sao?
- Xem ra tao cũng nên quan tâm mày – Cát Tường nghĩ thầm.
Phòng họp hội học sinh
- Tuần vừa rồi các cậu nghỉ không phép cả tuần đấy – Cát Tường nói.
- Harzzz! Không còn hứng thú đi học nữa. Quỷ Vương bị con Nhã Thanh ςướק đi mất rồi – Thủ lĩnh MBB nói.
- Này! Các cậu đi học chỉ vì Quỷ Vương thôi sao? – Cát Tường chau mày.
- Phải. Bọn tớ đi học chỉ vì muốn nhìn thấy vẻ lạnh lùng hút hồn của Quỷ Vương. Anh ấy là thần tượng của bọn tớ.
- Quỷ Vương và Nhã Thanh giận nhau rồi mà – Cát Tường nói.
- Nhưng anh ấy cứ rầu rĩ, nhìn thương lắm. Chẳng còn cái dáng vẻ kiêu ngạo trước đây nữa.
- Tính ra các cậu cũng hiền thật đấy. Nếu là mình, con nhỏ Nhã Thanh mà làm thần tượng của mình buồn chắc mình xé nó ra mất – Cát Tường làm bộ cảm thông.
- Hội trưởng hiều lành mà cũng như thế này sao?
- Dù hiền lành cỡ nào thì cũng đâu thể bỏ qua cho người làm thần tượng của mình tổn thương chứ.
- Cậu nói cũng phải. Sao bọn mình có thể bỏ qua cho con nhỏ Nhã Thanh đó được nhỉ?
- Này! Các cậu định đánh nhau đấy à? Không được đâu. Vi phạm nội quy đấy – Cát Tường làm bộ can ngăn.
- Cậu vờ như không biết một lần đi!
- Hm… thôi được rồi. Một lần thôi nhé! Các cậu đừng đánh vào mặt thì sẽ không ai biết đâu.
- Vậy tuần nghỉ học vừa rồi cũng bỏ qua luôn nhé!
- Thôi được, nhưng không có lần sau đâu đấy.
- Cám ơn cậu! Bọn tớ đi đây.
- Sắp có chuyện vui rồi đây – Cát Tường cười nụ cười nửa miệng đểu vô đối.
Hôm nay Việt Lĩnh không đến trường. Không hiểu sao Nhã Thanh cảm thấy rất trống trải. Thỉnh thoảng Nhã Thanh lại đưa đôi mắt rầu rĩ nhìn vào cái chỗ trống của Việt Lĩnh.
Chuông tan học vừa reo lên nhóm MBB đã đi vào lớp 12a3.
- Hoàng Nhã Thanh, đi theo bọn tao! – Thủ lĩnh nói.
- Có chuyện gì mà nhóm MBB đến tận đây nhỉ?
- Còn phải hỏi nữa à, nhìn sắc mặt hằm hằm là biết sắp có đánh nhau rồi.
- Vậy nhóm MBB muốn đánh Hoàng Nhã Thanh sao?
- Đánh đi! Đánh cho đến khi nào nó biến khỏi Huyền Thoại đi!
Những tiếng bàn tán trong lớp vang lên.
Nhã Thanh để cặp trong lớp rồi đi theo nhóm MBB
Sân thượng dãy nhà phía Tây.
- Chát! – Một thành viên trong nhóm MBB tát Nhã Thanh.
Nhã Thanh không nói gì, chỉ nhìn trừng trừng người vừa tát mình.
Nữ sinh vừa rồi giơ tay lên định tát thêm cái nữa nhưng bị thủ lĩnh của nhóm cẳn lại.
- Đừng có đánh vào mặt! – Thủ lĩnh nói.
- Nhưng nhìn cái bản mặt nó tớ ghét quá! Không đánh thì không hả giận – Nữ sinh vừa tát Nhã Thanh nói.
- Cái này sẽ giúp cậu hả giận – Thủ lĩnh nhóm MBB dơ ra một hộp dao lam. Nở một nụ cười thích thú.
- Hai cậu đi xuống canteen mua chanh rồi vắt vào xô cho tớ! Nước chanh nguyên chất nhé! – Thủ lĩnh nhóm trỉ vào 2 thành viên trong nhóm.
- Còn 2 cậu làm giống tớ nè – Thủ lĩnh MBB kẹp hai con dao lam vào 2 kẽ tay.
Mặt Nhã Thanh bây giờ trắng bệch, không còn một giọt máu nào.
………….
Nhã Thanh nằm thoi thóp trên sàn nhà. Lưng áo ránh tươm, máu me dính đầy. Mấy con nhỏ độc ác đó kẹp dao lam vào tay rồi tát vào lưng Nhã Thanh không thương tiếc.
- Ào – Con nhỏ thủ lĩnh xối nước vào lưng Nhã Thanh.
- Aaaaaa!!!!! – Nhã Thanh hét lên đau đớn. Những vết cắt đã đau giờ còn đau hơn vì nước mà con nhỏ đó vừa xối vào Nhã Thanh là nước chanh nguyên chất.
- Mày thấy thế nào? Đau không?
Nhã Thanh cười.
- Bốp! – Con nhỏ thủ lĩnh đá mạnh vào bụng Nhã Thanh.
- Mày còn cười được à? Các cậu, đánh tiếp đi! – Con nhỏ thủ lĩnh muốn tiếp tục chơi trò kẹp lưỡi lam kinh hoàng.
- Hết rồi! Sẽ không còn ai đến cứu mình nữa. Việt Lĩnh à, cậu đang ở đâu? – Nhã Thanh nghĩ thầm. Nước mắt bắt đầu chảy. Cô không khóc vì bị đánh mà khóc vì đã làm tổn thương Việt Lĩnh. Nghĩ đến chuyện Việt Lĩnh buồn mà lòng Nhã Thanh tê buốt.
Bọn người độc ác lại đánh Nhã Thanh theo cái kiểu dã man đó. Từng đứa, từng đứa một. Nhã Thanh thấy mắt mình nặng trịch. Cô từ từ khép đôi mắt lại.
- Rầm! – Nhã Thanh nghe có tiếng đạp cửa nhưng không cách nào mở mắt ra xem là ai.
- Là Việt Lĩnh sao? – Nhã Thanh nghĩ.
Nhã Thanh nghe thấy tiếng hét của nhóm MBB.
- Đúng là Việt Lĩnh rồi – Nhã Thanh nghĩ và yên tâm để tâm trí mình lịm dần đi.
Nhã Thanh tỉnh dậy và thấy mình đang được đặt nằm úp. Lưng cô đau rát. Nhã Thanh quay đầu nhìn qua nhìn lại một cách khó khăn. Cô không thấy ai cả. Chỉ biết mình đang ở trong một căn phòng lạ hoắc nhưng rồi Nhã Thanh thấy một vật rất quen.
- Cậu tỉnh rồi à? – Một nữ sinh có mái tóc đen để xõa, cắt mái ngố. Đeo kính Nobita tròng màu nâu rất quái đản bước đến hỏi Nhã Thanh. Nhã Thanh nhận ra cô gái này, đó là Phụng, bạn cùng lớp với Nhã Thanh và là bạn cùng bàn mới của Việt Lĩnh.
- Cậu đã… cứu… tớ à? Đây là… đâu… vậy…– Nhã Thanh hỏi.
- Tớ vô tình tìm thấy cậu ngất dưới sân trường nên đưa về đây. Đây là phòng tớ, là ký túc xá nữ của trường đó – Phụng nói.
- Cậu ở đây… một mình… hả?
- Ừ, ở một mình.
- Vậy… cậu là… cô gái ngốc nghếch… hôm qua… à – Nhã Thanh cười cười dù gương mặt đang rất khổ sở.
- Cô gái ngốc nghếch gì?
Nhã Thanh cười cười rồi đưa tay chỉ chỉ vào cái xe của mình đang được dựng trong phòng của Phụng.
- Ơ! – Phụng giật mình.
- Ơ… cái gì? Hôm qua… cậu… ςướק xe tớ mà.
- Cậu định báo cảnh sát phải không? – Phụng lấy bộ tóc giả ra khỏi đầu, tháo chiếc kính nobita ra. Đây rồi. Cô gái cá tính với mái tóc tém và nước da nâu bóng.
- Báo cảnh… sát gì chứ… tớ bây… giờ thở… còn không nổi nữa là. Bây giờ thì… hãy nói… thật đi! Cậu… cứu tớ… phải không?
- Ừ. Là tớ ngứa nghề nên đến cứu cậu đó.
- Ngứa nghề? Cậu… đánh lại… đám người… đó à?
- Một xe tải như tụi nó tớ cũng có thể hốt cốt tụi nó về thờ. Taekwondo nhị đẳng đấy – Phụng vênh mặt.
- Mà… cậu xinh… thế này. Sao phải… che giấu… trong cái… bộ dạng… quái đản như… thế?
- Hờ, tớ cũng biết như vậy là có lỗi với bản thân lắm nhưng mà không còn cách nào khác. Ông già ở nhà bắt đi du học nên bỏ nhà đi và phải cải trang đây này.
- Hỳ… cậu thú vị… thật đấy!
- Thuốc bôi trên lưng cậu chắc khô rồi đấy, cậu có muốn nằm ngửa ra cho dễ thở không?
- Cũng được… cậu giúp… mình chút nhé…
Phụng giúp Nhã Thanh lật người lại.
- Tiền cứu mạng, tiền chăm sóc, tiền thuốc phải thanh toán sòng phẳng đấy! – Phụng nói, giọng nghiêm túc.
- Vậy thêm… tiền… chỗ ở… nữa nhé!
- Cậu muốn ở lại đây à? Không sợ người nhà lo lắng sao?
- Làm gì… có ai… mà lo – Nhã Thanh cười nhạt. Cô không muốn về Thiên Thần vì bây giờ cô đang rất mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô không biết cái tính khi thất thường của Hoàng Nam sẽ giở chứng giờ nào nên trong thời gian này nên tránh đi thì hơn.
- Được thôi! Có tiền thì không thành vấn đề - Phụng gật gật cái đầu.
Nhã Thanh chỉ nhìn Phụng cười cười. Nhã Thanh cảm thấy cô gái trước mặt mình chỉ đang ra vẻ thôi chứ không phải là người xấu bụng.
Nhã Thanh vui vì gặp được một cô gái thú vị nhưng trong lòng vẫn rất nặng nề. Khi chuẩn bị ngất đi Nhã Thanh đã nghĩ khi mở mắt ra là sẽ có thể thấy Việt Lĩnh. Khi đó trong lòng Nhã Thanh ùa về một cảm giác yên tâm và tin tưởng nhưng bây giờ cô thấy hụt hẫng quá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc