Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 2 - Chương 04

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Những chuyện sai lầm nực cười đã qua, những mảnh nhỏ thấm máu.
Vậy mà, bản thân lại phảng phất những hồi ức cứng đầu đó.
Hơi thở dần trở lại bình thường.
Trong ánh sáng của chiếc bóng đèn ngủ treo tường, cô lặng lẽ nhìn trần nhà, cho đến khi cảm nhận được hơi ấm bên cạnh.
Cô khẽ nghiêng đầu trên chiếc gối trắng, ngắm nhìn Việt Tuyên đang ngủ.
Dáng ngủ của anh rất tĩnh lặng.
Tuy rằng khuôn mặt vẫn mang dáng vẻ xa cách, nhưng hai hàng lông mày không nhăn lại, khóe môi cũng thả lỏng.
Cô nhìn anh rất lâu, chạm phải tay trái của anh trong chăn, tay anh thực sự rất ấm áp.
Trước kia, bàn tay anh thường không nóng cũng không lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể lại xa cách đến mức như thể không muốn tiếp xúc với bất kì ai.
Trong giấc mộng, ngón tay anh vô thức động đậy, nắm lấy tay cô.
Cô sửng sốt, lập tức rút tay ra, nhưng giây tiếp theo lại có chút áy náy và ấm áp vì hành động này .
Cô cúi đầu, hôn nhẹ lên trán anh, sau đó nhẹ nhàng kéo dịch chăn lên gần cằm anh.
Sự ấm áp và áy náy bất ngờ này song hành diễn ra khiến cô run sợ, không cách nào nằm cạnh anh nữa.
Mặc chiếc áo khoác, cô khẽ khàng đi về phía cửa, kéo chiếc cửa xoay, bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa, không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh.
Cách đó một cánh cửa.
Bước chân của cô ngày một xa, dần dần mất hút.
Ánh sáng mờ ảo trong phòng, Việt Tuyên lặng lẽ mở mắt, độ ấm của ngón tay cũng theo tiếng bước chân xa dần của cô mà giảm bớt, ngón tay trở nên lạnh lẽo.
*****
Bóng đêm yên lặng.
Bầu trời đêm thăm thẳm đầy sao. Có thể do ánh trăng hoặc do sạch sẽ, con đường nhỏ trong vườn hoa trở nên dễ đi hơn bình thường.
Trong đêm đầu thu, gió đã hơi lạnh, Diệp Anh kéo chặt áo khoác, chậm rãi đi trong vườn hoa.
Cuối con đường này là một bể bơi lộ thiên.
Mặt bể bơi loang loáng ánh trăng.
Đám hoa tường vi màu trắng chỉ còn lại những chiếc lá màu xanh, những bông tường vi trắng như thác nước đổ xuống đã không còn sót lại một cánh.
Tiếp tục đi, Diệp Anh phát hiện vườn hoa này to hơn cô tưởng tượng, có rất nhiều nơi cô chưa từng đi qua.
Trong vườn có đầy đủ các loại tường vi.
Các loại tường vi khác chủng loại, chúng nằm dưới những bóng cây to, bên tảng đá, bò trên góc tường, bên cạnh con đường nhỏ, bên cạnh chiếc ghế dài, có rất nhiều loại cô không biết tên. Dưới ánh trăng bao phủ, những chiếc lá tường vi lay động, những phiến lá với vô số răng cưa nhỏ như đang đua nhau sinh trưởng thêm rậm rạp.
Diệp Anh lặng lẽ bước.
Đi qua con đường nhỏ bên cạnh hồ nhân tạo, xa xa như phảng phất cảnh trong mơ, một ngôi nhà kính trồng hoa bỗng dưng xuất hiện.
Ánh sáng lấp loáng như thể được tạo từ những tấm thủy tinh, đẹp lộng lẫy như mơ như ảo. Căn nhà trong suốt, nằm dưới bầu trời đầy sao, sự tồn tại của nó phảng phất như trong ảo tưởng.
Diệp Anh nhìn căn nhà kính trồng hoa.
Cô dừng chân, trong nháy mắt cô ngẩn ngơ thấy mình như trong giấc mơ, bên tai loáng thoáng giọng nói phấn khích của người thanh niên điên cuồng ngày xưa.

“Ở đây, anh định làm một nhà kính, chỉ cần kiểm soát được giống tốt và độ ấm, thì một năm bốn mùa em đều có thể nhìn thấy hoa tường vi.”

Bên trong căn nhà kính tràn ngập mùi bùn đất.
Dưới bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, Diệp Anh bước vào căn nhà kính, cô thấy một thế giới hoa tường vi, đầy đủ các loại tường vi, trong không khí ấm áp ẩm ướt, có một khoảng hoa tường đã kết nụ hoa hồng đỏ, như thể trong phút chốc sẽ nở rộ rực rỡ thành một biển hoa cuồn cuộn.
Phía trước đám tường vi đỏ có một chiếc xẻng nhỏ nằm trên đất, cạnh chiếc xẻng còn dính lớp đất mới, một bình tưới nước màu cam, vài túi phân bón. Việt Xán vô cùng chăm chú ngắm nhìn đám hoa này, mái tóc đen rối bời không trật tự, như thể cả đêm ở đây không ngủ. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân cô đi vào, anh mới ngạc nhiên quay đầu, đáy mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.
Dưới ánh sáng lấp lánh của căn nhà kính.
Cô mặc chiếc áo ngủ tơ tằm màu trắng rộng thùng thình, dài tới mắt cá chân, bên ngoài là một chiếc áo khoác thêu màu đen. Áo khoác đen sẫm, áo ngủ lại trắng như tuyết, hai mắt đen láy, cô lạnh lùng thản nhiên nhìn anh, đẹp đến thảm thiết.
Cô ấy chính là như vậy.
Khiến anh nhớ tới dáng vẻ nhiều năm về trước lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, tay cô cầm một chiếc ô đen, bàn tay bị nước mưa ngấm vào tái nhợt đi, cô lạnh lùng bước qua mặt anh.
“Những loại tường vi này đều do anh trồng à?”
Khóe môi có ý chế nhạo, Diệp Anh chậm rãi đi tới cạnh cây tường vi đã kết đầy nụ.
Từng đốm nụ hoa đỏ chưa bừng nở nên chưa có hương thơm, những chiếc gai nhỏ dài đâm vào tay cô. Những đám hoa này khi nở ra sẽ là những đóa hoa thuần gốc, không hề có một chút mỹ lệ của những đám hoa được gây giống lai tạo.
“Cô không ngủ?”
Đồng hồ trên tấm kính thủy tinh chỉ ba giờ sáng, Việt Xán không trả lời câu hỏi của cô, dường như không hài lòng với chuyện muộn thế này vẫn còn nhìn thấy cô.
“Anh cũng không ngủ.”
Diệp Anh nói xong, ngắt một nụ hoa.
Gai trên cành *** vào tay cô, một giọt máu chảy ra, cô hờ hững đưa ngón tay vào trong miệng, ngồi cạnh anh, hỏi: “Sao anh không ở cùng cô Sâm? Tôi vẫn cho rằng hiện giờ là thời khắc hai người ăn mừng thắng lợi chứ. Chuyện Phan Đình Đình hai người đã tìm được cách giải quyết rồi mà, đúng không?” Nếu không, trong bữa cơm, Sâm Minh Mỹ sẽ không thể hiện vẻ đắc chí như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc