Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ - Chương 85

Tác giả: Công Tử Văn Tranh

Trên mạng các đề tài # Thẩm Vi Vi Bạch Liên Hoa # # Thẩm Vi Vi vả mặt # # Hành vi lẳng lơ của Thẩm Vi Vi # liên tiếp xuất hiện.
Nhưng những đề tài trên weibo này cũng không phải lời hay ho gì, vốn dĩ fan qua đường còn ôm lòng thông cảm thương hại với Thẩm Vi Vi bây giờ lại bị hành động lẳng lơ của Thẩm Vi Vi bức thành antifan, còn cả antifan của Kỷ Khinh Khinh từ chuyện bất hoà lúc trước giữa Thẩm Vi Vi và Kỷ Khinh Khinh, bây giờ cũng biến thành của antifan Thẩm Vi Vi.
[# Thẩm Vi Vi Bạch Liên Hoa # Không ngờ Thẩm Vi Vi mà còn biết diễn như vậy, cái gì mà mong “họ” hạnh phúc? Suýt chút nữa tôi thật sự cho rằng Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Đình ở bên nhau…]
[# Thẩm Vi Vi Bạch Liên Hoa # Thẩm Vi Vi. Con mẹ nó, lẳng lơ nhất là đã có một anh bạn trai ưu tú như thế rồi mà vẫn tham gia chương trình yêu đương với người đàn ông khác, vì danh tiếng đến mức không cần face nữa hả?]
[Cược năm đồng, Thẩm Vi Vi và tên đàn ông trong chương trình có một chân!]
[So sánh mới biết, Kỷ Khinh Khinh rất đáng yêu đấy biết không? Nghĩ lại từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ… nói giúp Thẩm Vi Vi.]
[Nói Kỷ Khinh Khinh đáng yêu thật đấy hả? Tám lạng nửa cân thôi ~]
[Kỷ Khinh Khinh quá đáng yêu luôn, xem hai tập livestream của chương trình rồi, tính cách vô cùng tốt, tốt hơn Thẩm Vi Vi kia nhiều.]
[Tôi mới phát hiện ra vậy mà Lục Lệ Đình và Lục Lệ Hành lại là anh em ruột, tại sao Thẩm Vi Vi lại muốn chia tay Lục Lệ Đình để tham gia chương trình này? Đầu bị cháy hỏng à?]
[# Hành vi lẳng lơ của Thẩm Vi Vi # Đầu Thẩm Vi Vi hỏng rồi à!? Gả cho Lục Lệ Đình có khác gì gả vào nhà giàu, vậy mà lại vì một chương trình, bỏ qua cơ hội gả vào nhà giàu??? [người da đen dấu chấm hỏi. jpg]
Độ hot trên mạng từng đợt tiếp từng đợt, Thẩm Vi Vi thân ở trong vòng xoáy đang điểm trong phòng trang điểm sau hậu trường, chuẩn bị dự họp một buổi họp báo.
Người đại diện Mạnh Tầm được cô ta tìm về lải nhải với cô ta: "Vi Vi, tại sao em lại nói mấy câu đó trước mặt phóng viên? Không phải chị đã nói với em rằng bây giờ mỗi một hành động của em đều phải cẩn thận, câu đó của em một chốc một lát không có vấn đề, tạm thời chiếm thế thượng phong, nhưng rất dễ bị người ta vạch trần, em nhìn Lục Lệ Đình đi, không phải một câu đăng lên weibo đã xoay mũi nhọn của dư luận vào người em lần nữa rồi sao?"
Thẩm Vi Vi ngồi trước gương trang điểm tô son, xuyên qua gương nhìn Mạnh Tầm: "Đừng nóng giận, chờ chút nữa còn phải lên hình, tức giận sẽ không đẹp."
Mạnh Tầm ép bản thân tỉnh táo lại, đi tới đi lui trong phòng trang điểm, nghĩ sâu tính kỹ một hồi rồi hỏi: "Bây giờ trên mạng tất cả đều là bình luận xấu về em, như vậy không được, chúng ta phải nghĩ cách..."
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Vi Vi đã nhếch môi cười, cô ta phong tình vạn chủng, xinh đẹp lẳng lơ trong gương: "Tại sao phải nghĩ cách?"
"Danh tiếng bây giờ của em!" Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Thẩm Vi Vi chọn màu đỏ thẫm, mỉm cười, đóng nắp son , xoay người nhìn Mạnh Tầm, cười nói: "Danh tiếng bây giờ của em làm sao? Lẽ nào chị không thấy danh tiếng bây giờ của em tốt hơn rất nhiều so với thời không nóng không lạnh sao?"
Mạnh Tầm ở giới giải trí đã nhiều năm, biết đủ loại con đường hot lên, nghe Thẩm Vi Vi nói vậy, cô ta cau mày hỏi: "Em muốn...?"
"Từ trước đến giờ thanh danh của em luôn tốt, nhưng vậy thì sao? Không hề có cảm giác tồn tại, đại diện cho những thương hiệu có tiếng không đến lượt em, nhân vật hot không đến lượt em, phóng viên cũng lười viết bài phỏng vấn em, nhưng bây giờ khác rồi, cho dù em xuất hiện ở trường hợp nào, em luôn trở thành cái bánh bao thơm phức trong mắt tất cả phóng viên, lời nói của em luôn xuất hiện trong tin tức giải trí ngay ngày hôm sau, có thể nói, mỗi một hành động của em đều gây chú ý, độ chú ý cao như vậy, có gì không tốt? Còn danh tiếng như chị nói..." Cô ta cúi đầu giễu cợt: "Chị Mạnh Tầm, tai tiếng cũng là nổi tiếng, so với tình trạng không chút bọt nước, em càng thích như bây giờ hơn. Fan muốn mắng cứ mắng, ngoài động tay động chân đăng mấy bài lên weibo thì chẳng thể làm gì khác? Có làm em bị thương gì không? Ngược lại, họ có thể giúp em tạo nhiệt độ, em vui còn không kịp."
Quả thật có thể xem đây là một loại đường tắt.
"Nhưng sau này..."
"Yên tâm đi, chỉ cần Cố Thiếu Ngu tin tưởng em, đứng cạnh em, tài nguyên của em sẽ không ngừng, chờ sau một thời gian sóng gió biến mất hoàn toàn, mượn một cái cớ để tẩy trắng, một chuyện rất đơn giản."
Mạnh Tầm nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Chị tưởng em không thể chấp nhận được bị hắt bẩn, nếu em đã có thể chấp nhận, vậy chị biết nên làm thế nào rồi."
"Chỉ cần có thể ngẩng đầu, không có gì là em không thể chấp nhận." Nói đến đây, Thẩm Vi Vi sung sướng cười nói: "Thiếu Ngu đã đồng ý với em, sẽ giúp em chào hỏi với Thiên Ngu, hai ngày nữa sẽ hủy hợp đồng của em với Thiên Ngu, đến lúc đó anh ấy sẽ sáng lập một phòng làm việc, chỉ ký hợp đồng với mình em."
Mạnh Tầm cũng cười, nỗi u sầu lo lắng này cuối cùng cũng giải quyết được: "Chị hiểu rồi."
Những ngày trên mạng đang phong ba bão táp, Kỷ Khinh Khinh vẫn luôn ở nhà họ Lục tiếp ông cụ Lục.
Chương trình kết thúc, lại không sắp xếp công việc gì mới, cô cũng vui vẻ thanh nhàn.
Tất nhiên, nếu Lục Lệ Đình không ở nhà họ Lục như trước thì cô còn vui vẻ hơn.
Cùng dì Bùi đi spa xong, Kỷ Khinh Khinh ngáp một cái chuẩn bị về phòng ngủ, đúng lúc chạm mặt Lục Lệ Đình vừa ra khỏi phòng còn đứng trên hành lang lầu ba.
Mấy ngày nay vì tránh hiềm nghi, Kỷ Khinh Khinh luôn tránh gặp riêng Lục Lệ Đình, bốn bề vắng lặng, chính là thời cơ tốt để xảy ra hiểu lầm, chọc không nổi thì phải tránh, tránh được nên tránh!
"Chờ đã!"
Vừa mới quay người, Lục Lệ Đình đã gọi cô lại, bước nhanh về phía trước, chắn trước mặt Kỷ Khinh Khinh.
"Khinh Khinh..."
Bước chân Kỷ Khinh Khinh hơi chậm lại, nghi ngờ nhìn anh ta.
"Có việc gì?"
Nhìn thấy bàn tay hết nắm chặt lại thả lỏng là biết Lục Lệ Đình đang rất căng thẳng, ngay cả mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Kỷ Khinh Khinh.
Đợi mãi không thấy nói gì, Kỷ Khinh Khinh thấy phiền: "Không có việc gì tôi đi trước."
Cô và Lục Lệ Đình vốn đã không rõ ràng, chuyện cũ bị người ta đào ra, tuy hai người họ trong sáng vô tư, nhưng suy cho cùng cũng từng có chuyện với nhau, ở nhà họ Lục, Kỷ Khinh Khinh luôn cố hết sức tránh ở chung một mình với anh ta, nếu không, chẳng may bị Lục Lệ Hành bắt gặp, bị hiểu lầm thì phải làm sao?
Lục Lệ Đình gọi cô lại, lấy hết can đảm: "Tôi có việc muốn nói với cô."
"Nếu là chuyện lúc sáng anh làm sáng tỏ trên weibo thì không cần nói đâu, cám ơn anh đã giúp tôi làm sáng tỏ."
Kỷ Khinh Khinh biết Lục Lệ Đình đăng bài lên weibo làm sáng tỏ, anh có thể đăng weibo chứng tỏ đã hoàn toàn không còn chút quan hệ nào với Thẩm Vi Vi, hiển nhiên đã nhìn thấu của mục đích Thẩm Vi Vi, chuyện này rất tốt, không cần lại như kẻ ngu chẳng hay biết gì, bị đùa bỡn xoay mòng mòng.
"Không phải tôi muốn nói chuyện đó."
"Vậy anh muốn nói cái gì?"
Lục Lệ Đình nhìn Kỷ Khinh Khinh rất cẩn thận, rất có cảm giác thận trọng.
Có câu gì nhỉ?
Không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, nếu không chột dạ và hổ thẹn, lúc đối mặt với Kỷ Khinh Khinh, sao anh ta lại thế này chứ.
"Hai ngày trước tôi gặp Ngu Dương."
Kỷ Khinh Khinh nhướn mày, Ngu Dương?
Tên nghe hơi quen, nhưng không thể nhớ ra ngay lập tức.
"Anh ta nói, trước kia em chia tay với anh là bởi vì ba em bện***, cần năm trăm nghìn, anh ta bỏ tiền cho em nên em mới chọn cách chia tay anh để ở bên anh ta, đúng không?"
Nhờ câu nhắc nhở của Lục Lệ Đình, cô mới nhớ ra.
Ngu Dương không phải là cậu ấm nhà giàu mà “Kỷ Khinh Khinh” yêu đương sau khi đá Lục Lệ Đình sao? Một tên cũng cặn bã không kém gì.
Nhưng Kỷ Khinh Khinh nào đâu biết trước đây lúc chia tay còn có chuyện này?
Thật hay giả?
Lục Lệ Đình nói vậy, cô đoán chắc là thật.
Cô dựa lời của Lục Lệ Đình, nói: "Vậy nên? Anh muốn hỏi cái gì?"
Vẻ mặt hời hợt này của Kỷ Khinh Khinh hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Lục Lệ Đình, tuy ban đầu đã đoán được Kỷ Khinh Khinh không để chuyện này trong lòng từ lâu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không sao cả của Kỷ Khinh Khinh, trong lòng Lục Lệ Đình vẫn cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằn Kỷ Khinh Khinh, đáy mắt tràn ngập khổ sở, thậm chí giọng nói còn chất vấn, khó khăn cay đắng hỏi: "Vì sao trước đây không nói cho tôi biết?"
Kỷ Khinh Khinh im lặng.
"Nếu cô nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giải quyết giúp cô!"
"Anh hối hận?"
"Tôi nói tôi hối hận..."
Kỷ Khinh Khinh nghe rõ được sự nghẹn ngào.
Cô thở dài, buồn bã nói: "Làm người phải hướng về trước, quá khứ đã rồi thì để nó qua, bây giờ anh nói hối hận cũng vô ích, không bằng xem nó như một bài học, sau này đừng lừa người khác nữa được không?"
"Xin lỗi..." Giọng nói của Lục Lệ Đình hơi khàn khàn, câu nói của Kỷ Khinh Khinh hiển nhiên đã đâm thẳng vào trái tim anh ta, viền mắt đỏ dần.
Điều tiếc nuối nhất với Lục Lệ Đình lúc này chính là tôi vốn có thể.
Anh ta đã từng vốn có thể yêu nhau suốt đời với Kỷ Khinh Khinh, nhưng bởi vì mình giấu giếm, bướng bỉnh và quật cường, hủy đi hạnh phúc vốn có trong tay.
"Nếu trước đây tôi không lừa cô, tôi nói rõ sự thật với cô, có thể, chúng ta đã không hiểu lầm nhau nhiều như vậy... Cô cũng sẽ không vì năm trăm nghìn mà... Nhưng sao khi đó cô không nói với tôi?"
"Khin Khinh, tôi biết cô trách tôi, trách tôi nói với cô những lời nặng lời, không hiểu cô, nhưng cô thật sự cảm thấy kết cục hiện tại của hai ta là do mình tôi sai sao? Tôi thừa nhận, tôi lừa gạt cô, giấu giếm cô là tôi không đúng, nhưng nếu cô có thể thẳng thắn tất cả mọi chuyện với tôi, tin tôi thì đã không có chuyện chúng ta đi đến bước đường ngày hôm nay!"
Trước đây có lẽ “Kỷ Khinh Khinh” thật sự ngại nghèo yêu phú hoặc có lẽ không muốn liên lụy Lục Lệ Đình, nhưng cho dù là nguyên nhân nào thì không còn ai nói cho anh ta biết nữa.
"Chuyện quá khứ đã qua, hiện tại nhắc lại, rất không ý nghĩa, nếu anh là đàn ông thì sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, nếu không sẽ gây rắc rối cho tôi." Cô dừng một chút: "Hơn nữa sau này tôi gả cho anh trai của anh, trở thành chị dâu anh rồi, tôi không muốn xảy ra tình huống như hôm nay nữa, anh phải học cách tránh hiểu lầm."
Hai chữ hiểu lầm như kim *** vào tim Lục Lệ Đình, nhớ tới dáng vẻ cô thoải mái cười đầy hạnh phúc khi ở bên Lục Lệ Hành, trong lòng dường như có gai đang cắm rễ, càng ghim càng sâu, đau khiến anh ta không thở nổi.
Anh ta bước mạnh lên, túm tay Kỷ Khinh Khinh đang định đi, ép cô nhìn mình, đáy mắt rất bướng bỉnh và điên cuồng kinh người.
Trong lòng Kỷ Khinh Khinh lộp bộp một tiếng, khoảng cách này quá nguy hiểm, bị người khác nhìn thấy, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, vội giãy giụa: "Lục Lệ Đình anh điên rồi hả? Tôi là chị dâu anh đấy! Anh buông ra!"
"Chị dâu?" Lục Lệ Đình nghiến răng nghiến lợi cười: "Em cứ như vậy muốn làm chị dâu tôi?"
Câu này hỏi không thừa à? Kỷ Khinh Khinh liếc trắng mắt.
Lục Lệ Hành rất tốt, tốt hơn anh ta cả trăm nghìn lần, không gả cho Lục Lệ Hành, chẳng lẽ gả cho loại vô liêm sỉ như anh ta?
"Tất nhiên tôi muốn làm chị dâu cậu, tôi nằm mơ cũng muốn!" Giọng nói của Kỷ Khinh Khinh cứng rắn, chưa từng có chút do dự, từ chối: "Tôi yêu anh trai của cậu! Tôi muốn lấy anh ấy! Kiếp này tôi sẽ không rời bỏ anh ấy!"
Mỗi chữ đều hóa thành thanh kiếm sắc bén khiến người ta bị thương đến mức suy sụp.
Cô gái đã từng dựa dẫm vào anh ta khao khát tương lai của hai người, bây giờ đã hướng tới nửa đời sau cùng một người đàn ông khác.
Đáy mắt Lục Lệ Đình dần dần ảm đạm, bán tay đang nắm chặt tay Kỷ Khinh Khinh buông ra từng chút một.
Có người ho khan một tiếng ở hành lang cách đó không xa, Kỷ Khinh Khinh giật mình, vội vàng bỏ tay Lục Lệ Đình ra.
Xong xong, quả nhiên là tiểu thuyết, sợ cái gì sẽ gặp cái đó, không biết cô và Lục Lệ Đình lôi lôi kéo kéo có bị Lục Lệ Hành thấy hay không.
Quả nhiên Lục Lệ Hành đang ở góc hành lang.
Kỷ Khinh Khinh cười nhào qua, ôm tay Lục Lệ Hành, cứng rắn kéo anh rời khỏi chỗ này.
Nếu đánh nhau thì còn gì nữa?
Tay Lục Lệ Hành vừa khỏi, lỡ tái phát thì phải làm?
"Chồng ơi, em mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Lục Lệ Hành cúi đầu nhướn mày nhìn cô: "Mới chín giờ..."
"Em buồn ngủ lắm!"
Lục Lệ Hành không nhiều lời, chỉ lúc xoay người dùng ánh mắt cảnh cáo Lục Lệ Đình một cái.
Lục Lệ Đình cụt hứng đứng đó, cho đến khi bóng lưng của Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh biến mất ở hành lang, anh ta vẫn kinh ngạc đứng yên.
Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay Kỷ Khinh Khinh vừa túm, vẫn còn hơi ấm sót lại, nhưng anh ta biết, không còn cơ hội nữa rồi.
Vào ban đêm, Kỷ Khinh Khinh dính gối là ngủ, hiếm có khi mất ngủ.
Câu nói của Lục Lệ Đình cứ quanh quẩn trong đầu.
Nếu em có thể thẳng thắn tất cả mọi chuyện với tôi, tin tôi...
Thẳng thắn?
Kỷ Khinh Khinh nhớ lại bí mật của mình.
Cô muốn nói cho anh biết, thật ra người sắp kết hôn với không phải Kỷ Khinh Khinh, muốn nói với anh quá khứ của mình, từng phải trải qua những gì.
Nhưng nói chuyện này với Lục Lệ Hành cũng sẽ không tin đâu!?
Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra.
Lục Lệ Hành là thạc sĩ của một trường danh tiếng, tôn sùng khoa học, sẽ tin loại chuyện hoang đường này?
Nếu là mình thì mình cũng không tin, nói gì là Lục Lệ Hành.
Nói ra có khi còn bị coi là kẻ điên cũng nên?
Quên đi, chuyện này sau này hãy nói.
Cô xoay người nhắm mắt lại, ép bản thân không suy nghĩ về chuyện này nữa.
Ngay lúc Kỷ Khinh Khinh trở mình, Lục Lệ Hành nằm bên gối mở mắt ra.
- "Kí chủ có nghĩ tới việc thẳng thắn chuyện này không?"
Lục Lệ Hành không nói chuyện với hệ thống.
- "Thật ra Lục Lệ Đình nói không sai, thẳng thắn là yếu tố quan trọng nhất giữa hai vợ chồng, hơn nữa hai người sắp kết hôn rồi, ngài nên học được cách tin tưởng cô ấy không chút đề phòng."
Lục Lệ Hành trợn mắt nhìn đỉnh đầu: "Dù tôi có nói, cô ấy cũng sẽ không tin."
- "Ngài chưa thử sao có thể kết luận cô ấy sẽ không tin?"
Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, sao Kỷ Khinh Khinh có thể tin một chuyện không thể tưởng tượng nổi như này.
- "Hoặc có lẽ, ngài định lừa cô ấy cả đời?"
Mày Lục Lệ Hành càng nhíu chặt.
- "Thẳng thắn là nhiệm vụ hạng nhất phải thực hiện, nhưng bây giờ quyền quyết định này giao cho chính ngài, ngài thẳng thắn thì được thêm giá trị sinh mạng, ngài không muốn thẳng thắn cũng sẽ không uy hiếp sinh mạng ngài, ngài tự quyết định đi!"
Lục Lệ Hành xoay người, hai người xoay lưng vào nhau.
Cho đến đêm khuya, hai người đang nhắm mắt ngủ cuối cùng không nhịn được nữa, xoay người cùng lúc, mặt đối mặt.
"Em có chuyện muốn nói với anh."
"Anh có chuyện muốn nói với em."
Trăm miệng một lời.
Kỷ Khinh Khinh: "Chuyện gì?"
Lục Lệ Hành: "Chuyện gì?"
"... Anh nói trước đi!"
"... Em nói trước đi!"
Hai người ăn ý giữ yên lặng.
Một lát sau Kỷ Khinh Khinh thấp giọng nói: "Vì có chuyện muốn nói với em nên anh mới không ngủ được à?"
"Ừ."
"Chúng ta đi ngủ đã, có gì mai nói sau?"
"Vâng, mai nói."
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau cười, ăn ý xoay người nằm thẳng nhắm mắt lại.
Mười phút sau, tiếng thở đều nhẹ nhàng truyền đến, một tay một chân Kỷ Khinh Khinh vắt sang, Lục Lệ Hành kéo Kỷ Khinh Khinh đang ngủ say vào *** mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc