Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ - Chương 32

Tác giả: Công Tử Văn Tranh

“Hừ.”
Hô hấp nóng hổi mang theo hơi thở ngọt ngào phả vào gương mặt anh, môi dưới chỗ gần khoé miệng bị Kỷ Khinh Khinh cắn rất mạnh. Cảm giác mềm mại truyền tới khiến trái tim Lục Lệ Hành đập loạn nhịp trong ***g ***, anh ngây ra một lúc nhưng cũng chỉ là một lúc thôi vì ngay tiếp đó là cơn đau trên môi truyền đến, anh nhíu chặt hàng lông mày.
Tay anh nắm lấy bả vai Kỷ Khinh Khinh muốn đẩy cô ra xa, nhưng sau khi say R*ợ*u thì cô giống như ác long tham lam vậy, cứ giữ chặt lấy anh như bé cưng trong hang động của mình, cắn chặt lấy môi anh không tha. Đáng sợ hơn nữa là cô còn ngấu nghiến cắn lấy môi dưới của anh.
Hàm răng cô ra sức mà cắn, Lục Lệ Hành mà đẩy ra thì người chịu đau vẫn là anh thôi.
Hôm nay Lục Lệ Hành mới có thể tự mình cảm nhận được thế nào là miệng lưỡi sắc bén.
“Kỷ Khinh Khinh! Tỉnh lại đi!”
Kỷ Khinh Khinh sau khi say R*ợ*u thì mất hết ý thức, cô nghiến răng một hồi mà vẫn có cảm giác không thể cắn đứt được nên đành buông lỏng ra, cúi đầu xuống nhìn Lục Lệ Hành: “Anh sao vậy nhỉ, sao tôi không thể cắn đứt được vậy?”
Lục Lệ Hành dùng sức đẩy Kỷ Khinh Khinh đang ngồi trên người mình xuống giường, anh giơ tay lên sờ vào khoé miệng bị cắn thì thấy vết máu nhạt trên Ng'n t, sờ kỹ thì còn thấy cả dấu răng lõm xuống nữa.
Kỷ Khinh Khinh chóng mặt nằm trên giường, đầu óc mơ hồ, cô ngây ra nhìn lên trần nhà trắng tinh một lúc lâu, rồi cô xoay người nhìn thấy bóng lưng vững chãi, cô không nghĩ ngợi gì cả mà giơ tay ôm lấy eo của Lục Lệ Hành, cọ má vào eo của anh.
Lục Lệ Hành đang định đi vào nhà vệ sinh nhìn khoé miệng của mình thì đột nhiên bị Kỷ Khinh Khinh ôm lấy bằng hai tay, anh vừa định giơ tay kéo tay của Kỷ Khinh Khinh ra thì có một giọng nói vang lên trong đầu anh.
“Cảnh báo tử vong, hãy ôm vợ ngài là cô Kỷ Khinh Khinh ngủ trong vòng một giờ, nếu nhiệm vụ thất bại hoặc không làm nhiệm vụ thì sẽ bị trừ đi mười điểm giá trị sinh mạng.”
Cánh tay đang ôm lấy eo anh bỗng siết chặt, Lục Lệ Hành có thể cảm nhận được Kỷ Khinh Khinh đang hướng về phía anh.
“Một giờ, mười điểm giá trị sinh mạng ư? Tôi nhớ lúc trước cậu từng nói với tôi là chỉ cần tôi và cô ấy chung chăn chung gối thì sẽ không mất đi giá trị sinh mạng mà?”
“Đó là buổi tối nhưng bây giờ là ban ngày mà. Ôm cô ấy ngủ là nhiệm vụ thế nên phải khác chứ. Hơn nữa nếu nhiệm vụ thành công ngài sẽ được cộng thêm mười điểm giá trị sinh mạng nữa, còn buổi tối ngủ thì sẽ không được cộng thêm điểm giá trị sinh mạng đâu.”
Anh cảm nhận được hô hấp nóng hổi ở sau lưng, Lục Lệ hành cúi đầu nhìn hai cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình, an*** nề thở ra rồi để nguyên quần áo như thế nằm trên giường.
Kỷ Khinh Khinh thoải mái cọ cọ lên người anh, nằm nghiêng bên cạnh anh, dùng cả tay và chân ôm chặt lấy anh.
Ngủ mà vẫn không quy củ như thế.
“Chú ý, không phải là Kỷ Khinh Khinh ôm ngài, mà là ngài ôm lấy cô ấy.”
Lục Lệ Hành nhíu chặt mày lại, anh đặt một tay lên eo của cô.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Dì Bùi lại bưng một cốc nước từ bên ngoài tiến vào: “Cậu chủ, cậu lại cho mợ chủ…”
Bà còn chưa kịp nói xong, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy hai người Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh nằm ôm nhau trên giường rồi.
Dì Bùi cảm thấy ngạc nhiên, bà dừng lại rồi lấy tay che lấy miệng. Bà sợ đánh thức hai người đang nằm trên giường nên đã nhón chân từng bước từng bước lùi về phía sau. Sau khi đã đi đến cửa nhưng ánh mắt của bà vẫn dán chặt vào Lục Lệ hành và Kỷ Khinh Khinh, bà vô cùng vui vẻ và kích động rồi từ từ đóng chặt cửa lại.
“Ông chủ ơi, ông chủ ơi! Có tin tốt! Tin rất tốt!”
“Lục Lệ Hành mở mắt ra, anh có thể nghe thấy mang máng tiếng dì Bùi đang cố gắp đè nén lại từ nơi xa vọng tới.
“…”
Anh thở dài rồi cúi đầu xuống nhìn Kỷ Khinh Khinh đang ngủ say trong lòng mình. Anh cảm thấy đầu mình vô cùng đau.
Tốc độ lan truyền tin tức của dì Bùi cực nhanh, nghĩ đến lát nữa mọi người đều biết. Haizz, thôi cũng không sao, dù sao thì anh và Kỷ Khinh Khinh cũng là vợ chồng rồi mà, làm chuyện này cũng bình thường thôi.
Nhưng một lát nữa Kỷ Khinh Khinh ngủ dậy anh phải giải thích thế nào với cô đây.
Hơi thở bình ổn của Kỷ Khinh Khinh truyền đến, tay chân ôm chặt lấy anh cũng dần dần buông lỏng ra, chỉ nhẹ nhàng để bên hông anh thôi. Cánh tay của Lục Lệ Hành ôm chặt lấy cô, anh nhớ lại những lời cô nói với anh khi say R*ợ*u.
Mỗi tháng ba trăm nghìn, em trai nợ nần, cả gia đình đều do một mình cô gánh vác.
Như cô từng nói, cô đã hết lòng hết dạ vì gia đình rồi, cô không nợ họ gì cả. Vì vậy, nếu như Kỷ Khinh Khinh muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình thì cũng chẳng phải là việc gì sai trái.
Anh thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, từ sau khi bố mẹ anh mất, anh vẫn luôn được ông cụ Lục nuôi nấng khôn lớn, ông không để anh phải thiếu thứ gì cả thế nên anh không thể nào hiểu được cảm giác bất lực của Kỷ Khinh Khinh.
Anh nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, anh nghĩ tới sự khó chịu của Kỷ Khinh Khinh sau khi uống R*ợ*u say cùng với vẻ mặt lúc cắn anh của cô.
Nhưng mà Ngô Ngạn Tổ là ai?
Đêm khuya tĩnh lặng, Kỷ Khinh Khinh mở mắt ra, sau khi tìm lại được ý thức, cô lập tức cảm nhận được hậu quả sau khi phóng túng uống R*ợ*u say của mình.
Đầu cô đau như muốn nổ tung.
Cô mở mắt ra, rất lâu cũng không xua đuổi được sự khó chịu trong đầu, cô miễn cưỡng ngồi dậy, lấy điện thoại ra xem giờ, đã chín rưỡi rồi.
Trong căn phòng vắng vẻ chỉ có hai ngọn đèn ngủ, cô yếu ớt nhìn căn phòng tối tăm.
Kỷ Khinh Khinh vỗ vỗ trán.
Cảm giác mới đây thôi vậy mà cô đã ngủ lâu như thế rồi, có thể thấy R*ợ*u không phải thứ gì tốt.
Cô lảo đảo xuống giường, cô mở đèn lên, hoa mắt chóng mặt, ánh sáng chói mắt khiến cô nhíu mắt lại theo bản năng, chân mềm nhũn ra đi men theo tường. Bước chân loạng choạng, dạ dày vẫn còn cảm giác buồn nôn, cô vào nhà tắm rửa mặt mới cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút.
Lục Lệ Hành đi vào phòng nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh đang ở trong nhà vệ sinh, dù bận rộn nhưng anh vẫn thong thả chờ cô ra ngoài.
“Còn nhớ lúc cô uống R*ợ*u say đã làm những gì không?”
Kỷ Khinh Khinh đang nhấc chân định ra khỏi nhà vệ sinh thì nghe thấy giọng điệu bất thường của Lục Lệ Hành, cô vô thức co chân lại.
“Ra đây.”
Kỷ Khinh Khinh cười cười, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Ch…” Vừa ngẩng đầu lên cô đã bị thu hút bởi vết thương rõ ràng như bị ai cắn trên khoé miệng của Lục Lệ Hành rồi.
Quả thật, trông thấy mà hết hồn.
Kỷ Khinh Khinh lo lắng trong lòng, cô lập tức cảm thấy bất an.
Nhìn vết cắn bên khoé miệng anh, vẫn còn rất mới, còn chưa đóng vảy, cô đoán là mới bị cắn cách đây không lâu thôi.
Nhà họ Lục không nuôi mèo cũng không nuôi chó, vậy thì người cắn môi Lục Lệ Hành là ai đây nhỉ?
Hơn nữa lúc trưa cô gặp anh, anh vẫn lành lặn mà, mới có mấy tiếng trôi qua mà đã…
Kỷ Khinh Khinh cố gắng nhớ lại những hành động sau khi say của mình, nhưng cô cứ nghĩ, nghĩ mãi, cô chỉ nhớ đến lúc mình thấy R*ợ*u kia thơm ngon nên uống vài ly thôi, sau đó mạch trí nhớ đã đứt đoạn.
Sau đó thì sao nhỉ?
Sau đó cô đã làm gì?
Kỷ Khinh Khinh hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào cả.
Lục Lệ Hành nhìn cô bằng ánh mắt u ám khiến cô cảm thấy như có cái gai ốc ở sau lưng mình.
Không phải cô chưa từng gặp cảnh người say R*ợ*u rồi giống như người điên, chuyện gì cũng làm ra được. Nhưng đây là lần đầu tiên cô say R*ợ*u, cô không có kinh nghiệm nào cả. Không lẽ vết thương trên miệng của Lục Lệ Hành là do cô làm ư?
Không thể nào?
Cô chân tay yếu ớt như vậy thì làm sao có thể làm gì được người thích làm gì thì làm như Lục Lệ Hành chứ.
Sau khi loại bỏ tất cả khả năng, trong lòng cô đập bộp một tiếng, đột nhiên cô nhíu chặt mày lại, hai tay xoa thái dương, đau đớn yếu ớt, cô lại liếc anh, thử hỏi: “Xin lỗi, lúc trước tôi say có nói cái gì… hay là có làm cái gì không?”
“Cô không nhớ?”
Kỷ Khinh Khinh cười khẽ: “Tôi không nhớ rõ lắm.”
Cô nào có nhớ gì đâu, như kiểu bị mất trí nhớ tạm thời vậy.
Lục Lệ Hành chỉ vào khoé miệng mình: “Cô biết tại sao có nó không?”
Kỷ Khinh Khinh không dám ngẩng đầu lên nhìn: “Lẽ nào… lẽ nào là tôi ư…”
“Đúng, là cô đấy.”
“…”
Cô muốn khóc ghê.
“Hay là anh cắn lại tôi đi nhé?”
“Tôi cắn lại cô?” Lục Lệ Hành tiến lại gần cô: “Cô cắn tôi một cái, tôi cắn trả lại cô một cái?”
Khoé miệng Kỷ Khinh Khinh giật giật, cô cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
Lục Lệ Hành không thèm so đo với sâu R*ợ*u: “Việc lần này tôi tính toán với cô nữa nhưng sau này không cho phép cô uống R*ợ*u nữa!”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu lia lịa, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi sẽ không uống nữa đâu.”
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt và ánh mắt quen thuộc ấy trùng khớp với một đoạn ký ức ngắn ngủi bất chợt xuất hiện trong đầu cô, bên tai cô đột nhiên vang lên một câu nói.
“Ngô Ngạn Tổ, sao anh lại nằm trên giường tôi vậy?”
Sau đó là cảnh tượng nói chuyện mơ hồ.
Trong đầu Kỷ Khinh Khinh vang lên một tiếng rồi nổ cái đùng.
Hình như… hình như cô đè Lục Lệ Hành ở dưới người.
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy trái tim đang đập trong ***g *** mình đột nhiên dừng lại nửa giây trong khoảnh khắc này.
Cô mơ hồ nhớ lại, cô không chỉ nói ra tên của Ngô Ngạn Tổ mà cô còn đẩy được cả Lục Lệ Hành.
Ba chữ Ngô Ngạn Tổ này giống như cái loa trong không gian đang không ngừng vang vọng trong đầu, bên tai cô vậy.
Trừ Ngô Ngạn Tổ ra thì cô còn nói gì nữa không nhỉ?
Kỷ Khinh Khinh cố vắt óc suy nghĩ, nhưng trong đầu toàn là cảnh tượng trống rỗng, cô không nhớ được gì cả.
Gọi tên người đàn ông khác trên giuờng của Lục Lệ Hành, không biết Lục Lệ Hành có cảm thấy cô là người phụ nữ lẳng lơ không nữa.
Cô hoảng sợ, trái tim lạnh ngắt, cô cảm thấy mình ૮ɦếƭ chắc rồi.
Kỷ Khinh ậm ờ nói: “Ờ thì… có một việc tôi có thể giải thích với anh, chuyện Ngô Ngạn Tổ tối qua…”
Lục Lệ Hành nhướng mày, giọng điệu lạnh nhạt, không thèm để ý nói: “Cô không cần giải thích với tôi, tôi không có hứng thú với chuyện riêng của cô.”
Kỷ Khinh Khinh thở phào một cái.
Không để ý thì tốt, cũng may là không để ý, không thì cô biết lừa anh thế nào đây?
“Cảnh báo tử vong, xin hãy hỏi vợ ngài là cô Kỷ Khinh Khinh về thân phận của Ngô Ngạn Tổ, nếu nhiệm vụ không thành công hoặc không làm nhiệm vụ thì sẽ bị trừ năm điểm giá trị sinh mạng.”
Lục Lệ Hành nhíu mày, anh đang do dự, năm điểm giá trị sinh mạng lận.
Kỷ Khinh Khinh nhấc chân định rời đi.
“Đứng lại.” Lục Lệ Hành đứng sau cô nói, trong giọng nói còn có cả một chút uy hiếp: “Ngô Ngạn Tổ là ai?”
Trong lòng Kỷ Khinh Khinh kêu bộp một tiếng, sao Lục Lệ Hành lại lật lọng rồi?
Ngô Ngạn Tổ này, cô biết lừa anh thế nào đây?
“Cô đang nghĩ xem phải lừa tôi thế nào đúng không?”
“Không phải!” Kỷ Khinh Khinh đột nhiên nhíu mày, hai tay xoa thái dương, cô đau đớn yếu ớt nói: “Tôi… tôi đau đầu quá, dạ dày cũng khó chịu lắm, không được rồi không được rồi, tôi phải lên giường nằm nghỉ một lát…”
Lục Lệ Hành híp mặt lại: “Giả vờ, cô lại giả vờ.”
“Tôi có giả vờ đâu? Tôi đau đầu thật mà…” Nói xong cô lại muốn đi tới giường.
Lục Lệ Hành khẽ gầm lên không định tha cho cô: “Kỷ Khinh Khinh.”
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy đầu cô ngày càng đau: “Chẳng phải anh bảo anh không muốn biết sao?”
“Bây giờ tôi muốn biết, cô coi tôi thành Ngô Ngạn Tổ, còn nói sao anh ta lại nằm trên giường của cô.” Đôi mắt của Lục Lệ Hành dần trở nên sâu hơn: “Sao nào? Anh ta từng nằm trên giường của cô à?”
Kỷ Khinh Khinh nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh nói: “Sao Ngô Ngạn Tổ lại nằm trên giường của tôi được chứ…”
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Lục Lệ Hành, đầu Kỷ Khinh Khinh quay mòng mòng, cô cố ép bản thân mình phải thật bình tĩnh, cô khẽ nói: “Nếu anh đã muốn biết vậy thì tôi thành thật nói cho anh biết, thì là việc này đúng là rất khó nói…”
“Nói.”
Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ một lát, cô do dự nói: “Hai ngày trước tôi có đọc tiểu thuyết.”
“Tiểu thuyết?”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu thở dài nói: “Nữ chính trong tiểu thuyết vừa ngốc vừa đáng thương. Bố mẹ trọng nam khinh nữ, chỉ thương yêu con trai, chiều hư nó biến nó trở thành một đứa vô dụng. Kinh tế trong nhà dựa cả vào nữ chính. Nữ chính không chịu thua kém, trong khi phụ cấp cho gia đình còn để dành tiền mua nhà. Khó khăn lắm mới tiết kiệm đươc tiền mua nhà thì em trai lại nợ nần chồng chất. Chủ nợ nói nếu như không trả tiền thì sẽ chặt tay em trai, nữ chính bất đắc dĩ mới phải trả thay em trai.”
“Sau đó thì sao?”
Kỷ Khinh Khinh kể hang say, giọng nói thất vọng: “Sau đó nữ chính một đêm mất hết tất cả, không có tiền, cũng không có được tình thân cô ấy hằng ao ước. Lúc đó cô ấy hoàn toàn tỉnh ngộ, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Nhưng khi đó cô không một xu dính túi, trong lúc cô cùng đường thì có một người đàn ông tên Ngô Ngạn Tổ bước đến bên đời cô.”
Lục Lệ Hành nhíu mày, chỉ thiếu điều viết bốn chữ “gì vậy mẹ trẻ” lên mặt thôi.
“Anh ta có quyền có thế, yêu nữ chính điên cuồng, dù cho gia đình không đồng ý cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này, nhất quyết muốn chia rẽ uyên ương, nhưng tình cảm của hai người vô cùng bền chặt. Dù cho hiểu lầm và ngăn cản cũng không thể chia rẽ họ. Sau đó họ cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng hạnh phúc sống bên nhau trọn đời.”
“Là thế à?”
“Đúng thế, trong tiểu thuyết là thế đó.” Kỷ Khinh Khinh cố gắng để nhìn trông có vẻ thật hơn: “Chẳng phải tôi là diễn viên sao? Đọc tiểu thuyết, kịch bản gì gì đó thì thích nhập vai nghiền ngẫm cảm xúc của nhân vật. Tiểu thuyết này hay lắm đấy, nó khiến tôi không thể thoát ra được. Thế nên lúc say tôi mới không phân biệt rõ mà ăn nói linh tinh. Anh đừng để ý chuyện này, Ngô Ngạn Tổ chỉ là một cái tên hư cấu, không tồn tại ngoài đời thôi.”
Lục Lệ Hành nghi ngờ nhìn cô.
“Nếu như anh không tin, tôi có thể nói tên tiểu thuyết cho anh biết, tên là “Chín mươi chín ngày yêu: Cưng chiều cô vợ nhỏ chạy trốn giá trên trời của tôi”, anh có thể đi đọc thử. Tình tiết cực kỳ hay, khiến người ta say mê. Tuy Ngô Ngạn Tổ đẹp trai ngời ngời nhưng anh ta chỉ yêu một mình nữ chính, che chở cho cô ấy, bằng lòng buông bỏ tất cả chỉ muốn ở bên cạnh nữ chính thôi.”
“… Tên truyện dài nhỉ.”
“Tôi thích lắm.”
Lục Lệ Hành tha cho cô, ý tứ sâu xa nói: “Có thể nhìn ra được cô rất thích nó.”
“Nhiệm vụ thất bại, trừ năm điểm giá trị sinh mạng, giá trị sinh mạng hiện tại là ba mươi giờ.”
Lục Lệ Hành:?
Anh khó tin nhìn Kỷ Khinh Khinh, ngây ra.
‘Kỷ Khinh Khinh, tôi coi cô là vợ của mình mà cô lại nỡ đối xử với tôi như thế à.’

Lục Lệ Hành thật sự cảm thấy Kỷ Kinh Khinh chính là người mà ông trời phái xuống để ђàภђ ђạ mình đây mà.
Nếu không tại sao năm lần bảy lượt mình đều rơi vào tay của cô ấy như vậy chứ.
Nhiệm vụ thất bại, cũng có nghĩa là Ngô Ngạn Tổ vốn không phải là nam chính trong tiểu thuyết mà cô ấy nói.
Kỷ Khinh Khinh đang lừa mình sao?
Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu, thật sâu, anh nhìn Kỷ Khinh Khinh rồi gằn giọng nói: “Cho cô một cơ hội nữa, Ngô Ngạn Tổ là ai?”
Kỷ Khinh Khinh không nghe ra giọng điệu bất thường của Lục Lệ Hành: “Tôi nói rồi mà, anh ấy là nam chính trong truyện.”
“Tôi cho cô cơ hội lần nữa, nói cho tôi biết rốt cuộc Ngô Ngạn Tổ là ai!”
Kỷ Khinh Khinh nghe ra được giọng điệu uy hiếp của Lục Lệ Hành, cô suýt nữa nói hết ra nhưng đã cố gắng kiềm chế lại.
“Anh ấy…” Kỷ Khinh Khinh đang không ngừng suy nghĩ trong lòng, không lẽ Lục Lệ Hành biết được cô đang lừa anh ư? Nhưng không thể nào? Chẳng phải lúc nãy cô nói dối trôi chảy lắm sao? Hơn nữa trêm thế giới này vốn không có người nào tên Ngô Ngạn Tổ cả, sao anh lại chắc chắn rằng cô đang nói dối chứ?
“Cô đang nghĩ xem làm sao để lừa tôi đúng không?”
“Không phải, những lời tôi nói vừa nãy đều là thật hết!”
Đôi mắt của Lục Lệ Hành sắp bốc hoả rồi, anh lạnh lùng nói: “Cô nói dối!”
Kỷ Khinh Khinh bị doạ sợ: “Anh làm tôi sợ đấy.”
“Cô đừng hòng lừa tôi nữa, cũng đừng nói Ngô Ngạn Tổ là cái gì mà trong Chín mươi chín ngày yêu của tổng tài bá đạo gì đó nữa?”
Kỷ Khinh Khinh do dự.
Vừa nãy cô nói cái gì mà cô vợ nhỏ chạy trốn ấy nhỉ?
Lục Lệ Hành khàn giọng nói: “Cô thành thật khai báo đi, rốt cuộc Ngô Ngạn Tổ là ai?”
Kỷ Khinh Khinh chịu thua anh rồi đấy, lúc cô uống say không cẩn thận nhắc đến Ngô Ngạn Tổ một chút thôi mà anh đã hoả nhãn kim tinh nhìn rõ mọi việc vậy rồi sao? Có cần thế không?
“Sao anh cứ phải kiên quyết hỏi rõ Ngô Ngạn Tổ là ai vậy?”
Lục Lệ Hành xị mặt xuống, anh híp mắt lại, đánh giá vẻ mặt lo lắng của Kỷ Khinh Khinh từ trên xuống, nhắc lại vô số lần ba chữ “Ngô Ngạn Tổ” ở trong lòng.
“Cô rất quan tâm tới Ngô Ngạn Tổ phải không?”
Gì vậy trời, Lục Lệ Hành, dù sao thì anh cũng là tổng giám đốc của tập đoàn lớn mà, sao anh lại hẹp hòi thế chứ? Nhất quyết phải bám chặt lấy Ngô Ngạn Tổ vậy sao?
“Người này chắc quan trọng với cô lắm nhỉ?”
Nhưng Ngô Ngạn Tổ vốn không tồn tại trong thế giới này mà, tất nhiên quan trọng với cô rồi.
“Nói đi, là ai?”
Nếu cô giải thích với Lục Lệ Hành Ngô Ngạn Tổ là ai thì chẳng phải thân phận của cô sẽ bị bại lộ sao?
Nhưng tại sao Lục Lệ Hành lại muốn biết đến sự tồn tại của Ngô Ngạn Tổ vậy chứ? Cô mới nhắc tới một lần thôi mà?
Lẽ nào…
Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành bằng ánh mắt nghi ngờ, không lẽ anh đang… đang ghen ư?
Không phải, Lục Lệ Hành có thích cô đâu, ghen gì chứ?
Kỷ Khinh Khinh nhớ tới Lục Lệ Hành trong tiểu thuyết có tính chiếm hữu rất mạnh, đồ của mình anh tuyệt đối sẽ không để kẻ khác chạm vào.
Tuy Lục Lệ Hành không có tình cảm với cô nhưng bây giờ hai người đã là vợ chồng rồi. Có lẽ anh đã coi cô thành đồ riêng của mình hoặc là muốn độc chiếm cô, không cho phép trái tim cô chất chứa hình bóng người đàn ông khác.
“Anh ấy… anh ấy là một người đàn ông rất hoàn hảo, đẹp trai, dịu dàng chu đáo lại rất có đạo đức và học thức, là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái, hơn nữa anh ấy còn là…”
“Đừng nói nữa.” Khuôn mặt Lục Lệ Hành u ám: “Bây giờ tôi hết hứng thú muốn biết anh ta là ai nữa rồi, cô cũng không cần nói với tôi nữa, tôi không muốn nghe những lời lừa dối của cô lần thứ hai nữa.”
Người này bị làm sao vậy?
Rõ ràng cô không lừa anh mà, anh trai.
“Tôi không lừa anh đâu, anh ấy vốn là…”
“Tôi không muốn nghe cô nói dối thêm nữa! Cô nói dối tôi thì phải trả giá đắt.”
Kỷ Khinh Khinh hoảng hốt, cô đề phòng nhìn Lục Lệ Hành, lùi về sau vài bước.
Cô lùi một bước, Lục Lệ hành tiến một bước, cho đến khi cô không còn đường lui, khuôn mặt u ám của Lục Lệ Hành áp sát vào cô.
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi đã nói rồi, cô phải trả giá cho hành động nói dối của mình.” Lục Lệ Hành vây chặt cô ở trước *** mình, lấy hai tay ngăn cản đường đi của cô.
Kỷ Khinh Khinh nhìn khuôn mặt vô cùng đáng sợ của anh, cô sợ người đàn ông này trong lúc tâm trạng kích động mà làm ra hành vi nào đó quá khích, lỡ đâu anh nổi điên lên, ném cô cho…
Trong lòng cô rất hoảng hốt, cô cố gắng giải thích: “Anh bình tĩnh trước đã, không phải tôi cố tình lừa anh đâu, thật đấy, chỉ là tôi không biết nên nói với anh thế nào thôi.”
“Bây giờ cô gọi tôi hai mươi tiếng chồng đi.”
“…”
“…”
“… Hả?” Kỷ Khinh Khinh cảm thấy mình nghe nhầm rồi: “Gì cơ?”
“Gọi tôi hai mươi tiếng chồng đi.”
Kỷ Khinh Khinh nhíu chặt mày đến nỗi có thể kẹp ૮ɦếƭ một con ruồi.
Kỷ Khinh Khinh đoán, Lục Lệ Hành thích nghe người khác gọi là chồng đến nghiện rồi, đạt đến mức độ thượng thừa không thể cứu được nữa rồi.
“Hay là tôi vẫn nên giải thích Ngô Ngạn Tổ là ai với anh vậy, thật ra anh ấy là nghệ sĩ..”
“Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe mấy lời dối trá của cô nữa, bây giờ tôi cũng hết hứng muốn biết anh ta là ai rồi.”
Kỷ Khinh Khinh thật sự muốn xem xem Lục Lệ Hành đang nghĩ cái quái gì trong đầu.
“Tôi không lừa anh mà, những lời vừa nãy tôi nói đều là thật.”
Lục Lệ Hành kiên trì: “Hai mươi tiếng chồng ơi.”
Tên khốn này.
Kỷ Khinh Khinh nhắm mắt lại, tự nhủ mình không được tức giận, tức giận ảnh hưởng đến cơ thể, không đáng tẹo nào.
Với cả, là do cô lừa người ta trước, là do cô làm sai, cô nói dối, hai mươi tiếng chồng này coi như bồi thường cho anh vậy.
Cô thấy ૮ɦếƭ không sờn, đếm đầu Ng'n t: “Chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi chồng ơi.”
“Giá trị sinh mạng + 20, giá trị sinh mạng hiện tại là năm mươi giờ.”
Có được hai mươi giá trị sinh mạng, cơn giận của Lục Lệ Hành khi bị hệ thống trừ đi năm điểm mới dịu xuống đôi chút.
Anh nhìn kẻ đầu têu, không nói một lời mà rời khỏi phòng.
Hôm nay tính tình Lục Lệ Hành tệ thật đấy, bình thường dù là chuyện gì anh chỉ bắt cô gọi hai tiếng chồng ơi thôi là được rồi. Hôm nay lại còn xị mặt xuống nữa.
Anh cứ mặt sưng mày sỉa đến tận đêm, nhất định không chịu vui vẻ với cô chút nào.
Sáng hôm sau, lúc Kỷ Khinh Khinh thức dậy thì đã không thấy Lục Lệ Hành đâu cả, nghe nói là tới công ty làm việc rồi.
Kỷ Khinh Khinh bất đắc dĩ lắc đầu, người đàn ông này giận dai thật chứ.
Ăn cơm trưa xong, Kỷ Khinh Khinh đang ngồi câu cá với ông cụ Lục ở hồ cá sau biệt thự thì nhận được điện thoại của Tần Việt, anh ta nói với cô về việc quay phim lúc trước.
Chuyện là một tháng trước, Kỷ Khinh Khinh và Thẩm Vi Vi ở cùng một đoàn phim.
Sau khi việc của Thẩm Vi Vi xảy ra, vai diễn của Kỷ Khinh Khinh bị cắt, cô là nữ phụ thứ hai, đất diễn khá nhiều, quay được ba phần năm cảnh rồi mới xảy ra chuyện. Nhưng Thiên Ngu vẫn luôn móc nối mối quan hệ với đoàn phim, mong rằng có thể tạm thời giữ lại vị trí cho hai nữ diễn viên này.
Sau khi thoả thuận xong xuôi mọi chuyện, đạo diễn cho dừng cảnh quay của hai người lại.
Thẩm Vi Vi khỏi rồi, Kỷ Khinh Khinh cũng không có vấn đề gì, cũng đến lúc cô quay lại đoàn phim quay cho xong bộ phim đó rồi.
Kỷ Khinh Khinh bàn bạc với Tần Việt về thời gian quay phim xong xuôi xong, cô tắt điện thoại, nói với ông cụ Lục: “Ông ơi, cháu xin lỗi, có thể hai ngày nữa cháu không thể bên cạnh ông được rồi.”
“Sao thế cháu?”
“Cháu phải đi quay phim.”
Ông cụ Lục cười tiền từ: “Cứ đi đi, các cháu là thanh niên, không thể bên cạnh ông từ sáng tới tốt suốt được, các cháu rảnh rỗi thì về thăm ông là ông vui lắm rồi.”
“Ông yên tâm, có thời gian cháu sẽ về thăm ông ngay.”
“Nhưng mà lần này cháu đi bao lâu mới về?”
“Cháu vẫn chưa biết rõ ạ, còn phải xem tiến độ quay phim thế nào nữa ạ, nhưng cháu đoán, ít nhất cũng phải một tháng mới về được.”
Ông cụ Lục suy nghĩ: “Một tháng à… ở bên ngoài cháu phải biết chăm sóc mình cẩn thận đấy.”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu.
Buổi tối lúc ăn cơm Kỷ Khinh Khinh nói chuyện hai ngày nữa cô phải đi quay phim cho dì Bùi biết. Dì Bùi nghe thấy thế thì thở dài, bà thấy vợ chồng hai người đúng là bận rộn, một người đi sớm về muộn, một người thì thường xuyên không ở nhà, bà giống như một người bà bình thường lo lắng cho cái bụng của Kỷ Khinh Khinh không biết bao giờ mới có tin tức đây.
Dì Bùi cảm thấy mình phải nhắc nhở Lục Lệ Hành chuyện này mới được.
Buổi tối Lục Lệ Hành về nhà, bà bưng đồ ăn khuya vào phòng làm việc cho anh, nói bóng gió hỏi thử.
“Cậu chủ, gần đây ở công ty nhiều việc lắm sao?”
Lục Lệ Hành đang vùi đầu trong đống tài liệu, anh ngẩng đầu lên nhìn dì Bùi: “Cũng bình thường ạ.”
“Công việc bận rộn cậu phải để ý đến sức khoẻ của mình nhiều hơn đấy.”
“Dì Bùi dì yên tâm đi, cháu tự biết chừng mực.” Lục Lệ Hành làm việc nhiều năm như thế, cường độ công việc lúc nào cũng nhiều như thế, nhân viên cũng thường xuyên bận rộn này kia, quen rồi thì cũng không cảm thấy mệt nữa, chỉ cảm thấy thời gian của mình quá ít mà thôi.
“Có phải gần đây cậu và mợ chủ…”
Lục Lệ Hành dừng Pu't ký tài liệu lại: “Dì Bùi, có phải hôm nay trong nhà xảy ra việc gì không?”
“Không có, chỉ là dì cảm thấy, cậu và mợ chủ mới kết hôn nhưng gần đây cậu thường đi sớm về muộn, một mình mợ chủ ở nhà, cũng rất buồn chán.”
“Cháu không có nhiều thời gian để bên cạnh cô ấy như thế.”
Dì Bùi thở dài: “Tối nay lúc ăn cơm dì có nghe mợ chủ nói, hai ngày nữa cô ấy sẽ đi làm.”
Lục Lệ Hành không để tâm lắm nói: “Cháu cũng không cần cô ấy ở nhà suốt ngày, cô ấy có công việc của mình, cháu cũng không muốn xen vào.”
“Được được được, hai người đều là người bận rộn, cậu chủ làm việc của mình đi, có gì cậu cứ gọi dì Bùi nhé.”
“Vâng.”
Dì Bùi lưu luyến nhìn Lục Lệ Hành, bà có điều muốn nói lại thôi.
Lúc đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ thì cũng là lúc Lục Lệ Hành ký xong tập tài liệu cuối cùng, anh trở về phòng. Kỷ Khinh Khinh vẫn còn thức, cô đang ngồi trước bàn đọc sách, giống như đang chờ anh vậy.
Lục Lệ Hành không nói gì đi vào nhà vệ sinh.
“Anh đợi đã.”
Lục Lệ Hành quay đầu lại nhìn cô: “Có chuyện gì?”
“Tôi có việc này muốn nói với anh.”
“Cô nói đi.”
“Lúc trước anh nói cho tôi nghỉ phép bảy ngày nhưng ngày mai tôi phải đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Tôi đi làm việc, nếu tôi không đi vai diễn của tôi sẽ bị người ta thay thế mất.”
Hiển nhiên lịch trình của diễn viên nhỏ như Kỷ Khinh Khinh không đặt trên bàn làm việc của tổng giám đốc Lục.
Thế nên khi anh nghe Kỷ Khinh Khinh nói thế thì cũng không để ý, anh cho rằng cô chỉ là đi làm việc bình thường thôi nên không hỏi kỹ. Hơn nữa khi thấy Kỷ Khinh Khinh vui vẻ, sức sống phơi phới như thế, anh cũng tin chắc là cơ thể cô không còn vấn đề gì nữa rồi.”
“Cô muốn đi đâu thì đi, không cần phải hỏi tôi.”
“Thật sao? Vậy ngày mai tôi đi rồi đấy.”
Lục Lệ Hành “ừ” một tiếng rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Ngày hôm sau, Lục Lệ Hành dậy sớm vệ sinh cá nhân rồi tới công ty làm việc luôn. Anh vừa đi thì Kỷ Khinh Khinh cũng xách theo hành lý nói tạm biệt với ông cụ Lục và dì Bùi.
“Khinh Khinh, ở bên ngoài cháu phải biết tự chăm sóc mình đấy, đừng để mệt quá.”
“Ông ơi ông yên tâm, ông nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, nhiều lắm thì hai ba tháng cháu mới về được. Còn cả dì nữa dì Bùi, dì cũng vậy, dì nhớ giữ gìn sức khoẻ, ông nội trông cậy cả vào dì đấy.”
“Việc dì nên làm mà.”
“Tài xế bỏ hành lý của Kỷ Khinh Khinh lên xe rồi nhanh chóng chở Kỷ Khinh Khinh đến Thiên Ngu tập trung với Tần Việt.
Bởi vì cấp trên đã dặn dò, đồng thời cũng thấy thái độ của Lục Lệ Hành với Kỷ Khinh Khinh nên bây giờ Tần Việt luôn cẩn thận với chuyện của Kỷ Khinh Khinh, anh ta phải tự mình đưa cô tới đoàn phim.
Mười hai rưỡi mới bay, bốn rưỡi chiều hạ cánh. Lúc tới khách sạn cũng gần sáu giờ, có lẽ ngày hôm sau cô mới vào đoàn phim được.
Còn tổng giám đốc Lục giờ này vẫn còn đang ngồi trên bàn làm việc.
Cho đến khi anh nhận được điện thoại của Trần Thư Diệc.
“Lệ Hành, ngày mai công ty có party, sáu giờ chiều, cậu xem có thời gian rảnh rỗi tới đây không?”
Lục Lệ Hành nhìn lịch trình cá nhân của mình, chắc là trợ lý cá nhân của anh biết có party này nên đã cố tình để trống lịch giờ đó cho anh.
“Có cần dẫn theo bạn tiệc không?”
Trần Thư Diệc cười nói: “Không ngờ có một ngày tôi nghe được hai chữ bạn tiệc từ miệng của tổng giám đốc Lục đấy, cậu định dẫn theo ai hả?”
“Kỷ Khinh Khinh.”
Trần Thư Diệc ngây ra: “Chẳng phải cô ấy vào đoàn làm phim rồi sao? Đi đi về về cũng phải bảy tám tiếng đấy, cậu nỡ lòng nào ђàภђ ђạ vợ mình thật à.”
“Vào đoàn làm phim?” Lục Lệ Hành cũng ngây ra: “Cô ấy đi quay phim rồi?”
“Cậu không biết à, trưa nay bay rồi đấy.”
Đúng là Lục Lệ Hành không biết chuyện này, anh nghĩ Kỷ Khinh Khinh nói đi làm việc, anh tưởng chỉ giống như đi studio chụp quảng cáo mà thôi.
“Chuyện như thế này tại sao cậu không nói cho tôi biết sớm.”
“Tổng giám đốc Lục, không phải chứ? Cậu lo nhiều quá rồi đấy? Hơn nữa cậu có dặn gì tôi đâu, sao tôi biết được.”
Lục Lệ Hành nhíu chặt mày lại: “Cô ấy phải đi bao lâu?”
“Hình như một hay hai tháng gì đấy.” Trần Thư Diệc đùa cợt: “Không đợi được à? Không đợi được thì cậu đến đó tìm cô ấy đi. Vợ chồng son phải chia xa lâu như thế ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình lắm đấy. Với cả cậu vất vả làm việc nhiều năm như thế không định cho mình một kỳ nghỉ à?”
Một hai tháng, Lục Lệ Hành cau mày, nhưng ngay lập tức anh bình tĩnh lại.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, cô ấy có công việc của mình, tôi cũng thế, không lẽ tôi phải dính lấy cô ấy hai tư trên hai tư à? Được rồi, tôi tắt máy đây.”
Nói xong anh cúp máy rồi gọi điện thoại cho Kỷ Khinh Khinh.
Rất nhanh đã có người bắt máy.
“Cô đi quay phim rồi?”
“Đúng vậy!” Nghe có vẻ tâm trạng không tồi: “Hôm qua tôi có nói với anh rồi mà.”
Lục Lệ Hành khàn giọng nói: “Điều kiện ở đó thế nào?”
“Cũng được, khách sạn không tệ lắm.”
Lục Lệ Hành im lặng một lúc, anh dặn dò: “Phải biết tự chăm sóc mình đấy biết chưa.”
“Anh yên tâm, tôi biết mà, không còn chuyện gì khác vậy tôi tắt nhé, tôi còn phải đọc kịch bản nữa, tạm biệt chồng nhé!”
Nói xong cô tắt điện thoại đi luôn.
Lục Lệ Hành nắm chặt lấy điện thoại màn hình đã đen trong tay, anh ngồi ngây ra như tượng trên ghế.
Anh vẫn đang đợi, đợi câu nói ấy, nhưng mãi mà không thấy hệ thống nhắc nhở cộng thêm điểm giá trị sinh mạng cho anh.”
“Hệ thống thông báo phải đứng trước mặt nhau gọi là chồng thì mới có thể tăng giá trị sinh mạng.”
Ầm.
Lục Lệ Hành nắm chặt lấy cây Pu't rạch một đường rõ dài trên tài liệu.
“… Sao! Không! Nói! Sớm!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc