Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 55

Tác giả: Cơ Chiêu Chương

Trí Nhớ Trở Về
Ta vừa lòng cười.
Hoa Nam Bình thấy ta không nói lời nào, đột nhiên có chút luống cuống, “Triệu Như Ngọc, ta hỏi lại nàng, nàng vừa mới gọi ta là cái gì?”
“Ngươi không phải là không nghe thấy được.”
Trên mặt hắn tràn ngập sự khó tin, môi run rẩy, cúi đầu lộ ra một nụ cười ôn nhu. “A Ngọc, rốt cuộc…”
Ta lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không nhớ hết toàn bộ.”
Sự vui sướng trong mắt hắn vẫn không chút nào suy giảm: “Nàng chịu gọi ta như thế, chứng tỏ nàng đã nhớ lại rất nhiều, A Ngọc, rồi sẽ khá hơn.”
Ta chỉ cảm thấy không được tự nhiên, rất áp lực.
Nữ nhi trong lòng Hoa Nam Bình đột nhiên bắt đầu oa oa khóc, ta chỉ chỉ nữ nhi, chuyển hướng đề tài, “Có lẽ nó đói bụng.”
Hoa Nam Bình vẫy tay thị vệ đứng cách đó không xa, “Mang Yên Nhạc đi tìm nhũ nương đi, thuận tiện kêu nhũ nương tẩy rửa cho nó.”
Ta cười khẽ, hắn còn nhớ Giang Hành Tri từng hôn Yên Nhạc một cái cơ đó.
Thị vệ ôm đứa nhỏ cẩn thận lui ra, Hoa Nam Bình xoay người cầm tay của ta, cúi đầu chăm chú nhìn ta, “A Ngọc, rồi sẽ nhớ lại thôi, chúng ta không vội, ta chờ nàng, được không?”
Ta gật đầu đáp ứng.
Hắn híp mắt lại, từ khóe mắt đến chân mày tràn đầy ý cười.
Bóng râm ngày hè in bóng trên y bào hắn, theo gió đung đưa, cách đó không xa hoa lựu đã nở rực lửa.
Hắn cúi đầu gắt gao sít chặt tay của ta, dùng sức đến mức làm ta hơi đau, hắn nói, “A Ngọc, gọi ta lần nữa.”
···
Trong tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, các vị đồng liêu đến chúc mừng chỉ biết ta sinh một nữ nhi. Nữ nhi bởi vì lớn lên giống ta, không được người ta xem trọng mấy, toàn chúc phúc ta có nữ nhi giống mẫu thân, là phúc của Đại Hoa, cha ta nghe được sắc mặt càng khó coi.
Trưởng công chúa tới chạng vạng mới đến, ngồi trên xa liễn trước cửa phủ, xốc mành châu ngọc lên lộ ra khuôn mặt như mận đào, nàng liếc mắt nhìn ta một cái, có chút ai oán, “Vì sao lại là nữ nhi? Vì sao lại là nữ nhi? Vì sao lại là nữ nhi?”
Người bên ngoài đều không hiểu nàng đang nói cái gì, nhưng trong lòng ta lại bồn chồn không yên.
Ta thỉnh nàng xuống xa liễn, nàng thở dài nói, “Nữ nhi thì nữ nhi, nó ở nơi nào? Bản cung muốn đến xem nó!”
Ta đưa nàng đến phòng tỷ đệ Yên Nhạc, tiểu nhị tử vừa mới được Hoa Nam Bình ôm ra ngoài, giờ phút này ở trong phòng hẳn chỉ còn có mình Yên Nhạc đang ngủ, ai ngờ mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy nhi tử trắng nõn, đang nhắm mắt lại ngủ say ngọt ngào.
Ta xoay người muốn ngăn trưởng công chúa lại, nàng lại khom mình một cái chui từ cánh tay ta vào.
Nàng chăm chú nhìn tiểu nhị tử trong chốc lát, chớp mắt hỏi ta, “Triệu Như Ngọc, ngươi có thể giải thích cho bản cung nghe, vì sao đứa nhỏ này lại giống bản cung đến vậy hay không?”
Ta ho khan che giấu, không biết nên nói gì.
Nhãn tình nàng đột nhiên sáng lên, khuôn mặt phồng lên vì rạo rực: “Chẳng lẽ đây là cái gọi là tướng phu thê?” Dứt lời, nàng cao hứng đưa tay muốn ôm tiểu nhị tử, vừa vặn ngay lúc đó, tiểu nhị tử mở mắt.
Tay trưởng công chúa *** tại chỗ, nàng và tiểu nhị tử cùng nhìn nhau một hồi.
Một lớn một nhỏ đột nhiên đều khóc thành tiếng, lớn hu hu nức nở không ngừng, nhỏ dắt cổ họng gào khóc.
“Trưởng công chúa…” Ta vươn ngón trỏ gạt lệ ngưng trên khóe mắt nàng. Nàng liền kéo tay áo của ta qua hung hăng lau mặt một phen.
Trưởng công chúa chỉ vào cái mũi của ta, “Đồ phụ lòng! Đồ phụ lòng! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi với hoàng huynh ở cùng một chỗ đâu, ngươi… ngươi mơ đi!” Nàng giậm giậm chân, chạy ra ngoài, cung nữ đứng ở cửa liền cuống quít đuổi theo sau.
Ta ôm lấy tiểu nhị tử đang oa oa khóc lợi hại, đung đưa hai ba cái, nó càng khóc lợi hại hơn, ta bất đắc dĩ đi ra ngoài tìm người, “Triệu Khả, Triệu Khả, tiểu thiếu gia nhà ngươi khóc!”
···
Tiểu nhị tử trong tiệc đầy tháng được Hoa Nam Bình trực tiếp ôm vào cung, trước khi đi hắn quay đầu lại nhìn ta, thần sắc có chút áy náy, ta miễn cưỡng kiềm nén đau lòng, biểu tình trên mặt cứng ngắc. Nhưng nhũ nương ôm tiểu nhị tử bên người hắn vẫn nói không ngừng, ta tức giận đến run tay.
Sau khi bọn họ rời đi, cha ta ở một bên châm chọc, “Cũng không phải về sau không được gặp, con cũng có thể tiến cung thăm đứa nhỏ mà.”
Ta cào cửa phát tiết bất mãn: “Nếu hai ba ngày con lại chạy vào cung của bệ hạ, người bên ngoài sẽ tưởng rằng con có gì với hắn đó!”
Cha ta hừ hừ: “Con không phải đã sớm xem người ta là vậy sao?”
Ta bình tĩnh nhìn chằm chằm cha ta: “…”
Lão gia tử có chút bất mãn, “Ngay cả đứa nhỏ cũng sinh rồi còn lo lắng lời đồn đãi nhảm nhí cái gì, may là ngoại tôn nữ của ta đáng yêu, nếu không —— hừ hừ.”
Mãi cho đến vị khách cuối cùng ở tiệc đầy tháng của đứa nhỏ rời đi, Giang Hành Tri vẫn không xuất hiện lần nữa, có lẽ công chúa Tây Lương không phải là người dễ đối phó, gần như hòn đá vướn chân, đang chuẩn bị mang Triệu Khả trở về phòng, cha ta đột nhiên ngăn ta lại hỏi: “Công chúa Tây Lương hôm nay là người mấy ngày trước con nhắc tới sao?”
Lúc đón khách, người hầu trong phủ đẩy cha ta đi khắp nơi, có thể là cha ta vô tình gặp được ở cửa.
“Thành Trường An không phải chỉ có một công chúa Tây Lương thôi sao?”
Cha ta cúi đầu lẩm bẩm: “Không có khả năng, rốt cuộc sao lại thế này…”
Ta không biết cha ta đang nói cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người, ta cũng không dám quấy rầy.
Trở lại phòng nhìn thấy bên cạnh Yên Nhạc thiếu đi một thân ảnh, không biết tại sao, lòng ta lại có chút trống trải.
Ôm Yên Nhạc vào ***, ta lấy tay dọc dọc khuôn mặt của nó, chỉ chốc lát sau trên gương mặt nó liền hồng hồng một mảnh, nó cũng không khóc, ngược lại còn cười toét miệng nhìn ta, ta thở dài một tiếng, đứa nhỏ này quả thực là giống ta…
Lúc ta mười bốn mười lăm tuổi, ở Thành Trường An bị cha ta nuôi thành một đứa trẻ mập, hai má phúng phính có chút hỉ cảm, Hoa Nam Bình mỗi lần gặp ta, nếu chung quanh ta không có người, hắn đều xoay người híp mắt cười nhìn ta, vươn ngón tay trắng nõn thon dài chọt chọt thịt béo ở hai bên má ta.
“A Ngọc A Ngọc, nàng mà còn béo nữa ta sẽ không muốn nàng!” Lúc ấy hắn vẫn còn trẻ sung sức, mặc dù bị lão hoàng đế giáo dục khuôn mặt phải lãnh đạm không tùy tiện lộ hỉ nộ, nhưng tháo lớp vỏ bọc đó đi thì kỳ thật không khác gì trưởng công chúa hiện nay.
Khi đó ta mặc dù cười tủm tỉm híp mắt nhìn lại hắn, nhưng trong lòng lại nghĩ, chờ một lát nữa sẽ cho ngươi khóc.
Sau đó thừa dịp hắn không chú ý, ta ôm lấy cổ hắn mạnh mẽ hôn hắn, nhìn hắn kinh ngạc trừng mắt to, lòng ta rất ư là sảng khoái.
Nếu nữ nhi này của ta thật sự giống ta, vậy——
Ta nhíu cái mũi, ngửi được một mùi tanh tưởi.
Yên Nhạc nhìn ta, nụ cười trên mặt càng ra vẻ thiên chân vô tội.
Ta sửng sốt hạ, 囧 囧 nâng ௱ôЛƓ của nàng lên, quả nhiên… bất tri bất giác lại bị lây tính buồn bực của ngươi, quả thực là cùng một khuôn mẫu khắc ra.
···
Mấy ngày nay, Triệu Khả luôn luôn lảm nhảm bên tai ta: “Nếu tiểu thiếu gia ở trong cung ăn không ngon thì làm sao bây giờ? Nếu tiểu thiếu gia ở trong cung uống không tốt thì làm sao bây giờ? Nếu tiểu thiếu gia lạnh không có người đắp chăn, khóc không có người dỗ thì làm sao bây giờ?”
Ta yên lặng ăn cơm, lười quan tâm nàng.
Nhưng Triệu Khả lại còn lải nhải nhiều hơn, ủy khuất nhìn ta, “Tiểu thư ơi là tiểu thư, em cảm thấy tiểu thư thật là nhẫn tâm, như vậy mà là mẹ ruột sao? Tiểu thư thật sự là mẹ ruột sao? Ôi mẹ ruột sao có thể nhẫn tâm thế, ôi tiểu thiếu gia đáng thương của em.” Triệu Khả đấm *** giậm chân.
Ta ho khan một tiếng, buông bát đũa: “Triệu Khả ngươi đủ rồi nha.”
Triệu Khả ai oán nhẹ nhàng đi ra ngoài, lại đứng ở cửa u oán quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái: “Tiểu thiếu gia, tiểu bạch thái, lý hoàng …”
Ta thấy nàng đã rời đi, liền đứng dậy vụng trộm đi ra chuồng tìm Hoa Bình.
Ta lặng lẽ canh giữ ở chuồng chờ Hoa Bình hành động, đợi khoảng nửa canh giờ, Hoa Bình liền lộc cộc khẽ chân bước ra, sau đó vui vẻ một đường ra khỏi phủ. Ta đi theo phía sau nó, âm thầm cảm thấy may mắn vì tướng quân phủ cách hoàng cung không xa.
Hoa Bình quả nhiên biết đường tắt tiến cung, nó đứng ở chỗ cửa nhỏ, thủ vệ nhìn ra, thấy là Hoa Bình, đều vây quanh nó hết sờ lại nắn, ta thừa dịp bọn họ không chú ý, chợt lách người vọt vào trong hoàng cung.
Ta tùy tiện túm lấy một thị vệ đang tuần tra thăm dò chỗ ở của tiểu nhị tử, ngón tay thị vệ kia run rẩy chỉ phương hướng cho ta, ta tiếc hận rèn sắt không thành thép nhìn thị vệ đang co rúm lại kia nói: “Lúc trước ở trại huấn luyện cấm quân người ta dạy các ngươi ra sao, thật sự là trẻ con không thể dạy mà, quay về trại huấn luyện huấn luyện ba tháng lần nữa đi.”
Thị vệ rơi lệ.
Tiểu nhị tử được an trí ở Cẩm Vân điện gần phật đường của Thái Hậu nhất, cách nơi đây rất xa, ta phải đi vòng ít nhất hơn phân nửa hoàng cung nói không chừng mới có thể nhìn thấy mặt nhi tử ta, lúc ta đang lặng lẽ đi ngang qua trước Trường Thọ cung, ngoài ý muốn gặp được người quen, đúng là Giang Hành Tri và công chúa Tây Lương kia.
Ta nghiêng đầu suy nghĩ, nghe nói hôm nay bệ hạ thiết yến chiêu đãi sứ giả Tây Lương, cho nên lúc này nhìn thấy bọn họ cũng không phải là tình huống gì đặc biệt, vì đề phòng bất trắc, ta tăng tốc cước bộ, lúc này ta nghe được công chúa Tây Lương mấy ngày trước còn chửi ầm lên với ta ngạo mạn nói với Giang Hành Tri: “Bản cung muốn làm cái gì, không cần ngươi quản.”
“Ngươi đừng tùy hứng.”
Công chúa Tây Lương cười lạnh một tiếng châm chọc: “Sao nào? Ca ca đại nhân luôn luôn ôn nhu dễ gần với ta cuối cùng cũng vạch trần tầng tầng mặt nạ ngụy trang sao? Để ta đoán xem đây là vì ai nào, thật là khéo, ta đến thành Trường An này thật là có đắc tội với một người, một người duy nhất.”
Ta chống trán, công chúa Tây Lương này quả nhiên là nhằm vào ta.
Không muốn tiếp tục nghe, ta liền dứt khoát trèo tường vào một cung điện.
Cuối cùng nghe thấy thanh âm Giang Hành Tri mang theo chút ảo não: “Ta nói lại lần nữa, ngươi đừng vội hồ nháo, nếu không phải vì khuôn mặt này của ngươi, ta đã sớm lấy mạng của ngươi đi tế mẫu thân ta!”
Ta vượt qua hơn mười bức tường, thẳng đến khi thở hổn hển mới nhìn thấy mấy chữ chữ Cẩm Vân điện vàng nền đen. Ta tìm một chỗ thấp, nhón chân nhẹ nhàng nhảy qua, nhảy vào trong cung điện, may mắn nơi ta nhảy vào có vẻ hẻo lánh, không có ai canh gác.
Ta lục tìm ba bốn cái phòng, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, Cẩm Vân cung này vậy mà lại không có một thị vệ gác, thậm chí ngay cả tuần tra ban đêm cũng không có một người, không khỏi rất bất thường.
Chợt nghĩ thông suốt, ta cũng không ẩn núp nữa liền trực tiếp đi từ hành lang đến chủ điện.
Đẩy cửa đại điện ra, người nọ đang ngồi dưới ngọn đèn rũ mắt cầm một cây Pu't lông, trong tay cầm một quyển tấu chương, bên cạnh có mấy quyển đã phê duyệt xong, thoạt nhìn đã ở trong này được một lúc, thấy ta tiến vào hắn giương mắt nhìn thấy, lộ ra một nụ cười trong trẻo: “A Ngọc.”
Ta xoay người hành lễ, “Bệ hạ, mạo muội tiến đến, vi thần chỉ muốn xem đứa nhỏ, bệ hạ xin thứ cho tội.”
Hắn chỉ một phương hướng, “Nó ngủ rồi.”
Ta nâng bước muốn đi qua, hắn lại lên tiếng ngăn ta lại, “Vì sao lại né tránh ta như vậy? Nàng nhớ ra cái gì rồi sao?”
Ta giật mình ngừng bước, rũ mắt không nói.
Sức quan sát của hắn làm cho ta sợ hãi, từ khi sinh hạ đứa nhỏ, có ba bốn đoạn ngắn lướt qua đầu ta, tất cả đều là về hắn, không có ngoại lệ, ban đầu ta có chút kinh hoảng, sau đó cũng bình tĩnh tiếp nhận, về sau nữa, cho đến đêm hôm qua, ta đã nhớ ra nửa năm ta mất tích kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Ta chỉ làm một chuyện rất có lỗi với nàng… Nàng không tha thứ cho ta cũng không sao, bản thân ta cũng không thể tha thứ cho chính mình.” Hắn thở dài, buông tấu chương trong tay, đi về phía ta.
Ta đột nhiên cảm thấy lửa giận vọt ra ngoài, “Nói tha thứ hay không tha thứ làm gì, sớm biết có ngày hôm nay thì làm gì có lúc trước, thế nhân đều biết bệ hạ ngài là người đi một bước nghĩ mười bước, làm sao có thể không nghĩ tới kết quả bây giờ, ngài dù sao cũng ỷ vào việc ta thích ngài.”
Hoa Nam Bình thấy ta tức giận, có chút ngạc nhiên, hắn rũ mắt xuống lại chợt lóe lên một cái, không biết nhớ tới cái gì, trong đôi mắt đột nhiên lại lấp lánh ấm áp, hắn nâng mắt lên chăm chú nhìn ta, “A Ngọc, nàng đừng nóng giận, nếu thật sự nàng vẫn cảm thấy ủy khuất, ta cho nàng cường lại là được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc