Tướng Công Ăn Mày - Chương 07

Tác giả: Nguyệt Lam

Tiếng kêu cứu bị gió lớn lấn át, dù vậy Lạc Nguyên Dật đứng trên tuyệt phong bằng vào nhĩ lực tốt vô cùng vẫn nghe được rõ ràng rành mạch.
“Tú Tâm, có người kêu cứu.” Lạc Nguyên Dật ngừng hôn thê tử, cẩn thận tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu.
“Sao? Kêu cứu?” Nàng tuyệt nhiên không nghe thấy gì.
“Ở bên cạnh, chúng ta đi xem sao.” Lạc Nguyên Dật bỏ chút thời gian hướng nàng giải thích bởi vì y nhiều năm luyện công khiến cho nhĩ lực tăng cường, khả năng nghe tốt hơn người bình thường, sau đó đem thê tử ôm ngang người rồi cùng nàng phi xuống vách núi.
Thân thủ gọn gàng lên xuống liên tục, men theo tiếng kêu tới rừng hoa đào ở phía sau vách núi, lúc này Trì Tú Tâm cũng bắt đầu nghe thấy thanh âm.
“Thực sự có người hô cứu mạng!” Trì Tú Tâm có phần kích động ôm chặt lấy trượng phu, hết nhìn đông lại nhìn tây khắp nơi, muốn xem xem rốt cuộc là ai đang kêu cứu.
“Ở bên kia.” Lạc Nguyên Dật ôm thê tử đứng trên mỏm đá nhô ra từ vách núi, chỉ tay về phía đối diện.
“A là lão bá kia!” Trì Tú Tâm kinh ngạc kêu lên: “Làm sao bây giờ? Chàng có thể mang ông ấy xuống không?”
“Ta mang nàng xuống trước rồi trở lại cứu ông ấy.”
Lạc Nguyên Dật chăm chú nhìn tình hình lão nhân trước mắt, chỉ thấy ông ta bị mắc ngang trên một gốc cây đâm ra từ vách núi, sơ sẩy một chút sẽ rơi xuống bỏ mạng.
Hơn nữa cây kia thoạt nhìn không rắn chắc, miễn cưỡng chống đỡ lão nhân còn có thể, nếu có người muốn đi lên cứu ông ta, nhánh cây có khả năng chống đỡ không được sức nặng hai người mà gãy rớt.
Chưa kể trên đùi lão nhân tựa hồ có thương tích, muốn tự mình đi xuống cũng khó lắm.
“Được được được, vậy chàng mang ta xuống nhanh chút.” Cứu người như cứu hỏa, Trì Tú Tâm không ngừng thúc giục.
Lạc Nguyên Dật nhanh chóng đi xuống, để Trì Tú Tâm ở lại giữ ngựa, đến lúc quay về vách núi, y tiến thẳng đến cạnh lão nhân, một tay nắm lấy ông ta, sau đó trực tiếp mang cái người đang kêu đau không ngừng này trở lại mặt đất.
“Lão bá, ông có ổn không?”
Ở trên mặt đất, lão bá ôm chân than đau, Trì Tú Tâm vội vàng tiến lên ân cần thăm hỏi.
Lão nhân kia tựa hồ đau không nói nổi, chỉ còn nước liên tục lắc đầu.
“Nguyên Dật, chàng kéo ống quần lão bá lên một chút để ta kiểm tra xem.”
Nguyên bản Lạc Nguyên Dật muốn cứu người xong liền bỏ đi, bây giờ lại thấy Trì Tú Tâm cư nhiên còn muốn trị thương cho lão nhân, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể cười khổ làm theo.
Trì Tú Tâm nhìn sơ qua thương thế của lão nhân, bảo Lạc Nguyên Dật lưu lại trông ông ta, tự nàng đi hái dược thảo, dùng tảng đá nghiền ra rồi mới cấp cho lão nhân dùng.
“Hơi đau, ông nhẫn nại chút!”
Trì Tú Tâm đem lớp dược thảo đã thành bùn trát lên miệng vết thương của lão nhân, lấy khăn mặt băng bó cẳng chân ông ta lại, sau đó tiếp tục nghiền dược thảo, dự tính bôi lên những chỗ bị thương khác.
“Thương tích thế nào?” Lạc Nguyên Dật đối với dược lý không biết rõ mấy, chỉ thấy động tác của Trì Tú Tâm có vẻ thuần thục, vì vậy lẳng lặng đứng nhìn một bên.
“Không nghiêm trọng, không ảnh hưởng tính mạng, nhưng sẽ rất đau.” Trì Tú Tâm vừa nghiền dược thảo vừa trấn an lão nhân, “Lão bá, ông yên tâm đi! Dùng dược này qua vài ngày miệng vết thương sẽ khỏi.”
Lão nhân đã đau đến không còn tâm tư chú ý chuyện quanh mình, ông ta nhăn mặt liên tiếp gật đầu, xem như cảm tạ Trì Tú Tâm cùng Lạc Nguyên Dật trợ giúp.
“Không nghĩ tới nàng cư nhiên lại biết dược học.” Mắt thấy thương thế lão nhân không còn trở ngại, Lạc Nguyên Dật tức thì buông lỏng, liền quay sang nói chuyện phiếm cùng thê tử.
“Ta không phải đã nói với chàng sao? Lạc Thành có tam tuyệt...”
“Ta biết, dệt thêu, linh dược, cô nương.” Lạc Nguyên Dật gật đầu đáp: “Ta chỉ không biết chuyện này với chuyện nàng biết dược học có quan hệ gì.”
“Đương nhiên quan hệ, bởi vì dược học phát triển, cho nên ta hồi nhỏ cũng có học y.” Khuôn mặt Trì Tú Tâm lộ ra vẻ đắc ý.
“Nàng? Học y? Thật đúng là không nhìn ra.” Phải biết tri thức dược thảo, dược học đều rất rườm rà tiểu tiết, vị thê tử cẩu thả này làm sao có thể học nổi?
“Ta cũng không hoàn toàn nghiêm túc theo đuổi con đường này giống như các học đồ học y khác.” Trì Tú Tâm đương nhiên biết Lạc Nguyên Dật đang ám chỉ cái gì, nàng cũng không tức giận, chỉ đem lý do học y nói ra, “Lúc mẫu thân ta qua đời, ta mới bắt đầu nghiên cứu y thuật chỉ với mục đích cứu người sống lại.”
“Người đã ૮ɦếƭ không thể sống lại…” Lạc Nguyên Dật biết mẹ nàng đã ૮ɦếƭ, chỉ là không nghĩ tới còn có đoạn nhạc đệm này.
“Ta năm đó còn nhỏ dại, căn bản không biết đạo lý đó, hơn nữa cha cũng không ngăn cản ta.” Nhún nhún vai, Trì Tú Tâm cười khổ nói: “Cha đại khái cảm thấy ta có thứ để chuyên tâm vào làm, không dùng cả ngày để tưởng niệm mẫu thân cũng là chuyện tốt, hơn nữa lúc học y sẽ an phận một chút, không chạy đi lung tung, không cần lúc nào cũng phải trông coi ta.”
“Nhưng ta thấy nàng hiện tại không có nghiên cứu dược học hay y thuật.” Thành thân với nàng hơn một năm, y cơ hồ không biết đến mặt này của nàng.
“Bởi vì sau này lớn lên, biết đạo lý người ૮ɦếƭ không thể sống lại, cho nên không học nữa.” Trì Tú Tâm vừa nói vừa đem số dược đã nghiền xong quét lên một phiến lá cây để dự phòng, sau đó tiếp tục nghiền nát số dược thảo khác.
“Nàng bây giờ còn khó chịu không?” Lạc Nguyên Dật nhẹ giọng hỏi.
“Không, đều đã là chuyện cũ lâu năm.” Trì Tú Tâm lắc đầu, lại nói: “Ta rất thương mẹ, nhưng người đã qua đời, ta còn có thể làm gì? Thay vì khổ sở, không bằng cùng cha và chàng vui vẻ sống tiếp, bởi vì hai người cũng rất yêu thương ta!”
“Vậy sao?” Nghe nàng trả lời, Lạc Nguyên Dật cũng đoán được, vị thê tử này của mình cá tính cẩu thả, đối với những chuyện thương tâm sẽ không nhu nhược đến mức ૮ɦếƭ đi sống lại, nên nàng hẳn đã sớm buông xuống.
“Bất quá, tuy rằng đánh bậy đánh bạ, nhưng y thuật của ta cũng học được kha khá! Mỗi khi cha ta bị nhiễm chút bệnh vặt, ta đều tự mình kê thuốc cho cha, cha còn nói nuôi ta thực tiết kiệm tiền, không cần tìm tới đám lang băm vô dụng.”
Thấy Trì Tú Tâm đắc ý ra mặt, Lạc Nguyên Dật không nhịn được muốn cười.
“Chẳng trách nàng luôn luôn tự tin, hẳn nàng cũng cảm thấy mình hoàn toàn phù hợp với Lạc Thành tam tuyệt?”
“Chẳng lẽ không đúng? Muốn dệt thêu, ta sẽ thêu, khả năng của ta trong số tỷ muội cũng thuộc hàng trung bình khá; muốn linh dược, ta có y thuật, mấy bệnh vặt vãnh cam đoan thuốc đến bệnh trừ; muốn cô nương… Không phải khoe khoang, nhưng lúc ta mười ba tuổi đã có bà mối tới cửa muốn cầu hôn.” Trì Tú Tâm vừa nói vừa chăm chú nhìn trượng phu, “Vậy nên một mình ta đại biểu cho tam tuyệt, đổi lại là chàng, chàng sẽ không đắc ý sao? Trừ phi chàng cảm thấy ta không gánh vác nổi chiêu bài tam tuyệt này.”
“Sao lại không chứ?” Lạc Nguyên Dật lắc đầu, cười nói: “Không phải ta xem nhẹ nương tử, ta chỉ là không nghĩ tới, nàng cư nhiên cũng biết y thuật, ta cho rằng các cô nương bình thường chỉ học nữ công.”
“Chàng nói nữ công sao…” Trì Tú Tâm nói, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ, “Cái đó các tỷ muội ai ai cũng biết, làm sao chỉ có ta lại không biết được?”
Trong một chốc, Lạc Nguyên Dật không nhịn được cười to.
Y nguyên bản còn bội phục nương tử, cư nhiên mang trên mình đặc sắc của Lạc Thành tam tuyệt, không nghĩ tới nàng chỉ vì cá tính không muốn thua ai mới có thể đi học thêu thùa may vá.
“Chàng cười cái gì?” Trút dược vào lá cây, Trì Tú Tâm một bên bôi thuốc cho lão nhân, một bên hung hăng liếc mắt nhìn trượng phu.
“Không, ta chỉ cảm thấy nàng cho dù không học nữ công, với y thuật này, cũng đã không thua đám chị em tốt đó, bởi vì nữ tử biết y thuật so với nữ tử sành sỏi nữ công càng thêm hiếm có!” Nói tới nói lui vẫn là y cảm thấy kinh ngạc với mặt này của thê tử.
Dù sao nàng không phải chỉ biết lý thuyết khô cứng, mà là có thể thực tế vận dụng.
Y biết Trì gia không đến mức tiết kiệm mấy lượng bạc đi khám bệnh, nhưng nếu y thuật Trì Tú Tâm quả thật có thành tựu, cũng khó trách Trì lão gia đối với nàng có thừa kiêu ngạo, thậm chí có bệnh cũng lười đi tìm đại phu.
Như vậy càng thêm chứng tỏ, y thuật của nàng không hề gói gọn trong sách vở, mà thật sự có thể dùng tới, đây mới là chỗ khiến người ta bội phục nhất.
“Ừm… Câu này còn nghe giống tiếng người, coi như chàng đang khen ta cái gì cũng biết cũng giỏi đi.” Trì Tú Tâm vừa lòng gật đầu, sau đó liền dè dặt cẩn trọng đem lớp dược bùn đã được nghiền tốt bôi lên vết thương trên đùi lão nhân.
Trông nàng hoàn toàn không để ý hai tay cùng làn váy bởi vì hái dược thảo mà bị bùn đất và cây cỏ làm bẩn, trị liệu cho một lão nhân không có quan hệ gì với mình, còn tự mình nghiền thuốc, băng bó không giống một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé chút nào, khiến Lạc Nguyên Dật không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Y lại thích thêm một mặt này của nàng.
Sống chung với nàng, y mới biết thế nào là nhẹ nhàng, thoải mái, còn có săn sóc nhu tình, cùng với những ngày vui tươi hạnh phúc.
Lúc trước bởi vì lời nói dễ nghe và ý tốt của Trì gia mà thành thân với nàng, cảm thấy cưới cô nương này cũng không tệ. Lâu ngày chung sống cũng sinh tình, y cảm thấy mình không muốn mất đi một người vợ có thể cùng y sớm tối hòa hợp, cho nên y mới mang nàng tới tận đây, nói cho nàng biết một phần bí mật mình che giấu.
Nếu có thể, y thực hy vọng có một ngày vị thê tử thấu hiểu Lạc Thành tam tuyệt này sẽ thay y chữa lành vết sẹo cứng rắn khắc sâu trong lòng mình...
“Được rồi! Thế này hẳn là không đau nữa.”
Lạc Nguyên Dật hãy còn nhìn Trì Tú Tâm đến xuất thần, nàng đã giúp lão nhân bôi thuốc, băng bó xong.
“Cám ơn cô nương... Các người đích thực là người tốt, đã cứu ta lại còn giúp ta bôi thuốc, hiện tại cũng bớt đau nhiều rồi.” Lão nhân vốn vì đau đớn, mi tâm nhíu chặt bây giờ đã dần dần giãn ra, ông ta liên tục cảm tạ hai người Trì Tú Tâm, thế nhưng trên mặt tịnh chỉ có nụ cười khổ.
“Không cần khách khí. Có điều lão bá bá, sao ông lại bị treo ở nơi nguy hiểm như vậy?” Trì Tú Tâm buồn bực hỏi.
“Nói tới nói lui, còn không phải tại con ngựa kia sao?” Lão nhân cười khổ chỉ tay về một hướng, cách bọn họ không xa là con ngựa ô đang thảnh thơi rảo bước.
“Bên đó là ngựa của chúng tôi, ông nói tại nó là sao chứ?” Trì Tú Tâm càng nghe càng không hiểu.
Chẳng lẽ con ngựa này vào lúc bọn họ trên tuyệt phong thưởng thức cảnh đẹp đã xảy ra vấn đề gì, vị lão bá này có lòng muốn giúp nó, cho nên mới gặp chuyện ngoài ý muốn?
Cũng không đúng, nàng căn bản nhìn không ra con ngựa này có vấn đề.
“Ta tự nhận mình là mã si, hôm nay dạo đến rừng hoa đào này vừa vặn nhìn thấy thớt ngựa hiếm có của phương bắc An Lô Mã liền muốn cùng nó thân cận một chút. Ta cũng biết loại ngựa này chỉ nhận thức chủ nhân, cực kỳ trung thực, lại nghe nói người xa lạ muốn tiếp cận nó là việc không có khả năng…”
“Tóm lại chuyện này với chuyện ông mắc trên cây có quan hệ gì?” Nghe nói một hồi, nàng vẫn không nhìn ra được trọng điểm.
“Ta muốn trèo lên vách núi hái thác thảo. Bởi vì An Lô Mã rất thích ăn thác thảo, ta nghĩ cho nó ăn, có lẽ nó sẽ nguyện ý cho ta sờ một chút. Thế nhưng thác thảo chỉ sinh trưởng ở vách núi, vậy nên...” Lão nhân nói, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười xấu hổ.
“A... Nguyên lai là vậy. Ông vì thác thảo mới leo lên vách núi, kết quả trượt chân ngã xuống, cũng may được khúc cây giữ lại có phải không?” Trì Tú Tâm đã hơi nắm được ý tứ, nói, “Lão bá bá, ông thực đúng là mã si chính gốc, chỉ vì muốn đến gần một con ngựa mà ngay cả mạng cũng không cần.”
“Ha ha ha, ai cũng nói vậy hết.” Nhắc tới ngựa, tinh thần lão nhân chợt phấn khởi lên, tựa hồ đau đớn cũng sớm đã quên.
“Bất quá phân loại như ông cũng thực mệt. Ta thấy ngựa phương bắc chẳng khác gì mấy so với ngựa vùng này, cùng lắm thì lông đen, hình thể lớn hơn một chút mà thôi.” Trì Tú Tâm nhìn trượng phu dẫn ngựa đi qua, không nhịn được lắc lắc đầu nói.
“Nào chỉ có thế. Tuy bề ngoài không hơn bao nhiêu, nhưng An Lô Mã răng nanh lớn, lại ngay ngắn, chỉ cần là người tinh mắt liền có thể nhận ra.” Lão nhân nhìn An Lô Mã tới gần, hai mắt lộ ra hào quang xán lạn.
“Ta thấy chỉ có ông mới nhận ra được điểm khác biệt ấy.” Trì Tú Tâm cười nói.
“Ha ha ha... Ta là mã si mà!” Lão nhân cũng cười : “Ta gọi là Hầu Bình, mọi người đều kêu ta một tiếng Bình lão bá, không biết vị cô nương tốt bụng này xưng hô thế nào?”
“Ta họ Trì, Trì Tú Tâm, vị này là trượng phu của ta, Lạc Nguyên Dật.”
Nghe đối phương giới thiệu, Trì Tú Tâm cũng tự nhiên đáp lời, song Lạc Nguyên Dật lại hơi nhíu mày trước phản ứng của nàng.
Những lời sau đây càng khiến y thêm phần khó xử.
“Bình lão bá, ta thấy ông rất thích An Lô Mã, lại còn vì nó mà bị thương, vậy ông có muốn đến nhà ta tịnh dưỡng vài ngày không?”
Nguyên bản Trì Tú Tâm có lòng tốt, cho rằng Hầu Bình bị thương, không có khả năng chiếu cố chính mình. Chưa kể ông ta là vì An Lô Mã mới lĩnh thương tích, tính ra bọn họ cũng có một phần trách nhiệm, vì vậy thỏa mãn chút tâm nguyện này của ông ta, xem như giúp người mà thôi. Thế nhưng…
“Tú Tâm.” Lạc Nguyên Dật trầm giọng, ngăn thê tử lại, “Hiện tại việc nên làm là đưa Bình lão bá đến chỗ đại phu, sau đó đưa ông ấy về nhà, miễn cho người nhà của ông ấy lại lo lắng.”
Thê tử này của y thực sự không biết thế nào là câu nệ tiểu tiết, cũng không nghĩ tới bỗng nhiên mời một ngoại nhân về nhà mình có thể hay không có vấn đề.
“Ồ, cũng đúng.” Trì Tú Tâm gật đầu. So với việc để Bình lão bá ở lại nhà, thân cận với ngựa mình, thì mau chóng đưa người trở về, giúp gia quyến họ Hầu sớm an tâm quả thực trọng yếu hơn.
Nàng thối lui một bước, để Lạc Nguyên Dật nâng Hầu Bình không thể đi lại lên, dự tính dẫn ông ta về thành tìm đại phu trước.
Bất quá Lạc Nguyên Dật không định đỡ Hầu Bình đi, mà trực tiếp đưa ông ta đến chỗ ngựa ô.
“Bình lão bá, ông đã yêu ngựa như vậy, nếu muốn có thể cưỡi An Lô Mã một chút, chỉ là phiền ông đừng đem chuyện ta cứu người, hay chuyện ta biết khinh công, có thể nhảy cao nói ra được chứ?” Y cũng không hi vọng chuyện của mình bị truyền ra ngoài, nên chỉ có thể dùng điều kiện này trao đổi với Hầu Bình.
“Được được được! Đương nhiên không thành vấn đề! Cậu là ân nhân cứu mạng của ta, còn cho ta cưỡi An Lô Mã, yêu cầu của cậu ta nhất định đáp ứng!” Hầu Bình vừa nghe, cao hứng vô cùng, liên tục gật đầu nói.
Vì vậy Lạc Nguyên Dật đỡ Hầu Bình ngồi lên lưng ngựa, sau đó bọn họ thuận tiện dẫn ông ta quay trở lại thành.
Hầu Bình được cưỡi An Lô Mã, cả người giống như trẻ lại mười tuổi, không ngừng vuốt ve thân ngựa. May mắn chủ nhân của nó-Lạc Nguyên Dật đang ở bên cạnh, cho nên An Lô Mã cũng không có ý định quật ông ta xuống.
Nhìn Hầu Bình cao hứng phấn chấn, hoàn toàn không chú ý sự vật bên người, Lạc Nguyên Dật lặng lẽ kéo Trì Tú Tâm qua, âm thầm dặn dò thê tử.
“Tú Tâm, ta biết nàng có lòng, nhưng cái gì cũng có hạn độ…” Đối với y, tính tình Trì Tú Tâm rất dễ dàng chịu thiệt.
“Ta giúp người như vậy lại khiến chàng không vui sao?” Trì Tú Tâm biết trên người Lạc Nguyên Dật còn che giấu nhiều chuyện. Tuy rằng có chút buồn bực nhưng nàng vẫn thuận tình đồng ý, “Vậy sau này ta sẽ cố kiềm chế.”
Hôm nay, nếu không phải y mà là cha nàng nói lời này, nàng đại khái sẽ không để ý. Nhưng nàng hiểu Lạc Nguyên Dật đang tận lực che giấu chuyện của mình, còn cẩn thận dặn dò nàng, hẳn nàng lại chạm đến chuyện y không muốn nhớ. Hơn nữa lên tiếng nhắc nhở lúc này, chứng tỏ y luôn để ý hành động của nàng, đã thế thì…
“Chàng cứ yên tâm, về sau nếu còn gặp chuyện tương tự, ta sẽ hỏi ý chàng trước.” Trì Tú Tâm cười khổ đáp.
Nàng không hiểu trượng phu vì sao lại có tâm phòng người như phòng ςướק vậy. Có lẽ y có thương tích trong người, có lẽ còn một trường cố sự nào đó nàng chưa biết, bất quá nàng cũng không gấp gáp.
Nàng tin tưởng chính mình một ngày nào đó có thể chữa khỏi vết thương trong lòng Lạc Nguyên Dật.
“Cám ơn nàng...” Lạc Nguyên Dật nhìn vẻ mặt thê tử, tuy nàng thuận theo yêu cầu của y, nhưng thực tế vẫn có chút ủy khuất cho nàng, khiến nội tâm y không khỏi băn khoăn.
Y yêu nàng chính vì tính tình hướng ngoại lại thiện lương này, làm sao đành lòng để nàng giống như y, lúc nào cũng nhất mực đề phòng người khác?
Trầm tư một lúc lâu, Lạc Nguyên Dật đưa tay vuốt qua gò má nàng, trầm giọng nói:
“Thôi đi, nàng muốn làm gì thì làm. Tốt bụng cũng được, bao đồng cũng thế, ta thích tính cách này của nàng. Về phần chuyện khác... Yên tâm, mặc kệ sau này gặp phải khó khăn gì, ta đều bảo vệ nàng!”
Nàng làm chuyện nàng thích, y làm chuyện nên làm.
Hai người về sau lấy dài bù ngắn, giúp đỡ lẫn nhau.
Có lẽ như thế mới là vợ chồng chân chính.
Tuy chuyến du ngoạn bị Hầu Bình cắt ngang ngoài ý muốn, nhưng sau cùng đã biết Trì Tú Tâm thích đi ngắm cảnh, cho nên hai người thường xuyên sáng sớm xuất môn, ban đêm về nhà. Những ngày không du ngoạn, Trì Tú Tâm sẽ cùng các chị em tốt của mình la cà khắp nơi, tiêu dao được một lúc, mãi đến một hôm…
“Kẻ trộm! Có trộm! Mau bắt lấy hắn!”
Ngoài ý muốn lại đột nhiên xảy ra chuyện này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc