Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu! - Chương 19

Tác giả: Kháo Kháo

Chương 19: Đi dã ngoại
Tiếng Anh là môn cuối cùng phải thi, sau khi làm bài xong, Cố Kỳ Nam thong thả nộp bài, từ tốn cầm lấy túi sách sau đó còn liếc trộm Khưu Nhiên Dĩnh một cái, nhỏ đang cùng những người khác thảo luận đáp án.
Hầy, Cố Kỳ Nam thở dài, cậu không thể ngờ rằng chính mình lại gây thêm phiền toái cho Triển Minh. Tối hôm qua Lâm Tiểu Bân gửi vào trong nhóm đàn em một bức ảnh chụp lại màn hình, ba người còn lại hoảng hốt nói chẳng nên lời.
Ảnh chụp màn hình là Tường Vạn Năng QQ (*) của Thất Trung, không biết do đứa học sinh tiểu học nào lập ra, trên này thường xuyên có người đăng một vài tin đồn nhảm nhí. Ảnh chụp là vào buổi tối, có kẻ ẩn danh gửi một cái confession nói hôm nay ở phòng thi thứ nhất xảy ra một chuyện đó là, đại thần top 1 vì muốn bảo vệ chị dâu tương lai mà đấu khẩu với bạn học, lời dẫn sống động như thật, kể cả diễn biến tâm lí của Cố Kỳ Nam cũng được miêu tả kĩ càng gần trăm chữ.
(*) Tường vạn năng QQ: Trên QQ có một cái danh mục gọi là zd 全能墙 – zd toàn năng tường, sau khi gia nhập cần phải lựa chọn trình độ học vấn của mình, kế đến là trường học, lưu ý rằng trường học chỉ có thể được chọn một lần duy nhất cho 1 cái account, không thể thay đổi. Sau khi thiết lập xong là có thể vào tường vạn năng của trường mình, bên trong có mục Confession, muốn tỏ tình ai hay nói xấu ai trong trường cứ lên đấy mà kể.
Phía dưới có cả trăm lượt like, thậm chí còn có người bình luận, “Không ngờ đàn em khóa dưới bây giờ lại hùng hổ như vậy”, “Chúng ta có thể yên tâm tốt nghiệp rồi, “Đại thần top 1 là đàn em của đầu gấu trường? Mấy đứa lớp 11 nay đã từng trải đến thế cơ à?”
Lâm Tiểu Bân liên tục gửi “Ha ha ha ha ha”.
Triển Minh và Ngô Uyên không còn gì để nói.
Mà Cố Kỳ Nam thì xấu hổ muốn ૮ɦếƭ. Sao lòng tốt của cậu luôn đặt sai chỗ vậy?
Cố Kỳ Nam ở trong nhóm chat liên tục cam đoan nhất định sẽ giải thích với Khưu Nhiên Dĩnh, anh Triển không thích nhỏ, tuyệt đối không thích!
Đàn Em 1: Hiện tại vấn đề không nằm ở Khưu Nhiên Dĩnh cảm thấy thế nào, mà là toàn bộ Thất Trung đều cho rằng anh Triển thầm mến nhỏ, mạ ơi bỏ bà rồi. Mai mốt Ngô Uyên và Khưu Nhiên Dĩnh mà có đến được với nhau, chỉ sợ những người này sẽ tự biên tự diễn viết ra một màn chuyện tình tay ba kinh động trời đất.
Đàn Em 2: …
Đàn Em 3: Vậy giờ phải làm sao? Em mò lên cái Tường Vạn Năng ấy nhé!
Đàn Em 2: Khưu Nhiên Dĩnh sao có thể quen tao được? Hi vọng quá xa vời, mày đừng nhắc nữa!
Đàn Em 1: Ngô Uyên, mày quá nhát gan, thẳng thắn bày tỏ đi, bị từ chối cùng lắm là như lấy đao chặt đầu thôi, sợ quái gì?
Đàn Em 2: Mày chưa từng thích ai lại dám ở chỗ này ăn nói ngông cuồng, một tên đần đách có kinh nghiệm yêu đương như mày lại lên tiếng dạy đời tao?
Đàn Em 1: ???
Đàn Em 1: Anh Triển, có kẻ chửi đàn em trung thành của anh, anh không thể mặc kệ!
Không ai để ý tới lời của Cố Kỳ Nam, Đàn Em 1 và Đàn Em 2 quên luôn chuyện ôn tập, ở trong nhóm chat đại chiến ba trăm tin, sau đó còn dùng cả emoji thách đấu để choảng nhau.
Cuối cùng Triển Minh chỉ gửi ra một cái bình luận toàn là dấu chấm, không nói lời nào.
Cố Kỳ Nam ngẫm nghĩ một lúc, đăng kí QQ, gia nhập Tường Vạn Năng rồi gửi bài cho quản trị viên.
3: Tui là Cố Kỳ Nam, anh Triển không thích Khưu Nhiên Dĩnh, cậu đừng đăng những lời bịa đặt của người khác lên nữa!
Tường Vạn Năng Thất Trung, …
Admin đem đoạn đối thoại này đăng lên kéo theo một trận huyên náo, bình luận càng thêm náo nhiệt.
Cố Kỳ Nam nhìn thấy, tuyệt vọng rồi.
Tất cả mọi người cùng cho rằng cậu là đang giấu đầu hở đuôi, thậm chí còn có người nói, “Cái cậu Cố Kỳ Nam này hài hước ghê, nếu tui mà là Triển Minh thì đã sớm đá cậu này ra khỏi đội ngũ đàn em rồi, ha ha ha.”
Sau một trận dây dưa, Cố Kỳ Nam quyết định gặp Khưu Nhiên Dĩnh để giải thích mặc dù rất có thể nói cũng bằng không. Nhưng mà Cố Kỳ Nam chưa kịp mở miệng Khưu Nhiên Dĩnh đã gọi cậu lại rồi.
“Cố Kỳ Nam, chờ một chút.”
Cậu thu xếp gọn gàng xong ba lô của mình, xoay người sang chỗ khác thì thấy Khưu Nhiên Dĩnh thấp thỏm lôi kéo bạn cùng bàn của nhỏ, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Khưu Nhiên Dĩnh dòm bạn cùng bàn với mình, bạn của nhỏ cổ vũ, “Nói đi.”
Nhỏ hồi hộp mở miệng, “Nhờ cậu nói với Triển Minh, tớ không thích cậu ấy, cũng chẳng thích bất cứ kẻ nào, tớ chỉ muốn chú tâm vào học tập, thi đậu vào trường đại học tớ mơ ước. Mong mấy cậu đừng làm ra chuyện gì nữa!”
Cố Kỳ Nam vác ba lô trên lưng, trịnh trọng nói, “Cậu hiểu lầm rồi, anh Triển không thích cậu, Vương Việt nói bậy đó!”
Khưu Nhiên Dĩnh ngớ cả người, bạn cùng bàn của nhỏ phản ứng nhanh nhạy, cất tiếng hỏi, “Không thích? Vậy tại sao ngày hôm qua cậu lại bênh vực thay cho Nhiên Nhiên? Nếu không thích tại sao lần đó ở sân thể dục các cậu lại gây gổ với Vương Việt? Còn có cái kẹp hoa kia của Nhiên Nhiên cũng là do các cậu đem trả lại đúng chứ? Lần trước ở căn tin Ngô Uyên còn nhắc cái kẹp tóc ấy mà.”
Cố Kỳ Nam bị hỏi tới nỗi á khẩu. Cậu vốn chẳng biết nói dối, những gì bạn cùng bàn với Khưu Nhiên Dĩnh nói toàn là sự thật, nhưng đó là vì Ngô Uyên thích nhỏ chứ có phải anh Triển đâu! Cậu tìm không ra lí do để biện bạch, não bộ ૮ɦếƭ máy rồi!
Bạn cùng bàn với Khưu Nhiên Dĩnh thấy Cố Kỳ Nam ú ớ, biết ngay cậu không quen nói xạo nên mới lay nhỏ kêu nhỏ tiếp tục nói.
Khưu Nhiên Dĩnh hít sâu lấy thêm dũng khí, “Tớ không thích Vương Việt, ai tớ cũng không thích, chỉ muốn an tâm học tập thôi. Sang năm thi đại học rồi, tớ hi vọng các cậu đừng gây ra chuyện gì để cho người ta nói ra nói vào nữa, được chứ?”
Cố Kỳ Nam thì thào, “Anh Triển thật sự không thích cậu mà.”
Cố Kỳ Nam liên tục phủ nhận khiến Khưu Nhiễn Dĩnh bực mình, nhỏ nhịn không được bèn lớn tiếng nói, “Nếu không thích sao lại làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm?”
Bạn cùng bàn của Khưu Nhiên Dĩnh đột nhiên dùng một loại ánh mắt kinh hoàng để dòm Cố Kỳ Nam, “Chẳng lẽ không phải Triển Minh mà là cậu…”
Cố Kỳ Nam dựng hết cả lông tơ chẳng hiểu sao cái nồi này lại ụp lên đầu mình, mắt thấy Khưu Nhiên Dĩnh bày ra vẻ mặt sợ hãi, Cố Kỳ Nam vội hô to, “Không phải tớ! Cũng chẳng phải anh Triển! Bọn tới chỉ muốn giúp anh Uyên…”
Ba người lâm vào trạng thái lặng im ૮ɦếƭ chóc.
Cố Kỳ Nam thấy gương mặt Khưu Nhiên Dĩnh đỏ ửng, hệt như quả táo vậy, tay chân luống cuống nhìn bạn cùng bàn của nhỏ.
Đại khái là Cố Kỳ Nam không biết phải xử lí tình huống này ra sao bèn xách ba lô chạy mất dạng.
Nhóm ba người Triển Minh ở dưới lầu chờ cậu, Lâm Tiểu Bân hỏi, “Nói chưa?”
Cố Kỳ Nam hồn bay phách lạc đáp, “Nói rồi.”
Lâm Tiểu Bân lại hỏi, “Nhỏ có tin lời mi hông?”
Cố Kỳ Nam gật đầu, “Chắc là tin.”
“Nhỏ không nói gì hả?”
Cố Kỳ Nam sắp xếp lại lời muốn nói, “Nhỏ nói nhỏ không thích ai hết, chỉ muốn ôn thi đại học thôi.”
Lâm Tiểu Bân đồng tình nhìn Ngô Uyên, nhưng thực ra Ngô Uyên bình tĩnh lắm, như thể đã sớm biết câu trả lời của nhỏ.
Triển Minh xoa đầu Cố Kỳ Nam, nói, “Đi thôi.”
Kì thi học kỳ chấm dứt, toàn trường được nghỉ ba ngày.
Ba ngày sau là tới buổi họp phụ huynh, sau đó kết thúc năm học, bọn họ chính thức lên lớp mười hai, nghỉ hè học bổ túc một tháng. Thời điểm biết tin, mọi người liên tục kêu rên, Trương Minh nói, “Này đã tính là gì? Nhất Trung và Trung Học Thực Nghiệm học bù một tháng rưỡi lận, nghỉ hè được có hai tuần thôi!”
Dù sao thi cuối kỳ cũng đã xong, đám học dốt khá là hưng phấn. Lâm Tiểu Bân đề nghị ra bờ biển cắm trại đốt lửa, cả ba đều đồng ý. Bởi vì ngày hôm sau phải đi chơi nên chiều nay bốn người cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn và thức uống, chuẩn bị cho buổi dã ngoại ngày mai.
Lúc đến siêu thị, Lâm Tiểu Bân thoăn thoắt tiến về dãy đồ ăn vặt, Ngô Uyên vừa đẩy xe vừa mắng hắn.
Triển Minh và Cố Kỳ Nam chậm rãi theo sau, cách bọn họ một khoảng khá xa.
Đợi hai người kia khuất bóng, Triển Minh hỏi, “Khưu Nhiên Dĩnh còn nói gì nữa?”
Cố Kinh Nam sợ hãi quay sang nhìn Triển Minh, Triển Minh giải thích, “Mặt nhăn mày nhó, nhìn qua biết ngay có chuyện.”
Cố Kỳ Nam tường thuật lại những gì phát sinh lúc nãy bao gồm lời nói hớ của mình kể hết cho Triển Minh, cuối cùng than thở một câu, “Làm sao bây giờ? Em lại gây họa nữa rồi, xong đời, anh Uyên đánh em ૮ɦếƭ mất. Hay là em khai thật cho ảnh nghe nhỉ?”
Triển Minh nhìn Cố Kỳ Nam, vò rối đầu tóc của cậu, nói, “Cả ngày chỉ biết gây chuyện.”
Lúc hắn nói ra câu này bộ dáng y như người anh trai trong nhà.
Cố Kỳ Nam cười hì hì hai tiếng, nắm lấy tay Triển Minh không cho hắn xoa đầu mình nữa, hỏi, “Vậy giờ phải thế nào đây?”
Triển Minh suy nghĩ một lát, nói, “Trước tiên đừng kể cho Ngô Uyên, gần đây nó cố gắng học tập, chớ để nó phân tâm.”
“Dạ.” Cố Kỳ Nam gật đầu, hỏi, “Thật sự sẽ bị đả kích à?”
Triển Minh cạn lời, “Đương nhiên.”
Cố Kỳ Nam không hiểu, “Tại sao lại thế ạ?”
Triển Minh suy tư một chút, không biết phải giải thích sao cái chuyện tình nam nữ phức tạp này, đành phải nói, “Cậu còn nhỏ, hỏi nhiều thế làm gì?”
Cố Kỳ Nam vẫn tiếp tục, “Vậy nếu sau này anh Uyên biết em lỡ lời bán đứng ảnh, ảnh có giận không?”
Triển Minh đi ngang qua khu bán đồ ăn vặt, tiện tay ném mấy bao bánh men hiệu Vượng Tử, hờ hững đáp, “Tức giận thì sao? Tôi còn đội cái nồi to đùng thay nó đây này, hiện tại toàn bộ Thất Trung đều nghĩ tôi thích Khưu Nhiên Dĩnh, nó dám giận?”
Cố Kỳ Nam cười ha hả. Cậu đi tới đi lui trong siêu thị, có chút phấn khởi vui sướng, không biết nên mua cái gì mới tốt.
Ngày mai ra biển dã ngoại nhất định phải thuê lều bạt, đây là lần đầu tiên Cố Kỳ Nam qua đêm ở bên ngoài, cậu vốn chẳng biết nên mang theo những gì.
Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đẩy xe giỏ hàng, trong giỏ có một tá bia (1), khô bò, que cay (2), đậu phộng da cá, đậu phụ khô, tất cả toàn là đồ nhắm.
(1) Một tá bia: tá = 12, 12 chai bia hoặc 12 lon bia.
(2) Que cay: Nguyên văn 辣条, là một món ăn vặt phổ biến ở Trung Quốc, thành phần chính có thể là bột mì, các loại ngũ cốc hoặc đậu.
Cố Kỳ Nam nhìn lốc bia hai mắt trợn tròn.
Triển Minh nói, “Mua ít nước trái cây cho đứa nhỏ.”
Lâm Tiểu Bân bỏ vô giỏ mấy lon sữa Vượng Tử, thêm mấy chai trà chanh.
Cố Kỳ Nam hỏi, “Tụi anh uống bia á hả?”
Lâm Tiểu Bân nghiêm túc trả lời, “Tụi anh lớn rồi, chú mày không hiểu đâu, nhỏ thì lo uống sữa đi.”
Cố Kỳ Nam sững sờ, “Nhiều bia như vậy? Có thể xách nổi sao?”
Ngô Uyên cười, “Có anh Triển mà, ảnh khỏe như vậy, em lo cái gì? Nơi đó là khu cắm trại, đồ ăn thức uống mắc lắm, chắc ăn nhất là mua rồi cầm theo.”
Lúc tính tiền, cả đám chia theo đầu người, đồ vật này nọ đều do Lâm Tiểu Bân xách đi. Hiện tại Lâm Tiểu Bân mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc ngồi trên xe điện của Triển Minh, lúc trèo lên nước mắt lưng tròng, “Lần đầu tiên được ngồi! Lần đầu tiên đó! Tao phát hiện từ sau khi Cố Kỳ Nam gia nhập, địa vị của tao ở trong lòng anh Triển đã bị xuống cấp trầm trọng!”
Triển Minh không để ý tới hắn, hỏi Cố Kỳ Nam, “Nhớ kĩ ngày mai phải ngồi tuyến nào chưa?”
Cố Kỳ Nam gật đầu, “Đi tuyến một, tới bến xe đường dài thì gặp nhau.”
Triển Minh hài lòng, dặn dò thêm. “Nhớ sạc pin điện thoại.”
Cố Kỳ Nam dạ một câu sau đó vẫy tay chào Triển Minh.
Lâm Tiểu Bân nhịn không được than thở, “Anh Triển, anh mang học sinh tiểu học ra ngoài dạo chơi hay gì? Người lớn như vậy chẳng lẽ không biết tàu điện ngầm? Cũng hổng biết bốn chữ bến xe đường dài viết thế nào sao?”
Triển Minh đánh võng xe điện, Lâm Tiểu Bân bật ngửa ra sau hoảng sợ hô to, “Anh Triển, anh quá vô tình! Anh chỉ tốt với mỗi Cố Kỳ Nam thôi!”
Ngô Uyên hét lên, “Che chở tốt đồ ăn vặt của tao! Đừng có lắc nữa, thằng ngu này!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc