Tuần Trang Mật Vĩnh Hằng - Chương 35

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Lúc này anh mới hiểu Giang Vũ Chính đã tốn nhiều công sức trang trí nơi này đẹp như vậy, cũng cảm thấy mình đã quấy rầy người ta nên cuối cùng hỏi một câu: “Cậu chắc chắn một mình ở đây không sao chứ?”
Vũ Chính hôm nay dĩ nhiên là vô cùng kiên nhẫn, còn nói giỡn: “Xin mời, Lý tổng.”
Lý Tử Ngôn nhìn ông cụ tính cách khác thường không giống ai này, dáng vẻ cười nhạt, đêm nay thật ra thì anh cũng có vài tiết mục phong phú, có lẽ chờ mong một người vợ tương lai được đấy nhỉ, trên mặt anh sáng rỡ.
Vũ Chính nhìn bóng dáng anh rời đi, từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc nhẫn, dù trong này ngọn đèn hơi tối nhưng vẫn rất sáng chói.
Anh biết rõ khi trở về trên tay cô không đeo chiếc nhẫn kết hôn của bọn họ, đó là bởi vì năm đó khi ra đi cô nhất định đã vứt bỏ nó. Mỗi lần anh vuốt ve ngón tay của cô, bọn họ đều vô tình cố ý mà né tránh.
Cô không nói cho anh biết năm đó cô đã ác liệt tuyệt tình làm mất nhẫn kết hôn của bọn họ, cô sợ anh đau lòng. Tuy chiếc nhẫn kim cương không phải là loại đá quý giá nhất nhưng lại được thợ cắt kim cương giỏi nhất thế giới làm nên, Tolkowsky đã tự tay làm nên nó.
Kim cương Gabrielle được cắt thành 105 mặt, 4 góc ánh sáng giao nhau, khiến cho nó so với những chiếc nhận kim cương hoàn hảo khác càng thêm sáng và có màu sắc đẹp mắt, ánh sáng phát ra không phải thứ hào quang bình thường.
Kim cương Gabrielle so với những viên kim cương bình thường phải dùng gấp đôi thời gian để cắt nên, cũng là loại kim cương duy nhất trên thị trường hiện nay hoàn toàn dùng cách thủ công, không cần bất cứ loại công nghệ phụ trợ nào. Bởi vì quá trình cắt rất tốn công và cần kĩ thuật nên mỗi bản thân mỗi viên kim cương Gabrielle cùng ánh hào quang của nó đều hóa thân cho sự hoàn mĩ.
Viên kim cương “thế kỉ” lớn nhất trên thế giới lại không tì vết với trọng lượng 273.85 kara, là cùng người làm nên viên kim cương màu nâu hoàn mĩ lớn nhất thế giới mang tên nặng 545.63 kara kỉ niệm 50 năm đăng cơ của thái vương “Golden Jubilee”, dù cho nguyện ý bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng khó có thể mời được ông ấy tự mình làm nên, Vũ Chính nắm rất nhiều mối quan hệ trên thương trường mới có thể mời ông ấy một lần nữa mài nên một chiếc giống như đúc.
Vẫn giống y như đúc, thậm chí bạch kim của chiếc nhẫn cũng khắc một chữ nhỏ “J&L”, anh nhẹ nhàng hôn lên trên chiếc nhẫn, rốt cuộc anh đã chờ được, cô đã trở về bên cạnh mình. Gương mặt tràn đầy nụ cười, trong ngày đông rét mướt này, đủ để hòa toan cả băng tuyết.
Sự yên lặng xinh đẹp đang bao phủ căn biệt thư ven biển, tiếng giày cao gót nhẹ nhàng gõ trên sàn nhà vang lên, Hinh Ý mặc một bộ lễ phục màu đen, áo choàng màu trắng, xinh đẹp quý phái không hề có chút phàm tục nào, lúc đến lầu một, trông thấy quản gia chuẩn bị ra về cùng đón giáng sinh với người nhà.
Quản gia nhìn thấy dáng vẻ cùng cách ăn mặc tinh tế của Hinh Ý thì cười nói: “Phu Nhân, sáng nay trước khi ra ngoài Giang tiên sinh còn hỏi Lý tiên sinh cách ăn mặc hôm nay có vấn đề gì không? Chúc hai người đêm Giáng sinh vui vẻ. Merry Chrismas.”
Hinh Ý biết ông đang trêu chọc mình, cách ăn mặc của Vũ Chính cho tới bây giờ đều không cần người khác góp ý, cho tới giờ anh vẫn luôn tin vào ánh mắt của mình, làm sao có thể hỏi Lý Tử Ngôn vấn đề này chứ? Cô cũng cười nói: “Merry Chrismas.”
Lúc này điện thoại trong nhà bỗng vang lên, quản gia đi đến nhận điện thoại, lại quay đầu lại nói: “Là người nhà họ Lâm ở trong nước gọi tới.”
Nét vui vẻ trên mặt Hinh Ý lúc này ngưng trệ, không hề có biểu lộ gì, cố gắng bình tĩnh nhận lấy microphone.
“Hinh Ý hả? Là thím nhỏ đây, hôm nay chị dâu đột nhiên ngã bệnh… Cứ mê man gọi tên cháu, hiện tại không ăn gì cả, cũng không chịu đến bệnh viện, chỉ ở trong phòng khóc… Cháu nhanh trở về đi.” La Hiểu Lan, thím của Hinh Ý vừa nức nở vừa nói. ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
Trái tim Hinh Ý như rớt xuống hồ nước mùa đông đã kết thành băng, vừa thâm trầm lại vừa lạnh như băng. Cô run rẩy không biết phải nói gì để trấn an, lập tức nhớ tới lúc ba ba ra đi, cô đến bệnh viện nhưng không kêu khóc gọi ba, đầu óc cô trống rỗng, cứng ngắc như người gỗ. Lòng bàn tay âm thầm rịn mồ hôi, tay cầm chiếc túi trơn trượt bắt không được.
Cô phải trở về, cô không thể mất đi mẹ mình, cô đã mất đi người ba yêu quý nhất…
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Vũ Chính, nhưng lại chỉ có tiếng máy bận, sau đó là một tràng tiếng anh bảo cô để lại lời nhắn.
Cô cầm điện thoại nói: “Vũ Chính, rất xin lỗi. Mẹ bị bệnh, em phải về nước một chuyến, nhận được tin nhắn thì gọi lại ngay cho em.” Giọng nói vội vàng và bất an. Cô biết mình đang run rẩy, cô không biết mình sắp sửa mất đi những thứ gì, cho nên cảm thấy sợ hãi, cảm thấy sợ hãi.
Cô biết rõ không nên bỏ lại Vũ Chính ở đây, nhưng mà hiện tại cô phải trở về ngay, cô không có lựa chọn. Chỉ có thể nói lời rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.
Trước khi chiếc máy bay riêng cất cánh, cô đã gọi hơn mười cú điện thoại cho Vũ Chính nhưng đều bị chuyển vào hộp thư thoại, cô có chút sốt ruột, sợ Vũ Chính vẫn còn đang chờ cô.
Chợt nhớ tới sáng hôm nay Lý Tử Ngôn đa ra ngoài cùng anh, vậy anh ta nhất định đang ở bên cạnh anh, vì vậy gọi điện thoại cho Lý Tử Ngôn, “Đô…đô…” Hinh Ý chỉ nghe đầu bên kia truyền đến âm thanh đơn điệu ấy, trong lòng vô cùng rối loạn. Cuối cùng vẫn bị chuyển đến hộp thư thoại, cô run rẩy nói: “Lão Lý, bây giờ anh có ở cùng Vũ Chính không? Hiện tại tôi tạm thời có việc gấp phải về nước một chuyến, không thể đến chỗ hẹn với anh ấy. Tôi van anh, hãy giúp tôi chăm sóc anh ấy…” Giọng nói của cô rất gấp, ngón tay không tự giác run lên.
Sau khi máy bay bay lên, cô nhìn thấy những ngọn đèn sáng chói của New York, ông già Noel khổng lồ giăng đèn lập lòe trên những tòa nhà cao chọc trời… Tất cả những điều tốt đẹp ngày càng trở nên mơ hồ.
Trong một nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn cao cấp ở New York là một party được cử hành hàng năm của các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, trong này rất xa hoa, có thể hưởng thụ hết những cảnh tượng cao cấp vô hạn của nhân gian.
Lý Tử Ngôn tựa người ở quầy bar, cầm trong tay ly rượu đỏ nhẹ nhàng lắc lư, giơ lên trước mắt mình, xuyên qua ly rượu nhìn những người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đi qua đi lại giữa sân, dường như đang tập trung tìm con mồi của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức.
Đang lúc 12h tiếng chuông vang lên, một người phụ nữ quấn quýt si mê dán lên thân thể của anh, nói tiếng Anh mang theo âm khẩu tiếng Tây Ban Nha, hơi thở gợi cảm phun lên mặt anh, chiếc ௱o^ЛƓ thoáng cái vuốt ve bắp đùi anh, miệng còn nói đã từng chạm mặt anh trong những buổi tiệc xã giao thương mại.
Lý Tử Ngôn nhìn khuôn mặt trang điểm lòa loẹt của cô ta, lòng cảm thấy chán ghét, vì vậy lơ đãng lấy điện thoại từ trong túi ra, giơ lên trước mặt cô ta, nói rõ: “Excuse me.” Sau đó đào thoát ngay.
Anh cầm chiếc điện thoại vừa rồi vẫn luôn để ở chế độ yên tĩnh, tình cờ phát hiện ra có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, anh mở ra ngay, tất cả đều là Lâm Hinh Ý.
“Đây là tin nhắn thứ nhất. Lão Lý, bây giờ anh có ở cùng Vũ Chính không? Hiện tại tôi tạm thời có việc gấp phải về nước một chuyến, không thể đến chỗ hẹn với anh ấy. Tôi van anh, hãy giúp tôi chăm sóc anh ấy…”
“Đây là tin nhắn thứ hai. Lão Lý, Vũ Chính sao không nghe điện thoại. Anh nhận được tin nhắn thì xin hãy gọi lại cho tôi ngay, được không?”
“Đây là tin nhắn thứ ba…”
Lý Tử Ngôn dùng sức cầm điện thoại, phảng phất như muốn bóp vụn nó, anh gọi lại cho cô nhưng lại ở trạng thái tắt máy. Cái cô Lâm Hinh Ý này rốt cuộc đang làm gì vậy. Xem thời gian hiện lên thì là hơn 7h, nhưng giờ đã hơn 12h, Vũ Chính không phải vẫn tiếp tục đợi chứ…
Anh chạy về phía bãi đỗ xe, vừa chạy vừa gọi điện cho Vũ Chính, vẫn chuyển tới hộp thư thoại, tên kia không phải vẫn còn đang đợi chứ.
Con đường phồn hoa đều là xe, quá nhiều người, giao thông vốn đã lâm vào trạng thái tê liệt, bầu trời vừa có mưa lại vừa có tuyết rơi, cần gạt nước đung đưa trước kính xe của Lý Tử Ngôn, anh chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, không ngừng nhấn còi để cho xe phía trước đi nhanh một chút.
Khi anh đã đến được quán cà phê kia, rồi lại do dự một lát, đến tột cùng là anh phải dùng tư thế như thế nào đi vào mới có thể nói cho Vũ Chính biết.
Mưa cùng tuyết làm ướt đẫm quần áo của Vũ Chính, anh vẫn ngoan cường tin tưởng cô sẽ đến, có lẽ chỉ là kẹt xe, có lẽ là do nguyên nhân khác, chỉ là anh vẫn tin tưởng cô sẽ đến.
Khi anh nghe được tiếng bước chân, mỉm cười lúc ngẩng đầu lên, nhưng một khắc khi nhìn thấy người đang đến thì nụ cười của anh cứng lại, ngón tay lạnh buốt ấn chặt lấy đôi chân không còn cảm giác của mình.
Lúc Lý Tử Ngôn nhìn thấy anh thì mới biết được vì sao điện thoại di động của cậu ta không có người nghe, điện thoại để trong túi áo khoác, mà cậu ta vì muốn đi hẹn hò nên từ sáng đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc cùng áo vest, hơn nữa trên đùi cũng không đắp thảm.
Lý Tử Ngôn vọt đến trước mặt anh, lớn tiếng quát anh: “Cậu điên rồi phải không? Trời mưa sao còn không biết tránh đi?” Vừa nói vừa đẩy xe lăn của anh.
Mà ngón tay Vũ Chính vẫn giữ chặt lấy bánh xe, không cho anh đẩy đi, bình tĩnh nói: “Tôi muốn đợi cô ấy.” Trong ánh mắt phảng phất có một ngọn lửa đang thiêu đốt, kiên định như vậy, liều lĩnh như vậy.
Lý Tử Ngôn chưa từng thấy Giang Vũ Chính như vậy, lạ lẫm như vậy, tay chạm vào quần áo ướt đẫm của anh, hạ quyết tâm lớn tiếng nói: “Cô ta về rồi, sẽ không đến đây đâu. Cậu có ở đây mà đợi lâu hơn nữa thì cô ta cũng không biết đâu, người chịu khổ chỉ có mình cậu…” Vừa nói vừa muốn ôm lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của anh.
Mà mười đầu ngón tay của Vũ Chính vẫn bám chặt lấy chiếc đàn dương cầm trước mặt, cắn răng nói ra từng chữ: “Tôi phải ở đây đợi cô ấy.”
Không ngờ bầu trời lại đổ một trận tuyết lên mặt anh, hòa tan, từng chút một, như từng vệt nước mắt bò đầy trên mặt anh, dấu vết xẹt qua lại phảng phất như có thể nhìn thấy vết máu.
Nước mưa lạnh buốt xuyên qua quần áo, thấm vào da thịt của anh, thấm vào xương cốt của anh, một loại đau đớn khắc cốt ghi tâm, làm cho thân thể của anh không ngừng run rẩy, run rẩy, bàn tay bám thật chặt vào đàn dương cầm vẫn không mảy may buông ra.
Ánh mắt của anh nhìn về phía màn mưa ௱o^ЛƓ lung ngoài trời, quật cường giống như đã vứt bỏ hết tất cả lý trí cùng tự tôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay