Tuần Trang Mật Vĩnh Hằng - Chương 23

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Động lòng
“Tình trạng hiện tại của Giang tiên sinh đã ổn định, nhưng mà tôi đề nghị gác lại những bài trị liệu cường độ cao cùng tất cả công việc, dù sao thì thân thể của anh ấy căn bản là không phù hợp để tiếp nhận…”
Bác sĩ nhiều tuổi đi ra khỏi phòng vẻ mặt bình tĩnh nói với Kelvin, nhưng một góc sâu nhất trong hành lang giờ lại đang có người nhẹ nhàng lắc đầu, ông ấy chính là bác sĩ riêng của nhà họ Giang, cũng xem như đã nhìn thấy Vũ Chính lớn lên. Nhìn thấy anh không thương tiếc thân thể của mình như vậy, làm sao mà không đau lòng cho được?
Kelvin đưa mắt nhìn bác sĩ đi xuống cầu thang rộng lớn cũng không nhịn được thở dài.
Ngọn đèn tường trong phòng ngủ nhàn nhạt ௱ôЛƓ lung, Hà Thư Mẫn ngồi bên cạnh giường Vũ Chính, lẳng lặng nhìn dáng vẻ đang ngủ say của Vũ Chính, hoàn toàn không giống như vẻ sắc bén ở công ty, nhưng lại giống như một đứa trẻ làm cho người ta đau lòng.
Vừa rồi thực sự xém nữa hù chết cô, sau khi cô đóng cửa phát hiện ra mình bỏ quên túi văn kiện nên đã quay trở lại, vừa mở cửa phòng thì từ xa đã nhìn thấy cả người Vũ Chính lệch sang một bên, còn chưa kịp chạy đến trước mặt anh thì anh đã ngã trên mặt đất.
Lúc đi đến bên cạnh anh thì phát hiện anh đang không ngừng run rẩy, chính mình cũng luống cuống chân tay, cô chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy, hay là đến tột cùng chính cô cũng không biết mình đang sợ hãi hay là đau lòng.
Đúng, có lẽ cô không thể có được người con trai hào phóng ngày xưa, cô không quên được anh, đã nhiều năm như vậy, đàn ông bên cạnh cũng không thiếu, nhưng cô lại chưa từng rung động.
Cô nắm lấy tay Vũ Chính, đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn anh, “Em có thể có một vị trì giống như cô ấy trong lòng anh không?”
Vũ Chính lại giương hàng mi lên, chậm rãi mở mắt ra, anh đang nằm mơ sao? Hinh Ý của anh đã trở lại, dường như luôn ở bên cạnh anh, chưa bao giờ rời đi.
Anh chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt má Hà Thư Mẫn, nở một nụ cười.
Hà Thư Mẫn tựa như bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, vẻ mặt kinh ngạc, rồi trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
Mà đột nhiên dáng vẻ của Vũ Chính như đang thất thần, tay run lên sau đó chậm rãi bỏ xuống, hai đầu lông mày đều là vẻ thất vọng, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
Hà Thư Mẫn cũng lấy lại bình tĩnh, buông tay anh ra, như không có việc gì nói: “Vừa rồi anh ngất xỉu trong công ty, em cùng Kelvin đưa anh về nhà.”
Nhìn anh giống như đang rất mệt mỏi nên cũng không nói thêm câu nào, đôi mắt chỉ như đang yên lặng nhìn bức hình trên tường, rồi cười cười với anh.
“Bác sĩ nói anh mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi thật tốt đi, em về công ty trước.”
Vũ Chính chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, cô đứng dậy, bước nhanh về phía cửa phòng, rồi lại nghe sau lưng có tiếng nói như không thể nghe thấy, “Cảm ơn em.”
Tay của cô đặt trên tay cầm cánh cửa, chỉ cảm thấy hốc mắt nong nóng, đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại. Động tác linh hoạt nhanh chóng như vậy, sợ chậm một bước thì nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.
Anh chỉ tưởng rằng mình là người kia, vậy mà cô mới vừa rồi còn vui mừng cái gì. Nhưng mà vì sao cô lại có cảm giác này? Như là cho dù biết rõ anh chỉ xem mình là thế thân nhưng vẫn có cảm giác vui sướng tột cùng…
Vũ Chính chỉ yên lặng nhìn bức hình trên tường, vừa rồi khi vừa tỉnh lại, anh thật sự cho rằng mình không phải đang nằm mơ, cô thật sự đã trở lại.
Nhưng mà đây không phải cô, anh nhìn rất rõ mới phát hiện chính mình đang nằm mơ.
Giống như tháng trước lúc đi Mĩ, anh đã dặn dò mọi người sửa chữa lại cả căn phòng, màu sắc ấm áp lúc trước nay biến thành màu sắc trang nhã, tất cả mọi thứ trong phòng đều thay đổi, ảnh cưới bị hạ xuống, không còn gì cả.
Có thể anh vẫn còn uất ức, không thể xa cô được.
Căn phòng duy nhất còn giữ lại dấu vết của Hinh Ý có lẽ cũng chỉ có phòng chứa quần áo.
Phòng chứa quần áo hơn một trăm thước vuông, một bên treo quần áo của anh chỉnh tề, bên kia của cô. Lễ phục dạ hội của cô, tây phục của cô, váy của cô, giày cao gót của cô, hết cả đều còn nguyên. Cũng chỉ có ở phòng chứa quần áo này anh mới có thể tìm được bóng dáng của cô.
Trước kia, cô luôn giúp anh mặc quần áo trước sau đó mới đến mình, cô để anh ngồi trên chiếc ghế quý phi, tự mình nửa quỳ trên mặt thảm bằng lông dẹ giúp anh mang giày. Anh còn nhớ rõ mỗi lần cô giúp anh đi giày luôn mát xa bàn chân cho anh vài phút trước khi mang giày vào, như vậy giúp chân không quá cứng ngắc mà khó xỏ vào giày da. Anh biết rõ cho dù động tác của cô rất nhẹ nhàng thì chân của anh cũng không có cảm giác thoải mái. Nhưng mà anh vẫn cảm giác được vẻ cẩn thận của cô.
Mặc dù bên ngoài có tu sửa như thế nào, chỉ cần có căn phòng nho nhỏ này mới có thể làm cho anh vụng trộm mà nhớ đến cô là tốt rồi. Anh cũng chỉ dám làm như vậy, cẩn thận mà để ý như vậy.
Thậm chí người thân cận như Kelvin cũng hiểu được ông chủ đã bước ra khỏi bóng tối, mà Vũ Chính lại chỉ có thể dùng cách hèn mọn như vậy, mỗi ngày một mình đi vào phòng chứa quần áo, có thể nhớ đến cô như vậy.
Lúc Vũ Chính còn đang ngơ ngác với bức tranh trên tường thì chuông điên thoại trên tủ đầu giường cắt đứt suy nghĩ của anh.
Anh cầm điện thoại lên xem, là Lý Tử Ngôn.
Anh cũng không biết chuyện Vũ Chính bị ngất trong phòng, bởi vì Vũ Chính đã từng dặn dò Kelvin, một “việc nhỏ” như vậy không cần phải nói cho Lý Tử Ngôn cùng Giang mẹ biết, tránh làm cho bọn họ lo lắng.
“Hắc hắc, người anh em, gần đây có khỏe không?” Thật ra thì mỗi một lần lão Lý đều không tim không phổi như thế, nhưng trong lòng Vũ Chính biết rất rõ anh lo lắng cho mình hơn bất kì ai khác.
“Ừ, khá tốt.”
Lão Lý nghĩ trong lòng, giọng nói chẳng có tí lực nào như vậy mà cũng gọi là “khá tốt” sao? “Nghe nói gần đây cậu hợp tác khăng khít lạ thường với bà chị Hà kia hả. Người phụ nữ này luôn bắt nạt tôi như vậy nha. Năm đó làm cấp dưới của tôi chẳng giữ một chút mắt mũi cho tôi, mọi chuyện đều đối nghịch với tôi, giờ thì lại trở thành một cô gái ngoan ngoãn trước mặt cậu.”
Vũ Chính biết rõ cậu ta lại bắt đầu lên cơn điên nên nói qua loa vài câu chấm dứt cuộc gọi, “Tuần sau tôi sẽ mở cuộc họp ban giám đốc quý này, không có rảnh như vậy.”
“Này, này, tôi còn…” điện thoại bị cúp.
Hơn mười năm làm bạn, Lý Tử Ngôn làm sao mà không hiểu anh?
Đã buông xuôi rồi, làm sao có thể? Giang Vũ Chính mặc kệ công ty bên tổng bộ JL, gắng sức ở lại Giang Lâm, còn không phải là vì tin tưởng chờ đợi Lâm Hinh Ý sẽ có một ngày trở về sao.
Thật ra thì ông chủ JL mà giới truyền thông Mĩ nhất trí tán dương là “Kì tài kinh doanh” cũng chỉ là một đứa ngốc trên thế giới này.
Hang động lớn bên bờ biển Perth Australia, Hinh Ý đứng cách vách núi năm mét, nhìn ra đường chân trời phía xa.
Mà Dư Chân vẫn còn đứng ở mép vực, dang hai tay ra, nhìn những cơn sóng lớn xô đập vào đá, trong lòng có một loại thoải mái vui vẻ nói không nên lời, dường như tất cả những chuyện phiền muộn hay công việc đều ném ra sau đầu.
Đây chính là nguyên nhân tại sao anh lại yêu thích việc một mình đi du lịch, có thể bỏ qua tất cả mọi thứ, chỉ mang theo thân thể của mình đi.
Chẳng qua là nếu cùng đồng hành cùng với người con gái xinh đẹp khí chất sau lưng này, vậy nhất định lại càng tuyệt vời. Thật ra thì anh ghét nhất việc cùng đi du lịch với phụ nữ, lúc thì nói sợ mệt, lúc lại nói sợ nắng. Nhưng mà vị Tâm Ý này thì không, trên đường đi đến biển, rồi lại lên núi cũng không kêu mệt mỏi, tĩnh lặng giống như không hề tồn tại.
Anh quay người lại, vẻ mặt buồn cười nhìn cô, “Cứ như em thì làm sao mà thưởng thức cảnh đẹp được chứ, mau tới đây, đến đây cảm nhận nó đồ sộ bao nhiêu đi.” Vừa nói vừa ngoắc cô, ý bảo cô đi tới gần vách núi.
Hinh Ý lễ phép cười cười với anh, lắc đầu, dáng vẻ tôn kính mà xa lạ.
Vẻ mặt anh tràn đầy ẩn ý hỏi: “Em sợ độ cao sao?”
Hinh Ý tiếp tục lắc đầu.
“Sợ nước?” anh tiếp tục không buông tha hỏi.
Vẫn lắc đầu.
“Vậy thì khó hiểu thật, cái gì cũng không sợ, vậy làm sao lại không dám tới?”
Vẻ mặt Hinh Ý cũng bất đắc dĩ nói, “Tôi không biết.” Cô không sợ độ cao cũng không sợ nước, nhưng khi hai người cùng đến đó thì cô sẽ sợ hãi lạ thường, thậm chí còn muốn nôn.
Dư Chân đành phải đi trở lại, kéo tay của cô, dẫn cô đi đến vách núi. Hinh Ý không nghĩ tới anh ta sẽ kéo tay mình, muốn tránh ra nhưng mà đất đá lúc này quả là trơn, hơn nữa mặt bằng rất nhỏ, cô lại càng không dám.
Dư Chân để cho cô đứng trước người mình, hai tay nắm lấy tay của cô.
Hinh Ý nhìn thấy nửa người của mình dường như đang treo trên bầu trời nơi vách núi, cơ thể căng cứng, nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống dưới.
Mà Dư Chân ở sau lưng cô lại dịu dàng nói: “Mở mắt ra, nhìn ngắm kì tích của thiên nhiên đi. Cái này sẽ không làm em sợ hãi đâu, chỉ làm cho em cảm thấy thư thái vô tận mà thôi.”
Hinh Ý tuy rất sợ hãi nhưng xác thực cũng muốn ngắm nhìn kì quan này, vì vậy chậm rãi mở mắt ra, cơ thể cũng bắt đầu mềm mại, không hề cứng ngắc như vừa rồi.
Sóng lớn đánh vào mỏm đá, thanh âm đinh tai nhức óc, cô lúc này mới hiểu được vì sao anh ta nhất định phải kéo mình đến đây xem, thì ra thị giác cùng thính giác kết hợp lại mang đến một cảm giác kì lạ như vậy.
Dư Chân đứng sau cô, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt phiêu đãng từ những sợi tóc của cô, còn có cơ thể của cô truyền đến độ ấm như vậy thì thân thể cũng tự giác nóng lên.
Anh đành phải lớn tiếng cười nói: “Nhìn xem, có tôi ở đây, có gì phải sợ?”
Hinh Ý nghe thấy câu nói này, thân thể trong nháy mắt cứng đờ, nhớ đến khi còn du học bên Mĩ cùng Giang Vũ Chính đi ngắm thác nước Niagara.
Anh cũng đứng phía sau mình như thế, mà cô lúc đó một chút căng thẳng cũng không có, có chút hăng hái nhìn cầu vòng trên thác nước.
Thác nước Niagara: thác nước nằm ở sông Niagra Bắc Mĩ, nằm ở đường biên giới của Mĩ và Canada.
Vũ Chính trêu đùa hỏi: “Không phải rất sợ sao?” anh biết rõ cô rất sợ, cũng biết vì sao cô lại không sợ, nhưng mà vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Nét mặt cô tươi cười như hoa, quay đầu lại nói: “Có anh ở đây, em sợ cái gì?”
Hai tay Vũ Chính đặt bên hông cô càng ôm chặt hơn, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, cũng nhìn về phía cầu vòng, khuôn mặt tràn ngập vui sướng.
Khi đó bọn họ cũng không biết, cầu vòng tuy đẹp nhưng lại rất ngắn ngủi.
Hinh Ý định thần lại, muốn tránh đi cánh tay của Dư Chân, nhưng Dư Chân lại cầm chặt hơn, anh suy nghĩ, nếu có thể nắm như vậy, cả đời không buông ra thì hẳn là tốt biết mấy.
“Làm bạn gái của anh được chứ?” Anh ở phía sau lớn tiếng nói.
Hinh Ý sững sờ, xoay người lại đẩy anh ra xa vài bước, giãy ra khỏi tay anh, đi lên trên.
“Đến tột cùng là em đang sợ cái gì?” Dư Chân không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ lớn tiếng hỏi. Anh biết rõ cô là người có bí mật, trước khi rung động với cô cũng không có ý định tò mò chuyện của người khác. Nhưng mà anh lại không thể kìm nén được mà sa vào.
“Tôi đã từng kết hôn.” Hinh Ý dừng bước, rồi lại tiếp tục đi.
“Đã từng kết hôn? Vậy không phải hiện tại độc thân sao.” Anh thận trọng tiến công.
Hinh ý vẫn không ngừng lại.
Anh chạy lên trước giữ lấy cô, hỏi: “Em còn muốn trốn tránh đến khi nào?”
Hinh Ý không ngờ đến người này lại nói ra lời như vậy, cả người còn đang ngây ngẩn.
“Bắt đầu từ lần đầu tiên anh gặp em, anh chỉ biết em là một người có quá khứ. Anh mặc kệ em đã ly hôn hay đã kết hôn, tất cả đều không sao cả. Anh chỉ muốn em cho mình một cơ hội bước ra khỏi bóng tối, anh cũng muốn em cho anh một cơ hội giúp đỡ em, anh không muốn nhìn thấy em không vui. Tuy rằng em có thể cảm thấy chuyện chỉ mới quen biết một tuần lễ đã bị người khác theo đuổi, nhưng mà anh rất nghiêm túc, mặc kệ em có đồng ý ở bên anh hay không, anh chỉ muốn giúp em.” Anh nói xong một hơi rồi nhìn vào ánh mặt của cô.
Hinh Ý chỉ cảm thấy hai người họ thật giống nhau, luôn bá đạo như vậy, ngay cả khuôn mặt cũng có chút giống, Vũ Chính có đôi mắt hai mí thật sâu, đôi mắt sâu thâm thúy như biển rộng vô tận.
Cô thấy sao mình thật vô dụng, bất kể ở đâu, ở bên cạnh ai cô cũng nhớ đến anh, cô thừa nhận, cô nhớ anh, lo lắng cho anh, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lại dày vò như vậy.
Dư Chân nhìn ánh mắt mê ly của cô, nghiêm túc hỏi: “Có thể cho anh một cơ hội không?”
Hinh Ý cũng nhìn vào trong ánh mắt anh.
Đường về
Hai năm sau.
Máy bay phát ra tiếng rầm rì chạy nhanh trên đường băng, trong nháy mắt đã đâm thủng màn mây, hướng thẳng lên trời. Tiếng nói của tiếp viên hàng không trong buồng lái vang lên: “Máy bay đã lên đến độ cao 9000m, máy bay đã hoàn toàn thẳng tiến lên tầng mây.”
Hinh Ý ngắm nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người, cô đã trở lại, suốt hai năm, cô đi một vòng trái đất, rốt cuộc đã trở lại.
Cô lơ đãng nhìn chiếc vòng cổ của dân bản xứ còn treo trước ngực mình, nhớ đến người đàn ông đã mang đến những niềm vui cho cô tại Autralia, trên mặt hiện lên một nụ cười tươi.
Anh thật sự là người tốt, cùng đi với mình ở châu Úc gần một tháng, dùng hết mọi cách làm cho cô vui vẻ.
Tuy cuối cùng ngày nghỉ của anh đã hết không thể không trở lại Mĩ, chính mình vẫn xem anh như bạn, nhưng anh chỉ cười trừ, nói sau này nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.
Cô không thể phủ nhận, đó là người đàn ông ngoại trừ Vũ Chính có thể chính thức đi vào lòng cô, nhưng chẳng qua chỉ là một người bạn. Cô nói với anh rất nhiều chuyện, hoặc cũng là mặc kệ người kia là ai, cô chỉ cần một đối tượng để thổ lộ.
Thậm chí những yêu hận đối với người kia cô cũng không hề giữ lại mà nói hết cho anh nghe, có lẽ càng là vì một người chưa thân quen với mình cô mới có thể dũng cảm nói ra những hoang mang và đau khổ của bản thân như vậy.
Cô chỉ muốn cùng một người nào đó thoải mái tâm sự chuyện của cô, cô chưa từng nói ra tâm sự của mình với bất kì ai.
Hơn một tháng Hinh Ý đi cùng Dư Chân ở châu Úc trôi qua rất nhanh, một hôm, Dư Chân đưa cho Hinh Ý một sợi dây chuyền của dân bản xứ, nói: “Chờ lúc em hoàn toàn quên sạch về người đàn ông kia, anh có cơ hội không?”
Cô không trả lời, là vì không dám trả lời, cô không dám thừa nhận mình sẽ cho phép những dấu vết về người mà cả đời đều không có cách nào quên được biến mất trong lòng mình.
Cô chỉ có thể nhìn anh, dùng tình cảm của một người bạn mà trao cho anh một cái ôm, “Cảm ơn anh.”
Anh đã biết câu trả lời của cô, cũng không để lại bất kì phương thức liên lạc nào cho cô, thong dong bước về phía trước. Anh biết rõ lòng của cô đã hoàn toàn trao cho một người khác, nhưng mà anh vẫn phải liều mạng cố gắng để mình không hỏi phương thức liên lạc với cô, có lẽ chỉ có thể xem chuyến du lịch này như một cuộc gặp gỡ đầu tiên đẹp đẽ nhất.
Hinh Ý ở bên cạnh anh xác thực đã học được rất nhiều điều, tối thiểu cô học được cách phải làm cho mình luôn vui vẻ, rất nhiều chuyện chỉ cần bạn không quá chấp nhất, thì ra cũng không khó đối mặt như vậy.
Cho nên cô quyết định không hận Vũ Chính nữa, dùng hai năm làm cho mình bình tĩnh lại, cô tự nói với mình, dù cho có một ngày gặp lại anh, cũng có thể làm như người xa lạ mà lướt qua nhau, không còn cảm giác nào.
Nhưng mà, quyết định từ nay về sau không hận anh nữa lại cũng không có một chút biện pháp nào làm cho mình thôi không thèm nhớ đến anh nữa.
Lần này trở về là vì lần trước lúc gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói quá nhớ mình. Thật ra thì trong lòng cô rất rõ, tình cảnh của những người thân trong nhà đang rất khó khăn, theo lời của dì nói thì chính là “Giang Vũ Chính căn bản là đang đuổi cùng giết tận.”
Lúc ra đi, cô đã nói với mọi người trong nhà sẽ không để ý đến chuyện thị phi gì nữa, nhưng mà cô cũng hiểu được Giang Vũ Chính có thể làm được đến mức nào.
Cô cười khổ, chuyện trong nhà mình có thể nói mặc kệ nhưng làm sao mà không quan tâm được, dù có nhẫn tâm thế nào thì cũng là người nhà của mình, lần này dì và cậu đã tự mình đi cầu xin mẹ bảo cô trở về.
Thật ra thì lúc ra đi cô cũng biết mình không có khả năng không trở lại, có lẽ như Dư Chân nói, cô đang trốn tránh, nhưng mà cô có cách sao?
Về mặt tình cảm, ai cũng không thể thật sự làm được việc lùi lại một bước trời cao biển rộng. Có một số người một khi đã để ở trong lòng thì phải là cả đời.
Lúc Hinh Ý xuống máy bay, nhìn lên bầu trời bao la trên đỉnh đầu, trời đầy mây, lại nhìn thấy mặt đất có vài vũng nước như là trời vừa đổ mưa, lúc này và lúc ra đi có gì khác nhau? Hay là biến hóa quá lớn, lớn đến mức cả cô cũng không có cách nào nhận ra.
Sân bay to như vậy, sóng người tuôn ra, có người lưa luyến chia tay, có người tới đón nồng nhiệt ôm nau, Hinh Ý lại phát hiện lúc này chỉ có một mình cô lẻ loi, hành lí cũng chỉ có một chiếc ba lô.
Cô không nói với người nhà hôm nay mình sẽ về, cho nên cũng không có bất kì ai ra sân bay đón cô. Cô cũng biết rõ, người trong nhà trông ngóng mình trở về cùng lắm cũng chỉ hy vọng mình có thể cứu vãn được tình thế.
Đột nhiên trong nháy mắt, cô cảm giác được mình cũng không là gì cả, chỉ như một quân cờ bị người khác nắm lấy, một quân cờ người, mỗi một bước đều thân bất do kỉ. Cô có chút nhớ ba ba, người ba cô luôn có thể ý lại làm nũng. Nhưng mà, người ba yêu quý của cô sẽ không trở lại nữa.
Cô đi thật nhanh ngăn lại ngàn vạn những suy nghĩ vẩn vơ của mình, cười khổ chính mình vì sao cứ mang cảm xúc hối tiếc than thở như vậy.
Ra khỏi sân bay, cô nhìn thấy xa xa có một chiếc xe, lòng trở nên căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng dồn dập. Trên đời này có ngàn vạn những chiếc xe giống nhau, dù cho là hãng xe này cũng không phải chỉ có anh mới có. Nhưng mà cũng lại nhịn không được mà run lên, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.
Lái xe đứng bên cạnh cửa xe nhìn thấy cô bước ra khỏi cửa chính thì đi về phía cô. Giờ khắc này, cô có thể xác định nhất định là anh.
Làm sao anh lại biết hôm nay cô trở về?
“Phu nhân, hôm nay tiên sinh đặc biệt tới đón cô, hiện tại đang chờ cô trên xe!” Nói xong liền ngăn cô lại, đưa tay về chiếc xe, vô cùng cung kính.
Hinh Ý cắn môi, dùng sức đẩy anh ta ra, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Tôi không phải phu nhân của anh ta.” Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Nhịp tim của cô nhanh hơn, chỗ đấy chỉ cần đi về phía trước thêm một trăm mét nữa, nhưng mà khoảng cách ngắn như vậy lại như là có đi cả đời cũng không hết.
Xe chậm rãi chạy đến bên cạnh cô, phối hợp với bước chân của cô đi về phía trước, cửa sổ thủy tinh chỗ ngồi phía sau chậm rãi hạ xuống, giọng nói mà hai năm nay luôn quẩn quanh trong đầu cô cả ngày lẫn đêm vang lên, “Em còn đang trốn cái gì nữa?” Giọng nói lười biếng mà lộ ra một vẻ mệt mỏi, làm cho hốc mắt của Hinh Ý nong nóng.
Cô cười lạnh, cô đang trốn? Cô đang trốn cái gì chứ? Ngay cả hung thủ giết người cũng không cần trốn tránh, mà cô lại đang để ý cái gì chứ? “Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?” Cô dừng bước, nhìn về phía trước hỏi ngược lại.
Vũ Chính nhìn một bên mặt quật cường của cô, nhàn nhạt mở miệng: “Hay là em đang sợ cái gì?” Anh cũng cố gắng đè nén tâm tình của mình, từ lúc cô bước ra từ sân bay thì ánh mắt của anh đã không rời khỏi cô, dù cho cách một lớp thủy tinh nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô. Không phải là mơ, cô đã thật sự trở lại.
“Đã không sợ vậy thì lên xe đi.” Anh thật sự giữ từng chữ như vàng ngọc, bởi vì sợ nói ra thêm một chữ sẽ lộ ra tâm tình của anh bây giờ, tâm tình không yên như vậy, tựa như một thiếu niên mười mấy tuổi ngây thơ.
Hinh Ý ngồi trên máy bay mười mấy giờ vốn đã mệt mỏi, lúc này tâm tình lại kích động như vậy, đầu óc trống rỗng. Nghĩ thầm trong lòng, thật sự cũng không cần sợ, trước khi trở về đã nói phải bình tĩnh là đối mặt, thành phố này mặc dù lớn nhưng cả hai đều là người làm ăn, từ nay về sau cũng không thiếu cơ hội gặp mặt, không bằng thì lúc này đối mặt luôn cũng tốt.
Cô cũng chưa từng liếc mắt nhìn anh, đi thẳng sang bên kia mở cửa lên xe.
Sắc trời vốn đã tối, trong xe lại không bật đèn, khoang xe mặc dù rộng rãi nhưng lại làm cho Hinh Ý có một cảm giác bức bách khó hiểu. Lúc bước lên xe cô chỉ đảo mắt liếc nhìn chỗ anh ngồi, nhưng khi nhìn thấy chiếc chăn dày đắp trên chân anh, trái tim như bị đâm thủng, nhói đau từng cơn.
Cô thắt dây an toàn lại rồi quay đầu nhìn sang cửa sổ, không liếc nhìn anh một cái, sợ ngồi gần kề mà liếc nhìn anh sẽ khiến nước mắt nơi vầng mắt của cô nhịn không được mà tuôn ra.
Vũ Chính cũng không nhìn cô, chỉ nhìn về phía trước, vẻ mặt hờ hững, thật lâu sau mới nói: “Em đã về.” Ba chữ đơn giản như vậy nhưng lại vô cùng kiên định.
Ba chữ ngắn ngủn, làm cho trái tim Hinh Ý đập mạnh không thôi, không biết có một tư vị gì đó đang quay cuồng trong lòng, làm cho cả cơ thể cô đều căng thẳng.
Anh dựa vào cái gì mà có tư cách nói lên ba chữ kia, bất kể thế nào thì bọn họ cũng đều không thể quay lại được.
Cô kiên quyết nói: “Giang tiên sinh, hai chúng ta đã ly hôn vài năm trước rồi.” Bất kể là thứ gì có liên quan đến anh, đều đã trở thành quá khứ.
“Ai nói chúng ta đã ly hôn rồi?” Giọng nói của anh có chút vui vẻ, cho dù cô không nhìn thấy nét mặt của anh nhưng cũng biết khuôn mặt anh đang rất vui.
Một người quen thuộc như vậy, ngay cả trên mặt anh đang biểu lộ cái gì cũng có thể nghe rõ qua giọng nói.
Hinh Ý đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh không kí tên?” vốn trong lời nói còn mang theo một chút hung ác, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của anh, giọng điệu tự giác chậm lại.
Anh còn gầy hơn cả lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, khi đó cũng đã rất gầy, nhưng hiện tại cằm dưới càng nhọn như đao khắc, giống như muốn so xem đến tột cùng so với cái mũi cao thẳng kia thì cái nào sâu hơn.
“Lâm Hinh Ý trở nên ngây thơ như vậy từ khi nào thế? Em nghĩ rằng chúng ta ly hôn thì Giang Lâm có thể có bộ mặt như hiện tại sao?” Lời nói của anh vẫn ngả ngớn như vậy, lời nói giống như đang xem Giang Lâm như một món đồ chơi trong tay anh.
Giờ phút này cô hận đến cắn răng, nói không nên lời. Đúng vậy nhỉ, nếu như tin tức ly hôn truyền ra ngoài thì lúc này Giang Lâm sẽ không còn gọi là Giang Lâm nữa, mà hẳn là đã nhập vào Giang thị rồi. Cô nhớ tới lúc kí đơn li hôn, cô nản lòng thoái chí mà trao tất cả quyền cổ đông cho anh quản lý.
Lúc đó, cô thật sự vĩnh viễn không muốn trở về nha.
“Hay là em muốn từ nay về sau Lâm thị không còn lưu lại một dấu vết nào trên đời nữa?” Anh vẫn lơ đãng như trước, nhưng mà thật sự rất đau lòng cho Hinh Ý. Đó là chuyện kiêng kị nhất của cô, ba cô cùng Lâm thị.
Hinh Ý không ngờ anh lại có thể tuyệt tình như vậy, “Giang Vũ Chính, làm sao anh có thể hèn hạ như vậy chứ?” Cô chỉ thấy đau lòng, đau đớn như vậy, không thể hít được một ngụm không khí nào, ngực co rút quá kịch liệt.
“Dừng xe, tôi bảo anh dừng xe.” Cô lớn tiếng quát lái xe, nhưng lái xe dường như không hề nghe thấy.
“Sau khi trở về thì hãy nghĩ cho thật kĩ xem phải làm gì bây giờ, em có thể trờ về hay không trở về bên cạnh anh đều không sao cả, nhưng mà Lâm thị, em thật sự có thể từ bỏ được sao? Còn những cấp dưới của em nữa?” Anh không chút tình cảm nói, nói chậm như vậy, sợ cô không nghe rõ. Cuối cùng mới nhẹ nhàng nói một câu: “Dừng xe.”
Xe chậm rãi dừng lại ven đường, Hinh Ý như là trong xe có thứ gì dơ bẩn mà không thể chờ đợi được cởi dây an toàn ra, mở cửa xe tức tốc đạp chân xuống đất, rồi lại dùng lực đóng cửa xe.
Trong nháy mắt khi cửa xe đóng lại, Vũ Chính thở dài như vừa đánh xong một trận chiến, cả cơ thể ngả vào chỗ ngồi.
Anh phải diễn cảnh 1: làm một kẻ ác trước mặt cô, chỉ cần có thể làm cho cô trở về bên cạnh anh, anh không quan tâm phải dùng thủ đoạn gì. Nếu như anh thật sự là ma quỷ thì hãy cứ để cho anh đi thẳng xuống địa ngục đi!
Anh nhịn xuống cơn đau nhức toàn thân bởi vì trời mưa dầm mà gây nên, nhìn Hinh Ý chạy càng lúc càng xa bên ngoài xe nói, “Lái xe đi.”
Hinh Ý nhìn chiếc xe lướt qua bên cạnh cô, nhìn chiếc xe chạy càng ngày càng xa, thẳng đến khi biến mất trước mặt cô, nước mắt bị cô đè nén nửa ngày giờ mới dám chảy xuống, nước mắt không kiêng nể gì cả bò đầy trên khuôn mặt.
Giang Vũ Chính, đến tột cùng thì anh muốn bức tôi đến mực nào đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc