Tú Sắc Nông Gia - Chương 83

Tác giả: Quả Vô

Chương 83: Tiết nông mang (*)

(*) tiết nông mang: vụ mùa
Bách Thủ và Lai Sinh mỗi người một chút, phối hợp đập lúa mạch, Loan Loan nhìn hai người đập rất cực khổ, nên thừa dịp Bách Thủ nghỉ uống nước thì tự cầm một bó lúa mạch đứng đối diện với Lai Sinh bắt đầu đập, vì không đủ lực nên đập bảy tám lần cũng không sạch. Vì còn phải cong lưng, thế nên mới chỉ làm một chút như vậy nàng cũng đã cảm thấy đau cả eo, chứ đừng nói chi hai người phải đập nhiều lúa mạch như vậy, nàng lại gồng mình dùng sức vung lên, vung đến mức lúa mạch bay tứ tung, bắn vào người vào mặt Lai Sinh.
Cuối cùng Lai Sinh cầm lấy lúa mạch nghiêm mặt hung dữ nhìn chằm chằm nàng, hướng về phía bên cạnh mà phun nước bọt, trong nước bọt còn có cả hạt lúa mạch, sau đó đẩy nàng đến một bên: “Tẩu cứ nghỉ ngơi ở bên cạnh đi, đừng tới đây.”
“Làm gì vậy!” Loan Loan nhìn hắn, mặc dù nàng đập chậm một chút, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đập mà.
Lai Sinh chỉ vào nước bọt trên mặt đất có lúa mạch bên trong : “Nếu tẩu tiếp tục đập ở đây thì ta sẽ được ăn lúa mạch đến trưa rồi! Ở một bên chơi đi, đừng ở đây thêm phiền nữa.” Sau đó như dỗ trẻ con cho nàng một cọng rạ bảo nàng ở bên cạnh chơi.
Loan Loan đầu tiên là ngẩn người, sau đó trừng mắt, cái gì gọi là nàng ở đây gây thêm phiền chứ. Được rồi, nàng đập đúng là có chút không đúng, nhưng mà cũng không đến nỗi đập lúa mạch vào miệng chứ. Đập lúa mạch cũng không phải đi ăn cơm, ai kêu hắn mở miệng nào. Trong lòng nàng tìm cho mình một lý do như vậy.
Bách Thủ cũng kéo nàng đến bên cạnh: “Vợ à, nàng ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, ta và Lai Sinh đập là được rồi.”
Mắt Loan Loan nhìn hắn mồ hôi đầy đầu thì có chút đau lòng, mùa tiếp theo nhà bọn họ trồng trọt nếu như toàn bộ phải dựa vào Bách Thủ, vậy thì sẽ khiến hắn mệt mỏi thành dạng gì đây? Tại sao mình không có khí lực như nam nhân chứ? Vì không để phiền thêm nữa, được rồi, Lai Sinh nói đúng, nàng như vậy chính là gây thêm phiền, nên Loan Loan chỉ đành phải biết điều đứng ở một bên nhìn Bách Thủ và Lai Sinh đập.
Khăn hai người cột ở thắt lưng lập tức ướt nhẹp. Suy nghĩ một chút, Loan Loan vội vàng trở về nhà, mang chậu đồng xuống sông bưng một chậu nước lên, trên đường có người nhìn thấy nàng đi về phía sân đập lúa, liền hỏi nàng: “Vợ Bách Thủ. Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta có chỗ dùng.” Nàng bưng một cái chậu nước lớn, không ngừng lại mà đáp.
Lúc từ bờ sông đi lên là một chậu nước đầy, trên đường đổ một chút, khi đến sân đập lúa còn một hơn phân nửa chậu, nàng đặt chậu ở một bên.
Loan Loan vội vàng nói với Bách Thủ: “Bách Thủ, khăn chàng lau mặt đâu? Ta giặt cho chàng.”
Bách Thủ nhìn chậu nước bên chân nàng, nhếch miệng cười một cái, quăng rạ trong tay đi, đi qua đưa khăn cho nàng, Loan Loan giặt khăn ở trong chậu nước sạch, khăn thấm nước lạnh nên khi lau lên mặt thì khỏi phải nói thoải mái bao nhiêu.
“Lau như thế có thoải mái hơn nhiều không?” Loan Loan nhìn hắn cười nói.
“Ừ. Rất mát mẻ, vợ à, vẫn là nàng có nhiều chủ ý.” Bách Thủ cười ha hả nói. Lại thấy trên trán Loan Loan đổ đầy mồ hôi, hắn muốn lau thay nàng nhưng lập tức lại nhớ đến chiếc khăn của hắn đã thấm đầy mồ hôi bẩn, liền nói: “Vợ ơi, nàng cũng cực khổ rồi, nàng lau mồ hôi đi!”
Loan Loan lấy ra chiếc khăn tay nhỏ của nàng từ trong иgự¢ rồi lau lau trán.
Nâng mắt lên đã nhìn thấy ông nội Lai Sinh không biết đến đây từ lúc nào, đang đứng đối diện Lai Sinh đập lúa mạch. Lão nhân gia bởi vì còn bệnh, nên chưa đập được mấy cái thì sắc mặt lại càng trở nên khó coi.
“Ông nội Lai Sinh đến phụ rồi sao?” Vừa rồi lúc nàng đi lên sao không nhìn thấy chứ.
Bách Thủ uống hai ngụm nước lạnh lớn, nói: “Nàng mới vừa đi một lát thì ông ấy đã tới. Ta bảo ông ấy trở về nghỉ ngơi thì ông ấy lại không chịu, khuyên như thế nào cũng không nghe. Cố chấp vô cùng.”
Loan Loan rất ít nghe thấy Bách Thủ dùng loại ngữ khí tức giận bất đắc dĩ này nói chuyện, chắc hẳn là hắn đã nói không biết bao nhiêu lời khuyên rồi, nhưng ông ấy bệnh nặng như vậy mà còn chịu đau đi đập lúa, khiến cho người ta thông cảm đồng thời cũng khiến người ta hết cách, thế này không phải bệnh sẽ nặng hơn sao?
Ông nội Lai Sinh lại không nghĩ giống như vậy, lần trước trồng rau, hai người Bách Thủ đã giúp bọn họ rồi, cả khi trồng ngô nữa, lần này thu hoạch lúa mạch đã giúp gặt lúa mạch, nếu như đập lúa ông còn không giúp một chút, thì trong lòng ông sao thoải mái được?
Trong sân đập lúa cũng có người khuyên ông trở về nghỉ ngơi. Nhưng tim ông nội Lai Sinh giống như quả cân sắt, sau lại có Dương Nghĩa Trí đến xem, gọi ông nội Lai Sinh ra một bên, rồi hai lão gia tử ngồi cùng nhau, không biết Dương Nghĩa Trí nói như thế nào mà ông nội Lai Sinh cũng không giành đập lúa nữa. Gom lúa mạch đánh rơi trên mặt đất lại xong, ông lại vác lúa mạch về.
Loan Loan bội phục trong lòng, vẫn là lão lãnh đạo này lợi hại!
Dương Nghĩa Trí đi tới nhìn thấy một đống lúa mạch lớn còn chưa đập, không nói hai lời, ϲởí áօ ngoài ra quơ lấy một bó lúa mạch, đi tới bên cạnh Lai Sinh: “Cháu đi nghỉ một lát đi.” Sau đó đứng ở vị trí của Lai Sinh mà đập.
Tốc độ động tác ông đập lúa mạch cũng không chậm hơn Bách Thủ, Loan Loan thấy vậy thì sửng sốt, mà ngay cả Bách Thủ cũng sửng sốt.
“A, thôn trưởng, chuyện vặt sao có thể để bác giúp chứ, bác nghỉ ngơi đi, ở đây có cháu và Lai Sinh rồi.”
Lúa mạch nhà Dương Nghĩa Trí hôm nay vừa lúc đã nghiền xong, vì nhà bọn họ trồng một loại giống khác, nên lúa mạch chín sớm hơn.
Dương Nghĩa Trí vừa đập lúa mạch, vừa nói: “Ta không đến giúp bọn cháu thì đến cả việc đổi người nghỉ ngơi cũng không có mất.”
“Cái này cần nghỉ ngơi gì đâu ạ, đập chậm một chút là được rồi.” Bách Thủ nói.
“Đập chậm một chút? Cháu nhìn xem đứa bé đó mệt mỏi như thế nào rồi.”
Trong nháy mắt Bách Thủ nhìn lướt theo ánh mắt vừa rồi của Dương Nghĩa Trí.
Bên ngoài vòng vây cách đó không xa, Lai Sinh nằm thẳng đơ trên mặt đất, mà Loan Loan ngồi cách hắn không xa.
Biện pháp này nhanh hơn cối đá nhưng mệt mỏi hơn, cong lưng đánh một ngày ở đây, về nhà chắc chắn eo không thẳng lên nổi.
“Sao không dùng cối đá? Đập thế này rất mệt.” Dương Nghĩa Trí vứt bỏ bó rạ, cầm áo lên lau mồ hôi, lại lấy lên một bó khác tiếp tục đập. Trong miệng cũng không ngừng nói.
“Đập lúa như vậy nhanh hơn chút, rồi cũng không cần xuống ruộng cắt rạ lần hai, chúng cháu muốn giữ rạ lại dùng để lợp nhà.” Bách Thủ nói.
Giảm đi một điều phiền toái, không tồi.
“Nhưng mà đập cũng quá mệt người.”
“Mùa sau nhà chúng cháu sẽ không đập thế này nữa.” Buổi tối hôm qua hắn cũng đã nghĩ kỹ, chờ đến lúc sửa xong nhà dời vào thôn, thì bọn hắn cũng đi mua một con trâu. Sau này tiện đi chợ, Loan Loan cũng không cần đi đường xa như vậy, ngày mùa bản thân cũng có thể thoải mái hơn một chút.
“Như vậy là tốt rồi.”
“Thôn trưởng, nếu không bác cứ nghỉ chút đi!” Bách Thủ vẫn là sợ làm lão gia tử này mệt mỏi .
“Ngươi chê thân thể ta đập không tốt? Ta nói cho ngươi biết, năm đó chỉ có một mình ta cũng kéo được cái cối này đấy, cối đá lớn như vậy ít nhất cũng trên trăm cân, còn phải xoay đều mới nghiền được lúa mạch ra. . . . . .” Dương Nghĩa Trí vừa đập lúa bồm bộp vừa nói vang vang, cuối cùng nói xong thì có chút thở không ra hơi.
Ông vứt bó rạ trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Bách Thủ đang lau mặt ở phía đối diện mà nói: “Đừng tưởng bọn ngươi. . . . . . Những người tuổi trẻ thì rất sung sức, có đôi khi còn không bằng chúng ta năm đó nữa.”
Lúc này một chén nước từ bên cạnh đưa tới: “Thôn trưởng, bác nghỉ một chút đi!” Loan Loan nhìn Dương Nghĩa Trí mồ hôi đầy đầu nói.
Dương Nghĩa Trí hài lòng nhìn nàng một cái, ông thật sự đang muốn uống nước, ngửa đầu uống cạn sạch một chét nước lớn, trả chén lại cho Loan Loan đồng thời còn nói: “Ta không mệt, cháu là nữ nhân cũng không có sức, đợi ở bên cạnh đi.”
Loan Loan nhận lấy chén, thấy Dương Nghĩa Trí lại quơ lấy một bó lúa mạch, nàng nói: “Thôn trưởng, lúc đập lúa bác ít mở miệng thôi, lúa mạch dễ dàng bay vào trong miệng lắm, lúc đầu cháu đã đập lúa mạch bắn vào miệng Lai Sinh rồi đấy, hơn nửa không nói chuyện sẽ có thể tiết kiệm sức.”
Mắt Dương Nghĩa Trí trừng lên, quét mắt về phía Bách Thủ: “Ai dám đập lúa bắn vào miệng ta?”
“Thôn trưởng, cháu sẽ không đập lúa bắn vào miệng bác đâu.” Bách Thủ ở một bên lập tức nghiêm trang trả lời.
Loan Loan mắt nhìn Dương Nghĩa Trí, được rồi, thật ra thì phía sau câu đó mới là trọng điểm nàng muốn nói, thế là nàng cầm lấy chén đi trở về.
Trên mặt đất, Lai Sinh còn nằm dang tay dạng chân ra, hai cái tay giống như tê liệt mà quăng hai bên trái phải, từ từ nhắm hai mắt, không biết có phải là ngủ thi*p đi hay không.
Loan Loan đá đá chân của hắn, Lai Sinh mở hé mắt ra.
“Đệ không được nằm, một lát sẽ càng không muốn dậy nữa, ngồi một chút thì có thể.”
“Đệ muốn ngủ một chút, được không?” Lai Sinh nói.
“Không được.”
“Vì sao chứ?”
“Lúa mạch còn chưa có đập xong.”
“Nhưng mà đệ mệt rồi.”
“Vậy đệ ăn cơm không?”
“Sao không ăn cơm, đệ muốn sống.”
“Vậy thì đệ phải đi đập lúa.”
Qua một lát, tiếng ngáy khò khò vang lên trong sân đập lúa
Loan Loan hướng mắt nhìn sân đập lúa huyên náo, bất đắc trợn mắt một cái, đá tỉnh cái người đang ngủ như lợn ૮ɦếƭ.
Lai Sinh mở đôi mắt còn buồn ngủ ra.
“Trời sáng rồi, dậy đi.”
Lai Sinh ngồi dậy, dụi mắt, nhìn rõ xung quanh xong lúc này mới biết mình đang ngủ ở đâu. Thấy phía trước một đống lớn lúa mạch còn chưa đập, rất buồn bực lầu bầu một câu: “Sao còn chưa có đập xong?”
Loan Loan trợn trừng mắt một cái.
Lúc này Dương Nghĩa Trí đi tới, trung khí mười phần nhìn hắn, nói: “Lai Sinh tỉnh ngủ rồi à, đi đập lúa mạch đi.”
Lai Sinh chậm rì rì đứng lên, quơ quơ cánh tay, hai chân mày nhăn đến ᴆụng nhau. Sau đó cùng vào bên trong vòng vây với Dương Nghĩa Trí. Dương Nghĩa Trí để cho Bách Thủ nghỉ một lát, đến lượt Lai Sinh đập, một lát nữa Bách Thủ sẽ đến đổi với ông.
Bách Thủ biết Dương Nghĩa Trí nói một thì không hai, bỏ bó ra qua một bên đi tới ngồi bên cạnh Loan Loan. Cứ như vậy, ba người thay phiên đập lúa, nhưng chỉ đập được một nửa. Ngày hôm sau, Dương Nghĩa Trí vẫn tới, phía sau còn có Dương Khai Thạch đi theo. Có bốn người, còn dùng hai tảng đá đập lúa nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều, đến trưa thì toàn bộ lúa mạch đều đã đập xong.
Ông nội Lai Sinh cảm ơn mấy người không ngớt, muốn giữ mấy người họ ở lại ăn cơm, nhưng mọi người đều biết hiện tại ông đang bệnh, nếu ở lại ăn cơm thì chính là gây thêm phiền toái cho ông mà không phải giúp đỡ. Mấy người đều về nhà riêng của mình, lúa mạch cuối cũng cũng đã thu hoạch xong, cũng có thể tạm thời xả hơi rồi. Bởi vì ruộng lúa mạch không nhiều lắm, thu mạch cũng là chuyện mấy ngày nay. Chờ khi đập lúa mạch xong rồi thì lúc này mọi người mới ra đồng cắt rạ mang về.
Loan Loan cùng Bách Thủ đến nhà ông nội Lai Sinh mua rạ, ông nội Lai Sinh không lấy bạc, Bách Thủ biết nhà bọn họ khó khăn nên để bạc lại rồi mới đi.
Thế nhưng hôm sau ông nội Lai Sinh lại đưa lại bạc, ông nói: “Các cháu giúp nhiều việc bề bộn như vậy, đến cả phần cơm cũng không ăn, chẳng lẽ chỉ có chút rạ mà ta còn có thể lấy tiền của các cháu sao? Trong nhà ta vẫn còn nhiều rơm củi.”
Thế là Bách Thủ đành phải nhận lại bạc, hắn nghĩ sau này có việc thì đi giúp đỡ nhiều một chút.
Mang rạ về nhà, Bách Thủ chuyển băng ghế dài ra sân, dựa đầu rạ trên ghế, Loan Loan cầm gậy gỗ ép lại, Bách Thủ cầm cái cào cào xuôi xuống, cào rớt lớp vỏ ngoài bám trên rạ xuống. Như vậy khi lợp trên nóc nhà thì nóc nhà sẽ bóng và phẳng, mà không thấy bị mục bẩn vì lớp ngoài này.
Mang tất cả rạ đã chải xong xếp chồng dưới mái hiên, nếu như muốn sửa lại toàn bộ phòng, lại thêm mấy phòng khác nữa thì sợ rằng chút rạ này sẽ không đủ. Suy nghĩ một chút, hai người quyết định đi vào trong thôn mua thêm chút rạ.
Kết quả là ngày hôm sau, mẹ Thạch Đầu tới nói là nhà bọn họ nhiều rạ và bảo Bách Thủ mang về sau này sửa nhà còn dùng. Hai vợ chồng cám ơn rối rít, rồi đến nhà Thạch Đầu chia ra mấy lần mới mang được về nhà. Cuối cùng Bách Thủ vẫn là quyết định trả một chút bạc, nhưng mẹ Thạch Đầu làm sao chịu lấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc