Tú Sắc Nông Gia - Chương 178

Tác giả: Quả Vô

Chương 178: Tranh tiên khủng hậu (*)

(*) tranh tiên khủng hậu : chen lấn, tranh lên phía trước sợ tụt lại đằng sau
Đúng lúc Dương Nghĩa Trí ra ngoài thì trông thấy Bách Thủ đang đổ rác, Loan Loan đang ôm con đứng bên cạnh. Ông cảm thấy rất thú vị, nhà người ta quăng rác đều ném thẳng ra ngoài, cả thôn chỉ có nhà bọn họ lấy đồ chứa rác, không sợ tốn sức đi đường xa để đến đổ ở bãi đất trống dưới chân núi.
Loan Loan nhìn thấy Dương Nghĩa Trí, không đợi ông đến gần đã gọi: “Trưởng thôn đi quanh đất đằng sau làm gì thế ạ? Năm nay thu hoạch ngoài đồng chắc chắn sẽ rất tốt, mưa xuân đến rất đúng lúc.”
Dương Nghĩa Trí gật đầu, năm nay quả thực tốt hơn hai năm trước, trời không khô hạn! Ông thuận miệng đáp lại một câu: “Bách Thủ đi đổ rác mà cháu cũng đi theo à?”
Loan Loan cười ha ha nói: “Đâu có ạ, là thằng bé này muốn theo cha.” Sau đó nàng ôm con đi về phía nhà, Bách Thủ mang đồ đi đổ, đi bên cạnh Dương Nghĩa Trí, vừa đi vừa nói: “Trưởng thôn, không thì bác vào nhà ngồi một chút?”
“Không được, bác còn có việc.” Dương Nghĩa Trí nói.
Bách Thủ đáp lời rồi mang gùi trúc đi vào sân, lúc này Dương Nghĩa Trí mới quay lại chợt nhớ ra, dọc đường người thấy ông đều muốn hỏi một hai câu, sao không thấy hai vợ chồng này đề cập đến một chữ ? Thế là ông lập tức gọi Bách Thủ lại hỏi hắn: “Khi nãy bác đi trên đường, đều có người tìm bác hỏi chuyện mỏ quặng, sao hai cháu lại không sốt ruột thế?”
Bách Thủ lập tức nở nụ cười, lộ một hàng răng trắng noãn: “Bác là trưởng thôn, bác muốn nói, đến lúc nên nói thì bác tự nhiên sẽ nói, bọn cháu cần gì phải gấp chứ? Công việc của chúng ta thì sẽ là của chúng ta, có chuyện tốt thì đương nhiên bác sẽ nói cho mọi người trước.”
Nghe xong lời này, Dương Nghĩa Trí cũng cười, Loan Loan và Bách Thủ bình thường đều hiểu lý lẽ. Trên đường đi mọi người thấy ông đều phải hỏi mấy câu, ông nghe đến phiền mà trả lời cũng phiền rồi, đột nhiên gặp người không đề cập đến chuyện này, trong lòng ông lại thấy khó hiểu.
Đúng như lời Bách Thủ nói, sở dĩ Dương Nghĩa Trí không nói cho mọi người là vì đối phương còn chưa cho ông một câu trả lời chính xác. Buổi sáng Vạn Hữu Tài lên núi không bao lâu thì phái người xuống núi rời khỏi thôn. Vừa qua bữa trưa, thì trên đường vang lên từng đợt tiếng bánh xe lăn lộc cộc, một đoàn xe trâu đi vào Dương gia thôn, trên xe trâu chất đầy đồ.
Nhận được tin, Dương Nghĩa Trí lập tức từ trong nhà chạy ra, dẫn mọi người đến dưới sân đập lúa, hơn hai mươi người lên núi lúc trước cũng đã xuống núi, mọi người ba chân bốn cẳng chuyển đồ trên xe đến sân đập phơi, có người trong thôn đứng bên cạnh xem, Dương Nghĩa Trí lập tức hô: “Đến giúp đi.”
Chỉ chốc lát sau, nam nhân trong thôn bước ra hỗ trợ, đồ trên xe chuyển hai ba lần là xong, có người vội chạy ra nhưng tay cũng chưa chạm được một cái.
Sau khi đồ được chuyển lên, đám người kia bắt đầu bận rộn triển khai. Chưa đầy một chốc, một đám lều vải được dựng lên, lúc này mọi người mới chợt hiểu, thì ra những người này có ý định ở đây. Ngoại trừ lều vải còn có nhiều đồ dùng sinh hoạt khác, Vạn Năng chỉ huy mọi người chỉnh lý đồ đạc, rồi lại phân chỗ ở. Sân đập lúa lớn, những cái lều vải từng cái nối sát nhau, cũng miễn cưỡng cắm đủ.
Có điều, phía trên này chỉ để ở, chưa chuẩn bị chỗ nẫu cơm, mọi người đang nghĩ như vậy thì một nam tử chạy tới tìm Vạn Hữu Tài, hắn nói: “Vạn sư phụ, đã chọn được chỗ rồi, đợi lát nữa cho người xuống giúp.”
Vạn Hữu Tài gật đầu, sau đó rất ôn hòa nói: “Dương thôn trưởng, chỗ bọn tôi đã chọn xong rồi, chỉ còn chờ ông đi xuống xem có thích hợp không thôi.”
“Được rồi, mọi người chọn xong là được rồi.” Dương Nghĩa Trí nói.
Cả đám lại đi theo hai người xuống khỏi sân đập lúa, đến mảnh đất phía sau nhà Loan Loan. Có khoảng hai ba người đang đứng ở đó, có một phụ nhân tầm bốn mươi tuổi, bên cạnh chất một đống đồ lớn, trong mấy cái sọt lớn là bát, đũa, hai cái nồi lớn thì để xuống đất.
Họ đang muốn dựng một chỗ nấu cơm tạm thời.
Nam tử báo tin chỉ vào chỗ người phụ nhân đang đứng nói: “Là ở đây ạ.”
Vạn Hữu Tài nhìn về phía Dương Nghĩa Trí, Dương Nghĩa Trí cười nói: “Được được được, mọi người chọn xong là tốt rồi. Giờ này cũng không còn sớm, để ta gọi vài người đến giúp mọi người.” Sau đó chọn mười nam tử ở trong thôn.
Vạn Hữu Tài khách khí nói cảm ơn với Dương Nghĩa Trí, Vạn Năng sai một người rồi chỉ người đó đào lò, khuân đồ vv…. Chờ đến khi trời tối, bếp lò cơ bản đã xây xong. Những người này đều có kinh nghiệm, nên đương nhiên dựng bếp xong là có thể dùng ngay.
Cách một ngày, Dương Nghĩa Trí đưa tin chính xác cho mọi người. Đối phương muốn lên núi đào mỏ than, bọn họ ngoại trừ có hai sư phụ thì còn có hai mươi mấy người có kinh nghiệm đào than lão làng, và bọn họ chuẩn bị tuyển một số người đào than. Họ xét thấy Dương gia thôn ở ngay dưới núi, mà lại cấp chỗ dựng lều, nấu cơm, nên đối phương đã đồng ý để người Dương gia thôn tới đăng ký trước, sau đó mới nhận người ở những thôn khác.
Đây không thể nghi ngờ là một tin tức quá tốt.
Cái này cũng giống nông thôn ở hiện đại, mỗi ngày mọi người đều đến công trường làm việc, đột nhiên có người bỏ tiền ra mở nhà máy, tất cả mọi người đều thành công nhân chính thức của nhà máy, không cần dãi nắng dầm mưa, cũng không cần lo lắng hôm nay có việc làm nhưng không biết ngày mai có hay không.
Trên mặt mỗi người đều cười tươi như hoa, tranh nhau giơ tay hô to: “Trưởng thôn, ta muốn đi…..”
Dương Nghĩa Trí cũng thật cao hứng, có việc này rồi, ông tin rằng tương lai không xa Dương gia thôn sẽ là một thôn có cuộc sống tốt hơn mấy thôn lân cận!
Nhưng việc đào than này cũng là một công việc nguy hiểm bậc nhất. Không có nhiều người trông thấy, cho dù là những người bôn ba bên ngoài, cũng không biết rốt cục việc khai thác than là việc thế nào. Trước đó Vạn Hữu Tài đã nói rõ ràng với Dương Nghĩa Trí, đào than không phải việc đơn giản, nếu mỏ than sập, tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nhất định phải để cho tất cả mọi người biết được điểm ấy.
“…… Không giống công việc bình thường của chúng ta, khả năng hầm mỏ bị sập rất cao, nếu đào than hơi vô ý một chút cũng có thể mất mạng…tiền công cao hơn rất nhiều việc chúng ta làm bình thường, nhưng nó rất nguy hiểm, hy vọng mọi người suy nghĩ kỹ….. quyết định làm thì tới chỗ ta báo danh, tan họp.”
Dương Nghĩa Trí nói vô cùng chăm chú, thần sắc cũng hết sức nghiêm túc.
Mọi người nghe xong đều sững sờ, không ngờ lại nghiêm túc như vậy, nhưng không trải qua thì không biết nó nguy hiểm.
Dương Nghĩa Trí đi đã được một lúc mà đám người vẫn chưa giải tán, mọi người không ngừng châu đầu ghé tai, nói nhỏ, khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười, từ đầu đến cuối không có chút lo lắng.
Buổi tối, Bách Thủ thương lượng với Loan Loan.
“Ta vẫn lên núi đào than vậy, tiền công cao hơn một chút, có việc này rồi thì tạm thời chúng ta không cần lo lắng phí sinh hoạt sau này nữa…” Lại cười cười nói: “Việc này tính ra cũng tốt, chúng ta ở trên núi, cách nhà cũng không xa, bình thường nếu nàng có việc gì ta cũng có thể trông nom!”
Loan Loan lại không nghĩ như vậy, khai thác than đá rất nguy hiểm, ở hiện đại nàng xem trên TV rất nhiều, hầm mỏ sập thì chỉ có đi không có về.
“Mặc dù nói như thế, nhưng khai thác than đá rất nguy hiểm, hầm mỏ mà sập, người sẽ bị chôn bên dưới, nếu nghiêm trọng thì vài ngày cũng không đào ra được……” sau đó liệt kê từng vấn đề có khả năng phát sinh ở hầm mỏ, nghe xong Bách Thủ trợn mắt líu lưỡi: “Nàng nói cũng hơi quá rồi!”
“Ta nói thật đấy, hôm nay chàng không nghe trưởng thôn nói sao? Vả lại, chàng nhìn tiền công kia đi, tiền công hàng tháng của nha hoàn ở một hộ gia đình lớn trên trấn cũng chỉ có một lượng bạc, bây giờ vừa mới bắt đầu, ít than đá, mà họ đã cho chúng ta tiền công gốc là một lượng bạc. Chàng nói xem, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?”
Vẻ vui mừng trên mặt Bách Thủ lúc trước phai nhạt đi không ít, Loan Loan thừa dịp nói: “Không bằng chàng tìm trưởng thôn đăng ký một vị trí trong danh sách vận chuyển than đá đi?”
Vì phát hiện mỏ than ở sau một ngọn núi, mà chung quanh lại toàn núi non, chỉ có một con đường ở Dương gia thôn thông ra phía ngoài, vì vậy sau khi đào than thì cần phải vận chuyển than đá từ trên núi xuống, trèo đèo lội suối phải cần không ít người lao động, chắc chắc sẽ phải thuê người.
Vận chuyển than xuống núi rồi vẫn chưa thể chở đi ngay được, phải tập trung lại một chỗ thống nhất ở dưới núi, đợi than đá chuyển xuống được một lượng nhất đinh, lúc này mới có thể chở đi.
Vận chuyển than vất vả nhưng không nguy hiểm như đào than, đương nhiên bạc cũng ít hơn đào than.
Cũng không biết ai nghĩ ra biện pháp này, có thể nghĩ đến cách tính công theo sản lượng. Phép tính tiền công, cả khai thác lẫn vận chuyển than đều tính theo số gùi. Trên núi, dưới núi đều có gùi đặc chế, vận chuyển than đá thì mười đồng một gùi, khai thác than thì mười lăm đồng tiền một gùi. Mới đầu than không nhiều lắm, một người một ngày cũng chỉ được tầm được bốn đến năm gùi, tính ra vận chuyển than đã cũng có thể kiếm được một lượng bạc một tháng, đào than thì ngoài hai lượng.
Nhưng mà việc khai thác mỏ này, một tháng đầu có thể không có than đá, đối phương nói nếu làm không đủ một lượng bạc thì cũng tính là một lượng bạc.
Bởi vậy cho dù một tháng mọi người không đào được than, không làm gì cũng được một lượng bạc.
Đợi sau khi mỏ than đào được sản lượng nhiều, tháng nào đào được nhiều thì có thể có bốn lượng bạc!
Tất nhiên Bách Thủ muốn đi đào than đá, nhưng qua một phen khuyên bảo của Loan Loan, lại nghĩ đến việc đứa con còn nhỏ, còn phải thường xuyên chú ý Lai Sinh, Bách Thủ đành phải báo danh đăng ký vận chuyển than. Điều này khiến mấy người Dương Nghĩa Trí kinh ngạc một phen, người có thân thể khỏe mạnh như Bách Thủ đương nhiên sẽ đi đào than, sẽ chọn việc kiếm được nhiều bạc hơn, không ngờ hắn lại chọn việc vận chuyển. Nhưng nghĩ đến Loan Loan và đứa trẻ ở nhà, trưởng thôn cũng không nói gì nhiều.
Lúc này già trẻ trong thôn, chỉ cần có thể ra ngoài làm thì gần như đều muốn đi. Dương Nghĩa Trí lấy thái độ công chính thông báo, không nhận những người già, phụ nữ, trẻ nhỏ, các loại …. không làm được việc nặng, xong vẫn có hơn mười người.
Như cha Lý Đại Trí là Lý Bách Ngôn, đại ca của hắn là Lý Đại Thạch, Dương Nghĩa Thiên, Dương Phú Quý, Cát Sơn, Vương Trường Thọ… đều báo danh đi đào than, khiến Loan Loan có chút ngoài ý muốn nho nhỏ đó là Dương Khai Thạch cũng báo đi vận chuyển, Vương Bảo Sơn và cha hắn, Lý Trụ đều báo vận chuyển.
Còn có một điểm có lợi nhất chính là, trong thời gian làm công nhân làm công, mọi người đều có thể ăn cơm trên công trường. Bếp lò được đắp ở mảnh đất nhỏ sau nhà Loan Loan, đầu bếp là người phụ nhân hơn bốn mươi tuổi họ Tạ, mọi người đều gọi bà là Tạ đại nương.
Sau đó Dương Nghĩa Trí mang danh sách báo danh cho Vạn Hữu Tài. Ngày thứ ba, Dương Nghĩa Trí gọi những người báo danh làm công lên núi tập hợp. Trước tiên, Vạn Năng nói những điều cần chú ý trong công việc cho mọi người, sau đó liền dẫn mọi người lên núi.
Trên núi, hai mươi mấy hán tử Vạn Hữu Tài mang đến đã bắt đầu vào việc đào than đá. Đào than nhìn thì đơn giản nhưng có rất nhiều điểm quan trọng, bên ngoài thì không có nguy hiểm gì, thế nhưng một khi đào thành hầm thì phải cẩn thận, đào hầm càng sâu lại càng phải chú ý.
Loan Loan vẫn trông con ở nhà như trước, nàng dặn dò Lai Sinh đừng chạy lung tung, nhưng vừa chớp mắt hắn vẫn cứ chạy theo mấy đứa Thạch Đầu, Nguyên Bảo lên núi rồi.
Con lớn hơn, nàng cũng dần có chút kinh nghiệm, đợi con ngủ, nàng lập tức nhanh chân lẹ tay làm việc nhà, bây giờ dù có phải một mình trông con thì cũng đã không còn luống cuống chân tay như trước nữa.
Vì có con, nên nàng và Bách Thủ tính bắt đầu từ năm nay tạm thời không nuôi lợn, dù sao hàng năm nuôi lợn cũng để bán, mà bán chỉ được chút tiền, còn không có lợi bằng cuối năm nàng lên thôn trang làm thịt khô, vì thế hai người dứt khoát bỏ việc này đi, chuyên tâm chăm sóc con. Không nuôi lợn thì tự nhiên không cần mỗi ngày phải nhớ đi cắt rau cho lợn, người cũng nhẹ nhõm không ít.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc