Tú Sắc Nông Gia - Chương 17

Tác giả: Quả Vô

Chương 17: Tình Nhân Cũ

Biện pháp này không tệ, nhưng có một vấn đề, rán bánh phải có dụng cụ. Nhà Loan Loan không có bếp lò, còn phải có nồi, những đồ này có thể mua, nhưng mỗi ngày làm sao chuyển đến chợ đây? Nếu không tới chợ bán, nàng không cho rằng sẽ có người chung quanh thôn này mua đồ nàng bán. Ít nhất hiện tại không có ai dám ăn đồ nhà nàng!
Nghĩ tới nghĩ lui, Loan Loan cảm thấy hay là cứ làm bánh xong ở nhà, rồi lấy đồ gói kỹ, che đậy kín, sau đó Bách Thủ sẽ gánh đến chợ. Dù sao hiện tại trời cũng chuyển mát rồi, không cần lo bánh bị hỏng. Nếu như bánh nguội thì mua về nhà hâm nóng vẫn có thể ăn được.
Loan Loan nói kế hoạch của mình cho Bách Thủ. Bách Thủ càng nghe vẻ mặt càng kích động, không ngờ vợ hắn thông minh như vậy, hắn chỉ nói như vậy thôi mà vợ đã có biện pháp, rồi hắn lại có chút lo lắng: “Vợ ơi, nếu vậy nàng có mệt lắm không?”
“Không đâu, ta chỉ chịu trách nhiệm làm và bán bánh, còn chàng gánh đến chợ.” Có tiền lời, cho dù có mệt mỏi cũng đáng mà.
Đây coi như là vụ làm ăn đầu tiên của nhà bọn họ, đã có việc lớn để thương lượng, thế nên vào buổi tối, hai người thoải mái nằm trên giường bắt đầu thảo luận kế hoạch bán bánh. Bách Thủ hoàn toàn không còn câu nệ và ngượng ngùng như hai ngày trước.
Đồng thời, trong đầu Loan Loan cũng đang tìm kiếm thông tin của bột nở, thời đại này không có con men, chỉ có thể dùng bột nở mới làm được bánh xốp mềm ngon miệng.
Hôm nào còn phải đi xem ở đâu mới có thể mua được hành tỏi.
Hôm sau, Bách Thủ gánh thú săn đi chợ. Còn Loan Loan sau khi ăn cơm xong thì thu dọn phòng một lần, sau đó bỏ quần áo bẩn vào chậu. Hôm qua nàng có hỏi Bách Thủ, giặt quần áo đều giặt ở bờ sông dưới núi.
Xuống núi, Loan Loan bưng chậu đi tới bờ sông, nước sông trong vắt sáng ngời, còn có thể thấy được cả những con cá vui vẻ quẩy đuôi trong nước.
Loan Loan lại một lần nữa cảm thán việc bảo vệ môi trường ở cổ đại, rồi sau đó bắt đầu làm việc.
Trong nhà không có loại bột giặt chuyên dụng nên Loan Loan vẫn dùng loại lá cây kia để giặt rửa. Chà xát lá cây tạo bọt, sau đó đổ bọt bong bóng lên trên quần áo, trải quần áo lên phiến đá trơn, dùng gậy bắt đầu đập.
Ruốt cuộc nàng cũng hiểu rõ vì sao cổ nhân đều dùng loại phương pháp này giặt quần áo rồi, bởi vì không có bột giặt hiệu quả cao, chỉ có thể tăng cường sức lực mới có thể giặt quần áo được sạch sẽ.
Loan Loan vừa giặt đồ vừa nghĩ trong lòng như thế!
Từng cái từng cái đập xong quần áo trong chậu, nàng lại bỏ quần áo vào lại trong chậu. Với những chỗ ngày thường đặc biệt dễ dính bẩn, ví dụ như ống tay áo, cổ áo thì nàng lấy lá cây chà riêng những chỗ đó.
Nàng đang giặt thì có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, càng ngày càng gần. Loan Loan quay đầu nhìn lại, một nữ nhân chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đang bê chậu đứng ở phía sau kinh ngạc nhìn nàng, xem ra người này hẳn là cũng tới giặt đồ.
Người phụ nữ kia chỉ ngẩn người giây lát, rồi sau đó xoay người đi về hướng thượng du.
Thấy thế, Loan Loan vốn còn muốn lên tiếng gọi, nhưng nàng đành thôi, quay đầu lại tiếp tục giặt. Như vậy cũng tốt, đỡ phải có người chen chúc với nàng, một mình chiếm được khoảng rộng như vậy cũng tiện hơn.
Chốc lát sau, đã nghe được tiếng đập quần áo truyền đến từ chỗ thượng du.
Giặt xong quần áo của mình, Loan Loan lại trải quần áo của Bách Thủ ra, xoa nước lá cây lên bắt đầu vò. Lúc này, trong rừng truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng nói dần dần đi đến gần, sau đó ngừng lại ở chỗ thượng du.
Mẹ Kim Đản và mẹ Lan Hoa bưng chậu đến, thấy Vương quả phụ ở ven sông thì ngẩn người. Hai người đi tới bờ sông, mẹ Kim Đản lên tiếng chào hỏi trước: “Ơ, Mai Tử, đến giặt quần áo sao?” Thấy trong chậu có bộ quần áo bằng vải thô màu xanh đậm của mẹ Trường Thọ, cười nói: “Giúp mẹ giặt quần áo à?”
Loan Loan ở hạ du nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàn nhạt đáp lại: “Phải.”
Sau đó là khoảnh khắc yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng đập quần áo. Loan Loan thầm nghĩ không biết ba nữ nhân này là nhà nào trong thôn, mãi cho đến hiện tại, nàng cũng chỉ biết có Dương đại tẩu. Đúng rồi, còn có bà mối Vương kia. Ngay cả hình dáng cha mẹ nàng là tròn hay dẹp nàng cũng không rõ nữa.
Nghĩ tới đây, Loan Loan đột nhiên ý thức được rằng nếu có một ngày Bách Thủ không ở bên cạnh nàng, nhỡ gặp phải mẹ nàng, mà nàng lại không nhận ra, vậy phải làm sao? Nghĩ lại, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, sau khi gả cho Bách Thủ, người nhà mẹ đẻ đến giờ cũng không tới thăm nàng, không thể nào gặp phải người nhà mẹ đẻ được a.
Đang suy nghĩ, trên thượng du truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ của phụ nữ.
Cách một khoảng nên nghe không rõ người trên thượng du nói những gì, sau đó giọng nói lành lạnh nói câu gì đó. Loan Loan biết giọng nói này nhất định là của người phụ nữa mới vừa gặp kia, cũng không biết nữ nhân kia nói cái gì, mà tiếng nói trên thượng du bỗng chốc đề cao lên.
“Nói một chút thì thế nào, chỗ này cũng không có người nghe được.” Mẹ Kim Đản bất mãn nói.
“Đúng vậy, theo ta thấy, dù cho nàng ta nghe được cũng chẳng có gì cả. Vả lại, có phải lần trước nàng ta rơi xuống sông nên đầu óc hỏng hết rồi không.” Mẹ Lan Hoa nói tiếp.
Tay Loan Loan đang vò quần áo dừng lại một chút.
“Nghe nói mấy ngày nay còn làm việc nữa đấy, người té hỏng đầu sẽ làm những chuyện này sao?” Mẹ Kim Đản lưỡng lự nói.
“Tẩu còn không tin à? Nói cho các người biết nha, bây giờ nhìn nàng có vẻ kì kì quái quái…” Sau đó sinh động miêu tả tình hình sáng sớm lần trước thấy Loan Loan: “… Cái tên nam nhân kia của nàng đang gánh đồ, bộ mặt vẫn cứng ngắc giống như trước kia, nhưng nàng vừa trông thấy mẹ Nguyên Bảo thì trên mặt lập tức cười như nở hoa vậy, cách thật xa đã bắt đầu chào hỏi mẹ Nguyên Bảo rồi, cuối cùng còn hỏi mẹ Nguyên Bảo có muốn cùng đi chợ hay không, các người nói xem việc này có lạ hay không…”
“Thật hay giả vậy?” Mẹ Kim Đản kinh ngạc nói.
“Đây là ta tận mắt nhìn thấy, bình thường không lộ mặt, vừa lộ mặt ra tiếng thì hù ૮ɦếƭ người ngay, lúc ấy khiến mẹ Nguyên Bảo bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nếu như ai đi cùng bọn họ còn không phải sẽ hỏng bét…”
Loan Loan khinh bỉ trề môi, mấy kẻ tam cô lục bà này cũng thật biết thêu dệt, đột nhiên thượng du “phịch” một tiếng, rồi không có âm thanh gì nữa, tiếp theo có tiếng bước chân vang lên. Loan Loan khó hiểu hướng mắt nhìn về phía thượng du, đáng tiếc cây cối quá nhiều nên đã che khuất tầm mắt, căn bản là không nhìn thấy rõ tình hình ở thượng du.
Mẹ Kim Đản và mẹ Lan Hoa sững sờ nhìn Vương quả phụ bê quần áo đi khỏi bờ sông, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại. Mẹ Kim Đản phỉ nhổ một cái, tức giận nói: “Quăng cái khỉ gì chứ!”
Mẹ Lan Hoa lại hì hì cười, nhíu mày nhìn về phía mẹ Kim Đản nói: “Chị dâu này của ngươi tính tình cũng không nhỏ nha!”
Mẹ Kim Đản bĩu môi: “Hồi đó lúc vừa mới gả đến người nhìn còn được, nhưng kể từ sau khi ca ca ta ૮ɦếƭ, vẫn cứ giữ cái bộ dáng xa cách như vậy, giống như ai thiếu nợ nàng vậy, chẳng trách lão bà tử ngày ngày ở trong nhà trách móc.”
Vẻ nhiều chuyện trong mắt mẹ Lan Hoa chớp động, cười hì hì hỏi: “Kỳ thật nhìn Mai Tử cũng rất chăm chỉ mà.”
“Nàng có thể không chăm chỉ à, tính tình lão bà tử nhà ta thế nào, tẩu còn không biết sao?”
“Ta nói chứ, nàng cũng đáng thương, vừa gả tới đã góa chồng.”
“Cũng bởi thế, mẹ ta đến giờ nhìn nàng còn tức giận đây này!”
“Hả? Vì sao vậy?” Mẹ Lan Hoa hiếu kỳ hỏi.
Trên thượng du trầm mặc chốc lát
“Ta nói nàng cũng đần, mỗi ngày phụ giúp làm việc, trong nhà, ngoài ruộng, ngay cả giặt quần áo cũng không biết lười biếng…”
Giọng nói hai người càng lúc càng xa.
Quả nhiên cổ kim đều giống nhau, nhiều chuyện thị phi là thiên tính của phụ nữ.
Loan Loan nhanh chóng giặt cho xong quần áo, đặt ௱ôЛƓ ngồi lên tảng đá, chính tai nghe người khác kể thị phi của mình, nhưng nàng tuyệt đối không tức giận, mà chỉ cảm thấy là lạ. Nghe xong của mình lại nghe được của người khác!
Khẽ thở dài một hơi, nàng chỉ đi ra ngoài một mình có hai lần, cả hai lần đều nghe được lời ong tiếng ve về mình. Bách Thủ cả đời đều sống ở chỗ này, từ nhỏ đến lớn không biết phải nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ?! Đột nhiên Loan Loan thấy tội nghiệp Bách Thủ.
Nước sông trong trẻo, những chú cá vui vẻ vùng vẫy trong làn nước, hai bên bờ sông mọc đầy rừng cây xanh tươi, cảnh vật chung quanh bờ sông thanh nhã tươi mát, một nơi tốt như vậy nếu như đặt ở hiện đại, chính phủ lại cải tạo một phen, xây dựng thành một khu danh lam thắng cảnh, chỉ việc thu vé vào cửa thôi cũng phải thu mỏi tay rồi.
Ba người vừa đi, bờ sông lập tức khôi phục vẻ tĩnh lặng. Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng cười “Ha ha” nhẹ nhàng khoan khoái, tiếng cười này ở bờ sông yên tĩnh không người nghe có vẻ hơi rờn rợn.
Loan Loan giật mình một cái nhảy dựng lên khỏi mặt đất.
Chỉ thấy một nam tử khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, làn da trắng nõn, tướng mạo mi thanh mục tú đang ngồi dưới tay nàng.
Nam tử một tay chống cằm, toét miệng cười với nàng, hàm răng trắng nõn vô cùng ngay ngắn xinh đẹp. Hắn hoàn toàn không thấy ánh mắt cảnh giác của Loan Loan, mắt nhìn nàng, lại ra vẻ thâm trầm nhìn về phía bờ sông bên kia, tiếp theo rung đùi đắc ý bắt đầu ngâm nga: “Nghĩ về nàng, nhớ đến nàng!”
Ánh mắt Loan Loan lập tức trợn tròn, đây là tình huống quái đản gì vậy?
Chẳng lẽ người này là người tình trước kia của thân thể này? Thấy nàng có một mình, cho nên đến đây để bày tỏ nỗi khổ tương tư?
Bị não* à!
*Nguyên văn: HYGD! (ta không tra được từ này! ai biết thì giúp ta nhé!)
Thông dâm sẽ bị dìm Ⱡồ₦g heo đó nha!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc