Tú Sắc Nông Gia - Chương 148

Tác giả: Quả Vô

Chương 148: Quý nhân, năm mới

Bạch y công tử khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía sau, một tên tùy tùng lập tức tiến lên đón lấy bao đồ, lúc này hắn mới chậm rãi nói: “Xem trí nhớ của ta này, may mà Dư chưởng quỹ đưa tới đây.”
Dư chưởng quỹ cười ha ha nói: “Đây là việc lão nô phải làm, cũng may Nhị thiếu gia chưa đi xa.” Nói xong lúc này mới phát hiện tình hình xung quanh, kinh ngạc nói: “Ơ, sao nhiều người thế này?”
Ngay sau đó lại thấy Loan Loan và Bách Thủ đối diện, ông lại càng kinh ngạc hơn: “Ôi, Bách Thủ huynh đệ, sao mọi người cũng ở đây thế?”
Bách Thủ chắp tay chào hỏi: “Dư chưởng quỹ.”
Đáy mắt trong trẻo của Loan Loan đã vui vẻ, mỉm cười nói: “Dư chưởng quỹ, thật là khéo! Hôm nay chợ rất náo nhiệt, mà người đi chợ cũng đông, nhưng lại có thể gặp ngài ở trên đường thế này, đúng là hiếm thấy đấy.”
Hiện giờ việc buôn bán của quán R*ợ*u quả thật rất tốt, Dư chưởng quỹ cười nói: “Nào có. Hai vị đang trên đường về sao?”
Bạch y công tử và Lương công tử thấy Dư chưởng quỹ thân thiết với mấy người Bách Thủ như vậy thì đều ngơ ngác.
Bạch y công tử biết Dư chưởng quỹ không có họ hàng thân thích gì, mà hắn cũng chưa bao giờ gặp mấy người Bách Thủ, bèn quay đầu nhìn về phía Dư chưởng quỹ.
Dư chưởng quỹ mỉm cười với hai người Loan Loan, sau đó ở nhỏ giọng thì thầm mấy câu bên tai bạch y công tử.
Đôi mắt bạch y công tử sáng ngời, ánh mắt nhìn Loan Loan với vẻ khó mà tin được.
Sau đó Dư chưởng quỹ lại giới thiệu với Bách Thủ và Loan Loan: “Đây là Nhị thiếu Đông gia của quán R*ợ*u Phúc Sinh chúng ta.”
Lúc Dư chưởng quỹ xuất hiện, Loan Loan đã cảm giác nam tử này nhất định có quan hệ với quán R*ợ*u Phúc Sinh, nhưng không nghĩ tới lại là một thiếu Đông gia. Đã như vậy, người này nhất định biết chuyện hợp tác của nàng với quán R*ợ*u, không biết có thể nể mặt chuyện hợp tác này mà hôm nay chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không hay không?
Bạch y công tử đưa mắt nhìn Loan Loan lần nữa, sau đó ôm quyền nói với Bách Thủ: “Thì ra vị này chính là Bách Thủ huynh đệ, tại hạ là Tạ Dật.”
Quán R*ợ*u Phúc Sinh có thể mở rộng đến kinh thành, đủ để thấy thế lực của Tạ gia rất lớn. Người như vậy mà xưng hô huynh đệ với mình, có thể thấy đối phương không vì vấn đề thân phận mà coi thường chính mình, nên Bách Thủ cũng chân thành thi lễ: “Nhị thiếu Đông gia.”
Tạ Dật sau khi biết được Bách Thủ và Loan Loan là ai thì rất kích động. Bản lĩnh của Loan Loan hắn đã sớm nghe nói, các loại thịt khô tiêu thụ rất tốt ở kinh thành, cũng chính nhờ loại hàng hóa độc nhất vô nhị này mà danh tiếng của quán R*ợ*u Phúc Sinh ở kinh thành lại càng vang xa.
Hắn đã sớm cảm thấy hiếu kỳ với người hợp tác làm ăn này, đến mấy lần rồi chưa được nhìn thấy người thật của Loan Loan, hôm nay trông thấy thì không ngờ lại là một nữ tử trẻ tuổi như vậy, mà những lời nói phong thái của Loan Loan vừa rồi lại càng khiến hắn khâm phục. Còn Bách Thủ, nghe nói tài bắn cung cũng rất bất phàm, bề ngoài có vẻ trung thực, xem ra cũng là một người có năng lực.
Lương công tử kia là biểu đệ của Tạ Dật, tên là Lương Nhàn, hàng năm vẫn theo hắn ra ngoài, tuy nhiên thành tựu chỉ thường thường, trong nhà có một thê một thiếp, tính ra thì cũng không phải là nhiều. Nhưng tên Lương Nhàn này trong xương tủy lại là một kẻ háo sắc, mỗi khi ra ngoài đến một chỗ nào đó, hắn nhất định sẽ lui tới mấy chốn trăng hoa, vừa ý cô nương nhà nào thì sẽ tìm mọi cách để có bằng được.
Tạ Dật tuy không thích hắn, nhưng dù sao họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mọi việc không thể quá gay gắt được. Sở dĩ hắn chưa từng trừng phạt nặng Lương Nhàn là vì Lương Nhàn tuy có tiếng chơi bời bên ngoài, nhưng ở trong vùng này cũng không phải kẻ khi nam bá nữ.
Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy. Hắn từ đầu tới cuối không nói một lời là bởi vì đã không thể chịu đựng được hành vi của Lương Nhàn. Bây giờ nếu mấy người Loan Loan là người quen, thì việc này không thể mặc kệ cho Lương Nhàn làm bậy được nữa.
Đã có Tạ Dật giúp đỡ, chuyện Lương Nhàn muốn nạp Vương Tiểu Thảo làm thiếp cũng chỉ có thể bỏ đi. Trong lòng Lương Nhàn rất uất ức, việc có nạp Vương Tiểu Thảo làm thiếp được hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là hôm nay Bách Thủ đã khiến cho hắn vô cùng mất mặt. Nhưng thấy thái độ của Tạ Dật đối với bọn Bách Thủ, trong lòng hắn lại cảm thấy lo lắng không ngừng.
Dù sao, Lương Nhàn vẫn không dám cãi lời trước mặt Tạ Dật.
Sau đó, gã sai vặt của Lương Nhàn quả nhiên đã gọi hai nha dịch tới đây. Thật khéo, hai người này đều là người quen của Bách Thủ, một người trong đó Loan Loan đã từng gặp qua, chính là Tạ đại ca kia.
Nếu nha dịch đã đến đây, Lương Nhàn với tư cách là đương sự nên khó tránh khỏi phải giải thích rõ ràng, nói chỉ là một việc hiểu lầm.
Hai nha dịch đang đi trên đường thì bị người gọi đến, lúc mới nhìn thấy Bách Thủ thì không khỏi thấy lo lắng, giờ nghe những gì Lương Nhàn nói, tất nhiên trong lòng họ rất vui mừng, vì thế nói thêm vài câu với Bách Thủ rồi rời đi.
Chờ nha dịch vừa đi, Loan Loan, Bách Thủ nói cám ơn với Tạ Dật, sau đó dẫn đám người Vương Tiểu Thảo rời khỏi chợ.
Có lời nói của Tạ Dật, chắc rằng sau này Lương Nhàn sẽ không gây khó dễ cho Vương Tiểu Thảo nữa.
Lương Nhàn không hiểu vì sao Tạ Dật lại đi giúp đám người Loan Loan như thế, trong lòng hắn tính chờ Tạ Dật đi rồi, bản thân sẽ tìm người đi báo mối thù bị lăng nhục hôm nay. Tuy nhiên, sau khi trở về, Tạ Dật đã nghiêm khắc cảnh cáo hắn, từ nay về sau không được gây bất cứ phiền phức gì cho cả nhà Bách Thủ nữa. Lương Nhàn chỉ đành từ bỏ chút suy tính kia.
Món thịt khô của Loan Loan ở trong các quán R*ợ*u của Tạ gia mỗi nơi đều được hoan nghênh vô cùng, bí phương của món thịt xông khói kia Tạ gia đã tìm rất nhiều người mà không ai có thể phối chế ra được. Vả lại, Loan Loan làm việc rất kiên định, một người phụ nữ mà có thể nghĩ đến việc ký khế ước, ký hợp đồng thì có thể thấy là một người có đầu óc. Yêu cầu của nàng cũng rất đơn giản, chính là kế sinh nhai, là tiền bạc, không hề mưu tính nhiều như những thương nhân khác.
Cho nên, Tạ Dật vẫn rất cam tâm tình nguyện giao thiệp với người như vậy.
Còn có một nguyên nhân quan trọng đó là mỗi ngày tiền thu từ thịt khô ở cửa hàng chính của “Quán R*ợ*u Phúc Sinh” tại kinh thành đều gấp mấy lần vài chỗ khác, người đến đó đều là quan lại quyền quý có quyền thế, trong đó có cả các Vương gia, công chúa cũng là bình thường.
Quán R*ợ*u Phúc Sinh có thể nổi danh khắp kinh thành không ai không biết thì món thịt khô của Loan Loan có công rất lớn. Hiện giờ có rất nhiều người trong nghề đã bắt đầu hỏi thăm cách làm món thịt khô này. Có đôi khi hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì công thức món ăn này rất khó điều chế, và cũng may mà bọn họ đã ký khế ước với Loan Loan.
Nghĩ tới đây, Tạ Dật khẽ cau mày, xuất xứ của thịt khô này sớm muộn cũng sẽ bị người khác biết được, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có rất nhiều người tìm được Loan Loan, vì quán R*ợ*u Phúc Sinh, Tạ Dật chợt cảm thấy phải chăng nên ký một tờ khế ước nữa với Loan Loan.
Loan Loan và Bách Thủ chia tay với ba người Vương Tiểu Thảo ở ngã rẽ trước Vương gia thôn. Sau khi về đến nhà, họ tùy tiện nấu chút đồ ăn cho qua bữa. Buổi chiều Loan Loan bảo Bách Thủ dẫn theo Lai Sinh ra bờ sông, xem có thể xiên được cá không, vì đầu năm ăn cá mới mới gọi là có đầu có đuôi!
Đáng tiếc, vào đông căn bản rất khó tìm được tôm cá, hai người chỉ có thể tay không quay về. Buổi tối, Bách Thủ vào bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, Loan Loan chỉ huy Lai Sinh dán câu đối lên cửa, đợi cơm nấu xong thì đóng cổng, bắt đầu đốt pháo.
Sau khi cúng bái tổ tiên xong xuôi, ba người mới bắt đầu ăn cơm tất niên.
Lần đầu tiên cơm tất niên được ăn cơm trắng thơm phức, lại còn có rất miếng thịt lớn, Lai Sinh vô cùng háo hức. Vẻ tươi cười vẫn thường trực trên khuôn mặt Bách Thủ, hắn không ngừng gắp thức ăn cho Loan Loan. Loan Loan chỉ thấy hơi tiếc nuối, nếu có một chai đồ uống nữa thì sẽ rất hoàn hảo.
Ăn cơm tất niên xong, Loan Loan hỏi Bách Thủ có cần phải đón giao thừa hay không, Bách Thủ nghĩ mười mấy năm qua mình cũng không đón giao thừa, nên bèn nói không đón cũng được.
Hai người ngồi trong chính, nhóm lò than lên, ngồi nói chuyện một lát. Còn Lai Sinh thì nằm bò bên cạnh bàn, không ngừng ăn vặt. Tiểu tử này thân thể tốt, không sợ bị khó tiêu, nên Loan Loan cũng không quản hắn nhiều.
Ngồi khoảng một canh giờ, Loan Loan lên giường nghỉ trước. Bách Thủ thì bảo Lai Sinh đi lấy R*ợ*u hôm nay mua ở chợ ra, rót một chén rồi để ở giữa sân.
Lai Sinh hỏi hắn: “Tối nay ông nội sẽ đến thật chứ?”
Bách Thủ gật đầu: “Ừ, buổi tối chờ lúc đệ ngủ, ông nội sẽ lặng lẽ trở về thăm đệ, sau đó sẽ uống R*ợ*u mà tự tay đệ mua cho ông ấy, cho nên buổi tối đệ đừng chơi quá muộn. Nếu để ông nội thấy đệ quá nửa đêm rồi mà vẫn chưa đi ngủ, chắc chắn sẽ rất tức giận.”
“Vậy sao giờ ông nội không đến uống luôn?” Lai Sinh nghiêng đầu suy nghĩ rồi lại hỏi.
“Bởi vì hôm nay là trừ tịch, ông nội ở trên trời cũng phải ăn cơm tất niên mà. Bọn họ ăn cơm còn muộn hơn cả chúng ta đấy.”
Lai Sinh cái hiểu cái không, cẩn thận đặt chén R*ợ*u xuống rồi theo Bách Thủ về phòng.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày mùng một tết, sáng sớm Loan Loan còn đang nằm trên giường, đã nghe Lai Sinh ồn ào ở ngoài sân. Nàng mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài. Chỉ thấy Lai Sinh đứng ở trong sân, tay cầm chén R*ợ*u mà mặt rất mất hứng.
Bách Thủ cũng không để ý đến hắn, lúi húi trong phòng bếp làm điểm tâm.
Loan Loan lấy ra một bao lì xì từ trong ***, vẫy vẫy tay: “Lai Sinh, đệ tới đây.”
Sau đó đưa bao lì xì cho hắn, cười nói: “Lai Sinh. Chúc mừng năm mới, Lai Sinh lại lớn thêm một tuổi, bây giờ đã là người lớn rồi, không được giống như trẻ con nữa nhé!”
Lai Sinh mở bao lì xì ra, bên trong có hai đồng tiền, lập tức toét miệng cười, nhưng sau đó lại bĩu môi, cầm chén đưa tới trước mặt Loan Loan: “Tối hôm qua ông nội không có về. R*ợ*u đâu có ai uống đâu.”
Loan Loan cười cười: “Ai bảo ông nội không uống. Đệ ngửi mùi trong chén này, rồi lại ngửi R*ợ*u ở trong bầu R*ợ*u của chúng ta xem nào.”
Lai Sinh bưng chén lên ngửi ngửi, rồi lại chạy vào phòng lấy bầu R*ợ*u ra ngửi, sau đó kêu lên: “A, chị dâu, sao mùi lại không giống nhau?”
Loan Loan cất bầu R*ợ*u lại chỗ cũ, cười nói: “Đương nhiên không giống rồi, R*ợ*u trong chén này đã không còn mùi, bây giờ là nước rồi, chứng tỏ hôm qua ông nội đã uống hết R*ợ*u rồi.”
Lai Sinh nghe thấy thế thì hai mắt sáng ngời, lập tức cười toe, rồi bưng chén chạy vào phòng bếp tìm Bách Thủ, chỉ chốc lát sau, Loan Loan đã nghe tiếng Lai Sinh nhận lỗi, bởi vì mới vừa rồi hắn còn mắng Bách Thủ là đồ lừa đảo.
Loan Loan cười thầm trong lòng, R*ợ*u để qua một đêm mà vẫn còn mùi R*ợ*u mới là lạ đấy? Đây chính là lý do mà vì sao hôm qua khi Lai Sinh nói muốn mua đồ cho ông nội, nàng lại bảo hắn đi mua R*ợ*u.
Ăn điểm tâm xong, Bách Thủ đi mở cổng. Năm mới, trẻ con đều thích loăng quăng chạy khắp nơi chúc tết. Nhìn thấy cảnh đó khiến cho trong lòng người ta không khỏi cảm thấy thoải mái. Quả nhiên chưa đầy một lát, Nguyên Bảo và Thạch Đầu là hai đứa đến đầu tiên, vừa vào cửa đã nói với Bách Thủ câu “Năm mới may mắn.”
Bách Thủ cho mỗi đứa một cái bao lì xì nhỏ, sau đó hai đứa lại quay sang Loan Loan, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét chúc tết: “Chúc Loan Loan thẩm thẩm sinh được một đệ đệ mập mạp, ngày càng xinh đẹp. . . . . .” Nói một tràng thật dài.
Loan Loan cười híp mắt, phát cho mỗi đứa một bao lì xì nhỏ, lại mời hai đứa ăn kẹo.
Hai đứa vừa chúc năm mới Bách Thủ và Loan Loan xong, lại quay sang chúc năm mới Lai Sinh.
Lai Sinh ngó bốn đồng tiền trong túi mình vừa có được thì có chút không nỡ, nhưng lại cảm thấy mình không thể keo kiệt, liền học Loan Loan lấy hai bao lì xì, để một đồng tiền vào mỗi cái rồi đưa cho bọn Nguyên Bảo, còn học bộ dáng của Bách Thủ, y như thật nói: “Chúc các đệ năm mới vui vẻ.”
Hai tiểu tử lại thu thêm được một bao lì xì, có chút thụ sủng nhược kinh(*), bọn chúng chỉ định trêu đùa Lai Sinh, không ngờ hắn lại cho mỗi đứa một bao lì xì, thế là bọn chúng lập tức cảm thấy Lai Sinh thật hào phóng.
(*) thụ sủng nhược kinh: vừa mừng vừa sợ
Nguyên Bảo còn nghiêm túc nói cảm ơn hắn, cuối cùng nói: “Nhà đệ có rất nhiều đồ ăn, đệ mời huynh đến ăn cùng.”
“Đúng đúng, đệ cũng mời huynh đến nhà đệ ăn.” Thạch Đầu ở bên cạnh cũng lập tức phụ họa.
Sau đó Lai Sinh vô cùng vui vẻ đi theo hai đứa nhỏ ra sân. Lúc ra đến cổng, Loan Loan dặn hắn buổi trưa nhớ về nhà ăn chè trôi nước, vì đúng là buổi trưa bọn họ định ăn chè trôi nước.
Sau đó, Bách Thủ vào phòng bếp hòa bột làm bánh trôi, Loan Loan ngồi đốt chậu than ở nhà chính, tiếp đó lại có thêm mấy đứa trẻ con liên tục đến chúc tết, Loan Loan đều cho mỗi đứa một bao lì xì nhỏ, lại còn phát chút kẹo.
Đến trưa, Lai Sinh trở về, còn có Nguyên Bảo và Thạch Đầu, ba người đi phía trước vừa đi vừa nói chuyện.
“Chè trôi nước nhà ta ăn ngon lắm nhé, vừa to, vừa mềm, lại vừa dẻo.”
“Thật sao? Thật sao? Đệ phải ăn bốn cái!.”
“Bốn cái? Ngươi có ăn hết được không?”
“Đương nhiên, ta lợi hại lắm đấy.”
Khiến Loan Loan kinh ngạc là Mạch Thảo im lặng theo sau ba đứa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc