Tú Sắc Nông Gia - Chương 101

Tác giả: Quả Vô

Chương 101: Nỗi xót xa của kẻ đần

Edit: Tuyentuyen Beta: Tuyết Y Mấy ngày qua, Bách thủ đã làm rất nhiều đồ đạc, trừ tủ chén và rương quần áo, thì hắn còn làm một cái bàn và mấy ghế ngồi. Loan Loan đặc biệt chuyển một cái ghế dài đơn vào phòng trong, trong phòng ngủ một nữ nhân làm sao có thể thiếu được thứ này?
Đặt rương quần áo vào phòng trong, dường như còn thiếu một chút đồ, bèn dứt khoát để Bách Thủ làm một cái bàn trang điểm đơn giản, chỉ có một mặt bàn, không có gương, phía dưới để trống, có cánh cửa đóng lại, sau này có thể bỏ vào thứ này thứ kia. Nếu như có bàn trang điểm, vậy thì cũng có thể suy xét làm cái tủ quần áo, thế nên Loan Loan nói ý kiến của mình với Bách Thủ.
Bách Thủ cảm thấy nếu tự làm thì sẽ hơi chậm, không bằng tốn chút bạc ra chợ để cho thợ mộc làm thì tốt hơn. Vì thế hai người đi chợ, nàng nói cho thợ mộc về hình dáng tủ quần áo mình muốn, bề ngoài cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần bên trong lưu ý làm tỉ mỉ một chút, ví như phía trên chẳng những để được quần áo, mà còn có thể treo quần áo lên, phía dưới thì làm hai ngăn kéo, cũng không quá lớn, so với tủ quần áo của một người ở hiện đại thì to hơn chút ít, nàng cùng Bách Thủ hai người dùng thế là đủ rồi.
Cứ như vậy, Bách Thủ chạy tới chạy lui đến chợ mấy lần, sau đó tủ quần áo và bàn trang điểm cũng đã làm xong, mặc dù tốn chút ít bạc, nhưng so với tự hắn làm thì tốt hơn chút, cột chắc đồ đạc lên xe trâu mà vui vẻ trở về nhà.
Đặt xong hai món đồ trong phòng, trong phòng lập tức có vẻ ấm áp hơn nhiều, cũng không còn cảm giác vắng vẻ kia nữa. Mà mấy ngày nay trong lúc chờ tủ quần áo làm xong, Bách Thủ đã làm một cái giá rửa mặt, có ba tầng đặt chậu, còn có cả chỗ để khăn nữa.
Ở hiện đại vào những năm tám mươi, loại giá rửa mặt này chính là của hồi môn không thể thiếu của nữ nhân xuất giá. Sau đó từ chất liệu gỗ dần chuyển sang làm bằng inox. Sau khi đến thế kỷ hai mươi, thì giá rửa mặt cũng ít được dùng. Trước kia khi còn bé nàng đã từng dùng, sau khi lớn lên ngại dùng vật này vì quê mùa, lại phiền toái. Nhưng mà bây giờ có một món đồ như vậy thì thật sự là quá tốt.
Trong nhà những đồ vật cần dùng căn bản đã sắp xếp xong. Loan Loan tính toán thời gian thì thịt xông khói hẳn cũng được rồi, liền giành thời gian một ngày đi lên thôn trang một chuyến. Sau khi đến thôn trang nàng tỉ mỉ kiểm tra mức độ phơi năng của thịt xông khói và lạp xưởng, cũng đã vừa đúng. Nàng nói với quản sự phụ trách: “Thịt này phơi hai ngày nữa mới được, đến lúc đó xin hãy báo cho Dư chưởng quỹ một tiếng”.
Đây vốn cũng là một phần việc cửa quản sự, hắn lập tức đáp lời.
Loan Loan không yên lòng nên hai ngày sau lại đến một lần nữa, sau khi kiểm tra xong, liền cho người đi báo với Dư trưởng quỹ. Sau đó, Dư trưởng quỹ lo liệu để cho hạ nhân đóng gói thịt xông khói cùng lạp xưởng cho xong. Loan Loan cũng trở về thôn.
Trên đường về thôn nàng gặp bà mối Vương và mẹ Trường Thọ. Nàng đi chậm rãi, hai người này bước nhanh vượt qua nàng.
“A, Nhị muội tử, ngươi vừa đi chợ về à?”. Bà mối Vương chào hỏi nàng.
Loan Loan trước tiên chào hỏi với mẹ Trường Thọ, sau đó cười với bà nói “Không có, hôm nay cũng đến ngày nên muội lên thôn trang một chuyến”.
Hai người lập tức hiểu rõ, là nói thịt xông khói và lạp xưởng mọi người cùng làm trước đó vài ngày!
Mẹ Trường Thọ bèn cười khen nàng “Nhị muội tử thật là tài giỏi nha! Bách Thủ lấy được ngươi thật sự là phúc phận của hắn!”.
Khóe miệng Loan Loan lộ ra một chút ý cười: “Có thể gả cho chàng cũng là phúc phận của muội, Bách Thủ là người rất tốt”.
Bà mối Vương liền trêu ghẹo nàng “Biết rồi, biết rồi, trong thôn chúng ta ai mà không biết Bách Thủ yêu thương vợ nhất chứ…”.
Lời này cũng không sai, có điều hai trưởng bối bắt đầu trêu chọc nàng vẫn khiến nàng có hơi ngượng ngùng!
“….Tục ngữ nói a, nam nhân lấy vợ thì phải lấy người tài giỏi, hiền lành, nhã nhặn; nữ nhân gả cho nam nhân cũng phải tìm người trung thực, tri kỷ. Nam chủ ngoại, nữ chủ nội (*) Phu xướng phụ tùy (**). Một nhà như vậy mới có thể hạnh phúc, hòa hòa thuận thuận. Tẩu tử, tẩu nói xem có đúng không?”.
(*) nam chủ ngoại, nữ chủ nội : nam lo việc bên ngoài, nữ quán xuyến việc nhà.
(**) phu xướng phụ tùy: cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo
Mẹ Trường Thọ nhăn mặt nhíu mày, không biết bà đang suy nghĩ gì mà không trả lời.
Loan Loan thấy kỳ quái nhìn hai người.
Sau đó lại nghe bà mối Vương nói: “Tẩu tử, ta nói này, tẩu thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, những cô nương ở nông thôn chúng ta, nếu như không phải là muốn gả cho nhà giàu, muốn trèo cành cao, ở nhà tìm lang quân, ai mà không muốn tìm người vừa lòng đẹp ý, thương yêu mình đây.”
Mẹ Trường Thọ suy nghĩ một chút, dường như bà cũng thấy có chút đạo lý, nhưng lại hơi do dự hỏi “Thật chứ?”.
“Ôi, nếu không thế này đi, vợ Bách Thủ cũng không phải là người nhiều chuyện, chúng ta nói cho nàng nghe một chút, lại nhờ nàng phân tích giúp tẩu xem, vợ Bách Thủ là người biết kiếm tiền, đầu óc nhanh nhẹn, nhất định phân tích toàn diện hơn ta.”
Mẹ Trường Thọ nhìn Loan Loan một cái, lại nghĩ đến những lời lần trước bà nghe Loan Loan nói, gả Mai Tử đi xong thì đứa con trai út bỗng chốc đã có người đến mai mối rồi, vì thế trong lòng bà cũng có mấy phần mong mỏi, bà liền gật đầu.
Bà mối Vương lập tức khoác tay Loan Loan, cười nói “Nhị muội tử, chuyện này trước tiên ta nói cho muội nghe, muội giúp phân tích xem….Trước đó là ta dựa theo yêu cầu của tẩu tử tìm cửa hôn sự cho Thanh Sơn huynh đệ, có một cô nương nhà họ Cát ở Ngưu gia thôn…”
Nói đến đây nàng đột nhiên ngẩn người, thấy Loan Loan đang chú ý nghe thì nói tiếp “Cô nương đó năm nay mười chín, miệng ngọt khéo nói, cũng có tài giỏi, diện mạo cũng đoan chính. Gia cảnh nhà nàng không tệ, bởi vì trên nàng còn có ca ca, ca ca nàng trước kia là người trông coi thôn trang cho nhà giàu, kiếm được nhiều bạc hơn một chút, nhưng năm trước ca ca của nàng đột nhiên trở về, chân cũng có chút vấn đề. Ta đã lặng lẽ hỏi thăm, người ta nói là Cát Đại này lúc làm việc ở thôn trang bị ngã gãy chân, đã gọi đại phu xem qua và nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương tuy nói là khỏi rồi, nhưng chân lại bị khập khiễng. Ngươi nói xem, chân bị như thế, không thể làm được một số việc nữa, chủ nhà đương nhiên sẽ không coi trọng như trước. Bản thân hắn cũng không muốn làm việc ở đó nữa, mà chủ nhà kia là người dễ nói chuyện, niệm tình vì hắn bị thương nên cho hắn một khoản bạc, cũng xé bỏ khế ước đi rồi cho hắn về quê…”
Loan Loan vừa nghe tim vừa nhảy thùng thùng, nàng đã nói sao lần trước mẹ Kim Đản nói lại cảm thấy quen như vậy, thì ra Cát gia này đúng thật là Cát gia kia. Chính là nam nhân mẹ nàng muốn gả nàng cho hắn.
Nghĩ lại lời của bà mối Vương, cho dù chân bị gãy, có một số việc không tiện xử lý, nhưng nếu có năng lực thì cũng không phải nói đi là cho đi được. Vị trí này không được, sẽ luôn có vị trí khác thích hợp. Có điều, đây là vấn đề của Cát Đại, không có liên quan nhiều đến muội muội của hắn.
Suy nghĩ một chút, nàng liền bảo: “Nghe đại nương nói như vậy, thì gia cảnh của nàng quả thật không tệ. Có điều ta cảm thấy gia cảnh nhà này cho dù có tốt đi nữa cũng chỉ là nhà mẹ đẻ, cô nương gả đi rồi, những thứ kia cũng không thể tính là của nàng được. Gia đình nàng sống khá giả, sau này cũng không sợ ca ca nàng vì bạc mà tìm đến tận cửa xin giúp đỡ..”
Điều sợ nhất chính là thân thích nghèo khổ đến quấn chặt láy không buông. Mẹ Trường Thọ không khỏi gật đầu, đúng là nói trúng tâm sự đáy lòng bà rồi
“…Mấu chốt vẫn là phải xem Thanh Sơn huynh đệ có thích không, hãy còn cả tính tình cô nương này, tính tình tốt thì chị em dâu mới có thể chung sống hòa hợp được!”
Mẹ Trường Thọ gật đầu lần nữa, nếu lấy phải người vợ tính tình đanh đá thì chẳng phải khiến cho nàng ngột ngạt hay sao? Lập tức cảm thấy Loan Loan nói thật là đúng, không khỏi kéo tay nàng nói “Ai, vẫn là Nhị muội suy nghĩ chu đáo.” Trong lòng đáng tiếc vì sao Loan Loan không phải con dâu bà đây?
Bà mối Vương bên cạnh nghe xong Loan Loan nói chuyện một phen, hai mắt không khỏi nhìn nàng kỹ hơn.
Xem ra cô nương này rất biết nói chuyện, mặc dù có đề cập vòng vo vấn đề của bà, nói đến vài chuyện, nhưng cũng không nói là cô nương nhà người ta tốt hay không tốt, nghe thế nào cũng không thể đắc tội người khác, khó trách người ta có thể kiếm được bạc!
Sau đó liền cười nói “Nhị muội nói có lý, điều kiện nhà họ quả thật không tệ, chị dâu cảm thấu thế nào?”
“Đại ca của nàng có chút kỳ lạ, vì sao hơn ba mươi tuổi mà còn chưa thành thân?”
Bà mối Vương cười nói “Sao có thể thế được chứ, nghe nói trước kia ca ca nàng đã thành thân rồi, hai người sống không hòa thuận sau đó thì cùng cách. Sau khi thành thân hắn vẫn luôn làm việc ở thôn trang, cho tới bây giờ cũng không thấy hắn đi qua nhà vợ lần nào, hơn nữa họ hiếm khi về nhà, cho nên mọi người cũng không biết”.
Mẹ Trường Thọ đã hiểu rõ.
Trong lòng Loan Loan lập tức cảm thấy âm thầm may mắn, may mắn là lúc ấy nàng một mực cự tuyệt mẹ nàng, bên đó giấu nàng chuyện người này đã từng thành thân. Không biết ban đầu mẹ nàng có biết chuyện này không. Cả hai đều kết hôn lần hai, khó trách người ta không chê nàng. Có điều Cát Đại này chưa bao giờ trở về nhà vợ, thật là có chút kỳ quái, nhưng có lẽ nhà gái cũng chỉ nhìn trúng tiền tài của hắn.
Bên kia mẹ Trường Thọ dường như đã nghĩ kỹ, đối mặt với bà mối Vương nói “Nếu như vậy thì làm phiền Đại muội tử giúp ta hỏi thăm tính tình cô nương kia một chút, muội biết rõ Thanh Sơn nhà chúng ta là người trung thực, đừng để sau này nó phải quá chịu thiệt thòi”.
Bà mối Vương lập tức cười gật đầu “Đi đi đi, sao chị dâu lại nói như thế chứ, muội sẽ bớt chút thời gian đi hỏi thăm cho tẩu”.
Sau đó, mẹ Trường Thọ lại nói với nàng “Nếu hôn sự này của Thanh Sơn mà thành, lúc thành thân các cháu phải đến tham gia náo nhiệt nhé”.
Loan Loan tự nhiên là cười đáp ứng.
Khi về nhà, trước tiên trong lòng nàng đã hạ quyết tâm không nói chuyện với Bách Thủ, bởi vì không biết Bách Thủ có biết lần đó về nhà mẹ đẻ đã gặp hai mẹ con Cát Đại hay không, cũng không biết hắn có biết người gọi là Cát Đại hay không nữa, nàng cũng không muốn thêm phiền toái, bởi vì một nguyên nhân không rõ ràng có thể làm cho hai vợ chồng bất hòa.
Sau khi về đến nhà, cửa nhà lại đóng, Loan Loan nhìn xung quanh, Bách Thủ không có nhà, gùi cỏ heo đang ở đây, vậy người đi đâu rồi?
Không đầy một lát, Bách Thủ đã trở lại, lại thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, trong lòng thình thịch hai cái, lúc này mới bao lâu đâu mà hắn đã biết rồi? Cũng không đúng, chuyện của Vương Thanh Sơn vẫn chưa định, chuyện hôm nay chỉ có ba người các nàng biết, Bách Thủ làm sao có thể biết được. Nghĩ lại thì lại nghĩ, mình cũng không làm chuyện gì có lỗi với hắn cả, lần trước cũng bị mẹ nàng gạt thôi.
Nghĩ thông suốt, Loan Loan liền cười nói chuyện với hắn: “Sao vậy? Ta trở về không thấy chàng ở nhà, còn tưởng là chàng đi cắt cỏ cho heo nữa”.
Bách Thủ ngồi xuống dưới mái hiên, lúc này mới trầm giọng nói “Ta đến nhà Lai Sinh, mới vừa rồi ông nội Lai Sinh không thoải mái, thôn trưởng bảo ta đi mời đại phu đến.”
Nghe vậy thần sắc Loan Loan cũng trở nên nghiêm túc, mặc dù nàng không nắm chắc mười phần, nhưng cũng biết được vài phần tình trạng của ông nội Lai Sinh, đột nhiên phải mời đại phu, e là tình hình không lạc quan.
“Vậy Đại phu nói như thế nào?”
Bách thủ không nói chuyện, Loan Loan không biết là hắn không nghe thấy hay hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, một lúc lâu sau mới nghe hắn nói “Con người thật sự là động vật yếu ớt, nàng không nhìn thấy đâu, lúc này mới bao nhiêu ngày không gặp, mà mới vừa rồi ta nhìn thấy lão gia tử, người gầy xọp đến không còn hình dáng gì nữa, lại còn không ngừng ho ra máu…haizz, đại phu nói sợ rằng không sống được bao lâu nữa”.
Trong lòng Loan Loan rơi lộp bộp.
Nếu lão gia tử mà ૮ɦếƭ, thì Lai sinh sẽ thế nào đây? Cho dù mỗi ngày bảo hắn đến nhà nàng ăn, nhưng cũng sẽ có chỗ nàng và Bách Thủ không thể trông nom hắn chu đáo được, hơn nữa một tên ngốc ở nhà một mình sẽ thế nào?”
Nghĩ tới đây, nàng vội vàng hỏi hắn “ Lai Sinh có biết không?”
Bách Thủ bất đắc dĩ thở dài “Hắn có thể biết gì chứ, có nói với hắn, hắn cũng không hiểu”.
Người thân sắp ૮ɦếƭ, hắn cũng không hiểu, không biết. Đây chính là nỗi xót xa của một kẻ đần sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc