Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ - Chương 76

Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái

Chương 76: Trùng phùng
Đương lúc Vương Thất Lang của quá khứ là Yến Hoằng Chân của bây giờ, bị một đường kéo lên xe ngựa, lại xuống xe, bị đẩy vào một tòa phủ đệ, cuối cùng được đặt trên giường mềm của nữ tử hương khuê, hắn cũng hoàn toàn chưa tỉnh thần lại, chỉ mở to mắt lom lom nhìn cô gái trước mắt.
Sau thật lâu, thật lâu, hắn vươn tay, run rẩy sờ sờ gương mặt của Tô Tuệ Nương, run giọng hỏi: “Tuệ tỷ tỷ, là Tuệ tỷ tỷ thật sao?”
Tô Tuệ Nương thấy dáng vẻ kích động đến không thể tự khống chế, hai mắt bất tri bất giác dâng đầy nước mắt của hắn, lòng nàng lập tức mềm nhũn, toàn bộ hóa thành nước.
“Tiểu tử thúi, mới năm năm không gặp mà đã quên ta?” Tô Tuệ Nương hít mũi một cái, nức nở nói: “Đúng là vô lương tâm.”
Bên tai là tiếng trách mắng quen thuộc sâu trong ký ức, tuy oán trách nhưng cũng đầy ắp thương yêu, đây là giọng nói mà Yến Hoằng Chân thường xuyên nhớ tới sau nửa đêm tỉnh mộng, là an ủi duy nhất trong lòng khi hắn bị khi nhục cắn răng gắng gượng. Giờ phút này này, Yến Hoằng Chân không còn vẻ hung ác như vừa rồi nữa, tựa như một đứa bé chịu hết vô số uất ức, chợt bổ nhào vào trong *** Tô Tuệ Nương, ôm chặt thật chặt eo nàng, khóc lớn nói: “Tuệ tỷ tỷ, Tiểu Thất rất nhớ tỷ a!”
Tô Tuệ Nương hốc mắt đỏ bừng, thoáng chốc nước mắt rơi như mưa.
Cửu biệt trùng phùng, hai người cứ thế ôm nhau, nhất tề khóc rống, thảng như chỉ có nước mắt kia mới có thể phát tiết toàn bộ tình cảm trong lòng họ lúc này. Hai người khóc thật lâu, Tô Tuệ Nương mới thoáng trấn định lại.
“Xem đệ kìa, cả người bầy hầy.” Cầm khăn thêu lau nước mắt, Tô Tuệ Nương khẽ tách ra một khoảng cách, đầy “ghét bỏ” nói.
Vương Thất Lang có chút ủy khuất dẩu môi, vươn tay còn muốn ôm tiếp, lại bị Tô Tuệ Nương trừng mắt chế trụ, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới nhớ mình vừa bị máu phun cả người, quả là bầy hầy nhem nhuốc thật.
Tô Tuệ Nương hơi lui về sau hai bước, xoay người nói: “Đợi ta lấy quần áo cho đệ tắm.”
Yến Hoằng Chân nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, âm trầm nói: “Đồ của nam nhân khác đệ không quen mặc.”
“Nói bậy bạ gì đó!” Tô Tuệ Nương quay đầu lại trừng mắt liếc: “Đâu có người khác.”
Sau khi liên tục suy ngẫm ý tứ lời này, vẻ tối tăm trên mặt Yến Hoằng Chân nháy mắt tản đi, đổi lại dáng vẻ hí hửng còn hướng về phía Tô Tuệ Nương phất phất tay: “Nhanh đi lấy đi…”
“Ba hồi gió ba hồi mưa.” Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, cảm thấy hắn trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Không chỉ là áo ngoài, ngay cả áo lót, quần, thắt lưng, giầy, Tô Tuệ Nương đều cho hắn thay hết một lèo, bộ quần áo đỏ thẫm không biết là vết máu hay là cái gì khác kia, bị nàng vò thành một nùi, bảo Mộc Hương cầm đi đốt. Yến Hoằng Chân khoan khoái xuống đất ở trước gương dạo qua một vòng lại một vòng: “Vẫn là đồ Tuệ tỷ tỷ làm đẹp nhất.” hắn vô cùng chân chó cười với Tô Tuệ Nương.
Lắc lắc đầu, Tô Tuệ Nương cảm thấy da mặt thằng nhóc này vẫn dày y như mấy năm trước, bất quá thái độ hắn thân cận như vậy, cũng khiến Tô Tuệ Nương ấm lòng, lôi kéo tay hắn, hai người mặt đối mặt ngồi xuống. Tô Tuệ Nương bắt đầu hỏi thăm tình hình cuộc sống của hắn những năm này, người trong phủ Vĩnh Bình hầu có đối tốt với hắn không? Bây giờ đã đi học chưa? Vừa rồi hai gã thiếu niên gây sự với hắn ở trên đường là ai? Vân vân một đống lớn vấn đề.
Hai người vừa nói là nói đến trọn hơn hai canh giờ, tận đến khi hai bên đều miệng đắng lưỡi khô mới khép miệng.
“Thì ra đệ bây giờ tên là Yến Hoằng Chân a!” Tô Tuệ Nương như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
“Cái tên xấu quắc, đệ cũng không thích.” Hắn vội vàng tỏ thái độ nói: “Tuệ tỷ tỷ vẫn gọi đệ là Tiểu Thất đi!”
Tô Tuệ Nương cười cười, tinh tế quan sát thiếu niên trước mắt, năm năm đã hoàn toàn biến đứa bé khả ái như ngọc tuyết kia thành thiếu niên minh mị diễm lệ của hôm nay, trong lòng nàng vừa mừng vừa lo. Mừng dĩ nhiên là hai người có thể gặp lại, lo lại là tính tình của thằng nhóc này, nàng cũng không quên một màn thảm thiết vừa rồi xảy ra trên đường cái, đã nhiều năm như vậy, cái tính vốn có phần ngoan độc của hắn căn bản không có thu liễm, ngược lại càng thêm tùy tiện.
Phải làm sao mới ổn đây…
“Thì ra Tuệ tỷ tỷ có đến tìm đệ à.” Yến Hoằng Chân mặt đầy căm tức lẩm bẩm nói: “Đám nô tài đáng ૮ɦếƭ kia dám dấu chuyện này, để cho chúng ta cách gần như vậy, mà thủy chung không thể gặp nhau, thật là đáng ૮ɦếƭ!!”
Tô Tuệ Nương liền nói: “Được rồi, đừng nghĩ những cái đó nữa, chẳng phải bây giờ chúng ta đã gặp rồi sao?”
“Thế sao giống được, bỏ phí những một năm…” Yến Hoằng Chân quệt mồm, vô cùng như đứa trẻ nói.
Tô Tuệ Nương vừa bực mình vừa buồn cười vỗ đỉnh đầu hắn, hơi trầm ngâm thử dò xét nói: “Giờ sắc trời cũng không còn sớm, đệ có cần phải trở về hay không?”
“Sao thế, Tuệ tỷ tỷ đây là đang đuổi đệ đi sao?” Yến Hoằng Chân lộ ra vẻ mặt uất ức, cả người nghiêng một cái, gục trên chăn thêu, vặn vẹo tới lui kêu lên: “Đệ không đi, không đi, tỷ có đuổi, đệ cũng không đi.”
“Ai đuổi đệ chứ, nói tào lao!” Tô Tuệ Nương quắc mắt liếc hắn.
“Hì hì, biết ngay Tuệ tỷ tỷ thương Tiểu Thất nhất mà.” Yến Hoằng Chân hớn hở cười, đoạn nói: “Phủ Vĩnh Bình Hầu bên kia tỷ cứ yên tâm là được, đệ có một tháng không quay về cũng chả có ai tìm đến, vả lại, đệ mới vừa xử lý hai tên tôn tử kia, giờ nếu trở về chẳng phải chui đầu vào lưới?”
Tô Tuệ Nương thấy hắn nói cũng có lý, hơn nữa trong lòng nàng không nỡ tách khỏi hắn, bèn nói: “Vậy cũng tốt, tối nay đệ ở lại đây đi.”
Gương mặt non mềm của Yến Hoằng Chân liên tiếp cọ lên chăn thêu, cười híp mắt gật gật đầu.
Đêm đó giờ cơm, lúc Lâm thị nhìn thấy Yến Hoằng Chân nắm tay khuê nữ mình, nở nụ cười đi ra, hai tròng mắt thiếu điều rơi ra, mãi đến khi đối phương thân thiết gọi một tiếng: “Dì.” Bấy giờ thị mới hồi thần.
“Thất, Thất, Thất Lang… …” Lâm thị kinh ngạc há to miệng.
Yến Hoằng Chân nhìn thị gật đầu một cái.
Trên bàn cơm, Lâm thị quay sang Yến Hoằng Chân nói không ngớt: “Trong lòng tỷ tỷ con lo nhất chính là con… Đã nhiều năm như vậy, không gởi về nhà đến một lá thư… sống ở đây có tốt không… thằng nhóc này nom thế mà ngày càng xinh ra đấy… Văn nhi cũng rất khỏe, thằng bé trúng cử rồi, nhận việc ở Hàn Lâm viện, còn đính hôn nữa nha… Sao? Con hỏi Tuệ Nương à? Còn không phải vẫn luôn một mình sao… xem thằng bé này nào, miệng toét sắp đến mang tai rồi…”
Nói đến, Lâm thị cũng coi như là nhìn Yến Hoằng Chân lớn lên, trong lòng đã sớm xem hắn là con trai mình, giờ bất thình lình gặp lại, dĩ nhiên là thân thiết hết cỡ rồi, thao thao bất tuyệt.
Yến Hoằng Chân cũng thay đổi lạnh lùng trước kia, đối với Lâm thị đặc biệt thân mật, thoạt nhìn đúng là thảo mai ૮ɦếƭ được.
Tô Tuệ Nương đặc biệt dọn dẹp cho Yến Hoằng Chân một gian phòng, buổi tối trực tiếp để cậu tới ngủ.
“Không cần, đệ ngủ trên cái giường nhỏ kê cạnh chân Tuệ tỷ tỷ là được!” Thiếu niên nhướn cao hàng mày, dáng vẻ “ngại ngùng” ra chiều như tỷ không cần phiền phức thế đâu, kết quả dĩ nhiên là bị Tô Tuệ Nương gõ vào đầu. Hai người dính nhau trò chuyện một lúc lâu, mãi đến khi trăng lên giữa trời, Yến Hoằng Chân mới bất đắc dĩ bị đẩy trở về phòng nghỉ ngơi. Gặp được người vẫn luôn nhung nhớ, vô luận như thế nào, tâm tình Tô Tuệ Nương cũng là cực tốt. Trên khóe miệng nàng hàm chứa nụ cười, được Mộc Hương hầu hạ thay quần áo rửa mặt, rồi sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi.
Có thể gặp lại thật sự là quá tốt! Nàng hài lòng nghĩ như vậy.
Mà bên kia Yến Hoằng Chân cũng là trằn trọc khó ngủ, với hắn mà nói tất cả chuyện này cũng tới quá nhanh, như nằm mơ vậy, Tuệ tỷ tỷ thật sự tới Thượng Kinh rồi ư? Thật sự đang ở phòng bên ư, H**g phấn cực hạn khiến hắn khó có thể ngủ, đầy mắt đầy đầu đều là gương mặt của Tô Tuệ Nương. Ừm, Tuệ tỷ tỷ thoạt nhìn càng thêm “ngon miệng” rồi. Yến Hoằng Chân khấp khởi nghĩ, không biết nàng phải chăng cũng nhìn ra biến hóa của mình rồi, dù sao năm năm không gặp, hắn hiện giờ ấy mà là nam nhân chân chính rồi nha! Cũng không biết nhớ ra điều gì đó, Yến Hoằng Chân đột nhiên bưng hai gò má mình, bắt đầu lăn lộn trên giường, trong đêm đen cặp mắt hắn lập lòe sáng, thảng như một loài lang sói, nhìn mà có chút dọa người.
Sáng hôm sau, Tô Tuệ Nương bị đánh thức bởi từng đợt tiếng chó sủa. Bất đắc dĩ nhẹ cười khổ một tiếng, nàng nửa ngồi dậy, gọi một tiếng: “Mộc Hương.”
“Cô nương” Mộc Hương mặt mày cau có lệt quệt đi tới, Tô Tuệ Nương nhìn nàng một cái: “Sao thế, trán nhăn đến sắp kẹp ૮ɦếƭ con ruồi rồi kìa.”
Mộc Hương mím mím môi, không dám lên tiếng.
Tô Tuệ Nương liền nói: “Vị thiếu niên hôm qua tới, là đệ đệ của ta, về sau sẽ thường xuyên tới, em đối với cậu ấy phải giống như ngày thường cung kính với ta, hiểu chưa?”
Trong đầu Mộc Hương dần hiện ra hình ảnh hôm qua Yến Hoằng Chân huơ kiếm chém ngựa, cả người thấm đầy máu, rùng mình một cái, ôi cha mẹ ơi, đệ đệ này của tiểu thư nhà mình từ đâu xuất hiện thế, thật đáng sợ!!!
“Mộc Hương đã biết, về sau nhất định sẽ hầu hạ, ừm, thiếu gia thật tốt ạ.”
Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười.
Sau khi rửa mặt, nàng đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài, quả nhiên, trong sân dưới hành lang, bắt gặp một người một chó đang phấn khích vui mừng như điên.
“Tuệ tỷ tỷ, dậy rồi à!!” Yến Hoằng Chân bình bịch chạy tới, cười hì hì nói. Tiểu Hắc phía sau cậu cũng cực kỳ H**g phấn chạy vội tới, hướng về phía Tô Tuệ Nương kêu ẳng ẳng.
Yến Hoằng Chân ghét nó giành mất nổi bật của mình, phi thường không có lương tâm của chủ nhân mà đá nó hai cái.
Tiểu Hắc lập tức ngậm miệng, chỉ chừa lại cái đuôi vẫy càng thêm sung sướng.
“Hai cái đứa này!” Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu nói, trách: “Mới sáng sớm đã không yên ổn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc