Từ Khi Gặp Được Anh - Chương 88

Tác giả: Tuyết Mai

Ngoại truyện 1: Sinh bé con
Hưởng tuần trăng mật xong quay về nước được vài tháng thì bụng Mộc Linh bắt đầu có dấu hiệu lớn dần, cũng vì thế mà Phong Thanh Hạo nhốt cô luôn trong nhà không cho ra ngoài.
Hoặc nếu có đi cũng phải là hắn đi theo mới được.
Mộc Linh mấy tháng đầu còn tung tăng bình thường, chỉ là tới thời kì thai nghén cô như muốn mất nửa cái mạng.
Đói bụng thì muốn ăn, mà ăn thì lại nôn, uống nước thôi cũng vô cùng khó khăn.
Mộc Linh bình thường đã gầy rồi, bây giờ không ăn được thì gầy đến vô cùng đáng thương.
Phong Thanh Hạo nhìn Mộc Linh khổ sở trong lòng thầm ước rằng mình mới là người mang thai.
Chơi lớn quá giờ người khổ là cục cưng, trong lòng có chút xót xa.
Duệ Ngọc và Mộc Tuyết cũng vì việc này mà chạy tới chạy lui chạy xui chạy ngược, bận rộn đến nỗi không kịp ngủ.
Nhưng mà bận rộn nhất lại chính là Phong Thanh Hạo.
Lại kể đến một hôm nọ khi Mộc Linh đang nằm trong lòng Phong Thanh Hạo yên giấc.
Phong Thanh Hạo một tay ôm vợ một tay làm việc, ấn phím cũng không dám ấn quá mạnh, sợ làm ồn Mộc Linh, khiến cô tỉnh giấc.
Nhưng cho dù là vậy, Mộc Linh vẫn sẽ tỉnh giấc, cô híp mắt nhìn cái laptop của Phong Thanh Hạo ở trước mặt sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Phong Thanh Hạo thấy Mộc Linh tỉnh thì vội cất laptop đi, sau đó ôm cô vào trong lòng, nhỏ giọng hỏi.
"Sao lại tỉnh rồi? Anh làm ồn em sao?"
Mộc Linh lờ đờ lắc lắc đầu, cô ngồi dậy dụi dụi mắt, chớp chớp nhìn Phong Thanh Hạo.
"Em đói bụng."
"Em muốn ăn gì? Anh nấu cho em."
"Bánh gạo cay."
"..."
Bà bầu sao có thể ăn cái này chứ?
Nhưng em ấy đang muốn ăn...
Hiếm lắm Mộc Linh mới mở miệng nói muốn ăn gì đó mà...
Nhưng mà mình làm gì biết làm bánh gạo cay cơ chứ...
Phong Thanh Hạo nhìn vào ánh mắt mong chờ của Mộc Linh, câu nói anh không biết làm ra tới miệng cũng bị nuốt ngược vào trong.
Thế là hắn đi xuống dưới nhà tìm nguyên liệu để nấu.
May mà dì Phương lúc nào cũng chuẩn bị đầy đủ đồ ăn trong nhà, cho nên có sẵn gói bánh gạo.
Chuyên mục làm đồ ăn đêm cùng Phong Thanh Hạo.
Hôm nay Phong Thanh Hạo sẽ dạy các bạn làm bánh gạo cay.
Đầu tiên các bạn phải có bánh gạo.
Sau đó các bạn bỏ lên chảo nấu cùng với các gói nước sốt đi kèm.
Và xong, cho hơi nhiều nước mất rồi.
Phong Thanh Hạo tự nói nhảm xong tự cười bản thân, hắn vỗ vỗ trán, thở dài.
"Mình chắc là bị khùng rồi."
Phong Thanh Hạo nấu xong bánh gạo sau đó lon ton chạy lên lầu khoe với Mộc Linh.
Mộc Linh nằm trên giường liếc nhìn cái bụng tròn tròn của bản thân, nhìn qua nhìn lại sau đó lại đưa tay qua xoa xoa.
Phong Thanh Hạo mang bánh gạo đi tới, Mộc Linh lại nghiêng đầu qua nhìn hắn, sau đó lại đảo mắt sang dĩa bánh gạo, sắc mặt có hơi biến đổi.
Phong Thanh Hạo vui vẻ đem dĩa bánh gạo tới trước mặt Mộc Linh, còn chưa kịp mở miệng khoe khoang với cô thì cô đã ngồi dậy chạy đi mất.
Sau đó là âm thanh nôn khan quen thuộc của Mộc Linh từ khi mang thai đến giờ.
Phong Thanh Hạo thở dài đặt dĩa bánh gạo qua một bên sau đó đi vào nhà vệ sinh trông chừng Mộc Linh.
Qua một đoạn thời gian nữa cuối cùng Mộc Linh cũng hết thời kì thai nghén.
Phong Thanh Hạo cũng thầm thở phào khi nhìn cục cưng có thể ăn uống ngon miệng.
Chỉ là...
Sau khi qua thời kì thai nghén rồi, tâm lý của Mộc Linh lại bắt đầu biến đổi.
Sau lần cả hai đi khám thai về, Mộc Linh bỗng thay đổi tính tình một cách rõ ràng.
Mộc Linh khi trước khá dễ tính, Phong Thanh Hạo làm gì cô cũng đều vô cùng vui vẻ, chỉ là khi có biến đổi tâm lý, cô rất dễ cáu cũng như rất dễ xúc động, thấy cái gì không đúng ý lập tức cáu gắt lên.
Hoặc là bỗng dưng đang nói chuyện bình thường vui vẻ cũng sẽ tự nhiên cáu lên.
Có khi nửa đêm nằm mơ thấy gì đó cũng sẽ bật khóc.
Phong Thanh Hạo nhìn Mộc Linh như vậy, bản thân tự thề với lòng sẽ không để cô mang thai thêm một lần nào nữa.
Rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, ngày bé con của Phong Thanh Hạo và Mộc Linh cuối cùng cũng chào đời.
Mộc Linh nằm trong phòng sinh, cả người đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, còn cắn môi đến bật máu.
Phong Thanh Hạo nhìn Mộc Linh đau đớn bản thân vô cùng hoảng loạn nhưng cũng chỉ biết nắm tay cô, không thể làm gì hơn.
Giờ mà kêu em đừng đau nữa chắc bị cô đạp ૮ɦếƭ tại chỗ.
Tầm lúc sau Phong Thanh Hạo bị mời ra ngoài, để bác sĩ bắt đầu làm việc.
Nghe Mộc Linh la hét trong phòng sinh, Phong Thanh Hạo thiếu điều xông vào đá văng hết bác sĩ, đá văng luôn con của hắn.
Sao mày dám làm mẹ mày khổ vậy hả con ơi?
Qua trận đấu tranh tâm lý dài ơi là dài cùng với khoảng thời gian lâu ơi lâu, cuối cùng tiếng hét của Mộc Linh cũng nhỏ dần, sau đó là tiếng trẻ con khóc vang lên.
Phong Thanh Hạo nghe tiếng khóc của con, trong lòng bỗng dưng nổ bum bum.
Con trai của mình...
Cuối cùng...
Con trai...
Cuối cùng mày cũng ra, mày hết làm khổ vợ tao rồi, đợi mày lớn mày sẽ biết tay tao.
Y tá mở cửa phòng sinh, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì một bóng đen như một cơn gió lách qua người cô rồi phóng vào phòng hồi sức.
Y tá:...
Phong Thành, Duệ Ngọc cùng Trương Vũ chạy đến nhìn cháu, sau đó ba người một người 59, một người 46 một người 38 chớp chớp nhìn bé con đang yên giấc nằm trong khăn.
Đáng yêu quá...
Mộc Tuyết cũng vì mới sinh bé con cho nên không tiện tới bệnh viện, nếu không bây giờ là hẳn 4 người nhìn chăm chăm bé con.
Ở trong phòng, Mộc Linh đang mê man, cô híp mắt nhìn bóng người đang tiến lại gần mình.
Phong Thanh Hạo vừa vào liền gấp gáp đi đến giường của Mộc Linh, sau đó khuỵu một chân xuống, nâng tay dịu dàng vuốt vuốt tóc cô.
"Bé con, em cực khổ rồi."
Mộc Linh mở mắt nhìn Phong Thanh Hạo, cô mỉm cười nâng tay xoa xoa mặt hắn.
"Tất cả đều là tại anh không mang bao."
"..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc