Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 98

Tác giả: Ân Tầm

Cung Quý Dương cúi xuống, đôi tay nhẹ giữ lấy vai cô, đôi môi mỏng kề sát bên tai cô: \'Đây là công ty của anh, không có sự cho phép của anh, ai dám tiến vào chứ?\'
\'Vua tự đại!\'
Mặt Sầm Tử Tranh đã hồng như táo chín, thân người vì không chống được lực tay của hắn mà bị kéo về phía hắn, mũi bắt đầu hít được mùi hương nam tính quen thuộc.
Cung Quý Dương sủng nịch cọ mũi cô, nhìn xấp văn kiện dầy cộp trên bàn cô, hắn nhẹ giọng hỏi: \'Chắc em mệt lắm rồi phải không? Hôm nay em nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, gấp gáp chạy đến công ty làm gì!\'
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp không rời khỏi gương mặt tuấn tú kia, trong mắt lộ vẻ xúc động.
\'Thực ra em thực sự rât khâm phục tinh lực của anh. Em chỉ phụ trách mỗi thương hiệu Leila thôi mà đã bận tối tăm mặt mũi, vậy mà anh điều hành việc kinh doanh của cả Cung thị sao không thấy anh mệt gì hết vậy? Có bí quyết gì không, chỉ cho em đi!\'
Trong mắt cô tuy Cung Quý Dương có lúc giống như một người nhàn rỗi, trong số bốn người của tứ đại tài phiệt ba người kia hình như đều bận rộn hơn hắn nhưng không thể phủ nhận, sản nghiệp của Cung thị giống như một đế chế vững chắc, không hề có dấu hiệu suy sụp.
Điều này khiến cho cô không thể không nhìn hắn bằng một con mắt khác.
Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một đường cong, bàn tay quyến luyến vuốt ve làn da mịn màng của cô, động tác mang theo vô vàn trìu mến.
\'Sao hở, nhanh như vậy đã bắt đầu sùng bái chồng em rồi?\'
\'Thật là, anh đúng là không đàng hoàng mà. Ai nói muốn gả cho anh chứ!\'
Sầm Tử Tranh cố tình làm ra vẻ giận dữ, không thèm để ý hắn nữa dù trái tim không ngừng đập thình thịch, cô cố dời ánh mắt về phía xấp văn kiện trên bàn.
Nhìn vẻ ngượng ngùng của cô, lòng Cung Quý Dương càng thêm thương yêu, bàn tay nhẹ đặt lên vị trí trái tim, nhẹ giọng nói: \'Là tim em đang nói với anh, em muốn gả cho Cung Quý Dương, em muốn gả cho Cung Quý Dương ... ưm ...\'
\'Đáng ghét! Anh đúng là đáng ghét mà! Không được nói nữa!\'
Sầm Tử Tranh đứng bật dậy, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên bịt lại chiếc miệng đang huyên thuyên không ngừng kia.
Cung Quý Dương ý cười tràn đầy, đưa hai tay làm cử chỉ đầu hàng.
Thấy bộ dạng của hắn như vậy, Sầm Tử Tranh không nhịn được bật cười, tay cũng buông ra.
\'Tranh Tranh ...\' Cung Quý Dương ôm cô, \'Em có biết em cười lên đẹp lắm không? Về sau anh sẽ khiến em tươi cười mỗi ngày!\'
Sầm Tử Tranh vùi mặt vào *** hắn, cảm thụ trái tim đang đập những nhịp đập mạnh mẽ kia, một niềm hạnh phúc chợt dâng lên trong lòng.
\'Quý Dương, tất cả đều là thật sao? Lúc này em cảm thấy rất hạnh phúc chỉ là ... niềm hạnh phúc này có thật là thuộc về em không? Em sợ lắm ...\'
Tám năm trước khi cô và Quý Dương còn ở bên nhau, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác hạnh phúc như thế này, chỉ không ngờ hạnh phúc đó tan nhanh như sương buổi sớm, một lần chia tay là xa cách tám năm. Tám năm sau, cô và hắn lần nữa lại bên nhau, phần tình cảm này biết có được thuận buồm xuôi gió hay không?
\'Tranh Tranh, có anh ở đây, em chỉ cần ngoan ngoãn làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời là được, những chuyện khác không cần phải nghĩ. Em chỉ cần chuyên tâm yêu anh là đủ rồi, được không?\'
Những băn khoăn lo lắng của cô hắn hoàn toàn cảm thụ được, Cung Quý Dương cúi xuống, trán tì lên trán cô, sâu thẳm nhìn cô nói.
\'Dạ!\' Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, gật mạnh đầu.
\'Cô gái ngoan!\'
Âu yếm đặt một nụ hôn lên trán cô rồi hắn mới chịu rời ra, \'Buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Giờ anh phải đi họp rồi!\'
\'Dạ!\' Sầm Tử Tranh hạnh phúc gật đầu.
Cung Quý Dương cũng cười, vừa định rời đi thì ...
\'Quý Dương ...\' Sầm Tử Tranh chợt gọi hắn, dáng vẻ như có gì muốn nói lại thôi.
\'Gì vậy? Có chuyện muốn hỏi anh sao?\'
Cung Quý Dương nhìn cô, ý cười ấm áp mang theo chút tà tứ lại lan ra trên môi.
\'Chuyện kia ...\' Sầm Tử Tranh ấp úng một lúc mới nhìn Cung Quý Dương nói: \'Lần này anh quyết định hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo, rốt cuộc là tại vì sao?\'
Hẳn là không còn âm mưu nào khác nữa chứ?
Cung Quý Dương nghe cô hỏi vậy, cười ha hả mấy tiếng: \'Là vì em!\'
Hả???
Sầm Tử Tranh nhìn hắn vẻ khó hiểu ... Vì cô? Chuyện này thì có liên quan gì đến cô?
\'Tranh Tranh, anh biết trong lòng em vẫn luôn áy náy với Thư Tử Hạo, anh không muốn nhìn người phụ nữ của mình có loại cảm giác này với bất cứ người đàn ông nào. Anh sẽ phái một nhóm chuyên xử lý việc hợp tác với Thư Tử Hạo, anh cũng không thể phủ nhận hắn có tài hoa, tài hoa của hắn đáng để chúng ta trân trọng!\'
\'Em không hiểu, đây là vì sao?\' Sầm Tử Tranh nghe đến ngây người.
\'Tất cả đều là vì ... anh yêu em!\'
Tất cả cảm xúc của Sầm Tử Tranh ngay trong một khoảnh khắc này đều hòa tan hết, lòng cũng mềm nhũn, cô nhìn Cung Quý Dương bằng ánh mắt xúc động.
\'Tranh Tranh, nhớ kỹ, bộ trang phục nam thứ nhất mà cũng là duy nhất mà em thiết kế chỉ có thể là bộ trang phục tân lang của anh, những bộ quần áo nam khác em phải giao cho những nhà thiết kế khác thiết kế, biết không?\'
Cung Quý Dương nói một cách dứt khoát, tuy giọng điệu vẫn mang vẻ bá đạo thường thấy nhưng hết sức thấu đáo.
\'Anh thật đúng là ... quỷ hẹp hòi! Nhanh đi đi, em không thèm nói chuyện với vua tự đại như anh nữa!\'
Sầm Tử Tranh lúc này mới hiểu được hết ý của hắn, gương mặt nhỏ nhắn lại không nhịn được đỏ hồng một mảnh, nếu như là trước đây cô nhất định rất ghét kiểu nói bá đạo này của hắn nhưng hôm nay cô hoàn toàn cảm nhận được phần tình ý sâu đậm trong lòng hắn.
\'Ngoan, đợi anh cùng ăn trưa!\' Cung Quý Dương cười, dặn dò thêm lần nữa rồi mới chịu rời đi.
Hắn rời đi chưa lâu, Sầm Tử Tranh còn chưa bắt đầu công việc thì Alina đã cười tủm tỉm bước vào ...
\'Alina, em cười gian quá!\' Sầm Tử Tranh chống tay lên trán nhìn cô nói.
\'Haizzz, Leila, nhìn Cung tiên sinh đối xử với chị mà em ganh tỵ quá nha, nhưng cũng được an ủi là đám đồng nghiệp chúng tôi nhờ phúc của chị mà ngày nà cũng có thể nhìn thấy Cung tiên sinh nha!\' Alina cười trêu cô.
\'Alina, em càng lúc càng lắm chuyện rồi đó!\'
\'Đâu có đâu, em nói đều là sự thực cả mà. Đúng rồi, Leila, chị tiết lộ một chút xíu đi, chị với Cung tiên sinh bây giờ có phải là đang ... yêu đương không?\'
Mặt Sầm Tử Tranh lại đỏ lên, cô đứng lên, nhét một xấp văn kiện vào tay Alina, \'Em đó, nhanh đem phát phần văn kiện này cho các phòng ban khác đi, không cần làm việc sao?\'
\'Dạ ... tổng giám đốc phu nhân!\' Alina cầm xấp văn kiện, vẻ tươi cười trên mặt vẫn chưa tan, rời khỏi văn phòng.
\'Em ...\' Tự dưng bị Alina trêu chọc một phen, trên mặt Sầm Tử Tranh lộ vẻ muốn khóc không được muốn cười không xong.
Rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa, cuộc họp của Cung Quý Dương vẫn chưa tan mà Sầm Tử Tranh thì cũng bận đến không thể phân thân, lúc này chuông điện thoại chợt reo lên.
\'Xin chào!\'
\'Tử Tranh, chào em. Là anh, Khương Ngự Kình!\' Bên đầu kia của điện thoại truyền đến giọng trầm ấm của một người đàn ông.
Sầm Tử Tranh sửng sốt một lúc rồi cười, nói: \'Là anh Khương sao, chào anh!\'
\'Có rảnh không, có nể mặt ăn một bữa cơm với anh không?\' Hắn ân cần lên tiếng mời.
\'Hôm nay sao?\'
\'Phải đó. Sao vậy? Không tiện sao?\' Đầu kia truyền đến giọng nói có chút thất vọng của Khương Ngự Kình.
Sầm Tử Tranh nhìn đồng hồ sau đó giọng ngượng ngùng nói: \'Anh Khương, thật xin lỗi, hôm nay không được!\'
Trưa nay đã hẹn với Cung Quý Dương cùng ăn cơm rồi, cô không muốn cho hắn leo cây.
\'Tử Tranh, anh đã đến dưới lầu công ty em rồi, không phải không nể mặt vậy chứ? Như vậy anh sẽ rất áy náy, anh nghĩ em còn đang trách anh!\'
\'Tử Tranh, cho anh một cơ hội để đền bù được không? Bằng không anh sẽ rất bất an!\'
\'Anh Khương ...\'
\'Được rồi Tử Tranh, đừng do dự nữa, anh ở dưới lầu đợi em!\'
Khương Ngự Kình nói xong không cho cô có cơ hội cự tuyệt, lập tức ngắt điện thoại.
Buông điện thoại xuống Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng. Khương Ngự Kình dù sao cũng là khách, để anh ta chờ mãi ở dưới lầu cũng không phải phép lắm nhưng ... cô nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn sớm, chỉ có thể tranh thủ về sớm một chút thôi.
Khi cô vừa xuất hiện trước cổng công ty, nhìn thấy Khương Ngự Kình đang thong dong tựa người vào xe, còn chưa kịp nói tiếng nào thì đã bị hắn nắm lấy tay cô sau đó ấn cô ngồi vào ghế phụ.
\'Anh Khương, anh ...\' Sầm Tử Tranh khó hiểu nhìn hắn.
\'Mang em đi một chỗ có thể ăn được món ngon!\' Khương Ngự Kình vẻ mặt hào hứng, chân đạp ga, xe càng lúc càng xa tòa nhà của Cung thị tài phiệt.
Trong một nhà hàng Pháp hoàn cảnh tao nhã, mỗi một góc đều tràn ngập cảm giác sang trọng, người đến đây dùng bữa không nhiều, phần lớn đều là hội viên cao cấp mới được hưởng thụ sự phục vụ ở đây.
Chọn xong món ăn chính, Khương Ngự Kình lại giúp Sầm Tử Tranh chọn một món ăn ngọt rồi mới kêu nhân viên phục vụ rời đi.
\'Anh Khương, thực ra chúng ta đâu cần chạy xa như vậy đến đây dùng cơm chứ!\' Sầm Tử Tranh không ý thức nhìn điện thoại một lần nữa, có chút bất an nói.
\'Tử Tranh, em đang đợi điện thoại sao?\' Khương Ngự Kình nhìn thấy Sầm Tử Tranh nhấp nha nhấp nhỏm liền hỏi.
\'Ừmm ... không có!\'
Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy mình hình như không lịch sự cho lắm nên vội cho điện thoại vào túi xách, có chút không tự nhiên nhìn Khương Ngự Kình cười: \'Anh Khương, em với Tĩnh Nghiên là bạn tốt thời đại học mà anh lại là anh trai của Tĩnh Nghiên thì cũng giống như anh trai của em vậy. Vì vậy anh đừng khách sáo với em làm gì. Liên quan đến chuyện lần trước em không trách anh, em hiểu suy nghĩ và nguyên tắc của anh!\'
Giúp Cung thị thu mua thương hiệu của cô là công việc của Khương Ngự Kình, từ lúc bắt đầu cô đã không trách hắn.
\'Tranh Tranh, hôm nay hẹn em ra đây một phần là muốn tạ lỗi với em còn một phần khác là vì anh muốn em biết một chuyện!\' Khương Ngự Kình ưu nhã nhấp một ngụm R*ợ*u đỏ, nói.
\'Anh Khương, có chuyện gì?\' Sầm Tử Tranh nhìn đôi mắt thâm sâu khó dò của hắn, hỏi lại.
Người đàn ông này quả thực có lúc thâm trầm đến mức làm cô có chút sợ hãi nhưng cũng không thể phủ nhận, anh ta đúng là một người đàn ông độc thân hấp dẫn lại nhiều tiền có thể khiến nhiều phụ nữ điên cuồng vì mình.
Khương Ngự Kình đặt ly R*ợ*u xuống, bên môi câu lên một nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn cô dần trở nên khác thường ...
\'Từ lúc em rời khỏi văn phòng của anh anh vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc người đàn ông như thế nào mới xứng với em!\'
Sầm Tử Tranh nghe câu này nhất thời ngẩn ra, cô cười khan mấy tiếng, nói: \'Anh Khương, em không hiểu sao anh lại nói như vậy!\'
\'Đơn giản thôi, bởi vì ...\' Khương Ngự Kình chợt nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính mang theo một chút bức thiết: \'Anh muốn trở thành người đàn ông đó!\'
\'Anh Khương ...\' Sầm Tử Tranh bị câu này của hắn nhất thời dọa đến ngây người sau đó vội vàng rút tay lại ...
\'Anh là anh trai của Tĩnh Nghiên, em vẫn luôn xem anh như một người anh trai, vì vậy, anh Khương, em ...\'
Tử Tranh, em phải biết, anh có một đứa em gái đã đủ rồi, với em anh trước giờ chưa từng xem em như em gái!\' Lời tỏ tình của Khương Ngự Kình rất trực tiếp cũng rất lớn mật, khiến cho Sầm Tử Tranh có chút bối rối và sợ hãi, không biết phải làm sao.
\'Anh Khương, xin lỗi anh. Em thật sự không thích hợp với anh đâu!\' Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy bầu không khí rất nặng nề, cô vội nhấc túi xách, đứng dâym.
\'Tử Tranh, ngay từ lần đầu tiên gặp em anh đã biết, em chính là cô gái mà anh muốn tìm. Anh sẽ theo đuổi em bằng bất cứ giá nào, cho dù đối thủ là Cung Quý Dương cũng thế!\'
Khương Ngự Kình cũng đứng dây, thân hình cao lớn chừng như có thể che lấp mất một Sầm Tử Tranh nhỏ bé, gương mặt anh tuấn mang theo một khí phách lịch lãm và giỏi giang của một người đàn ông thành đạt cùng một loại khí phách bá đạo và chấp nhất hiện lên một cách rõ ràng dưới ánh mặt trời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc