Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 95

Tác giả: Ân Tầm

Sầm Tử Tranh nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cung Quý Dương, trong lòng chợt dấy lên một nỗi bất an và cảm giác chẳng lành. Chẳng lẽ ...
\'Tôi ...\'
Cô muốn nói lại thôi, hô hấp bởi vì vẻ mặt này của hắn mà trở nên dồn dập.
\'Tranh Tranh, nói cho anh biết, lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao em cứ kiên trì không muốn con của chúng ta? Vì sao?\'
Giọng Cung Quý Dương mang theo một chút quẫn bách như một con thú bị sập bẫy, trên mặt, vẻ nôn nóng và đau lòng không gì so sánh được.
Sầm Tử Tranh thở sâu một hơi như tự trấn tĩnh, hôm nay nhắc lại chuyện xưa, lòng cô vẫn đau quá.
Dài như một thế kỷ cuối cùng cô mới chậm rãi thốt lên mấy chữ.
\'Mẹ của anh!\'
Ba chữ này thốt ra từ miệng cô nghe rất nhẹ nhàng nhưng năm đó mang lại cho cô sự ê chề mà trước giờ cô chưa từng nếm trải.
Cung Quý Dương nghe câu trả lời này của cô, nỗi kinh ngạc trong đáy mắt không gì thay thế được ...
\'Gì chứ? Mẹ của anh?\'
Hắn vô thức lặp lại câu trả lời của cô, đôi mày kiếm đã nhíu chặt lại, vẻ mặt càng trở nên thâm trầm.
\'Ý em là nói mẹ anh đã từng đến tìm em sao?\'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô nhẹ lắc đầu, \'Không, bác chỉ gọi điện thoại cho tôi mà thôi. Tôi ... đúng là "đũa mốc không thể chòi mâm son", không xứng làm con dâu của nhà họ Cung!\'
Tám năm trước từng lời mẹ Cung Quý Dương nói trong điện thoại vẫn còn vang bên tai cô, mỗi lần nhớ lại vẫn khiến cô cảm thấy khổ sở.
Nghe cô nói câu này, Cung Quý Dương lập tức ngây người.
Nếu đúng như lời Tử Tranh nói, hắn chừng như có thể hình dung ra được năm đó mẹ mình đã nói gì với cô qua điện thoại. Chỉ có điều ...
Điều khiến hắn không hiểu chính là, mẹ vì sao lại biết Sầm Tử Tranh? Nếu theo tình cảnh lúc đó, hắn sau khi trở về từ xưởng chế tạo đạn dược mới nhắc đến Sầm Tử Tranh với người nhà, còn trước lúc đó một chữ về cô hắn cũng chưa đề cập đến.
Chẳng lẽ ... có một nguồn tin nào khác tiết lộ với mẹ về chuyện của Sầm Tử Tranh?
\'Sao mẹ lại tìm đến em?\' Hắn hỏi Sầm Tử Tranh, chân mày bởi vì suy tư mà chau chặt lại.
Sầm Tử Tranh xoay người lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía thành thị phồn hoa đô hội dưới chân núi.
\'Những gia đình có tiền có quyền như nhà các người, muốn biết hoặc muốn tìm hiểu một người không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao? Tôi không biết bác gái tìm hiểu từ trường học thông tin về tôi bằng cách nào, nhưng mà ... sau đó bác gọi đến điện thoại của Ân Hà, vừa khéo hôm đó tôi và cô ấy ở chung một chỗ!\'
\'Ân Hà?\'
Lúc này Cung Quý Dương càng kinh ngạc gấp bội. Chuyện này Ngải Ân Hà chưa từng nhắc với hắn một chữ nào.
Ánh mắt Sầm Tử Tranh càng lúc càng thê lương, cô nhìn Cung Quý Dương, giọng yếu ớt nói: \'Đúng vậy. Cô ấy không phải là vị hôn thê của anh sao? Dù cho cô ấy là người bị hại thì cũng không thể thay đổi sự thật này!\'
\'Đợi đã, Tranh Tranh!\'
Cung Quý Dương bước đến ôm chặt lấy người cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô hỏi: \'Ý của em tức là, Ân Hà từ lúc bắt đầu đã biết nguyên nhân thực sự, thậm chí còn biết cả chuyện em có mang?\'
Sầm Tử Tranh thấy vậy trong mắt cũng lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, cô sững sờ nhìn hắn một lúc lâu mới thấp giọng thì thào: \'Anh ... anh cũng không biết tôi có mang sao? Nhưng nếu anh không biết, vì sao mẹ anh lại gọi điện thoại đến tìm tôi?\'
Hình như có điều gì đó không đúng? Vì sao cô bắt đầu có cảm giác tất cả đều rất kỳ lạ.
Nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc của Cung Quý Dương, cô thấy lòng mình trong chớp mắt lạnh hơn một nửa.
Lời của cô tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng như một lưỡi dao hung hăng đâm vào tim hắn, bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng khiến hắn gần như hít thở không thông.
\'Kể mọi chuyện lại cho anh nghe, từ đầu đến cuối. Nhanh!\'
Hắn lạnh giọng ra lệnh, nỗi khiếp sợ như thế này trong mắt hắn cô chưa từng thấy qua.
\'Chuyện đã qua tám năm rồi. Tôi thấy ... hay là thôi đi ...\'
Một lúc lâu sau Sầm Tử Tranh mới gian nan thốt ra được một câu. Điều tra rõ chuyện năm đó thì lại thế nào chứ? Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, người chịu tổn thương cũng đã bị tổn thương rồi, chẳng lẽ hôm nay lại muốn diễn lại vở kich của tám năm trước sao?
Nào hay Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý đó, tiếng rống của hắn chừng như có thể đánh động cả ngọn núi ...
\'Anh muốn em nói, nói nhanh lên!\'
Cả người Sầm Tử Tranh không nhịn được sợ run, cô biết người đàn ông trước mặt lúc này thực sự đang tức giận, cơn giận đã được châm ngòi từ tám năm trước, giờ mới triệt để bùng phát.
\'Tôi ...\'
Sầm Tử Tranh cố gắng điều hòa lại cảm xúc, trí nhớ dần trôi về tám năm trước, cô chậm rãi kể lại cho Cung Quý Dương toàn bộ câu chuyện xảy ra vào tám năm trước.
Theo lời tường thuật của cô mà sắc mặt Cung Quý Dương càng lúc càng âm trầm, biểu tình càng lúc càng lạnh, một loại lạnh lùng đầy vẻ khủng pố khiến cho Sầm Tử Tranh nhìn mà hoảng sợ.
Chính vì hoảng sợ nên Sầm Tử Tranh không phát hiện ra, bàn tay to vốn thả lỏng của Cung Quý Dương sớm đã nắm lại thật chặt!
Khi Sầm Tử Tranh nói dứt lời, hai người bỗng dưng rơi vào im lặng, bốn phía xung quanh cũng không có một tiếng động nào ...
Một sự yên lặng đáng sợ!
Ánh trăng chiếu nghiêng xuống mặt đất khiến cho bóng của hai người trải thật dài, thật cô độc.
Cung Quý Dương chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Sầm Tử Tranh, trên gương mặt anh tuấn lộ rõ sự đau lòng ...
\'Lúc đó thật khổ sở, đúng không? Nhất định là rất khổ sở ...\'
Trong tiếng thì thào mang theo nồng đậm áy náy và đau lòng. Vẻ khổ sở trong mắt cô càng khiến người ta thương xót ...
Cảm giác ấm áp quen thuộc dần đánh tan sự lạnh lẽo trên mặt cô, khơi dậy tình cảm đã được chôn dấu từ lâu tận nơi sâu thẳm lòng cô ...
\'Tranh Tranh, lỗi tại anh. Nếu như năm đó anh không rời đi, hoặc là sớm một chút biết được sự tình thì em không phải chịu khổ nhiều như vậy, con cũng sẽ không ...\'
Nói đến đây Cung Quý Dương không nói tiếp được nữa, ngay cả người đàn ông như hắn cũng có chút nghẹn ngào nói không thành lời, hắn chỉ ôm cô vào lòng, thật chặt, để mặt cô vùi sâu vào *** hắn, hắn không muốn người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất nhìn thấy lệ trong mắt hắn.
Hai mươi tám năm, Cung Quý Dương chưa từng rơi một giọt nước mắt nhưng lúc này đây, trong hốc mắt hắn đã có dấu lệ. Từ nhỏ đến lớn, cho dù tuổi còn nhỏ đã bị đưa đến tổ chức chịu huấn luyện đặc biệt cực kỳ hà khắc hắn vẫn chưa từng rơi một giọt lệ. Vậy mà hôm nay, khi hắn biết được toàn bộ sự thật của câu chuyện, khi hắn hình dung ra tình cảnh của Sầm Tử Tranh năm đó, nghĩ đến cô khổ sở thế nào khi rời khỏi trường học, đau lòng thế nào khi mất đi đứa con yêu, lòng của hắn mới cảm nhận được, nỗi đau tê tâm liệt phế là như thế nào, trong mắt bắt đầu có một thứ gọi là nước mắt.
Chừng như cảm nhận được điều gì, Sầm Tử Tranh từ trong *** hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy hốc mắt ẩm ướt của hắn, cô không thể tin được đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào má hắn ...
\'Anh ... khóc sao?\'
Lòng cô không hiểu sao chợt nhói đau. Không phải vì chuyện của tám năm trước nữa mà chỉ đơn giản là vì nhìn thấy những giọt nước mắt hiếm hoi kia của Cung Quý Dương ...
Thực ra cô biết cô vẫn luôn gạt chính mình. Tám năm sau, khi lần đầu tiên gặp lại Cung Quý Dương, cô đã bất tri bất giác tin tưởng hắn. Chỉ có điều, chuyện đã trôi qua tám năm, cô cũng không muốn đi điều tra cái gì là sự thật nữa, cũng không muốn chấp nhận một điều rằng tất cả chỉ là hiểu lầm bởi vì có một sự thật không thể thay đổi được đó là, con đã không còn.
Hôm nay, chính là tối hôm nay, một ngày bình thường như mọi ngày, dưới ánh trăng mờ ảo, hai người lại có một buổi nói chuyện không bình thường chút nào.
Sự tiếp xúc dịu dàng của Sầm Tử Tranh khiến cho lòng Cung Quý Dương càng thêm đau, hắn nhẹ nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên má mình, nhẹ dời xuống môi dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn, dịu dàng mang theo muôn vàn tình ý.
\'Hận anh đúng không? Nhất định là rất hận anh. Bây giờ ngay cả anh cũng hận chính mình ...\'
Trong mắt Cung Quý Dương tràn ngập hình bóng cô, hắn rốt cuộc cũng hiểu được một điều, vì sao gặp nhau lần nữa thái độ của cô lại khác biệt đến thế.
\'Tôi không biết ... không biết ...\'
Tâm tư của Sầm Tử Tranh lúc này toàn bộ đều bị những việc xảy ra tối nay làm đảo lộn hết, cô yếu ớt thì thào: \'Vì sao lúc đó anh đi lâu như vậy? Hoàn toàn không có một chút tin tức nào. Tôi tìm anh ... tôi tìm anh khắp nơi nhưng làm sao biết anh đã đi đâu chứ? Anh ... giống như bốc hơi trong không khí vậy, bỏ lại tôi một mình ...\'
Cô càng nói càng ấm ức, nước mắt cũng như một sợi trân châu bị đứt dây ào ạt rơi nhưng còn chưa rơi xuống thì đã được môi của Cung Quý Dương lau khô ...
\'Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ....\'
Lòng đau như dao cắt, Cung Quý Dương không ngừng thủ thỉ lời tạ lỗi bên tai cô như muốn đem những gì hắn thua thiệt cô một lần biểu đạt ra hết.
\'Mẹ của anh trước giờ có bệnh tim, lúc đó bởi vì bệnh của mẹ bộc phát nên anh mới bất dắc dĩ trở về Mỹ nhưng khi anh về đến đấy thì mới nhận được tin xưởng đạn dược nảy sinh chút vấn đề. Dù sao anh cũng là người thừa kế tương lai của Cung thị, vì vậy không thể không đi đến đó xử lý nhưng không ngờ nơi đó bởi vì sự cố nên hoàn toàn không có tín hiệu liên lạc gì cả, dùng điện thoại bàn thì cũng chỉ đánh được điện thoại trong nước, không cách nào đánh được điện thoại quốc tế!
Hắn thở dài một tiếng, thật không ngờ, một lần ly biệt chính là tám năm!
\'Nói như vậy lúc đó anh thật sự không biết tôi đã có con của anh sao?\' Nói xong câu này Sầm Tử Tranh cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh ...
Trong đầu cô vẫn không cách nào xua tan nụ cười hiền hòa của Ngải Ân Hà ...
\'Nha đầu ngốc, nếu như anh biết, đừng nói là đang xử lý chuyện của Cung thị, cho dù trời sập anh cũng ngay lập tức trở về bên cạnh em, sẽ không để em chịu ủy khuất như vậy!\' Cung Quý Dương nói như đinh đóng cột.
Gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh càng tái nhợt ...
\'Sao lại như thế chứ? Giọng cô yếu ớt như gió đùa mặt nước ...
\'Nhưng ... nhưng Ân Hà nói cô ấy đã gọi điện thoại báo cho anh biết chuyện này. Sao lại ...\'
Chẳng lẽ là ... Ân Hà nói dối?
Chợt nghĩ đến khả năng này, lòng Sầm Tử Tranh càng đau đớn, Ân Hà chính là người mà cô tin tưởng nhất lúc đó. Ngay cả người bạn thân nhất của cô, Tĩnh Nghiên, cũng không biết năm đó xảy ra chuyện gì.
Sao cô ấy lại có thể phụ lòng tin và sự nhờ cậy của cô chứ?
Còn Cung Quý Dương nghe câu này của cô, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, nhu tình nồng đượm trong mắt đã biến thành hung ác.
\'Cô ta còn nói gì với em nữa không?\' Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
Sầm Tử Tranh lắc đầu: \'Thực ra lúc đó cô ấy thực sự rất quan tâm đến chuyện của tôi và anh, chỉ không ngờ ...\'
Cô cười một cách tự trào, nhìn Cung Quý Dương, hỏi lại lần nữa: \'Còn có một chuyện, có một học tỷ học trên tôi một lớp. Cô ấy nói hai người lúc đầu là một cặp tình nhân, hơn nữa cô ấy cũng đang mang thai con của anh, nhưng bị anh ép buộc phải bỏ đi ... chuyện này, Ân Hà cũng có ở đó, cô ấy giải vây giúp em ... Ân Hà còn nói, còn nói hy vọng tôi và anh được hạnh phúc, cô ấy còn nói, cô ấy chỉ xem anh như anh trai ...\'
Mày Cung Quý Dương càng lúc càng nhíu chặt ...
\'Anh có con với cô gái kia?\'
Hắn hỏi ngược lại cô, \'Tranh Tranh, không ngại nói cho em biết, đúng là trước khi gặp em anh có rất nhiều bạn gái nhưng trước khi anh chưa xác định tâm ý của mình, anh tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội mang thai đâu. Chỉ có em ... chỉ có ở bên cạnh em anh mới không làm bất cứ biện pháp phòng hộ nào bởi vì anh muốn em sinh con cho anh!\'
Sầm Tử Tranh đưa tay bịt chặt miệng mình ...
Tất cả đều là lừa dối mình sao?
Tất cả đều là sự lừa dối mà Ân Hà đã sắp đặt sao?
Hơi thở cô càng lúc càng trở nên dồn dập. Tám năm trước sự đả kích khi cho rằng Cung Quý Dương phản bội cô khiến cô gần như không thở được vậy mà tám năm sau, cô lại bởi vì sự phản bội của người mà cô đã tin tưởng đả kích lần nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc